“Y ta –” Cô nhanh chóng chặn ngang một y tá, còn không kịp hỏi vụ tai nạn xe vừa đưa tới đang ở đâu thì đã thấy anh.
Cô lập tức buông y ta ra, thẳng tắp vọt tới giường bệnh.
Anh nằm ở trên giường bệnh cánh tay cùng trên trán đều bọc băng gạc, trên mặt còn bị trầy da rõ ràng, hai mắt nhắm chặt , nhưng trong ngực lại hô hấp phập phồng vững vàng.
Cô cảm thấy hai mắt nóng lên, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa liền đứng không nổi .
“Sài Thiếu Phong?” Cô nhẹ giọng gọi.
Nghe thấy thanh âm, anh mở hai mắt, sau đó mỉm cười với cô, áy náy mở miệng nói:“Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?” Cô không tự giác mà ôn nhu hỏi.
“Bữa tối. Em trước khi đi có ăn chút gì không? Đừng để đói bụng , sẽ làm dạ dày bị thương.”
“Anh bây giờ còn có tâm tình quản dạ dày của tôi?” Cô mặt mày nhăn lại.“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại phát sinh tai nạn xe? Anh trên người bị thương có nặng lắm không, thầy thuốc nói như thế nào?”
“Sẽ không chết.”
“Không được nói giỡn!” Cô có chút tức giận nói.
“Thật có lỗi.”
Trử San San hít sâu một hơi, hơi chút dịu đi một chút cảm xúc cùng tính tình của mình.
Trời biết anh ta trước khi tới bệnh viện có bao nhiêu sao sợ hãi, bởi vì người nói điện thoại với cô nói rằng tay anh bị đứt ra, mặt toàn là huyết, hôn mê bất tỉnh, còn liên tục kêu cô phải bình tĩnh, quả thực chính là nói chuyện giật gân đến cực điểm.
Anh ta nghĩ hù chết người khác không cần đền mạng sao? Thật sự là tên đáng giận, cần phải thiên đao vạn quả !
“Anh không sao, chỉ gãy tay thôi, còn có chút bầm tím cùng với não bị chấn động rất nhỏ mà thôi, không có việc gì.” Sài Thiếu Phong nói.
“Như vậy còn nói không có việc gì?” Trử San San nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái.“Tai nạn xe này rốt cuộc là như thế nào phát sinh ?”
“Một lái xe dừng xe ven đường rồi xuống xe luôn, quên không mang theo chìa khoá, trong xe có trẻ con, nó nghịch ngợm chạm vào, là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”
Trử San San nhất thời không biết nói gì, này căn bản chính là tai bay vạ gió.
“Anh thực xui xẻo.” Cuối cùng cô chỉ có kết luận này.
Sài Thiếu Phong cười khổ một chút.
“Người nhà của anh đâu? Có cần thông báo một tiếng không?” Trử San San tả hữu nhìn xung quanh một chút, đột nhiên nghĩ đến.
“Bọn họ đều ở tại nước ngoài.”
Cô ngây người.“Ý tứ là chỉ có anh một người ở tại Đài Loan?”
“Ân.”
“Vậy anh hiện tại bị thương như vậy làm sao bây giờ? Ai tới chăm sóc anh?”
“Không phải đặc biệt nghiêm trọng, anh có thể chính mình tự chăm sóc mình.”
“Còn khuya!” Trử San San không tự chủ được bật thốt lên nói.
Sài Thiếu Phong khinh chọn hạ mày, tựa hồ đối với việc cô thốt ra một câu cảm thấy như vậy rất thú vị.
Trử San San phiết phiết môi, cảm thấy có chút phiền chán.
Nghe ý tứ của anh chính là muốn dựa vào chính mình, không tính tìm người khác tới chiếu cố giúp.
