Tối hôm đó, chờ Anna đi ngủ, Andre liền lén lút đứng dậy, cầm ít tiền, đội cái mũ, mặc quần áo thật dày, trước khi đi còn nhét đôi găng tay màu trắng Ludwig để lại cho mình vào trong túi áo, sau đó rón rén đi xuống lầu.
Lúc đi tới cửa, Andre khẽ đẩy cửa ra, bên ngoài chưa có tuyết rơi nhưng trên đất đã trắng xoá một mảnh, nhìn rất chói mắt. Andre mở to hai mắt một lúc lâu mới có thể thích ứng được.
Andre đè cái mũ thấp xuống, không khí ban đêm có lạnh hơn ban ngày một chút, nhưng hằng năm Andre sống ở Siberia, khí hậu như vậy cũng không đáng là gì.
Andre đảo mắt nhìn thoáng qua biệt thự của Ludwig đứng lẳng lặng trong đêm đen, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, bây giờ chỉ cần lên đường là có thể nhanh chóng gặp lại Ludwig rồi!
Còn chưa ra khỏi cổng trại tập trung, tim Andre đã nhảy bình bịch trong ngực.
Andre lấy găng tay của Ludwig ra, hôn nhẹ lên đó một cái, sau đó cầm một cây gậy gỗ lên.
Cổng trại tập trung vẫn còn xe tải đang chở người ra ngoài, vì vậy cổng vẫn chưa đóng. Hai binh sĩ đảng vệ quân giữ cửa đang đứng canh chừng, một người trong số đó đã vào bên trong trại tập trung hỗ trợ, chỉ còn một người đeo súng, tay cầm roi, thúc giục tù binh nhanh chóng lên xe.
Từ trong góc tường tối tăm, Andre chậm rãi đi tới cổng trại tập trung.
Đèn ở cổng trại tập trung rất sáng, gần như chiếu sáng hơn phân nửa quảng trường.
May là Andre ở trong biệt thự của Ludwig, bởi vì nơi canh chừng nghiêm ngặt nhất chính là bên trong trại tập trung, bên này dù sao vẫn đỡ hơn một chút.
Andre núp trong bóng tối, chờ mấy chiếc xe tải kia chạy qua sẽ che được ánh đèn.
Đợi thêm vài phút, Andre cảm thấy tay chân mình đều tê cóng, nhưng cặp mắt cậu vẫn dán chặt vào cổng trại tập trung.
Rốt cuộc cũng có ba chiếc xe tải chạy tới, tạo ra một mảng tối lớn.
Andre chống gậy gỗ đứng lên, sau đó cúi người đi tới cổng. Khoảng cách cũng không quá xa, Andre núp bên cạnh bánh xe tải, đầu cúi thật thấp, binh sĩ đảng vệ quân đang bận kiểm tra giấy chứng nhận của tài xế.
Andre nhanh chóng xông ra ngoài rồi chạy thẳng vào trong rừng, trong rừng tối đen như mực, cho dù bọn họ có bật đèn pin cũng chưa chắc có thể bắt được cậu.
“Nhanh lên! Có người vừa chạy ra!”
Phía sau có người hét to một tiếng.
Andre không dám dừng lại, liều mạng chạy vào chỗ tối trong rừng sâu.
“Bang bang bang ——”
Phía sau vang lên vài tiếng súng.
Do có người chạy trốn quá bất ngờ, phản ứng của bọn họ vẫn chậm một chút, vì vậy chưa thể gây bất lợi cho Andre.
Andre thở không ra hơi chạy vào trong rừng, chốc lát sau đã chạy đến chỗ sâu tít trong rừng. Quay mặt sang, Andre nhìn thấy một đội binh sĩ đảng vệ quân đang cầm đèn pin chiếu khắp rừng.
Vốn dĩ Andre muốn trốn đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, thôi cứ chạy trước rồi tính sau, vì vậy cậu tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước.
Không biết chạy thêm bao lâu, trên người và trên trán Andre đều đổ đầy mồ hôi, gió lạnh thổi qua khiến cậu cảm thấy lạnh buốt.
Andre há miệng, chống tay xuống đầu gối, khom người thở hổn hển.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng xe kéo, sau đó là ánh đèn sáng ngời.
Andre nghĩ thầm, thôi tiêu rồi!
Andre quay đầu lại, một chiếc xe kéo Soviet dừng lại bên người cậu.
Một ông lão trông giống như nông dân Soviet đang ngồi trên xe kéo, nhìn chằm chằm vào Andre , ngạc nhiên hỏi.
“Nhóc con, đêm hôm khuya khoắt sao lại chạy ra đây?”
Andre nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn ánh sáng mờ mờ trong rừng, lo lắng nói nhỏ:
“Xin ông giúp cháu một chút! . . . . . . Bây giờ có người đang đuổi theo cháu, ông có thể cho cháu lên xe không?! Xin ông đấy!!”
Andre nhăn mặt nhìn ông lão nông dân, bởi vì đang có việc áp tải tù binh nên đằng trước có thiết lập một trạm kiểm soát.
Ông lão nông dân không nói gì, chỉ gỡ mũ và bao tay xuống, cầm một cái khăn lông lau mặt cho Andre.
“Nhóc con, lau sạch mồ hôi đi.”
Andre sửng sốt, nhếch miệng cười với ông lão rồi cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Binh sĩ đảng vệ quân phía sau sắp đuổi tới nơi.
