Trong hoa viên gặp được vài người, nhưng đều lắc đầu bảo rằng không nhìn thấy Tô Lưu Y. Giang Thượng Phàm đứng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên giống như tỉnh ngộ, lập tức xoay người đến Phi Hồng Hiên.
Quả nhiên liền thấy Tô Lưu Y đang đứng ở trên Phi Hồng Hiên, không biết đang ngơ ngác nhìn cái gì.
Trong lúc nhất thời Giang Thượng Phàm liền dừng lại cước bộ, đứng phía dưới ngửa đầu nhìn thân ảnh gầy gò kia, trong lòng dâng lên ngàn tự vạn tự, cũng không biết có nên đi lên hay không.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vén y phục rồi nhẹ nhàng bước lên bậc thang, trong khoảnh khắc sẽ đi đến sau lưng Tô Lưu Y, vẫn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe đối phương nói một câu buồn bã, “Ngươi xem, cây cối hoa cỏ ở nơi này sinh trưởng thật tốt, khi ta vừa đến đây thì đã muộn một chút, lúc ấy bậc thang đã rải một lớp lá vàng.”
Giang Thượng Phàm hơi rùng mình một chút, hít sâu vào một hơi rồi nhẹ giọng nói với Tô Lưu Y, “Đúng vậy, năm trước ngươi đến đây là sắp Trung Thu, nay mới lập thu mới được vài ngày thôi.”
Tô Lưu Y dường như sớm biết Giang Thượng Phàm sẽ đến đây, hắn cũng không quay đầu lại mà chỉ khe khẽ thở dài, “Vẫn chưa đến một năm vậy mà ta đã chết đi sống lại ở trong Vương phủ của ngươi, nay nhìn cảnh trí như vậy, làm sao lại không sinh ra cảm giác cảnh còn người mất?”
Giang Thượng Phàm không biết nên trả lời như thế nào, nghĩ đến việc Tô Lưu Y bảo là chết đi sống lại, thật sự là rất chuẩn xác, nghĩ đến bộ dáng đờ đẫn mất hồn của Tô Lưu Y lúc trước thì hắn lập tức cảm thấy rùng mình.
Bỗng nhiên Tô Lưu Y xoay người lại, đôi mắt hơi ửng đỏ, cắn môi quật cường nhìn Giang Thượng Phàm, “Ngươi có nhớ ngày mà ngươi cứu ta khỏi tiểu tửu quán kia, lúc cõng ta thì ta đã nói cái gì hay không? A Phàm, nếu ngươi hận ta thì vì sao khi đó không giết ta? Vì sao còn phải tốn công phí sức nghĩ ra trăm phương ngàn kế để trả thù ta như thế? Ngươi có biết hay không? Khi Vân Anh công chúa tiến vào phủ, ta đã vô cùng hy vọng có thể chết ở trên lưng của ngươi vào lúc ngươi cõng ta, như vậy ta sẽ cảm thấy hạnh phúc biết bao.”
“Lưu Y, ta….ta không còn lời nào để nói.” Giang Thượng Phàm đau khổ cúi đầu, lẩm bẩm nói, “Nay nhớ lại, ta cũng không biết khi đó ta bị cái gì, căn bản là bị rơi vào đầm lầy không có cách nào thoát thân, khi ta và ngươi ở bên nhau thì ta vô cùng vui vẻ, có khi thấy bộ dáng e lệ của ngươi thì lại thật sự đau lòng, cũng biết rõ một khi trả thù thì sẽ không thể quay đầu lại, nhưng….nhưng ta giống như bị bỏ bùa, hoàn toàn không để ý đến những điều đó…”
Tô Lưu Y bình tĩnh nhìn Giang Thượng Phàm, nhìn đối phương nói xong lời cuối cùng, trong mắt tràn đầy thống khổ, hắn thở dài, xoay người rồi chậm rãi đi đến bậc thang, sau đó nhẹ giọng nói, “Sớm biết có ngày hôm nay thì xưa kia hà tất….ai, thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thì dĩ võng nhiên…” (tình xưa thôi để thành hoài niệm, một thuở yêu đương đã hão huyền – Cửu biệt ly)
Giang Thượng Phàm lập tức đuổi theo, lúc này đã đến đại môn của Phi Hồng Hiên, hắn ngăn Tô Lưu Y lại, kéo lấy tay của đối phương rồi vội vàng nói, “Lưu Y, cho ta một cơ hội nữa có được hay không? Ta nay đã tỉnh ngộ, ngươi….ngươi hãy cho ta thêm một cơ hội, hãy để ta yêu thương ngươi, chúng ta yêu nhau từ thời niên thiếu, lại trải qua mười năm nhớ nhung mới gặp lại, lão thiên gia nhất định cho là chúng ta hữu duyên, chúng ta….chúng ta phải hảo hảo quý trọng, đừng để đoạn tình này trở thành hồi ức, có được hay không?”
Lời nói rất bình thường nhưng lại vô cùng khẩn thiết, đúng là thành tâm thành ý. Tô Lưu Y bình tĩnh nhìn Giang Thượng Phàm, sau một lúc lâu mới run run mở miệng, “Nhưng ta rốt cục vẫn là một kẻ nhát gan yếu đuối, tài hoa cũng không có, lại là một kẻ tàn tật, không hề có nửa điểm tao nhã. Cho dù ngươi thật lòng muốn ta, nhưng ta….ta làm sao có thể trèo cao? Lúc trước chỉ là ta tự mình rơi vào mộng đẹp, nay rốt cục đã tỉnh mộng….”
“Lưu Y, không phải mộng, không phải mộng, Lưu Y trong lòng ta vẫn là thiếu niên nhìn thấy mấy con thỏ bị thương ở trên núi sẽ trị thương cho chúng, nhưng nhìn thấy côn trùng thì sẽ sợ tới mức hét chói tai. Mấy năm nay tài tử phong lưu bên người ta còn thiếu hay sao? Nhưng không có ai có thể bằng được Lưu Y của ta.”
Giang Thượng Phàm vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tô Lưu Y, lấy tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trước trán của Tô Lưu Y ra đằng sau, giọng điệu si mê, “Ai nói ngươi không có nửa điểm tao nhã, chẳng lẽ không biết câu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay sao? Ở trong mắt ta, không có ai sánh bằng nét tao nhã của Lưu Y.”
Bờ môi của Tô Lưu Y khẽ giật giật, không đợi hắn kịp lên tiếng thì chợt nghe Giang Thượng Phàm tiếp tục nói một cách si ngốc, “Ta còn nhớ rõ ngày ấy ngươi mặc hồng giá y, thật sự là rất đẹp, mặc dù ta dốc lòng trả thù nhưng khi ta xốc lên khăn voan của ngươi thì vẫn kinh ngạc như nhìn thấy thiên tiên. Lưu Y, ngươi biết không? Ngày ấy ngươi rời đi thì ta lại bị Hoàng Thượng phái đến biên cương, ban đêm mỗi khi nằm mộng thì đều mơ thấy ngươi mặc giá y, khi đó ta đã âm thầm thề nguyền về sau khi trở về phải xin ngươi tha thứ cho bằng được, tất nhiên….vẫn muốn ngươi mặc giá y một lần nữa vì ta.”
