Chu Niệm nói muốn dọn đến trọ trong nhà trọ đối diện nhà trọ Sở Mộ, Sở Mộ hỏi hắn có cần hỗ trợ dọn đồ gì không, hoặc là giúp hắn quét tước phòng ở, Chu Niệm đều nói không cần, vì vậy, Sở Mộ cũng liền không lưu tâm chuyện này. Cho dù phòng trọ của Chu Niệm đối diện phòng trọ của anh, nhưng cũng không có nghĩa rằng anh phải đáp ứng phải ở lại phòng trọ của hắn.
Ngày hôm đó Sở Mộ ở trong thư viện cả buổi sáng, sau khi mượn sách trong thư viện, lúc trở về, nhìn thấy có người mang theo các vật dụng nhỏ trong nhà hướng lên lầu, anh nghi hoặc một chút nhưng cũng không quá để ý, chờ sau khi lên lầu, mới phát hiện những món đồ vừa nãy đều dọn vào trong căn nhà trọ đối diện.
Nhà trọ đối diện anh trước đây có một vị nữ sinh ở, nhìn nữ sinh kia tuổi cũng không lớn, luôn mang theo một vẻ mặt mất ngủ, có đôi lúc có thể nhìn thấy nàng qua chiếc cửa khép hờ, phần lớn thời gian nàng đều mặc áo ngủ, thỉnh thoảng khi gặp nhau trên cầu thang đều gật đầu chào hỏi vài câu, thế nhưng, kỳ thực cũng không quen biết gì, ngay cả tên họ của nhau cũng không biết, Sở Mộ cũng không biết trong phòng rốt cuộc có bố cục thế nào, khi Chu Niệm nói muốn dọn vào, anh cũng không sản sinh bất cứ sự hiếu kỳ gì.
Lúc này, khi nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, có thể thấy một góc bày biện bên trong phòng khách, chiếc ghê sô pha màu vàng nhạt thoạt nhìn rất mềm mại thư thái, được che đậy bởi cái bao có vài điểm hoa văn linh tinh, còn có hai cái gối ôm thêu hoa, vài người mặc đồng phục của công ty P&G đang trải thảm trên mặt đất phía trước sô pha, bên cạnh tấm thảm trải nền còn đặt một chậu bồn cảnh…
Sở Mộ sửng sốt nhìn tình cảnh bên trong một chút, khi chuẩn bị xoay người mở cửa nhà mình, liền nghe được thanh âm của Chu Niệm, “Mẹ, cần gì phải phiền phức như vậy chứ, không phải mẹ nói con đến đây để học tập rèn luyện sao, cũng chẳng phải đến để hưởng phúc gì, vậy mà mẹ lại đảo lộn hết cả lên, làm cho cảnh trí ở đây hệt như trong nhà, bây giờ thì nhìn ngăn nắp sạch sẽ như vậy, nhưng nếu con ở qua vài ngày, con lại lười thu dọn, đến lúc đó thật không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa! Bây giờ mẹ mà càng làm phức tạp, thì nhất định sau này sẽ càng bẩn loạn hơn….”
Trong giọng nói của Chu Niệm mang theo vài phần làm nũng cùng oán trách, chỉ là, tự nhiên như thế, Sở Mộ nghĩ, so với lúc hắn làm nũng với mình còn tự nhiên hơn một ít….
Sở Mộ không tự giác quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị phu nhân vừa xinh đẹp lại thanh lịch đi ra từ bên trong, nàng đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn đứa con đang không ngừng oán giận ở phía sau, sau đó nở nụ cười, “Phòng này con ở, sau này con không muốn quét tước cũng phải quét tước, mỗi lần mẹ tới đều sẽ kiểm tra, nếu như có bẩn, thì con sẽ lại dọn về ở ký túc xá, khi đó đừng có mà đến trước mặt mẹ nói điều kiện trong phòng ngủ kém đến không thể ở được nữa.”
Sở Mộ biết vị phu nhân xinh đẹp này chính là mẹ của Chu Niệm, thoạt nhìn nàng còn rất trẻ, không thể nhìn ra tuổi tác từ trên gương mặt, còn hơn là mẹ của Chu Niệm, nàng càng giống tỷ tỷ của hắn. Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng nét hấp dẫn thật sự không phải là dung mạo mỹ lệ kia của nàng, mà là khí chất vừa tao nhã lại vừa lạnh lùng phát ra từ trên người nàng, thế nhưng, trong cái tao nhã lạnh lùng ấy lại mang theo sự dịu dàng cùng sủng nịch đối với đứa con của mình, khiến cho ai nhìn thấy cũng bị hấp dẫn, nhưng rồi lại đánh tâm bắt đầu cảm thấy tự ti mặc cảm đối với chính mình, không dám nhìn thẳng nàng, nàng không giống như những người khác, nàng hẳn phải là người đứng ở trên đỉnh cao.
Nàng chính là mẹ của Chu Niệm?
Sở Mộ nhìn, nhất thời bất động.
Sau đó lại nhìn thấy Chu Niệm ở phía sau nàng, đại nam hài này đang rất tự nhiên mà nhíu mày làm nũng.
Chu Niệm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Mộ đang đứng phía ngoài, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Sở Mộ bèn chuyển mắt, trong lòng thậm chí nổi lên một ít thi vị bài xích.
Vừa nhìn mẹ của Chu Niệm đã biết được đó là một người phụ nữ cao quý trong xã hội thượng lưu, mà mẹ của anh chỉ là một người công nhân bình thường lèo lái cả gia đình, vài chục năm làm lụng vất vả đã sớm hằng lên gương mặt của nàng những nếp nhăn, vài sợi tóc mai đã nhẹ bạc, nhất thời trong ngực Sở Mộ phi thường chua xót, vừa nhìn Chu Niệm đã biết hắn không phải là người cùng thế giới với anh, nếu sau này phải lựa chọn giữa Chu Niệm và mẹ, không cần nghĩ, anh cũng biết bản thân sẽ lựa chọn mẹ của mình…
Sở Mộ chuyển khai ánh mắt, xem như không hề nhận ra cái gì, lấy chìa khóa mở cửa, Chu Niệm nhìn thấy hành vi của Sở Mộ liền nhất thời ngây người, hắn còn tưởng rằng thầy đang giận chính mình, suy cho cùng chính mình dọn nhà nhưng lại không nói với anh một tiếng.
