Đỗ Như thỉnh thoảng cứ nhìn qua bên cạnh, nơi Tôn Duy đang ngồi yên lặng đồng thời hướng ánh mắt ra ngoài cửa kính xe, bản thân cô chẳng rõ anh chỉ nhìn vậy thôi hay đang mải miết đuổi theo thứ gì ở ngoài kia. Cô không hỏi và cũng không thể hỏi, hơn ai hết cô hiểu lúc này người đàn ông đó cần được yên tĩnh. Kể từ lúc hai người rời khỏi công ti của Nguyễn Thái Bá, ngồi trên cùng chiếc xe hơi này thì đã không ai nói với ai lời nào. Dù vậy khoảng lặng ấy khiến cả hai tự cảm thấy dễ chịu. Lúc chiếc xe chạy qua một ngã rẽ, Tôn Duy đột ngột lên tiếng khiến Đỗ Như có hơi giật mình bởi đang bận suy nghĩ:
- Bây giờ cô trở về công ti à?
Cái nhìn của Đỗ Như vẫn dõi theo từng đường nét tĩnh lặng của anh, đáp:
- Ừm, tôi còn nhiều việc phải làm. Vả lại, tôi cần suy nghĩ thêm đối sách nếu như lão Thái Bá xấu xa vẫn không chịu dời thời hạn trả nợ.
Rất nhanh, đôi mắt Đỗ Như phản chiếu hình ảnh Tôn Duy khẽ xoay người qua, dưới ánh nắng chiều tà hắt ngược từ bên ngoài cửa kính, mặt anh trở nên tối sầm.
- Tôi tin chắc rằng lão ta sẽ đồng ý thôi. Bị quay lén cảnh giường chiếu như vậy, hỏi sao không sợ hãi chứ.
Tôn Duy tuy đang cười mỉa mai ấy vậy Đỗ Như lại nhìn rõ nụ cười đó trông thật buồn. Quay cảnh giường chiếu của Thái Bá ư? Nhưng ông ta mây mưa với ai chứ? Là với vợ anh! Chẳng cần biết lão già đó lo lắng thế nào, nhưng cô hiểu rõ hơn hết, ai mới là người đang bị tổn thương nhất hiện tại. Anh không cần phải gắng cười như thế, cô khó chịu lắm.
- Chú đừng tự ép mình phải chịu đựng. Nếu thấy đau khổ hay khó chịu, chú hãy bộc ra đi, đừng giấu giếm, nhất là trước mặt tôi.
Khi Đỗ Như nhẹ nhàng chạm vào tay mình, Tôn Duy cảm giác như có điều gì đó vừa vụn vỡ. Hẳn là lớp vỏ bọc giả tạo bên ngoài mà anh đang cố khoác lên để tỏ ra bình thản. Đôi mắt thoáng chút ngưng đọng, nụ cười cũng trở nên gượng hơn, anh biết mình muốn sụp đổ tuy nhiên bản thân cần tiếp tục gắng gượng, diễn tròn vai là một người mạnh mẽ. Vì anh không muốn yếu đuối trước mặt Đỗ Như, khiến cô phải lo lắng thêm nữa.
- Tôi không sao, vẫn rất ổn.
Đỗ Như hiểu đừng nên đánh vào lòng tự tôn còn sót lại của một người đàn ông đang rơi vào bước đường cùng. Nếu anh thích giữ dáng vẻ kiên cường bây giờ thì cô chẳng muốn đánh sập nó, mà ngược lại, sẽ giúp anh đến cùng. Cô siết chặt tay anh hơn, chuyển qua chủ đề khác:
- Chú có dự tính gì cho thời gian tới? Vợ chồng đã thành ra như thế rồi chắc chú khó lòng ở chung nhà với chị ta.
- Tôi biết nên cũng chuẩn bị rồi. Có lẽ tôi sẽ dọn ra ngoài một thời gian, dù rằng căn nhà đó do hai chúng tôi đứng tên mua nhưng từ đây cho đến lúc thủ tục li hôn hoàn tất và rạch ròi về tài sản thì tôi sẽ để Ngọc Thuỳ tiếp tục ở lại nhà.
- Chú định đi đâu?
