Giờ nghỉ trưa, Tôn Duy cùng đồng nghiệp đi xuống nhà ăn. Trong lúc lấy phần cơm của mình, anh nghe một đồng nghiệp nam ở phòng kinh doanh nói với bạn:
- Phải nói là giám đốc Đỗ của chúng ta cực kỳ may mắn! Công ti đang thiếu vốn nghiêm trọng vậy mà đùng một cái, chẳng rõ ở đâu ra một tổng giám đốc Trương Tân của Nior bên Mỹ sẵn sàng chi số tiền chẳng hề nhỏ vào đây để đầu tư.
- Thì bởi vậy mới nói, chắc chắn mối quan hệ của họ không bình thường.
- Cái đấy thì không biết được. Nhưng giả như sau lần hợp tác này mà hai người tiến tới mối quan hệ sâu xa hơn thì chả có gì khó hiểu. Họ đều còn trẻ, gia thế và tiền đồ tương lai cũng xán lạn. Trông cũng xứng đôi vừa lứa lắm.
Trong khi hai anh chàng kia bàn tán sôi nổi thì phía sau, Tôn Duy lại bắt đầu chìm trong những mớ suy nghĩ mông lung. Đúng như anh suy đoán, tổng giám đốc trẻ tuổi họ Trương ấy về nước là vì có lý do: giúp đỡ bạn gái cũ vượt qua cơn khốn khó hiện tại! Hoá ra là anh ta chấp nhận bỏ nguồn vốn mới vào cho Hoàng Hiệp, mặc dù biết khả năng thu lại lợi nhuận ở mức khá thấp, chứng tỏ tình cảm anh dành cho Đỗ Như không phải ít. Liệu, ngoài vấn đề đầu tư ra, Trương Tân còn mong muốn gì ở cô gái nữa chăng? Về tình cảm, mối quan hệ chẳng hạn.
Tôn Duy sực tỉnh khi có giọng nói ở phía sau vang lên, nghe thúc giục đầy khó chịu. Ra là nãy giờ do mải suy nghĩ nên anh đã đứng ngây ra khá lâu trước quầy thức ăn, đến nỗi nhân viên phụ bếp đang chờ được yêu cầu lấy món ăn cũng hướng ánh mắt bực bội vào anh. Tiếp theo đó thì Tôn Duy lấy xong phần cơm và rời khỏi chỗ xếp hàng với dáng vẻ lúng túng.
Chiều tan sở, Tôn Duy dọn dẹp hồ sơ, chào kế toán trưởng rồi rời khỏi phòng. Vừa bước vào thang máy, anh đã kinh ngạc bởi trông cảnh Đỗ Như ngồi thụp xuống, hai tay nhàu siết vải áo trước ngực, gương mặt nhăn nhó và tiếng thở nghe đứt quãng chứng tỏ đang có vấn đề về sức khoẻ. Buông rơi cặp da, Tôn Duy sốt sắng đỡ lấy cô, miệng hỏi gấp gáp:
- Đỗ Như! Đỗ Như! Cô bị sao vậy? Lại đau tim à?
Dù đang vô cùng khó chịu nhưng Đỗ Như vẫn khẽ khàng xua tay, hàm ý bảo không sao. Phải mất một lúc, cô mới có thể cất tiếng:
- Tự nhiên tim tôi bị nhói... Hẳn do mấy ngày qua làm việc căng thẳng...
- Cô thật là, tôi đã dặn đi dặn lại là phải biết giữ gìn sức khoẻ! Lỡ cô xảy ra chuyện gì bất trắc thì tôi biết làm sao?
To tiếng đã đời xong, Tôn Duy chợt khựng lại bởi phát hiện bản thân vừa lỡ lời nói ra điều không nên. Ngay cả Đỗ Như cũng nhìn anh, nhíu mày khó hiểu. Tự nhủ phải bình tĩnh hơn, anh chàng liền khéo léo đỡ lời rằng:
- Ý tôi là nếu giám đốc cô xảy ra chuyện không may thì công ti và hàng ngàn nhân viên như tôi phải thế nào đây? Bị thất nghiệp à?
Hẳn vì đang quá mệt nên Đỗ Như, vốn bình thường rất tinh ranh, ngay bây giờ lại không hề phát hiện ra câu nói dối "chữa lửa" kia mà chỉ cười phì:
- Chú đúng là biết suy nghĩ trước sau thật.
- Cô đừng nói nữa, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.