Nhưng là nhìn một cái anh cả người bị thương, trên tóc, trên quần áo nơi nơi đều là vết máu, toàn bộ tay phải là băng gạc bao trọn, bộ dáng không thể động đậy, anh rốt cuộc muốn như thế nào chiếu cố chính mình nha? Chỉ sợ ngay cả thay quần áo cũng làm không được, càng miễn bàn đến ngày mai có thể còn khó chịu hơn cả hôm nay, bởi vì lần trước cô đã từng thấy một bà mẹ bị tai nạn xe bị thương sang ngày hôm sau toàn thân đều đau, nhẹ nhàng động một chút liền oa oa kêu đau, lộ ra một bộ dáng vô cùng thống khổ không chịu nổi.
Nhìn anh nằm ở trên giường bệnh không hề suất khí, ngược lại có vẻ có chút chật vật, Trử San San rốt cục nhận mệnh than nhẹ một hơi, nói:“Em sẽ chăm sóc anh.”
“Em xác định?” Anh nhìn cô.
“Rõ ràng anh một người không thể tự chăm sóc mình? Huống hồ phát sinh loại sự tình này, em cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.”
“Vì sao em muốn chịu trách nhiệm?”
“Anh sở dĩ đi mua đồ ăn chẳng lẽ không phải do em một phần sao?” Cô lắc lắc đầu, quyết định dừng chủ đề này ở đây.“Thầy thuốc nói phải nằm viện sao?” Cô hỏi anh.
“Cần nằm viện theo dõi một ngày.”
Trử San San gật gật đầu, còn có chút đăm chiêu nhíu nhíu mày.“Một khi đã như vậy cần chuẩn bị một chút. Còn có, trên người anh quần áo dính máu cũng phải đổi mới được, em ra bên ngoài mua giúp anh bộ quần áo.”
Sài Thiếu Phong gật gật đầu.“Phiền em , còn có tiền –”
“Để sau nói.” Cô xua tay.“Em thuận tiện đến hỏi một chút phòng bệnh chuẩn bị tốt không, anh một người ở trong này không sao chứ?”
“Không sao. Còn có, cám ơn em.”
Anh nhìn cô thật sâu, nhìn đến nỗi Trử San San cảm thấy ngượng ngùng .
“Em sẽ mau chóng trở về, anh trước ngủ một chút, nếu anh có thể ngủ.” Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Trử San San.” Anh gọi cô lại.
Cô quay đầu.“Làm sao vậy? Có cái gì muốn em thuận tiện giúp mua sao?”
“Nhớ rõ trước đi ăn một chút gì, đừng để cho chính mình đói bụng.”
Trử San San sửng sốt một chút, không tự chủ được nhìn anh một cái, lúc này mới gật gật đầu. Không thể tưởng tượng được người ta kỳ thật khoẻ chán, chính mình đang bị tai nạn bị thương, nằm ở phòng cấp cứu , còn nhớ kỹ dặn dò cô chưa ăn bữa tối.
“Còn anh? Hẳn là cũng còn chưa có ăn gì? Anh muốn ăn gì em đi mua luôn?” Cô hỏi anh.
“Anh hiện tại ăn không vô.” Anh nhẹ lay động mỉm cười.
“Hảo, vậy khi nào anh muốn ăn gì thì nói cho em biết, em đi đây.”
Anh gật đầu, nhìn cô xoay người rời đi, thẳng đến khi cô hoàn toàn đi ra khỏi tầm mắt rồi lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tai nạn xe thình lình xảy ra ngoài ý muốn, làm cho anh có trăm mối cảm xúc ngổn ngang tất cả đều cải biến.
Trước hôm nay, anh mỗi ngày chỉ vội vàng công tác, bởi vì trong công việc có tính khiêu chiến cùng cảm giác thành tựu, mặc kệ người khác như thế nào ở sau lưng nói anh là người không thú vị công tác cuồng hoặc nô lệ đồng tiền, chỉ biết kiếm tiền không biết hưởng thụ, anh cũng không để ý, bởi vì anh là thật sự thích công tác.
Nhưng mà sau khi trải qua tai nạn sinh tử kia, anh mới phát hiện trừ bỏ công việc anh cơ hồ không có cái khác đáng giá nhớ lại, cuộc sống tinh thần cằn cỗi .
