Thêm lần thứ hai, chẳng để Đỗ Như nói hết câu là Tôn Duy tiếp tục, chưa rõ cố tình hay vô thức, kéo cô ngã lên giường. Tuy vẫn trong cơn say nhưng anh còn đủ tỉnh táo để dựng người dậy và nhanh như cắt cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi cô. Sự tấn công này dữ dội hơn ban nãy khi Tôn Duy giữ chặt hai tay Đỗ Như ghì xiết xuống tấm ga trải giường, còn môi thì hôn cô thật vội vã cuống quýt. Có cảm tưởng, anh đã đè nén những cảm xúc và ngay lúc này cần phải giải phóng chúng.
Vẫn như vừa rồi, Đỗ Như nằm đơ người, võng mạc không còn đủ sức co lại. Cô quá ngỡ ngàng trước việc bị Tôn Duy hôn. Rất sâu. Cô cảm giác rõ đôi môi nồng ấm kia không ngừng truyền sang cơ thể mình những luồng điện mạnh, đến nỗi bản thân chẳng đủ sức để thở. Trái tim yếu ớt trong lòng ngực thoáng chốc xuất hiện cái nhảy nhịp khẽ khàng. Nhói! Kỳ lạ thay, dẫu suy nghĩ rằng phải vùng thoát khỏi Tôn Duy thế nhưng sự thật cô không làm gì ngoài việc để tâm hồn trôi dạt theo nụ hôn. Cô chủ kiêu căng ấy tự nhủ nhất định sẽ cho "cái chú" này một trận ấy thế bản thân lại mong anh đừng dừng lại. Những xúc cảm quá đỗi diệu kỳ đó khiến cô nhận ra mình đang sống. Phải... Vẫn tồn tại!
Còn chìm giữa vô vàn các ý nghĩ miên man thì chợt, Đỗ Như ngạc nhiên vì Tôn Duy ngừng hôn. Anh chậm rãi, nếu không muốn nói rằng hời hợt đến lãnh đạm, rời đôi môi ra khỏi môi cô và quyết định kết thúc nụ hôn ướt át nãy giờ. Cái nắm tay cũng thả lỏng, Tôn Duy nhìn Đỗ Như bằng đôi mắt mơ màng để rồi tự hỏi rốt cuộc, anh có nhận ra người nằm bên dưới là cô chủ họ Đỗ hay... một cô gái khác?
- Em có yêu anh không? - Đó chẳng phải nói mớ, càng không phải tiếng thì thầm khe khẽ mà nó đích thực là một câu hỏi vô cùng rõ ràng từ Tôn Duy.
Nằm bất động, Đỗ Như hướng ánh mắt trống rỗng vào bờ môi Tôn Duy khi năm từ nọ được phát ra mau chóng. Cô sợ tai mình nghe lầm nên liền kiểm chứng bằng cách quan sát cử động môi của anh. Và, lời nói ấy không hề giả.
- Tôi... Chú... Tôi... - Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Như hiểu thế nào là âm thanh mắc lại ở cổ họng, chẳng thể thốt ra thành tiếng.
- Trả lời anh đi.
Chất giọng nhỏ dần, Tôn Duy khẽ khàng gục đầu xuống vai Đỗ Như. Môi anh kề sát tai cô để rồi trước khi ngủ thiếp đi anh đã gọi tên một người. Khi hai từ, chính xác là tên cô gái đó, truyền vào tai thì Đỗ Như cứ ngỡ tim mình đã ngừng đập. Mắt mở trừng trừng hướng lên trần phòng, cô chỉ thấy một màu trắng xoá. Trái tim vẫn tiếp tục đập mạnh nhưng lần này thật sự rất khó chịu. Ngực cô tưng tức khi bắt đầu hiểu rõ vài chuyện xảy ra khi nãy. Nụ hôn kỳ lạ cả câu hỏi từ anh.
- Chú thật tàn nhẫn. - Đỗ Như nói chậm rãi, mí mắt khép lại như để che giấu cái nhìn rạn nứt của chính mình.
Cả căn phòng phút chốc im lặng, không tồn tại bất kỳ âm thanh nào.
