Đúng với suy đoán của Đỗ Như, Nguyễn Thái Bá đang đối diện với vấn đề nan giải nếu không muốn nói rằng là kinh khủng! Ông vừa được mời đến đồn cảnh sát để cuộc điều tra về sản phẩm EyaMax Girl được tiến hành. Ông không ngờ rằng, Hoàng Hiệp đã âm thầm nhờ cảnh sát tìm hiểu về vụ việc lần đó, bởi ai nhìn vào cũng nghĩ rằng đấy là do sơ suất của công ti. Chẳng những thế mà năm tên nhân viên ông thuê để bỏ chất viêm da cũng vừa bị bắt về thẩm vấn. Đáng kiếp, ông những tưởng họ trốn đi xa lắm rồi.
Trong quá trình đối chất, ba người kia không ngừng bảo Thái Bá đã thuê họ làm chuyện này, còn ông ta tuyệt nhiên phủ nhận, chẳng hề trả lời những câu hỏi từ cảnh sát mà liên tục yêu cầu mời luật sư riêng đến giải quyết. Vì cuộc điều tra vẫn đang tiến hành, lại chưa có chứng cớ cụ thể nên ông ta sau cùng cũng rời khỏi đồn cảnh sát.
Dù vậy, Thái Bá hiểu rõ chuyện này sẽ không thể kết thúc ở đây. Nếu cảnh sát rốt ráo điều tra thì thể nào cũng phát hiện ra sự thật! Vừa trở về công ti là ông ta đã đập bàn vì quá tức giận. Đáng lý mọi việc đã êm xuôi, nào ngờ đâu lại bị lật tẩy ngay đúng lúc này! Giả như sự thật vỡ lẽ thì tiếng oan của Hoàng Hiệp sẽ lập tức bị xoá bỏ thay vào đấy là cái tên "Bá Nghiệp"!
Sau một lúc tức giận, Thái Bá ngồi mạnh xuống ghế, đưa tay day day thái dương. Bây giờ trước mắt có giận dữ cũng vô ích, điều cần làm là nghĩ cách đối phó với tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra! Còn đang nghĩ cách thì âm thanh mở cửa vang lên khá lớn, ông mở mắt ra thấy Ngọc Thùy bước vào với gương mặt cau có. Nén tiếng thở dài, ông hỏi: "Lại có chuyện gì vậy?".
Ngọc Thùy vừa bước đến gần đã lập tức ném một xấp hình xuống bàn ngay trước mặt Thái Bá, tức tối:
- Thế này là thế nào? Anh dám cùng con ả đó lén lút sau lưng em ư?
Chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì, Thái Bá cầm mấy tấm hình lên xem. Trong hình là cảnh mây mưa giữa ông với một cô gái trẻ, và đó là cô thư ký trẻ măng của giám đốc Lý, đối tác mới của Bá Nghiệp.
- Cái này là sao? - Thái Bá khó chịu hỏi.
- Anh còn hỏi em? Anh với con ả hồ ly tinh kia dám lên giường với nhau?
- Tôi hỏi tại sao lại có những bức ảnh này?
- Em vốn nghi ngờ con ả đó quyến rũ anh nên cho thám tử tư theo dõi, sau cùng cũng bắt được những cảnh đẹp đẽ này đây! Anh ở với cô ả ngay tại nhà riêng đúng không? Anh nói rõ em nghe xem nào!
Thẩy nhẹ đống hình xuống, Thái Bá thở ra chán nản, đang đau đầu về vụ EyeMax Girl mà nay còn gặp ngay một Ngọc Thùy chanh chua đanh đá, lúc nào cũng giở thói ghen tuông khiến người ta phát mệt! Thấy đối phương không thèm đếm xỉa đến mình, Ngọc Thùy ấm ức nắm tay ông, kéo mạnh:
- Thái Bá, anh phải trả lời với em rõ ràng chuyện này! Chẳng phải anh nói chỉ yêu mình em ư, sao anh còn lăng nhăng với người khác!
- Đủ rồi! - Thái Bá đứng phắt dậy, giật tay lại - Tôi đang đau đầu vì đủ thứ chuyện, cô đừng có ở đây lải nhải tra hỏi tôi này nọ! Tôi muốn lên giường với ai là chuyện của tôi, có bao nhiêu đàn bà vây quanh tôi chứ! Cô là gì nào, chẳng qua cũng chỉ là một nhân tình thôi, có phải vợ tôi đâu chứ!