Anh chưa từng thiệt tình thích qua một nữ nhân nào, chưa từng nói chuyện với ai có cười vui có nước mắt.
Anh chưa từng đi qua núi Đoàn tụ, Ngọc sơn, Ali sơn, thậm chí ngay cả gần nhất núi Dương Minh anh cũng chưa từng hảo hảo xem qua, mỗi khi trở về đều chỉ là vì bữa ăn, vì công việc, tới vội vàng đi vội vàng.
Tuy rằng anh từng nghĩ tới việc nghỉ phép, cũng từng nghĩ tới đi du lịch khắp nơi, nhưng thủy chung đều là ngẫm lại mà thôi, chưa bao giờ làm được.
Khi còn trẻ anh từng rất thích lướt sóng, nhưng sở thích này cũng đã bị bỏ quên mười năm rồi.
Chuyện kết hôn sinh con, anh chưa bao giờ thật sự nghĩ tới, tổng cảm thấy trước khi bốn mươi tuổi có thể kết hôn đều ok, không vội. Nhưng là người sớm muộn gì đều có họa phúc, nếu anh ngay cả gia đình của chính mình còn chưa có, chưa có vợ, chưa có con, vậy nếu có chuyện gì bất chắc xảy ra anh tuyệt đối chết sẽ không nhắm mắt.
Còn có chính là về cô, Trử San San.
Anh muốn gặp cô, cùng cô ở chung, muốn thấy cô thoải mái cười to, bộ dáng làm nũng, nhìn cô vui cô buồn, thậm chí anh muốn nhìn thấy bộ dáng khi cô khóc. Anh muốn nhìn hết các biểu cảm của cô, muốn có được cô, muốn yêu chiều sủng ái cô, ôm ấp cô, muốn có được cảm giác yêu đương cùng cô.
Cuộc đời anh lần đầu tiên đối với một nữ nhân có được nhiều loại cảm giác như vậy, nhiều loại hi vọng như vậy, anh không muốn mình sẽ rời đi mà chưa đạt được điều gì như thế.
Trận tai nạn xe này đối với anh mà nói thật sự là tai bay vạ gió, nhưng anh lại thực lòng muốn cảm tạ, bởi vì nó làm cho anh thấy rõ rất nhiều chuyện trước kia anh căn bản là không nghĩ đến, hiểu được nhân sinh còn có nhiều tiếc nuối thế nào.
Trận tai nạn xe này càng giúp anh có cơ hội cùng cô ở chung một chỗ, kéo gần khoảng cách hai người.
Vì thế, anh quyết định tha thứ người gây ra họa.
Sài Thiếu Phong nằm viện quan sát một đêm, đến trưa ngày hôm sau bệnh viện liền nói cho anh xuất viện .
“Anh muốn như thế nào xuất viện? Bạn gái của anh đâu?” Cô y ta đến thông báo chuyện này hỏi anh.
Bạn gái?
Sài Thiếu Phong phát hiện chính mình thực thích cách nói này, nghe thấy người khác nói như vậy, anh bỗng có cảm giác tâm tình vui sướng. Bất quá thích cũng vô dụng, anh cần nhanh chút nghĩ biện pháp làm cho nó trở thành hiện thực mới được.
Trử San San là người càng ở chung càng hiểu được con người của cô, càng dễ dàng yêu cô hơn. Xem, ngày hôm qua anh còn chỉ nói là thích cô mà thôi, hôm nay liền biến thành yêu .
Ngày hôm qua ở phòng bệnh cô giúp anh thay quần áo sạch sẽ, động tác không có gì nhăn nhó, mà là bình tĩnh, ôn nhu, cẩn thận giúp anh để ý hết thảy. Nhìn cô chuyên chú vẻ mặt làm cho anh nhớ tới một lần tai nạn xe cộ khác, cho nên anh thử mở miệng.
“Gần nhất em tựa hồ cùng tai nạn xe rất có duyên.” Anh nói.
Cô đầu tiên là trừng mắt nhìn anh, sau đó khó hiểu hỏi :“Có ý tứ gì?”
