Với ánh mắt của động vật dễ thương kia lại khiến hắn động lòng nhưng lại nhất quyết là muốn ngủ với dạng thú.
Nguyện được ngủ với vợ tên ngốc ấy lại phải thỏa hiệp với sự nhất quyết ấy. Vậy mà đến đem con cáo không phận sự ấy lại xuất hiện với chàng thiếu niên cơ thể,nóng bỏng mắt ôm vào eo tiểu mĩ thụ nhà ta một lần nữa đôi bàn tay hư hỏng lại đụng vào nơi không nên đụng. Bàn tay to dài động nhẹ vào phần giữa của cặp đào vuốt v3 vào phần hoa cúc không hề được phòng vệ từ trước hắn có vẻ đã ngủ từ rất sâu vậy mà khuôn mặt mĩ vị khi ngủ lại lôi cuốn con người ta đến vậy. Tiếng rên vang khe khẽ nhưng lại khiến tên cáo biết thái kia lộ ra nụ cười biếи ŧɦái.
Có lẽ chỉ thiếu vài động tác khơi ngợi kia thì đem nay con trai ta quả thực đã bị thịt gọn ghẽ không còn một chút gì rồi…vậy mà cô gái tóc trắng lại một lần nữa xuất hiện nơi không nên đến.
Woa!
Tên cáo giật mình liềm vội đắm mền lên cho hắn.
Cô đến đây làm gì?
Ôi vãi! Ngươi nói truyện với ân nhân cứu mạng mình thế à?
Tên cáo ấy thể hiện một khuôn mặt không hề vui vẻ gì mà không những thế không khí còn rất nặng nề. Biết bản thân vừa làm hỏng việc tốt của hắn cô ta liền biện hộ cho sự sai lầm của bản thân.
Thôi! Thôi! dù gì cũng chưa xong, ngươi mắng ta cũng chả giúp ích gì.
Không khí này càng nặng nề, tên cáo tinh nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt kì thị. Để tránh khỏi ánh mắt ấy cô ta liền lảng tránh sang chỗ khác nhưng khuôn mặt tên ngốc ấy vẫn chả xoay chuyển lại còn ngày càng nặng. Không thể như thế mãi được cô ta đi vào nội dung chính.
Ông biết đấy.
Gì cơ?
Ninh Nhất Ngôn,…ừm thì bên này đang gặp chút trục trắc….
Cuối cùng đồ ngốc này cũng chịu nghiêm túc không những thế khuôn mặt còn trở nên nghiêm trọng.
Bà nói gì cơ?
Dù đã sử dụng đến pha lê khóa kí ức ngăn lại nhưng….
Tôi nói thật đấy…có vẻ trong lòng cậu ta rất mong chờ và thực sự là thật lòng với ông.
Hắn nghiêm túc nói:
Tôi biết…Vì càng thật lòng thì càng gây cho nhau cảm giác đau lòng như thế ta càng không mong muốn cậu ta nhớ lại.
Nhưng…
Cô ta cùng hắn rời đi ra một nơi có quan cảnh vô cùng thanh tịnh mà không hề có trong bất kì hệ thống hay cuốn truyện nào có được.
Cậu ta mà nhớ hoàn toàn thì….
Ta sẽ chịu trách nhiệm…bà chỉ cần giúp tôi khống chế kí ức ấy lại.
Tôi sẽ làm…nhưng nếu như bà già đó biết chắc chắn chúng ta sẽ không xong với bả đâu, không chỉ tôi, kể cả ông và cậu ta cũng khó mà thoát khỏi lưỡi dao tử thần
Tên ngốc ấy trở nên nghiêm túc đặt tay lên vai cô ta nói:
Yên tâm, bả ta sẽ không đụng vào được một sợi tóc của bà đâu, lại càng không thể làm tổn thương người của tôi.
Với ánh mắt của động vật dễ thương kia lại khiến hắn động lòng nhưng lại nhất quyết là muốn ngủ với dạng thú.
Nguyện được ngủ với vợ tên ngốc ấy lại phải thỏa hiệp với sự nhất quyết ấy. Vậy mà đến đem con cáo không phận sự ấy lại xuất hiện với chàng thiếu niên cơ thể,nóng bỏng mắt ôm vào eo tiểu mĩ thụ nhà ta một lần nữa đôi bàn tay hư hỏng lại đụng vào nơi không nên đụng. Bàn tay to dài động nhẹ vào phần giữa của cặp đào vuốt v vào phần hoa cúc không hề được phòng vệ từ trước hắn có vẻ đã ngủ từ rất sâu vậy mà khuôn mặt mĩ vị khi ngủ lại lôi cuốn con người ta đến vậy. Tiếng rên vang khe khẽ nhưng lại khiến tên cáo biết thái kia lộ ra nụ cười biếи ŧɦái.
Có lẽ chỉ thiếu vài động tác khơi ngợi kia thì đem nay con trai ta quả thực đã bị thịt gọn ghẽ không còn một chút gì rồi…vậy mà cô gái tóc trắng lại một lần nữa xuất hiện nơi không nên đến.
Woa!
Tên cáo giật mình liềm vội đắm mền lên cho hắn.
Cô đến đây làm gì?
Ôi vãi! Ngươi nói truyện với ân nhân cứu mạng mình thế à?
Tên cáo ấy thể hiện một khuôn mặt không hề vui vẻ gì mà không những thế không khí còn rất nặng nề. Biết bản thân vừa làm hỏng việc tốt của hắn cô ta liền biện hộ cho sự sai lầm của bản thân.
Thôi! Thôi! dù gì cũng chưa xong, ngươi mắng ta cũng chả giúp ích gì.
Không khí này càng nặng nề, tên cáo tinh nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt kì thị. Để tránh khỏi ánh mắt ấy cô ta liền lảng tránh sang chỗ khác nhưng khuôn mặt tên ngốc ấy vẫn chả xoay chuyển lại còn ngày càng nặng. Không thể như thế mãi được cô ta đi vào nội dung chính.
Ông biết đấy.
Gì cơ?
Ninh Nhất Ngôn,…ừm thì bên này đang gặp chút trục trắc….
Cuối cùng đồ ngốc này cũng chịu nghiêm túc không những thế khuôn mặt còn trở nên nghiêm trọng.bg-ssp-{height:px}
Bà nói gì cơ?
Dù đã sử dụng đến pha lê khóa kí ức ngăn lại nhưng….
Tôi nói thật đấy…có vẻ trong lòng cậu ta rất mong chờ và thực sự là thật lòng với ông.
Hắn nghiêm túc nói:
Tôi biết…Vì càng thật lòng thì càng gây cho nhau cảm giác đau lòng như thế ta càng không mong muốn cậu ta nhớ lại.
Nhưng…
Cô ta cùng hắn rời đi ra một nơi có quan cảnh vô cùng thanh tịnh mà không hề có trong bất kì hệ thống hay cuốn truyện nào có được.
Cậu ta mà nhớ hoàn toàn thì….
Ta sẽ chịu trách nhiệm…bà chỉ cần giúp tôi khống chế kí ức ấy lại.
Tôi sẽ làm…nhưng nếu như bà già đó biết chắc chắn chúng ta sẽ không xong với bả đâu, không chỉ tôi, kể cả ông và cậu ta cũng khó mà thoát khỏi lưỡi dao tử thần
Tên ngốc ấy trở nên nghiêm túc đặt tay lên vai cô ta nói:
Yên tâm, bả ta sẽ không đụng vào được một sợi tóc của bà đâu, lại càng không thể làm tổn thương người của tôi.