- Thuê đại một căn phòng nào đấy, hoặc không thì đến ở nhà bạn.
- Chú định để bạn bè biết chuyện vợ chồng chú như vậy ư?
Tôn Duy không nói gì, gương mặt trầm tư lộ vẻ phân vân. Đối diện, Đỗ Như chỉ thở ra một luồng khí nhẹ, biết là anh sẽ có biểu hiện này, dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn phương án khác khả thi hơn:
- Nếu chú thấy được thì có thể đến nhà tôi ở một thời gian.
- Nhà cô? - Tôn Duy nhíu mày.
- Phải, nhà tôi rộng lắm, lúc trước cha mẹ và tôi còn sống cùng nhau nhưng giờ chỉ mỗi tôi thôi, cảm giác cô đơn lắm. Có chú đến sống cùng, tôi sẽ thấy đỡ hơn.
- Cô không sợ sống cùng một người đàn ông chẳng có mối quan hệ gì sao?
Đỗ Như chẳng rõ Tôn Duy có ý hỏi đùa hay thế nào nữa, liền nhìn thẳng vào anh mà điềm nhiên trả lời rằng:
- Chú và tôi lên giường với nhau bao nhiêu lần rồi mà tôi còn sợ cái gì nữa?
Tôn Duy chưng hửng, phút chốc đưa mắt nhìn tài xế đang chăm chú lái xe, lòng không hiểu nổi cô chủ trẻ này nghĩ gì mà lại dám nói vậy trước mặt người khác. Bắt gặp cô gái nhìn mình đầy thẳng thắn, mái đầu hơi nghiêng, những sợi tóc tém mềm mại ôm sát chiếc cổ, khiến anh thấy cô chẳng hề muốn đùa giỡn chút nào.
- Được rồi, cô đã có lòng mời thì tôi không từ chối.
Tôn Duy đành chịu thua bằng một tiếng cười khẽ. Đối diện, Đỗ Như cũng mỉm cười có chút tinh ranh, như thể muốn nói: Chú biết điều đấy!
Chiếc xe hơi sang trọng đỗ ịch trước cổng nhà, Tôn Duy bước xuống, trước khi đóng cửa xe lại có nói với Đỗ Như mình vào trong lấy quần áo và vài vật dụng cần thiết. Dõi theo bóng dáng chàng trai đó bước chậm rãi về phía cửa nhà, Đỗ Như ngả đầu ra phía sau, tự nhủ rốt cuộc thì mọi chuyện lại đi theo hướng này đây. Cứ ngỡ cả hai sẽ chẳng còn liên hệ gì nữa, nào ngờ... Nhưng suy cho cùng, việc này khiến cô chủ đó cảm thấy vui, dù rằng bản thân có hơi tệ khi vui trước sự đổ vỡ của vợ chồng Tôn Duy. Không sao, cô sẽ giúp anh vượt qua.
Dòng suy nghĩ miên man biến mất khi mười phút sau, Đỗ Như thấy cửa nhà mở, Tôn Duy đi ra cùng chiếc va li to đùng. Trong khi tài xế đặt va li vào cốp xe hơi thì anh đã mở cửa xe, ngồi vào bên trong. Đỗ Như hỏi:
- Sao chú lấy hành lí nhanh thế?
- Chẳng có việc gì phải ở trong đó lâu cả...
Tôn Duy bỏ lửng câu nói, thản nhiên thắt dây an toàn. Đỗ Như chẳng hỏi thêm nữa, chỉ đưa mắt nhìn ngôi nhà khang trang đang đóng cửa im lìm dưới bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn, trước khi tài xế lái xe đi.
Nhận ra đường này không đến công ti, Tôn Duy ngạc nhiên hỏi tài xế chạy đi đâu. Bên cạnh, Đỗ Như trả lời nhanh chóng, là muốn cùng anh về nhà.
- Chẳng phải cô nói còn nhiều việc phải làm sao?
- Tôi nghĩ lại rồi, công việc có làm hôm nay cũng chẳng hết. Tự nhiên tôi thấy mệt nên về nhà nghỉ ngơi luôn cho rồi.