“Hơn một tháng trước, em không phải đã gặp qua một người bị tai nạn xe sao, còn cùng người đó lên xe cứu thương ? Ngay tại dưới công ty của anh.”
Trử San San đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi:“Anh làm sao mà biết?”
Sài Thiếu Phong nguyên bản không xác định, rốt cục lại được chứng thật.
“Lúc ấy anh đã ở hiện trường.” Anh nói cho cô.
Trử San San có chút há hốc mồm, ngày đó cô là cố ý tới đó đi chờ anh xuất hiện nha, kết quả anh thật sự xuất hiện , nhưng cô lại hoàn toàn không phát hiện? Làm sao có thể?
“Anh đứng ở trong đám người sao?” Cho nên cô mới không thấy được anh?
“Anh đứng ở bên cạnh em.”
Cô cứng họng nhìn anh, sau đó không tự chủ được bật thốt lên nói:“ Còn khuya!” Tiếp theo lại có chút xấu hổ sửa miệng nói:“Anh gạt người, sao em không thấy anh đâu.”
“Em khi đó lực chú ý đại khái tập trung tại mẹ con người kia bị thương.” Một lúc sau, anh bổ sung nói:“Anh là người đã hỗ trợ nâng chiếc xe máy dậy cho hai người kia thoát ra.”
Trử San San càng ngây người, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, quả thực không thể tin được sẽ có chuyện thái quá như vậy. Anh thế nhưng lại vươn tay ra hỗ trợ một người trong đó? Này liệu có phải không ?
“Anh đang nói lung tung đúng hay không?” Cô chỉnh anh, cô hẳn là không phải mù chữ mới đúng nha, nhưng vấn đề là, cô thật sự không nhớ người ra tay giúp hai người kia đứng dậy lúc ấy bộ dáng ra sao, chỉ biết là là hai nam nhân.
Sài Thiếu Phong không nói gì nhìn cô, sau đó nói:“Em làm cho anh hoàn toàn hiểu được cảm giác bị người khác coi như không thấy mình là thế nào, cám ơn em.”
“Anh đang cười nhạo em sao?”
“Là anh cảm tạ em.”
“Còn khuya!”
“Thật sự.” Anh vẻ mặt đứng đắn nhìn cô nói.“Làm một người thân phận hoặc chức vị càng lúc càng cao liền càng dễ dàng xem nhẹ người khác cảm thụ. Có một số người có thể là bởi vì cảm giác về sự ưu việt mà cố ý , nhưng có một số người chính là bởi vì quá mức bận rộn, phải đối mặt, xử lý chuyện tình nhiều lắm, khó tránh khỏi được cái này mất cái khác, dần dần hình thành thói quen mới có thể biến thành như vậy. Nếu không ai đi theo đánh thức, anh ta vĩnh viễn sẽ không biết chính mình đã làm thương tổn người khác.”
“Cho nên anh là thuộc loại người sau?”
“Nếu anh nói đúng như vậy, em liệu có cười anh không?” Anh nhìn cô nói.
Trử San San còn thật sự nhìn anh trong chốc lát, sau đó nhún vai nói:“Hiện tại không thể bình luận gì, phải xem biểu hiện tương lai mới biết được.”
“Tương lai sao?” Sài Thiếu Phong không tự chủ được gợi lên khóe miệng, anh thích cách nói này, bởi vì như vậy chứng tỏ cô sẽ luôn ở bên anh thì mới nhìn thấy biểu hiện trong tương lai của anh sao?
Trử San San vốn tưởng ở lại bệnh viện chiếu cố anh , lại bị anh kiên trì muốn về nhà. Nhưng cô 10h mới rời đi, sáng sớm bảy giờ đã mang theo bữa sáng xuất hiện ở phòng bệnh, làm cho anh thật cảm động, thật ái mộ cô a.