Ông lão nông dân đưa tay kéo Andre lên xe, hai người cùng ngồi chung ở đằng trước.
Andre trùm kĩ đầu lại, kéo mũ xuống thật thấp.
Ông lão nông dân mới vừa nhấn ga khởi động xe kéo, binh sĩ đảng vệ quân trong rừng đã mò tới, cầm đèn pin chiếu vào mặt Andre và ông lão.
“Đứng lại!”
Gã đàn ông dẫn đầu ra lệnh.
Ông lão nông dân lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn binh sĩ trại tập trung, cười nói:
“Không biết các vị tìm tôi có việc gì?”
Gã kia nhìn chằm chằm vào ông lão nông dân, không trả lời, chỉ cầm đèn pin chiếu vào mặt ông lão, sau đó chiếu đèn pin vào mặt Andre, nói:
“Thằng nhóc, đưa mặt ra đây!”
Andre liền tháo mũ trên đầu xuống, gã kia nắm cằm Andre, nhìn quanh một chút, có lẽ cảm thấy sắc mặt Andre hồng hào, hơn nữa không có bất kì vết thương nào rõ ràng, không giống tù binh trốn ra từ trại tập trung.
Gã đàn ông liếc Andre một cái, giật mạnh áo khoác ngoài của Andre ra, thấy bên trong là áo len thật dày, không phải quần áo của tù binh trại tập trung, vì vậy liền đẩy Andre ra.
Andre bị đẩy một cái, cả người ngã nhào lên người ông lão nông dân.
Binh sĩ đảng vệ quân nhìn chằm chằm vào ông lão, hỏi:
“Vừa rồi có nhìn thấy ai chạy ra từ rừng cây không?”
Ông lão nông dân lắc đầu, Andre cũng lắc đầu.
“Nửa đêm nửa hôm hai người ra ngoài làm gì?!”
Ông lão nông dân cười lấy lòng, chỉ vào phía sau xe kéo của mình, nói:
“Đưa một ít đồ ăn cho người ta. . . . . .”
Gã đàn ông kia ra lệnh cho thuộc hạ đi lục soát, quả nhiên chỉ tìm thấy một ít đồ ăn.
Cuối cùng, đám người kia mới quay lưng bỏ đi.
Andre thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên lau mồ hôi, quay đầu nói với ông lão nông dân: “Cám ơn ông đã giúp đỡ!”
Ông lão nông dân cười cười, chỉ vào trại tập trung phía trước, nói: “Cháu chạy ra từ kia à?”
Andre gật đầu.
Ông lão nông dân cười ha ha mấy tiếng, giơ ngón cái lên, nói: “Đúng là một cậu nhóc lợi hại!”
Andre gãi gãi đầu, cũng cười ha ha.
“Nhóc con, cháu đi đâu vậy?”
Andre trả lời:
“Cháu đến trạm xe lửa, sau đó đón xe đi Volgograd.”
Ông lão nông dân gật đầu.
“Vừa lúc có thể tiễn cháu một đoạn, ông cũng thuận đường đưa đồ qua chỗ này.”
“A, vậy cảm ơn nhiều!”
Ông lão nông dân phất tay một cái rồi khởi động xe, hai người ngồi trên xe kéo, tranh thủ trời tối chạy đến trạm xe lửa Moscow.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trại tập trung nơi Andre ở cũng không phải là trại tập trung chính, vì vậy số lượng tù binh cũng không nhiều, chiếm diện tích không lớn, vì vậy cũng không cách trạm xe lửa Moscow quá xa.
Hai năm trước Andre tham gia chiến dịch Moscow là nhập ngũ từ nông thôn nước Nga, sau đó tổ chức chỉnh biên ngay trong chỗ ở của quân đội, ngồi xe lửa suốt đêm đến Moscow, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày đã phải lên chiến trường, mới vừa đánh hai ngày đã bị lục quân Đức bao vây, vì vậy Andre cũng khá quen với trạm xe lửa Moscow.
Rất nhanh đã đến trạm xe lửa.
Andre chào tạm biệt ông lão nông dân, chậm rãi đi về phía mục tiêu, lúc đi vào mới phát hiện bên trong trạm xe lửa đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người cầm đồ chen chúc ở hai bên đường xe lửa, một hàng xe lửa chạy qua, sương mù mang theo bụi đất như muốn chôn vùi ngọn đèn đầu sáng rực ở trạm xe.
Andre đi tới nhìn bảng thông báo chuyến tàu, một lát nữa sẽ có chuyến tàu đi Volgograd, người bán vé ở đây cũng là người Đức.
Một vài tên quản lý người Đức đứng bên cạnh trạm xe lửa, trên tay cầm súng, dò xét chung quanh để đề phòng có người gây chuyện.
Andre cũng không có mang theo bao nhiêu thứ, chỉ mang theo một ít tiền.
“Cho tôi qua. . . . .”
“Làm ơn cho qua!”
Andre cố gắng đi xuyên qua đám người chật chội tới chỗ bán vé.
Người bán vé là một người phụ nữ Đức xinh đẹp thông minh, cặp mắt màu xanh lá cây đậm.
“Chào cô, cho tôi một vé đi Volgograd!”
Andre dùng tiếng Đức nói chuyện với người phụ nữ.
Người phụ nữ liếc Andre một cái, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:
“Cậu là người Đức?”
Andre lắc đầu.
“Không không, tôi là người Nga!”