“Mặc giá y một lần nữa?” Tô Lưu Y bỗng nhiên mỉm cười chua xót, hắn lắc đầu nói, “Cả đời này ta sẽ không bao giờ mặc giá y nữa, Giang Thượng Phàm, mặc kệ ngươi nói cái gì, ta….cũng không biết sau này có còn xuất hiện thêm một Vân Anh công chúa nào nữa hay không.”
“Nếu lại có Vân Anh công chúa thì cứ bảo thiên lôi giáng xuống, vạn tiễn xuyên tim ta.” Giang Thượng Phàm bỗng nhiên nắm lấy tay của Tô Lưu Y, đột ngột quỳ xuống trước mặt hắn, vẻ mặt trịnh trọng, “Ta thề, nếu ta còn dám lừa Lưu Y thì để cho ta bị nghiền xương thành tro, chết không được tử tế, chết không có chỗ chôn, bị vạn người phỉ nhổ….”
Chưa dứt lời thì Tô Lưu Y đã vội vàng quỳ xuống bụm miệng của Giang Thượng Phàm lại, lạnh lùng nói, “Làm sao mà ngươi có thể tùy tiện thề thốt như vậy? Ngươi có biết ngươi là võ tướng hay không, bất cứ lúc nào cũng sẽ lâm trận.”
Giang Thượng Phàm cầm tay hắn, nhẹ nhàng kéo xuống khỏi miệng, ngữ điệu thâm tình, “Lưu Y, ngươi sợ sao? Sợ ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tim mà chết? Kỳ thật ta cũng rất sợ. Nhưng không sao, chỉ cần không vi phạm lời thề thì sẽ không ứng nghiệm, đúng không? Mười năm, ta chưa từng quên ngươi, cũng chưa từng động tâm với bất luận kẻ nào, Lưu Y, ta biết cả đời này người mà ta yêu nhất cũng chỉ có ngươi, cho nên ta không hề sợ phải thề thốt, bởi vì….ta sẽ không phản bội lời thề, Lưu Y, ngươi….ngươi hãy tin ta thêm một lần nữa, cho ta thêm một cơ hội nữa, có được hay không?”
Tô Lưu Y chậm rãi cúi mắt xuống, mơ hồ nhìn thấy khe cửa của Phi Hồng Hiên. Hắn nhớ đến một đêm mưa thu, khi hắn sợ hãi nhất, bất lực nhất thì Giang Thượng Phàm mang theo một thực hạp to mà đội mưa đến đây, đó là một bàn toàn thức ăn mà mình thích, đêm hôm đó ngủ trong lòng của đối phương, cảm giác vô cùng yên tâm, ký ức như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, hắn muốn chạy trốn nhưng lại không có chỗ để thối lui.
“Lưu Y, ngươi nhớ đến đêm hôm đó sao?” Giang Thượng Phàm nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của Tô Lưu Y, lúc này Tô Lưu Y mới phát hiện mình lại rơi lệ, lập tức bối rối mà quay đầu đi.
“Lưu Y, đêm hôm đó có phải ngươi rất hạnh phúc hay không? Ta….ta cũng rất hạnh phúc, chẳng qua lúc đó ta lại không cảm thấy được. Nhiều ngày như vậy ta thường xuyên nhớ lại hình ảnh ngày đó chúng ta cùng nhau dùng bữa, nhớ lại hình ảnh ta ôm lấy ngươi bình yên đi vào giấc ngủ, ngươi có muốn sau này ta cũng trân trọng ngươi như vậy hay không? Ta thề, ta sẽ càng trân trọng, càng yêu thương chiều chuộng ngươi, Lưu Y….hãy cho ta thêm một cơ hội nữa!”
Giang Thượng Phàm nắm chặt tay của Tô Lưu Y, mặc kệ đối phương giãy dụa thế nào cũng không chịu buông ra, hắn muốn nói rất nhiều lời thâm tình và chân thành, nhưng ngoại trừ những câu đối xử tốt với ngươi, tin tưởng ta, ta thề, thì không thể nói thêm được gì nữa.
Nhưng những lời tâm tình giản dị được lặp đi lặp lại chính là điều làm cho Tô Lưu Y không có cách nào trốn tránh, hắn nhìn Giang Thượng Phàm, nơi đó không hề có bất kỳ một kẻ hở nào, cuối cùng hắn nhịn không được mà nức nở nói, “Ngươi luôn như vậy, ngay cả gạt ta mà cũng không lộ ra sơ hở, Giang Thượng Phàm, nếu ngươi thật sự muốn cùng ta nối lại mối lương duyên này thì ngươi phải đưa cho ta một cây chủy thủ, một cây chủy thủ sắc bén nhất, như vậy nếu sau này ngươi còn gạt ta thì ta lập tức đem chủy thủ đâm vào tim, như vậy vẫn tốt hơn là bị ngươi tra tấn….”
Lời này vừa nói ra chẳng khác nào chấp thuận sự thỉnh cầu của Giang Thượng Phàm. Tâm tư của Tô Lưu Y vô cùng rối loạn, hắn không biết quyết định của mình có chính xác hay không, hắn thật sự sợ bị tổn thương, nhưng Giang Thượng Phàm lại là khắc tinh của hắn, là độc dược không thể giải, hắn chưa bao giờ chịu nổi một đòn từ đối phương, càng đừng bảo là trốn tránh.
“Lưu Y.” Giang Thượng Phàm kích động ôm lấy Lưu Y vào lòng, kìm nén nước mắt, thì thào lặp đi lặp lại, “Sẽ không, ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa, Lưu Y, ta sẽ hảo hảo trân trọng ngươi, ngươi là bảo bối quý giá nhất của cả đời ta, ta sẽ không bao giờ đùa với lửa nữa, ta không thể chịu nổi khi phải mất ngươi….”
“A, thành rồi thành rồi, hữu tình nhân chung thành quyến chúc.” Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo trốn bên dưới Phi Hồng Hiên mừng rỡ đến mức suýt nữa đã vỗ tay reo hò. Các nàng đến tìm Giang Thượng Phàm và Tô Lưu Y để về dùng bữa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một màn cảm động như thế. Lập tức quên cả mục đích đến đây của mình, cao hứng như hai con chim khách đuôi cờ, đi khắp ngóc ngách trong phủ mà rải tin tức. (hữu tình nhân chung thành quyến chúc = người hữu tình rốt cục sẽ thành đôi)
Nơi này Giang Thượng Phàm cùng Tô Lưu Y ôm nhau mà khóc, thật lâu sau cũng không nguyện tách ra, cho đến khi y phục của hai người đều bị mồ hôi thấm ướt thì Giang Thượng Phàm mới đột nhiên nhớ đến, hắn buông Tô Lưu Y ra rồi nghi hoặc hỏi, “Hiện tại là giờ gì? Chắc là đến lúc phải dùng bữa rồi? Lưu Y, chẳng lẽ chúng ta đã bị bỏ quên, không ai nhớ là chúng ta chưa dùng ngọ thiện hay sao?”
