Bốn vị trưởng lão võ công cao nhất ở Thiên Kính Minh trông coi, cùng rất nhiều cơ quan, nhưng người tới lại thành công cướp đi Tuyết Thiềm.
“Thiên hạ đệ nhất độc bị trộm?” Thượng Hương khó nén kinh ngạc.
Tần Ức Phong gật đầu. “Khiến cho người ta lo lắng chính là người cướp đi Tuyết Thiềm định dùng nó làm gì.”
“Cứu người hoặc hại người.” Nàng đưa ra đáp án.
“Đúng vậy, dù sao cũng không có người nuôi nó chỉ để thưởng thức mà không dùng.” Hắn thở dài.
“Tuyết Thiềm hình dạng xinh đẹp sao?”
Hắn nhìn nàng ánh mắt sáng trong, đột nhiên có chút muốn cười, nếu là nàng thật sẽ lấy đến thưởng thức đi: “Cùng tuyết trắng giống nhau, cùng trong suốt như ngọc.”
Nàng trợn tròn mắt “Xinh đẹp như vậy ?”
“Cái gì độc nhất cũng thường mang bề ngoài xinh đẹp.”
Nàng bừng tỉnh đại ngộ đánh giá hắn từ dưới lên trên, sau đó làm như không có việc gì dời đi ánh mắt.
Nha đầu kia, thế nhưng lấy bề ngoài của hắn làm ví dụ chứng minh!
“Hà Sư Ngã hôm nay tìm tới cửa, Tuyết Thiềm liền bị trộm, tất cả thật sự trùng hợp sao ?” Hắn nhịn xuống tức giận, chính sự quan trọng hơn.
Nàng không cho là đúng bĩu môi “Họa sĩ vừa rồi không có thuật phân thân, hơn nữa ngay từ đầu hắn đã đánh với ngươi rất náo nhiệt, còn có bốn vị trưởng lão trúng độc, họa sĩ thiên kim bút mặc dù lợi hại nhưng không giống như có độc đi.”
“Dương đông kích tây.” Hắn thì thầm nói
“Họa sĩ có đồng bọn?” Nàng hào hứng đứng dậy: “Ta nhất định phải đi hỏi hắn.”
Hắn một phen giữ chặt nàng đang muốn xoay người bỏ chạy, lắc đầu “Không thể đi hỏi.”
“Tại sao?”
“Chuyện này không thể truyền ra ngoài, nếu không nhất định giang hồ sẽ nhấc lên một hồi sóng lớn.”
Nàng chỉ vào cái mũi của mình “Vậy tại sao ta có thể biết ?” Nàng cũng là ngoại nhân, lúc này đây nhất định phải làm ngoại nhân.
“Ngươi là nhị muội của ta, cũng xem như là một phần tử của Thiên Kiếm Minh.” hắn vẻ mặt không thay đổi nói.
“Một phần tử ?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn “Tiếp theo ngươi chẳng lẽ nói, nếu là một phần tử chuyện này ta cũng có nghĩa vụ hỗ trợ điều tra?”
Hắn mỉm cười đứng dậy “Nhị muội quả nhiên là băng tuyết thông minh.”
“Tiểu muội nào có bổn sự này, đại ca xác thực là nói giỡn.”
“Ngu huynh tin tưởng, nhị muội mạng lưới rộng tuyệt đối có thể tìm ra manh mối.”
“Ta?” Nàng không tự chủ đề cao thanh âm: “mạng lưới rộng ?”
Hắn ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ: “Bát Quái Trà Liêu người chuyên môn thu thập sắp xếp các loại tin tức Tiểu Hoàng Oanh, người của ngươi mạng lưới không rộng ai còn có thể xưng rộng?”
“Họa sĩ!” Thế nhưng lại bán đứng nàng thật quá đáng.
Tần Ức Phong cười rộ lên.
Tứ đại trưởng lão cùng bát đại hộ vệ đều kinh hãi nhìn hắn, khó được nhìn đến Thiếu chủ trước mặt người khác cười thoải mái như vậy, vị “Nhị muội ” này đối với hắn tầm quan trọng quả nhiên khác biệt.
“Công phu dùng độc xuất thần nhập hóa, người võ công lại thâm sâu khó lường , trên giang hồ cũng không có mấy người, người này kỳ thật rất dễ đoán ra.” Bị lộ tẩy nàng cũng không cần ẩn dấu thực lực.