Người phụ nữ gật đầu, nhìn hóa đơn trên tay, cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
“Xin lỗi, vé đi Volgograd đã bán hết, ngày mai quay lại sau đi!”
Andre ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, cô ta vẫn nhìn cậu chăm chú như trước, không giống như đang nói giỡn.
Andre im lặng gật đầu.
Cậu nghĩ thầm, không có vé thì không có vé, lên xe trước rồi tính sau.
Hai tay Andre cắm trong túi áo, cậu đi xuyên qua đám người đến trước trạm xe lửa.
Ngày xưa, đối diện trạm xe lửa là một quảng trường, bây giờ nơi đó đã bị máy bay ném bom phá hỏng, trở thành một mảnh phế tích đổ nát.
Andre thở dài một hơi, quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đội một cái khăn màu đỏ trên đầu, tay ôm một bé trai tóc vàng, đứa bé kia đang khóc không ngừng.
“Mẹ. . . . . . Mẹ ơi, baba đâu? Con muốn baba. . . . . . Huhu. . . . . .”
Người phụ nữ ngồi xuống, thấp giọng nói:
“Cục cưng đừng sợ, baba đang ở Volgograd. Baba là người hùng, sau khi gặp baba chúng ta sẽ không cần sợ nữa. . . . . Con đừng khóc. . . . . .”
Nói xong, người phụ nữ mở giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng con trai, sau đó cởi găng tay xuống, lấy khăn tay trong túi ra lau sạch khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của đứa bé, thấp giọng nói:
“Baba của chúng ta là anh hùng, chờ đến khi chúng ta tìm được baba rồi, chúng ta không cần phải sợ gì nữa. . . . . .”
Bé trai chớp chớp cặp mắt trong suốt dưới ngọn đèn, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của mẹ mình, cười nói:
“Baba là anh hùng, baba là anh hùng lớn!”
Người phụ nữ cười, gật đầu, hôn lên má bé trai một cái.
Andre ngơ ngác nhìn bé trai kia.
Đột nhiên, ở đằng xa truyền đến tiếng còi của xe lửa.
Một dãy xe đi Volgograd gầm rú chạy ra từ bóng tối, mặt đất rung chuyển ầm ầm. Xe vừa dừng lại bên trạm, mọi người đã điên cuồng vọt qua.
Tất cả mọi người giống như sắp phát điên, ai cũng muốn thoát khỏi thành phố đã bị hủy diệt này —— Có khi bọn họ còn chẳng biết cái gì đang chờ mình ở phía trước —— bọn họ chỉ muốn tránh xa chiến tranh và đau đớn ngay lập tức mà thôi.
Andre dựng cổ áo lên, cũng xông vào trong đám người chật chội.
“A—— Mẹ ơi!”
Đứa bé mới vừa rồi đột nhiên kêu một tiếng, âm thanh kia mang theo tiếng khóc nức nở.
Andre quay đầu lại, thấy đứa bé bị đám người đụng trúng, bây giờ đang ngồi dưới đất khóc, mẹ của nó vội vàng ngồi xuống ôm nó.
Những người bên cạnh tiếp tục vội vã chen lấn nhau, không ai để ý tới bọn họ.
Andre nhăn mặt, xoay người lại, bước tới khom lưng ôm đứa bé vào trong ngực.
Người phụ nữ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Andre.
Andre nhìn thấy trong đôi mắt màu đen kia tràn đầy nước mắt, cậu cười nói:
“Phu nhân, để tôi giúp bà ôm cháu bé đi, như vậy dễ dàng hơn!”
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
“A, vậy cảm ơn nhiều!”
Andre nắm tay người phụ nữ, cả hai cùng chen chúc lên xe.
Ghế trống đã sớm được lấp đầy.
Andre ôm đứa bé, kéo người phụ nữ kia ra gần cửa sổ trong hành lang, nhìn bóng đêm yên lặng ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ nói với đứa bé: “Cục cưng, mau nói cám ơn anh đi.”
Đứa bé kia đưa tay sờ sờ mặt Andre, “Cám ơn anh.”
Andre cười cười.
Hai người đứng nói chuyện.
“Cậu sống trong thành phố Moscow?”
Andre lắc đầu, “Tôi sống ở nông thôn.”
“Nhập ngũ tới đây?”
Andre gật đầu.
“Lúc Hồng quân Liên Xô trưng binh, tôi đi theo tới đây!”
“Đói bụng không? Tôi có mang theo rất nhiều đồ ăn! Ăn no rồi thì cái gì cũng không sợ!” Người phụ nữ cười cười, trông có vẻ rất ngây thơ.
Andre phát hiện, đặc điểm lớn nhất của phụ nữ chính là, trong bất kì hoàn cảnh khốn khổ nào, bọn họ cũng có thể tìm được chuyện khiến bản thân mình vui vẻ.
Andre lắc đầu.
“Không cần đâu, tôi không đói, bữa tối hôm nay tôi ăn rất nhiều!”
Andre nhếch miệng cười cười.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Andre.
“Chồng của tôi cũng là Hồng quân Liên Xô. Một thời gian ngắn trước đây, quân đội dời đến Volgograd. Tôi rất nhớ anh ấy, vì vậy mới mang theo con trai đi tìm. Cậu nói cho tôi biết đi, có phải ở Volgograd sắp xảy ra chiến tranh không?”
