Nó cúi xuống nhặt cái vật theo con sóng đập vào đầu nó. Nó là một cái lọ thủy tinh trong suốt, trong đó có những hoa tuyết cắt từ giấy, tờ giấy cuộn tròn,được buộc bằng sợi ruy băng hồng với dòng chữ "gửi nỗi buồn về biển" - Thư SOS ạ - Lay lại gần chỗ nó
- À ha... Thư SOS - Lei cũng lại gần
Nó nhìn Lay, Lei. Cơ mắt nó giật giật
- Ngu! Ngu! Thằng điên nào đi cắt hoa giấ, buộc ruy băng cho thư SOS...ngu! Ngu!
Sau mỗi chữ "ngu" là nó cốc cho hai tên kia rõ đau. Nó cầm cái hộp vào trong
- Auu...hu....- Lay, Lei ôm đầu
Nó bỗng quay phắt lại
- Kích hoạt chết độ bảo vệ
- Dạ - Lay,Lei đứng nghiêm, nắm tay phải đập vào ngực. Đây là cách chào của Hắc Long phiệt
Nó vào trong phòng, ngắm nghía cái hộp. Dòng chữ trên ruy băng... Hình như nó đã gặp ở đâu đó. Lay, Lei sau khi kích hoạt xong cũng vào trong với nó
- Thuộc hạ đọc với - Lei,Lay đồng thanh rồi ngồi sang hai bên.
Đã kích hoạt chết độ bảo vệ, bên ngoài sóng to gió lớn, con tàu của nó vẫn đứng yên sừng sững.
Nó mở cái hộp ra... Không khí trong hộp bị bịt kín nay được giải toả. Một mùi hương nhẹ dịu, thanh khiết từ trong chiếu hộp toả ra
- À ha... Của con gái...khịt khịt - Lei hít hít
- Giống cái con có bốn chân mà dùng để canh cửa ấy - Lay quay ra đá xoay Lei
- Her...
Nó không nói gì, nhắm mắt cảm nhận. Mùi hương rất thân thuộc... Nó quen chủ của chiếc hộp này chăng... Nghe có vẻ vô lí.
Nó lấy bức thư ra đọc... Sững người...
"[...] 5 năm Vil đi biệt không chút tin tức, Vil biết Yin đau khổ thế nào không? [...] sao Vil lại nghĩ bên Vil Yin không có hạnh phúc... Trong khi hạnh phúc của Yin chính là Vil...Vil còn nhớ lời hứa chứ? Bông tuyết vẫn còn mà... [...] nhớ Vil lắm... Yin lại khóc rồi... Vil mau về ha... [...] )
Một số chữ bị nhoè... Có lẽ là chủ nhân của bức thư này đã khóc khi viết .
Nó lặng người... Ở phương xa kia vẫn có người luôn nhớ về nó... Kí ức ùa về... Cô nhóc thiên thần khiến tim nó lỗi nhịp... Lời hứa hẹn... Những kỉ niệm... Nước mắt...
Nó đã lãng quên rồi sao?
Lay, Lei cũng im lặng không nói gì... Họ biết Devil là tên của nó... Vậy thì Vil...bỏ "de" đi thôi mà, cả thái độ bất thường của nó. Giờ hai anh em có thở cũng không dám thở mạnh. Không gian tĩng lặng hẳn... Bên ngoài gió bão cũng đã ngừng... Một sự im lặng đến đáng sợ
- Ngươi nghĩ sao? Một cái lọ từ lục địa Nhật Bản... Lại được đưa đến đúng nơi nó cần đến cách hàng vạn dặm nhờ sóng biển...
- Duyên phận thưa thiếu chủ...- Lay cúi đầu
- Có lẽ hai người là cặp đôi trời định...- Lei cũng cúi đầu
- viết từ 6 tháng trước... Phiêu dạt nửa năm... - Nó trầm ngâm - Về căn cứ... Ta sẽ đến đất liền - Ánh mắt nó ánh lên một tia lửa
- Yes ser !!! - Lay Lei đồng thanh rồi lái thuyền trở về căn cứ.
Hôm sau nó cùng thuộc hạ tiến về đất liền. Theo sau là 2 cái tàu chiến hộ tống. Không quân cũng được tập hợp sẵn sàng ứng chiến. Thủy quân, lục quân cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Không biết nó về đất liền thăm Yin hay định chiến tranh đây....