Nàng vừa nói như thế mọi người đều nghĩ tới một người.
“Độc Diêm La.”
“Hắn đã muốn ở trên giang hồ mai danh ẩn tích lâu rồi .”
“Vậy cũng không biểu hiện không phải là hắn.”
“Nghe đồn người này chưa bao giờ nghiên cứu chế tạo giải dược, theo cách nói của hắn đã muốn hại người vì cái gì còn muốn nghiên cứu giải dược.”
Nghe tam trưởng lão nói như vậy Tần Ức Phong lập tức nhìn về phía bên cạnh Thượng Hương, cách nói này cũng rất giống nàng.
“Người tới tuổi cùng thiếu chủ không sai biệt lắm, tướng mạo âm nhu tà mị, làm cho người ta cảm giác một loại băng hàn yêu dã.”
“So với đại ca nhìn tốt hơn sao?”
Tất cả mọi người nhìn Thượng Hương, nàng như trước mặt không đổi sắc tiếp tục truy vấn: “Có phải hay không a?”
Một hộ vệ vẻ mặt khó xử trả lời: “Người nọ tuấn mỹ là một loại hết sức tà âm yêu mị, cùng thiếu chủ bất đồng.”
“Kia đương nhiên” Nàng cánh môi xảo quyệt giơ lên: “Đại ca là loại cả người đều viết chính nghĩa mỹ nam tử a.”
Đêm dài yên tĩnh trong mật thất chỉ có hai người.
Trên bàn lay động ánh sáng của nến, ở trên vách tường chiếu ra hai cái bóng người.
“Nhị muội”. Tần Ức Phong vẻ mặt từ không có chuyển thành ngưng trọng.
Hai tay chống má, Thượng Hương chuyên tâm nhìn chằm chằm ngọn nến, không để ý tới hắn. Hơn nừa đêm kéo nàng đến nơi này, nàng tức giận.
Hắn nắm một tay của nàng nhìn chằm chằm mắt nàng, không cho nàng né tránh: “Chuyện này rất trọng yếu, ngươi nhất định phải thành thật .”
“Được.”
“Người đánh cắp Tuyết Thiềm là ai ?”
“Độc Diêm La.”
Tần Ức Phong ngẩn ra một chút không nghĩ nàng như vậy trực tiếp nói ra đáp án, không có một chút do dự.
“Tại sao khẳng định như vậy ?”
Nàng đột nhiên mặt mang áy náy nhìn hắn: “Bởi vì tin tức Tuyết Thiềm ở Thiên Kiếm Minh là ta nói cho hắn biết, vị trí mật thất cũng là ta trước đó vẽ cho hắn.”
“Ngươi như thế nào lại biết?” Tần Ức Phong kinh hoàng.
“Bởi vì ta ở trong này làm nô tỳ nửa năm.” Nàng không dám lại dấu diếm gì với hắn, khi hắn nói ra nàng cũng là một phần tử của Thiên Kiếm Minh, nàng hiểu được đây là nam nhân đem nàng để trong lòng.
“Nửa năm ?”
“Ừ.”
“Dịch dung.”
“Ừ.”
“Vì cái gì ?”
Lông mi nàng thật dài che dấu ánh mắt thản nhiên nói: “Nếu không thể ngăn cản một người đi làm chuyện nguy hiểm, vậy chỉ có giúp hắn đem độ nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.”
Tần Ức Phong đau lòng nhìn nàng, nàng đây là đang làm cho hắn chết tâm sao? Ở trong lòng của nàng chỉ có người kia, nàng làm tất cả cũng đều vì người kia.
“Hơn nữa, sinh vật thiên hạ đệ nhất chí độc ngàn năm Băng Tuyết Thiềm đặt ở Thiên Kiếm Minh trừ bỏ lãng phí người trông coi, cũng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn là ——-” nàng liếc mắt nhìn hắn: “Đại ca hiểu được chữa bệnh dùng độc sao?”
Hắn im lặng đây là sự thực.
“Mà hiện tại Tuyết Thiềm bị trộm, Thiên Kiếm Minh ẩn dấu nguy cơ bị trừ bỏ cũng có thể nói là chuyện tốt, chẳng lẽ đại ca không nghĩ như vậy?”