Giật mình tỉnh giấc, Tôn Duy ngóc đầu dậy đưa mắt nhìn quanh. Cơn đau đầu khiến anh chưa thể nhận ra nơi quen thuộc hàng ngày phòng nghỉ của nhân viên. Nhăn mặt, anh đưa tay lên rờ đầu do ê ẩm.
- Chú tỉnh rồi thì vui lòng rời khỏi người tôi đi.
Giọng Đỗ Như đột ngột cất lên khiến cơn buồn ngủ của Tôn Duy biến mất. Lập tức anh nhìn xuống thấy cô bé láu cá nọ đang nhìn mình không chớp mắt với vẻ khó chịu hệt kiểu anh vừa làm chuyện gì rất động trời.
- Sao cô lại ở đây?
- Trước khi trả lời cho thắc mắc đó, tôi có thể đề nghị chú rời khỏi người tôi được không? Chú nặng lắm đấy! Bao tử tôi muốn lộn hết ra ngoài rồi.
Đảo mắt xuống phía dưới, Tôn Duy phát hoảng khi phát hiện mình đang nằm đè lên "cơ thể kiêu sa của con gái giám đốc". Chưa hết, nhìn qua hai bên anh kinh ngạc khi mình đang giữ chặt tay cô. Chuyện gì thế? Lý nào anh vừa cưỡng ép người ta? Gấp gáp, Tôn Duy bật dậy và do chới với nên ngã nhào ra sau.
Thở dài thườn thượt, Đỗ Như từ tốn ngồi dậy đồng thời xoa xoa hai cổ tay đang hằn đỏ. Rất nhanh, cô chiếu cái nhìn vô cảm về phía Tôn Duy.
- Chú không nhớ gì à?
- Nhớ? Nhớ cái gì? - Tôn Duy có thể tưởng tượng ra nét mặt khó coi của mình khi ấy - Tôi... làm gì cô hả?
Lặng thinh vài giây, Đỗ Như vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có và nhanh chóng bước xuống giường. Chẳng nói gì cũng không nhìn chàng trai, cô bước đến cửa phòng.
- Này, rốt cuộc thì...
Hiểu sự lo lắng của anh chàng họ Tôn qua nhịp thở đứt quãng đó vì vậy Đỗ Như liền cắt ngang bằng câu trả lời nhẹ hẫng nhưng lãnh đạm:
- Không có gì đâu! Chú chằng làm gì tôi hết do uống say như chết ấy.
Khi bóng dáng Đỗ Như biến mất sau cánh cửa khép hờ thì bấy giờ Tôn Duy mới nhắm mắt, tay đập mạnh lên trán. Rũ vai lả người đi trên giường, anh tự trách bản thân đã uống nhiều rượu để mất tự chủ.
Chiều hôm đó, đang lẩn thẩn thu dọn đống hồ sơ chuẩn bị ra về thì Tôn Duy nghe tiếng chuông điện thoại đổ. Cầm điện thoại lên anh thấy có tin nhắn từ Đỗ Như. Mở ra xem, hiện dần trong mắt anh chỉ vỏn vẹn dòng ngắn ngủi: "Tôi chờ chú ở phòng nghỉ của nhân viên sáng nay". Đóng nắp điện thoại lại, Tôn Duy giấu tiếng thở dài nặng nề. Hôm nay đúng ngay ngày thực hiện hợp đồng ngoại tình của cả hai. Sao những ngày như vậy thường đến nhanh thế nhỉ? Dọn nhanh những thứ cuối cùng vào cặp, anh tự nhủ một cách chán chường.
Đóng cửa phòng thật nhẹ nhàng, Tôn Duy xoay lưng qua đưa mắt tìm Đỗ Như. Anh bắt gặp cô đứng lặng lẽ bên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài tấm kính quan sát cảnh thành phố về đêm lung linh sắc đèn. Trong thoáng chốc, anh phát hiện hoá ra cô chủ Đỗ kiêu căng lạnh lùng cũng có lúc mang dáng vẻ buồn bã trầm tư.
