Tiếng lọc cọc của giầy càng ngày càng lớn đến gần rồi dừng lại, theo sau đó là một giọng nói vang lên.
- ‘’ Tù nhân số có người đến thăm ‘’
Cánh cửa phòng giam kia mở ra Tịnh Y Tâm cũng từ từ xuất hiện.
Cô ta được một người đàn ông dẫn đến nơi dành cho người thân thăm tù nhân.
Vừa đến nơi thấy bóng dáng của người thăm mình cô liền xanh tái mặt vô thức nói.
- ‘’ Hạ…Hạ Dương Di? ‘’
Cách một tấm kính to lớn kia là Dương Di đang ngồi chờ cô, nhìn thấy Tịnh Y Tâm thì Dương Di liền mỉm cười kèm theo đôi mắt lạnh lùng khó tả có phần mãn nguyện kia.
- ‘’ Lâu rồi không gặp …Tịnh Y Tâm ‘’
Ả ta bên kia tấm kính bắt đầu ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với Dương Di.
Ả thản nhiên trả lời không còn vẻ mặt tái mét lúc nãy nữa.
- ‘’ Tôi ở đây hơn năm rồi bỗng dưng lại đến đây? ‘’
Tịnh Y Tâm phì cười khoanh tay nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nói rõ.
- ‘’ Để tôi đoán xem, nhìn bộ dạng này của cô chắc chắn là đã một thời gian lâu không còn ở cạnh Kiến Minh rồi nhỉ ‘’
Dương Di tiếp lời.
- ‘’ Ừm thông minh, xem ra ở trong đây cũng không ngốc đi nhỉ ‘’
Cô nhìn Tịnh Y Tâm rất kỹ lưỡng rồi nghiêng đầu nhướng mày cất giọng.
- ‘’ Không lâu nữa là sắp ra tù rồi nhỉ? cô sắp được gặp đứa con trai tuổi của mình rồi …vui không ‘’
Tịnh Y Tâm nghe xong liền ngạc nhiên trợn tròn mắt hét lớn lên.
- ‘’ Con trai? sao cô lại biết được ‘’
Dương Di nhúng vai phì cười.
- ‘’ Có gì mà khó biết đâu chứ … cô nghĩ rằng năm đó tôi sẽ bỏ qua chi tiết tại sao cô lại đột ngột rời xa Tạ Kiến Minh à? ‘’
Cô đứng dậy chóng hai tay lên bàn khom người nhìn Tịnh Y Tâm đang sợ sệt kia.
- ‘’ Năm đó cô không có tiền nên cặp với một đại gia người Pháp giàu có không may mang thai nên mới biến mất không chút tin tức nào …à mà cô nghĩ xem? nếu tôi dễ dàng điều tra ra được thì không lẽ Tạ Kiến Minh lại điều tra ra không được sao? ‘’
Tịnh Y Tâm giọng nói run rẩy đáp.
- ‘’ Sao cơ …’’
- ‘’ Tôi nói không chừng à không …phải là chắc chắn Tạ Kiến Minh từ lâu đã biết được sự xuất hiện của đứa con trai của cô rồi nên mới không còn hứng thú với cô ‘’
Tịnh Y Tâm ‘’…’’
Dương Di cầm lấy túi xách bên cạnh rồi dứt khoát quay đầu đi còn để lại một câu nói.
- ‘’ Yên tâm đi tôi đến đây chỉ thông báo cho cô biết rằng đứa con trai tên Tịnh Bảo của cô tháng trước đã bị tai nạn giao thông qua đời rồi, bởi vì không có thông tin cá nhân chính xác nên đứa trẻ này được chính phủ mai tán với đích danh Tiểu Phi Phi rồi ‘’
…
Dương Di bước ra ngoài rồi trầm tư mà ngoảnh đầu lại nhìn.
Tịnh Y Tâm dù sao cũng có chút đáng thương chỉ vì năm ấy không có tiền để nuôi em gái Tịnh Y Hương nên mới lâm vào cảnh cặp với đại gia, thế mà mà em gái lại bị bức cho tự tử còn con trai giấu kín lâu nay không ai biết lại qua đời một cách thảm thương.
Tịnh Bảo có mẹ, có tên thế mà khi mất thì không một ai biết được danh tính của đứa trẻ này, dù sao Tịnh Y Tâm năm ấy không phá thai mà lại sinh ra đứa trẻ này cũng là điều tốt duy nhất mà một người mẹ làm cho con trai rồi.
Người nhà họ Tịnh này kẻ thì đánh ghét, kẻ thì đáng thương đến đau lòng mà.
Dương Di vừa vào nhà thì Trương Tiêu lại cất giọng lên ngay.
- ‘’ Hồi sáng có người gửi một bó hoa đến cho em kìa’’
- ‘’ Hả? ai cơ ‘’
Trương Tiêu ngồi trên sofa chơi game cùng Hạ Tử Hầu, anh lắc đầu trả lời.
- ‘’ Không biết nữa không có tên người gửi, người đưa hoa lại là một tên giao hàng ‘’
Dương Di không nói gì đi vào thấy có một nó hoa oải hương ở trên góc bàn quả thật chỉ có hoa không có tên hay thư gì hết.
Kì lạ sáng sớm thì ai lại đi gửi hoa cho cô chứ?
…
Ngày thứ hai cũng được gửi đến nhà một bó hoa oải hương chỉ có tên người nhận không có tên người gửi.
Ngày thứ ba cũng thế, Dương Di liền hỏi người giao hoa đến là ai gửi thì hắn lại không nói chỉ biết rằng người kia cho cho phép tiết lộ.
Ngày thứ tư cũng nhận được i chang như thế, Hạ Tử Hầu phì cười nói.
- ‘’ Không chừng là tên biến thái nào đó đấy ‘’
Dương Di ‘’…’’
Ngày thứ năm, thứ sáu, bẩy, tám …suốt một tháng trời ngày nào cũng giao hoa đến không sót ngày nào hết.
Đến ngày thứ thì lại khác.
Không phải hoa oải hương mà là một bó hoa cẩm tú cầu xanh còn kèm theo cả thư.
Dương Di vừa xé bìa thư ra thì một sợi dây tuột ra rơi xuống may là vẫn giữ được không bị rơi xuống đất.
Vừa nhìn mặt sợi dây chuyền cô liền xanh mặt.
Sợi dây chuyền hình mặt trời là dây chuyền đôi còn lại trên cổ cô, lúc này Dương Di mới vô thức sờ lên cổ mình.
Bởi vì cảm giác quen thuộc nên cô luôn đeo nó mà không tháo xuống, Dương Di liền mở bức thư kia ra bên trên viết không nhiều chữ lắm.
‘’ Em về rồi tại sao không báo cho anh? anh nhớ em lắm ngày mai gặp nhau ở quán nước Wici h ‘’