Hắn trong mắt hiện lên một tia sáng, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, chẳng lẽ khi nàng quyết định làm như vậy cũng đã lo lắng tới rồi?
“Đại ca tại sao nhìn ta như vậy?”
Hắn mặt giãn ra tươi cười: “Nhị muội làm việc hình như vẫn đều suy nghĩ chu toàn.”
“Cũng không thể nói như vậy, cũng có lúc suy nghĩ không chu toàn, giống như lần này bị họa sĩ đuổi giết.” Nàng rất có vài phần tự giễu bĩu môi nói.
Hắn cười ta.
Nàng mang chút giận dữ trừng mắt hắn: “Làm đại ca cười nhạo mình muội tử như vậy, không tốt lắm đâu?”
Thấy hắn vẫn còn cười, nàng tức giận đứng dậy hướng cửa đi đến: “Đêm đã khuya, ta đi ngủ.” Cười, cười chết ngươi luôn đi, thật sự là nam nhân xấu xa.
Cánh tay dài duỗi ra liền giữ nàng lại, hơi dùng sức cả người nàng ngã về phía sau, tiến vào trong ngực của hắn.
Nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt mình, cùng với ý cười sáng lán trên gương mặt kia, Thượng Hương thất thần một chút nam nhân này chẳng lẽ không biết rằng chính mình cười rộ lên rất giống dụ người phạm tội vạn năm yêu nghiệt sao? Cách gần như vậy rõ ràng là thử thách phẩm hạnh của nàng.
“Làm ………làm gì?” Muốn chết, đầu lưỡi của nàng thế nhưng bắt đầu thắt.
Hắn cảm thấy hứng thú nhướng mày: “Ngươi đỏ mặt.”
“Ta đương nhiên sẽ đỏ mặt.” Nàng lấy tay ngăn trở hắn tiếp cận: “Ngươi……..Ngươi đừng có dựa vào ta như vậy a.” Trái tim đều nhanh nhảy ra khỏi miệng, buông tha nàng đi.
“Cho phép ta phóng túng một lần được không ?”
Vì cái gì thanh âm của hắn trầm thấp mị hoặc như vậy? Ánh mắt câu hồn người như vậy? Suy nghĩ của nàng tất cả đều bị gián đoạn khi hắn đột nhiên dán trên môi nàng.
Gió thổi qua ánh nến tắt, bên trong phòng tối chỉ còn đè nén hơi thở gấp cùng rên rỉ.
“Thượng nha đầu đi ra.”
Mới sáng sớm đã có người ở cửa phòng Thượng Hương gõ gõ không ngừng, “Bang bang” tiếng vang khiến ngay cả cách vài sân mọi người cũng bị bừng tỉnh, chính là người trong phòng một chút động tĩnh đều không có.
“Thượng nha đầu…..” Ngoài cửa thanh âm bám riết không tha, ý tứ rất giống như biển có thể khô đá có thể rạn nứt cửa không mở tuyệt đối không chạy lấy người .
Ngay tại lúc người tới quyết định phá cửa mà vào, cánh cửa rốt cục “Chi nha” một tiếng mở ra, Thượng Hương vẻ mặt rã rời nhìn người ngoài cửa, bĩu môi thở dài : “Họa sĩ, sớm như vậy tìm ta ôn chuyện sao?”
“Ta cho là ngươi ngủ chết rồi.” Hắn dùng lực trừng mắt nàng, sau đó phát hiện nàng vành mắt lại màu đen: “Ngươi một đêm không ngủ?”
Nàng liếc hắn một cái: “Ngươi nguyền rủa ta sao?”
“Gần đây ta luôn luôn nguyền rủa, ngươi chẳng lẽ chưa từng cảm thấy được?”
Nàng hừ lạnh hai tay hoàn ngực khí chất hoàn toàn không có, lấy ánh mắt trắng dã nhìn hắn: “Hiện tại ta hiểu rồi .” Khó trách nàng lại suy yếu như vậy, nàng nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.
“Ta phải đi.”
Nàng không thể tin mở to mắt.