Trên gương mặt của Chu Niệm vốn đang thản nhiên nhíu mày làm nũng với mẹ của hắn, nhưng khi vừa nhìn thấy Sở Mộ, tuy rằng hắn đã hảo hảo khống chế bản thân, nhưng thần tình trên gương mặt cũng không khỏi xảy ra một chút biến hóa.
Tần Uyển nhìn thấy biểu tình của Chu Niệm biến hóa trong nháy mắt, liền quay đầu lại xem Sở Mộ người đang đối lưng lại với hai người mở cửa, bóng lưng của Sở Mộ phi thường gầy gò, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần màu đen, cánh tay thon dài, một tay còn đang ôm một chồng sách dày, mái tóc mềm mại, hai chân rất dài, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết đây là một người rất nho nhã trong sáng.
Tần Uyển đi ra cửa, đang chuẩn bị gọi Chu Niệm, lại thấy Chu Niệm đã đi về phía trước, cầm lấy chồng sách trên cánh tay của người thanh niên kia, để người thanh niên ấy rảnh tay thuận lợi mở cửa.
“Thầy, thầy về rồi!” Trong thanh âm của Chu Niệm mang theo một ít lo lắng thăm dò, cùng nồng đậm ý quan tâm.
Bởi vì mẹ của Chu Niệm đang ở đây, Sở Mộ chỉ hơi gật đầu với Chu Niệm biểu thị sự cảm tạ, ngoài ra cũng không có nói hay tỏ vẻ gì khác, sau khi mở cửa xong liền cầm lại chồng sách trên tay Chu Niệm đi vào nhà.
Tần Uyển lẳng lặng đánh giá một màn này, nhìn từng cái biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của con trai nàng.
Một tay nuôi con từ nhỏ đến lớn, từng điểm biến hóa dù rất nhỏ của đứa con làm sao trốn được con mắt cùng cảm giác nhạy cảm của người mẹ.
Tần Uyển chỉ thấy được một bên sườn mặt của người thanh niên hiền hậu nhu hòa kia, sườn mặt của anh tạo cho người khác một cảm giác rất nhu hòa, tướng mạo cũng không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng có một loại phẩm chất riêng khiến cho người ta vừa nhìn đến đã cảm giác được sự tĩnh mịch cùng quý mến, đó là một loại hiền hậu cùng dịu dàng không phải được nuôi dưỡng qua từng ngày, chỉ có thể có từ lúc mới sinh ra, ngày sau lại nhận được sự giáo dưỡng tốt trở thành một người tài xem nhẹ công danh lợi lộc nhân gian, có được khí chất siêu thoát thế tục.
Loại khí chất này rất thu hút người khác.
Đồng thời Tần Uyển cảm thấy, loại khí chất đặc biệt hấp dẫn mọi người như vậy, vừa thực sự tĩnh mịch cùng phóng khoáng lại vừa cao quý không thể là một người đang diễn xuất.
Thần tình của Chu Niệm khi nhìn thấy người thanh niên kia, khiến cho trong lòng Tần Uyển nổi lên một tầng rung động.
Sở Mộ đóng cửa vào nhà, Chu Niệm mới quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của hắn, sau đó hai người đi xuống lầu làm một vài chuyện. Tần Uyển cũng không đề cập đến người thanh niên trẻ tuổi vừa gặp ở cửa kia, nàng có chút hứng thú với việc này, nhưng Chu Niệm lại cho rằng mẹ hắn không có nhìn ra bất cứ điều gì.
Buổi tối cùng ngày, Chu Niệm không có trở lại cũng không có gọi điện thoại về.
Chu Niệm ở trong khách sạn với mẹ, bởi rằng hắn phải gặp vài người với Tần Uyển, sau đó lại nói không ít chuyện, đến khi có thời gian rỗi, cảm thấy buồn ngủ mới phát hiện đã quá nửa đêm, mà lúc này Sở Mộ hẳn là đã ngủ, hắn bèn không gọi điện thoại đến đánh thức anh.
Khi Chu Niệm ném điện thoại di động sang một bên đi ngủ, Sở Mộ lại nằm yên ở trên giường không ngủ, tuy rằng anh đang cầm điện thoại di động, khẽ bấm nhẹ là có thể gọi cho Chu Niệm, nhưng anh lại lo bên cạnh Chu Niệm có người khác nên vẫn không có gọi. Nhắm mắt lại lăn qua lăn lại cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, cuối cùng bèn rời giường đi đọc sách, lật qua hai quyển sách, mãi cho đến hừng đông hơn năm giờ sáng mới lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi Chu Niệm tiễn Tần Uyển đi, hắn mới đến nhà trọ, lúc đến cũng không phải một mình hắn, còn có Hoàng Thao đi theo.
Hoàng Thao giúp hắn cầm sách đến, sau đó lại cảm thán các thiết bị lắp đặt tinh xảo cùng các dụng cụ gia đình xa xỉ trong phòng, còn la hét nói phải đến đây trọ, đương nhiên bị Chu Niệm bác bỏ, trầm mặc nói không được.
Sở Mộ đang chuẩn bị bài luận văn, mấy ngày nay đi sớm về khuya, phần lớn thời gian đều ở trong thư viện, hôm nay khi anh trở về từ thư viện, vừa vào nhà đã nghe được hương thơm nồng đậm.
Chu Niệm đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy Sở Mộ, bèn nở một nu cười thật tươi, “Thầy, thầy đã trở về, cơm nước đều nấu xong rồi, có thể ăn được.”
Sở Mộ ngây người ở cửa, nhìn Chu Niệm mặc tạp dề có chút thất thần, qua một hồi lâu, mới phát sinh một thanh âm khô khốc từ trong cổ họng, “A”
“Còn một món vịt om bia(1) nữa, lập tức sẽ xong ngay.” Chu Niệm nói, rồi xoay người bước vào nhà bếp.