Tôn Duy nhìn Đỗ Như chốc lát, biết rõ cô làm thế là vì ai. Cô không muốn để anh cô đơn một mình khi tâm trạng hiện tại đang tồi tệ. Dù bề ngoài luôn thờ ơ và lạnh lùng, ấy vậy Đỗ Như luôn quan tâm người khác theo cách riêng của cô, với anh cũng thế. Phải, cô luôn luôn là vậy... Tôn Duy cười khẽ, sao đến bây giờ anh mới bắt đầu hiểu cô chủ nhỏ này nhỉ?
Đúng là nhà gia thế có khác, ngôi biệt thự to lớn nằm lọt thỏm trong khuôn viên rộng lớn xanh ngắt. Lúc xuống xe, Tôn Duy đảo mắt nhìn quanh một vòng, thảo nào Đỗ Như không khỏi thấy cô đơn. Nếu là anh thì đã "tuyển" thêm mấy chục người nữa đến ở chung rồi! Anh cùng cô đi vào nhà, hai cô hầu chạy ra thưa cô chủ. Đỗ Như nói cho họ biết về việc từ giờ Tôn Duy sẽ ở đây một thời gian.
Khi cả hai cùng bước lên cầu thang, Tôn Duy tò mò hỏi:
- Cô không có họ hàng gì sao?
- Cũng có nhưng chẳng mấy thân thiết nên cũng ít qua lại lắm. Với lại, tôi không thích nói chuyện hoặc sống chung với những người mà mình không muốn gặp.
Đỗ Như vừa kết thúc câu nói thì họ đã đặt chân lên trên lầu, nhìn bốn căn phòng đóng cửa nằm dọc theo dãy hành lang sáng đèn, cô quay qua nhìn anh:
- Chú thích ở phòng nào thì chọn phòng đấy.
Mắt Tôn Duy lướt qua hết một lượt bốn cánh cửa được trang trí theo kiểu cổ điển, có chút phân vân, mới cất tiếng hỏi tiếp:
- Phòng cô ở đâu?
- Ở cuối dãy đó.
- Thế thì tôi sẽ ở phòng bên cạnh.
- Chú muốn ở gần tôi vậy à?
- Cô chớ có hiểu lầm, chỉ là tôi không quen ở nhà người khác, lại còn quá rộng thế này. Chí ít có người ở phòng bên cạnh cũng khiến tôi đỡ lạc lõng hơn.
- Tôi biết, là chú... sợ ma.
Thè lưỡi trêu chọc xong, Đỗ Như bước xuống cuối dãy hành lang, phía sau Tôn Duy vừa kéo theo chiếc va li vừa lầm bầm trong miệng... Đèn bật sáng, căn phòng trống đang chìm trong tối lập tức sáng bừng. Tôn Duy quan sát xong thì thầm cảm ơn là nó không đến nỗi quá rộng, nhanh chóng đặt va li vào góc tường. Đỗ Như đóng cửa lại, bước đến giường và ngồi phịch xuống.
- Phòng đẹp, lại sạch sẽ, chú quá hời rồi đó.
- Cô có cần tôi trả tiền phòng hàng tháng không?
- Sợ nói ra số tiền đó, chú sợ vãi cả ra quần đấy.
- Sao đến giờ mà cô vẫn không thể nói chuyện tử tế với người lớn tuổi hơn vậy?
- Tôi là thế mà, chú cũng biết còn gì.
Trông cảnh Đỗ Như nhún vai và cười ngạo nghễ là Tôn Duy chán nản thở dài. Không muốn bị cô chủ này chọc phá nữa, anh thảo lỏng cà vạt, bảo nhạt:
- Tôi phải tắm rửa đây, cả ngày hôm nay mệt quá.
- Ok, chú tắm xong thì xuống nhà ăn tối với tôi.
- Chắc không cần đâu, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho thoải mái thôi.