- Không cần đâu, chỉ là do mệt mỏi quá thôi, tôi về nhà nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lại. Chú để ý giúp tôi đừng để người trong công ti thấy, kẻo họ lại lo lắng.
Trước thái độ kiên quyết ấy, Tôn Duy chẳng thể làm gì khác ngoài việc đành nghe theo. Thang máy xuống tầng trệt, cửa mở, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Không có ai ngoài nhân viên tiếp tân đang bận làm việc, anh mau chóng dìu Đỗ Như đi ra ngoài. Lúc cả hai vừa ra khỏi cửa công ti thì đúng lúc ở bên trong, Trương Tân cùng thư ký riêng bước xuống cầu thang. Và dĩ nhiên anh chàng đã kịp trông thấy Đỗ Như với dáng vẻ kỳ lạ, cùng một người đàn ông đi về phía chiếc xe hơi. Rất nhanh, anh nhận ra đó chính người mình đã gặp vào chiều hôm qua.
***
Về đến nhà, Tôn Duy tức tốc đưa Đỗ Như lên phòng nghỉ ngơi. Uống thuốc xong, cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, cảm giác đã dễ chịu hơn. Thấy Tôn Duy đứng cạnh giường, sắc mặt hơi tái đi vì lo lắng, cô cười bảo:
- Chú yên tâm đi, tôi ngủ một giấc là ngày mai sẽ khoẻ lại thôi. Chú cũng về phòng nghỉ đi, phải nhớ ăn tối...
- Tôi biết rồi, tôi muốn chờ cô ngủ xong rồi mới đi.
Đỗ Như vừa mỉm cười vừa nén tiếng thở dài, chán cái "ông chú" này thật, mới ba mươi thôi mà chuyện gì cũng lo lắng thái quá. Nhưng vốn biết rõ tính anh cũng cố chấp chẳng kém mình nên cô cứ để anh đứng đó nhìn mình dần chìm vào giấc ngủ. Và bản thân cũng nhận ra, cô thấy an tâm hơn khi có anh ở đây.
Đỗ Như vẻ như đã ngủ rồi, Tôn Duy cúi xuống kéo chăn đắp qua ngực để giữ ấm, rồi đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô. Lặng lẽ nhìn cô thêm chốc lát, anh mới tắt đèn và rời phòng. Nghĩ mình sẽ đi tắm cho mát mẻ xong sau đó mới dùng bữa tối, anh vừa gãi đầu thở dài thườn thượt vừa đi về phía phòng tắm.
Tắm xong, Tôn Duy bước ra cùng cái khăn vắt trên đầu, nước từ những sợi tóc nhiễu tong tong xuống vai áo. Còn chưa kịp lau khô tóc thì anh ngạc nhiên khi cô hầu đang đứng trước cửa phòng Đỗ Như và gõ cửa liên tục. Lập tức bước đến, anh hỏi:
- Có chuyện gì thế? Hãy để cô chủ nghỉ ngơi...
- Nhưng anh Duy, có một vị khách muốn gặp cô chủ.
- Khách? Là ai? Cô cứ nói họ ngày mai đến, Đỗ Như chỉ vừa ngủ một chút.
Cô hầu toan trả lời thêm thì đúng lúc, một chất giọng nam khá trầm cất lên ngay phía sau lưng cô, đúng ngay vị trí cầu thang đi lên:
- Là tôi, Trương Tân.
Cả hai cùng quay qua, vừa lúc Trương Tân đã đặt chân lên hành lang đồng thời bỏ hai tay vào túi quần, đứng thẳng người và ánh hướng mắt nghiêm túc vào Tôn Duy, người đàn ông chẳng rõ lý do gì lại có mặt tại nhà họ Đỗ ngay lúc này. Về phía Tôn Duy, sự xuất hiện đột ngột của anh chàng họ Trương khiến anh thoáng bất động bởi quá bất ngờ. Phải giải thích làm sao đây? Anh đang đứng trước phòng Đỗ Như lại còn mặc mỗi áo thun với quần dù đen, có nói dối thế nào cũng vô ích. Vốn dĩ chưa phải lúc cho Trương Tân biết về mối quan hệ của hai người. Bình thường là người ứng phó nhanh nhạy ấy thế hiện tại Tôn Duy chỉ biết đảo mắt khó xử, hai tay cứ nắm chặt khăn tắm còn vắt ngang vai.
