Đi vào trước bàn, Giang Thượng Phàm cẩn thận cầm lấy một cái đệm mềm mại đặt lên ghế rồi đỡ Tô Lưu Y ngồi xuống, sau đó chỉ lên bàn thức ăn rồi vừa cười vừa nói, “Nhìn đi, món chính là bánh quẩy cơm nắm, đều là những món ngươi thích: cá đù hấp, cà pháo rán, nấm hương, đậu giác sườn non…”
Hắn càng giới thiệu thì đôi mắt của Tô Lưu Y cũng bắt đầu trở nên ướt át. Lẩm bẩm nói, “Không thể ngờ được nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ ta thích ăn cái gì, mấy món này….đều là những thứ mà ta thích ăn…”
“Ta cũng tưởng là mình đã quên, không ngờ đêm nay khi chọn thức ăn, thậm chí trong đầu cũng không nghĩ đến mà cứ theo quán tính chọn những món này, khi đó ta mới biết hóa ra cho đến bây giờ ta vẫn chưa hề quên tất cả những gì liên quan đến ngươi.”
Giang Thượng Phàm thản nhiên nói xong, Tô Lưu Y nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn, run giọng nói, “Ta nghĩ là….ta nghĩ là ngươi hận ta đến tận xương tủy, dù sao năm đó….ta….ta tổn thương ngươi nặng nề như vậy, ta nghĩ cả đời này cũng không thể làm cho ngươi nhìn mặt ta hay nói với ta một câu nào nữa”
“Hận, đương nhiên là hận.”
Giang Thượng Phàm rốt cục ngồi xuống ở phía đối diện với Tô Lưu Y, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của đối phương vô cùng khẩn trương, hắn cười khổ một tiếng, “Bất quá càng hận thì càng chứng tỏ ta không thể buông tay, không phải sao? Quên đi, ta cũng đã thông suốt, mặc dù bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho ngươi nhưng rốt cục ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi, dù sao yêu sâu nặng như vậy, ngoài ngươi ra thì ta không thể yêu ai nhiều như thế.”
Bàn tay của Tô Lưu Y run rẩy kịch liệt, hắn muốn tận tay cầm lấy đôi đũa để che giấu sự thất thố của mình, nhưng cố cầm lấy đôi đũa vài lần mà vẫn không thể cầm nổi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi.” Giang Thượng Phàm nhìn bộ dáng kích động của Tô Lưu Y, hắn cười lạnh ở trong lòng: Tốt, ngươi cứ chịu nhiều sủng ái một chút, nhiều thâm tình một chút, nhiều hy vọng một chút, chờ đến lúc ngươi có tất cả trong tay thì sẽ cho ngươi rơi xuống, đến lúc ấy ngươi sẽ hiểu được cảm thụ trong lòng của ta khi rời khỏi học đường năm đó.
“Tay nghề của đầu bếp trong Vương phủ của ta như thế nào?” Gắp một quả cà pháo rán cho Tô Lưu Y. Tô Lưu Y trước kia không thích ăn thịt, thậm chí những thứ có dầu mỡ cũng không thích ăn, nhưng duy nhất lại thích ăn cà pháo rán. Hơn nữa rất thích ăn thịt bằm trộn tôm bóc vỏ hấp với hẹ.
“Hảo, rất ngon…” Đôi tay của Tô Lưu Y vẫn đang run rẩy, yên lặng cúi đầu dùng cơm, nuốt vào một trái cà pháo.
Giang Thượng Phàm nâng mặt hắn lên rồi nhìn thoáng qua, nhịn không được mà mỉm cười, “Không phải chứ? Tay nghề giỏi mà lại khiến ngươi ăn đến mức lệ rơi đầy mặt, nếu tay nghề không giỏi có phải là trực tiếp thuốc chết hai người chúng ta rồi hay không?”
Tô Lưu Y giương mắt mê muội nhìn hắn, bất giác sờ soạng lên mặt của mình, không khỏi giật mình rồi lẩm bẩm nói, “Ta làm sao….làm sao lại khóc? Đôi mắt này….đôi mắt này thật sự không biết điều.”
“Trước kia ngươi rất thích khóc, cũng không phải hiện tại mới học khóc. Ta nhớ rõ ngày xưa đám môn sinh đều thích lén lút đọc sách cấm, ai cũng thích xem những tình tiết đông cung và phong nguyệt, chỉ có ngươi lại làm như không thấy, chẳng qua lại nhớ mãi không quên những kết cục trong tiểu thuyết, nếu là tốt thì ngươi sẽ vui vẻ ra mặt, nếu không tốt thì ngươi sẽ nhịn không được mà rơi lệ vì những đôi nam nữ trong sách, lúc ấy chúng ta đều cười ngươi, muốn nói con mọt sách, ngươi mà nhận làm đệ nhị thiên hạ thì chẳng ai dám nhận làm đệ nhất.”
“Nhắc lại chuyện cũ làm gì?” Tô Lưu Y buông đôi đũa, tự mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói một cách giận dữ, “Mặc dù ta thích khóc nhưng mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, đã lâu rồi ta không có khóc, chẳng qua kể từ lần gặp ngươi ở Thái Bạch Lâu thì nước mắt này không biết vì sao lại….không thể kiềm chế được.”
Giang Thượng Phàm thu hồi ý cười, tỉ mỉ nghiền ngẫm tư vị của những lời này, tuy rằng Tô Lưu Y nói rất hờ hững nhưng nhớ đến những năm tháng gần đây, không biết người này đã chịu bao nhiêu tra tấn, cho đến khi mọi đau đớn đều đã chết lặng, vì vậy nước mắt đương nhiên cũng không còn.
Trong lòng tự nói hết thảy đều là do Tô Lưu Y gieo gió gặt bão, là người này xứng đáng bị như thế, nhưng hắn lại cảm thấy có vài phần chua xót, hắn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Tô Lưu Y, sau đó ngồi xuống, đồng thời ôm người này ngồi lên đùi của mình, vừa cười vừa nói, “Ngươi ăn không vô thì để ta đút ngươi ăn. Nào, nếm thử mùi vị của miếng nấm hương này xem sao.”
Tô Lưu Y lau đi nước mắt trên mặt, e lệ cúi đầu, nhưng khi nấm hương đưa đến bên miệng thì hắn vẫn mở ra khuôn miệng nhỏ nhắn rồi cắn một ngụm. Hắn cúi đầu cho nên Giang Thượng Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của Tô Lưu Y hiện lên ý cười ngọt ngào hạnh phúc.
Quên đi, trước khi tiến hành kế hoạch thì cứ hảo hảo đối đãi hắn, bồi thường cho hắn mấy năm nay đã chịu nhiều cực khổ. Giang Thượng Phàm thở dài trong lòng, không biết vì sao đối mặt với Tô Lưu Y như vậy thì lại nhịn không được mà có một chút mềm lòng.
Chỉ dùng bữa một chút nhưng thật ra lại vô cùng ngọt ngào và nồng nàn. Vì vậy Tô Lưu Y liền nhớ đến thời thiếu niên của mình, nhịn không được mà nhìn cách bài trí trong căn phòng vài lần, chỉ cảm thấy không biết từ khi nào thì Phi Hồng Hiên tinh xảo lại trở thành thư viện trên núi Giang Hà, khi đó Giang Thượng Phàm là nhân vật hô phong hoán vũ văn võ song toàn trong học đường, còn mình vẫn là một tiểu tử ngốc nấp dưới cánh chim của hắn mà đùa gió trêu trăng.
“Được rồi, cũng đã muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi đi, mấy thứ này cứ để bọn nha hoàn sáng mai đến dọn.” Đút Tô Lưu Y ăn xong, Giang Thượng Phàm tùy tiện ăn vài món rồi để thực hạp cùng thức ăn thừa trên bàn, sau đó kéo Tô Lưu Y đi vào bên trong.