- Cô tìm tôi có chuyện gì? - Dù biết rõ mục đích Đỗ Như gọi mình đến nhưng Tôn Duy vẫn hỏi một câu dư thừa, chỉ là chút hy vọng cô sẽ cho anh lý do khác ngoài việc làm tình theo hợp đồng.
Vẻ như chẳng hề bị tác động bởi giọng nói đột ngột vang lên của đối phương, Đỗ Như chậm rãi quay lại và nhoẻn miệng cười đáp:
- Giống mọi lần thôi.
- Biết ngay mà. - Tôn Duy buông câu nhạt nhẽo - Rồi, tôi hiểu!
Thả nhẹ chiếc cặp da lên bàn, Tôn Duy vừa đi lại gần giường vừa nhanh chóng tháo cà vạt, cởi áo khoác. Tiếp, anh tháo nút áo và mở dây nịt quần.
Quan sát hành động vô cảm của Tôn Duy, Đỗ Như im lặng vài phút xong chậm rãi lột bỏ bộ váy trên người ra. Tiến đến bên giường, cô khẽ khàng ngồi xuống đồng thời giương đôi mắt chờ đợi về phía anh. Nhìn cơ thể mịn màng của cô gái trẻ, Tôn Duy bất giác mỉm cười dẫu chẳng rõ mình cười vì điều gì. Đúng hơn là tâm trạng không còn thấy quá nặng nề khó khăn khi đối diện với chuyện điên rồ này. Anh thấy nhẹ nhõm hơn so với đêm đầu tiên. Không muốn sự đợi chờ kéo dài vô vị, chàng trai liền leo lên giường rồi nhích lại gần Đỗ Như.
- Nếu khó chịu hoặc lên cơn đau tim thì phải bảo với tôi ngay đấy.
Nghe câu dặn dò đầy e dè của Tôn Duy, Đỗ Như cười cười kiểu tinh ranh:
- Biết rồi, chú ơi! Chú sợ tôi "đai" bất tử khiến chú ăn cơm trong nhà đá sao? Tôi đâu có dại mà để mình chết oan uổng chứ.
Trông nụ cười lém lỉnh kia, Tôn Duy thở hắt đáp thật chậm:
- Ừ thì đúng thế thật nhưng trên hết là tôi vẫn lo cho cô vì cô chẳng bao giờ biết quý sức khoẻ của mình gì cả.
Tôn Duy vừa dứt lời thì Đỗ Như tự dưng ngừng cười. Bỗng chốc cô nhìn anh với đôi mắt tròn xoe hệt kiểu bản thân vừa phát hiện ra điều gì lạ lùng... Anh thật sự quan tâm lo lắng cho cô? Một cách chân thành. Chẳng rõ lý do gì mà khi đó trong lòng Đỗ Như xuất hiện dòng cảm xúc kỳ quặc, rất khó tả. Nó thôi thúc cô làm cái hành động mà ngay cả bản thân cũng chẳng tin nổi. Nhanh chóng chồm người về phía Tôn Duy, cô gái trẻ nhắm mắt lại và định hôn lên môi anh. Một nụ hôn thật sự giống như sáng nay. Đối diện, Tôn Duy hơi bất ngờ trước hành động ấy thế nhưng anh đã phản xạ nhanh chóng bằng cách đưa tay lên môi Đỗ Như hòng ngăn nụ hôn ngoài ý muốn kia lại.
Dĩ nhiên, bị ngăn cản bất ngờ, Đỗ Như mau chóng mở mắt ra và bắt gặp cái nhìn vô định của chàng trai. Rất nhanh, cô nghe giọng anh vang khẽ, thật đều:
- Cô vi phạm điều năm trong hợp đồng. Bình thường trí nhớ cô tốt lắm mà.
Bất động vài giây, chính xác là hụt hẫng nhưng Đỗ Như vẫn nhoẻn miệng cười dù trông rõ có sự gượng gạo đồng thời gạt nhẹ tay Tôn Duy xuống.
- Ừm, tôi đùa thôi. Chú bắt đầu nhớ các điều khoản trong hợp đồng rồi.
- Bị cô xỏ mấy lần, lí nào tôi không nhớ. - Tôn Duy tự dưng hạ giọng - Vả lại quan trọng hơn là, tôi không muốn hôn ai ngoài vợ mình.