Andre nhìn người phụ nữ mặc dù trông vô cùng tiều tụy nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, lắc đầu nói:
“Không chắc nữa, có lẽ ngài Stalin nhớ bọn họ nên mới gọi bọn họ đến Volgograd!”
Người phụ nữ xì một tiếng, bật cười.
“Cậu thật hài hước! Còn cậu đến Volgograd làm gì? Tìm Hồng quân sao?”
Andre đột nhiên đỏ mặt, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ho một tiếng, nói: “Tôi đi tìm ta ba tôi. . . . . .”
Người phụ nữ gật đầu, “Cậu còn quá nhỏ, không nên đi đánh giặc! Đó là chuyện của người lớn mà, đúng không?”
Andre nhìn người phụ nữ một cái, cười ôn hòa.
“Tôi cũng không còn nhỏ nữa, tôi muốn đi đánh giặc nhưng baba tôi không cho, nếu tôi đi ông ấy sẽ tức giận.”
Người phụ nữ ừ một tiếng.
Lúc này, nhân viên kiểm vé đi tới, là một gã đàn ông người Nga vóc dáng vô cùng thấp bé.
Gã chìa bàn tay tới trước mặt Andre, lạnh lùng nói, “Lấy vé ra.”
Người phụ nữ vội vàng lấy vé ra, gã nhân viên kia nhìn thoáng qua, xé một góc trên vé, sau đó trả lại cho người phụ nữ rồi quay sang nhìn Andre,” Vé đâu?”
Andre thả đứa bé xuống, sau đó giả vờ đưa tay tìm tìm trong túi áo, vẻ mặt xin lỗi nói:
“Tôi xin lỗi, vé của tôi hình như rơi mất rồi, tôi có thể mua vé bổ sung không?”
“Mẹ nó! Mày không có vé mà dám lên xe à?!” Gã ta đột nhiên phát điên, rống lên.
Đứa bé bị dọa đến phát khóc, gã nhân viên kiểm vé chỉ vào đứa bé, mắng:
“Thằng quỷ! Câm mồm lại! Khóc nữa tao ném mày xuống dưới đấy!”
Andre nắm chặt tay gã ta, lạnh lùng nói:
“Đồ chết tiệt! Ông là đồ khốn nạn! Có bản lĩnh thì đừng có hù dọa trẻ con!”
Gã nhân viên kiểm vé dùng sức đẩy Andre một cái.
Andre lùi một bước về sau.
Gã đàn ông tức giận nhìn chằm chằm vào Andre, muốn giơ tay lên đánh Andre. Andre không nói hai lời, trực tiếp vung tay đấm thẳng vào mặt gã, xung quanh phát ra nhiều tiếng kinh hô.
Gã ta bị đau, dùng tay che miệng lại, khóe miệng và lỗ mũi đều chảy máu, máu chảy xuống đầy tay.
Andre rất gầy, nắm tay của cậu gần như đều là xương, vì vậy lúc dùng tay đấm người rất đau, cũng rất có lực.
Andre thấy gã che miệng, dứt khoát giơ chân lên, dùng sức đá gã xuống đất, sau đó trèo lên người gã, tiếp tục đấm vào mặt gã.
“Đồ khốn! Đồ chết tiệt! Có giỏi thì đi mà hét lên với người Đức! Sao lại hù dọa trẻ con! Ông đúng là đồ chết nhát!”
Những người đứng xem vừa vỗ tay vừa khen hay.
Chốc lát sau, bảo vệ trên tàu đã tới, không nói hai lời liền cho Andre một gậy.
Andre bị đánh đau, sau đó bị xách cổ áo lôi lên.
Bảo vệ túm cổ áo Andre, vẻ mặt lạnh lùng:
“Thằng khốn, quậy cái gì thế?!”
Andre cắn môi, cười lạnh nhìn tên bảo vệ:
“Người này không chỉ ăn nói thô lỗ mà còn ức hiếp trẻ con! Tôi bị mất vé, mua vé bổ sung không được sao?! Tại sao ông ta phải hét vào mặt chúng tôi! Tất cả mọi người ở đây đều là người Nga, có nhất thiết phải làm vậy với nhau không?!”
Tên bảo vệ quay đầu lại, nhìn trên mặt bé trai thấm đẫm nước mắt bị mẹ nó ôm vào lòng, hắn đẩy mạnh Andre về phía trước, chỉ vào Andre, cảnh cáo:
“Nhóc con, đàng hoàng lại cho tôi! Đừng có gây thêm chuyện!”
Sau đó có thêm mấy người tới đưa tên nhân viên kiểm vé vừa rồi đi mất.
Andre lạnh lùng nhìn bọn họ, nhún nhún vai, sửa sang lại cổ áo của mình.
“Cậu có sao không?” Người phụ nữ lo lắng nhìn Andre.
Andre cười cười, “Không có gì.”
Nói xong, Andre cúi người xuống ôm bé trai vào trong ngực, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười an ủi:
“Bé ngoan, đừng sợ.”
Người phụ nữ che miệng cười ha ha.
Một lát sau, một nhân viên mới đi xuống. Lúc nhìn thấy Andre, người nọ chỉ nhếch miệng cười, không có yêu cầu Andre mua vé bổ sung.
Andre thầm nghĩ vậy là có thể tiết kiệm tiền, vì thế cũng chẳng thèm mua vé bổ sung nữa.
