Tuy là Điềm Cảnh Nghi hắn nghĩ như thế nhưng cũng chẳng xát định là bản thân mình có tình cảm với con nhóc này hay không , hay chỉ là yêu thích nhất thời cũng khó mà nói rõ được.
Nhưng mà hắn thừa biết ông của mình như thế nào , nếu để ông biết hắn sống với một con nhóc không có lợi ích gì với tập đoàn thì sớm muộn gì cũng bị đuổi tránh xa hỏi hắn bằng mọi cách.
Cũng giấy như năm đó câu chuyện của ba hắn vậy phải lòng một người con gái bình thường và lén lút sinh ra hắn , nhưng sau này vẩn bị ông ép mẹ ruột hắn rời đi và bắt ba hắn phải kết hôn với con gái của một tập đoàn tài phiệt khác , nhưng đều tiếc nuối ở đây là người đàn bà kia chỉ sinh được hai đứa con gái ,không sinh được con trai cho Điềm gia nên địa phận của hắn mới bảo toàn như thế.
Những người bên ngoài nhìn vào thấy được ánh hào vang của hắn , địa vị , giàu sang , quyền lực có nhiều phụ nữ cam chịu hạ mình dưới chân hắn.
Nhưng đâu ai biết được đến cả hôn nhân của mình , hạnh phút của mình còn bị người khác sắp được thì như thế có ý nghĩ gì chứ ? Vậy nên trước giờ hắn chỉ xem tình yêu là trò đùa mà thôi , người như hắn có thể biết yêu sao ? Không thể nào ?
Trong lòng Điềm Cảnh Nghi còn nhớ rõ như in hình bóng người mẹ năm đó bị nhà họ Điềm vứt ra ngoài đến cả việc gặp mặt hắn cũng không thể.
Nhưng mà đều hắn thất vọng hơn là người ba của mình lại sợ uy thế của ông mà làm ngơ chẳng thèm nói giúp lấy một câu nào cả.
Từ ngày hôm đó hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu rõ nhất , thứ tình cảm giữa người thân trong gia đình ấy lạnh lẽo đến nhường nào , phiền phức đến nhường nào cơ chứ ?..
Không hiểu tại sao hôm nay Điềm Cảnh Nghi hắn lại suy nghĩ đến những chuyện không vui như thế , hắn sốc lại tinh thần rồi nhanh chóng rời đi.
Một lác sau Mạn Nhu Nhu từ trong phòng tắm bước ra khoắc trên mình một chiếc váy dài màu đen qua đầu gối và nhanh chóng rời khỏi phòng.
! Ánh nắng choi chang giữa ban trưa như hâm nóng tất cả mọi thứ nó đã đi qua làm cho moni người đều cảm thấy khó chịu.
Trên một tòa cao ốc sang trọng cao vút ấy, trong một căn phòng sang trọng có một thân ảnh đẹp như tạc kia đang châm chú làm việc , hình dáng này nếu có Nhu Nhu ờ đây thì sẽ nhanh chóng nhận ra.
Điềm Cảnh Nghi đang châm chú xem những tài liệu trên bàn thì chợt chuông điện thoại reo lên , hắn theo phản xạ vung tay ra bắt lấy.
---- Alo !----
Đầu truyền bên kia lên tiếng trầm thấp.
---- Cảnh Nghi ! Con mau lo thu dọn những cô gái xung quanh mình đi , tháng sau Gia Tuệ về nước rồi hai đứa mau chóng đính hôn đi ?----
Điềm Cảnh Nghi nghe thấy thế cũng không lạnh , không nhạt đáp.
---- Tôi biết rồi ! Dù gì cũng là hôn nhanh chính trị thì có cưới ai cũng như nhau , có lợi cho Điềm gia là được ? Nếu không còn gì căn dặn thì tôi tắc máy trước đây ?----
Nói xong Điềm Cảnh Nghi liền tắc máy và người vừa nói chuyện với hắn là lão cha của mình , người mà hắn căm ghét nhất.
--- Tại nhà chính của Điềm gia vị trung niên vứt bỏ chiếc điện thoại xuống đất tức giận quay sang người phụ nữ bên cạnh nói.
----- Cái thằng nhóc này , dù gì tôi cũng là ba ruột của nó tại sao lại nói chuyện như thế chứ ?---
Vị phụ nữ kia sắc mặt hiền hầu an ủi nói.
---- Anh đừng tức giận kẻo anh hưởng đến sức khỏe thì không hay ! Không phải thằng nhóc ấy vẩm chưa bap giờ lễ phép mà gọi em một tiếng gì hay sao chứ ?----
Hai người vừa lên tiếng , một người là ba ruột của Điềm Cảnh Nghi , người phụ nữ còn lại chính là vợ của ba hắn cũng là mẹ kế củng hắn.
Suy nghĩ đến đây , hai vợ chồng trung niên liền bất lực mà thờ dài lấy một hơi , thời gian cứ thế mà trôi qua.
.