Ánh mắt Đỗ Như bỗng nhiên trống rỗng. Có thể thấy, nó không tồn tại bất kỳ hình ảnh phản chiếu nào nữa. Và rồi, sự lạnh băng bao phủ lấy đôi mắt ấy.
- Tôi hiểu. Nào, đừng nhiều lời! Chúng ta bắt đầu thôi chứ.
Lập tức xoay người, Đỗ Như nằm xuống giường, buông câu lãnh đạm. Nghệch mặt trước thái độ khác lạ từ đối phương trong mấy giây, Tôn Duy khẽ thở ra rồi nhích lại gần cô và để màn ái ân bất đắc dĩ này diễn ra như lẽ hiển nhiên.
... Mặc xong quần áo, Tôn Duy đưa mắt lên đồng hồ treo tường. Đã hơn tám giờ tối. Anh chuyển dời cái nhìn sang Đỗ Như đang quấn tấm chăn dày quanh người và ngồi lặng im bên khung cửa sổ bằng kính. Cảm tường rằng, cô lại tiếp tục cái việc quan sát thành phố về đêm bị cắt ngang giữa chừng ban nãy.
- Tôi về nhé. Cô cũng nên về sớm đi.
Không nghe Đỗ Như trả lời, Tôn Duy đứng tần ngần khoảng vài phút rồi lẳng lặng rời phòng. Cánh cửa anh đóng thật khẽ vì không muốn cô giật mình.
Sau khi biết chàng trai đã đi, bấy giờ Đỗ Như mới xoay mặt qua lướt ánh mắt vô định lên chiếc giường trắng với lớp ga nệm nhăn nhúm. Sự việc ban nãy, hệt như đã định sẵn, nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô... Là cảnh, Đỗ Như định hôn Tôn Duy nhưng bị anh khéo léo từ chối. Thú thật, cô vẫn không rõ mình nghĩ gì lúc ấy mà lại có hành động bồng bột đến thế. Chỉ là, bản thân muốn tìm lại xúc cảm trọn vẹn sáng nay. Lúc gục đầu xuống bờ vai Đỗ Như, Tôn Duy đã gọi tên một người ngay sát bên tai cô. Vỏn vẹn hai từ: Ngọc Thuỳ! Đỗ Như cười nhạt nhẽo với chính mình và rồi nhìn ra bên ngoài tấm kính lần nữa.
Vẫn như vừa rồi, Đỗ Như nằm đơ người, võng mạc không còn đủ sức co lại. Cô quá ngỡ ngàng trước việc bị Tôn Duy hôn. Rất sâu. Cô cảm giác rõ đôi môi nồng ấm kia không ngừng truyền sang cơ thể mình những luồng điện mạnh, đến nỗi bản thân chẳng đủ sức để thở. Trái tim yếu ớt trong lòng ngực thoáng chốc xuất hiện cái nhảy nhịp khẽ khàng. Nhói! Kỳ lạ thay, dẫu suy nghĩ rằng phải vùng thoát khỏi Tôn Duy thế nhưng sự thật cô không làm gì ngoài việc để tâm hồn trôi dạt theo nụ hôn. Cô chủ kiêu căng ấy tự nhủ nhất định sẽ cho "cái chú" này một trận ấy thế bản thân lại mong anh đừng dừng lại. Những xúc cảm quá đỗi diệu kỳ đó khiến cô nhận ra mình đang sống. Phải... Vẫn tồn tại!
Còn chìm giữa vô vàn các ý nghĩ miên man thì chợt, Đỗ Như ngạc nhiên vì Tôn Duy ngừng hôn. Anh chậm rãi, nếu không muốn nói rằng hời hợt đến lãnh đạm, rời đôi môi ra khỏi môi cô và quyết định kết thúc nụ hôn ướt át nãy giờ. Cái nắm tay cũng thả lỏng, Tôn Duy nhìn Đỗ Như bằng đôi mắt mơ màng để rồi tự hỏi rốt cuộc, anh có nhận ra người nằm bên dưới là cô chủ họ Đỗ hay... một cô gái khác?
