Đợi đến khi Chu Chỉ Nhược bưng canh đem đến tay mình, Tiết Thị mới phát hiện bên người phụ nhân còn có một đứa nhỏ, nhìn qua thì khoảng chừng ba bốn tuổi mà thôi, bộ dạng xem chừng đã đói bụng đến da bọc xương rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn có chút linh động.
Phụ nhân kia không uống liền mà đem canh đút cho đứa bé kia uống trước, nhưng đứa bé đó chỉ uống hai hớp, luền đẩy ra cho nàng. Đợi đến khi hai người uống hết chén canh, thì Tiết Thị cũng trên dưới đánh giá hai người xong rồi, chỉ thấy phụ nhân này tuy rằng cực đói, nhưng cử chỉ vẫn không mất đi chút lễ tiết nào, con của nàng cũng như thế, dù là cực đói, cư nhiên khi ăn canh cũng không cí phát ra một tiếng vang, khi uống canh cùng mẫu thân thì vẫn lễ phép.
Tiết Thị liền biết hai người này đều không phải là dân chúng bình thường đi chạy nạn, nhân tiện nói: "Ngươi là người ở nơi nào, sao lại đến nơi này, quê nhà ngươi ở đâu, sao lại để đói đến mức này, chẳng lẽ cố hương ngươi gặp họa rồi sao? Đứa bé này là con của ngươi?"
Phụ nhân sao khi uống canh xong, thở dài một cái, nói: "Ta là người Chung Ly, phu quân ta đã bị Thát tử giết chết. Nhà của ta lại không có chỗ dựa, nên muốn mang đứa này đi Giang Nam nương nhờ họ hàng, không ngờ trên đường lại bị trộm mất, không biết phải làm sao, nên đành phải đi ăn xin. Hôm nay gặp được người cứu giúp, thật sự là không nghĩ đến khi nào có thể báo đáp được người...."
Nói xong liền quỳ xuống lạy.
Tiết Thị lắp bắp kinh hãi, vội vươn tay ra đỡ, nhưng không sao nhúc nhích được....nói đến cũng kỳ lạ, phụ nhân này nhìn qya đói bụng đến mức gầy trơ xương, nhưng mà lực đạo của nàng ta rất mạnh, Tiết Thị cư nhiên kéo nàng lên không được, nên bị nàng ta khấu đâug vài cái.
Chu Chỉ Nhược ngồi ở một bên nhìn thấy như vậy cũng cả kinh —— nàng tự nhiên có thể nhìn ra, nữ tử này là trong người mang võ công , chính là đói bụng đến mức phải đi ăn xin, cho nên hữu khí vô lực, cũng làm cho nàng nhất thời nhìn không ra.
Tiết Thị bị phụ nhân này khấu đầu vài cái, thật ra trong lòng có chút băn khoăn, liền kêu Chu Chỉ Nhược xuống dưới bếp lấy thêm hai cái bánh bao vội vàng mang đến cho hai người.
Chu Chỉ Nhược cố tình không muốn rời đi, thứ nhất vì thấy mẹ đang bệnh nặng, thứ hai cho dù cô gái này không có cái gì ác ý, mình cũng không có lý do gì từ chối, nên đành phải đi xuống dưới bếp, cầm một tay một cái bánh bao đi ra.
Nhưng lúc đi ra đã thấy phụ nhân kia hướng Tiết Thị ngẩng đầu lên rồi lại lạy tiếp.
Chu Chỉ Nhược vừa rồi chỉ lo cân nhắc lai lịch của người phụ nhân này, lại không nghe nàng được vừa rồi nàng ta ở cùng mẫu thân nói cái gì.
Cầm hai cái bánh bao đến gần, nhìn phụ nhân này khấu đầu, lại không biết phải làm gì cho đúng.
Tiết thị chân tay cũng luống cuống, đỡ dậy lại đỡ không nổi, nhìn nàng khấu đầu không ngừng, rốt cục cắn răng một cái, nói : "Ta đáp ứng ngươi, trước tiên ngươi tạm đứng lên đi."
Phụ nhân kia liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ cảm kích, nói : " Con ta họ là Mộc, tên một chữ Anh, liền mong người có thể làm ơn coi chừng hắn hai tháng giúp ta. Trong vòng hai tháng sau, ta sẽ trở về đưa hắn đi."
Phụ nhân này nói xong cắn cắn môi, nói : "Nếu ta không thể trở về, mong người đại ân đại đức giữ hắn lại, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp."
Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi nhỏ , nhét vào tay Tiết Thị,
Tiết Thị cầm lấy cái túi nhỏ, trong lòng âm thầm giật mình.
Bởi vì Tiết thị chỉ cảm thấy cái túi nhỏ này vừa cầm liền nặng trịch, bên trong từng khối từng khối có lớn có nhỏ, liền biết trong túi này có vàng bạc , chỉ sợ không phải có mấy chục lượng thôi đâu!
