Nửa tiếng sau, Đỗ Như và Tôn Duy đã có mặt ở công ti Bá Nghiệp. Nói chuyện với thư kí riêng của Thái Bá xong, họ được dẫn đến phòng ông. Trên đường đi, chợt Tôn Duy có điện thoại. Anh liền ra ngoài hành lang bắt máy, còn Đỗ Như tiếp tục đi theo cô thư kí vào phòng Thái Bá. Cúi chào nữ giám đốc trẻ xong, cô đi ra ngoài. Đưa mắt nhìn căn phòng rộng rãi và sang trọng, Đỗ Như bước chậm rãi lại ghế sofa tiếp khách, ngồi xuống. Không gian xung quanh vắng vẻ. Ban nãy cô nghe thư kí nói rằng, Thái Bá đã đến công ti từ sớm với gương mặt có vài vết bầm. Ông không muốn rời phòng nên bảo cô nếu có khách cứ dẫn họ đến đây luôn. Ấy vậy mà giờ chẳng rõ ông ta đi đâu nữa.
Hướng mắt vào chiếc bàn thủy tinh trước mặt, Đỗ Như đang nghĩ lát nữa sẽ nói gì với lão họ Nguyễn kia về chuyện của Tôn Duy chiều qua. Cô chỉ sợ ông ta nhất quyết truy cứu chuyện này đến cùng. Khi ấy, không những cô, Tôn Duy mà còn Hoàng Hiệp sẽ gặp phiền phức lớn. Ngả lưng dựa vào thành ghế sofa mềm mại, cô nén tiếng thở dài.
Còn chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bất giác Đỗ Như nghe một âm thanh khe khẽ vang lên. Dựng người thẳng dậy và nhìn quanh phòng, cô chẳng thấy bóng dáng ai cả, ngoài sự tĩnh lặng vẫn bao trùm lên nơi này từ nãy giờ. Lẽ cô ra sẽ nghĩ mình nghe lầm thế nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh ấy tiếp tục xuất hiện. Lần này nghe rõ hơn chút. Phải mất vài phút quan sát kĩ nơi này thì Đỗ Như mới phát hiện bên trái có một căn phòng khác. Nếu cô đoán không lầm thì hẳn đây là phòng nghỉ ngơi riêng của Nguyễn Thái Bá. Và cái thanh âm nọ phát ra phía sau cánh cửa đóng im lìm ấy. Đáng lí cô chẳng muốn quan tâm nhưng bởi cái tiếng đó nghe rất kì cục lẫn quen thuộc. Không phải là nói. Cũng không phải là cười. Dường như là... rên rỉ.
Nhanh chóng đứng dậy, Đỗ Như khẽ khàng tiến đến gần cánh cửa phòng nghỉ. Khi đứng trước cửa, cô nghe càng rõ ràng hơn nữa. Hít thở sâu, cô đặt tay lên nấm cửa, xoay. Không khóa. Thật nhẹ nhàng, cô đẩy hờ tấm gỗ sang trọng hình chữ nhật đó ra, giống hệt bức màn đang che giấu bí mật.
Mắt mở to kinh ngạc và môi mím chặt lại khi Đỗ Như chứng kiến cảnh làm tình của Thái Bá với Ngọc Thùy. Hai người quấn chặt lấy nhau trên giường, chìm đắm vào cảm xúc hoang lạc và không ngừng rên rỉ. Đỗ Như bất ngờ trước hành động lộ liễu của họ. Quan hệ với nhau ngay trong công ti? Một việc làm thật bạo gan! Cả hai quá đắm đuối, vì thế mà chẳng hay biết có người đang nhìn vào.
- Thái Bá, từ từ thôi, kẻo người khác nghe... - Giọng Ngọc Thùy gấp gáp.
- Cưng đừng lo, lúc này vẫn còn sớm, chưa có ai vào phòng giám đốc đâu.
