- Yin! Em đừng vậy có được không? Tên đó có đáng để em như thế này? - Ken nhìn Yin như van lơn pha đau buồn vô hạn. Ken yêu Yin... Yêu rất nhiều...mỗi khi nhìn Yin buồn lòng cậu lại đau nhói. Ken không biết kẻ nào đã khiến Yin trở nên u buồn như vậy. Nếu gặp kẻ đó chắc Ken sẽ giết chết hắn ( Vil *nhếch mép khinh thường* :cả dòng tộc nhà mi cũng không động được vào sợi tóc của ta ) . - Tránh xa tôi ra... Tôi không cần anh. - Yin lạnh lùng, nhẹ gạt những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi, cô bước đi.
- 5 năm rồi...5 năm rồi... Nếu hắn còn yêu em thì sao hắn chưa về? - Ken nhìn Yin đau khổ
- IM ĐI!!! Cậu ấy sẽ về... Anh biết gì về cậu ấy chứ ! - Yin hét lên rồi chạy đi...
Yin bỏ chạy vì nhỡ điều Ken nói là sự thật... Vil không yêu Yin nữa... Nhưng trái tim Yin vẫn mãi yêu Vil... Phải chăng Yin đã đặt trái tim mình nhầm địa chỉ ? ( t/g: chuẩn ) Yin lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, Vil nhất định sẽ về... Vì lời hứa...
Bông tuyết trên tay còn đó... Mà người đã đi đâu mất rồi?...
Yin viết ra giấy tất cả những nghĩ suy của mình... Nỗi nhớ về nó. Rồi cho vào một lọ rỗng bịt kín, thả trôi ra biển. Mong biển sẽ gửi những tâm sự của cô đến ai kia. Cô biết tỉ lệ Vil nhặt được chiếc hộp chắc chưa đến 0,00...001% có n số 0 trong đó. Yin tự cười với suy nghĩ của mình. Dù sao làm vậy cũng khiến cô nguôi ngoai đi phần nào. Yin tưởng tượng ra cảnh một người lạ nào đó vô tình vớt được cái lọ này... Hazzz. Tưởng tượng làm gì khi không biết nó có tạt lại vào bờ hay là bị con cá nào đó nuốt chửng không cơ chứ.
Yin quay về nhà, lấy những tấm ảnh cô và nó chụp chung ra nhìn, không nhiều lắm vì nó không thích chụp ảnh. Nước mắt lại rơi... Cô quá yếu đuối chăng... Phải chi nó không đi theo những hoài bão, phải chi nó suy nghĩ rằng Yin chỉ hạnh phúc khi bên nó, phải chi...
Ôi! Phải chi mãi mãi vẫn chỉ là phải chi thôi.
Nỗi đau cô tự chịu vì cô đã không thể giữ nó bên cạnh, vì cô quá yếu đuối cứ mãi ngóng trông về một bóng hình.... Xa mãi... Nhưng nếu chọn, Yin vẫn sẽ chọn Vil... Đợi Vil đến hết đời cũng được... Không cần biết nó còn nhớ Yin không...
- Yin! Em đừng vậy có được không? Tên đó có đáng để em như thế này? - Ken nhìn Yin như van lơn pha đau buồn vô hạn. Ken yêu Yin... Yêu rất nhiều...mỗi khi nhìn Yin buồn lòng cậu lại đau nhói. Ken không biết kẻ nào đã khiến Yin trở nên u buồn như vậy. Nếu gặp kẻ đó chắc Ken sẽ giết chết hắn ( Vil nhếch mép khinh thường :cả dòng tộc nhà mi cũng không động được vào sợi tóc của ta ) . - Tránh xa tôi ra... Tôi không cần anh. - Yin lạnh lùng, nhẹ gạt những giọt nước mắt còn đọng trên khoé mi, cô bước đi.
- năm rồi... năm rồi... Nếu hắn còn yêu em thì sao hắn chưa về? - Ken nhìn Yin đau khổ
- IM ĐI!!! Cậu ấy sẽ về... Anh biết gì về cậu ấy chứ ! - Yin hét lên rồi chạy đi...
Yin bỏ chạy vì nhỡ điều Ken nói là sự thật... Vil không yêu Yin nữa... Nhưng trái tim Yin vẫn mãi yêu Vil... Phải chăng Yin đã đặt trái tim mình nhầm địa chỉ ? ( t/g: chuẩn ) Yin lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, Vil nhất định sẽ về... Vì lời hứa...
Bông tuyết trên tay còn đó... Mà người đã đi đâu mất rồi?...
Yin viết ra giấy tất cả những nghĩ suy của mình... Nỗi nhớ về nó. Rồi cho vào một lọ rỗng bịt kín, thả trôi ra biển. Mong biển sẽ gửi những tâm sự của cô đến ai kia. Cô biết tỉ lệ Vil nhặt được chiếc hộp chắc chưa đến ,...% có n số trong đó. Yin tự cười với suy nghĩ của mình. Dù sao làm vậy cũng khiến cô nguôi ngoai đi phần nào. Yin tưởng tượng ra cảnh một người lạ nào đó vô tình vớt được cái lọ này... Hazzz. Tưởng tượng làm gì khi không biết nó có tạt lại vào bờ hay là bị con cá nào đó nuốt chửng không cơ chứ.
Yin quay về nhà, lấy những tấm ảnh cô và nó chụp chung ra nhìn, không nhiều lắm vì nó không thích chụp ảnh. Nước mắt lại rơi... Cô quá yếu đuối chăng... Phải chi nó không đi theo những hoài bão, phải chi nó suy nghĩ rằng Yin chỉ hạnh phúc khi bên nó, phải chi...
Ôi! Phải chi mãi mãi vẫn chỉ là phải chi thôi.
Nỗi đau cô tự chịu vì cô đã không thể giữ nó bên cạnh, vì cô quá yếu đuối cứ mãi ngóng trông về một bóng hình.... Xa mãi... Nhưng nếu chọn, Yin vẫn sẽ chọn Vil... Đợi Vil đến hết đời cũng được... Không cần biết nó còn nhớ Yin không...