Hà Sư Ngã nói tiếp: “Ta quyết định bất kể ngươi là tiểu nhân, cũng tha thứ hành vi bừa bãi lần này của ngươi, nhưng là tuyệt không có lần sau, núi xanh còn đó nước biếc luôn chảy chúng ta sau này còn gặp lại.” Có nam nhân Tần Ức Phong này che chở nàng, hắn muốn báo mối thù bức tranh lõa thể được rất khó, cũng may hắn cũng không chịu thiệt gì, đem một ít tin tức của nàng bán,lại được hứa hẹn hỗ trợ của Thiên Kiếm Minh, hai người tính như huề nhau.
Này thật sự cần phiền toái hắn ta tự mình đến nói một tiếng sao? Hắn không nói một tiếng bước đi nàng lại càng cao hứng, cũng miễn cho nàng cả đêm lăn lộn khó ngủ thật vất vả ngủ đi lại bị quấy nhiễu thật sự là muốn cắn người.
“Chờ một chút.” Khi hắn chuẩn bị đi xa nàng thân thủ kéo góc áo hắn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng lưu người lại.
“Chuyện gì?” Hà Sư Ngã kinh ngạc nhướng mày, không thể tin được nàng thế nhưng mở miệng lưu lại chính mình.
“Này—” nàng đột nhiên lộ ra sáng lạn một lúm đồng tiền, mũi chân đá lên thưởng hắn lễ vật chia tay: “Tặng ngươi.”
Một bóng dáng trên không trung vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, sau đó chật vật ngã trên mặt đất, đó là hình ảnh Tần Ức Phong mới vào sân nhìn thấy.
“Thượng Hương!” Gằn từng chữ một tỏ rõ sát khí làm cho người ta sợ hãi, Hà Sư Ngã cắn răng từ trên mặt đất đứng dậy, lại chậm rì quay trở lại.
Ngay khi hắn gần tiếp cận cửa phòng “Phanh” một tiếng, cánh cửa trước mắt hắn đóng sầm lại.
Thời gian một khắc yên lặng, rồi sau đó Thiên Kiếm Minh vang lên một đạo rống giận: “Thượng —–Hương —–”
Biết không nên cười, chính là lúc hắn phát hiện tiếng cười đã muốn trước lý trí bật ra khỏi môi.
Hà Sư Ngã quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn hắn, chữ chữ trong lòng mang phẫn nộ: “Tần thiếu chủ——”
Tần Ức Phong lập tức kéo căng mặt, nghiêm túc hỏi: “Hà huynh có việc gì mời nói.”
“Đây là gia giáo của Tần gia sao?”
“Gia giáo?”
“Chẳng lẽ nàng không phải nghĩa muội ngươi? Nếu là nghĩa muội, thì là người nhà ngươi, mà ta hiện tại đứng ở nơi này không phải Thiên Kiếm Minh sao? Như vậy xem như nhà của nàng gia giáo có được không?” Hà Sư Ngã tức giận không chịu nổi oanh tạc hắn.
Tần Ức Phong nhất thời không phản bác được, gia giáo có thể tính như vậy sao?
“Chi nha” một tiếng, cánh cửa lại mở ra hai nam nhân đồng thời nhìn qua.
Quần áo tuyết trắng thư sinh không nhiễm một hạt bụi, tóc buộc bằng một chiếc khăn vuông, cầm trong tay một chiếc quạt, trước mắt hiển nhiên là một lỗi lạc phong lưu giang nam tài tử.
“Hương nhi—–”
“Thượng Hương—–”
Hai nam nhân đồng thời mở miệng, lại không hẹn mà cùng liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người nàng.
Thượng Hương thay đổi mình nhảy đến bên cạnh Hà Sư Ngã sắc mặt như trước xanh mét, cười hì hì hỏi: “Họa sĩ, không ngại ta cùng ngài làm bạn cùng đi?”
“Sau khi ngươi vừa đá ta một cước?”Hắn không thể tin nhướng mày.
Nàng nghiêm túc gật đầu.
“Ngươi đầu óc không phải bị hỏng đi ?”
“Ngươi đầu óc mới bị hỏng .”
“Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
“Ngươi không phải tìm không thấy có hội báo thù sao?”
Đứng ở một bên Tần Ức Phong tâm tình chua xót, nàng rốt cuộc vẫn là muốn rời đi, sau khi đêm qua hắn lấy hành động thổ lộ.