Nghe tiếng đáp lời đầy ham muốn của ông ta, Đỗ Như cảm thấy kinh tởm. Không muốn chứng kiến thêm cảnh mây mưa đáng khinh đó nữa, cô đóng cửa lại thật khẽ. Đúng lúc, cô nghe bên ngoài phòng giám đốc vang lên tiếng bước chân khá nhỏ. Lập tức, Đỗ Như nghĩ đến Tôn Duy. Đúng rồi, ban nãy anh bận nghe điện thoại nên đã không vào đây cùng cô. Dòng suy nghĩ lo sợ mau chóng xuất hiện. Nếu để Tôn Duy đi vào, chứng kiến cảnh vợ mình làm tình ngay tại công ti thì sẽ rất kinh khủng. Cô không tưởng tượng nổi anh sẽ phản ứng ra sao.
Ngừng nghĩ ngợi, Đỗ Như tức tốc rời phòng. Xui xẻo thay, cô vừa bước ra thì đã gặp ngay Tôn Duy đứng trước cửa tự bao giờ. Việc giáp mặt đột ngột này khiến cô giật mình, suýt tí nữa đã kêu lên. Dĩ nhiên, Tôn Duy nhận ra dáng vẻ hối hả của đối phương. Cứ ngỡ Đỗ Như vừa bị Thái Bá giở trò nên anh hỏi ngay:
- Sao vậy? Lão khốn đó lại làm gì cô à?
Đỗ Như tự nhủ phải bình tĩnh. Hiện tại, cô cần đưa Tôn Duy rời khỏi đây trước khi quá trễ. Kín đáo thở ra nhè nhẹ, cô ngước nhìn anh, lắc đầu:
- Nguyễn Thái Bá không có trong phòng. Vừa nãy thư kí báo lại ông ta có cuộc gặp mặt với đối tác, hẳn trưa mới về công ti.
- Thật sao?
- Anh cứ nhìn vào phòng sẽ biết.
Đỗ Như mở hé cửa để Tôn Duy kiểm chứng. Và chỉ đợi anh nhìn qua căn phòng vắng vẻ đúng một lần duy nhất là mau chóng, cô đóng cửa lại rồi nói nhanh:
- Chúng ta trở về công ti Hoàng Hiệp thôi.
Mọi cố gắng của Đỗ Như trong việc che giấu cuộc làm tình kia hoàn toàn đổ bể khi thình lình tiếng rên hoan hỉ vang lên hơi lớn so với khi nãy. Thậm chí, hai người đứng ở ngoài cửa phòng vẫn nghe loáng thoáng được. Ngạc nhiên, Tôn Duy hỏi:
- Cô bảo ông ta đã ra ngoài vậy sao có tiếng người?
Dẫu bề ngoài vẫn bình thường nhưng kì thực, Đỗ Như đang thầm rủa hai kẻ dở hơi kia. Đã làm trò bậy bạ rồi mà không khe khẽ tiếng giùm một chút. Xem ra hai người này chẳng kiêng nể gì chuyện bị người khác bắt gặp đang làm chuyện đó.
- Chú nghe lầm rồi. Gió thổi đập vào cửa sổ thôi.
Lần nữa, lời nói dối từ Đỗ Như bị vạch trần cũng bởi âm thanh ấy. Bấy giờ Tôn Duy có thể khẳng định cái tiếng vừa nghe là của một ai đó chứ không phải gió.
- Rõ ràng có người ở trong phòng. Tôi vào xem thử.
Giật mình khi nghe điều ấy, Đỗ Như vội vàng ngăn cản, đến nổi quên mất bản thân cần phải bình tĩnh trước mặt chàng trai:
- Đừng! Tôi đã nói không có ai hết!
Quan sát thái độ kì quặc cùng gương mặt lo lắng đó, Tôn Duy liền dò hỏi:
- Cô... đang giấu tôi chuyện gì sao?