- Em có yêu anh không? - Đó chẳng phải nói mớ, càng không phải tiếng thì thầm khe khẽ mà nó đích thực là một câu hỏi vô cùng rõ ràng từ Tôn Duy.
Nằm bất động, Đỗ Như hướng ánh mắt trống rỗng vào bờ môi Tôn Duy khi năm từ nọ được phát ra mau chóng. Cô sợ tai mình nghe lầm nên liền kiểm chứng bằng cách quan sát cử động môi của anh. Và, lời nói ấy không hề giả.
- Tôi... Chú... Tôi... - Lần đầu tiên trong đời, Đỗ Như hiểu thế nào là âm thanh mắc lại ở cổ họng, chẳng thể thốt ra thành tiếng.
- Trả lời anh đi.
Chất giọng nhỏ dần, Tôn Duy khẽ khàng gục đầu xuống vai Đỗ Như. Môi anh kề sát tai cô để rồi trước khi ngủ thiếp đi anh đã gọi tên một người. Khi hai từ, chính xác là tên cô gái đó, truyền vào tai thì Đỗ Như cứ ngỡ tim mình đã ngừng đập. Mắt mở trừng trừng hướng lên trần phòng, cô chỉ thấy một màu trắng xoá. Trái tim vẫn tiếp tục đập mạnh nhưng lần này thật sự rất khó chịu. Ngực cô tưng tức khi bắt đầu hiểu rõ vài chuyện xảy ra khi nãy. Nụ hôn kỳ lạ cả câu hỏi từ anh.
- Chú thật tàn nhẫn. - Đỗ Như nói chậm rãi, mí mắt khép lại như để che giấu cái nhìn rạn nứt của chính mình.
Cả căn phòng phút chốc im lặng, không tồn tại bất kỳ âm thanh nào.
Giật mình tỉnh giấc, Tôn Duy ngóc đầu dậy đưa mắt nhìn quanh. Cơn đau đầu khiến anh chưa thể nhận ra nơi quen thuộc hàng ngày phòng nghỉ của nhân viên. Nhăn mặt, anh đưa tay lên rờ đầu do ê ẩm.
- Chú tỉnh rồi thì vui lòng rời khỏi người tôi đi.
Giọng Đỗ Như đột ngột cất lên khiến cơn buồn ngủ của Tôn Duy biến mất. Lập tức anh nhìn xuống thấy cô bé láu cá nọ đang nhìn mình không chớp mắt với vẻ khó chịu hệt kiểu anh vừa làm chuyện gì rất động trời.
- Sao cô lại ở đây?
- Trước khi trả lời cho thắc mắc đó, tôi có thể đề nghị chú rời khỏi người tôi được không? Chú nặng lắm đấy! Bao tử tôi muốn lộn hết ra ngoài rồi.
Đảo mắt xuống phía dưới, Tôn Duy phát hoảng khi phát hiện mình đang nằm đè lên "cơ thể kiêu sa của con gái giám đốc". Chưa hết, nhìn qua hai bên anh kinh ngạc khi mình đang giữ chặt tay cô. Chuyện gì thế? Lý nào anh vừa cưỡng ép người ta? Gấp gáp, Tôn Duy bật dậy và do chới với nên ngã nhào ra sau.
Thở dài thườn thượt, Đỗ Như từ tốn ngồi dậy đồng thời xoa xoa hai cổ tay đang hằn đỏ. Rất nhanh, cô chiếu cái nhìn vô cảm về phía Tôn Duy.
- Chú không nhớ gì à?
- Nhớ? Nhớ cái gì? - Tôn Duy có thể tưởng tượng ra nét mặt khó coi của mình khi ấy - Tôi... làm gì cô hả?
Lặng thinh vài giây, Đỗ Như vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có và nhanh chóng bước xuống giường. Chẳng nói gì cũng không nhìn chàng trai, cô bước đến cửa phòng.
- Này, rốt cuộc thì...
Hiểu sự lo lắng của anh chàng họ Tôn qua nhịp thở đứt quãng đó vì vậy Đỗ Như liền cắt ngang bằng câu trả lời nhẹ hẫng nhưng lãnh đạm:
- Không có gì đâu! Chú chằng làm gì tôi hết do uống say như chết ấy.