“Ta đầu bị phá hỏng mới có thể cho ngươi đi cùng .” Cuối cùng Hà Sư Ngã rất cố gắng nặn ra những chữ này.
“Chân sinh trưởng ở trên người của ta, tùy vào ngươi nói tính sao?” Nàng rất khinh thường hừ một tiếng.
Hà Sư Ngã sắc mặt bắt đầu xám ngắt.
Nhìn trên tay mình bỗng nhiên nhiều hơn một bàn tay, nàng dùng sức nhếch môi nhưng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Ức Phong.
“Ngươi cho rằng hiện tại ta còn có thể để ngươi đi sao?”
Vốn sắc mặt thật thối, Hà Sư Ngã sau khi nghe đến những lời này hai con mắt phút chốc phát ra ánh sáng quỷ dị, giống như con sói đói khát nhìn thấy được con mồi.
Không hổ là từ Bát Quái Trà Liêu đi ra, trong máu phần tử tà ác phát huy đến mức tận cùng, ánh mắt ở hai người sóng ngầm mãnh liệt trên người nam nữ lúc ẩn lúc hiện.
“Đại ca, tiểu muội cũng không phải rời đi rồi sẽ không quay lại a, ngươi không cần dùng sức mạnh lưu ta lại.” Nàng ý đồ dùng biểu tình nhẹ nhàng nhất đối mặt hắn.
“Vậy dùng ánh mắt nhìn ta nói chuyện.” Hắn nâng lên cằm của nàng bức nàng ngẩng đầu.
Ánh mắt nhanh chóng lảng tránh không dám chống lại ánh mắt câu hồn người kia, chính là nhìn đến hắn hồng nhuận môi tất cả chuyện đêm qua lại hiện lên trong đầu nàng, hoa đào nhanh chóng nở ra trên thân thể nàng, nhanh chóng lan tới mặt của nàng.
“Đỏ mặt !” Hà Sư Ngã giống nhìn thấy trời giáng mưa hoa đỏ, nếu không có người không khách khí ngăn lại hắn, hắn đã muốn nhanh chóng nhoài người đến trước mặt nàng chứng thật.
“Họa —–sĩ——” Hiện tại đến phiên nàng hét lên.
“Thật sự đỏ a.” Hắn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, giống như cơ hội hôm nay, hắn cam đoan nếu bỏ qua nhất định tiếc nuối cả đời.
“Tần Ức Phong ngươi mau buông tay, ta hôm nay nếu không vả mồm hắn, tên của ta sẽ đảo lại.”
“Đảo lại cũng sẽ không dễ nghe hơn.” Cố tình có người quyết định hôm nay thêm lửa đốt cho thỏa nguyện.
“Hà Sư Ngã, ngươi nhất định phải chết !”
Thấy nàng khó lộ ra vẻ mặt phát điên, Tần Ức Phong do dự một chút cuối cùng vẫn là buông tay, nếu nàng thật sự tức giận, có người gánh vác lửa giận của nàng so với mình gánh vác tốt hơn, cho nên hắn thật xin lỗi nhìn Hà Sư Ngã một cái lần này liền làm phiền hắn.
Thượng Hương võ công cũng không cao, nhưng là con thỏ tức giận cắn một hơi cũng là rất đau, huống chi nàng vốn không phải là một loại ôn hòa, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút thủ đoạn, đánh bại cao thủ cùng loại thậm chí cao thủ đứng đầu cũng không phải không có khả năng.
Cho nên Hà Sư Ngã cuối cùng bị người đánh cho mặt mũi bầm dập một chút cũng không kỳ quái.
Thật ngoan( ác độc )! Những người nhìn thấy hình dạng lúc này của Hà Sư Ngã cũng thầm nghĩ hai chữ này.
Trên giang hồ lỗ tai dài cũng biết màu vẽ thánh thủ Hà Sư Ngã trừ đôi tay của hắn, quý trọng nhất là danh hiệu một trong giang hồ thập đại mĩ nam .
“Tần Ức Phong ngươi hành vi như vậy không sợ người trong giang hồ cười nhạo sao?”
Bị người chỉ tên nói họ Tần Ức Phong ung dung uống trà: “Tại hạ có làm cái gì sao?”