Đỗ Như chưa kịp phản ứng thì bất ngờ tiếng Ngọc Thùy gọi tên Thái Bá vọng ra, có cảm tưởng những xúc cảm mãnh liệt dữ dội vừa lên đỉnh điểm và cô không kìm lại được. Sau vài giây bất động, Tôn Duy dần dần hiểu ra mọi chuyện, kể cả hành động ngăn cản kì lạ từ Đỗ Như. Vợ anh hiện đang có mặt trong phòng Thái Bá và tất nhiên, cùng ông làm trò gì đấy cực kì thú vị. Lòng xuất hiện sự thôi thúc mạnh mẽ, anh rất muốn biết cái gì đang xảy ra đằng sau cánh cửa này. Chân bước vội lên phía trước, Tôn Duy bị Đỗ Như giơ tay ngăn. Cô nhìn anh, chút cầu khẩn.
- Tôn Duy! - Lần đầu tiên, Đỗ Như gọi thẳng tên anh - Đừng vào!
Hướng mắt vào cô gái trẻ trong chốc lát, Tôn Duy tự dưng mỉm cười, hệt trấn an:
- Nếu đó là vợ tôi thì tôi có quyền được biết. Dù nó ra sao đi nữa, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Cô hiểu không?
Đôi mắt mở to rồi dịu lại, Đỗ Như hiểu đây là vấn đề giữa vợ chồng Tôn Duy. Không ai, ngay cả cô, có quyền xen vào. Với tư cách một người chồng, anh cần được biết tất cả. Điều cô lo lắng chính là, anh sẽ không chịu nổi nếu chứng kiến cảnh làm tình của vợ với kẻ khác lần thứ hai. Nhưng ngay lúc này, cô tự nhủ với bản thân, đã không còn có thể che giấu thêm nữa. Hai cánh tay từ từ hạ xuống, cô bước lùi sang bên, nhường đường cho Tôn Duy. Chỉ chờ có vậy, anh đã lập tức bước vào. Đến trước ngay cửa phòng nghỉ bên trong, khẽ khàng mở hé nó ra...
Đỗ Như thấy Tôn Duy đứng yên, mắt nhìn chằm chằm khung cảnh diễn ra trong đó. Cô có thể hình dung cuộc ân ái của Thái Bá và Ngọc Thùy đang lên cao trào thế nào, từ những âm thanh phát ra ở môi họ, ở cơ thể họ. Mấy phút sau, cô liền bước đến đồng thời đẩy nhẹ anh xoay qua để rời mắt khỏi khung cảnh tàn nhẫn đó. Đỗ Như không muốn Tôn Duy cứ đứng trơ ra, ngay cả việc bản thân bị tổn thương cũng chẳng biết. Cô mong anh hãy bộc lộ cảm xúc, giận dữ, buồn bã hay khóc cũng được. Để tránh "làm phiền" hai người kia, cô nói thật nhỏ:
- Chú đừng nhìn nữa. Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Lạ lùng thay, gương mặt Tôn Duy chẳng hề bộc lộ chút đau đớn, thậm chí bị sốc mà nó hết sức bình thản. Có vẻ đây là điều anh đã đoán trước hoặc vốn dĩ bản thân đã chấp nhận nó rồi. Lặng thinh một lúc, anh đưa mắt sang Đỗ Như:
- Trước khi đến đây, cô nói với tôi về việc muốn xin ông ta gia hạn thêm thời gian trả nợ là ba tháng nhưng ông ta không đồng ý?
Khó hiểu vì trong tình huống này mà Tôn Duy lại hỏi vậy, Đỗ Như trả lời:
- Phải... Nhưng nếu tôi đồng ý trở thành tình nhân của ông ta thì món nợ của Hoàng Hiệp sẽ được xóa sạch.
Im lặng. Tiếp, Tôn Duy nghiến răng, đôi mắt bây giờ mới hằn rõ sự giận dữ:
- Đốn mạt! Ông ta đừng hòng đụng một ngón tay vào người cô!