——————-
Tối hôm đó, chờ Anna đi ngủ, Andre liền lén lút đứng dậy, cầm ít tiền, đội cái mũ, mặc quần áo thật dày, trước khi đi còn nhét đôi găng tay màu trắng Ludwig để lại cho mình vào trong túi áo, sau đó rón rén đi xuống lầu.
Lúc đi tới cửa, Andre khẽ đẩy cửa ra, bên ngoài chưa có tuyết rơi nhưng trên đất đã trắng xoá một mảnh, nhìn rất chói mắt. Andre mở to hai mắt một lúc lâu mới có thể thích ứng được.
Andre đè cái mũ thấp xuống, không khí ban đêm có lạnh hơn ban ngày một chút, nhưng hằng năm Andre sống ở Siberia, khí hậu như vậy cũng không đáng là gì.
Andre đảo mắt nhìn thoáng qua biệt thự của Ludwig đứng lẳng lặng trong đêm đen, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, bây giờ chỉ cần lên đường là có thể nhanh chóng gặp lại Ludwig rồi!
Còn chưa ra khỏi cổng trại tập trung, tim Andre đã nhảy bình bịch trong ngực.
Andre lấy găng tay của Ludwig ra, hôn nhẹ lên đó một cái, sau đó cầm một cây gậy gỗ lên.
Cổng trại tập trung vẫn còn xe tải đang chở người ra ngoài, vì vậy cổng vẫn chưa đóng. Hai binh sĩ đảng vệ quân giữ cửa đang đứng canh chừng, một người trong số đó đã vào bên trong trại tập trung hỗ trợ, chỉ còn một người đeo súng, tay cầm roi, thúc giục tù binh nhanh chóng lên xe.
Từ trong góc tường tối tăm, Andre chậm rãi đi tới cổng trại tập trung.
Đèn ở cổng trại tập trung rất sáng, gần như chiếu sáng hơn phân nửa quảng trường.
May là Andre ở trong biệt thự của Ludwig, bởi vì nơi canh chừng nghiêm ngặt nhất chính là bên trong trại tập trung, bên này dù sao vẫn đỡ hơn một chút.
Andre núp trong bóng tối, chờ mấy chiếc xe tải kia chạy qua sẽ che được ánh đèn.
Đợi thêm vài phút, Andre cảm thấy tay chân mình đều tê cóng, nhưng cặp mắt cậu vẫn dán chặt vào cổng trại tập trung.
Rốt cuộc cũng có ba chiếc xe tải chạy tới, tạo ra một mảng tối lớn.
Andre chống gậy gỗ đứng lên, sau đó cúi người đi tới cổng. Khoảng cách cũng không quá xa, Andre núp bên cạnh bánh xe tải, đầu cúi thật thấp, binh sĩ đảng vệ quân đang bận kiểm tra giấy chứng nhận của tài xế.
Andre nhanh chóng xông ra ngoài rồi chạy thẳng vào trong rừng, trong rừng tối đen như mực, cho dù bọn họ có bật đèn pin cũng chưa chắc có thể bắt được cậu.
“Nhanh lên! Có người vừa chạy ra!”
Phía sau có người hét to một tiếng.
Andre không dám dừng lại, liều mạng chạy vào chỗ tối trong rừng sâu.
“Bang bang bang ——”
Phía sau vang lên vài tiếng súng.
Do có người chạy trốn quá bất ngờ, phản ứng của bọn họ vẫn chậm một chút, vì vậy chưa thể gây bất lợi cho Andre.
Andre thở không ra hơi chạy vào trong rừng, chốc lát sau đã chạy đến chỗ sâu tít trong rừng. Quay mặt sang, Andre nhìn thấy một đội binh sĩ đảng vệ quân đang cầm đèn pin chiếu khắp rừng.
Vốn dĩ Andre muốn trốn đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, thôi cứ chạy trước rồi tính sau, vì vậy cậu tiếp tục vùi đầu chạy về phía trước.
Không biết chạy thêm bao lâu, trên người và trên trán Andre đều đổ đầy mồ hôi, gió lạnh thổi qua khiến cậu cảm thấy lạnh buốt.
Andre há miệng, chống tay xuống đầu gối, khom người thở hổn hển.
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng xe kéo, sau đó là ánh đèn sáng ngời.
Andre nghĩ thầm, thôi tiêu rồi!
Andre quay đầu lại, một chiếc xe kéo Soviet dừng lại bên người cậu.
Một ông lão trông giống như nông dân Soviet đang ngồi trên xe kéo, nhìn chằm chằm vào Andre , ngạc nhiên hỏi.
“Nhóc con, đêm hôm khuya khoắt sao lại chạy ra đây?”
Andre nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn ánh sáng mờ mờ trong rừng, lo lắng nói nhỏ:
“Xin ông giúp cháu một chút! . . . . . . Bây giờ có người đang đuổi theo cháu, ông có thể cho cháu lên xe không?! Xin ông đấy!!”
Andre nhăn mặt nhìn ông lão nông dân, bởi vì đang có việc áp tải tù binh nên đằng trước có thiết lập một trạm kiểm soát.
Ông lão nông dân không nói gì, chỉ gỡ mũ và bao tay xuống, cầm một cái khăn lông lau mặt cho Andre.
“Nhóc con, lau sạch mồ hôi đi.”
Andre sửng sốt, nhếch miệng cười với ông lão rồi cầm khăn lông lau mồ hôi trên mặt.
Binh sĩ đảng vệ quân phía sau sắp đuổi tới nơi.
Ông lão nông dân đưa tay kéo Andre lên xe, hai người cùng ngồi chung ở đằng trước.