Hà Sư Ngã hai mắt phun hỏa, hai tay phát run bị tức đến nói không ra lời, nếu không phải hắn phía sau liên tiếp động tay, Thượng Hương làm sao có thể đem mình đánh thành cái dạng này? Chết có nhiều con đường dễ chịu, chết nghèo hèn cũng không phải là chết kiểu này đi?
“Đau quá…..”
Trên thế giới vô sĩ nhất là người nào? Chính là ở trên người mình dùng một đôi tay mềm nhỏ tinh tế như cây cỏ đánh người.
“Đến đem thuốc này bôi lên sẽ đỡ.” Tần Ức Phong thật ân cần đưa lên thuốc.
“Họa sĩ, đến, để ta giúp ngươi bôi.” Thượng Hương vô cùng cao hứng cầm thuốc hướng người bị hại đi đến, hoàn toàn không để ý tới phía sau mọi người nhìn thấy mặt từ từ biến đen.
“Đứng lại,” Hà Sư Ngã khẩn trương lùi lại phía sau: “Ngươi gần ta chút nữa ta liền cắn lưỡi tự sát.”
Yên lặng như tờ !
Bỗng nhiên trong phòng yên tĩnh đến ngay cả một mảnh lá cây rơi xuống đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Thượng Hương bởi vì ngạc nhiên mà khẽ nhếch miệng rốt cục từ từ khép lại, thay vào đó là vẻ mặt nhịn không được: ”A, cắn lưỡi tự sát —— Vậy cắn đi .”
Tần Ức Phong đã muốn nhịn cười nhịn đến cả người giống như rút gân, thì ra người ở cùng nàng không phát điên thật sự rất ít a, nhìn một chút bộ dáng bây giờ của Hà Sư Ngã người trên giang hồ có tiếng là tính tình tốt, toàn thân run rẩy giống như lá khô trong gió, rồi lại nói không nên lời ngược lại giống như bị người chế trụ.
“Ba” một tiếng, Hà Sư Ngã vỗ nát cái bàn bên người .
“Tiếp tục.” Nàng hời hợt cổ vũ.
Một cái ghế tiếp tục vỡ vụn.
“Tốt lắm.” Nàng mỉm cười.
Ở thời điểm Hà Sư Ngã phá hủy cái bàn thứ mười trong phòng khách, chủ nhân rốt cục vẻ mặt thay đổi.
“Hà huynh xin thủ hạ lưu tình.”
Những thứ này tất cả là gỗ tử đàn tốt nhất, dùng bạc trắng mua về a, lại mặc cho người như vậy tiếp tục phá hủy từng cái từng cái, cho dù Thiên Kiếm Minh phú khả địch quốc cũng sẽ có một ngày phá sản, huống chi Thiên Kiếm Minh chỉ còn…….
“Đại ca cần gì keo kiệt như vậy, chính là cái bàn nhỏ mà thôi.”
“Đúng, Tần thiếu chủ không khỏi quá tiểu gia tử tức giận.” Vừa dứt lời, hai cái bàn đồng thời báo hỏng.
Hai người bọn họ liên hợp cùng nhau, làm cho Tần Ức Phong chuẩn bị không kịp, nhất thời không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi đến tột cùng vì cái gì nhất định phải theo ta cùng đi?” Hà Sư Ngã một bên đem đồ vật gì đó nhà người ta chẻ thành củi, một bên thật nhàn nhã đặt câu hỏi.
“Ta có hỏi ngươi khi nào nhìn lén Liễu mỹ nhân tắm sao?” Nàng hỏi lại trở về.
Tần Ức Phong nâng cằm chính là xem kịch vui.
Hà Sư Ngã khuôn mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, cực kì vặn vẹo.
“Làm sao ngươi biết?” Cơ hồ là từ hàm răng phát ra thanh âm.
Vuốt vuốt tóc dài bên tai nàng cười nhạt nói: “Ta chẳng lẽ chưa từng nói qua chính mình từng đóng giả Liễu Nhứ sao?”
Hà Sư Ngã sắc mặt xám xịt mức độ đã muốn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được .
“Về sau không cần đuổi theo người không liên quan một lần lại một lần biện bạch chính mình phạm sai lầm, bỗng nhiên cho ta bắt được nhược điểm của ngươi, nhiều ngượng ngùng.”
Nàng sẽ ngượng ngùng? Hai nam nhân ánh mắt đồng thời để lộ ra hoài nghi như vậy.