Buổi sáng cô thay anh chuẩn bị bữa sáng, giữa trưa lại đi một chuyến giúp anh mang cơm trưa, còn đặc biệt đưa cho bác sỹ số điện thoại của cô, nói khi nào anh xuất viện thì liên lạc cho cô, cô sẽ đến làm thủ tục xuất viện, cũng bởi vậy mà anh có số điện thoại của cô.
2h40p.
Anh hiện tại nên gọi điện thoại cho cô, nói cho cô anh đã có thể xuất viện, hoặc là nên đợi cho đến khi cô tan tầm sau ?
Khoảng cách tan tầm thời gian còn có ba giờ nữa, anh có thể chờ, nhưng là không biết bệnh viện có nguyện ý hay không để cho anh chờ, trọng điểm là kỳ thật anh cũng muốn nhanh chút gặp lại cô — tuy rằng khoảng cách lần trước thấy gặp cô cho đến giờ mới có hai tiếng thời gian.
Một ngày không thấy, như cách tam thu. Anh rốt cục có thể hiểu được đây là cảm giác gì. Trước kia tổng cảm thấy nó khuyếch đại, nhưng hiện tại anh thường nghĩ đến loại cảm tình tha thiết chờ đợi này thật là rất khó nhẫn, chính là so với một ngày dài bằng ba thu như vậy lâu a.
Cho nên, muốn gọi sao?
Vẫn là nên gọi cho cô, nên nói với cô một câu, nếu công việc của cô quá bận không thể đến giúp anh thì anh có thể tự mình xuất viện, dù sao lãng phí thời gian nằm ở đây, chi bằng chính mình tự đi làm, như vậy mới giống anh.
Nghĩ vậy, Sài Thiếu Phong liền rút di động ấn số điện thoại mà anh đã sớm quen thuộc.
“Uy? Có phải bác sỹ nói có thể xuất viện phải không?”
Điện thoại vừa kêu lập tức đã được nhận, truyền đến thanh âm của cô, ý tứ chính là cô cũng đã đem số điện thoại của anh lưu nhập danh bạ cho nên mới có thể biết người gọi điện thoại là anh?
Sài Thiếu Phong đột nhiên cảm thấy có chút cao hứng.
“Em làm sao mà biết?” Anh hỏi cô.
“Bởi vì lúc trưa trước khi đi em có hỏi qua y tá, cô y tá đó nói là do bác sỹ quyết định, thực ra không thành vấn đề, đại khái buổi chiều là có thể xuất viện. Em đã xong việc rồi, anh chờ một chút, em lập tức qua giúp anh làm thủ tục xuất viện.” Nói xong cô liền ngắt điện thoại.
Sài Thiếu Phong cầm di động, ngồi ở trên giường bệnh ngây ngô cười, anh hoàn toàn không có cách nào khống chế chính mình không giơ lên khóe miệng, cảm giác chính là…… Nói như thế nào đây? Vui vẻ giống muốn nhảy cẫng lên nha.
Cô thế nhưng đã vì anh mà chuẩn bị tốt! Hơn nữa vừa nhận được điện thoại của anh, không nói hai lời liền lập tức tới rồi.
Cho dù là bạn gái danh chính ngôn thuận, thậm chí là lão bà, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được như vậy?
Cô vì sao lại đối tốt với anh như vậy? Chẳng lẽ cô đối với anh kỳ thật cũng là có ý tứ ?
Hồi tưởng lại những chuyện từ khi hai người bọn họ gặp nhau đến nay, cô đều là chủ động tới gần anh, cho đến khi anh không chịu nổi sự phiền nhiễu này cự tuyệt cô rồi cường hôn cô, lúc đó cô mới thẹn quá thành giận từ đấy về sau biến mất trước mặt anh.
Cho nên, nếu anh không ngăn cản cô, cô chắc là sẽ vẫn tiêp tục quấn quít lấy anh đúng không?
Cô quấn quít lấy anh nhất định có lý do, mà lý do kia trừ bỏ thích anh ra thì còn có thể là cái gì? Mà lý do này cũng đã giải thích cô vì sao lại đối tốt với anh như vậy , không phải sao?