Quan sát dáng vẻ mệt mỏi của anh chàng họ Tôn, Đỗ Như hiểu anh vẫn cần thời gian để tĩnh tâm sau chuyện của vợ. Nếu như bình thường thì cô sẽ ép anh đến cùng, nhưng lúc này thì cô phải thông cảm cho anh thôi. Gật đầu, cô bảo anh hãy nghỉ ngơi sớm và mình không làm phiền nữa. Lúc đứng dậy, bất cẩn thế nào hai chân vướng vào nhau khiến Đỗ Như chới với suýt ngã nhưng may thay Tôn Duy phản xạ mau chóng bằng cách dang tay ra đỡ lấy eo cô. Tuy nhiên, anh không đủ sức giữ cả hai lại nên tiếp theo, họ ngã mạnh xuống giường.
- Bây giờ cô trở về công ti à?
Cái nhìn của Đỗ Như vẫn dõi theo từng đường nét tĩnh lặng của anh, đáp:
- Ừm, tôi còn nhiều việc phải làm. Vả lại, tôi cần suy nghĩ thêm đối sách nếu như lão Thái Bá xấu xa vẫn không chịu dời thời hạn trả nợ.
Rất nhanh, đôi mắt Đỗ Như phản chiếu hình ảnh Tôn Duy khẽ xoay người qua, dưới ánh nắng chiều tà hắt ngược từ bên ngoài cửa kính, mặt anh trở nên tối sầm.
- Tôi tin chắc rằng lão ta sẽ đồng ý thôi. Bị quay lén cảnh giường chiếu như vậy, hỏi sao không sợ hãi chứ.
Tôn Duy tuy đang cười mỉa mai ấy vậy Đỗ Như lại nhìn rõ nụ cười đó trông thật buồn. Quay cảnh giường chiếu của Thái Bá ư? Nhưng ông ta mây mưa với ai chứ? Là với vợ anh! Chẳng cần biết lão già đó lo lắng thế nào, nhưng cô hiểu rõ hơn hết, ai mới là người đang bị tổn thương nhất hiện tại. Anh không cần phải gắng cười như thế, cô khó chịu lắm.
- Chú đừng tự ép mình phải chịu đựng. Nếu thấy đau khổ hay khó chịu, chú hãy bộc ra đi, đừng giấu giếm, nhất là trước mặt tôi.
Khi Đỗ Như nhẹ nhàng chạm vào tay mình, Tôn Duy cảm giác như có điều gì đó vừa vụn vỡ. Hẳn là lớp vỏ bọc giả tạo bên ngoài mà anh đang cố khoác lên để tỏ ra bình thản. Đôi mắt thoáng chút ngưng đọng, nụ cười cũng trở nên gượng hơn, anh biết mình muốn sụp đổ tuy nhiên bản thân cần tiếp tục gắng gượng, diễn tròn vai là một người mạnh mẽ. Vì anh không muốn yếu đuối trước mặt Đỗ Như, khiến cô phải lo lắng thêm nữa.
- Tôi không sao, vẫn rất ổn.
Đỗ Như hiểu đừng nên đánh vào lòng tự tôn còn sót lại của một người đàn ông đang rơi vào bước đường cùng. Nếu anh thích giữ dáng vẻ kiên cường bây giờ thì cô chẳng muốn đánh sập nó, mà ngược lại, sẽ giúp anh đến cùng. Cô siết chặt tay anh hơn, chuyển qua chủ đề khác:
- Chú có dự tính gì cho thời gian tới? Vợ chồng đã thành ra như thế rồi chắc chú khó lòng ở chung nhà với chị ta.
- Tôi biết nên cũng chuẩn bị rồi. Có lẽ tôi sẽ dọn ra ngoài một thời gian, dù rằng căn nhà đó do hai chúng tôi đứng tên mua nhưng từ đây cho đến lúc thủ tục li hôn hoàn tất và rạch ròi về tài sản thì tôi sẽ để Ngọc Thuỳ tiếp tục ở lại nhà.
- Chú định đi đâu?
- Thuê đại một căn phòng nào đấy, hoặc không thì đến ở nhà bạn.
- Chú định để bạn bè biết chuyện vợ chồng chú như vậy ư?
Tôn Duy không nói gì, gương mặt trầm tư lộ vẻ phân vân. Đối diện, Đỗ Như chỉ thở ra một luồng khí nhẹ, biết là anh sẽ có biểu hiện này, dù sao cô cũng đã chuẩn bị sẵn phương án khác khả thi hơn:
- Nếu chú thấy được thì có thể đến nhà tôi ở một thời gian.