Cái nhìn của Đỗ Như tròn xoe. Rồi cô thấy Tôn Duy lấy ra chiếc Iphone, bước trở lại trước cánh cửa phòng nghỉ mở hé. Cô hết sức ngạc nhiên khi anh từ từ đưa thiết bị cao cấp ấy lên ngang tầm mắt đồng thời bấm nút chuyển qua chế độ Camera, quay lại cảnh hoan hỉ trong phòng. Tức thì, Đỗ Như giữ lấy tay anh, cốt muốn hỏi lí do cho hành động ấy là gì. Chậm rãi, Tôn Duy quay qua nhìn cô bằng ánh mắt kiên định lẫn bình thản. Để rồi cô hiểu, anh đã suy nghĩ kĩ càng trước khi làm vậy. Trong khi Đỗ Như im lặng thì Tôn Duy tiếp tục việc của mình.
Thái Bá và Ngọc Thùy giật mình bởi tiếng mở cửa phòng khá lớn. Hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau liền ngừng lại, lập tức xoay qua nhìn kẻ thứ ba kia. Cả hai trân mắt khi thấy Tôn Duy xuất hiện, phía sau còn có Đỗ Như. Trông gương mặt tĩnh lặng của họ, hai người có cảm tưởng họ đã chứng kiến cảnh mây mưa này rất lâu. Trong lúc Thái Bá chẳng biểu lộ xúc cảm nào thì nằm bên dưới, Ngọc Thùy đơ cả người. Một phụ nữ dám làm tình ngay tại công ti thì còn kiêng nể ai thế nhưng trước việc bị chồng bắt tại giường thế này thì cô không thể không hoảng hốt. Đơn giản vì bí mật động trời đó cùng lớp vỏ bọc hoàn hảo của người vợ hiền dịu xinh đẹp đã hoàn toàn vụn vỡ. Lập tức, cô đẩy nhẹ Thái Bá ra, với tay lấy đống quần áo nằm vung vãi dưới sàn lên che ngang tấm thân trần trụi.
Hành động quýnh quáng của Ngọc Thùy khiến Tôn Duy buồn cười. Nhưng tạm gác cái chuyện vợ ngoại tình sang một bên, anh cần làm việc quan trọng hơn. Đưa mắt sang vị giám đốc cao quý đang trong tình trạng chẳng mấy hay ho, anh cất tiếng thật rõ:
- Xin lỗi đã cắt ngang giây phút vui thú của hai người. Nhưng tôi và Đỗ giám đốc có chuyện rất quan trọng muốn bàn với Nguyễn giám đốc đây.
Nhìn Đỗ Như đang quay mặt sang hướng khác khoảng vài giây, Thái Bá lại chuyển dời đôi mắt trở lại Tôn Duy. Chẳng nói gì nhưng tay ông siết chặt ga trải giường nhăn nhúm vì tức giận do bị phá đám.
Hướng mắt vào chiếc bàn thủy tinh trước mặt, Đỗ Như đang nghĩ lát nữa sẽ nói gì với lão họ Nguyễn kia về chuyện của Tôn Duy chiều qua. Cô chỉ sợ ông ta nhất quyết truy cứu chuyện này đến cùng. Khi ấy, không những cô, Tôn Duy mà còn Hoàng Hiệp sẽ gặp phiền phức lớn. Ngả lưng dựa vào thành ghế sofa mềm mại, cô nén tiếng thở dài.
Còn chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì bất giác Đỗ Như nghe một âm thanh khe khẽ vang lên. Dựng người thẳng dậy và nhìn quanh phòng, cô chẳng thấy bóng dáng ai cả, ngoài sự tĩnh lặng vẫn bao trùm lên nơi này từ nãy giờ. Lẽ cô ra sẽ nghĩ mình nghe lầm thế nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh ấy tiếp tục xuất hiện. Lần này nghe rõ hơn chút. Phải mất vài phút quan sát kĩ nơi này thì Đỗ Như mới phát hiện bên trái có một căn phòng khác. Nếu cô đoán không lầm thì hẳn đây là phòng nghỉ ngơi riêng của Nguyễn Thái Bá. Và cái thanh âm nọ phát ra phía sau cánh cửa đóng im lìm ấy. Đáng lí cô chẳng muốn quan tâm nhưng bởi cái tiếng đó nghe rất kì cục lẫn quen thuộc. Không phải là nói. Cũng không phải là cười. Dường như là... rên rỉ.