Sở Mộ để bút và tài liệu lên chiếc bàn trong phòng ngủ, đầu óc trống rỗng, đang ngây ngẩn đứng ở nơi đó, thì đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp, mang theo một tia bất an, hơi thở ấm nóng phả lên sườn mặt anh, “Thầy….”
Sở Mộ giật giật thân thể, xoay đầu, không nói gì.
“Thầy, em dọn nhà mà không nói cho thầy biết, thầy đừng giận.” Chu Niệm ôm Sở Mộ không buông, tiếp tục nói, “Hôm qua mẹ em tới, từ trước đến giờ em luôn ở với mẹ, cho nên….”
“Trời rất nóng, buông ra đi!” Sở Mộ cắt đứt câu nói của hắn, đưa tay mở đôi cánh tay đang ôm chiếc eo của mình.
Chu Niệm vừa vô tội lại đáng thương nhìn biểu tình lãnh đạm, cái xoay người lại của Sở Mộ, có chút ủ rũ, còn rất vô tội, “Thầy, em vẫn chưa nói với người nhà, không phải em cố ý không giới thiệu thầy với mẹ của em, em sợ…..Em sợ mẹ của em sẽ nhìn ra mọi thứ, nếu mẹ biết, nói không chừng mẹ sẽ không để cho em và thầy ở bên nhau….Thầy, em không phải cố ý…..”
Sở Mộ cười khổ một chút, trong lòng không được tự nhiên rất khó chịu, nhưng rốt cuộc là khó chịu ở đâu về điều gì, chính bản thân anh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy trong đầu không ngừng một trận một trận đau nhức.
Anh lắc đầu nhìn Chu Niệm, “Tôi không trách cậu điều này, cậu làm như vậy là rất đúng.”
“Nhưng mà, thầy….” Chu Niệm băn khoăn nhìn Sở Mộ, hắn muốn nói vậy thì thầy tức giận vì điều gì, thế nhưng, hắn lại chợt im miệng hỏi không ra lời.
“Đừng nói điều này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Sở Mộ nói rồi xoay người đi ra phòng ngủ, lúc này Chu Niệm lại kéo tay anh, thoáng một cái kéo anh vào trong lòng mình, vùi đầu trên cổ của anh, lẩm bẩm, “Thầy, xin thầy đừng buồn, thứ em muốn mang đến cho thầy là sự vui vẻ, em không hy vọng sẽ làm thầy buồn khổ, em nói rồi, sau này em sẽ không phụ thầy, em nhất định sẽ không, xin thầy tin tưởng em, tuy rằng bây giờ em không có cách nào giới thiệu thầy với mẹ của em, thế nhưng, sau này em nhất định hảo hảo giới thiệu thầy với mẹ.”
Sở Mộ lo lắng, thân thể không nhúc nhích, nhớ đến người nhà của mình, nếu như mẹ của mình đến đây, chính mình có dũng khí giới thiệu Chu Niệm với mẹ sao, nhất định là không có khả năng a! Nếu đã như vậy, thì hiện tại mình và Chu Niệm cứ mãi quấn quýt trên vấn đề này còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Sở Mộ đưa tay xoa tấm lưng của Chu Niệm, một lát sau mới nói, “Tôi biết rồi! Tôi tin cậu!”
Chu Niệm ngẩng đầu trên vai anh, đôi mắt sâu đen nhìn gương mặt Sở Mộ một hồi, vừa đưa tay vuốt nhẹ lên vùng xung quanh lông mày của Sở Mộ, vừa hôn lên trán của anh một cái, cam đoan nói, “Thầy, em hy vọng em có thể mãi mãi cho thầy niềm hạnh phúc.”
Sở Mộ ngưng mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ là, ánh mắt nhu hòa như vậy, hẳn là đã tiếp nhận rồi a!
♥ ♥ ♥ ♥ ♥
(1) Vịt om bia
Chu Niệm nói muốn dọn đến trọ trong nhà trọ đối diện nhà trọ Sở Mộ, Sở Mộ hỏi hắn có cần hỗ trợ dọn đồ gì không, hoặc là giúp hắn quét tước phòng ở, Chu Niệm đều nói không cần, vì vậy, Sở Mộ cũng liền không lưu tâm chuyện này. Cho dù phòng trọ của Chu Niệm đối diện phòng trọ của anh, nhưng cũng không có nghĩa rằng anh phải đáp ứng phải ở lại phòng trọ của hắn.
Ngày hôm đó Sở Mộ ở trong thư viện cả buổi sáng, sau khi mượn sách trong thư viện, lúc trở về, nhìn thấy có người mang theo các vật dụng nhỏ trong nhà hướng lên lầu, anh nghi hoặc một chút nhưng cũng không quá để ý, chờ sau khi lên lầu, mới phát hiện những món đồ vừa nãy đều dọn vào trong căn nhà trọ đối diện.
Nhà trọ đối diện anh trước đây có một vị nữ sinh ở, nhìn nữ sinh kia tuổi cũng không lớn, luôn mang theo một vẻ mặt mất ngủ, có đôi lúc có thể nhìn thấy nàng qua chiếc cửa khép hờ, phần lớn thời gian nàng đều mặc áo ngủ, thỉnh thoảng khi gặp nhau trên cầu thang đều gật đầu chào hỏi vài câu, thế nhưng, kỳ thực cũng không quen biết gì, ngay cả tên họ của nhau cũng không biết, Sở Mộ cũng không biết trong phòng rốt cuộc có bố cục thế nào, khi Chu Niệm nói muốn dọn vào, anh cũng không sản sinh bất cứ sự hiếu kỳ gì.