Thêm lần nữa, sự việc ngoài ý muốn lại xảy ra. Đó là cửa phòng mở, Đỗ Như xuất hiện. Vẻ như cô vừa bị đánh thức bởi vô số âm thanh ồn ào ở bên ngoài. Dù là người cuối cùng có mặt nhưng cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhìn qua Trương Tân rồi đến Tôn Duy. Hai người đàn ông chẳng nói gì mà cô vẫn hiểu sự tình.
- Sao anh lại đến nhà em? - Đỗ Như phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng câu hỏi dành cho Trương Tân.
Thở mạnh một tiếng, Trương Tân rời mắt khỏi Tôn Duy, nhìn qua cô gái:
- Ban nãy anh thấy em rời khỏi công ti với dáng vẻ không được khoẻ, lo lắng em ngã bệnh nên anh đã đến đây xem tình hình thế nào.
- Ừm, do làm việc căng thẳng nên em hơi mệt, em vừa uống thuốc và muốn ngủ một giấc. Anh đừng lo, mai em sẽ khoẻ lại ngay.
Dĩ nhiên Trương Tân rất muốn hỏi về sự có mặt kỳ lạ của Tôn Duy thế nhưng sau cùng lại thôi. Phần vì thấy sắc mặt Đỗ Như hơi kém, chưa kể vì anh đến đột ngột nên đã phá hỏng giấc ngủ của cô, và phần vì hiểu bây giờ không phải lúc để "tra hỏi" cô về vấn đề này nên anh gật đầu mỉm cười:
- Vậy em nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Đỗ Như cũng cười tươi đáp lại, rồi dặn cô hầu tiễn Trương Tân đi. Thấy cô hầu đưa tay mời, Trương Tân chậm rãi quay bước dù đôi chân vẫn còn lựng khựng. Dõi theo bóng dáng vị khách bất ngờ ấy khuất dần sau lối cầu thang, Tôn Duy bấy giờ mới thở phào một tiếng. Mới tắm xong mà trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
- Chú yên tâm, tôi sẽ nói rõ với anh ấy về chuyện chú ở nhà tôi một thời gian...
Tôn Duy còn chưa kịp trấn tĩnh, lúc xoay qua đã thấy cánh cửa đóng lại rồi. Có lẽ Đỗ Như đã quá mệt và chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc. Tần ngần vài giây, Tôn Duy cũng lầm lũi đi về phòng mình, thấy chẳng còn tâm trạng để ăn tối nữa. Đêm nay khéo lại trằn trọc không ngủ được cho xem.
***
Sáng hôm nay vào công ti, Đỗ Như đã đến phòng chế tạo sản phẩm đầu tiên. Cô sẽ đề xuất cũng như yêu cầu trưởng phòng phải nghiên cứu, chuẩn bị cho kế hoạch tạo ra sản phẩm mới. Hiển nhiên đấy là ý tưởng của Tôn Duy, về một loại mỹ phẩm dành cho những người phụ nữ trung niên. Họ phải bàn bạc về tiêu chí, thành phần cũng như giá cả cho sản phẩm, chủ yếu sẽ hướng đến thành phần nội trợ hoặc những người phụ nữ có thu nhập thấp trong xã hội.
- Đề xuất này quả thật không tệ, chúng tôi sẽ cố gắng tạo ra một sản phẩm phù hợp với các yêu cầu của giám đốc.
Gật đầu hài lòng với Trưởng phòng chế tạo sản phẩm xong, Đỗ Như quay qua Trưởng phòng sản xuất hỏi về việc điều tra vấn đề có chất viêm da trong sản phẩm Eye MaxGirl vừa rồi. Vị trưởng phòng ngoài bốn mươi, đẩy nhẹ cặp kính cận, trầm ngâm nói đã tìm ra nhóm kiểm tra chất lượng sản phẩm lần đó.
- Đúng như giám đốc suy đoán, nhóm người này có gì đấy không ổn. Vì sau khi Eye MaxGirl vừa ra lô hàng đầu tiên thì họ đều đồng loạt đề đơn xin nghỉ.
- Xin nghỉ việc ư? Lý do là gì?
- Người thì bảo công việc không phù hợp, người thì nói gia đình có việc... Tóm lại thì gồm năm người xin nghỉ cùng một lúc, chắc chắn liên quan đến chuyện trong sản phẩm tự dưng có chất viêm da.
Đỗ Như trầm ngâm vài phút rồi yêu cầu trưởng phòng tìm lại những thông tin cá nhân của năm người này, nhất định phải truy cho ra hiện giờ họ đang ở đâu.