Tô Lưu Y sờ bụng của mình, quả nhiên cảm thấy vô cùng đói khát, cúi đầu rồi thấp giọng vừa cười vừa nói, “Nói thế nào đây? Ta bất quá chỉ là ăn nhờ ở đậu, bỏ quên ta cũng không sao, nhưng ngươi là chủ tử trong phủ, ai dám bỏ sót ngươi.”
Giang Thượng Phàm nhẹ nhàng nhéo mặt của Tô Lưu Y, cả giận nói, “Đã lúc này rồi mà còn nói như vậy để làm khổ ta, cái gì mà ăn nhờ ở đậu, từ nay về sau ngươi chính là chủ tử trong phủ, ngay cả ta cũng phải nghe lời ngươi. Ngươi tưởng là ta không biết hay sao? Đám hạ nhân kể từ ngày ta phụ lòng ngươi thì bọn họ đều xem ta như Trần Thế Mỹ, trong lòng bọn họ đều hướng về ngươi.”
Tô Lưu Y cũng biết Giang Thượng Phàm nói thật, kể từ sau khi mình trở về thì bọn hạ nhân đối với mình càng thêm quan tâm thân thiết. Hắn liền đánh trống lảng, “Được rồi, nếu đói bụng thì còn ở dây nói dong nói dài làm gì, mau quay về xem còn thứ gì để ăn hay không, ít ra cũng phải lót dạ cái đã.”
“Dù sao đi nữa thì chắc là hai chúng ta cũng không đến mức phải ăn cơm thừa canh cặn đâu.” Giang Thượng Phạm vừa nói vừa kéo Tô Lưu Y bước xuống bậc thang.
Gió hây hây thổi, hai người băng qua hàng dương liễu đang đong đưa nhịp nhàng, càng lúc càng xa, hai bóng dáng nắm tay nhau rải bước trên con đường mòn, thật sự hạnh phúc mỹ mãn.
……….
Bước trên con đường mòn quen thuộc, vòng vo vài ngã rẽ, rốt cục cũng xuất hiện một thân ảnh đập vào mắt, mặc y phục bằng vải thô, cầm cái chổi mà cẩn thận quét bụi bậm trên bậc tam cấp ở Phi Hồng Hiên.
“Các ngươi…..vì sao còn bắt hắn làm việc này?” Giang Thượng Phàm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, đó chính là Lưu Y của hắn, người nọ vẫn khỏe, không bị bệnh tật, càng không bỏ đi. Hắn ở trong lòng chắp tay cảm tạ chư thiên thần phật, rốt cục…rốt cục mình trở về vẫn chưa muộn.
Tĩnh Nguyệt thấy Vương gia thở phào nhẹ nhõm lại lộ ra bộ dáng vui sướng thì nhịn không được mà rơi lệ, nàng quay đầu cắn môi, cố gắng không cho tiếng khóc của mình bật ra ngoài.
“Lưu Y không phải rất khỏe hay sao? Đám nha đầu ngốc các ngươi khóc làm gì?” Giang Thượng Phàm cũng thấy không thích hợp, nhưng hắn không dám tin là Tô Lưu Y gặp chuyện gì bất trắc, giống như đang tự an ủi chính mình, cho dù đối phương có cái gì bất ổn thì từ từ cũng sẽ giải quyết được.
Hắn rốt cục chậm rãi tiến lên phía trước, cuối cùng dừng lại ở sau lưng Tô Lưu Y, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Lưu Y.”
Vừa dứt lời thì hơi thở liền nghẹn đến cổ họng, không biết Tô Lưu Y nghe thấy giọng nói của mình thì sẽ có biểu tình gì, vì sao Tĩnh Nguyệt lại khóc? Có phải bởi vì Lưu Y bị tổn thương quá nặng hay không cho nên vẫn chưa chịu tha thứ cho mình
Nhưng người nọ không hề lộ ra tức giận trào phúng hay lạnh lùng như trong dự đoán của hắn, Tô Lưu Y gần trong gang tấc lại giống như không hề nghe thấy lời nói của hắn, người nọ vẫn tiếp tục quét tước, tựa hồ cũng không biết phía sau có một người khác.
“Lưu Y.” Giang Thượng Phàm bước lên phía trước rồi bắt lấy cánh tay của Tô Lưu Y, hắn chịu không nổi, hắn rốt cục chịu không nổi những suy đoán lung tung trong lòng, sự sợ hãi dâng lên làm cho hắn muốn phát cuồng, hắn phải đích thân xác định một chút, hắn muốn biết Lưu Y rốt cục bị cái gì.
Tô Lưu Y ngẩng đầu, ánh mắt dại ra nhìn Giang Thượng Phàm. Đúng vậy, là dại ra, nơi đó không hề có một chút kinh ngạc vui sướng châm chọc hay phẫn nộ, thậm chí cả hờ hững lạnh lùng cũng không có. Đáng lý là một đôi mắt linh động ôn hòa, lúc này lại như một cái đầm ngàn năm tịch mịch, chỉ có đồng tử và tròng mắt.
“Lưu Y, ngươi làm sao vậy?” Giang Thượng Phàm quát to một tiếng, trên tay không kìm được mà dùng lực, lập tức nghe một tiếng giòn tan, khi hắn tỉnh ngộ thì đã muộn, bàn tay gầy trơ xương của Tô Lưu Y trở nên mềm nhũn.
“A….” Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo quát to một tiếng rồi vội vàng chạy lại, đã thấy Tô Lưu Y dường như không hề biết đau, vẫn muốn dùng cái tay kia để nắm cán chổi, tuy nhiên có lẽ hắn cảm thấy kỳ lạ vì sao bàn tay này lại đột nhiên không thể dùng lực? Nhưng hắn thậm chí cũng không đưa tay lên để xem xét mà chỉ thờ thẫn cố gắng nắm lấy cán chổi.
“Lưu Y….” Trong nháy mắt tâm can của Giang Thượng Phàm giống như bị xé làm đôi, hắn nhìn thấy bộ dáng gầy gò của Tô Lưu Y, từ trước cho đến nay vẫn là gương mặt nhã nhặn thanh tú lại xuất hiện vài nếp nhăn, thân mình trước kia cũng gầy yếu nhưng hiện tại lại giống như gậy trúc, hắn không dám tưởng tượng nửa năm qua Tô Lưu Y đã sống như thế nào, chẳng lẽ người này không chịu ăn uống hay sao? Chỉ biết ở nơi này quét tước, từng chút từng chút một?
“Vương gia, chúng ta đã thỉnh Ngự y để chẩn bệnh cho Lưu Y, nhưng hắn không có bệnh, rốt cục các Ngự y đều bảo hắn bị tâm bệnh, tâm bệnh là khó chữa nhất, hết thảy chỉ có thể chờ Vương gia trở về, nếu bị kích động thì hắn có thể hồi phục. Cho nên mấy ngày nay chúng ta cũng không dám nghịch ý hắn, cũng may hắn còn biết ăn cơm đi ngủ, chẳng qua mỗi buổi sáng và hoàng hôn đều đến nơi này để quét tước.”