“A, phải….phải đi sao? Vậy dẫn ta đi ra ngoài với.” Tô Lưu Y nghĩ rằng Giang Thượng Phàm muốn rời đi, sợ đến mức vội vàng túm lấy y mệ của hắn, tiếp theo lại giật mình nhận thấy những gì mình vừa nói có hơi chút làm càn, hắn ngập ngừng hạ thấp giọng, “Ta….ta không phải muốn quấn lấy ngươi, ta….ta chỉ muốn ngươi dẫn ta ra khỏi hoa viên rồi ta tự quay về phòng hạ nhân của mình.”
“Đi cái gì mà đi? Bên ngoài còn mưa kìa. Trong Phi Hồng Hiên cái gì cũng có, với lại hôm nay cả buổi chiều chúng ta đã lăn lộn trên giường, cũng không cần phải ngại ngùng khi đồng giường cộng chẩm, đến, để ta ôm ngươi ngủ ở nơi này một đêm.”
Giang Thượng Phàm vừa dứt lời thì liền kéo Tô Lưu Y nằm xuống bên cạnh mình, mặc kệ thế nào thì đã điên cuồng cả một buổi chiều, hắn cũng hơi mệt mỏi, chẳng qua suy nghĩ trong đầu vẫn cuồn cuộn, cho dù mí mắt sụp xuống nhưng vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ.
Thật vất vả mới khiến đầu óc trở nên mơ hồ, sắp sửa đi vào giấc ngủ thì chợt nghe Tô Lưu Y thì thào một câu ở bên tai, “Nếu đây là mộng thì để cho ta tiếp tục ở trong mộng đi, ta tình nguyện chết đói, chết cóng cũng không muốn tỉnh lại.”
Đồ ngốc. Giang Thượng Phàm cười nhạo một tiếng dưới đáy lòng, trong mông lung lại cảm thấy tâm can trở nên đau xót, nhưng trong khoảnh khắc liền bị cơn buồn ngủ hoàn toàn xâm chiếm.
Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào, cũng không biết ngủ bao lâu, đến khi hắn cảm giác được Tô Lưu Y ở bên cạnh hình như ngồi dậy xuống giường, hắn mơ hồ lẩm bẩm một câu rồi mở to mắt thì liền nhìn thấy bóng dáng của Tô Lưu Y đi ra ngoài.
Rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh. Giang Thượng Phàm ngồi dậy, xoa xoa cái trán, sau đó dựa vào vách tường mà thất thần suy nghĩ.
Một lát sau lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, tiếp theo là tiếng cười nói của vài nha hoàn, “Ngươi còn nói ngươi không qua đêm ở nơi này, không ở nơi này thì làm sao biết Vương gia chưa đi? Nếu ngươi không ở nơi này, chẳng lẽ tối hôm qua Vương gia bị hồ đồ hay sao? Cứ nằng nặc đòi ra hoa viên dùng bữa.”
Sau đó Tô Lưu Y lắp bắp nói, “Không….không phải…..các tỷ chớ nói đùa, như vậy….đối với thanh danh của….của Vương gia cũng không tốt, ta…..ta chỉ đến để quét tước….”
Giang Thượng Phàm đã nghe ra người vừa rồi lên tiếng là Băng Uyển, biết ngay bọn nha hoàn của mình thể nào cũng đến đây để tra xét tình huống, hắn hiểu rất rõ đám nữ hài tử bướng bỉnh này. Ngày thường Giang Thượng Phàm cũng không cấm đoán các nàng, vì vậy càng ngày càng khiến các nàng vô pháp vô thiên ở trong Vương phủ.
Quả nhiên chợt nghe Tĩnh Nguyệt nói, “Quét tước? Làm gì có ai sớm như vậy mà đã đi quét tước? Hiện tại trời vẫn chưa sáng mà, Vương phủ của chúng ta cũng không phải lột da hút máu người, hạ nhân từ trước đến nay đều ngủ đến canh ba giờ mẹo mới rời giường.”
Tô Lưu Y vốn không phải người giỏi ăn nói, bị bọn nha hoàn lần lượt ngươi một câu ta một câu thì không còn lời nào để nói. Giang Thượng Phàm ở trong phòng nghe Tô Lưu Y cố gắng biện giải, nhưng giấu đầu thì lại lộ đuôi, không khỏi hiểu ý mà mỉm cười rồi đứng dậy, cất cao giọng nói, “Đều đi vào đi, các ngươi líu ríu giống chim chích chòe quá, ở trong hoa viên mà cũng không được ngủ yên.”
Tĩnh Nguyệt và Băng Uyển đều đi vào rồi cười hì hì, “Gia dậy sớm thế, chúng ta còn chưa nói đủ với Lưu Y mà ngươi đã đau lòng.”
“Ngươi còn mặt mũi nói ta dậy sớm hay sao? Ta phải hỏi các ngươi mới đúng, rõ ràng tối hôm qua ta đã nói hôm nay không vào triều, hôm nay trời chưa sáng mà các ngươi đã chạy đến đây làm gì?”
“A, Hóa ra hôm nay không vào triều à? Đúng rồi, hình như tối hôm qua Vương gia có nói, dạo này trí nhớ kém, thế mà chúng ta đều đã quên mất.” Tĩnh Nguyệt vỗ ót, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.
“Trí nhớ kém? Nếu đưa dư bạc tiêu vặt hằng tháng cho các ngươi thì các ngươi có thối lại ta bạc dư hay không?” Giang Thượng Phàm hừ một tiếng, “Hơn nữa ngươi trí nhớ kém, chẳng lẽ Băng Uyển cũng trí nhớ kém? Như vậy có phải cũng nên thay người cai quản sổ sách hay không?”
Tĩnh Nguyệt mím môi mỉm cười, không dám nói tiếp. Kỳ thật các nàng chỉ muốn đến để nhìn lén xem tối hôm qua Vương gia rốt cục qua đêm với ai. Dù sao ở trong Vương phủ vốn không có cái gì để tiêu khiển, nay khó khăn lắm mới có được một chuyện vui, có thể dễ dàng buông tha hay sao? Cho nên ngay cả Băng Uyển trầm ổn chính chắn nhất cũng bị các nàng kéo đến đây.
Ai ngờ vừa tiến vào Phi Hồng Hiên thì liền nhìn thấy Tô Lưu Y từ bên trong đi ra, các nàng đều bị mất hồn, Tô Lưu Y lại sợ đến mức muốn chui vào cái lỗ nào đó. Đám nhà hoàn này đều rất tinh ranh, vừa thấy điệu bộ của hắn thì làm sao còn e ngại nữa, lập tức mỗi người một câu ép Tô Lưu Y toàn thân toát mồ hôi lạnh.
May mắn Giang Thượng Phàm đúng lúc lên tiếng, xem như giải vây cho Tô Lưu Y, hắn vừa thấy bọn nha hoàn đi vào thì liền nhanh như chớp chạy về phòng của mình, khi đi đường vẫn có chút thốn thốn nhưng cũng đành phải mặc kệ.
Nơi này Giang Thượng Phàm rửa mặt chải đầu xong, khi quay người lại thì phát hiện Tô Lưu Y đã sớm chạy mất bóng, chậm rãi ngẫm nghĩ thì quả thật đó là tính cách của người nọ.
Vì thế hắn đành cùng bọn nha hoàn ra khỏi hoa viên, sau khi ăn xong điểm tâm thì liền gọi Giang Vĩnh tiến đến, “Bên cạnh ta thiếu một người hầu, ngươi bảo Tô Lưu Y lại đây, trong vườn cứ an bài một người nào đó là được. Nếu thiếu người thì cứ mua thêm vài hạ nhân về phủ.”
Giang Vĩnh nghĩ: Vương gia a, nô tài đã sớm đoán được sẽ có ngày này mà. Trên mặt lại nhoẻn miệng cười, “Vương gia, làm gì mà thiếu người a, lúc trước ta chỉ nghe Vương gia phân phó nên tùy tiện phân công cho hắn một công việc, nếu Vương gia muốn dùng thì để ta gọi hắn lại đây.”