- Thái Bá, sao anh nỡ nói với em như vậy! Vì anh, em đã ngoại tình và phản bội lại chồng! Tất cả chỉ vì lời hứa rằng anh sẽ cưới em!
Thái Bá nhìn dáng vẻ rấm rứt của cô nàng, liền cười khỉnh bảo rằng:
- Tôi đâu có cần cô làm thế! Ngoại tình là do cô tự nguyện, là vì cô say mê tôi và cả tài sản của tôi! Cô có yêu tôi à? Vô sỉ! Tôi chỉ coi cô như những nhân tình khác mà mình có, thích lên giường thì lên! Sao, hối hận hả? Nếu muốn cô cứ quay về với thằng chồng Tôn Duy của cô, tôi không cấm! Giờ thì xéo đi!
Dứt lời sỉ vả xong, Thái Bá xoay lưng đi, tay tháo lỏng cà vạt cho dễ thở. Thật điên cái đầu! Trong khi ông tỏ ra hậm hực thì ở phía sau, Ngọc Thùy đứng sững sờ, đôi mắt phản chiếu nỗi bần thần. Chẳng ngờ có ngày, Nguyễn Thái Bá lại dám nói với cô những lời nặng nề đến vậy! Nhớ lại ngày nào ông ta ve vãn cô, thì thầm những lời đường mật, thậm chí cả nỗi phấn khích tột cùng của ông khi lần đầu tiên cả hai lên giường với nhau. Té ra Ngọc Thùy bị lừa, bị cám dỗ bởi cái dáng vẻ đạo mạo bảnh bao này, cùng lời thề thốt hẹn ước. Sau cùng cô trở thành ả đàn bà mất liêm sỉ đi lén lút sau lưng chồng, hằng đêm nằm bên dưới gã đàn ông đó phục vụ cái ham muốn tình dục kia.
- Hà, giờ thì tôi đã hiểu vì sao Đỗ Như không bao giờ chấp nhận ông!
Chất giọng cười cợt cùng cách xưng hô kỳ lạ khiến Thái Bá quay lại nhìn Ngọc Thùy, cô ta đang hướng đôi mắt nửa khinh bỉ nửa vô cảm vào ông.
- Cô vừa nói cái gì?
- Tính ra thì Đỗ Như thông minh hơn tôi nhiều! - Ngọc Thùy nhích lại gần, túm chặt lấy vạt áo vest của Thái Bá, nhấn mạnh - Có lẽ cô ta cũng nhìn ra được cái bản chất xấu xa bỉ ổi của ông, Nguyễn Thái Bá! Cô ta biết rõ sau khi chiếm được rồi thì cũng bị ông bỏ đi y như rác rưởi! Giống tôi vậy!
- Cô im miệng và xéo khỏi đây ngay!
- Đến giờ ông vẫn còn mê Đỗ Như à? Cũng phải, với hạng như ông, nếu không chiếm giữ được thì mới không bỏ đi! Tôi đúng là quá ngu ngốc! Nhưng dù sao, tôi cũng hả hê khi ông không thể chiếm được Đỗ Như, cứ bị cô ta dày vò! Đỗ Như mãi mãi chỉ có Tôn Duy, không có Nguyễn Thái Bá!
Dường như câu nói khiêu khích cuối cùng ấy khiến cơn giận trong lòng Thái Bá dâng lên đến cực điểm, đôi mắt vằn lên tia máu đỏ, tay thì siết chặt, răng nghiến lại ken két. Để rồi trong giây phút không kìm chế được, ông đã cầm lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu Ngọc Thùy. Máu phun trào, cô ta choáng váng lảo đảo, quá bàng hoàng nên định lao ra khỏi phòng. Nhưng cái kết bi kịch đã được an bài khi cô bị Thái Bá kéo lại rồi đè xuống đất.
- Im miệng! Im miệng! Tôi nói cô im miệng lại! Đừng có nhắc đến tên hai kẻ đó trước mặt tôi! Có nghe không? Cô là ả đàn bà chết tiệt!