“Khi hắn vừa tiến vào phủ thì được phân công làm việc này.” Băng Uyển nhẹ giọng nói, “Lưu Y giống như phong bế chính mình, hiện tại hắn tựa như sống ở thời điểm trước kia, hắn không có cách nào chấp nhận đối với hết thảy mọi việc ở xung quanh.”
Nàng lắc đầu, “Các Ngự Y đều nói rất khó để cứu trở về, nhưng…..Nhưng nếu Vương gia là người mà hắn yêu thì cũng chưa đến mức thúc thủ vô sách. Vương gia, trước tiên dẫn Lưu Y trở về phòng, cổ tay của hắn rất yếu, vừa rồi ngài lại bất cẩn, hình như bị gãy xương.”
Nếu không phải từ trước đến nay luôn bình tĩnh và quyết đoán thì Giang Thượng Phàm có lẽ đã bị hôn mê ngay lập tức. Hắn chẳng thể ngờ trong lòng tràn đầy vui sướng khi trở về thì Tô Lưu Y lại trở thành như vậy, hắn rõ ràng….rõ ràng đã âm thầm luyện tập những lời nhận tội vài lần, nghĩ rằng chỉ cần có thể trở lại như trước thì bảo hắn làm cái gì hắn cũng sẽ làm, nhưng hắn lại không ngờ Tô Lưu Y không còn cơ hội để lắng nghe.
Băng Uyển lập tức nhẹ nhàng rút ra cây chổi trong tay của Tô Lưu Y, bảo với hắn việc hôm nay đã xong rồi. Nhưng đối phương cũng không chịu buông tay, rốt cục Tĩnh Nguyệt nhịn không được mà đoạt lấy cây chổi, thế nhưng Tô Lưu Y giống như hóa điên, liều mạng đoạt lấy cây chổi.
Tĩnh Nguyệt sợ đến mức vội vàng đưa cây chổi cho hắn, hắn cứ như vậy mà dùng một tay nắm cán chổi, tay kia vốn đã buông thỏng xuống dưới nhưng hắn vẫn bướng bỉnh dùng cổ tay đặt lên cán chổi, cứ như vậy mà lần lượt quét từng bậc thang trước mặt mọi người.
Lần này không còn ai dám ngăn cản hắn. Trước mắt của Giang Thượng Phàm đã mơ hồ, chỉ vì hắn quyết tâm trả thù, chỉ vì mối hận vô nghĩa mà hắn đã hủy diệt hạnh phúc mà hắn và Lưu Y đáng được hưởng. Làm sao có thể tin nổi khúc gỗ ở trước mặt chính là ái nhân nhát gan hay ngượng ngùng, lại dịu dàng ân cần của hắn.
Cứ như vậy mà một người quét một người đi theo, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục nhìn thấy Tô Lưu Y quét đến bậc thang cuối cùng, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Giang Thượng Phàm nhớ đến trước kia, nếu là Tô Lưu Y của dĩ vãng thì hiện tại đã sợ tới mức mà nhào vào lòng của mình.
Nhưng hiện tại người nọ lại hoàn toàn không có biểu cảm, chỉ lặng lẽ buông chổi xuống rồi đờ đẫn xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó.
Giang Thượng Phàm cùng Băng Uyển, Phương Thảo và Tĩnh Nguyệt vội vàng đuổi theo, cơ hồ là dán sát vào thân mình của Tô Lưu Y thì mới nghe thấy người này lẩm bẩm một câu, “Ngủ, đi tìm A Phàm.”
“Lưu Y….” Giang Thượng Phàm nhịn không được mà liền gọi một tiếng, nhưng vừa kêu xong thì hắn lại không biết nên nói cái gì.
Hắn muốn nói, “Lưu Y, ta chính là A Phàm, là A Phàm của ngươi đây.” Nhưng hắn lại nhớ đến ngày đó khi Tô Lưu Y chậm rãi cởi bỏ bộ hỉ phục đỏ thẫm đã thì thào nói một câu, “Vương gia chính là Vương gia, không phải là A Phàm của ta.”
Giang Thượng Phàm biết kể từ ngày Vân Anh lấy danh phận tân nương chính thức xuất hiện, kể từ ngày kế hoạch trả thù hoàn mỹ của mình bắt đầu thì ở trong mắt của Tô Lưu Y, Giang Thượng Phàm được yêu quý trân trọng cũng đã biến mất. Hiện tại hắn đối với Tô Lưu Y chỉ là Vương gia, có lẽ lúc này ở trong mắt của Tô Lưu Y thì hắn cũng chẳng là gì, bao gồm Băng Uyển, Tĩnh Nguyệt, Phương Thảo, hết thảy mọi người ở đây ở trong mắt của đối phương đều là vô nghĩa.
Giang Thượng Phàm cứ như vậy mà đi theo Tô Lưu Y nửa tỉnh nửa mê, lần đầu tiên hắn phát hiện Tô Lưu Y hiện tại lại dũng cảm như thế, không sợ tối, không sợ có người đi theo, cũng không sợ tiếng cú mèo kêu ban đêm. Rõ ràng trước kia hắn sợ nhất mấy thứ này.
Người nhát gan lại trở thành Giang Thượng Phàm, mỗi một bước đi của Tô Lưu Y lại làm cho tim của hắn loạn một nhịp. Giang Thượng Phàm biết mình đang sợ hãi, không, không phải sợ hãi mà là kinh hoàng, hắn sợ Tô Lưu Y vĩnh viễn sẽ bị phong bế trong thể xác này, không bao giờ có thể tỉnh lại. Hắn sợ Tô Lưu Y một khi tỉnh lại sẽ kiên quyết rời xa hắn. Hắn sợ hạnh phúc từ nay về sau sẽ tuột khỏi tay mình.
Không biết đi được bao lâu thì rốt cục Tô Lưu Y rẽ vào một gian phòng, Giang Thượng Phàm khôi phục tinh thần thì mới phát hiện đây là phòng của hạ nhân, chính là gian phòng mà trước kia khi Tô Lưu Y vừa vào phủ thì hắn đã phân cho người này ở.
“Vương gia, bữa tối ăn ở đây đi.” Tĩnh Nguyệt hiểu tâm tình của chủ tử, Giang Thượng Phàm gật đầu, nàng liền cùng Băng Uyển và Phương Thảo đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau có vài chục nha hoàn nâng một cái bàn tiến vào, phía trên bày rất nhiều thực hạp lớn, vì thế có thể giữ nóng thức ăn.
Cũng may Vương phủ đối đãi hạ nhân cũng không tệ, gian phòng này không nhỏ, bằng không với cái bàn quá khổ như vậy thì thật khó đặt vào trong một gian phòng có diện tích chật hẹp. Vì Giang Thượng Phàm chiến thắng trở về nên trù phòng chuẩn bị bữa tối quá phong phú như thế này là điều rất dễ hiểu.