Giang Thượng Phàm gật đầu, Giang Vĩnh liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo Tô Lưu Y tiến vào, sau đó hắn cười hì hì rồi cáo lui, khi đi đến trước cửa thì nhẹ giọng kề sát vào người của Tô Lưu Y mà nói một câu, “Lời ta nói rốt cục đã ứng nghiệm đúng không? Hảo hảo hầu hạ.”
Tô lưu y cúi đầu, nghe thấy Giang Thượng Phàm gọi hắn thì mới ngập ngừng lê bước, lắp bắp nói, “Làm sao bây giờ? Bọn họ….hình như bọn họ đều biết cả rồi….”
“Biết thì biết, có gì đâu.” Giang Thượng Phàm cười ha ha, “Sáng nay chạy nhanh như vậy làm gì? Ta vừa quay đầu lại thì đã thấy ngươi mất tăm.”
Tô Lưu Y ngẩng đầu, bĩu môi nói nhỏ, “Đám nha hoàn của ngươi thật lợi hại, người nào cũng học theo ngươi miệng lưỡi mồm mép, ta không biết nói dối, khó khăn lắm mới nói lại được một câu thì đã bị các nàng trách móc nhiều như vậy, ta làm sao còn dám ở lại nơi đó. Vậy mà mới có một chút thì ngươi đã kêu ta lại đây, ngươi không thể chờ ta thu dọn lá cây xong không được hay sao, người ta sẽ cho là ta lười biếng.”
Giang Thượng Phàm vừa cười vừa nói, “Ta lo lắng cho vết thương của ngươi thôi, rõ ràng sáng nay định thoa dược cho ngươi, kết quả là ngươi tỉnh dậy sớm như vậy, còn chạy nhanh như thế, ta cũng hồ đồ, đáng lý nên thoa dược cho ngươi tối hôm qua, chỉ là quá mệt nhọc, lại có một chút lộn xộn nên đã quên mất.”
Tô Lưu Y không lưu ý thì đã bị hắn kéo vào lòng, vội vàng sợ đến mức kêu lên: “Không….không được, làm sao…..làm sao có thể ở trong này? Đây là thư phòng a, A Phàm, ngươi….ngươi điên rồi hay sao? Nơi này không phải là Phi Hồng Hiên, ngày thường ngoại trừ ngươi ra thì không có người nào khác, ở trong này ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp….”
Hắn nói đến câu bị người ta bắt gặp, trên mặt liền lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi, Giang Thượng Phàm biết hắn đang nhớ đến quá khứ. Sau một lúc lâu trầm mặc thì Giang Thượng Phàm mới mỉm cười, “Được rồi, vậy nghe lời ngươi, còn về phần bị bắt gặp thì còn có ta đây mà. Nhớ đến lúc trước ở trên núi tại học đường hay sao? Lưu Y, ta không còn là môn sinh, hiện tại ta là Vương gia, là chủ tử của Vương phủ này, nếu ta làm gì thì cũng không có ai dám nói lung tung.”
Tô Lưu Y rơi xuống vài giọt lệ, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác mà lau đi, đồng thời nói ra những lời hồ đồ, “Ta….ta đi lấy khăn lau bàn, ngươi….ngươi có muốn ăn điểm tâm gì hay không? Để ta vào trù phòng lấy cho ngươi.”
Giang Thượng Phàm vừa cười vừa nói, “Không cần, ngươi cứ thu dọn rồi đến đây, ta cho ngươi hai quyển sách để đọc, chẳng phải ngươi thích kết cục viên mãn hay sao? Hai quyển sách kia không tệ, khi đọc nó thì ta đã nhớ đến ngươi, nghĩ là ngươi nhất định thích xem, vì vậy mới giữ cho đến bây giờ.”
“Hảo, ta…..ta đi trước đây.” Tô Lưu Y quay đầu lại, nước mắt dường như rươm rướm trên mặt, miễn cưỡng trưng ra bộ dáng tươi cười, sau đó thấp giọng nói, “Đa tạ ngươi, A Phàm.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Giang Thượng Phàm nhìn bóng lưng của Tô Lưu Y, nâng tay lên rồi chậm rãi che ngực, thì thào lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Giang Thượng Phàm, ngươi thật sự không có tiền đồ, hiện tại lại đau lòng, làm sao có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch? Ngươi….cũng không thể bỏ dở nửa chừng, người này….vừa nhát gan yếu đuối lại ti bỉ đáng hổ thẹn, ngươi sẽ không dại dột muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, đúng không?”
Nửa tháng thời gian chợt lóe mà qua, trong nửa tháng này thái độ của Giang Thượng Phàm đối với Tô Lưu Y ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra. Hạ nhân trong Vương phủ đều là người tốt, chỉ cảm thấy Tô Lưu Y hiểu biết lễ nghĩa, khiêm tốn ân cần, lại tàn tật. Vương gia thích hắn thì là do hắn đã tu mấy đời, đa số mọi người đều mừng thay cho hắn, cũng không cảm thấy ghen tị.
Đương nhiên cũng có một chút nô tài đỏ mắt đố kỵ, ở sau lưng nói này nói nọ. Chẳng qua những lời này đương nhiên đều không đến tai của Tô Lưu Y.
Nhiều người nghị luận về chuyện Vương gia vô cùng sủng ái Tô Lưu Y nhưng chẳng ai biết nguyên nhân là vì cái gì. Cẩn thận quan sát Tô Lưu Y, diện mạo giản dị thanh tú tao nhã, dung mạo tuy rằng dễ nhìn nhưng cũng không phải xuất sắc. Ngẫm lại Vân Anh công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân Bắc quốc, Tô Lưu Y hoàn toàn kém xa nàng, nhưng Vương gia lại không hề để ý đến Vân Anh công chúa, như vậy làm sao lại có thể coi trọng Tô Lưu Y?
Đương nhiên cũng có một loại giải thích, gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Hơn nữa ngoại trừ giải thích như vậy thì tựa hồ cũng không còn cách giải thích nào khác. Nhưng mà Giang Vĩnh lại hiểu rất rõ, cho dù hóa Tây Thi như thế nào thì Vương gia cũng không thể ở trên tửu lâu mà nhất kiến chung tình đối với một người tàn tật.
Con người một khi hiếu kỳ thì thật sự sẽ đặc biệt nhiệt tình, Giang Vĩnh nương cơ hội ra ngoài thu mua vài thứ thì tự mình viếng thăm hơn mười tửu lâu, cuối cùng rút ra một kết luận: Vương gia và Tô Lưu Y là bằng hữu cũ, cho dù không phải quá thân mật nhưng cũng là quen biết. Hắn chỉ không rõ vì sao Vương gia đối xử tàn nhẫn với Tô Lưu Y ở tửu lâu nhưng hiện tại lại sủng người nọ lên tận trời như vậy.
Vấn đề này đương nhiên hắn không dám hỏi Giang Thượng Phàm, vì thế bọn nha hoàn cứ dò xét Tô Lưu Y, cố tình nhắc đến chuyện này, trong khi Tô Lưu Y vốn ăn nói dè dặt, vả lại thần sắc cũng bi thương, thường xuyên đi lại với hắn làm cho bọn nha hoàn cũng không dám hỏi nhiều, rất sợ làm cho Tô Lưu Y bị tổn thương, nếu Vương gia biết chuyện thì sẽ trách tội bọn họ. Ngày thường Vương gia dung túng cho các nàng làm càn, nhưng đến lúc cần thiết thì rất uy nghiêm, nha hoàn như các nàng thật sự chịu không nổi.
……………..
Theo đường mòn đi ra khỏi hoa viên, dọc đường đi phủ kín lá rụng, nghỉ chân nhìn khắp xung quanh chỉ thấy ánh tà dương và cây cỏ, càng làm tăng ý thu, nghĩ đến thần thái phong tình vừa rồi khi cùng Tô Lưu Y nồng nhiệt, trong lúc nhất thời bỗng nhiên dâng lên trăm mối ngổn ngang, không còn là chính mình.