- Nhà cô? - Tôn Duy nhíu mày.
- Phải, nhà tôi rộng lắm, lúc trước cha mẹ và tôi còn sống cùng nhau nhưng giờ chỉ mỗi tôi thôi, cảm giác cô đơn lắm. Có chú đến sống cùng, tôi sẽ thấy đỡ hơn.
- Cô không sợ sống cùng một người đàn ông chẳng có mối quan hệ gì sao?
Đỗ Như chẳng rõ Tôn Duy có ý hỏi đùa hay thế nào nữa, liền nhìn thẳng vào anh mà điềm nhiên trả lời rằng:
- Chú và tôi lên giường với nhau bao nhiêu lần rồi mà tôi còn sợ cái gì nữa?
Tôn Duy chưng hửng, phút chốc đưa mắt nhìn tài xế đang chăm chú lái xe, lòng không hiểu nổi cô chủ trẻ này nghĩ gì mà lại dám nói vậy trước mặt người khác. Bắt gặp cô gái nhìn mình đầy thẳng thắn, mái đầu hơi nghiêng, những sợi tóc tém mềm mại ôm sát chiếc cổ, khiến anh thấy cô chẳng hề muốn đùa giỡn chút nào.
- Được rồi, cô đã có lòng mời thì tôi không từ chối.
Tôn Duy đành chịu thua bằng một tiếng cười khẽ. Đối diện, Đỗ Như cũng mỉm cười có chút tinh ranh, như thể muốn nói: Chú biết điều đấy!
Chiếc xe hơi sang trọng đỗ ịch trước cổng nhà, Tôn Duy bước xuống, trước khi đóng cửa xe lại có nói với Đỗ Như mình vào trong lấy quần áo và vài vật dụng cần thiết. Dõi theo bóng dáng chàng trai đó bước chậm rãi về phía cửa nhà, Đỗ Như ngả đầu ra phía sau, tự nhủ rốt cuộc thì mọi chuyện lại đi theo hướng này đây. Cứ ngỡ cả hai sẽ chẳng còn liên hệ gì nữa, nào ngờ... Nhưng suy cho cùng, việc này khiến cô chủ đó cảm thấy vui, dù rằng bản thân có hơi tệ khi vui trước sự đổ vỡ của vợ chồng Tôn Duy. Không sao, cô sẽ giúp anh vượt qua.
Dòng suy nghĩ miên man biến mất khi mười phút sau, Đỗ Như thấy cửa nhà mở, Tôn Duy đi ra cùng chiếc va li to đùng. Trong khi tài xế đặt va li vào cốp xe hơi thì anh đã mở cửa xe, ngồi vào bên trong. Đỗ Như hỏi:
- Sao chú lấy hành lí nhanh thế?
- Chẳng có việc gì phải ở trong đó lâu cả...
Tôn Duy bỏ lửng câu nói, thản nhiên thắt dây an toàn. Đỗ Như chẳng hỏi thêm nữa, chỉ đưa mắt nhìn ngôi nhà khang trang đang đóng cửa im lìm dưới bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn, trước khi tài xế lái xe đi.
Nhận ra đường này không đến công ti, Tôn Duy ngạc nhiên hỏi tài xế chạy đi đâu. Bên cạnh, Đỗ Như trả lời nhanh chóng, là muốn cùng anh về nhà.
- Chẳng phải cô nói còn nhiều việc phải làm sao?
- Tôi nghĩ lại rồi, công việc có làm hôm nay cũng chẳng hết. Tự nhiên tôi thấy mệt nên về nhà nghỉ ngơi luôn cho rồi.
Tôn Duy nhìn Đỗ Như chốc lát, biết rõ cô làm thế là vì ai. Cô không muốn để anh cô đơn một mình khi tâm trạng hiện tại đang tồi tệ. Dù bề ngoài luôn thờ ơ và lạnh lùng, ấy vậy Đỗ Như luôn quan tâm người khác theo cách riêng của cô, với anh cũng thế. Phải, cô luôn luôn là vậy... Tôn Duy cười khẽ, sao đến bây giờ anh mới bắt đầu hiểu cô chủ nhỏ này nhỉ?