Nó cúi xuống nhặt cái vật theo con sóng đập vào đầu nó. Nó là một cái lọ thủy tinh trong suốt, trong đó có những hoa tuyết cắt từ giấy, tờ giấy cuộn tròn,được buộc bằng sợi ruy băng hồng với dòng chữ "gửi nỗi buồn về biển" - Thư SOS ạ - Lay lại gần chỗ nó
- À ha... Thư SOS - Lei cũng lại gần
Nó nhìn Lay, Lei. Cơ mắt nó giật giật
- Ngu! Ngu! Thằng điên nào đi cắt hoa giấ, buộc ruy băng cho thư SOS...ngu! Ngu!
Sau mỗi chữ "ngu" là nó cốc cho hai tên kia rõ đau. Nó cầm cái hộp vào trong
- Auu...hu....- Lay, Lei ôm đầu
Nó bỗng quay phắt lại
- Kích hoạt chết độ bảo vệ
- Dạ - Lay,Lei đứng nghiêm, nắm tay phải đập vào ngực. Đây là cách chào của Hắc Long phiệt
Nó vào trong phòng, ngắm nghía cái hộp. Dòng chữ trên ruy băng... Hình như nó đã gặp ở đâu đó. Lay, Lei sau khi kích hoạt xong cũng vào trong với nó
- Thuộc hạ đọc với - Lei,Lay đồng thanh rồi ngồi sang hai bên.
Đã kích hoạt chết độ bảo vệ, bên ngoài sóng to gió lớn, con tàu của nó vẫn đứng yên sừng sững.
Nó mở cái hộp ra... Không khí trong hộp bị bịt kín nay được giải toả. Một mùi hương nhẹ dịu, thanh khiết từ trong chiếu hộp toả ra
- À ha... Của con gái...khịt khịt - Lei hít hít
- Giống cái con có bốn chân mà dùng để canh cửa ấy - Lay quay ra đá xoay Lei
- Her...
Nó không nói gì, nhắm mắt cảm nhận. Mùi hương rất thân thuộc... Nó quen chủ của chiếc hộp này chăng... Nghe có vẻ vô lí.
Nó lấy bức thư ra đọc... Sững người...
"[...] năm Vil đi biệt không chút tin tức, Vil biết Yin đau khổ thế nào không? [...] sao Vil lại nghĩ bên Vil Yin không có hạnh phúc... Trong khi hạnh phúc của Yin chính là Vil...Vil còn nhớ lời hứa chứ? Bông tuyết vẫn còn mà... [...] nhớ Vil lắm... Yin lại khóc rồi... Vil mau về ha... [...] )
Một số chữ bị nhoè... Có lẽ là chủ nhân của bức thư này đã khóc khi viết .
Nó lặng người... Ở phương xa kia vẫn có người luôn nhớ về nó... Kí ức ùa về... Cô nhóc thiên thần khiến tim nó lỗi nhịp... Lời hứa hẹn... Những kỉ niệm... Nước mắt...
Nó đã lãng quên rồi sao?
Lay, Lei cũng im lặng không nói gì... Họ biết Devil là tên của nó... Vậy thì Vil...bỏ "de" đi thôi mà, cả thái độ bất thường của nó. Giờ hai anh em có thở cũng không dám thở mạnh. Không gian tĩng lặng hẳn... Bên ngoài gió bão cũng đã ngừng... Một sự im lặng đến đáng sợ
- Ngươi nghĩ sao? Một cái lọ từ lục địa Nhật Bản... Lại được đưa đến đúng nơi nó cần đến cách hàng vạn dặm nhờ sóng biển...
- Duyên phận thưa thiếu chủ...- Lay cúi đầu
- Có lẽ hai người là cặp đôi trời định...- Lei cũng cúi đầu
- viết từ tháng trước... Phiêu dạt nửa năm... - Nó trầm ngâm - Về căn cứ... Ta sẽ đến đất liền - Ánh mắt nó ánh lên một tia lửa
- Yes ser !!! - Lay Lei đồng thanh rồi lái thuyền trở về căn cứ.
Hôm sau nó cùng thuộc hạ tiến về đất liền. Theo sau là cái tàu chiến hộ tống. Không quân cũng được tập hợp sẵn sàng ứng chiến. Thủy quân, lục quân cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Không biết nó về đất liền thăm Yin hay định chiến tranh đây....