“Hôm nay Lưu Y đi đâu vậy? Tại sao lá rụng nhiều như vậy mà còn chưa đi thu dọn.” Bên kia hòn non bộ truyền đến tiếng nói chuyện, tiếp theo có hai nha hoàn đi ra, vừa thấy Giang Thượng Phàm thì bọn họ đều ngẩn ngơ, vội vàng khom mình hành lễ.
Giang Thượng Phàm phất tay, sau đó thản nhiên nói, “Thỉnh thoảng nhìn lá rụng kín lối đi cũng là một cảnh tượng rất thú vị. Hôm nay không cần quét vườn, ngày mai hẳn tính sau. Với lại hai ngươi đêm nay không cần đi Phi Hồng Thiên.”
Hai nha hoàn dạ một tiếng, trong lòng đều cảm thấy có một chút kỳ quái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Vương gia thì cũng không dám nhiều lời, bởi vậy liền vén xiêm y thi lễ rồi cáo lui.
Trong lúc Giang Thượng Phàm đi ra khỏi hoa viên thì các nha hoàn ở trong phòng ngủ của hắn đang tìm hắn khắp xung quanh, thấy hắn đã quay lại thì lập tức vui vẻ ra mặt, liền phân phó dọn cơm.
Mấy chục món ăn được dâng lên. Nhưng Giang Thượng Phàm không có tâm tư động vào đôi đũa, nghĩ đến Tô Lưu Y lúc này nhất định đang gian nan đứng dậy mặc y phục ở Phi Hồng Hiên, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc thương tiếc. Đành giận dữ tự nói với mình: Thôi thôi, nể tình hắn mười năm không có phóng túng, cứ đối với hắn tốt một chút đi, huống hồ chỉ có như thế thì hết thảy mới hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây thì Giang Thượng Phàm lập tức đứng lên rồi thản nhiên nói, “Đêm nay không ăn ở nơi này, Phương Thảo, Băng Uyển, các ngươi đem thực hạp lại đây, ta chọn mấy món ăn, các ngươi theo ta đưa vào hoa viên.”
“Nếu như thế không bằng kêu người đem thức ăn đưa vào hoa viên.” Tĩnh Nguyệt vừa đề nghị vừa gọi người hầu mang thực hạp đến.
“Lúc này trời đã tối rồi, với lại bên ngoài đang mưa lắc rắc, dù sao cũng không nên vào hoa viên ăn, cũng không phải ban ngày ban mặt mà có hứng ngắm cảnh, tối như mực, đi đường mà gặp phải con thiên nga bay qua cũng bị dọa nhảy dựng.”
Băng Uyển cũng không quá tán thành đối với chủ ý của Giang Thượng Phàm, uyển chuyển khuyên nhủ một phen nhưng mà tâm ý của chủ tử đã định, các nàng làm nha hoàn cũng không thể làm trái.
Trong lúc nhất thời liền chuẩn bị thỏa đáng. Giang Thượng Phàm tự mình chọn mấy món ăn, đợi chọn xong thì trong lòng của hắn cũng cảm thấy có một chút thê lương, hóa ra những món hắn chọn đều là những món mà Tô Lưu Y thích ăn. Hắn tưởng rằng mình đã sớm quên nhưng lại phát hiện hết thảy những gì của người nọ đều đã khắc sâu vào tận xương tủy của mình.
Lập tức có hai người hầu cầm thực hạp, Tĩnh Nguyệt mang theo vài cái ô, Băng Uyển và Phương Thảo cầm hai chiếc đèn g thủy tinh xinh đẹp định tiến vào hậu hoa viên, chợt nghe Giang Thượng Phàm nói, “Các ngươi quay về đi, không cần phái người hầu hạ, ta tự mình đi vào là được, đêm nay không trở về phòng, dù sao ngày mai không lâm triều, không cần dậy sớm.”
Đám người Tĩnh Nguyệt và Băng Uyển đều cảm thấy có một chút kinh ngạc, bất quá cũng đoán được Vương gia sẽ không giải thích rõ ràng, bởi vậy chỉ dạ một tiếng rồi lui xuống. Trước khi đi thì đem ô và đèn g đưa cho Giang Thượng Phàm, vì thế hắn phải cầm ô, thực hạp và đèn g hướng về phía Phi Hồng Hiên mà đi.
Hoa viên quả nhiên như lời của Băng Uyển, ban ngày xác thực rất đẹp, nhưng đến buổi tối thì khắp nơi chỉ còn bóng cây, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cú mèo kêu, thật sự là dọa người.
Giang Thượng Phàm nhớ đến Tô Lưu Y rất nhát gan, lúc này không biết có còn ở trong Phi Hồng Hiên hay không, nếu thật sự còn ở lại nơi đó, không có ai ở cùng người nọ, không biết người nọ sẽ sợ hãi như thế nào nữa. Nghĩ đến đây, bất giác bước chân liền trở nên vội vã.
Tô Lưu Y quả nhiên vẫn còn ở Phi Hồng Hiên. Sau khi thấy Giang Thượng Phàm đi xa thì buông mình ngã xuống giường, thật sự là mệt mỏi, mười năm chưa từng trải qua hoan ái như vậy, nay bị Giang Thượng Phàm khát cầu đến tận chạng vạng, hắn là một người nho nhã yếu ớt, làm sao có thể thừa nhận cho được.
Mặt khác hắn cũng không ngờ Giang Thượng Phàm vẫn còn nhiệt tình với mình, trong lòng vừa vui mừng kinh ngạc lại vừa đau khổ thê lương. Nằm trên giường với trăm mối ngổn ngang, mệt mỏi đến cực điểm khiến hắn chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay, đến khi tỉnh lại chỉ thấy trong phòng tối đen như mực, không còn một chút ánh sáng.
Tô Lưu Y vốn nhát gan, thấy tình cảnh như vậy thì lập tức không khỏi hoảng sợ đến mức luống cuống, không tìm thấy đèn g ở xung quanh, hắn đành mò mẫm ra ngoài, nhưng đến khi bước ra Phi Hồng Hiên thì chỉ nhìn thấy tứ phía là một mảnh rậm rạp của cây cỏ, bóng cây lay động như muốn đập vào mặt, từng hạt mưa tí tách bên ngoài hiên càng làm cho bầu không khí trở nên âm trầm, bởi vậy hắn sợ đến mức không dám đi ra.
Cũng may trong Phi Hồng Hiên có nến, Tô Lưu Y ngày thường hay đến đây để chuẩn bị hoa quả điểm tâm, xem như cũng quen thuộc với nơi này, lập tức đi tìm nến rồi thắp lên, lúc này mới cảm thấy an tâm một ít. Chẳng qua ngọn nến chập chờn mờ mịt, cộng thêm tiếng mưa rơi ở bên ngoài càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng ghê rợn.
Lúc này Tô Lưu Y đã sợ đến mức không còn nhớ đến cái bụng đói meo của mình, hắn chỉ biết cầm lấy tấm chăn rồi trốn vào góc giường ngồi run rẩy, trong đầu cố gắng trấn an không cho bản thân suy nghĩ đến những thứ làm cho người ta sợ hãi, vì vậy liền nghĩ đến tình cảnh hoan ái mới hồi chiều của mình và Giang Thượng Phàm.
Nhưng mà đầu óc của con người rất kỳ quái, càng không cho nó nghĩ thì nó lại cố tình nghĩ về điều đó. Lúc này trong đầu của Tô Lưu Y chỉ toàn là những hình ảnh ma quái trong các cuốn tiểu thuyết liêu trai chí dị, không thể nào dung nạp hình ảnh hoan ái với Giang Thượng Phàm vào đầu, càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng nhịn không được mà suy nghĩ, cuối cùng sợ đến mức đem chăn phủ kín đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm, đến tột cùng lẩm bẩm cái gì thì ngay cả hắn cũng không rõ.
