Yến Minh Tu ôm Chu Tường về phòng ngủ, ném hắn lên giường, cởi áo khoác và quần dài của hắn.
Chu Tường bị trói cứng, không thể nhúc nhích, chỉ có thể lạnh lùng nhìn Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu coi như không thấy, y lột sạch Chu Tường tới khi chỉ còn quần lót, sau đó nhét hắn vào chăn, “Anh cứ ở đây hai ngày, đừng mơ đến chuyện ra ngoài, tôi sẽ trông coi anh.”
Chu Tường phẫn nộ, “Yến Minh Tu, mày là thằng khốn nạn.”
Yến Minh Tu vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của hắn, “Sau lễ khởi quay tôi sẽ thả anh ra. Tôi nói được thì làm được, thứ Hai tôi sẽ đưa anh đến gặp đạo diễn Trương Linh, ông ta đang ấp ủ dự án phim mới, tôi sẽ đề cử anh vào vai nam chính, vai diễn đó sẽ không thua kém vai của anh Đông, anh còn gì không hài lòng nữa?”
Đôi mắt đen nhánh của Chu Tường nhìn y không chớp, “Yến Minh Tu, nếu tao nói tao muốn vai chính của Uông Vũ Đông thì sao?”
Yến Minh Tu nhíu mày, lạnh lùng đáp, “Anh muốn diễn vai chính của anh Đông, hay anh muốn được diễn cùng với Lan Khê Nhung?”
“Tao muốn vai chính của Uông Vũ Đông! Mày có cho không?” Chu Tường nghiến răng nghiến lợi nhìn y.
Khuôn mặt Yến Minh Tu hơi vặn vẹo, y không hiểu Chu Tường cố chấp như thế vì lý do gì, thật lâu sau, y mới nói, “Vai chính của anh Đông không phải thứ anh có thể diễn, hơn nữa bây giờ anh ấy đã là người nhà họ Yến chúng tôi, không thể để chúng tôi mất mặt.”
Chu Tường cười như mếu, “Mày nói đúng, tao sao xứng được diễn vai của Uông Vũ Đông, tao sẽ làm bẩn hình tượng của nó.”
“Anh biết thế là tốt, anh cùng lắm mới chỉ đóng thế anh Đông vài lần, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ mình có thể vào vai chính? Đến lúc diễn không đạt, người mất mặt cũng chỉ có anh.” Không phải Yến Minh Tu chưa từng xem Chu Tường thực diễn, tuy chỉ là đóng thế, nhưng muốn nhập vai cũng phải kết hợp cả với biểu cảm và lời thoại. Chu Tường chỉ là một cascadeur bình thường, kỹ thuật diễn bình thường, không thể so sánh với Uông Vũ Đông thành thạo và chuyên nghiệp. Hình tượng mà Uông Vũ Đông xây dựng luôn luôn là đại hiệp tuấn dật phi phàm, vô dục vô cầu, hào hoa phóng khoáng, Chu Tường muốn vào những vai đó, y cảm thấy hắn chỉ thuần túy không biết lượng sức. Nếu y xuất tiền tìm cho Chu Tường một hình tượng hợp với hắn, ngược lại còn có thể giúp hắn nổi tiếng. Tuy y không bao giờ muốn Chu Tường nổi tiếng, nhưng nếu Chu Tường đã thích, y cũng sẵn sàng thỏa mãn hắn, coi như đó là y bồi thường cho hắn.
Yến Minh Tu cảm thấy sắp xếp như vậy là rất hợp tình hợp lý, y không hiểu Chu Tường còn ngoan cố vì cái gì, tại sao hắn lại chẳng chịu hiểu cho y.
Chu Tường khàn khàn nói, “Kể cả vai diễn đó không hợp với tao, thì nó cũng là thứ tao giành được bằng chính sức mình. Yến Minh Tu, tao không cần mày bố thí, tao muốn cắt đứt hoàn toàn với mày, tao hy vọng mày hiểu được điều đó.”
Yến Minh Tu híp mắt, “Anh nói lại lần nữa.”
Chu Tường không sợ hãi nhìn thẳng vào y, “Tao nói, tao muốn cắt đứt hoàn toàn với mày.”
Yến Minh Tu nằm đè lên trên hắn, nắm lấy cằm hắn, y dùng sức quá mạnh, khiến Chu Tường đau ê ẩm. Yến Minh Tu lạnh lùng nói, “Chu Tường, anh đừng tiếp tục không biết điều.”
Chu Tường nghiến răng nghiến lợi, “Thả tao ra.”
Yến Minh Tu kiên quyết nói, “Không bao giờ.”
Chu Tường lật eo, muốn hất Yến Minh Tu xuống, nhưng Yến Minh Tu quá cao lớn, y chống hai tay hai bên đầu Chu Tường, cúi xuống nhìn hắn, đôi con ngươi sâu thẳm đối diện thẳng với ánh mắt hắn.