Lúc này, khi nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, có thể thấy một góc bày biện bên trong phòng khách, chiếc ghê sô pha màu vàng nhạt thoạt nhìn rất mềm mại thư thái, được che đậy bởi cái bao có vài điểm hoa văn linh tinh, còn có hai cái gối ôm thêu hoa, vài người mặc đồng phục của công ty P&G đang trải thảm trên mặt đất phía trước sô pha, bên cạnh tấm thảm trải nền còn đặt một chậu bồn cảnh…
Sở Mộ sửng sốt nhìn tình cảnh bên trong một chút, khi chuẩn bị xoay người mở cửa nhà mình, liền nghe được thanh âm của Chu Niệm, “Mẹ, cần gì phải phiền phức như vậy chứ, không phải mẹ nói con đến đây để học tập rèn luyện sao, cũng chẳng phải đến để hưởng phúc gì, vậy mà mẹ lại đảo lộn hết cả lên, làm cho cảnh trí ở đây hệt như trong nhà, bây giờ thì nhìn ngăn nắp sạch sẽ như vậy, nhưng nếu con ở qua vài ngày, con lại lười thu dọn, đến lúc đó thật không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa! Bây giờ mẹ mà càng làm phức tạp, thì nhất định sau này sẽ càng bẩn loạn hơn….”
Trong giọng nói của Chu Niệm mang theo vài phần làm nũng cùng oán trách, chỉ là, tự nhiên như thế, Sở Mộ nghĩ, so với lúc hắn làm nũng với mình còn tự nhiên hơn một ít….
Sở Mộ không tự giác quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị phu nhân vừa xinh đẹp lại thanh lịch đi ra từ bên trong, nàng đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn đứa con đang không ngừng oán giận ở phía sau, sau đó nở nụ cười, “Phòng này con ở, sau này con không muốn quét tước cũng phải quét tước, mỗi lần mẹ tới đều sẽ kiểm tra, nếu như có bẩn, thì con sẽ lại dọn về ở ký túc xá, khi đó đừng có mà đến trước mặt mẹ nói điều kiện trong phòng ngủ kém đến không thể ở được nữa.”
Sở Mộ biết vị phu nhân xinh đẹp này chính là mẹ của Chu Niệm, thoạt nhìn nàng còn rất trẻ, không thể nhìn ra tuổi tác từ trên gương mặt, còn hơn là mẹ của Chu Niệm, nàng càng giống tỷ tỷ của hắn. Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng nét hấp dẫn thật sự không phải là dung mạo mỹ lệ kia của nàng, mà là khí chất vừa tao nhã lại vừa lạnh lùng phát ra từ trên người nàng, thế nhưng, trong cái tao nhã lạnh lùng ấy lại mang theo sự dịu dàng cùng sủng nịch đối với đứa con của mình, khiến cho ai nhìn thấy cũng bị hấp dẫn, nhưng rồi lại đánh tâm bắt đầu cảm thấy tự ti mặc cảm đối với chính mình, không dám nhìn thẳng nàng, nàng không giống như những người khác, nàng hẳn phải là người đứng ở trên đỉnh cao.
Nàng chính là mẹ của Chu Niệm?
Sở Mộ nhìn, nhất thời bất động.
Sau đó lại nhìn thấy Chu Niệm ở phía sau nàng, đại nam hài này đang rất tự nhiên mà nhíu mày làm nũng.
Chu Niệm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Mộ đang đứng phía ngoài, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Sở Mộ bèn chuyển mắt, trong lòng thậm chí nổi lên một ít thi vị bài xích.
Vừa nhìn mẹ của Chu Niệm đã biết được đó là một người phụ nữ cao quý trong xã hội thượng lưu, mà mẹ của anh chỉ là một người công nhân bình thường lèo lái cả gia đình, vài chục năm làm lụng vất vả đã sớm hằng lên gương mặt của nàng những nếp nhăn, vài sợi tóc mai đã nhẹ bạc, nhất thời trong ngực Sở Mộ phi thường chua xót, vừa nhìn Chu Niệm đã biết hắn không phải là người cùng thế giới với anh, nếu sau này phải lựa chọn giữa Chu Niệm và mẹ, không cần nghĩ, anh cũng biết bản thân sẽ lựa chọn mẹ của mình…
Sở Mộ chuyển khai ánh mắt, xem như không hề nhận ra cái gì, lấy chìa khóa mở cửa, Chu Niệm nhìn thấy hành vi của Sở Mộ liền nhất thời ngây người, hắn còn tưởng rằng thầy đang giận chính mình, suy cho cùng chính mình dọn nhà nhưng lại không nói với anh một tiếng.
Trên gương mặt của Chu Niệm vốn đang thản nhiên nhíu mày làm nũng với mẹ của hắn, nhưng khi vừa nhìn thấy Sở Mộ, tuy rằng hắn đã hảo hảo khống chế bản thân, nhưng thần tình trên gương mặt cũng không khỏi xảy ra một chút biến hóa.
Tần Uyển nhìn thấy biểu tình của Chu Niệm biến hóa trong nháy mắt, liền quay đầu lại xem Sở Mộ người đang đối lưng lại với hai người mở cửa, bóng lưng của Sở Mộ phi thường gầy gò, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần màu đen, cánh tay thon dài, một tay còn đang ôm một chồng sách dày, mái tóc mềm mại, hai chân rất dài, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết đây là một người rất nho nhã trong sáng.
Tần Uyển đi ra cửa, đang chuẩn bị gọi Chu Niệm, lại thấy Chu Niệm đã đi về phía trước, cầm lấy chồng sách trên cánh tay của người thanh niên kia, để người thanh niên ấy rảnh tay thuận lợi mở cửa.
“Thầy, thầy về rồi!” Trong thanh âm của Chu Niệm mang theo một ít lo lắng thăm dò, cùng nồng đậm ý quan tâm.
Bởi vì mẹ của Chu Niệm đang ở đây, Sở Mộ chỉ hơi gật đầu với Chu Niệm biểu thị sự cảm tạ, ngoài ra cũng không có nói hay tỏ vẻ gì khác, sau khi mở cửa xong liền cầm lại chồng sách trên tay Chu Niệm đi vào nhà.
Tần Uyển lẳng lặng đánh giá một màn này, nhìn từng cái biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của con trai nàng.
Một tay nuôi con từ nhỏ đến lớn, từng điểm biến hóa dù rất nhỏ của đứa con làm sao trốn được con mắt cùng cảm giác nhạy cảm của người mẹ.