Ngay lúc này chợt nghe bên ngoài cửa vang lên một tiếng két, tiếp theo là tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Đáng lý với năng lực của Tô Lưu Y thì không thể nghe ra tiếng bước chân đã dùng khinh công của Giang Thượng Phàm, nhưng lúc này là lúc hắn sợ hãi nhất, cảm giác trên người lại trở nên mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều, bởi vậy mới có thể nghe được. Lập tức sợ đến mức run cầm cập, thầm nghĩ đây không phải là quỷ thì còn có thể là cái gì? Có ai lại đi nhẹ như vậy?
“Lưu Y…..”
Đang sợ đến mức ngay cả hít thở cũng không thông thì chợt nghe bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc, Tô Lưu Y làm sao tin tưởng đây là Giang Thượng Phàm, chỉ nghĩ là hồn ma giả thành giọng nói của Giang Thượng Phàm để mê hoặc mình, vì vậy toàn thân càng run cầm cập.
Giang Thượng Phàm đứng bên giường, nhìn nguyên một cục chăn đang run lẩy bẩy, bất giác liền cảm thấy buồn cười, không ngờ nhiều năm như vậy mà lá gan của người này vẫn nhỏ như thế.
Một tay vạch chăn lên, Giang Thượng Phàm định mở miệng thì đã thấy sắc mặt của Tô Lưu Y trắng bệch, thân mình run cầm cập, tình cảnh này có vẻ không bình thường. Giang Thượng Phàm vội vàng ngồi xuống, vỗ vỗ lên mặt của đối phương rồi lớn tiếng nói, “Lưu Y, ngươi làm sao vậy?”
Tô Lưu Y thấy Giang Thượng Phàm, cảm giác được bàn tay kia có nhiệt độ, không giống như hồn ma, nhưng mà lúc này hắn muốn nói lại nói không được, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng khó chịu, giống như lá phổi đang bị một bàn tay bóp chặt, bởi vậy ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Giang Thượng Phàm nhưng trên mặt không hề có biểu cảm.
Giang Thượng Phàm kinh hãi mất hồn, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn trấn tĩnh nên hắn không luống cuống tay chân mà chỉ hét to một tiếng Tô Lưu Y, tiếp theo bàn tay lại ra sức chà xát hai tay của Tô Lưu Y.
“A….” Tô Lưu Y rốt cục kêu thành tiếng, thân mình yếu đuối ngã vào lòng của Giang Thượng Phàm, vừa khóc vừa nói, “Ta…..ta còn nghĩ….ta còn nghĩ là hồn ma đến tìm…..làm ta sợ muốn chết….Ô ô ô…..”
“Làm gì có ma a, hồn ma chỉ là do thế nhân tự mình lừa gạt chính mình mà thôi.” Giang Thượng Phàm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy buồn cười mà nâng Tô Lưu Y đứng dậy, “Ta biết ngay nếu ngươi vẫn còn ở chỗ này thì chắc chắn sẽ rất sợ cho nên chưa kịp ăn uống mà cố ý bảo bọn nha hoàn chuẩn bị cơm canh rồi mang đến đây. Được rồi, ngươi hít ra thở vào một chút cho thông khí, đợi lát nữa chúng ta sẽ dùng bữa.”
Tô Lưu Y cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu ngượng ngùng nói, “Ta….ta vốn không muốn ở lại chỗ này, hoa viên nơi đây đến chiều tối ngay cả tiếng người cũng không có, đánh chết ta cũng không dám qua đêm ở trong này, nhưng không ngờ…..không ngờ….chỉ nói là ở trong này nghỉ ngơi một chút, lại bất cẩn ngủ quên, đến khi….đến khi tỉnh lại thì trời đã tối đen, ta thật sự không dám đi ra ngoài.”
Giang Thượng Phàm vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, lá gan của ngươi cho đến bây giờ vẫn nhỏ như thế, trước kia mỗi khi chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa, ngươi chẳng bao giờ dám tự mình cưỡi nó, rốt cục vẫn là ta ôm ngươi. Còn có một lần ở bên ngoài đi chơi về muộn, khi quay về học đường, trên sơn đạo bỗng nhiên có một con chim bay qua cũng làm cho ngươi sợ đến mức nhào thẳng vào lòng của ta.”
Tô Lưu Y bình tĩnh nhìn Giang Thượng Phàm, sau một lúc lâu mới nghẹn ngào vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, khi ấy…..ngẫm lại thật là đẹp, nhưng hiện tại lại không dám nghĩ, thỉnh thoảng đêm khuya tỉnh mộng mới phát hiện chỉ còn lại một mình, tránh không khỏi tan nát cõi lòng.”
Bàn tay đang duỗi ra ngoài để lấy thức ăn của Giang Thượng Phàm bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng ảo não tự nói: Làm sao mà ta lại nhắc đến chuyện này? Tại sao….tại sao vẫn còn nhớ kỹ, chẳng phải đã sớm quên rồi hay sao?
Tô Lưu Y đại khái cũng hiểu được lời này có một chút bi thương, cũng vội vàng chuyển đề tài, “Đúng rồi, vừa mới nãy ta bị gì vậy? Ta thấy ngươi, biết ngươi là người không phải ma, nhưng ta lại không thể nói chuyện được, g ngực như thể bị một tảng đá đè ép…”
Giang Thượng Phàm cười ha ha, “Ngươi bị dọa đến mức ngừng thở. Thật sự chưa thấy ai như ngươi, người bình thường bị dọa đến mức này thì đã trực tiếp ngất xỉu rồi, ngươi thì lại ngừng thở, nếu cứ như vậy mà chết ngạt thì không biết là bi kịch thiên cổ hay là trò hề thiên cổ đây.”
“Cái gì….cái gì mà trò hề, mọi người sẽ thông cảm với ta. Người nào chê cười ta đều là những kẻ vô lương tâm.” Tô Lưu Y cắn môi, ai oán trừng mắt nhìn Giang Thượng Phàm. Chỉ liếc mắt một cái liền làm cho tâm tư của Giang Thượng Phàm rung động, nhịn không được mà khiến đáy lòng nhè nhẹ dâng lên từng đợt ôn nhu ngọt ngào.
“Được rồi, không cần mạnh miệng, mau đến đây dùng bữa.” Giang Thượng Phàm thấy Tô Lưu Y gian nan hoạt động thân mình ở trên giường, biết phía sau của đối phương vẫn còn đau đớn, vì vậy liền đi sang, cố ý xoa nhẹ lên nơi cảm thấy e thẹn của Tô Lưu Y, sau đó cười một cách tà khí, “Còn đau không? Rõ ràng khi làm cũng không tạo ra vết thương mà…”
Không đợi nói xong thì sắc mặt của Tô Lưu Y đã trở nên đỏ bừng, lắp bắp nói, “Ngươi….ngươi nói bậy cái gì đó? Phi lễ chớ ngôn, những lời như vậy…..những lời như vậy mà ngươi cũng nói ra được hay sao? Ngươi là Vương gia mà.”
Giang Thượng Phàm hoàn toàn không bận tâm, “Thì sao, cái gì cũng đã nhìn hết rồi, còn sợ gì nữa? Ân, ta quay về có mang theo thanh thũng dược, nơi đó chắc bị sưng đỏ, chờ dùng cơm nước xong thì ta sẽ thoa dược cho ngươi một chút, đến ngày mai là ổn rồi.” (thanh thũng dược = dược cao trị sưng)
Tô Lưu Y càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, chẳng qua vẫn có một chút nghi hoặc, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, bằng không cả đời này làm sao còn có thể làm cho Giang Thượng Phàm đối đãi với hắn như vậy.
