Văn Cầm thể hiện nửa ngày, cố gắng khiến vẻ mặt bản thân trông chọc người thương tiếc để Trịnh Gia Minh càng thương tiếc cô ta hơn, đồng thời càng thêm chán ghét An Cẩn, lại không nghĩ rằng đợi nửa ngày cũng không thấy Trịnh gia Minh đi an ủi mình mà lại đi xin lỗi An Cẩn!An Cẩn liếc nhìn Văn Cầm, cô thật sự muốn giữ lại những người này trả thù từng chút một nhưng cũng không có nghĩa là phải để tất cả bọn họ ở cùng mình khiến bản thân ghê tởm.
"Đúng rồi, hai người đã là quan hệ anh em họ thì cũng không coi là người một nhà, Văn Cầm và anh họ mình ở cùng nhau, nói ra sẽ ảnh hưởng không tốt? Lúc trước, tôi nể mặt anh nên không tiện nói ra, nhưng bây giờ không được, cô ta phải chuyển ra ở riêng.
Hơn nữa, bây giờ cô ta làm việc ở An Thị, không phải là công ty có ký túc xá cho nhân viên sao? Nếu không nữa thì với tiền công bây giờ của cô ta, thuê một căn nhà để ở cũng hoàn toàn không có vấn đề.
"Văn Cầm sửng sốt, cái gì? Kêu cô ta chuyển đi?Mẹ Trịnh cũng trùng hợp tỉnh lại vào lúc này, nghe được lời nói của An Cẩn, tức giận thiếu chút nữa lại ngất đi.
Văn Cầm thấy thế vội vàng xoay người, tay vỗ ngực mẹ Trịnh giúp bà ta thuận khí: "Cô hai, cô đừng nóng giận, có lẽ An Cẩn đang nổi nóng mới nói như vậy, con chuyển ra thì không sao, chỉ là lo ban đêm cô hai bị phong thấp không ai đấm bóp cho cô, sợ là phải mỗi đêm đều ngủ không yên.
"Một người cẩn thận phụng dưỡng bản thân, một người khác thiếu chút nữa khiến chính mình tức chết, bây giờ bản thân đã tỉnh còn ngồi đó chẳng quan tâm, so sánh như vậy khiến mẹ Trịnh càng không ưa đứa ‘con dâu’ An Cẩn này, chỉ vào mũi cô mắng.
"Sao con nhỏ chết tiệt này lại ác độc như vậy? Tiểu Cầm ở trong nhà này thì ảnh hưởng gì tới cô hả? Cô thiếu một miếng cơm, hay là thiếu một căn phòng cho nó hả? Ban ngày nó cực khổ làm việc ở công ty, giúp cô quản lý sổ sách của công ty, cô không cảm ơn thì thôi, bây giờ còn muốn đuổi nó ra khỏi nhà, sao cô nhẫn tâm như vậy?"An Cẩn giận quá hóa cười: "Nông dân các người có thể cảm thấy không có gì, nhưng đây là Ma Đô, thật sự chưa từng nghe nói hoàng hoa khuê nữ nhà ai sống cùng với anh họ mình mà không thấy ngại như vậy.
Nhà họ An chúng tôi cũng là nhà có uy tín danh dự ở đây, các người không cần sỉ diện nhưng tôi cần.
Huống hồ hàng tháng công ty trả cho Văn Cầm tiền lương kếch xù, cô ta tận tâm làm việc là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ tôi còn phải mang ơn cô ta? Bà đã không quen nhìn như vậy thì bà cứ dọn ra ở cùng với Văn Cầm là được.
"Dọn ra khỏi nhà họ An, tức là nói không còn biệt thự rộng lớn xa hoa, không thể cung cấp người hầu cho bà ta tùy ý sai bảo, sao mẹ Trịnh có thể chịu? Huống hồ bà ta ở nơi này, ăn dùng đều là của nhà họ An, nếu dọn ra thì chỉ có thể tiêu tiền của con trai bà ta, sao có thể được?Đúng lúc này nhân viên cứu hộ đến, mẹ Trịnh giả bộ dáng vẻ thật không thoải mái như trước, để bác sĩ kiểm tra cho bà ta nhưng không thèm nhìn Văn Cầm.
Ngay cả mẹ Trịnh cũng yên lặng khiến Văn Cầm cảm thấy bản thân giống như bị toàn bộ thế giới từ bỏ, không cần diễn, nước mắt cũng tự động ào ào chảy ra: "Anh, em! "Văn Cầm muốn nói lại thôi, bây giờ tất cả hy vọng của cô ta đều ở trên người Trịnh Gia Minh, chỉ tiếc lúc này hi vọng của cô ta lại thất bại.
Trịnh Gia Minh thở dài, đi tới trước vươn tay muốn nắm vai Văn Cầm, lại đột nhiên nhớ ra lời An Cẩn vừa mới nói, tay vươn ra nửa đường lại gập lại: "Tiểu Cầm, anh biết em không quen ở ký túc xá công ty, như vậy đi, anh giúp em tìm một chỗ gần công ty, đi làm cũng tiện.
".