Tần Uyển chỉ thấy được một bên sườn mặt của người thanh niên hiền hậu nhu hòa kia, sườn mặt của anh tạo cho người khác một cảm giác rất nhu hòa, tướng mạo cũng không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng có một loại phẩm chất riêng khiến cho người ta vừa nhìn đến đã cảm giác được sự tĩnh mịch cùng quý mến, đó là một loại hiền hậu cùng dịu dàng không phải được nuôi dưỡng qua từng ngày, chỉ có thể có từ lúc mới sinh ra, ngày sau lại nhận được sự giáo dưỡng tốt trở thành một người tài xem nhẹ công danh lợi lộc nhân gian, có được khí chất siêu thoát thế tục.
Loại khí chất này rất thu hút người khác.
Đồng thời Tần Uyển cảm thấy, loại khí chất đặc biệt hấp dẫn mọi người như vậy, vừa thực sự tĩnh mịch cùng phóng khoáng lại vừa cao quý không thể là một người đang diễn xuất.
Thần tình của Chu Niệm khi nhìn thấy người thanh niên kia, khiến cho trong lòng Tần Uyển nổi lên một tầng rung động.
Sở Mộ đóng cửa vào nhà, Chu Niệm mới quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của hắn, sau đó hai người đi xuống lầu làm một vài chuyện. Tần Uyển cũng không đề cập đến người thanh niên trẻ tuổi vừa gặp ở cửa kia, nàng có chút hứng thú với việc này, nhưng Chu Niệm lại cho rằng mẹ hắn không có nhìn ra bất cứ điều gì.
Buổi tối cùng ngày, Chu Niệm không có trở lại cũng không có gọi điện thoại về.
Chu Niệm ở trong khách sạn với mẹ, bởi rằng hắn phải gặp vài người với Tần Uyển, sau đó lại nói không ít chuyện, đến khi có thời gian rỗi, cảm thấy buồn ngủ mới phát hiện đã quá nửa đêm, mà lúc này Sở Mộ hẳn là đã ngủ, hắn bèn không gọi điện thoại đến đánh thức anh.
Khi Chu Niệm ném điện thoại di động sang một bên đi ngủ, Sở Mộ lại nằm yên ở trên giường không ngủ, tuy rằng anh đang cầm điện thoại di động, khẽ bấm nhẹ là có thể gọi cho Chu Niệm, nhưng anh lại lo bên cạnh Chu Niệm có người khác nên vẫn không có gọi. Nhắm mắt lại lăn qua lăn lại cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, cuối cùng bèn rời giường đi đọc sách, lật qua hai quyển sách, mãi cho đến hừng đông hơn năm giờ sáng mới lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi Chu Niệm tiễn Tần Uyển đi, hắn mới đến nhà trọ, lúc đến cũng không phải một mình hắn, còn có Hoàng Thao đi theo.
Hoàng Thao giúp hắn cầm sách đến, sau đó lại cảm thán các thiết bị lắp đặt tinh xảo cùng các dụng cụ gia đình xa xỉ trong phòng, còn la hét nói phải đến đây trọ, đương nhiên bị Chu Niệm bác bỏ, trầm mặc nói không được.
Sở Mộ đang chuẩn bị bài luận văn, mấy ngày nay đi sớm về khuya, phần lớn thời gian đều ở trong thư viện, hôm nay khi anh trở về từ thư viện, vừa vào nhà đã nghe được hương thơm nồng đậm.
Chu Niệm đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy Sở Mộ, bèn nở một nu cười thật tươi, “Thầy, thầy đã trở về, cơm nước đều nấu xong rồi, có thể ăn được.”
Sở Mộ ngây người ở cửa, nhìn Chu Niệm mặc tạp dề có chút thất thần, qua một hồi lâu, mới phát sinh một thanh âm khô khốc từ trong cổ họng, “A”
“Còn một món vịt om bia() nữa, lập tức sẽ xong ngay.” Chu Niệm nói, rồi xoay người bước vào nhà bếp.
Sở Mộ để bút và tài liệu lên chiếc bàn trong phòng ngủ, đầu óc trống rỗng, đang ngây ngẩn đứng ở nơi đó, thì đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp, mang theo một tia bất an, hơi thở ấm nóng phả lên sườn mặt anh, “Thầy….”
Sở Mộ giật giật thân thể, xoay đầu, không nói gì.
“Thầy, em dọn nhà mà không nói cho thầy biết, thầy đừng giận.” Chu Niệm ôm Sở Mộ không buông, tiếp tục nói, “Hôm qua mẹ em tới, từ trước đến giờ em luôn ở với mẹ, cho nên….”
“Trời rất nóng, buông ra đi!” Sở Mộ cắt đứt câu nói của hắn, đưa tay mở đôi cánh tay đang ôm chiếc eo của mình.
Chu Niệm vừa vô tội lại đáng thương nhìn biểu tình lãnh đạm, cái xoay người lại của Sở Mộ, có chút ủ rũ, còn rất vô tội, “Thầy, em vẫn chưa nói với người nhà, không phải em cố ý không giới thiệu thầy với mẹ của em, em sợ…..Em sợ mẹ của em sẽ nhìn ra mọi thứ, nếu mẹ biết, nói không chừng mẹ sẽ không để cho em và thầy ở bên nhau….Thầy, em không phải cố ý…..”
Sở Mộ cười khổ một chút, trong lòng không được tự nhiên rất khó chịu, nhưng rốt cuộc là khó chịu ở đâu về điều gì, chính bản thân anh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy trong đầu không ngừng một trận một trận đau nhức.
Anh lắc đầu nhìn Chu Niệm, “Tôi không trách cậu điều này, cậu làm như vậy là rất đúng.”
“Nhưng mà, thầy….” Chu Niệm băn khoăn nhìn Sở Mộ, hắn muốn nói vậy thì thầy tức giận vì điều gì, thế nhưng, hắn lại chợt im miệng hỏi không ra lời.