Cho dù là nằm mơ nhưng có thể mơ thấy cảnh như vậy thì hắn đã cảm thấy quá đủ. Tô Lưu Y bị Giang Thượng Phàm kéo tay chậm rãi đi đến, hắn ở phía sau si ngốc nhìn nét mặt nhìn nghiêng của Giang Thượng Phàm, chỉ mong giấc mộng này vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đi vào trước bàn, Giang Thượng Phàm cẩn thận cầm lấy một cái đệm mềm mại đặt lên ghế rồi đỡ Tô Lưu Y ngồi xuống, sau đó chỉ lên bàn thức ăn rồi vừa cười vừa nói, “Nhìn đi, món chính là bánh quẩy cơm nắm, đều là những món ngươi thích: cá đù hấp, cà pháo rán, nấm hương, đậu giác sườn non…”
Hắn càng giới thiệu thì đôi mắt của Tô Lưu Y cũng bắt đầu trở nên ướt át. Lẩm bẩm nói, “Không thể ngờ được nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ ta thích ăn cái gì, mấy món này….đều là những thứ mà ta thích ăn…”
“Ta cũng tưởng là mình đã quên, không ngờ đêm nay khi chọn thức ăn, thậm chí trong đầu cũng không nghĩ đến mà cứ theo quán tính chọn những món này, khi đó ta mới biết hóa ra cho đến bây giờ ta vẫn chưa hề quên tất cả những gì liên quan đến ngươi.”
Giang Thượng Phàm thản nhiên nói xong, Tô Lưu Y nâng lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía hắn, run giọng nói, “Ta nghĩ là….ta nghĩ là ngươi hận ta đến tận xương tủy, dù sao năm đó….ta….ta tổn thương ngươi nặng nề như vậy, ta nghĩ cả đời này cũng không thể làm cho ngươi nhìn mặt ta hay nói với ta một câu nào nữa”
“Hận, đương nhiên là hận.”
Giang Thượng Phàm rốt cục ngồi xuống ở phía đối diện với Tô Lưu Y, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của đối phương vô cùng khẩn trương, hắn cười khổ một tiếng, “Bất quá càng hận thì càng chứng tỏ ta không thể buông tay, không phải sao? Quên đi, ta cũng đã thông suốt, mặc dù bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho ngươi nhưng rốt cục ta cũng sẽ tha thứ cho ngươi, dù sao yêu sâu nặng như vậy, ngoài ngươi ra thì ta không thể yêu ai nhiều như thế.”
Bàn tay của Tô Lưu Y run rẩy kịch liệt, hắn muốn tận tay cầm lấy đôi đũa để che giấu sự thất thố của mình, nhưng cố cầm lấy đôi đũa vài lần mà vẫn không thể cầm nổi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, ăn cơm đi.” Giang Thượng Phàm nhìn bộ dáng kích động của Tô Lưu Y, hắn cười lạnh ở trong lòng: Tốt, ngươi cứ chịu nhiều sủng ái một chút, nhiều thâm tình một chút, nhiều hy vọng một chút, chờ đến lúc ngươi có tất cả trong tay thì sẽ cho ngươi rơi xuống, đến lúc ấy ngươi sẽ hiểu được cảm thụ trong lòng của ta khi rời khỏi học đường năm đó.
“Tay nghề của đầu bếp trong Vương phủ của ta như thế nào?” Gắp một quả cà pháo rán cho Tô Lưu Y. Tô Lưu Y trước kia không thích ăn thịt, thậm chí những thứ có dầu mỡ cũng không thích ăn, nhưng duy nhất lại thích ăn cà pháo rán. Hơn nữa rất thích ăn thịt bằm trộn tôm bóc vỏ hấp với hẹ.
“Hảo, rất ngon…” Đôi tay của Tô Lưu Y vẫn đang run rẩy, yên lặng cúi đầu dùng cơm, nuốt vào một trái cà pháo.
Giang Thượng Phàm nâng mặt hắn lên rồi nhìn thoáng qua, nhịn không được mà mỉm cười, “Không phải chứ? Tay nghề giỏi mà lại khiến ngươi ăn đến mức lệ rơi đầy mặt, nếu tay nghề không giỏi có phải là trực tiếp thuốc chết hai người chúng ta rồi hay không?”
Tô Lưu Y giương mắt mê muội nhìn hắn, bất giác sờ soạng lên mặt của mình, không khỏi giật mình rồi lẩm bẩm nói, “Ta làm sao….làm sao lại khóc? Đôi mắt này….đôi mắt này thật sự không biết điều.”
“Trước kia ngươi rất thích khóc, cũng không phải hiện tại mới học khóc. Ta nhớ rõ ngày xưa đám môn sinh đều thích lén lút đọc sách cấm, ai cũng thích xem những tình tiết đông cung và phong nguyệt, chỉ có ngươi lại làm như không thấy, chẳng qua lại nhớ mãi không quên những kết cục trong tiểu thuyết, nếu là tốt thì ngươi sẽ vui vẻ ra mặt, nếu không tốt thì ngươi sẽ nhịn không được mà rơi lệ vì những đôi nam nữ trong sách, lúc ấy chúng ta đều cười ngươi, muốn nói con mọt sách, ngươi mà nhận làm đệ nhị thiên hạ thì chẳng ai dám nhận làm đệ nhất.”
“Nhắc lại chuyện cũ làm gì?” Tô Lưu Y buông đôi đũa, tự mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, nói một cách giận dữ, “Mặc dù ta thích khóc nhưng mấy năm nay trải qua nhiều chuyện, đã lâu rồi ta không có khóc, chẳng qua kể từ lần gặp ngươi ở Thái Bạch Lâu thì nước mắt này không biết vì sao lại….không thể kiềm chế được.”
Giang Thượng Phàm thu hồi ý cười, tỉ mỉ nghiền ngẫm tư vị của những lời này, tuy rằng Tô Lưu Y nói rất hờ hững nhưng nhớ đến những năm tháng gần đây, không biết người này đã chịu bao nhiêu tra tấn, cho đến khi mọi đau đớn đều đã chết lặng, vì vậy nước mắt đương nhiên cũng không còn.
Trong lòng tự nói hết thảy đều là do Tô Lưu Y gieo gió gặt bão, là người này xứng đáng bị như thế, nhưng hắn lại cảm thấy có vài phần chua xót, hắn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Tô Lưu Y, sau đó ngồi xuống, đồng thời ôm người này ngồi lên đùi của mình, vừa cười vừa nói, “Ngươi ăn không vô thì để ta đút ngươi ăn. Nào, nếm thử mùi vị của miếng nấm hương này xem sao.”
Tô Lưu Y lau đi nước mắt trên mặt, e lệ cúi đầu, nhưng khi nấm hương đưa đến bên miệng thì hắn vẫn mở ra khuôn miệng nhỏ nhắn rồi cắn một ngụm. Hắn cúi đầu cho nên Giang Thượng Phàm không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khóe miệng của Tô Lưu Y hiện lên ý cười ngọt ngào hạnh phúc.
Quên đi, trước khi tiến hành kế hoạch thì cứ hảo hảo đối đãi hắn, bồi thường cho hắn mấy năm nay đã chịu nhiều cực khổ. Giang Thượng Phàm thở dài trong lòng, không biết vì sao đối mặt với Tô Lưu Y như vậy thì lại nhịn không được mà có một chút mềm lòng.
Chỉ dùng bữa một chút nhưng thật ra lại vô cùng ngọt ngào và nồng nàn. Vì vậy Tô Lưu Y liền nhớ đến thời thiếu niên của mình, nhịn không được mà nhìn cách bài trí trong căn phòng vài lần, chỉ cảm thấy không biết từ khi nào thì Phi Hồng Hiên tinh xảo lại trở thành thư viện trên núi Giang Hà, khi đó Giang Thượng Phàm là nhân vật hô phong hoán vũ văn võ song toàn trong học đường, còn mình vẫn là một tiểu tử ngốc nấp dưới cánh chim của hắn mà đùa gió trêu trăng.
“Được rồi, cũng đã muộn, chuẩn bị nghỉ ngơi đi, mấy thứ này cứ để bọn nha hoàn sáng mai đến dọn.” Đút Tô Lưu Y ăn xong, Giang Thượng Phàm tùy tiện ăn vài món rồi để thực hạp cùng thức ăn thừa trên bàn, sau đó kéo Tô Lưu Y đi vào bên trong.