Giận đến mức hoá điên, Thái Bá vừa hét vừa vung tay đập gạt tàn thuốc xuống người Ngọc Thùy. Máu bắn lên tường, vấy ra miếng trải thảm sàn đọng thành từng vũng đặc quánh, máu phun lên ướt đẫm áo vest đắc tiền trên người ông ta. Mấy phút sau, Thái Bá mới sực tỉnh lại, đưa mắt nhìn xuống thì cái xác của Ngọc Thùy gần như biến dạng, đầm đìa máu tươi. Chẳng rõ sao khuôn mặt vẫn còn y nguyên, cô ta há hốc mắt mở trừng trừng!
Bấy giờ mới biết bản thân vừa hành động man rợ, Thái Bá sửng sốt ném cái gạt tàn với những dòng máu chảy tí tách, xuống dưới đất. Bàng hoàng khôn xiết, ông ta nhìn lại thân thể bê bết máu kia rồi nhìn hai lòng bàn tay đỏ lòm của mình! Giết người rồi! Hoang mang tột cùng, ông nghĩ đến việc bỏ trốn! Tranh thủ lúc này không có người vào, Thái Bá lập tức thay quần áo sau đó mở cửa phòng nhìn ra ngoài, thư ký vừa đi đâu đó. Ông liền rời khỏi đây, gần như chạy về phía cầu thang thoát hiểm...
Không quá lâu sau, mọi người nghe tiếng la thất thanh của cô thư ký.
***
Ngày hôm sau, báo đăng tin giật gân: Công ti Bá Nghiệp đóng cửa! Giám đốc Nguyễn Thái Bá bị cho là thủ phạm giết chết nữ nhân viên Phan Ngọc Thuỳ, hiện đang bị truy nã! Báo cũng đề cập đến nghi vấn ông ta đứng phía sau vụ việc EyeMax Girl có chứa chất viêm da của công ti Hoàng Hiệp...
Dĩ nhiên không cần bàn cãi, vụ việc đã trở nên nóng hổi thế nào! Đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về cái chuyện kinh sợ ấy. Kẻ thì lên án hành động giết người dã man của Thái Bá, kẻ thì tỏ ra sợ hãi khi sử dụng sản phẩm của Bá Nghiệp suốt thời gian qua. Và ai nấy cũng bắt đầu xem xét lại "tiếng oan" ngày trước của Hoàng Hiệp.
***
Buổi chiều nọ, Tôn Duy và Đỗ Như đứng nói chuyện ở trước cửa công ti.
- Mấy ngày qua, chú vẫn ổn chứ? - Đỗ Như lên tiếng trước, đồng thời quan sát dáng vẻ trầm lặng của đối phương.
- Anh vẫn bình thường, sao em hỏi vậy? - Tôn Duy ngạc nhiên.
- Cả tuần qua tôi thấy chú có vẻ buồn... Cũng phải, Phan Ngọc Thuỳ đột nhiên bị giết như thế, hẳn chú cũng đau lòng! Nguyễn Thái Bá quá ác độc!
Tôn Duy im lặng, không hưởng ứng gì trước sự lên án của Đỗ Như. Đúng như cô nói, anh đã sốc! Vào ngày hôm đó vừa nghe tin Ngọc Thùy bị giết ngay tại phòng giám đốc, rồi trông thấy cái xác không nguyên vẹn đó, anh gần như chết lặng, suýt chút thì nôn mửa. Thật chẳng tin nổi Thái Bá lại xuống tay tàn ác như thế, lý do gì khiến ông ta làm đến dường này?
Tôn Duy tổ chức tang lễ cho Ngọc Thùy, sau đó hai bên gia đình mới biết anh và cô chuẩn bị ly hôn. Dẫu không yêu cô nhưng cũng từng là vợ chồng nên anh phải thấy xót xa trước cái chết đáng thương của vợ, những oán trách gì anh cũng bỏ hết rồi, bây giờ chỉ hi vọng Thái Bá sớm đền tội.
Trước dáng vẻ lặng thinh đó, Đỗ Như xua tan đi bầu không khí nặng nề:
- Thôi đừng nhắc chuyện không hay nữa, tôi bao chú ăn tối.
Tôn Duy cười cười, toan cùng Đỗ Như cất bước thì đúng lúc từ trong công ti, Trương Tân bước ra. Thấy hai người nọ, anh liền tiến đến hỏi:
- Em chuẩn bị về nhà à?