“Lưu Y, đi dùng bữa đi.” Giang Thượng Phàm bước qua, nhẹ nhàng nâng dậy Tô Lưu Y đang ngồi ngơ ngác trên ghế, sau đó quay sang hỏi Tĩnh Nguyệt, “Phái người đi thỉnh Ngự y hay chưa?”
“Giang Vĩnh tự mình đi thỉnh, có lẽ cũng sắp đến.” Tĩnh Nguyệt nói xong, trong mắt của nàng trở nên đỏ ửng, mở miệng một cách khổ sở, “Như thế nào….như thế nào mà lại trở thành như vậy? Như thế nào mà ngay cả đau cũng không có cảm giác?”
Giang Thượng Phàm đau xót, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Tô Lưu Y, “Lưu Y Lưu Y, ngươi….ngươi đau lòng đến mức nào mà mới trở thành như vậy? Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước ta….ta không nên ngu muội như vậy….”
Vừa dứt lời thì một giọt nước liền rơi xuống, dừng trên tóc của Tô Lưu Y, ngọn nến lấp lánh trong đêm, chợt nghe Băng Uyển nói, “Vương gia, Ngự y đến.”
Giang Thượng Phàm lau mắt, bảo Ngự y tiến vào. Kỳ thật Tô Lưu Y chỉ bị gãy xương, bởi vậy kê một đơn thuốc rồi dặn dò những gì cần chú ý, sau đó dùng hai miếng nẹp gỗ kẹp vào cổ tay rồi Ngự y mới cáo lui.
Giang Thượng Phàm kéo Tô Lưu Y đi dùng bữa, vượt ngoài dự đoán chính là Tô Lưu Y hoàn toàn ngồi im bất động, thật vất vã mới kéo được đến trước bàn rồi ấn hắn ngồi xuống ghế, nhưng hắn lại giống như một con dã thú bị rơi vào cạm bẫy, gầm rú một cách kinh hoàng. Giang Thượng Phàm liên tục hỏi hắn bị cái gì nhưng hắn không hề nói mà chỉ liều mạng giãy dụa, rốt cục rời khỏi bàn ăn, đến khi ngồi trở lại bàn của mình thì mới chịu yên tĩnh.
Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung tâm tình của Giang Thượng Phàm vào giờ khắc này, hắn nhìn Tô Lưu Y bình tĩnh trở lại, một kẻ luôn thâm trầm lãnh khốc như hắn lại rơi lệ như một tiểu hài tử. Hắn chẳng thể ngờ lần trả thù lần đó lại làm cho Tô Lưu Y bị tổn thương nặng nề như thế. Người nọ phong bế chính mình, thậm chí không hề nói chuyện mà chỉ có thể kêu a a a
“Vương gia, Lưu Y vẫn cứ như vậy, cũng may…..cũng may là vẫn còn sống, vẫn còn hy vọng.” Băng Uyển cũng rơi lệ, ngoại trừ một câu an ủi trống rỗng thì nàng thật sự không thể nghĩ ra thêm được điều gì.
“Nhưng Lưu Y không chịu ăn cơm.” Giang Thượng Phàm bất lực nhìn Băng Uyển, “Làm sao bây giờ? Có phải vì ta trở về nên hắn không chịu ăn hay không?”
Băng Uyển thở dài, “Bình thường hắn ăn cũng không nhiều, nhưng chỉ ăn thức ăn của bọn hạ nhân, có một ngày lễ, thức ăn có vài món là thượng đẳng, kết quả hắn chỉ ăn phần thức ăn dành cho hạ nhân, còn mấy món hảo hạng đều chừa lại. Hiện tại chúng ta không ai biết rốt cục Lưu Y đang nghĩ cái gì, nhưng lúc này Vương gia đã trở lại, khúc mắc của Lưu Y là do Vương gia dựng lên, nô tỳ tin tưởng một ngày nào đó khúc mắc này cũng sẽ vì Vương gia mà được cởi bỏ.”
Giang Thượng Phàm cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, bằng không hắn sợ mình sẽ bị hóa điên, đến lúc đó ai sẽ chăm sóc cho Lưu Y của hắn? Nghĩ như vậy thì đành phải áp chế sự hoang mang và thống khổ xuống đáy lòng.
Cũng may sau khi bọn nha hoàn đưa đến thức ăn của hạ nhân thì Tô Lưu Y quả nhiên ngồi ăn. Trong mắt của Tô Lưu Y căn bản không có bất luận kẻ nào, hết thảy động tác đều được tiến hành một cách cứng ngắc, giống như một khúc gỗ có cơ quan, chỉ biết dựa theo chế độ đã định sẵn mà thi hành hết thảy mọi việc.
Buổi tối Giang Thượng Phàm ở ngay phòng hạ nhân để ngủ cùng Tô Lưu Y, tuy rằng có thêm một người nhưng Tô Lưu Y cũng không để ý, cơm nước xong xuôi thì hắn đi ra ngoài sân rồi đứng bên cạnh giếng múc nước.
Băng Uyển, Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo đều bị Giang Thường Phàm cho lui xuống dùng bữa, cho nên lúc này Giang Thượng Phàm cũng không biết Tô Lưu Y muốn làm cái gì. Nhìn thấy đối phương dùng bàn tay bị gãy xương, hắn liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, múc lên một thùng nước.
Tô Lưu Y đứng ở đó, nhìn chằm chằm thùng nước, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn Giang Thượng Phàm rồi liếc mắt một cái, sau đó nhíu mày.
Đây là biểu cảm đầu tiên của Tô Lưu Y mà Giang Thượng Phàm nhìn thấy sau khi trở về, không khỏi mừng rỡ như điên, nhưng trong nháy mắt hắn liền phát hiện Tô Lưu Y không phải khôi phục lại bình thường, hình như đối phương có chuyện gì đó, muốn hắn phải rời đi.
“Lưu Y, sao vậy?” Giang Thượng Phàm chần chờ nắm lấy tay Tô Lưu Y nhưng đối phương cũng nhanh chóng rút tay về, sau đó lại liếc mắt nhìn thùng nước một cái, lại liếc mắt nhìn Giang Thượng Phàm.
Lúc này Giang Thượng Phàm rốc cục hiểu được ra là Tô Lưu Y muốn tắm rửa, vì vậy mới muốn mình rời đi.
Giang Thượng Phàm yên lặng nhìn Tô Lưu Y, đối phương cứ như vậy mà cố chấp đứng yên bất động. Vì thế hắn đành thở dài, nỗi đau trong lòng khó có thể diễn tả thành lời, nhưng rốt cục hắn vẫn lựa chọn thối lui.
Đứng ở vách tường bên ngoài sân, Giang Thượng Phàm nhớ đến nửa năm trước kia hắn vẫn còn ôm Tô Lưu Y, nhuyễn ngọc ôn hương, người nọ sẽ ngượng ngùng nhưng yên tâm mà mở rộng thân thể, chậm rãi giao hết thảy cho hắn. Nhưng hiện tại ngay cả tắm rửa cũng không chịu để cho hắn nhìn dù chỉ một chút. Có lẽ ở trong lòng của người nọ thì hắn đã hoàn toàn trở thành một kẻ xa lạ.