Hảo vui vẻ, anh đã lâu không có cảm giác khoái trá như vậy, cho dù cùng kình địch đối chiến, chiến thắng hơn mười triệu bản hợp đồng kinh doanh, cũng không có như vậy vui vẻ khoái trá.
Cô thích anh. Ha ha a……
“Anh sao lại nhìn em như vậy? Trên mặt em có gì sao?” Ngồi trên tắc xi, Trử San San nghi hoặc mở miệng hỏi Sài Thiếu Phong.
Cô tổng cảm thấy từ lúc cô đến giúp anh thu dọn đồ đạc, thay anh làm thủ tục xuất viện, giúp anh đi ra cửa lên taxi, dọc trên đường đi cô luôn cảm giác được ánh mắt anh nhìn cô một lần, hai lần, ba lần, bốn lần…… Không biết có mấy lần, cũng không biết anh rốt cuộc đang nhìn gì.
Là nhìn thấy cái mụn nhỏ sáng nay mới mọc ở bên cạnh mũi cô sao?
Nhưng buổi sáng cô rõ ràng đã dùng phấn trang điểm che đi rồi mà? Chẳng lẽ trải qua lâu như vậy thời gian, đã lộ ra rồi sao?
“Không có.” Anh trả lời.
“Không có sao anh vẫn cứ nhìn em như vậy?” Cô lộ ra hoài nghi biểu tình.
“Tối nay sẽ nói với em.”
“Chuyện gì không thể hiện tại nói, phải chờ tới tối mới nói được?” Anh càng nói như vậy, cô càng tò mò.
“Vậy thì sau khi xuống xe, anh sẽ nói cho em.”
Sau khi xuống xe? Trử San San trực giác ngắm đằng trước lái xe tắc xi liếc mắt một cái, chẳng lẽ cùng lái xe có liên quan? Anh không muốn nói xấu lái xe sao?
Không đúng, không đúng. Ánh mắt kỳ quái của anh bắt đầu có từ trong phòng bệnh, hẳn là không liên quan đến bác lái xe. Vậy thì chắc chắn là không muốn cho người khác nghe được, vậy thì anh có chuyện gì mà không thể để cho người khác nghe chứ.
Nhẫn nại nhẫn nại nhẫn nại, rốt cục cũng đợi đến lúc xe dừng tại dưới lầu nhà anh.
“Nói mau.” Cô vừa đóng cửa xe liền khẩn cấp thúc giục anh.
“Trước lên lầu nói sau.”
“Thật sự là……” Trử San San vốn định oán giận , nhưng nghĩ đến anh đang là bệnh nhân liền nhịn xuống .“Được rồi, trước đi lên nói sau.”
Cô gật đầu đồng ý, mang theo những vật dụng cá nhân của anh đi qua đại sảnh tráng lệ, sau đó lên thang máy đến trước cửa nhà anh.
Thiết bị mở khoá bằng vân tay công nhận làm cho cô được mở mắt nha, bởi vì loại thiết bị xa hoa này cô mới chỉ xem qua tivi.
Về phần nhà anh, trên cơ bản chính là một gian nhà tràn ngập cảm giác hiện đại tối tân cùng các vật dụng thiết bị công nghệ cao, những thứ này cô cũng chỉ mới xem qua trên tivi, bất quá cô cũng không thích lắm, bởi vì cảm giác quá mức lãnh cảm cứng rắn, thiếu không khí ấm áp.
“Làm sao vậy?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi cô.
“Cái gì làm sao vậy?” Cô bị hỏi ngẩn ra.
“Mặt của em đang nhăn lại.”
“Nha.” Cô thả lỏng hai đôi lông mày đang nhăn ra.
“Nha là cái ý tứ gì?” Anh lại hỏi cô.
Cô lắc đầu, cảm thấy đây là nhà anh chỉ cần chủ nhân thích thì tốt rồi, cô đây là lần đầu tiên đến, cũng có thể là lần cuối cùng đến dựa vào cái gì phát biểu cao kiến.
“Có việc gì em cứ nói ra không quan hệ.”