- Em và Tôn Duy định đi ăn tối.
- Trùng hợp thế, anh cũng chuẩn bị đi, vậy chúng ta đi cùng nhé!
Thoáng nhìn Tôn Duy vài giây, Đỗ Như cũng mỉm cười đồng ý.
Trong quá trình đối chất, ba người kia không ngừng bảo Thái Bá đã thuê họ làm chuyện này, còn ông ta tuyệt nhiên phủ nhận, chẳng hề trả lời những câu hỏi từ cảnh sát mà liên tục yêu cầu mời luật sư riêng đến giải quyết. Vì cuộc điều tra vẫn đang tiến hành, lại chưa có chứng cớ cụ thể nên ông ta sau cùng cũng rời khỏi đồn cảnh sát.
Dù vậy, Thái Bá hiểu rõ chuyện này sẽ không thể kết thúc ở đây. Nếu cảnh sát rốt ráo điều tra thì thể nào cũng phát hiện ra sự thật! Vừa trở về công ti là ông ta đã đập bàn vì quá tức giận. Đáng lý mọi việc đã êm xuôi, nào ngờ đâu lại bị lật tẩy ngay đúng lúc này! Giả như sự thật vỡ lẽ thì tiếng oan của Hoàng Hiệp sẽ lập tức bị xoá bỏ thay vào đấy là cái tên "Bá Nghiệp"!
Sau một lúc tức giận, Thái Bá ngồi mạnh xuống ghế, đưa tay day day thái dương. Bây giờ trước mắt có giận dữ cũng vô ích, điều cần làm là nghĩ cách đối phó với tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra! Còn đang nghĩ cách thì âm thanh mở cửa vang lên khá lớn, ông mở mắt ra thấy Ngọc Thùy bước vào với gương mặt cau có. Nén tiếng thở dài, ông hỏi: "Lại có chuyện gì vậy?".
Ngọc Thùy vừa bước đến gần đã lập tức ném một xấp hình xuống bàn ngay trước mặt Thái Bá, tức tối:
- Thế này là thế nào? Anh dám cùng con ả đó lén lút sau lưng em ư?
Chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì, Thái Bá cầm mấy tấm hình lên xem. Trong hình là cảnh mây mưa giữa ông với một cô gái trẻ, và đó là cô thư ký trẻ măng của giám đốc Lý, đối tác mới của Bá Nghiệp.
- Cái này là sao? - Thái Bá khó chịu hỏi.
- Anh còn hỏi em? Anh với con ả hồ ly tinh kia dám lên giường với nhau?
- Tôi hỏi tại sao lại có những bức ảnh này?
- Em vốn nghi ngờ con ả đó quyến rũ anh nên cho thám tử tư theo dõi, sau cùng cũng bắt được những cảnh đẹp đẽ này đây! Anh ở với cô ả ngay tại nhà riêng đúng không? Anh nói rõ em nghe xem nào!
Thẩy nhẹ đống hình xuống, Thái Bá thở ra chán nản, đang đau đầu về vụ EyeMax Girl mà nay còn gặp ngay một Ngọc Thùy chanh chua đanh đá, lúc nào cũng giở thói ghen tuông khiến người ta phát mệt! Thấy đối phương không thèm đếm xỉa đến mình, Ngọc Thùy ấm ức nắm tay ông, kéo mạnh:
- Thái Bá, anh phải trả lời với em rõ ràng chuyện này! Chẳng phải anh nói chỉ yêu mình em ư, sao anh còn lăng nhăng với người khác!
- Đủ rồi! - Thái Bá đứng phắt dậy, giật tay lại - Tôi đang đau đầu vì đủ thứ chuyện, cô đừng có ở đây lải nhải tra hỏi tôi này nọ! Tôi muốn lên giường với ai là chuyện của tôi, có bao nhiêu đàn bà vây quanh tôi chứ! Cô là gì nào, chẳng qua cũng chỉ là một nhân tình thôi, có phải vợ tôi đâu chứ!
- Thái Bá, sao anh nỡ nói với em như vậy! Vì anh, em đã ngoại tình và phản bội lại chồng! Tất cả chỉ vì lời hứa rằng anh sẽ cưới em!