- Phải nói là giám đốc Đỗ của chúng ta cực kỳ may mắn! Công ti đang thiếu vốn nghiêm trọng vậy mà đùng một cái, chẳng rõ ở đâu ra một tổng giám đốc Trương Tân của Nior bên Mỹ sẵn sàng chi số tiền chẳng hề nhỏ vào đây để đầu tư.
- Thì bởi vậy mới nói, chắc chắn mối quan hệ của họ không bình thường.
- Cái đấy thì không biết được. Nhưng giả như sau lần hợp tác này mà hai người tiến tới mối quan hệ sâu xa hơn thì chả có gì khó hiểu. Họ đều còn trẻ, gia thế và tiền đồ tương lai cũng xán lạn. Trông cũng xứng đôi vừa lứa lắm.
Trong khi hai anh chàng kia bàn tán sôi nổi thì phía sau, Tôn Duy lại bắt đầu chìm trong những mớ suy nghĩ mông lung. Đúng như anh suy đoán, tổng giám đốc trẻ tuổi họ Trương ấy về nước là vì có lý do: giúp đỡ bạn gái cũ vượt qua cơn khốn khó hiện tại! Hoá ra là anh ta chấp nhận bỏ nguồn vốn mới vào cho Hoàng Hiệp, mặc dù biết khả năng thu lại lợi nhuận ở mức khá thấp, chứng tỏ tình cảm anh dành cho Đỗ Như không phải ít. Liệu, ngoài vấn đề đầu tư ra, Trương Tân còn mong muốn gì ở cô gái nữa chăng? Về tình cảm, mối quan hệ chẳng hạn.
Tôn Duy sực tỉnh khi có giọng nói ở phía sau vang lên, nghe thúc giục đầy khó chịu. Ra là nãy giờ do mải suy nghĩ nên anh đã đứng ngây ra khá lâu trước quầy thức ăn, đến nỗi nhân viên phụ bếp đang chờ được yêu cầu lấy món ăn cũng hướng ánh mắt bực bội vào anh. Tiếp theo đó thì Tôn Duy lấy xong phần cơm và rời khỏi chỗ xếp hàng với dáng vẻ lúng túng.
Chiều tan sở, Tôn Duy dọn dẹp hồ sơ, chào kế toán trưởng rồi rời khỏi phòng. Vừa bước vào thang máy, anh đã kinh ngạc bởi trông cảnh Đỗ Như ngồi thụp xuống, hai tay nhàu siết vải áo trước ngực, gương mặt nhăn nhó và tiếng thở nghe đứt quãng chứng tỏ đang có vấn đề về sức khoẻ. Buông rơi cặp da, Tôn Duy sốt sắng đỡ lấy cô, miệng hỏi gấp gáp:
- Đỗ Như! Đỗ Như! Cô bị sao vậy? Lại đau tim à?
Dù đang vô cùng khó chịu nhưng Đỗ Như vẫn khẽ khàng xua tay, hàm ý bảo không sao. Phải mất một lúc, cô mới có thể cất tiếng:
- Tự nhiên tim tôi bị nhói... Hẳn do mấy ngày qua làm việc căng thẳng...
- Cô thật là, tôi đã dặn đi dặn lại là phải biết giữ gìn sức khoẻ! Lỡ cô xảy ra chuyện gì bất trắc thì tôi biết làm sao?
To tiếng đã đời xong, Tôn Duy chợt khựng lại bởi phát hiện bản thân vừa lỡ lời nói ra điều không nên. Ngay cả Đỗ Như cũng nhìn anh, nhíu mày khó hiểu. Tự nhủ phải bình tĩnh hơn, anh chàng liền khéo léo đỡ lời rằng:
- Ý tôi là nếu giám đốc cô xảy ra chuyện không may thì công ti và hàng ngàn nhân viên như tôi phải thế nào đây? Bị thất nghiệp à?
Hẳn vì đang quá mệt nên Đỗ Như, vốn bình thường rất tinh ranh, ngay bây giờ lại không hề phát hiện ra câu nói dối "chữa lửa" kia mà chỉ cười phì:
- Chú đúng là biết suy nghĩ trước sau thật.
- Cô đừng nói nữa, bây giờ tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.
- Không cần đâu, chỉ là do mệt mỏi quá thôi, tôi về nhà nghỉ ngơi thì sẽ khoẻ lại. Chú để ý giúp tôi đừng để người trong công ti thấy, kẻo họ lại lo lắng.