Phụ nhân kia lúc này mới quay đầu nói với đứa bé kia: "Anh nhi ngoan, mẫu thân thật sự là có chỗ khó, ngươi tạm ở đây, mẫu thân qua một thời gian ngắn thì tới đón ngươi, được không?"
Đứa bé kia gật gật đầu, nói : "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ chờ ngươi trở về ."
Mà bên kia Chu Chỉ Nhược đang nghe cũng giật mình —— nguyên lai đứa nhỏ này chính là ngày sau sẽ trở thành nghĩa tử Chu Nguyên Chương là Mộc Anh sao?
Mộc Anh này là tướng giỏi, dũng mãnh thiện chiến, ngày sau trấn thủ Vân Nam, chính là nhất phương chư hầu. Chỉ là Chu Chỉ Nhược không biết được những việc sau này, hơn nữa nàng lại càng không biết Mộc Anh ngày sau sẽ không tránh được bị Chu Nguyên Chương đối với những công thần khi xưa giúp mình giết không nương tay.
—— Chu Nguyên Chương ngay cả cháu ruột mình cũng không buông tha, phỏng chừng Mộc Anh, ai, dữ nhiều lành ít đi!
Chu Chỉ Nhược nhìn tiểu nam hài trước mắt này, nhưng thật ra có chút tiếc hận thay hắn —— thân là vương hầu thì như thế nào? Còn không bằng dân chúng tầm thường, an an ổn ổn sống qua ngày!
Mẫu thân Mộc Anh căn dặn vài câu, để hắn nghe lời, lại để cho Mộc Anh đối với Tiết Thị dập đầu vài cái, sau đó liền xoay người rời đi.
May mà hôm nay thời tiết cực kỳ rét lạnh, hàng xóm đều ở trong nhà tránh rét, Chu Viễn Đạt đi theo Hà Phong Niên cùng Triệu Tất vào rừng đi săn đến giờ này vẫn chưa quay trở về, bằng không phụ nhân này cũng chưa dám chắc cứ như vậy đem nhi tử phó thác cho người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt đi.
Mộc Anh nhìn mẫu thân đi xa, cũng không kinh hoảng la to, mà đứng ở nơi đó nhìn.
Tiết thị đợi đến khi phụ nhân kia đi được xa, đem túi nhỏ kia lại lấy ra nhìn kỹ một lần nữa, chỉ thấy trong gói to này chính là gấm vóc được dệt tốt nhất, mặt trên thêu một đóa hoa sen trắng, lại mở ra túi nhỏ kia, bên trong đều là vàng óng ánh.
Đợi đến khi Chu Chỉ Nhược bưng canh đem đến tay mình, Tiết Thị mới phát hiện bên người phụ nhân còn có một đứa nhỏ, nhìn qua thì khoảng chừng ba bốn tuổi mà thôi, bộ dạng xem chừng đã đói bụng đến da bọc xương rồi, chỉ là tinh thần vẫn còn có chút linh động.
Phụ nhân kia không uống liền mà đem canh đút cho đứa bé kia uống trước, nhưng đứa bé đó chỉ uống hai hớp, luền đẩy ra cho nàng. Đợi đến khi hai người uống hết chén canh, thì Tiết Thị cũng trên dưới đánh giá hai người xong rồi, chỉ thấy phụ nhân này tuy rằng cực đói, nhưng cử chỉ vẫn không mất đi chút lễ tiết nào, con của nàng cũng như thế, dù là cực đói, cư nhiên khi ăn canh cũng không cí phát ra một tiếng vang, khi uống canh cùng mẫu thân thì vẫn lễ phép.
Tiết Thị liền biết hai người này đều không phải là dân chúng bình thường đi chạy nạn, nhân tiện nói: "Ngươi là người ở nơi nào, sao lại đến nơi này, quê nhà ngươi ở đâu, sao lại để đói đến mức này, chẳng lẽ cố hương ngươi gặp họa rồi sao? Đứa bé này là con của ngươi?"
Phụ nhân sao khi uống canh xong, thở dài một cái, nói: "Ta là người Chung Ly, phu quân ta đã bị Thát tử giết chết. Nhà của ta lại không có chỗ dựa, nên muốn mang đứa này đi Giang Nam nương nhờ họ hàng, không ngờ trên đường lại bị trộm mất, không biết phải làm sao, nên đành phải đi ăn xin. Hôm nay gặp được người cứu giúp, thật sự là không nghĩ đến khi nào có thể báo đáp được người...."
Nói xong liền quỳ xuống lạy.
Tiết Thị lắp bắp kinh hãi, vội vươn tay ra đỡ, nhưng không sao nhúc nhích được....nói đến cũng kỳ lạ, phụ nhân này nhìn qya đói bụng đến mức gầy trơ xương, nhưng mà lực đạo của nàng ta rất mạnh, Tiết Thị cư nhiên kéo nàng lên không được, nên bị nàng ta khấu đâug vài cái.
Chu Chỉ Nhược ngồi ở một bên nhìn thấy như vậy cũng cả kinh —— nàng tự nhiên có thể nhìn ra, nữ tử này là trong người mang võ công , chính là đói bụng đến mức phải đi ăn xin, cho nên hữu khí vô lực, cũng làm cho nàng nhất thời nhìn không ra.