Đúng là nhà gia thế có khác, ngôi biệt thự to lớn nằm lọt thỏm trong khuôn viên rộng lớn xanh ngắt. Lúc xuống xe, Tôn Duy đảo mắt nhìn quanh một vòng, thảo nào Đỗ Như không khỏi thấy cô đơn. Nếu là anh thì đã "tuyển" thêm mấy chục người nữa đến ở chung rồi! Anh cùng cô đi vào nhà, hai cô hầu chạy ra thưa cô chủ. Đỗ Như nói cho họ biết về việc từ giờ Tôn Duy sẽ ở đây một thời gian.
Khi cả hai cùng bước lên cầu thang, Tôn Duy tò mò hỏi:
- Cô không có họ hàng gì sao?
- Cũng có nhưng chẳng mấy thân thiết nên cũng ít qua lại lắm. Với lại, tôi không thích nói chuyện hoặc sống chung với những người mà mình không muốn gặp.
Đỗ Như vừa kết thúc câu nói thì họ đã đặt chân lên trên lầu, nhìn bốn căn phòng đóng cửa nằm dọc theo dãy hành lang sáng đèn, cô quay qua nhìn anh:
- Chú thích ở phòng nào thì chọn phòng đấy.
Mắt Tôn Duy lướt qua hết một lượt bốn cánh cửa được trang trí theo kiểu cổ điển, có chút phân vân, mới cất tiếng hỏi tiếp:
- Phòng cô ở đâu?
- Ở cuối dãy đó.
- Thế thì tôi sẽ ở phòng bên cạnh.
- Chú muốn ở gần tôi vậy à?
- Cô chớ có hiểu lầm, chỉ là tôi không quen ở nhà người khác, lại còn quá rộng thế này. Chí ít có người ở phòng bên cạnh cũng khiến tôi đỡ lạc lõng hơn.
- Tôi biết, là chú... sợ ma.
Thè lưỡi trêu chọc xong, Đỗ Như bước xuống cuối dãy hành lang, phía sau Tôn Duy vừa kéo theo chiếc va li vừa lầm bầm trong miệng... Đèn bật sáng, căn phòng trống đang chìm trong tối lập tức sáng bừng. Tôn Duy quan sát xong thì thầm cảm ơn là nó không đến nỗi quá rộng, nhanh chóng đặt va li vào góc tường. Đỗ Như đóng cửa lại, bước đến giường và ngồi phịch xuống.
- Phòng đẹp, lại sạch sẽ, chú quá hời rồi đó.
- Cô có cần tôi trả tiền phòng hàng tháng không?
- Sợ nói ra số tiền đó, chú sợ vãi cả ra quần đấy.
- Sao đến giờ mà cô vẫn không thể nói chuyện tử tế với người lớn tuổi hơn vậy?
- Tôi là thế mà, chú cũng biết còn gì.
Trông cảnh Đỗ Như nhún vai và cười ngạo nghễ là Tôn Duy chán nản thở dài. Không muốn bị cô chủ này chọc phá nữa, anh thảo lỏng cà vạt, bảo nhạt:
- Tôi phải tắm rửa đây, cả ngày hôm nay mệt quá.
- Ok, chú tắm xong thì xuống nhà ăn tối với tôi.
- Chắc không cần đâu, tôi chỉ muốn ngủ một giấc cho thoải mái thôi.
Quan sát dáng vẻ mệt mỏi của anh chàng họ Tôn, Đỗ Như hiểu anh vẫn cần thời gian để tĩnh tâm sau chuyện của vợ. Nếu như bình thường thì cô sẽ ép anh đến cùng, nhưng lúc này thì cô phải thông cảm cho anh thôi. Gật đầu, cô bảo anh hãy nghỉ ngơi sớm và mình không làm phiền nữa. Lúc đứng dậy, bất cẩn thế nào hai chân vướng vào nhau khiến Đỗ Như chới với suýt ngã nhưng may thay Tôn Duy phản xạ mau chóng bằng cách dang tay ra đỡ lấy eo cô. Tuy nhiên, anh không đủ sức giữ cả hai lại nên tiếp theo, họ ngã mạnh xuống giường.