Trước thái độ kiên quyết ấy, Tôn Duy chẳng thể làm gì khác ngoài việc đành nghe theo. Thang máy xuống tầng trệt, cửa mở, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Không có ai ngoài nhân viên tiếp tân đang bận làm việc, anh mau chóng dìu Đỗ Như đi ra ngoài. Lúc cả hai vừa ra khỏi cửa công ti thì đúng lúc ở bên trong, Trương Tân cùng thư ký riêng bước xuống cầu thang. Và dĩ nhiên anh chàng đã kịp trông thấy Đỗ Như với dáng vẻ kỳ lạ, cùng một người đàn ông đi về phía chiếc xe hơi. Rất nhanh, anh nhận ra đó chính người mình đã gặp vào chiều hôm qua.
***
Về đến nhà, Tôn Duy tức tốc đưa Đỗ Như lên phòng nghỉ ngơi. Uống thuốc xong, cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, cảm giác đã dễ chịu hơn. Thấy Tôn Duy đứng cạnh giường, sắc mặt hơi tái đi vì lo lắng, cô cười bảo:
- Chú yên tâm đi, tôi ngủ một giấc là ngày mai sẽ khoẻ lại thôi. Chú cũng về phòng nghỉ đi, phải nhớ ăn tối...
- Tôi biết rồi, tôi muốn chờ cô ngủ xong rồi mới đi.
Đỗ Như vừa mỉm cười vừa nén tiếng thở dài, chán cái "ông chú" này thật, mới ba mươi thôi mà chuyện gì cũng lo lắng thái quá. Nhưng vốn biết rõ tính anh cũng cố chấp chẳng kém mình nên cô cứ để anh đứng đó nhìn mình dần chìm vào giấc ngủ. Và bản thân cũng nhận ra, cô thấy an tâm hơn khi có anh ở đây.
Đỗ Như vẻ như đã ngủ rồi, Tôn Duy cúi xuống kéo chăn đắp qua ngực để giữ ấm, rồi đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô. Lặng lẽ nhìn cô thêm chốc lát, anh mới tắt đèn và rời phòng. Nghĩ mình sẽ đi tắm cho mát mẻ xong sau đó mới dùng bữa tối, anh vừa gãi đầu thở dài thườn thượt vừa đi về phía phòng tắm.
Tắm xong, Tôn Duy bước ra cùng cái khăn vắt trên đầu, nước từ những sợi tóc nhiễu tong tong xuống vai áo. Còn chưa kịp lau khô tóc thì anh ngạc nhiên khi cô hầu đang đứng trước cửa phòng Đỗ Như và gõ cửa liên tục. Lập tức bước đến, anh hỏi:
- Có chuyện gì thế? Hãy để cô chủ nghỉ ngơi...
- Nhưng anh Duy, có một vị khách muốn gặp cô chủ.
- Khách? Là ai? Cô cứ nói họ ngày mai đến, Đỗ Như chỉ vừa ngủ một chút.
Cô hầu toan trả lời thêm thì đúng lúc, một chất giọng nam khá trầm cất lên ngay phía sau lưng cô, đúng ngay vị trí cầu thang đi lên:
- Là tôi, Trương Tân.
Cả hai cùng quay qua, vừa lúc Trương Tân đã đặt chân lên hành lang đồng thời bỏ hai tay vào túi quần, đứng thẳng người và ánh hướng mắt nghiêm túc vào Tôn Duy, người đàn ông chẳng rõ lý do gì lại có mặt tại nhà họ Đỗ ngay lúc này. Về phía Tôn Duy, sự xuất hiện đột ngột của anh chàng họ Trương khiến anh thoáng bất động bởi quá bất ngờ. Phải giải thích làm sao đây? Anh đang đứng trước phòng Đỗ Như lại còn mặc mỗi áo thun với quần dù đen, có nói dối thế nào cũng vô ích. Vốn dĩ chưa phải lúc cho Trương Tân biết về mối quan hệ của hai người. Bình thường là người ứng phó nhanh nhạy ấy thế hiện tại Tôn Duy chỉ biết đảo mắt khó xử, hai tay cứ nắm chặt khăn tắm còn vắt ngang vai.