Nghĩ đến đây thì sóng mũi liền chua xót, Giang Thượng Phàm rốt cục hiểu được vì sao Tô Lưu Y lại rơi lệ nhiều như thế sau khi tiến vào Vương phủ, đó là phải cần bao nhiêu chua xót và áy náy mới có thể bức ra bấy nhiêu nước mắt. Nhưng hắn lại bị cừu hận làm hồ đồ, căn bản không chịu lý giải mà chỉ nghĩ là người nọ giả vờ, nghĩ đến đây thì hắn thật sự hận không thể đâm đầu vào tường mà chết quách cho rồi.
Vì sao con người luôn mất đi cái gì đó thì mới chịu quý trọng nó. Vì sao luôn trả thù xong thì mới hiểu được cừu hận là ngu xuẩn. Giang Thượng Phàm ôm ngực, ngồi bất động ở bên vách tường ngoài sân, nhìn lên vầng trăng khuyết lặng lẽ xuất hiện cuối chân trời.
Đến khi trở về thì Tô Lưu Y đã ngủ. Giang Thượng Phàm để ý đầu của đối phương hoàn toàn ướt sũng, nhưng y phục lại được thay sạch sẽ. May mắn đây là mùa hạ, bằng không với thân mình gầy yếu như Tô Lưu Y thì nhất định sẽ bị phong hàn.
Giang Thượng Phàm tìm kiếm xung quanh, rốt cục tìm thấy hai chiếc khăn lớn đặt trên sào tre, rất sạch sẽ, chắc là do các nha hoàn của hắn mang đến.
Hắn đi qua rồi cầm lấy hai chiếc khăn, sau đó quay trở lại giường rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Lưu Y, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương, biết Tô Lưu Y đã ngủ say, vì thế hắn cẩn thận gom lại mái tóc đen xõa dài trên gối, nhẹ nhàng nắm vào trong tay rồi chậm rãi lau khô.
Ánh sáng của ngọn nến nhỏ như hạt đậu, bốn phía đã không còn tiếng người mà chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rít.
Dưới ánh nến, Giang Thượng Phàm nhẹ nhàng lau khô mái tóc ướt sũng của ái nhân, từng lọn tóc như hóa thành tình ý, dẫn hắn trở lại dĩ vãng đã qua.
Sau khi rời khỏi học đường, Giang Thượng Phàm chưa từng hồi tưởng về thời niên thiếu, trong lòng của hắn chỉ có hận, chỉ có đau khổ vì bị phản bội. Chiến trường vô tình, mỗi ngày đều vắt óc để tác chiến đối đầu với quân địch, đấu trí đấu dũng, vì vậy cũng không có thời gian nhàn hạ mà nghĩ lại hết thảy mọi chuyện trước kia.
Nhưng đêm nay, trước mặt chính là người mình yêu đang ngủ say, xung quanh đều trở nên yên lặng. Vì thế quá khứ trước kia như dòng suối chậm rãi chảy qua đáy lòng. Trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh hai người vừa truy đuổi vừa cười đùa, hoan ái trong sơn động, đọc sách nơi thư viện, trò chuyện trên thảm cỏ, vừa quay đầu lại vừa chăm sóc nhau trên phố phường.
Hết thảy đều chậm rãi hiện ra, ký ức thật tốt đẹp, đến khi Giang Thượng Phàm chậm rãi lau xong mái tóc đen kia thì lại phát hiện mái tóc vẫn chưa được lau khô, bởi vì phía trên đều là nước mắt của hắn.
Nhớ đến cổ nhân từng nói một câu: Nam nhi không rơi lệ là vì chưa chạm đến chỗ thương tâm. Giang Thượng Phàm đều cho rằng nam tử hán đại trượng phu cho dù chạm đến chỗ thương tâm thì cũng chỉ có thể đổ máu chứ không thể rơi lệ, nhưng hôm nay hắn mới hiểu được loại suy nghĩ này rất nông cạn, đến khi chân chính lĩnh hội được thì đã không thể nào kiềm chế nước mắt.
Cho dù vô cùng thương tâm nhưng vẫn phải tiếp tục sống. Cũng may Tô Lưu Y tuy rằng không bận tâm đến những người khác nhưng cũng không có hành động tự hại mình, tuy thờ ơ với Giang Thượng Phàm nhưng cũng không sợ hãi hay xa lánh.
Sau khi bãi triều, Giang Thượng Phàm lại đi ngang một con phố náo nhiệt, hắn thường ngày vẫn ngồi trên kiệu để về đến Vương phủ, nhưng hôm nay lại bị đám người của Long Sở rủ rê trò chuyện, vì vậy để cho kiệu phu về trước, hắn ở nơi này chậm rãi tản bộ về phủ.
Chẳng qua đang đi thì bất chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc ở phía sau, “Được rồi, chân đã sưng đến mức như vậy mà còn ỷ mạnh làm cái gì? Nào, để ta cõng ngươi. Có ai nhìn đâu? Còn ai muốn nhìn thì cứ nhìn, ta cũng không tin đệ đệ cõng ca ca mà cũng bị cười nhạo.”
Giang Thượng Phàm nhịn không được mà quay đầu lại, chỉ thấy một thanh niên anh tuấn khăng khăng đòi cõng một nam tử thanh tú, hắn nhận ra đó chính là nhất phẩm đái đao hộ vệ của Hoàng Thượng, bởi vì nhất phẩm Hồng Quân tướng quân cứu Thái tử nên Hoàng Thượng đã khâm phong là Cẩm Y Hầu Gia.
Không ngờ người lạnh lùng, con mắt cao hơn đỉnh đầu như Cẩm Y Hầu lại coi trọng ca ca của mình như vậy. Giang Thượng Phàm nhìn thấy Cẩm Y Hầu cõng nam tử với sắc mặt đỏ bừng mà hiên ngang thoải mái đi trên đường, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một cảnh tưởng quen thuộc.
Còn nhớ mùa thu năm trước, Tô Lưu Y suýt nữa đã bị khi dễ trong tửu quán, trong cơn tức giận hắn đã thẳng tay chém chết vài tên vô lại. Sau khi ra khỏi tửu quán, Tô Lưu Y cũng đi đường bất tiện, vì thế hắn đã cõng người nọ trên lưng.
Hắn nhớ khi đo Tô Lưu Y gục mặt vào vai của mình mà khóc rồi nói, “A Phàm, để cho ta gọi ngươi một lần, A Phàm, ngươi hãy để cho ta chết đi, cứ như vậy để cho ta chết, có được hay không? Làm cho ta chết trong thời khắc hạnh phúc như vậy, A Phàm, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa thì ta cũng sẽ báo đáp ân tình của ngươi.”
Hiện tại nghĩ đến, khi đó Tô Lưu Y ắt hẳn rất hạnh phúc cho nên không thể tin được hạnh phúc kia là thuộc về mình, thậm chí tình nguyện được chết trong niềm hạnh phúc mỏng manh kia. Người nọ khóc ướt vai hắn, chỉ tiếc khi đó hắn lại khăng khăng cho là Tô Lưu Y giả vờ, lại xem những giọt nước mắt chảy ra từ dưới đáy lòng của đối phương không đáng một xu.