Andre trùm kĩ đầu lại, kéo mũ xuống thật thấp.
Ông lão nông dân mới vừa nhấn ga khởi động xe kéo, binh sĩ đảng vệ quân trong rừng đã mò tới, cầm đèn pin chiếu vào mặt Andre và ông lão.
“Đứng lại!”
Gã đàn ông dẫn đầu ra lệnh.
Ông lão nông dân lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn binh sĩ trại tập trung, cười nói:
“Không biết các vị tìm tôi có việc gì?”
Gã kia nhìn chằm chằm vào ông lão nông dân, không trả lời, chỉ cầm đèn pin chiếu vào mặt ông lão, sau đó chiếu đèn pin vào mặt Andre, nói:
“Thằng nhóc, đưa mặt ra đây!”
Andre liền tháo mũ trên đầu xuống, gã kia nắm cằm Andre, nhìn quanh một chút, có lẽ cảm thấy sắc mặt Andre hồng hào, hơn nữa không có bất kì vết thương nào rõ ràng, không giống tù binh trốn ra từ trại tập trung.
Gã đàn ông liếc Andre một cái, giật mạnh áo khoác ngoài của Andre ra, thấy bên trong là áo len thật dày, không phải quần áo của tù binh trại tập trung, vì vậy liền đẩy Andre ra.
Andre bị đẩy một cái, cả người ngã nhào lên người ông lão nông dân.
Binh sĩ đảng vệ quân nhìn chằm chằm vào ông lão, hỏi:
“Vừa rồi có nhìn thấy ai chạy ra từ rừng cây không?”
Ông lão nông dân lắc đầu, Andre cũng lắc đầu.
“Nửa đêm nửa hôm hai người ra ngoài làm gì?!”
Ông lão nông dân cười lấy lòng, chỉ vào phía sau xe kéo của mình, nói:
“Đưa một ít đồ ăn cho người ta. . . . . .”
Gã đàn ông kia ra lệnh cho thuộc hạ đi lục soát, quả nhiên chỉ tìm thấy một ít đồ ăn.
Cuối cùng, đám người kia mới quay lưng bỏ đi.
Andre thở phào nhẹ nhõm một hơi, giơ tay lên lau mồ hôi, quay đầu nói với ông lão nông dân: “Cám ơn ông đã giúp đỡ!”
Ông lão nông dân cười cười, chỉ vào trại tập trung phía trước, nói: “Cháu chạy ra từ kia à?”
Andre gật đầu.
Ông lão nông dân cười ha ha mấy tiếng, giơ ngón cái lên, nói: “Đúng là một cậu nhóc lợi hại!”
Andre gãi gãi đầu, cũng cười ha ha.
“Nhóc con, cháu đi đâu vậy?”
Andre trả lời:
“Cháu đến trạm xe lửa, sau đó đón xe đi Volgograd.”
Ông lão nông dân gật đầu.
“Vừa lúc có thể tiễn cháu một đoạn, ông cũng thuận đường đưa đồ qua chỗ này.”
“A, vậy cảm ơn nhiều!”
Ông lão nông dân phất tay một cái rồi khởi động xe, hai người ngồi trên xe kéo, tranh thủ trời tối chạy đến trạm xe lửa Moscow.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trại tập trung nơi Andre ở cũng không phải là trại tập trung chính, vì vậy số lượng tù binh cũng không nhiều, chiếm diện tích không lớn, vì vậy cũng không cách trạm xe lửa Moscow quá xa.
Hai năm trước Andre tham gia chiến dịch Moscow là nhập ngũ từ nông thôn nước Nga, sau đó tổ chức chỉnh biên ngay trong chỗ ở của quân đội, ngồi xe lửa suốt đêm đến Moscow, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày đã phải lên chiến trường, mới vừa đánh hai ngày đã bị lục quân Đức bao vây, vì vậy Andre cũng khá quen với trạm xe lửa Moscow.
Rất nhanh đã đến trạm xe lửa.
Andre chào tạm biệt ông lão nông dân, chậm rãi đi về phía mục tiêu, lúc đi vào mới phát hiện bên trong trạm xe lửa đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người cầm đồ chen chúc ở hai bên đường xe lửa, một hàng xe lửa chạy qua, sương mù mang theo bụi đất như muốn chôn vùi ngọn đèn đầu sáng rực ở trạm xe.
Andre đi tới nhìn bảng thông báo chuyến tàu, một lát nữa sẽ có chuyến tàu đi Volgograd, người bán vé ở đây cũng là người Đức.
Một vài tên quản lý người Đức đứng bên cạnh trạm xe lửa, trên tay cầm súng, dò xét chung quanh để đề phòng có người gây chuyện.
Andre cũng không có mang theo bao nhiêu thứ, chỉ mang theo một ít tiền.
“Cho tôi qua. . . . .”
“Làm ơn cho qua!”
Andre cố gắng đi xuyên qua đám người chật chội tới chỗ bán vé.
Người bán vé là một người phụ nữ Đức xinh đẹp thông minh, cặp mắt màu xanh lá cây đậm.
“Chào cô, cho tôi một vé đi Volgograd!”
Andre dùng tiếng Đức nói chuyện với người phụ nữ.
Người phụ nữ liếc Andre một cái, khuôn mặt không có biểu tình gì, nói:
“Cậu là người Đức?”
Andre lắc đầu.
“Không không, tôi là người Nga!”