“Chỉ là loại tin tức này ta ngược lại để ý biết nhiều một chút, như vậy lúc đưa lên Bát Quái Trà Liêu còn có thể hứng thú một chút.” Nàng chớp mắt cười.
Tần Ức Phong rốt cục hiểu được nàng vì sao có thể lên đến Bát Quái Trà Liêu thu thập tin tức Tiểu Hoàng Oanh, căn bản là vì chính bản thân giả trang mà có thôi.
Hà Sư Ngã đi rồi, phất ống tay áo không mang theo một mảnh đám mây, lại lưu lại sau người một phòng bàn bị tàn phá.
“Tại sao?” Thượng Hương mất đi hình tượng kéo vạt áo người nào đó, mạnh mẽ kéo hắn tới trước mặt mình.
Bị bắt cúi đầu cùng nàng mắt đối mắt, Tần Ức Phong biểu tình thoải mái tùy theo, khóe miệng còn giương lên nụ cười mê người: ” Hắn là bằng hữu của ngươi.”
“Ai nói?” Nàng trở mặt.
Khóe miệng hăn giương lên rộng hơn, mà nàng biểu tình vô lại cũng làm người ta buồn cười, thật là nhớ đưa tay cầm lấy cằm nàng, hôn môi nàng tiết lộ ra cặp mắt quật cường cùng chối cãi.
“Nhưng hắn là vì đuổi giết ngươi mới đến Thiên Kiếm Minh.” Tần Ức Phong phi thường hợp tác theo nàng
“Cho nên hắn phá hư gì đó dựa vào cái gì muốn ta thay hắn trả?” Thanh âm của nàng nhịn không được cất cao.
Ý cười theo đáy mắt tràn ra, Tần Ức Phong không dấu vết kề sát nàng: “Hắn bởi vì truy ngươi mà đến, lại bởi vì mục đích không có đạt được tức giận mà đi, trước khi rời đi hắn đem toàn bộ bất mãn đều phát tiết ra,” dừng một chút, ánh mắt liếc về phía phòng hỗn độn: “Mấy thứ này tranh chữ thời trung cổ số lượng không ít, Thiên Kiếm Minh tổn thất thật nghiêm trọng, cũng không thể không nói tiếng nào âm thầm chịu việc này?”
“Vậy thì như thế nào ?” Nàng một bộ chuyện không liên quan đến mình.
Hắn khóe mắt hơi giật giật.
“Huống hồ ngươi nếu dám đem tranh chữ đồ cổ treo ở phòng khách,vậy loại sự tình ngoài ý muốn này cũng có thể tính được mới đúng, cho nên dựa vào cái gì bắt ta bồi thường?” Nàng càng nói càng đúng lý hợp tình.
Tần Ức Phong không có phản bác, chính là im lặng nhìn nàng.
A khi nào thì hai người bọn họ khoảng cách gần như vậy, gần đến mức nàng có thể đếm được hắn có bao nhiêu cái lông mi, hắn thở ra hơi nóng đều phả vào mặt nàng, làm cho nàng không tự chủ được từ từ đỏ mặt, không hiểu vì sao chân có chút nhuyễn.
Đêm khuya, phòng tối, kia dây dưa chính mình nồng nhiệt cánh môi………..
“Biểu ca——-” một tiếng thét chói tai từ ngoài truyền đến, đập tan tất cả kiều diễm phong tình* trong phòng. (*tình ý kiều diễm )
Thượng Hương nhanh chóng đẩy ra nam nhân sắp dán tại trên người mình, quay đầu nhìn về phía cửa.
Tần Ức Phong còn hứng thú nhìn người nào đó nháy mắt vẻ mặt khôi phục tự nhiên, nàng thay đổi sắc mặt tốc độ thật sự kinh người, nhanh đến hắn cơ hồ nghĩ đến nàng vừa mới đầy mặt thẹn thùng kia, ánh mắt mơ màng mê người chẳng qua nhất định là ảo giác của chính mình.
“Tỷ tỷ tìm đại ca có việc ?”
“Nơi này xẩy ra chuyện gì sao?” Bạch Ngọc Lan cố gắng đem ánh mắt dừng lại ở trên một đống hỗn độn trong phòng, vừa mới một màn kia thật sự chói mắt.