“Đừng nói điều này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Sở Mộ nói rồi xoay người đi ra phòng ngủ, lúc này Chu Niệm lại kéo tay anh, thoáng một cái kéo anh vào trong lòng mình, vùi đầu trên cổ của anh, lẩm bẩm, “Thầy, xin thầy đừng buồn, thứ em muốn mang đến cho thầy là sự vui vẻ, em không hy vọng sẽ làm thầy buồn khổ, em nói rồi, sau này em sẽ không phụ thầy, em nhất định sẽ không, xin thầy tin tưởng em, tuy rằng bây giờ em không có cách nào giới thiệu thầy với mẹ của em, thế nhưng, sau này em nhất định hảo hảo giới thiệu thầy với mẹ.”
Sở Mộ lo lắng, thân thể không nhúc nhích, nhớ đến người nhà của mình, nếu như mẹ của mình đến đây, chính mình có dũng khí giới thiệu Chu Niệm với mẹ sao, nhất định là không có khả năng a! Nếu đã như vậy, thì hiện tại mình và Chu Niệm cứ mãi quấn quýt trên vấn đề này còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Sở Mộ đưa tay xoa tấm lưng của Chu Niệm, một lát sau mới nói, “Tôi biết rồi! Tôi tin cậu!”
Chu Niệm ngẩng đầu trên vai anh, đôi mắt sâu đen nhìn gương mặt Sở Mộ một hồi, vừa đưa tay vuốt nhẹ lên vùng xung quanh lông mày của Sở Mộ, vừa hôn lên trán của anh một cái, cam đoan nói, “Thầy, em hy vọng em có thể mãi mãi cho thầy niềm hạnh phúc.”
Sở Mộ ngưng mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ là, ánh mắt nhu hòa như vậy, hẳn là đã tiếp nhận rồi a!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chu Niệm nói muốn dọn đến trọ trong nhà trọ đối diện nhà trọ Sở Mộ, Sở Mộ hỏi hắn có cần hỗ trợ dọn đồ gì không, hoặc là giúp hắn quét tước phòng ở, Chu Niệm đều nói không cần, vì vậy, Sở Mộ cũng liền không lưu tâm chuyện này. Cho dù phòng trọ của Chu Niệm đối diện phòng trọ của anh, nhưng cũng không có nghĩa rằng anh phải đáp ứng phải ở lại phòng trọ của hắn.
Ngày hôm đó Sở Mộ ở trong thư viện cả buổi sáng, sau khi mượn sách trong thư viện, lúc trở về, nhìn thấy có người mang theo các vật dụng nhỏ trong nhà hướng lên lầu, anh nghi hoặc một chút nhưng cũng không quá để ý, chờ sau khi lên lầu, mới phát hiện những món đồ vừa nãy đều dọn vào trong căn nhà trọ đối diện.
Nhà trọ đối diện anh trước đây có một vị nữ sinh ở, nhìn nữ sinh kia tuổi cũng không lớn, luôn mang theo một vẻ mặt mất ngủ, có đôi lúc có thể nhìn thấy nàng qua chiếc cửa khép hờ, phần lớn thời gian nàng đều mặc áo ngủ, thỉnh thoảng khi gặp nhau trên cầu thang đều gật đầu chào hỏi vài câu, thế nhưng, kỳ thực cũng không quen biết gì, ngay cả tên họ của nhau cũng không biết, Sở Mộ cũng không biết trong phòng rốt cuộc có bố cục thế nào, khi Chu Niệm nói muốn dọn vào, anh cũng không sản sinh bất cứ sự hiếu kỳ gì.
Lúc này, khi nhìn xuyên qua cánh cửa đang mở rộng, có thể thấy một góc bày biện bên trong phòng khách, chiếc ghê sô pha màu vàng nhạt thoạt nhìn rất mềm mại thư thái, được che đậy bởi cái bao có vài điểm hoa văn linh tinh, còn có hai cái gối ôm thêu hoa, vài người mặc đồng phục của công ty P&G đang trải thảm trên mặt đất phía trước sô pha, bên cạnh tấm thảm trải nền còn đặt một chậu bồn cảnh…
Sở Mộ sửng sốt nhìn tình cảnh bên trong một chút, khi chuẩn bị xoay người mở cửa nhà mình, liền nghe được thanh âm của Chu Niệm, “Mẹ, cần gì phải phiền phức như vậy chứ, không phải mẹ nói con đến đây để học tập rèn luyện sao, cũng chẳng phải đến để hưởng phúc gì, vậy mà mẹ lại đảo lộn hết cả lên, làm cho cảnh trí ở đây hệt như trong nhà, bây giờ thì nhìn ngăn nắp sạch sẽ như vậy, nhưng nếu con ở qua vài ngày, con lại lười thu dọn, đến lúc đó thật không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa! Bây giờ mẹ mà càng làm phức tạp, thì nhất định sau này sẽ càng bẩn loạn hơn….”
Trong giọng nói của Chu Niệm mang theo vài phần làm nũng cùng oán trách, chỉ là, tự nhiên như thế, Sở Mộ nghĩ, so với lúc hắn làm nũng với mình còn tự nhiên hơn một ít….
Sở Mộ không tự giác quay đầu lại, liền nhìn thấy một vị phu nhân vừa xinh đẹp lại thanh lịch đi ra từ bên trong, nàng đứng ở cửa nghiêng đầu nhìn đứa con đang không ngừng oán giận ở phía sau, sau đó nở nụ cười, “Phòng này con ở, sau này con không muốn quét tước cũng phải quét tước, mỗi lần mẹ tới đều sẽ kiểm tra, nếu như có bẩn, thì con sẽ lại dọn về ở ký túc xá, khi đó đừng có mà đến trước mặt mẹ nói điều kiện trong phòng ngủ kém đến không thể ở được nữa.”