“Người cần nói ra suy nghĩ của mình hẳn là anh chứ? Nói nhanh chút đi.” Trử San San nhìn anh
“Em trước ngồi xuống.” Anh vẻ mặt đứng đắn nói.
Cô liếc nhìn anh một cái, nhịn không được hoài nghi rốt cuộc là chuyện gì, làm chi có bộ dáng thật sự nghiêm túc như vậy?
Bất quá cô hay là nên tìm vị trí ngồi xuống.
“Muốn uống cà phê không?” Anh hỏi cô.
“Không cần.” Cô đều bị anh làm cho tò mò chết đi được, thế nào còn có tâm tình uống cà phê nha?“Anh rốt cuộc có nói hay không nha? Không nói cũng không việc gì, em sẽ rời đi.” Nhìn tình trạng của anh tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều lắm, muốn chiếu cố chính mình chắc là không có vấn đề gì, nhiều nhất cô có thể giúp anh mang ba bữa cơm hàng ngày đến là được.
“Anh nói.” Vừa nghe cô nói muốn đi, Sài Thiếu Phong lập tức gật đầu nói.
Chính là anh chưa từng nói qua loại chuyện này, cho nên có chút khẩn trương.
Hít sâu một chút, anh tự nói với chính mình, chính là “Anh thích em, em có nguyện ý làm bạn gái anh không” Chỉ là một câu ngắn ngủi, hẳn là sẽ không quá khó khăn mới đúng. Huống hồ anh đã biết cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh, cho nên –
“Khụ!” Anh không tự chủ được thanh hạ yết hầu.“Anh…… Khụ! Anh…… Tây……”
“Anh tây cái gì? Anh muốn ăn dưa hấu sao?” Trử San San mê hoặc nhìn anh hỏi.
“Không phải.” Sài Thiếu Phong trừng mắt nói,“Em có thể im lặng nghe anh nói cho hết lời được không?”
Trử San San nhún vai lè lưỡi, lộ ra vẻ mặt không nói thì thôi.
“Anh, khụ! Anh…… Tây, hỉ…… Hỉ……” Đáng giận! Anh nói nhăng cái gì vậy nha? Những lời này căn bản là không khó như vậy chứ? Sài Thiếu Phong, ngươi không được vô dụng như vậy, ngươi ở trên thương trường uốn ba tấc lưỡi thế nào? Khí thế đâu? Tự tin đâu? Chỉ cần một hơi nói ra là được, ngươi đang sợ cái gì?
“Anh hỉ…… Hỉ……”
“Anh là không phải đang lo lắng vấn đề tắm rửa chứ?” Trử San San bừng tỉnh đại ngộ hỏi anh,“Nhưng là chuyện này en thật sự không có biện pháp hỗ trợ nha, anh chẳng lẽ không có thân cận bằng hữu nào có thể giúp việc này sao?”
Sài thiếu Phong bị tức đến điên rồi, không chỉ là tức cô, càng là tức chính mình.
“Làm ơn ngồi yên nghe anh nói hết được không?” Anh nghiến răng nghiến lợi giảng thanh nói.
“Vậy anh liền nói cho hết nha, không cần lắp bắp như vậy.” Trử San San liếc trắng mắt, cảm thấy chính mình rất vô tội .
Sài Thiếu Phong nhịn không được trừng mắt nhìn cô.
Trử San San cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại, nghĩ rằng nếu là muốn đọ mắt to mắt bé với cô, cô tuyệt đối sẽ không thua anh.
Dùng sức hít một hơi, lại dùng lực thở ra . Sài Thiếu Phong điều chỉnh tâm tình, quyết định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói đi ra.
“Anh……”
Cố lên , cô lên.
“Anh thích…… e…… eeee……”
Có tiến bộ , thử lại một lần, lần này nhất định phải thành công.
“Anh — Anh thích em, em có nguyện ý làm bạn gái anh không?”
Anh rốt cục thành công nói ra , nhưng là nữ nhân vật chính lại bị dọa ngây người.