Cẩm Y Hầu không nhìn thấy Giang Thượng Phàm, nhanh chóng biến mất trong dòng người đông đúc trên phố. Giang Thượng Phàm chậm rãi quay đầu, từ từ bước đi. Hắn thật hối hận, rất hối hận, vì sao cái ngõ nhỏ kia không dài thêm một chút, nếu dài thêm một chút thì hắn có thể cõng Lưu Y đi dài thêm một đoạn, sẽ làm cho ký ức hạnh phúc của mình cũng lâu thêm vài phần.
Nhưng mà thời gian đã trôi qua thì sẽ không thể quay trở lại. Giang Thượng Phàm bước nhanh hơn, muốn về phủ mau một chút, như vậy có thể sớm nhìn thấy Tô Lưu Y, không biết hôm nay người nọ như thế nào, có phải vẫn còn quét bậc thang trong hoa viên hay không, cổ tay có đỡ hơn hay chưa.
“Này, Lạc Tử Vô Vũ, ngươi mà cứ như vậy thì ta sẽ không chơi với ngươi nữa.” Ở góc đường truyền đến giọng nói của tiểu hài tử, Giang Thượng Phàm quay đầu thì liền thấy một đám choai choai, ở giữa có hai đứa nhỏ đang đánh cờ vây, trong đó có một đứa đang cười hì hì, nhất định là chơi ăn gian, đứa còn lại cắn môi nghiêm mặt, đôi mắt dài khẽ xếch lên, hiển lộ một chút phong tình.
Giang Thượng Phàm cười khổ một chút, thầm nghĩ vì sao hôm nay lại như vậy, dọc đường đi đều gặp phải những chuyện gợi lại ký ức xưa khiến cõi lòng của hắn như bị hung hăng đâm nát, chẳng lẽ lão thiên gia rốt cục nhìn thấy kết cục bi thảm của Tô Lưu Y nên muốn tra tấn ngược lại hắn hay sao?
Hắn không dám tiếp tục nhìn mấy đứa nhỏ, chỉ cúi đầu rồi cố gắng bước nhanh, nhưng bước chân cho dù có nhanh hơn thì cũng không thể nào xóa bỏ ký ức đã khắc sâu trong đầu.
Chính là đêm hôm đó khi hắn cùng Lưu Y chơi cờ, vì muốn thắng Lưu Y nên hắn liên tục dùng những lời mà Lưu Y để ý nhất để nhiễu loạn tâm tư của người nọ, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn cho kế hoạch trả thù của mình. Hiện tại ngẫm lại nét mặt lúc ấy của Lưu Y, nếu…..nếu không có kế hoạch trả thù kia thì thật là tốt.
Nếu hết thảy đều là sự thật, nếu Lưu Y trở thành tân nương của mình, làm Vương phi của mình thì hiện tại hắn và người nọ nhất định đang dọn giường, ngồi chơi cờ với nhau, sau đó hắn sẽ tìm cớ chơi xấu, còn Lưu Y thì sao, người nọ sẽ thế nào? Sẽ trìu mến dung túng hắn? Hay là trừng lên đôi mắt khẽ xếch, không hề nể tình mà xuyên thủng mánh khóe của hắn?
Có một số việc một khi nhớ lại thì không thể xua ra khỏi đầu, Giang Thượng Phàm đau lòng đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo. Hắn chạy vội về phủ, còn chưa kịp thở thì đã thấy Băng Uyển chảy ra nghênh đón, “Vương gia, có vị Giản đại nhân ghé thăm, đang đợi ngài ở trong sảnh đường.”
“Giản đại nhân?” Giang Thượng Phàm tạm thời bị dời khỏi suy nghĩ của mình, hơi cau mày một chút, “Hình như ta không biết người này.”
“Hắn tự xưng là môn sinh cùng trường với Vương gia, cho nên chúng nô tỳ cũng không dám thất lễ, nếu đã có gan chờ Vương gia thì hẳn cũng không phải lừa gạt, có bao nhiêu người có lá gan lớn như vậy, dám lừa gạt ngài?”
Băng Uyển vừa nói vừa cùng Giang Thượng Phàm vào sảnh đường. Giang Thượng Phàm vừa đi vào thì người đang ngồi cầm tách trà một cách xuất thần lập tức ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng đứng dậy rồi đặt tách trà lên bàn, hắn chắp tay đối với Giang Thượng Phàm, “Hạ quan tham kiến Vương gia, không biết Vương gia còn nhớ Giản Nhan Uyên ở Giang Hà thư viện ngày xưa hay không.”
Cái tên Giản Nhan Uyên làm cho ký ức của Giang Thượng Phàm như bị hồng thủy trút xuống. Hắn giật mình nhìn đối phương, sau một lúc lâu mới lên tiếng, “Thật sự….thật sự là Giản huynh, mau, mau an tọa.”
Băng Uyển rất kinh ngạc, nàng ở trong Vương phủ vài năm nhưng chưa bao giờ nghe Vương gia xưng ai là huynh trưởng, cho dù là các Vương gia khác thì bọn họ đều xưng thẳng tên của nhau.
Bởi vậy nàng vội vàng đi xuống phân phó người chuẩn bị thức ăn ngon, lại lệnh đám nha hoàn pha một bình trà thượng hạng rồi tự mình bưng vào.
Lại nghe thấy Giản Nhan Uyên đi thẳng vào vấn đề, “Vương gia, hạ quan hiện tại đảm nhiệm chức vụ tại Lại Bộ, làm quan viên tứ phẩm, ngày thường mặc dù cũng có thấy ngài nhưng ngài là quý nhân lại bề bộn nhiều chuyện cho nên e rằng đã sớm không nhớ rõ hạ quan, bởi vậy cũng chưa bao giờ tiến đến để quấy rầy, hôm nay mặt dày tiến đến cũng là vì có một việc muốn nhờ.”
“Giản huynh cần gì phải khách khí như thế, có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, phàm là ta có thể làm được thì chắc chắn sẽ không thoái thác.” Giang Thượng Phàm mỉm cười, hồi còn ở học đường, hắn xem như có ấn tượng tốt nhất đối với Giản Nhan Uyên trong tất cả các môn sinh, bởi vì người này thật thà lại ngay thẳng, đám môn sinh chơi bời trác táng làm sao có thể sánh bằng, không chỉ có Giang Thượng Phàm mà ngay cả Tô Lưu Y cũng rất kính trọng người này.
Hiện tại lại thấy trên mặt của Giản Nhan Uyên lộ ra một chút thần sắc khó xử, sau một lúc trầm ngâm thì mới nói, “Vương gia, thật không dám giấu diếm, lần này hạ quan đến đây là để đích thân mời ngài tham dự đại thọ lần thứ bảy mươi của lão tiên sinh, ai….”