Khi bóng dáng Đỗ Như biến mất sau cánh cửa khép hờ thì bấy giờ Tôn Duy mới nhắm mắt, tay đập mạnh lên trán. Rũ vai lả người đi trên giường, anh tự trách bản thân đã uống nhiều rượu để mất tự chủ.
Chiều hôm đó, đang lẩn thẩn thu dọn đống hồ sơ chuẩn bị ra về thì Tôn Duy nghe tiếng chuông điện thoại đổ. Cầm điện thoại lên anh thấy có tin nhắn từ Đỗ Như. Mở ra xem, hiện dần trong mắt anh chỉ vỏn vẹn dòng ngắn ngủi: "Tôi chờ chú ở phòng nghỉ của nhân viên sáng nay". Đóng nắp điện thoại lại, Tôn Duy giấu tiếng thở dài nặng nề. Hôm nay đúng ngay ngày thực hiện hợp đồng ngoại tình của cả hai. Sao những ngày như vậy thường đến nhanh thế nhỉ? Dọn nhanh những thứ cuối cùng vào cặp, anh tự nhủ một cách chán chường.
Đóng cửa phòng thật nhẹ nhàng, Tôn Duy xoay lưng qua đưa mắt tìm Đỗ Như. Anh bắt gặp cô đứng lặng lẽ bên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài tấm kính quan sát cảnh thành phố về đêm lung linh sắc đèn. Trong thoáng chốc, anh phát hiện hoá ra cô chủ Đỗ kiêu căng lạnh lùng cũng có lúc mang dáng vẻ buồn bã trầm tư.
- Cô tìm tôi có chuyện gì? - Dù biết rõ mục đích Đỗ Như gọi mình đến nhưng Tôn Duy vẫn hỏi một câu dư thừa, chỉ là chút hy vọng cô sẽ cho anh lý do khác ngoài việc làm tình theo hợp đồng.
Vẻ như chẳng hề bị tác động bởi giọng nói đột ngột vang lên của đối phương, Đỗ Như chậm rãi quay lại và nhoẻn miệng cười đáp:
- Giống mọi lần thôi.
- Biết ngay mà. - Tôn Duy buông câu nhạt nhẽo - Rồi, tôi hiểu!
Thả nhẹ chiếc cặp da lên bàn, Tôn Duy vừa đi lại gần giường vừa nhanh chóng tháo cà vạt, cởi áo khoác. Tiếp, anh tháo nút áo và mở dây nịt quần.
Quan sát hành động vô cảm của Tôn Duy, Đỗ Như im lặng vài phút xong chậm rãi lột bỏ bộ váy trên người ra. Tiến đến bên giường, cô khẽ khàng ngồi xuống đồng thời giương đôi mắt chờ đợi về phía anh. Nhìn cơ thể mịn màng của cô gái trẻ, Tôn Duy bất giác mỉm cười dẫu chẳng rõ mình cười vì điều gì. Đúng hơn là tâm trạng không còn thấy quá nặng nề khó khăn khi đối diện với chuyện điên rồ này. Anh thấy nhẹ nhõm hơn so với đêm đầu tiên. Không muốn sự đợi chờ kéo dài vô vị, chàng trai liền leo lên giường rồi nhích lại gần Đỗ Như.
- Nếu khó chịu hoặc lên cơn đau tim thì phải bảo với tôi ngay đấy.
Nghe câu dặn dò đầy e dè của Tôn Duy, Đỗ Như cười cười kiểu tinh ranh:
- Biết rồi, chú ơi! Chú sợ tôi "đai" bất tử khiến chú ăn cơm trong nhà đá sao? Tôi đâu có dại mà để mình chết oan uổng chứ.
Trông nụ cười lém lỉnh kia, Tôn Duy thở hắt đáp thật chậm:
- Ừ thì đúng thế thật nhưng trên hết là tôi vẫn lo cho cô vì cô chẳng bao giờ biết quý sức khoẻ của mình gì cả.