Thái Bá nhìn dáng vẻ rấm rứt của cô nàng, liền cười khỉnh bảo rằng:
- Tôi đâu có cần cô làm thế! Ngoại tình là do cô tự nguyện, là vì cô say mê tôi và cả tài sản của tôi! Cô có yêu tôi à? Vô sỉ! Tôi chỉ coi cô như những nhân tình khác mà mình có, thích lên giường thì lên! Sao, hối hận hả? Nếu muốn cô cứ quay về với thằng chồng Tôn Duy của cô, tôi không cấm! Giờ thì xéo đi!
Dứt lời sỉ vả xong, Thái Bá xoay lưng đi, tay tháo lỏng cà vạt cho dễ thở. Thật điên cái đầu! Trong khi ông tỏ ra hậm hực thì ở phía sau, Ngọc Thùy đứng sững sờ, đôi mắt phản chiếu nỗi bần thần. Chẳng ngờ có ngày, Nguyễn Thái Bá lại dám nói với cô những lời nặng nề đến vậy! Nhớ lại ngày nào ông ta ve vãn cô, thì thầm những lời đường mật, thậm chí cả nỗi phấn khích tột cùng của ông khi lần đầu tiên cả hai lên giường với nhau. Té ra Ngọc Thùy bị lừa, bị cám dỗ bởi cái dáng vẻ đạo mạo bảnh bao này, cùng lời thề thốt hẹn ước. Sau cùng cô trở thành ả đàn bà mất liêm sỉ đi lén lút sau lưng chồng, hằng đêm nằm bên dưới gã đàn ông đó phục vụ cái ham muốn tình dục kia.
- Hà, giờ thì tôi đã hiểu vì sao Đỗ Như không bao giờ chấp nhận ông!
Chất giọng cười cợt cùng cách xưng hô kỳ lạ khiến Thái Bá quay lại nhìn Ngọc Thùy, cô ta đang hướng đôi mắt nửa khinh bỉ nửa vô cảm vào ông.
- Cô vừa nói cái gì?
- Tính ra thì Đỗ Như thông minh hơn tôi nhiều! - Ngọc Thùy nhích lại gần, túm chặt lấy vạt áo vest của Thái Bá, nhấn mạnh - Có lẽ cô ta cũng nhìn ra được cái bản chất xấu xa bỉ ổi của ông, Nguyễn Thái Bá! Cô ta biết rõ sau khi chiếm được rồi thì cũng bị ông bỏ đi y như rác rưởi! Giống tôi vậy!
- Cô im miệng và xéo khỏi đây ngay!
- Đến giờ ông vẫn còn mê Đỗ Như à? Cũng phải, với hạng như ông, nếu không chiếm giữ được thì mới không bỏ đi! Tôi đúng là quá ngu ngốc! Nhưng dù sao, tôi cũng hả hê khi ông không thể chiếm được Đỗ Như, cứ bị cô ta dày vò! Đỗ Như mãi mãi chỉ có Tôn Duy, không có Nguyễn Thái Bá!
Dường như câu nói khiêu khích cuối cùng ấy khiến cơn giận trong lòng Thái Bá dâng lên đến cực điểm, đôi mắt vằn lên tia máu đỏ, tay thì siết chặt, răng nghiến lại ken két. Để rồi trong giây phút không kìm chế được, ông đã cầm lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu Ngọc Thùy. Máu phun trào, cô ta choáng váng lảo đảo, quá bàng hoàng nên định lao ra khỏi phòng. Nhưng cái kết bi kịch đã được an bài khi cô bị Thái Bá kéo lại rồi đè xuống đất.
- Im miệng! Im miệng! Tôi nói cô im miệng lại! Đừng có nhắc đến tên hai kẻ đó trước mặt tôi! Có nghe không? Cô là ả đàn bà chết tiệt!
Giận đến mức hoá điên, Thái Bá vừa hét vừa vung tay đập gạt tàn thuốc xuống người Ngọc Thùy. Máu bắn lên tường, vấy ra miếng trải thảm sàn đọng thành từng vũng đặc quánh, máu phun lên ướt đẫm áo vest đắc tiền trên người ông ta. Mấy phút sau, Thái Bá mới sực tỉnh lại, đưa mắt nhìn xuống thì cái xác của Ngọc Thùy gần như biến dạng, đầm đìa máu tươi. Chẳng rõ sao khuôn mặt vẫn còn y nguyên, cô ta há hốc mắt mở trừng trừng!