“A, phải….phải đi sao? Vậy dẫn ta đi ra ngoài với.” Tô Lưu Y nghĩ rằng Giang Thượng Phàm muốn rời đi, sợ đến mức vội vàng túm lấy y mệ của hắn, tiếp theo lại giật mình nhận thấy những gì mình vừa nói có hơi chút làm càn, hắn ngập ngừng hạ thấp giọng, “Ta….ta không phải muốn quấn lấy ngươi, ta….ta chỉ muốn ngươi dẫn ta ra khỏi hoa viên rồi ta tự quay về phòng hạ nhân của mình.”
“Đi cái gì mà đi? Bên ngoài còn mưa kìa. Trong Phi Hồng Hiên cái gì cũng có, với lại hôm nay cả buổi chiều chúng ta đã lăn lộn trên giường, cũng không cần phải ngại ngùng khi đồng giường cộng chẩm, đến, để ta ôm ngươi ngủ ở nơi này một đêm.”
Giang Thượng Phàm vừa dứt lời thì liền kéo Tô Lưu Y nằm xuống bên cạnh mình, mặc kệ thế nào thì đã điên cuồng cả một buổi chiều, hắn cũng hơi mệt mỏi, chẳng qua suy nghĩ trong đầu vẫn cuồn cuộn, cho dù mí mắt sụp xuống nhưng vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ.
Thật vất vả mới khiến đầu óc trở nên mơ hồ, sắp sửa đi vào giấc ngủ thì chợt nghe Tô Lưu Y thì thào một câu ở bên tai, “Nếu đây là mộng thì để cho ta tiếp tục ở trong mộng đi, ta tình nguyện chết đói, chết cóng cũng không muốn tỉnh lại.”
Đồ ngốc. Giang Thượng Phàm cười nhạo một tiếng dưới đáy lòng, trong mông lung lại cảm thấy tâm can trở nên đau xót, nhưng trong khoảnh khắc liền bị cơn buồn ngủ hoàn toàn xâm chiếm.
Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào, cũng không biết ngủ bao lâu, đến khi hắn cảm giác được Tô Lưu Y ở bên cạnh hình như ngồi dậy xuống giường, hắn mơ hồ lẩm bẩm một câu rồi mở to mắt thì liền nhìn thấy bóng dáng của Tô Lưu Y đi ra ngoài.
Rốt cục hoàn toàn thanh tỉnh. Giang Thượng Phàm ngồi dậy, xoa xoa cái trán, sau đó dựa vào vách tường mà thất thần suy nghĩ.
Một lát sau lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, tiếp theo là tiếng cười nói của vài nha hoàn, “Ngươi còn nói ngươi không qua đêm ở nơi này, không ở nơi này thì làm sao biết Vương gia chưa đi? Nếu ngươi không ở nơi này, chẳng lẽ tối hôm qua Vương gia bị hồ đồ hay sao? Cứ nằng nặc đòi ra hoa viên dùng bữa.”
Sau đó Tô Lưu Y lắp bắp nói, “Không….không phải…..các tỷ chớ nói đùa, như vậy….đối với thanh danh của….của Vương gia cũng không tốt, ta…..ta chỉ đến để quét tước….”
Giang Thượng Phàm đã nghe ra người vừa rồi lên tiếng là Băng Uyển, biết ngay bọn nha hoàn của mình thể nào cũng đến đây để tra xét tình huống, hắn hiểu rất rõ đám nữ hài tử bướng bỉnh này. Ngày thường Giang Thượng Phàm cũng không cấm đoán các nàng, vì vậy càng ngày càng khiến các nàng vô pháp vô thiên ở trong Vương phủ.
Quả nhiên chợt nghe Tĩnh Nguyệt nói, “Quét tước? Làm gì có ai sớm như vậy mà đã đi quét tước? Hiện tại trời vẫn chưa sáng mà, Vương phủ của chúng ta cũng không phải lột da hút máu người, hạ nhân từ trước đến nay đều ngủ đến canh ba giờ mẹo mới rời giường.”
Tô Lưu Y vốn không phải người giỏi ăn nói, bị bọn nha hoàn lần lượt ngươi một câu ta một câu thì không còn lời nào để nói. Giang Thượng Phàm ở trong phòng nghe Tô Lưu Y cố gắng biện giải, nhưng giấu đầu thì lại lộ đuôi, không khỏi hiểu ý mà mỉm cười rồi đứng dậy, cất cao giọng nói, “Đều đi vào đi, các ngươi líu ríu giống chim chích chòe quá, ở trong hoa viên mà cũng không được ngủ yên.”
Tĩnh Nguyệt và Băng Uyển đều đi vào rồi cười hì hì, “Gia dậy sớm thế, chúng ta còn chưa nói đủ với Lưu Y mà ngươi đã đau lòng.”
“Ngươi còn mặt mũi nói ta dậy sớm hay sao? Ta phải hỏi các ngươi mới đúng, rõ ràng tối hôm qua ta đã nói hôm nay không vào triều, hôm nay trời chưa sáng mà các ngươi đã chạy đến đây làm gì?”
“A, Hóa ra hôm nay không vào triều à? Đúng rồi, hình như tối hôm qua Vương gia có nói, dạo này trí nhớ kém, thế mà chúng ta đều đã quên mất.” Tĩnh Nguyệt vỗ ót, giả vờ bừng tỉnh đại ngộ.
“Trí nhớ kém? Nếu đưa dư bạc tiêu vặt hằng tháng cho các ngươi thì các ngươi có thối lại ta bạc dư hay không?” Giang Thượng Phàm hừ một tiếng, “Hơn nữa ngươi trí nhớ kém, chẳng lẽ Băng Uyển cũng trí nhớ kém? Như vậy có phải cũng nên thay người cai quản sổ sách hay không?”
Tĩnh Nguyệt mím môi mỉm cười, không dám nói tiếp. Kỳ thật các nàng chỉ muốn đến để nhìn lén xem tối hôm qua Vương gia rốt cục qua đêm với ai. Dù sao ở trong Vương phủ vốn không có cái gì để tiêu khiển, nay khó khăn lắm mới có được một chuyện vui, có thể dễ dàng buông tha hay sao? Cho nên ngay cả Băng Uyển trầm ổn chính chắn nhất cũng bị các nàng kéo đến đây.
Ai ngờ vừa tiến vào Phi Hồng Hiên thì liền nhìn thấy Tô Lưu Y từ bên trong đi ra, các nàng đều bị mất hồn, Tô Lưu Y lại sợ đến mức muốn chui vào cái lỗ nào đó. Đám nhà hoàn này đều rất tinh ranh, vừa thấy điệu bộ của hắn thì làm sao còn e ngại nữa, lập tức mỗi người một câu ép Tô Lưu Y toàn thân toát mồ hôi lạnh.
May mắn Giang Thượng Phàm đúng lúc lên tiếng, xem như giải vây cho Tô Lưu Y, hắn vừa thấy bọn nha hoàn đi vào thì liền nhanh như chớp chạy về phòng của mình, khi đi đường vẫn có chút thốn thốn nhưng cũng đành phải mặc kệ.
Nơi này Giang Thượng Phàm rửa mặt chải đầu xong, khi quay người lại thì phát hiện Tô Lưu Y đã sớm chạy mất bóng, chậm rãi ngẫm nghĩ thì quả thật đó là tính cách của người nọ.
Vì thế hắn đành cùng bọn nha hoàn ra khỏi hoa viên, sau khi ăn xong điểm tâm thì liền gọi Giang Vĩnh tiến đến, “Bên cạnh ta thiếu một người hầu, ngươi bảo Tô Lưu Y lại đây, trong vườn cứ an bài một người nào đó là được. Nếu thiếu người thì cứ mua thêm vài hạ nhân về phủ.”