Hắn nói tới đây, tựa hồ không biết nên tìm từ nào để nói tiếp. Trong khi Giang Thượng Phàm lại vô cùng kinh ngạc, “Đại thọ lần thứ bảy mươi của lão tiên sinh? A, đúng rồi, ngày mà ta bị đuổi khỏi học đường thì lão tiên sinh vẫn chưa đến sáu mươi tuổi, không ngờ đã từ biệt được mười một năm rồi. Lão tiên sinh hiện tại đang ở nơi nào, hay là vẫn còn ở Giang Hà thư viện?”
Giản Nhan Uyên nghe hắn nói như thế thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười, “Đương nhiên không phải, thân thể của lão tiên sinh làm sao có thể chịu được thời tiết ở trên núi. Sáu năm trước ta đã đưa lão tiên sinh về phủ của ta, thê tử của ta ôn nhu thiện lương, nàng hầu hạ hắn giống như thân phụ. Mấy năm nay ta nhậm chức ở nơi nào thì lão tiên sinh cũng đi theo ta đến đó, khó khăn lắm mới thăng quan vào ba năm trước, từ đó về sau mới có cuộc sống yên ổn.”
Giang Thượng Phàm gật đầu, lẩm bẩm nói, “Thì ra là thế, đa tạ Giản huynh có lòng. Xin hãy yên tâm, ta đương nhiên sẽ đích thân đến mừng đại thọ lần thứ bảy mươi của lão tiên sinh.”
Giản Nhan Uyên vui mừng đứng dậy khom người cảm tạ, Giang Thượng Phàm lại tiến lên nâng đối phương đứng thẳng, chỉ nghe Giản Nhan Uyên kiêu ngạo cười nói, “Tiên sinh cả đời dạy học, có thể nói là môn sinh khắp thiên hạ, nay cho dù phân tán tứ phương nhưng phần lớn đều không phải người tầm thường, ta đã cố hết sức để thỉnh đám môn sinh mà bao nhiêu năm qua lão tiên sinh đã dạy dỗ, chẳng qua….ai, lão tiên sinh thường xuyên nhắc đi nhắc lại một người, nhưng ta tìm kiếm khắp nơi cũng không gặp, thật sự là thẹn với lão nhân gia.”
Giang Thượng Phàm ngạc nhiên hói, “Lão tiên sinh còn nhớ mong người nào hay sao? Không biết là ai, Giản huynh cứ nói ra thử, có lẽ ta cũng có thể giúp được đôi chút.”
Giản Nhan Uyên lắc đầu cười khổ, “Tuy rằng lão tiên sinh đã bảy mươi nhưng tinh thần vẫn minh mẫn. Sau khi hắn tiến vào phủ của ta thì thường xuyên thở dài mà nhắc đến ngươi và….ai, tiên sinh thường xuyên nhắc đến ngươi và Lưu Y, có lẽ lão nhân gia đã lớn tuổi nên thấu hiểu nhiều chuyện hơn, hắn rất hối hận vì đã đuổi ngươi xuống núi năm đó, cũng lo lắng cho Lưu Y, chẳng qua tìm được ngươi xem như dễ dàng, nhưng ta biết đi đâu để tìm Lưu Y đây?”
Trong đầu của Giang Thượng Phàm nổ oành một tiếng, hai tay không kìm chế được mà siết chặt thành quyền, Giản Nhan Uyên thấy sắc mặt của đối phương chỉ trong nháy mắt liền trắng bệch, hắn không khỏi kinh hãi mà nói, “Sao vậy? Chẳng lẽ…..chẳng lẽ ngươi biết tung tích của Lưu Y, hắn….hắn xảy ra chuyện gì hay sao?”
Giang Thượng Phàm hạ mắt xuống, thật lâu sau mới gật đầu, giọng nói khàn khàn, “Lưu Y….hiện tại đang ở trong phủ của ta, chẳng qua…..chẳng qua….hắn thực sự xảy ra một chút việc.”
Hắn nói xong cũng không chờ Giản Nhan Uyên hỏi lại mà lập tức dẫn người nọ vào hoa viên. Nhìn thấy Tô Lưu Y gầy giơ xương, nét mặt đờ đẫn, Giản Nhan Uyên cũng sợ ngây người, trực giác muốn mắng to Giang Thượng Phàm một trận nhưng nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Giang Thượng Phàm thì liền nhịn xuống, biết rõ trong đó nhất định có biến cố.
Nỗi đau trong lòng của Giang Thượng Phàm khó có thể tâm sự với ai, trùng hợp lúc này có một người môn sinh cũ ở học đường trước kia, hắn nhịn không được mà lập tức kể ra sự tình từ đầu chí cuối.
Giản Nhan Uyên thở dài, nhẹ giọng nói, “Tha thứ cho ta làm càn, chuyện này vốn là Vương gia không đúng. Ngày đó ngươi tự nguyện che chở trước người Lưu Y, nói là do mình ép buộc hắn, vì sao lúc đó lại làm như vậy? Chẳng phải là vì sợ hắn bị tổn thương hay sao? Tuy rằng Lưu Y hèn nhát thừa nhận là ngươi ép buộc hắn, nhưng hắn quả thật không bị thương, xem như đã đạt thành tâm nguyện của ngươi, tại sao ngươi lại cho rằng hắn phản bội ngươi? Ngươi biết rõ hắn yếu ớt nhát gan, làm sao còn có thể lập ra một kế hoạch như vậy để trả thù hắn?”
Giang Thượng Phàm đờ đẫn nhìn Giản Nhan Uyên, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói, “Ta cũng biết là mình rất khốn nạn, nhưng ngày đó cũng không biết vì sao ta lại rút vào sừng trâu, cho đến khi đã tạo thành sai lầm quá lớn thì mới chịu hối hận, nhưng hôm nay cho dù hối hận đến đứt gan đứt ruột thì cũng đã quá muộn.”
Giản Nhan Uyên thấy ánh mắt của Giang Thượng Phàm thấp thoáng có lệ quang liền biết chuyện này nhất định cũng khiến đối phương đau đến cực điểm. Cũng không nhẫn tâm tiếp tục trách móc Giang Thượng Phàm, sau một lúc trầm ngâm thì mới nói, “Mặc kệ như thế nào, Vương gia tốt nhất là mang Lưu Y đi gặp lão tiên sinh đi. Trước kia Lưu Y kính trọng lão tiên sinh nhất, có lẽ thấy hắn hoặc gặp lại nhiều môn sinh cũ thì sẽ bị kích động mà thanh tỉnh trở lại cũng không biết chừng.”
Đúng là một lời bừng tỉnh người trong mộng. Giang Thượng Phàm nhớ tới những lời của Ngự y, với trạng thái lúc này của Tô Lưu Y thì chỉ có thể bị ngoại lực kích động mới có khả năng thanh tỉnh, khi thanh tỉnh thì mới có thể cởi bỏ khúc mắc, nếu không sẽ ngô nghê cả đời, không thể cởi bỏ bất cứ khúc mắc nào.
Bởi vậy Giang Thượng Phàm lập tức nhận lời Giản Nhan Uyên, còn tự mình tiễn vị môn sinh của học đường cũ ra tận đại môn.
………….