Nhanh chóng đứng dậy, Đỗ Như khẽ khàng tiến đến gần cánh cửa phòng nghỉ. Khi đứng trước cửa, cô nghe càng rõ ràng hơn nữa. Hít thở sâu, cô đặt tay lên nấm cửa, xoay. Không khóa. Thật nhẹ nhàng, cô đẩy hờ tấm gỗ sang trọng hình chữ nhật đó ra, giống hệt bức màn đang che giấu bí mật.
Mắt mở to kinh ngạc và môi mím chặt lại khi Đỗ Như chứng kiến cảnh làm tình của Thái Bá với Ngọc Thùy. Hai người quấn chặt lấy nhau trên giường, chìm đắm vào cảm xúc hoang lạc và không ngừng rên rỉ. Đỗ Như bất ngờ trước hành động lộ liễu của họ. Quan hệ với nhau ngay trong công ti? Một việc làm thật bạo gan! Cả hai quá đắm đuối, vì thế mà chẳng hay biết có người đang nhìn vào.
- Thái Bá, từ từ thôi, kẻo người khác nghe... - Giọng Ngọc Thùy gấp gáp.
- Cưng đừng lo, lúc này vẫn còn sớm, chưa có ai vào phòng giám đốc đâu.
Nghe tiếng đáp lời đầy ham muốn của ông ta, Đỗ Như cảm thấy kinh tởm. Không muốn chứng kiến thêm cảnh mây mưa đáng khinh đó nữa, cô đóng cửa lại thật khẽ. Đúng lúc, cô nghe bên ngoài phòng giám đốc vang lên tiếng bước chân khá nhỏ. Lập tức, Đỗ Như nghĩ đến Tôn Duy. Đúng rồi, ban nãy anh bận nghe điện thoại nên đã không vào đây cùng cô. Dòng suy nghĩ lo sợ mau chóng xuất hiện. Nếu để Tôn Duy đi vào, chứng kiến cảnh vợ mình làm tình ngay tại công ti thì sẽ rất kinh khủng. Cô không tưởng tượng nổi anh sẽ phản ứng ra sao.
Ngừng nghĩ ngợi, Đỗ Như tức tốc rời phòng. Xui xẻo thay, cô vừa bước ra thì đã gặp ngay Tôn Duy đứng trước cửa tự bao giờ. Việc giáp mặt đột ngột này khiến cô giật mình, suýt tí nữa đã kêu lên. Dĩ nhiên, Tôn Duy nhận ra dáng vẻ hối hả của đối phương. Cứ ngỡ Đỗ Như vừa bị Thái Bá giở trò nên anh hỏi ngay:
- Sao vậy? Lão khốn đó lại làm gì cô à?
Đỗ Như tự nhủ phải bình tĩnh. Hiện tại, cô cần đưa Tôn Duy rời khỏi đây trước khi quá trễ. Kín đáo thở ra nhè nhẹ, cô ngước nhìn anh, lắc đầu:
- Nguyễn Thái Bá không có trong phòng. Vừa nãy thư kí báo lại ông ta có cuộc gặp mặt với đối tác, hẳn trưa mới về công ti.
- Thật sao?
- Anh cứ nhìn vào phòng sẽ biết.
Đỗ Như mở hé cửa để Tôn Duy kiểm chứng. Và chỉ đợi anh nhìn qua căn phòng vắng vẻ đúng một lần duy nhất là mau chóng, cô đóng cửa lại rồi nói nhanh:
- Chúng ta trở về công ti Hoàng Hiệp thôi.
Mọi cố gắng của Đỗ Như trong việc che giấu cuộc làm tình kia hoàn toàn đổ bể khi thình lình tiếng rên hoan hỉ vang lên hơi lớn so với khi nãy. Thậm chí, hai người đứng ở ngoài cửa phòng vẫn nghe loáng thoáng được. Ngạc nhiên, Tôn Duy hỏi:
- Cô bảo ông ta đã ra ngoài vậy sao có tiếng người?