Người phụ nữ gật đầu, nhìn hóa đơn trên tay, cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
“Xin lỗi, vé đi Volgograd đã bán hết, ngày mai quay lại sau đi!”
Andre ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, cô ta vẫn nhìn cậu chăm chú như trước, không giống như đang nói giỡn.
Andre im lặng gật đầu.
Cậu nghĩ thầm, không có vé thì không có vé, lên xe trước rồi tính sau.
Hai tay Andre cắm trong túi áo, cậu đi xuyên qua đám người đến trước trạm xe lửa.
Ngày xưa, đối diện trạm xe lửa là một quảng trường, bây giờ nơi đó đã bị máy bay ném bom phá hỏng, trở thành một mảnh phế tích đổ nát.
Andre thở dài một hơi, quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đội một cái khăn màu đỏ trên đầu, tay ôm một bé trai tóc vàng, đứa bé kia đang khóc không ngừng.
“Mẹ. . . . . . Mẹ ơi, baba đâu? Con muốn baba. . . . . . Huhu. . . . . .”
Người phụ nữ ngồi xuống, thấp giọng nói:
“Cục cưng đừng sợ, baba đang ở Volgograd. Baba là người hùng, sau khi gặp baba chúng ta sẽ không cần sợ nữa. . . . . Con đừng khóc. . . . . .”
Nói xong, người phụ nữ mở giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng con trai, sau đó cởi găng tay xuống, lấy khăn tay trong túi ra lau sạch khuôn mặt khóc đến đỏ bừng của đứa bé, thấp giọng nói:
“Baba của chúng ta là anh hùng, chờ đến khi chúng ta tìm được baba rồi, chúng ta không cần phải sợ gì nữa. . . . . .”
Bé trai chớp chớp cặp mắt trong suốt dưới ngọn đèn, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của mẹ mình, cười nói:
“Baba là anh hùng, baba là anh hùng lớn!”
Người phụ nữ cười, gật đầu, hôn lên má bé trai một cái.
Andre ngơ ngác nhìn bé trai kia.
Đột nhiên, ở đằng xa truyền đến tiếng còi của xe lửa.
Một dãy xe đi Volgograd gầm rú chạy ra từ bóng tối, mặt đất rung chuyển ầm ầm. Xe vừa dừng lại bên trạm, mọi người đã điên cuồng vọt qua.
Tất cả mọi người giống như sắp phát điên, ai cũng muốn thoát khỏi thành phố đã bị hủy diệt này —— Có khi bọn họ còn chẳng biết cái gì đang chờ mình ở phía trước —— bọn họ chỉ muốn tránh xa chiến tranh và đau đớn ngay lập tức mà thôi.
Andre dựng cổ áo lên, cũng xông vào trong đám người chật chội.
“A—— Mẹ ơi!”
Đứa bé mới vừa rồi đột nhiên kêu một tiếng, âm thanh kia mang theo tiếng khóc nức nở.
Andre quay đầu lại, thấy đứa bé bị đám người đụng trúng, bây giờ đang ngồi dưới đất khóc, mẹ của nó vội vàng ngồi xuống ôm nó.
Những người bên cạnh tiếp tục vội vã chen lấn nhau, không ai để ý tới bọn họ.
Andre nhăn mặt, xoay người lại, bước tới khom lưng ôm đứa bé vào trong ngực.
Người phụ nữ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Andre.
Andre nhìn thấy trong đôi mắt màu đen kia tràn đầy nước mắt, cậu cười nói:
“Phu nhân, để tôi giúp bà ôm cháu bé đi, như vậy dễ dàng hơn!”
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó cười gật đầu.
“A, vậy cảm ơn nhiều!”
Andre nắm tay người phụ nữ, cả hai cùng chen chúc lên xe.
Ghế trống đã sớm được lấp đầy.
Andre ôm đứa bé, kéo người phụ nữ kia ra gần cửa sổ trong hành lang, nhìn bóng đêm yên lặng ngoài cửa sổ.
Người phụ nữ nói với đứa bé: “Cục cưng, mau nói cám ơn anh đi.”
Đứa bé kia đưa tay sờ sờ mặt Andre, “Cám ơn anh.”
Andre cười cười.
Hai người đứng nói chuyện.
“Cậu sống trong thành phố Moscow?”
Andre lắc đầu, “Tôi sống ở nông thôn.”
“Nhập ngũ tới đây?”
Andre gật đầu.
“Lúc Hồng quân Liên Xô trưng binh, tôi đi theo tới đây!”
“Đói bụng không? Tôi có mang theo rất nhiều đồ ăn! Ăn no rồi thì cái gì cũng không sợ!” Người phụ nữ cười cười, trông có vẻ rất ngây thơ.
Andre phát hiện, đặc điểm lớn nhất của phụ nữ chính là, trong bất kì hoàn cảnh khốn khổ nào, bọn họ cũng có thể tìm được chuyện khiến bản thân mình vui vẻ.
Andre lắc đầu.
“Không cần đâu, tôi không đói, bữa tối hôm nay tôi ăn rất nhiều!”
Andre nhếch miệng cười cười.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Andre.
“Chồng của tôi cũng là Hồng quân Liên Xô. Một thời gian ngắn trước đây, quân đội dời đến Volgograd. Tôi rất nhớ anh ấy, vì vậy mới mang theo con trai đi tìm. Cậu nói cho tôi biết đi, có phải ở Volgograd sắp xảy ra chiến tranh không?”