Bấy giờ mới biết bản thân vừa hành động man rợ, Thái Bá sửng sốt ném cái gạt tàn với những dòng máu chảy tí tách, xuống dưới đất. Bàng hoàng khôn xiết, ông ta nhìn lại thân thể bê bết máu kia rồi nhìn hai lòng bàn tay đỏ lòm của mình! Giết người rồi! Hoang mang tột cùng, ông nghĩ đến việc bỏ trốn! Tranh thủ lúc này không có người vào, Thái Bá lập tức thay quần áo sau đó mở cửa phòng nhìn ra ngoài, thư ký vừa đi đâu đó. Ông liền rời khỏi đây, gần như chạy về phía cầu thang thoát hiểm...
Không quá lâu sau, mọi người nghe tiếng la thất thanh của cô thư ký.
***
Ngày hôm sau, báo đăng tin giật gân: Công ti Bá Nghiệp đóng cửa! Giám đốc Nguyễn Thái Bá bị cho là thủ phạm giết chết nữ nhân viên Phan Ngọc Thuỳ, hiện đang bị truy nã! Báo cũng đề cập đến nghi vấn ông ta đứng phía sau vụ việc EyeMax Girl có chứa chất viêm da của công ti Hoàng Hiệp...
Dĩ nhiên không cần bàn cãi, vụ việc đã trở nên nóng hổi thế nào! Đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về cái chuyện kinh sợ ấy. Kẻ thì lên án hành động giết người dã man của Thái Bá, kẻ thì tỏ ra sợ hãi khi sử dụng sản phẩm của Bá Nghiệp suốt thời gian qua. Và ai nấy cũng bắt đầu xem xét lại "tiếng oan" ngày trước của Hoàng Hiệp.
***
Buổi chiều nọ, Tôn Duy và Đỗ Như đứng nói chuyện ở trước cửa công ti.
- Mấy ngày qua, chú vẫn ổn chứ? - Đỗ Như lên tiếng trước, đồng thời quan sát dáng vẻ trầm lặng của đối phương.
- Anh vẫn bình thường, sao em hỏi vậy? - Tôn Duy ngạc nhiên.
- Cả tuần qua tôi thấy chú có vẻ buồn... Cũng phải, Phan Ngọc Thuỳ đột nhiên bị giết như thế, hẳn chú cũng đau lòng! Nguyễn Thái Bá quá ác độc!
Tôn Duy im lặng, không hưởng ứng gì trước sự lên án của Đỗ Như. Đúng như cô nói, anh đã sốc! Vào ngày hôm đó vừa nghe tin Ngọc Thùy bị giết ngay tại phòng giám đốc, rồi trông thấy cái xác không nguyên vẹn đó, anh gần như chết lặng, suýt chút thì nôn mửa. Thật chẳng tin nổi Thái Bá lại xuống tay tàn ác như thế, lý do gì khiến ông ta làm đến dường này?
Tôn Duy tổ chức tang lễ cho Ngọc Thùy, sau đó hai bên gia đình mới biết anh và cô chuẩn bị ly hôn. Dẫu không yêu cô nhưng cũng từng là vợ chồng nên anh phải thấy xót xa trước cái chết đáng thương của vợ, những oán trách gì anh cũng bỏ hết rồi, bây giờ chỉ hi vọng Thái Bá sớm đền tội.
Trước dáng vẻ lặng thinh đó, Đỗ Như xua tan đi bầu không khí nặng nề:
- Thôi đừng nhắc chuyện không hay nữa, tôi bao chú ăn tối.
Tôn Duy cười cười, toan cùng Đỗ Như cất bước thì đúng lúc từ trong công ti, Trương Tân bước ra. Thấy hai người nọ, anh liền tiến đến hỏi:
- Em chuẩn bị về nhà à?
- Em và Tôn Duy định đi ăn tối.
- Trùng hợp thế, anh cũng chuẩn bị đi, vậy chúng ta đi cùng nhé!
Thoáng nhìn Tôn Duy vài giây, Đỗ Như cũng mỉm cười đồng ý.