Dẫu bề ngoài vẫn bình thường nhưng kì thực, Đỗ Như đang thầm rủa hai kẻ dở hơi kia. Đã làm trò bậy bạ rồi mà không khe khẽ tiếng giùm một chút. Xem ra hai người này chẳng kiêng nể gì chuyện bị người khác bắt gặp đang làm chuyện đó.
- Chú nghe lầm rồi. Gió thổi đập vào cửa sổ thôi.
Lần nữa, lời nói dối từ Đỗ Như bị vạch trần cũng bởi âm thanh ấy. Bấy giờ Tôn Duy có thể khẳng định cái tiếng vừa nghe là của một ai đó chứ không phải gió.
- Rõ ràng có người ở trong phòng. Tôi vào xem thử.
Giật mình khi nghe điều ấy, Đỗ Như vội vàng ngăn cản, đến nổi quên mất bản thân cần phải bình tĩnh trước mặt chàng trai:
- Đừng! Tôi đã nói không có ai hết!
Quan sát thái độ kì quặc cùng gương mặt lo lắng đó, Tôn Duy liền dò hỏi:
- Cô... đang giấu tôi chuyện gì sao?
Đỗ Như chưa kịp phản ứng thì bất ngờ tiếng Ngọc Thùy gọi tên Thái Bá vọng ra, có cảm tưởng những xúc cảm mãnh liệt dữ dội vừa lên đỉnh điểm và cô không kìm lại được. Sau vài giây bất động, Tôn Duy dần dần hiểu ra mọi chuyện, kể cả hành động ngăn cản kì lạ từ Đỗ Như. Vợ anh hiện đang có mặt trong phòng Thái Bá và tất nhiên, cùng ông làm trò gì đấy cực kì thú vị. Lòng xuất hiện sự thôi thúc mạnh mẽ, anh rất muốn biết cái gì đang xảy ra đằng sau cánh cửa này. Chân bước vội lên phía trước, Tôn Duy bị Đỗ Như giơ tay ngăn. Cô nhìn anh, chút cầu khẩn.
- Tôn Duy! - Lần đầu tiên, Đỗ Như gọi thẳng tên anh - Đừng vào!
Hướng mắt vào cô gái trẻ trong chốc lát, Tôn Duy tự dưng mỉm cười, hệt trấn an:
- Nếu đó là vợ tôi thì tôi có quyền được biết. Dù nó ra sao đi nữa, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Cô hiểu không?
Đôi mắt mở to rồi dịu lại, Đỗ Như hiểu đây là vấn đề giữa vợ chồng Tôn Duy. Không ai, ngay cả cô, có quyền xen vào. Với tư cách một người chồng, anh cần được biết tất cả. Điều cô lo lắng chính là, anh sẽ không chịu nổi nếu chứng kiến cảnh làm tình của vợ với kẻ khác lần thứ hai. Nhưng ngay lúc này, cô tự nhủ với bản thân, đã không còn có thể che giấu thêm nữa. Hai cánh tay từ từ hạ xuống, cô bước lùi sang bên, nhường đường cho Tôn Duy. Chỉ chờ có vậy, anh đã lập tức bước vào. Đến trước ngay cửa phòng nghỉ bên trong, khẽ khàng mở hé nó ra...
Đỗ Như thấy Tôn Duy đứng yên, mắt nhìn chằm chằm khung cảnh diễn ra trong đó. Cô có thể hình dung cuộc ân ái của Thái Bá và Ngọc Thùy đang lên cao trào thế nào, từ những âm thanh phát ra ở môi họ, ở cơ thể họ. Mấy phút sau, cô liền bước đến đồng thời đẩy nhẹ anh xoay qua để rời mắt khỏi khung cảnh tàn nhẫn đó. Đỗ Như không muốn Tôn Duy cứ đứng trơ ra, ngay cả việc bản thân bị tổn thương cũng chẳng biết. Cô mong anh hãy bộc lộ cảm xúc, giận dữ, buồn bã hay khóc cũng được. Để tránh "làm phiền" hai người kia, cô nói thật nhỏ:
- Chú đừng nhìn nữa. Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Lạ lùng thay, gương mặt Tôn Duy chẳng hề bộc lộ chút đau đớn, thậm chí bị sốc mà nó hết sức bình thản. Có vẻ đây là điều anh đã đoán trước hoặc vốn dĩ bản thân đã chấp nhận nó rồi. Lặng thinh một lúc, anh đưa mắt sang Đỗ Như:
- Trước khi đến đây, cô nói với tôi về việc muốn xin ông ta gia hạn thêm thời gian trả nợ là ba tháng nhưng ông ta không đồng ý?