Thêm lần nữa, sự việc ngoài ý muốn lại xảy ra. Đó là cửa phòng mở, Đỗ Như xuất hiện. Vẻ như cô vừa bị đánh thức bởi vô số âm thanh ồn ào ở bên ngoài. Dù là người cuối cùng có mặt nhưng cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhìn qua Trương Tân rồi đến Tôn Duy. Hai người đàn ông chẳng nói gì mà cô vẫn hiểu sự tình.
- Sao anh lại đến nhà em? - Đỗ Như phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng câu hỏi dành cho Trương Tân.
Thở mạnh một tiếng, Trương Tân rời mắt khỏi Tôn Duy, nhìn qua cô gái:
- Ban nãy anh thấy em rời khỏi công ti với dáng vẻ không được khoẻ, lo lắng em ngã bệnh nên anh đã đến đây xem tình hình thế nào.
- Ừm, do làm việc căng thẳng nên em hơi mệt, em vừa uống thuốc và muốn ngủ một giấc. Anh đừng lo, mai em sẽ khoẻ lại ngay.
Dĩ nhiên Trương Tân rất muốn hỏi về sự có mặt kỳ lạ của Tôn Duy thế nhưng sau cùng lại thôi. Phần vì thấy sắc mặt Đỗ Như hơi kém, chưa kể vì anh đến đột ngột nên đã phá hỏng giấc ngủ của cô, và phần vì hiểu bây giờ không phải lúc để "tra hỏi" cô về vấn đề này nên anh gật đầu mỉm cười:
- Vậy em nghỉ ngơi nhé, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Đỗ Như cũng cười tươi đáp lại, rồi dặn cô hầu tiễn Trương Tân đi. Thấy cô hầu đưa tay mời, Trương Tân chậm rãi quay bước dù đôi chân vẫn còn lựng khựng. Dõi theo bóng dáng vị khách bất ngờ ấy khuất dần sau lối cầu thang, Tôn Duy bấy giờ mới thở phào một tiếng. Mới tắm xong mà trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
- Chú yên tâm, tôi sẽ nói rõ với anh ấy về chuyện chú ở nhà tôi một thời gian...
Tôn Duy còn chưa kịp trấn tĩnh, lúc xoay qua đã thấy cánh cửa đóng lại rồi. Có lẽ Đỗ Như đã quá mệt và chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc. Tần ngần vài giây, Tôn Duy cũng lầm lũi đi về phòng mình, thấy chẳng còn tâm trạng để ăn tối nữa. Đêm nay khéo lại trằn trọc không ngủ được cho xem.
***
Sáng hôm nay vào công ti, Đỗ Như đã đến phòng chế tạo sản phẩm đầu tiên. Cô sẽ đề xuất cũng như yêu cầu trưởng phòng phải nghiên cứu, chuẩn bị cho kế hoạch tạo ra sản phẩm mới. Hiển nhiên đấy là ý tưởng của Tôn Duy, về một loại mỹ phẩm dành cho những người phụ nữ trung niên. Họ phải bàn bạc về tiêu chí, thành phần cũng như giá cả cho sản phẩm, chủ yếu sẽ hướng đến thành phần nội trợ hoặc những người phụ nữ có thu nhập thấp trong xã hội.
- Đề xuất này quả thật không tệ, chúng tôi sẽ cố gắng tạo ra một sản phẩm phù hợp với các yêu cầu của giám đốc.
Gật đầu hài lòng với Trưởng phòng chế tạo sản phẩm xong, Đỗ Như quay qua Trưởng phòng sản xuất hỏi về việc điều tra vấn đề có chất viêm da trong sản phẩm Eye MaxGirl vừa rồi. Vị trưởng phòng ngoài bốn mươi, đẩy nhẹ cặp kính cận, trầm ngâm nói đã tìm ra nhóm kiểm tra chất lượng sản phẩm lần đó.
- Đúng như giám đốc suy đoán, nhóm người này có gì đấy không ổn. Vì sau khi Eye MaxGirl vừa ra lô hàng đầu tiên thì họ đều đồng loạt đề đơn xin nghỉ.
- Xin nghỉ việc ư? Lý do là gì?
- Người thì bảo công việc không phù hợp, người thì nói gia đình có việc... Tóm lại thì gồm năm người xin nghỉ cùng một lúc, chắc chắn liên quan đến chuyện trong sản phẩm tự dưng có chất viêm da.
Đỗ Như trầm ngâm vài phút rồi yêu cầu trưởng phòng tìm lại những thông tin cá nhân của năm người này, nhất định phải truy cho ra hiện giờ họ đang ở đâu.