Giang Vĩnh nghĩ: Vương gia a, nô tài đã sớm đoán được sẽ có ngày này mà. Trên mặt lại nhoẻn miệng cười, “Vương gia, làm gì mà thiếu người a, lúc trước ta chỉ nghe Vương gia phân phó nên tùy tiện phân công cho hắn một công việc, nếu Vương gia muốn dùng thì để ta gọi hắn lại đây.”
Giang Thượng Phàm gật đầu, Giang Vĩnh liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo Tô Lưu Y tiến vào, sau đó hắn cười hì hì rồi cáo lui, khi đi đến trước cửa thì nhẹ giọng kề sát vào người của Tô Lưu Y mà nói một câu, “Lời ta nói rốt cục đã ứng nghiệm đúng không? Hảo hảo hầu hạ.”
Tô lưu y cúi đầu, nghe thấy Giang Thượng Phàm gọi hắn thì mới ngập ngừng lê bước, lắp bắp nói, “Làm sao bây giờ? Bọn họ….hình như bọn họ đều biết cả rồi….”
“Biết thì biết, có gì đâu.” Giang Thượng Phàm cười ha ha, “Sáng nay chạy nhanh như vậy làm gì? Ta vừa quay đầu lại thì đã thấy ngươi mất tăm.”
Tô Lưu Y ngẩng đầu, bĩu môi nói nhỏ, “Đám nha hoàn của ngươi thật lợi hại, người nào cũng học theo ngươi miệng lưỡi mồm mép, ta không biết nói dối, khó khăn lắm mới nói lại được một câu thì đã bị các nàng trách móc nhiều như vậy, ta làm sao còn dám ở lại nơi đó. Vậy mà mới có một chút thì ngươi đã kêu ta lại đây, ngươi không thể chờ ta thu dọn lá cây xong không được hay sao, người ta sẽ cho là ta lười biếng.”
Giang Thượng Phàm vừa cười vừa nói, “Ta lo lắng cho vết thương của ngươi thôi, rõ ràng sáng nay định thoa dược cho ngươi, kết quả là ngươi tỉnh dậy sớm như vậy, còn chạy nhanh như thế, ta cũng hồ đồ, đáng lý nên thoa dược cho ngươi tối hôm qua, chỉ là quá mệt nhọc, lại có một chút lộn xộn nên đã quên mất.”
Tô Lưu Y không lưu ý thì đã bị hắn kéo vào lòng, vội vàng sợ đến mức kêu lên: “Không….không được, làm sao…..làm sao có thể ở trong này? Đây là thư phòng a, A Phàm, ngươi….ngươi điên rồi hay sao? Nơi này không phải là Phi Hồng Hiên, ngày thường ngoại trừ ngươi ra thì không có người nào khác, ở trong này ngộ nhỡ bị người ta bắt gặp….”
Hắn nói đến câu bị người ta bắt gặp, trên mặt liền lộ ra thần sắc vô cùng sợ hãi, Giang Thượng Phàm biết hắn đang nhớ đến quá khứ. Sau một lúc lâu trầm mặc thì Giang Thượng Phàm mới mỉm cười, “Được rồi, vậy nghe lời ngươi, còn về phần bị bắt gặp thì còn có ta đây mà. Nhớ đến lúc trước ở trên núi tại học đường hay sao? Lưu Y, ta không còn là môn sinh, hiện tại ta là Vương gia, là chủ tử của Vương phủ này, nếu ta làm gì thì cũng không có ai dám nói lung tung.”
Tô Lưu Y rơi xuống vài giọt lệ, hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác mà lau đi, đồng thời nói ra những lời hồ đồ, “Ta….ta đi lấy khăn lau bàn, ngươi….ngươi có muốn ăn điểm tâm gì hay không? Để ta vào trù phòng lấy cho ngươi.”
Giang Thượng Phàm vừa cười vừa nói, “Không cần, ngươi cứ thu dọn rồi đến đây, ta cho ngươi hai quyển sách để đọc, chẳng phải ngươi thích kết cục viên mãn hay sao? Hai quyển sách kia không tệ, khi đọc nó thì ta đã nhớ đến ngươi, nghĩ là ngươi nhất định thích xem, vì vậy mới giữ cho đến bây giờ.”
“Hảo, ta…..ta đi trước đây.” Tô Lưu Y quay đầu lại, nước mắt dường như rươm rướm trên mặt, miễn cưỡng trưng ra bộ dáng tươi cười, sau đó thấp giọng nói, “Đa tạ ngươi, A Phàm.” Sau đó liền đi ra ngoài.
Giang Thượng Phàm nhìn bóng lưng của Tô Lưu Y, nâng tay lên rồi chậm rãi che ngực, thì thào lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ? Giang Thượng Phàm, ngươi thật sự không có tiền đồ, hiện tại lại đau lòng, làm sao có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch? Ngươi….cũng không thể bỏ dở nửa chừng, người này….vừa nhát gan yếu đuối lại ti bỉ đáng hổ thẹn, ngươi sẽ không dại dột muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, đúng không?”
Nửa tháng thời gian chợt lóe mà qua, trong nửa tháng này thái độ của Giang Thượng Phàm đối với Tô Lưu Y ngay cả kẻ mù cũng nhìn ra. Hạ nhân trong Vương phủ đều là người tốt, chỉ cảm thấy Tô Lưu Y hiểu biết lễ nghĩa, khiêm tốn ân cần, lại tàn tật. Vương gia thích hắn thì là do hắn đã tu mấy đời, đa số mọi người đều mừng thay cho hắn, cũng không cảm thấy ghen tị.
Đương nhiên cũng có một chút nô tài đỏ mắt đố kỵ, ở sau lưng nói này nói nọ. Chẳng qua những lời này đương nhiên đều không đến tai của Tô Lưu Y.
Nhiều người nghị luận về chuyện Vương gia vô cùng sủng ái Tô Lưu Y nhưng chẳng ai biết nguyên nhân là vì cái gì. Cẩn thận quan sát Tô Lưu Y, diện mạo giản dị thanh tú tao nhã, dung mạo tuy rằng dễ nhìn nhưng cũng không phải xuất sắc. Ngẫm lại Vân Anh công chúa được xưng là đệ nhất mỹ nhân Bắc quốc, Tô Lưu Y hoàn toàn kém xa nàng, nhưng Vương gia lại không hề để ý đến Vân Anh công chúa, như vậy làm sao lại có thể coi trọng Tô Lưu Y?
Đương nhiên cũng có một loại giải thích, gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Hơn nữa ngoại trừ giải thích như vậy thì tựa hồ cũng không còn cách giải thích nào khác. Nhưng mà Giang Vĩnh lại hiểu rất rõ, cho dù hóa Tây Thi như thế nào thì Vương gia cũng không thể ở trên tửu lâu mà nhất kiến chung tình đối với một người tàn tật.
Con người một khi hiếu kỳ thì thật sự sẽ đặc biệt nhiệt tình, Giang Vĩnh nương cơ hội ra ngoài thu mua vài thứ thì tự mình viếng thăm hơn mười tửu lâu, cuối cùng rút ra một kết luận: Vương gia và Tô Lưu Y là bằng hữu cũ, cho dù không phải quá thân mật nhưng cũng là quen biết. Hắn chỉ không rõ vì sao Vương gia đối xử tàn nhẫn với Tô Lưu Y ở tửu lâu nhưng hiện tại lại sủng người nọ lên tận trời như vậy.
Vấn đề này đương nhiên hắn không dám hỏi Giang Thượng Phàm, vì thế bọn nha hoàn cứ dò xét Tô Lưu Y, cố tình nhắc đến chuyện này, trong khi Tô Lưu Y vốn ăn nói dè dặt, vả lại thần sắc cũng bi thương, thường xuyên đi lại với hắn làm cho bọn nha hoàn cũng không dám hỏi nhiều, rất sợ làm cho Tô Lưu Y bị tổn thương, nếu Vương gia biết chuyện thì sẽ trách tội bọn họ. Ngày thường Vương gia dung túng cho các nàng làm càn, nhưng đến lúc cần thiết thì rất uy nghiêm, nha hoàn như các nàng thật sự chịu không nổi.