Tôn Duy vừa dứt lời thì Đỗ Như tự dưng ngừng cười. Bỗng chốc cô nhìn anh với đôi mắt tròn xoe hệt kiểu bản thân vừa phát hiện ra điều gì lạ lùng... Anh thật sự quan tâm lo lắng cho cô? Một cách chân thành. Chẳng rõ lý do gì mà khi đó trong lòng Đỗ Như xuất hiện dòng cảm xúc kỳ quặc, rất khó tả. Nó thôi thúc cô làm cái hành động mà ngay cả bản thân cũng chẳng tin nổi. Nhanh chóng chồm người về phía Tôn Duy, cô gái trẻ nhắm mắt lại và định hôn lên môi anh. Một nụ hôn thật sự giống như sáng nay. Đối diện, Tôn Duy hơi bất ngờ trước hành động ấy thế nhưng anh đã phản xạ nhanh chóng bằng cách đưa tay lên môi Đỗ Như hòng ngăn nụ hôn ngoài ý muốn kia lại.
Dĩ nhiên, bị ngăn cản bất ngờ, Đỗ Như mau chóng mở mắt ra và bắt gặp cái nhìn vô định của chàng trai. Rất nhanh, cô nghe giọng anh vang khẽ, thật đều:
- Cô vi phạm điều năm trong hợp đồng. Bình thường trí nhớ cô tốt lắm mà.
Bất động vài giây, chính xác là hụt hẫng nhưng Đỗ Như vẫn nhoẻn miệng cười dù trông rõ có sự gượng gạo đồng thời gạt nhẹ tay Tôn Duy xuống.
- Ừm, tôi đùa thôi. Chú bắt đầu nhớ các điều khoản trong hợp đồng rồi.
- Bị cô xỏ mấy lần, lí nào tôi không nhớ. - Tôn Duy tự dưng hạ giọng - Vả lại quan trọng hơn là, tôi không muốn hôn ai ngoài vợ mình.
Ánh mắt Đỗ Như bỗng nhiên trống rỗng. Có thể thấy, nó không tồn tại bất kỳ hình ảnh phản chiếu nào nữa. Và rồi, sự lạnh băng bao phủ lấy đôi mắt ấy.
- Tôi hiểu. Nào, đừng nhiều lời! Chúng ta bắt đầu thôi chứ.
Lập tức xoay người, Đỗ Như nằm xuống giường, buông câu lãnh đạm. Nghệch mặt trước thái độ khác lạ từ đối phương trong mấy giây, Tôn Duy khẽ thở ra rồi nhích lại gần cô và để màn ái ân bất đắc dĩ này diễn ra như lẽ hiển nhiên.
... Mặc xong quần áo, Tôn Duy đưa mắt lên đồng hồ treo tường. Đã hơn tám giờ tối. Anh chuyển dời cái nhìn sang Đỗ Như đang quấn tấm chăn dày quanh người và ngồi lặng im bên khung cửa sổ bằng kính. Cảm tường rằng, cô lại tiếp tục cái việc quan sát thành phố về đêm bị cắt ngang giữa chừng ban nãy.
- Tôi về nhé. Cô cũng nên về sớm đi.
Không nghe Đỗ Như trả lời, Tôn Duy đứng tần ngần khoảng vài phút rồi lẳng lặng rời phòng. Cánh cửa anh đóng thật khẽ vì không muốn cô giật mình.
Sau khi biết chàng trai đã đi, bấy giờ Đỗ Như mới xoay mặt qua lướt ánh mắt vô định lên chiếc giường trắng với lớp ga nệm nhăn nhúm. Sự việc ban nãy, hệt như đã định sẵn, nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô... Là cảnh, Đỗ Như định hôn Tôn Duy nhưng bị anh khéo léo từ chối. Thú thật, cô vẫn không rõ mình nghĩ gì lúc ấy mà lại có hành động bồng bột đến thế. Chỉ là, bản thân muốn tìm lại xúc cảm trọn vẹn sáng nay. Lúc gục đầu xuống bờ vai Đỗ Như, Tôn Duy đã gọi tên một người ngay sát bên tai cô. Vỏn vẹn hai từ: Ngọc Thuỳ! Đỗ Như cười nhạt nhẽo với chính mình và rồi nhìn ra bên ngoài tấm kính lần nữa.