Khó hiểu vì trong tình huống này mà Tôn Duy lại hỏi vậy, Đỗ Như trả lời:
- Phải... Nhưng nếu tôi đồng ý trở thành tình nhân của ông ta thì món nợ của Hoàng Hiệp sẽ được xóa sạch.
Im lặng. Tiếp, Tôn Duy nghiến răng, đôi mắt bây giờ mới hằn rõ sự giận dữ:
- Đốn mạt! Ông ta đừng hòng đụng một ngón tay vào người cô!
Cái nhìn của Đỗ Như tròn xoe. Rồi cô thấy Tôn Duy lấy ra chiếc Iphone, bước trở lại trước cánh cửa phòng nghỉ mở hé. Cô hết sức ngạc nhiên khi anh từ từ đưa thiết bị cao cấp ấy lên ngang tầm mắt đồng thời bấm nút chuyển qua chế độ Camera, quay lại cảnh hoan hỉ trong phòng. Tức thì, Đỗ Như giữ lấy tay anh, cốt muốn hỏi lí do cho hành động ấy là gì. Chậm rãi, Tôn Duy quay qua nhìn cô bằng ánh mắt kiên định lẫn bình thản. Để rồi cô hiểu, anh đã suy nghĩ kĩ càng trước khi làm vậy. Trong khi Đỗ Như im lặng thì Tôn Duy tiếp tục việc của mình.
Thái Bá và Ngọc Thùy giật mình bởi tiếng mở cửa phòng khá lớn. Hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau liền ngừng lại, lập tức xoay qua nhìn kẻ thứ ba kia. Cả hai trân mắt khi thấy Tôn Duy xuất hiện, phía sau còn có Đỗ Như. Trông gương mặt tĩnh lặng của họ, hai người có cảm tưởng họ đã chứng kiến cảnh mây mưa này rất lâu. Trong lúc Thái Bá chẳng biểu lộ xúc cảm nào thì nằm bên dưới, Ngọc Thùy đơ cả người. Một phụ nữ dám làm tình ngay tại công ti thì còn kiêng nể ai thế nhưng trước việc bị chồng bắt tại giường thế này thì cô không thể không hoảng hốt. Đơn giản vì bí mật động trời đó cùng lớp vỏ bọc hoàn hảo của người vợ hiền dịu xinh đẹp đã hoàn toàn vụn vỡ. Lập tức, cô đẩy nhẹ Thái Bá ra, với tay lấy đống quần áo nằm vung vãi dưới sàn lên che ngang tấm thân trần trụi.
Hành động quýnh quáng của Ngọc Thùy khiến Tôn Duy buồn cười. Nhưng tạm gác cái chuyện vợ ngoại tình sang một bên, anh cần làm việc quan trọng hơn. Đưa mắt sang vị giám đốc cao quý đang trong tình trạng chẳng mấy hay ho, anh cất tiếng thật rõ:
- Xin lỗi đã cắt ngang giây phút vui thú của hai người. Nhưng tôi và Đỗ giám đốc có chuyện rất quan trọng muốn bàn với Nguyễn giám đốc đây.
Nhìn Đỗ Như đang quay mặt sang hướng khác khoảng vài giây, Thái Bá lại chuyển dời đôi mắt trở lại Tôn Duy. Chẳng nói gì nhưng tay ông siết chặt ga trải giường nhăn nhúm vì tức giận do bị phá đám.