Tiết Thị bị phụ nhân này khấu đầu vài cái, thật ra trong lòng có chút băn khoăn, liền kêu Chu Chỉ Nhược xuống dưới bếp lấy thêm hai cái bánh bao vội vàng mang đến cho hai người.
Chu Chỉ Nhược cố tình không muốn rời đi, thứ nhất vì thấy mẹ đang bệnh nặng, thứ hai cho dù cô gái này không có cái gì ác ý, mình cũng không có lý do gì từ chối, nên đành phải đi xuống dưới bếp, cầm một tay một cái bánh bao đi ra.
Nhưng lúc đi ra đã thấy phụ nhân kia hướng Tiết Thị ngẩng đầu lên rồi lại lạy tiếp.
Chu Chỉ Nhược vừa rồi chỉ lo cân nhắc lai lịch của người phụ nhân này, lại không nghe nàng được vừa rồi nàng ta ở cùng mẫu thân nói cái gì.
Cầm hai cái bánh bao đến gần, nhìn phụ nhân này khấu đầu, lại không biết phải làm gì cho đúng.
Tiết thị chân tay cũng luống cuống, đỡ dậy lại đỡ không nổi, nhìn nàng khấu đầu không ngừng, rốt cục cắn răng một cái, nói : "Ta đáp ứng ngươi, trước tiên ngươi tạm đứng lên đi."
Phụ nhân kia liền ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ cảm kích, nói : " Con ta họ là Mộc, tên một chữ Anh, liền mong người có thể làm ơn coi chừng hắn hai tháng giúp ta. Trong vòng hai tháng sau, ta sẽ trở về đưa hắn đi."
Phụ nhân này nói xong cắn cắn môi, nói : "Nếu ta không thể trở về, mong người đại ân đại đức giữ hắn lại, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp."
Nói xong từ trong lòng ngực lấy ra một cái túi nhỏ , nhét vào tay Tiết Thị,
Tiết Thị cầm lấy cái túi nhỏ, trong lòng âm thầm giật mình.
Bởi vì Tiết thị chỉ cảm thấy cái túi nhỏ này vừa cầm liền nặng trịch, bên trong từng khối từng khối có lớn có nhỏ, liền biết trong túi này có vàng bạc , chỉ sợ không phải có mấy chục lượng thôi đâu!
Phụ nhân kia lúc này mới quay đầu nói với đứa bé kia: "Anh nhi ngoan, mẫu thân thật sự là có chỗ khó, ngươi tạm ở đây, mẫu thân qua một thời gian ngắn thì tới đón ngươi, được không?"
Đứa bé kia gật gật đầu, nói : "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ chờ ngươi trở về ."
Mà bên kia Chu Chỉ Nhược đang nghe cũng giật mình —— nguyên lai đứa nhỏ này chính là ngày sau sẽ trở thành nghĩa tử Chu Nguyên Chương là Mộc Anh sao?
Mộc Anh này là tướng giỏi, dũng mãnh thiện chiến, ngày sau trấn thủ Vân Nam, chính là nhất phương chư hầu. Chỉ là Chu Chỉ Nhược không biết được những việc sau này, hơn nữa nàng lại càng không biết Mộc Anh ngày sau sẽ không tránh được bị Chu Nguyên Chương đối với những công thần khi xưa giúp mình giết không nương tay.
—— Chu Nguyên Chương ngay cả cháu ruột mình cũng không buông tha, phỏng chừng Mộc Anh, ai, dữ nhiều lành ít đi!
Chu Chỉ Nhược nhìn tiểu nam hài trước mắt này, nhưng thật ra có chút tiếc hận thay hắn —— thân là vương hầu thì như thế nào? Còn không bằng dân chúng tầm thường, an an ổn ổn sống qua ngày!
Mẫu thân Mộc Anh căn dặn vài câu, để hắn nghe lời, lại để cho Mộc Anh đối với Tiết Thị dập đầu vài cái, sau đó liền xoay người rời đi.
May mà hôm nay thời tiết cực kỳ rét lạnh, hàng xóm đều ở trong nhà tránh rét, Chu Viễn Đạt đi theo Hà Phong Niên cùng Triệu Tất vào rừng đi săn đến giờ này vẫn chưa quay trở về, bằng không phụ nhân này cũng chưa dám chắc cứ như vậy đem nhi tử phó thác cho người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt đi.
Mộc Anh nhìn mẫu thân đi xa, cũng không kinh hoảng la to, mà đứng ở nơi đó nhìn.
Tiết thị đợi đến khi phụ nhân kia đi được xa, đem túi nhỏ kia lại lấy ra nhìn kỹ một lần nữa, chỉ thấy trong gói to này chính là gấm vóc được dệt tốt nhất, mặt trên thêu một đóa hoa sen trắng, lại mở ra túi nhỏ kia, bên trong đều là vàng óng ánh.