Andre nhìn người phụ nữ mặc dù trông vô cùng tiều tụy nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, lắc đầu nói:
“Không chắc nữa, có lẽ ngài Stalin nhớ bọn họ nên mới gọi bọn họ đến Volgograd!”
Người phụ nữ xì một tiếng, bật cười.
“Cậu thật hài hước! Còn cậu đến Volgograd làm gì? Tìm Hồng quân sao?”
Andre đột nhiên đỏ mặt, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ho một tiếng, nói: “Tôi đi tìm ta ba tôi. . . . . .”
Người phụ nữ gật đầu, “Cậu còn quá nhỏ, không nên đi đánh giặc! Đó là chuyện của người lớn mà, đúng không?”
Andre nhìn người phụ nữ một cái, cười ôn hòa.
“Tôi cũng không còn nhỏ nữa, tôi muốn đi đánh giặc nhưng baba tôi không cho, nếu tôi đi ông ấy sẽ tức giận.”
Người phụ nữ ừ một tiếng.
Lúc này, nhân viên kiểm vé đi tới, là một gã đàn ông người Nga vóc dáng vô cùng thấp bé.
Gã chìa bàn tay tới trước mặt Andre, lạnh lùng nói, “Lấy vé ra.”
Người phụ nữ vội vàng lấy vé ra, gã nhân viên kia nhìn thoáng qua, xé một góc trên vé, sau đó trả lại cho người phụ nữ rồi quay sang nhìn Andre,” Vé đâu?”
Andre thả đứa bé xuống, sau đó giả vờ đưa tay tìm tìm trong túi áo, vẻ mặt xin lỗi nói:
“Tôi xin lỗi, vé của tôi hình như rơi mất rồi, tôi có thể mua vé bổ sung không?”
“Mẹ nó! Mày không có vé mà dám lên xe à?!” Gã ta đột nhiên phát điên, rống lên.
Đứa bé bị dọa đến phát khóc, gã nhân viên kiểm vé chỉ vào đứa bé, mắng:
“Thằng quỷ! Câm mồm lại! Khóc nữa tao ném mày xuống dưới đấy!”
Andre nắm chặt tay gã ta, lạnh lùng nói:
“Đồ chết tiệt! Ông là đồ khốn nạn! Có bản lĩnh thì đừng có hù dọa trẻ con!”
Gã nhân viên kiểm vé dùng sức đẩy Andre một cái.
Andre lùi một bước về sau.
Gã đàn ông tức giận nhìn chằm chằm vào Andre, muốn giơ tay lên đánh Andre. Andre không nói hai lời, trực tiếp vung tay đấm thẳng vào mặt gã, xung quanh phát ra nhiều tiếng kinh hô.
Gã ta bị đau, dùng tay che miệng lại, khóe miệng và lỗ mũi đều chảy máu, máu chảy xuống đầy tay.
Andre rất gầy, nắm tay của cậu gần như đều là xương, vì vậy lúc dùng tay đấm người rất đau, cũng rất có lực.
Andre thấy gã che miệng, dứt khoát giơ chân lên, dùng sức đá gã xuống đất, sau đó trèo lên người gã, tiếp tục đấm vào mặt gã.
“Đồ khốn! Đồ chết tiệt! Có giỏi thì đi mà hét lên với người Đức! Sao lại hù dọa trẻ con! Ông đúng là đồ chết nhát!”
Những người đứng xem vừa vỗ tay vừa khen hay.
Chốc lát sau, bảo vệ trên tàu đã tới, không nói hai lời liền cho Andre một gậy.
Andre bị đánh đau, sau đó bị xách cổ áo lôi lên.
Bảo vệ túm cổ áo Andre, vẻ mặt lạnh lùng:
“Thằng khốn, quậy cái gì thế?!”
Andre cắn môi, cười lạnh nhìn tên bảo vệ:
“Người này không chỉ ăn nói thô lỗ mà còn ức hiếp trẻ con! Tôi bị mất vé, mua vé bổ sung không được sao?! Tại sao ông ta phải hét vào mặt chúng tôi! Tất cả mọi người ở đây đều là người Nga, có nhất thiết phải làm vậy với nhau không?!”
Tên bảo vệ quay đầu lại, nhìn trên mặt bé trai thấm đẫm nước mắt bị mẹ nó ôm vào lòng, hắn đẩy mạnh Andre về phía trước, chỉ vào Andre, cảnh cáo:
“Nhóc con, đàng hoàng lại cho tôi! Đừng có gây thêm chuyện!”
Sau đó có thêm mấy người tới đưa tên nhân viên kiểm vé vừa rồi đi mất.
Andre lạnh lùng nhìn bọn họ, nhún nhún vai, sửa sang lại cổ áo của mình.
“Cậu có sao không?” Người phụ nữ lo lắng nhìn Andre.
Andre cười cười, “Không có gì.”
Nói xong, Andre cúi người xuống ôm bé trai vào trong ngực, lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cười an ủi:
“Bé ngoan, đừng sợ.”
Người phụ nữ che miệng cười ha ha.
Một lát sau, một nhân viên mới đi xuống. Lúc nhìn thấy Andre, người nọ chỉ nhếch miệng cười, không có yêu cầu Andre mua vé bổ sung.
Andre thầm nghĩ vậy là có thể tiết kiệm tiền, vì thế cũng chẳng thèm mua vé bổ sung nữa.
——————-