Sở Mộ biết vị phu nhân xinh đẹp này chính là mẹ của Chu Niệm, thoạt nhìn nàng còn rất trẻ, không thể nhìn ra tuổi tác từ trên gương mặt, còn hơn là mẹ của Chu Niệm, nàng càng giống tỷ tỷ của hắn. Ngũ quan rất tinh xảo, nhưng nét hấp dẫn thật sự không phải là dung mạo mỹ lệ kia của nàng, mà là khí chất vừa tao nhã lại vừa lạnh lùng phát ra từ trên người nàng, thế nhưng, trong cái tao nhã lạnh lùng ấy lại mang theo sự dịu dàng cùng sủng nịch đối với đứa con của mình, khiến cho ai nhìn thấy cũng bị hấp dẫn, nhưng rồi lại đánh tâm bắt đầu cảm thấy tự ti mặc cảm đối với chính mình, không dám nhìn thẳng nàng, nàng không giống như những người khác, nàng hẳn phải là người đứng ở trên đỉnh cao.
Nàng chính là mẹ của Chu Niệm?
Sở Mộ nhìn, nhất thời bất động.
Sau đó lại nhìn thấy Chu Niệm ở phía sau nàng, đại nam hài này đang rất tự nhiên mà nhíu mày làm nũng.
Chu Niệm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Mộ đang đứng phía ngoài, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Sở Mộ bèn chuyển mắt, trong lòng thậm chí nổi lên một ít thi vị bài xích.
Vừa nhìn mẹ của Chu Niệm đã biết được đó là một người phụ nữ cao quý trong xã hội thượng lưu, mà mẹ của anh chỉ là một người công nhân bình thường lèo lái cả gia đình, vài chục năm làm lụng vất vả đã sớm hằng lên gương mặt của nàng những nếp nhăn, vài sợi tóc mai đã nhẹ bạc, nhất thời trong ngực Sở Mộ phi thường chua xót, vừa nhìn Chu Niệm đã biết hắn không phải là người cùng thế giới với anh, nếu sau này phải lựa chọn giữa Chu Niệm và mẹ, không cần nghĩ, anh cũng biết bản thân sẽ lựa chọn mẹ của mình…
Sở Mộ chuyển khai ánh mắt, xem như không hề nhận ra cái gì, lấy chìa khóa mở cửa, Chu Niệm nhìn thấy hành vi của Sở Mộ liền nhất thời ngây người, hắn còn tưởng rằng thầy đang giận chính mình, suy cho cùng chính mình dọn nhà nhưng lại không nói với anh một tiếng.
Trên gương mặt của Chu Niệm vốn đang thản nhiên nhíu mày làm nũng với mẹ của hắn, nhưng khi vừa nhìn thấy Sở Mộ, tuy rằng hắn đã hảo hảo khống chế bản thân, nhưng thần tình trên gương mặt cũng không khỏi xảy ra một chút biến hóa.
Tần Uyển nhìn thấy biểu tình của Chu Niệm biến hóa trong nháy mắt, liền quay đầu lại xem Sở Mộ người đang đối lưng lại với hai người mở cửa, bóng lưng của Sở Mộ phi thường gầy gò, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là một chiếc quần màu đen, cánh tay thon dài, một tay còn đang ôm một chồng sách dày, mái tóc mềm mại, hai chân rất dài, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng biết đây là một người rất nho nhã trong sáng.
Tần Uyển đi ra cửa, đang chuẩn bị gọi Chu Niệm, lại thấy Chu Niệm đã đi về phía trước, cầm lấy chồng sách trên cánh tay của người thanh niên kia, để người thanh niên ấy rảnh tay thuận lợi mở cửa.
“Thầy, thầy về rồi!” Trong thanh âm của Chu Niệm mang theo một ít lo lắng thăm dò, cùng nồng đậm ý quan tâm.
Bởi vì mẹ của Chu Niệm đang ở đây, Sở Mộ chỉ hơi gật đầu với Chu Niệm biểu thị sự cảm tạ, ngoài ra cũng không có nói hay tỏ vẻ gì khác, sau khi mở cửa xong liền cầm lại chồng sách trên tay Chu Niệm đi vào nhà.
Tần Uyển lẳng lặng đánh giá một màn này, nhìn từng cái biến hóa rất nhỏ trên gương mặt của con trai nàng.
Một tay nuôi con từ nhỏ đến lớn, từng điểm biến hóa dù rất nhỏ của đứa con làm sao trốn được con mắt cùng cảm giác nhạy cảm của người mẹ.
Tần Uyển chỉ thấy được một bên sườn mặt của người thanh niên hiền hậu nhu hòa kia, sườn mặt của anh tạo cho người khác một cảm giác rất nhu hòa, tướng mạo cũng không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng có một loại phẩm chất riêng khiến cho người ta vừa nhìn đến đã cảm giác được sự tĩnh mịch cùng quý mến, đó là một loại hiền hậu cùng dịu dàng không phải được nuôi dưỡng qua từng ngày, chỉ có thể có từ lúc mới sinh ra, ngày sau lại nhận được sự giáo dưỡng tốt trở thành một người tài xem nhẹ công danh lợi lộc nhân gian, có được khí chất siêu thoát thế tục.
Loại khí chất này rất thu hút người khác.
Đồng thời Tần Uyển cảm thấy, loại khí chất đặc biệt hấp dẫn mọi người như vậy, vừa thực sự tĩnh mịch cùng phóng khoáng lại vừa cao quý không thể là một người đang diễn xuất.
Thần tình của Chu Niệm khi nhìn thấy người thanh niên kia, khiến cho trong lòng Tần Uyển nổi lên một tầng rung động.
Sở Mộ đóng cửa vào nhà, Chu Niệm mới quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của hắn, sau đó hai người đi xuống lầu làm một vài chuyện. Tần Uyển cũng không đề cập đến người thanh niên trẻ tuổi vừa gặp ở cửa kia, nàng có chút hứng thú với việc này, nhưng Chu Niệm lại cho rằng mẹ hắn không có nhìn ra bất cứ điều gì.
Buổi tối cùng ngày, Chu Niệm không có trở lại cũng không có gọi điện thoại về.
Chu Niệm ở trong khách sạn với mẹ, bởi rằng hắn phải gặp vài người với Tần Uyển, sau đó lại nói không ít chuyện, đến khi có thời gian rỗi, cảm thấy buồn ngủ mới phát hiện đã quá nửa đêm, mà lúc này Sở Mộ hẳn là đã ngủ, hắn bèn không gọi điện thoại đến đánh thức anh.