Thượng Hương xoay người nhặt lên một nữa bức tranh, thản nhiên than nhẹ một tiếng: “Có người ghen tỵ Thiên Kiếm Minh quá mức giàu có, cho nên thiên sơn vạn thủy chạy tới muốn phá hỏng.”
Bạch Ngọc Lan ngạc nhiên: “Ghen tỵ.”
Tần Ức Phong không nói gì, xem nàng như thế nào vì mình thoát thân.
“Tỷ tỷ,” một khắc trước còn nhàn nhã trêu chọc người, ngay sau đó đổi thành khuôn mặt lã chã chực khóc: “Ngươi tới phân xử, rõ ràng là người khác phá hủy những thứ kia, đại ca lại đổ thừa cho ta bắt ta bồi thường, thiên hạ nào có đạo lý như vậy a.”
“Biểu ca bắt ngươi bồi những thứ này ?”
Thượng Hương dùng sức gật đầu.
Hai người các ngươi bộ dáng vừa rồi thật sự không giống như đòi nợ a. Bạch Ngọc Lan trong lòng oán hận, trên khuôn mặt cũng là một bộ biểu tình hiền lành: “Biểu ca, nếu không phải lỗi của Hương nhi muội muội, làm gì dọa nàng.”
Tần Ức Phong hừ một tiếng: “Người nọ chính là đuổi theo nàng mới đến, mới có thể đem những thứ này phá hủy, không để nàng bồi thường chẳng lẽ tự nhận Thiên Kiếm Minh gặp xui xẻo.?”
“Mấy thứ này vốn là vật ngoài thân.”
Lời nói của Bạch Ngọc Lan lập tức chiếm được nhiệt liệt tán tụng của Thượng Hương: “Tỷ tỷ nói thật sự là quá đúng, tỷ tỷ chẳng những bộ dáng giống như thần tiên, mà ngay cả tính tình thái độ cũng như thế siêu phàm thoát tục, làm sao giống người thế tục …..” Tất cả không cần nói.
Một bên người thế tục giống như mất thính giác nhìn ngoài cửa sổ bụi hoa nở rộ.
“Biểu ca lưu Hương nhi muội muội bởi vì bắt nàng bồi thường các đồ vật này?” Bạch Ngọc Lan cẩn thận xác nhận.
Người nào đó tiếp tục mất thính giác.
“Tỷ tỷ, thiên hạ không có đạo lý như vậy a.” Thượng Hương giống tiểu cô nương không thuận theo lắc lắc cánh tay Bạch Ngọc Lan.
“Là biểu ca không cho muội đi sao?”
Nàng dùng sức gật đầu, mếu máo ủy khuất: “Ta đánh không lại đại ca, cho nên không có thể chạy trốn.” Cái tên họa sĩ chết tiệt, không nghĩa khí, thế mà một mình một người bỏ chạy.
Nghe nàng nói như vậy, Bạch Ngọc Lan trên trán xuất hiện hắc tuyến, chạy trốn ?
“Muội muội còn có chuyện muốn đi lo liệu ?”
“Ân.” Nàng dùng sức gật đầu.
Bạch Ngọc Lan ánh mắt quét qua cái kia giống như ngắm cảnh nam nhân, bên môi tràn ra một lúm đồng tiền xinh đẹp: “Vậy tỷ tỷ làm chủ, mấy thứ này không cần muội muội bồi.”
“Thật sự?” Trên đời này vẫn còn người tốt.
“Giả.” Người nào đó không hề mất thính giác nữa, nhanh chóng rõ ràng dập tắt vui sướng của nàng: “Bồi không được đồ vật giống như vậy, ngươi cũng đừng nghĩ muốn chạy !”
Thượng Hương phút chốc ánh mắt toát ra lửa: “Ta làm sao tìm cho ngươi đồ vật giống như đúc?” Này đều là đồ cổ tranh chữ a, đồ giả không thành vấn đề nhưng đồ thật nàng đi nơi nào lấy a?
Biểu ca căn bản là không muốn nàng rời đi, nhận thức này làm cho Bạch Ngọc Lan tay trong tay áo nắm chặt, ánh mắt rũ xuống hiện lên một tia sát ý.
“Vậy lưu lại.” Đây là đáp án của hắn.
“Tần Ức Phong—-” Thượng Hương gấp đến độ giơ chân.