Khi Chu Niệm ném điện thoại di động sang một bên đi ngủ, Sở Mộ lại nằm yên ở trên giường không ngủ, tuy rằng anh đang cầm điện thoại di động, khẽ bấm nhẹ là có thể gọi cho Chu Niệm, nhưng anh lại lo bên cạnh Chu Niệm có người khác nên vẫn không có gọi. Nhắm mắt lại lăn qua lăn lại cũng vô pháp đi vào giấc ngủ, cuối cùng bèn rời giường đi đọc sách, lật qua hai quyển sách, mãi cho đến hừng đông hơn năm giờ sáng mới lên giường ngủ.
Ngày thứ hai, sau khi Chu Niệm tiễn Tần Uyển đi, hắn mới đến nhà trọ, lúc đến cũng không phải một mình hắn, còn có Hoàng Thao đi theo.
Hoàng Thao giúp hắn cầm sách đến, sau đó lại cảm thán các thiết bị lắp đặt tinh xảo cùng các dụng cụ gia đình xa xỉ trong phòng, còn la hét nói phải đến đây trọ, đương nhiên bị Chu Niệm bác bỏ, trầm mặc nói không được.
Sở Mộ đang chuẩn bị bài luận văn, mấy ngày nay đi sớm về khuya, phần lớn thời gian đều ở trong thư viện, hôm nay khi anh trở về từ thư viện, vừa vào nhà đã nghe được hương thơm nồng đậm.
Chu Niệm đi ra từ nhà bếp, nhìn thấy Sở Mộ, bèn nở một nu cười thật tươi, “Thầy, thầy đã trở về, cơm nước đều nấu xong rồi, có thể ăn được.”
Sở Mộ ngây người ở cửa, nhìn Chu Niệm mặc tạp dề có chút thất thần, qua một hồi lâu, mới phát sinh một thanh âm khô khốc từ trong cổ họng, “A”
“Còn một món vịt om bia(1) nữa, lập tức sẽ xong ngay.” Chu Niệm nói, rồi xoay người bước vào nhà bếp.
Sở Mộ để bút và tài liệu lên chiếc bàn trong phòng ngủ, đầu óc trống rỗng, đang ngây ngẩn đứng ở nơi đó, thì đột nhiên bị ôm từ phía sau.
Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp, mang theo một tia bất an, hơi thở ấm nóng phả lên sườn mặt anh, “Thầy….”
Sở Mộ giật giật thân thể, xoay đầu, không nói gì.
“Thầy, em dọn nhà mà không nói cho thầy biết, thầy đừng giận.” Chu Niệm ôm Sở Mộ không buông, tiếp tục nói, “Hôm qua mẹ em tới, từ trước đến giờ em luôn ở với mẹ, cho nên….”
“Trời rất nóng, buông ra đi!” Sở Mộ cắt đứt câu nói của hắn, đưa tay mở đôi cánh tay đang ôm chiếc eo của mình.
Chu Niệm vừa vô tội lại đáng thương nhìn biểu tình lãnh đạm, cái xoay người lại của Sở Mộ, có chút ủ rũ, còn rất vô tội, “Thầy, em vẫn chưa nói với người nhà, không phải em cố ý không giới thiệu thầy với mẹ của em, em sợ…..Em sợ mẹ của em sẽ nhìn ra mọi thứ, nếu mẹ biết, nói không chừng mẹ sẽ không để cho em và thầy ở bên nhau….Thầy, em không phải cố ý…..”
Sở Mộ cười khổ một chút, trong lòng không được tự nhiên rất khó chịu, nhưng rốt cuộc là khó chịu ở đâu về điều gì, chính bản thân anh cũng không rõ, chỉ là cảm thấy trong đầu không ngừng một trận một trận đau nhức.
Anh lắc đầu nhìn Chu Niệm, “Tôi không trách cậu điều này, cậu làm như vậy là rất đúng.”
“Nhưng mà, thầy….” Chu Niệm băn khoăn nhìn Sở Mộ, hắn muốn nói vậy thì thầy tức giận vì điều gì, thế nhưng, hắn lại chợt im miệng hỏi không ra lời.
“Đừng nói điều này nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi!” Sở Mộ nói rồi xoay người đi ra phòng ngủ, lúc này Chu Niệm lại kéo tay anh, thoáng một cái kéo anh vào trong lòng mình, vùi đầu trên cổ của anh, lẩm bẩm, “Thầy, xin thầy đừng buồn, thứ em muốn mang đến cho thầy là sự vui vẻ, em không hy vọng sẽ làm thầy buồn khổ, em nói rồi, sau này em sẽ không phụ thầy, em nhất định sẽ không, xin thầy tin tưởng em, tuy rằng bây giờ em không có cách nào giới thiệu thầy với mẹ của em, thế nhưng, sau này em nhất định hảo hảo giới thiệu thầy với mẹ.”
Sở Mộ lo lắng, thân thể không nhúc nhích, nhớ đến người nhà của mình, nếu như mẹ của mình đến đây, chính mình có dũng khí giới thiệu Chu Niệm với mẹ sao, nhất định là không có khả năng a! Nếu đã như vậy, thì hiện tại mình và Chu Niệm cứ mãi quấn quýt trên vấn đề này còn ý nghĩa gì nữa chứ!
Sở Mộ đưa tay xoa tấm lưng của Chu Niệm, một lát sau mới nói, “Tôi biết rồi! Tôi tin cậu!”
Chu Niệm ngẩng đầu trên vai anh, đôi mắt sâu đen nhìn gương mặt Sở Mộ một hồi, vừa đưa tay vuốt nhẹ lên vùng xung quanh lông mày của Sở Mộ, vừa hôn lên trán của anh một cái, cam đoan nói, “Thầy, em hy vọng em có thể mãi mãi cho thầy niềm hạnh phúc.”
Sở Mộ ngưng mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ là, ánh mắt nhu hòa như vậy, hẳn là đã tiếp nhận rồi a!