Chóp mũi hai người đã rất gần nhau.
Yến Minh Tu thở dốc nhè nhẹ, “Chu Tường, anh đừng bướng bỉnh nữa. Tôi đã nói đến mức này rồi, anh còn muốn thế nào?”
Chu Tường nhắm mắt lại, hắn biết có khai thông cũng vô ích.
Xúc cảm mềm mại chạm khẽ lên môi hắn, Chu Tường mở mắt, Yến Minh Tu đang hôn hắn, nhè nhẹ mút, đôi mắt đen láy vẫn nhìn hắn không chớp.
Chu Tường muốn nghiêng đầu tránh, Yến Minh Tu bắt lấy cằm hắn, ép hắn tiếp nhận nụ hôn triền miên.
Yến Minh Tu khẽ khàng thở dốc, lần đầu tiên y mềm mỏng thỏa hiệp với Chu Tường, “Anh Tường, đừng giận nữa, chúng ta quay lại như trước, cứ giống như trước không phải tốt hơn sao?”
Chu Tường cười khan, “Cậu có thể yêu tôi như yêu Uông Vũ Đông không?”
Yến Minh Tu im lặng nhìn hắn. Y không thích Chu Tường so sánh mình với Uông Vũ Đông, Chu Tường và Uông Vũ Đông hoàn toàn khác biệt. Uông Vũ Đông là mối tình đầu của y, là báu vật trong lòng mà y vĩnh viễn không bao giờ chiếm được, là anh rể của y, còn Chu Tường…
Chu Tường là gì?
Chu Tường là người nấu cho y những bữa cơm ngon lành đa dạng, là người luôn nằm xuống trước ủ ấm chăn gối cho y, là người đầu tiên y nhìn thấy khi về nhà, là người ngay lập tức có thể giúp y thả lỏng, là người lúc nào cũng tươi tắn cười với y, là người rất ăn ý với y khi làm tình, là người có thể mang tới cho y khoái cảm cực hạn nhất.
Chu Tường không giống Uông Vũ Đông, Uông Vũ Đông chỉ tồn tại trong ảo tưởng của y, còn Chu Tường là sự thực.
Nụ cười trên mặt Chu Tường cực kỳ ảm đạm, “Không thể phải không? Vậy thì chúng ta cũng không thể quay về như trước được nữa.”
Yến Minh Tu chỉ cảm thấy tâm loạn vô cùng, có thứ gì đó nhưng đang muốn phá tan lý trí, trào ra ngoài, nhưng y mạnh mẽ kìm nén lại. Đến tột cùng thì y muốn làm gì với Chu Tường, đặt Chu Tường ở đâu, ngay cả chính y cũng không biết.
Y chỉ biết duy nhất một điều, y không muốn rời xa Chu Tường.
Chu Tường nhìn Yến Minh Tu trầm lặng, cảm thấy mình đã tuyệt vọng đến tận cùng.
Nếu Yến Minh Tu nói thích hắn, chẳng cần biết có phải dối trá hay không, có lẽ hắn đã dao động.
Nhưng quả thật đúng như hắn nghĩ, ngay cả nói dối, Yến Minh Tu cũng chẳng buồn làm cho hắn, cái thứ thẳng thắn thành thật của y khiến tim hắn lạnh buốt.
Hắn nhắm mắt, nghiêng đầu, hắn không còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa.
Hắn cảm giác thấy Yến Minh Tu im lặng chui vào chăn, hai tay vòng qua hông hắn, vuốt ve làn da nóng rực của hắn.
Yến Minh Tu nhỏ giọng nói sau lưng hắn, “Chu Tường, tôi nhớ anh.”
Y cởi nốt quần lót của Chu Tường, tách hai đùi hắn, dùng tư thế từ phía sau quen thuộc, chen vào bên trong hắn.
Chu Tường không lên tiếng, chưa có lần chăn gối nào khiến hắn khó chịu như lúc này, nhưng ngay cả sức lực để phản kháng, hắn cũng không còn nữa.
Yến Minh Tu ôm chặt eo hắn, nặng nề va chạm, sự im lặng của Chu Tường khiến y hoảng sợ, y khàn khàn thở dốc, nhịn không được thì thầm bên tai hắn, “Chu Tường, tôi nhớ anh.”
Âm thanh ấy thậm chí còn lẫn theo chút tủi thân, nhưng Chu Tường vẫn không đáp lời y.
Y bắt đầu phẫn nộ, xoay người đè lên trên hắn, nắm lấy hai bắp đùi hắn, hung ác ra vào.
Chu Tường vùi mặt xuống chăn, cắn chặt môi, vẫn không lên tiếng. Yến Minh Tu càng muốn giày vò hắn, hắn càng không muốn cho y toại nguyện.
Nhưng hắn hiểu, Yến Minh Tu có thể dễ dàng đạp lên tự tôn của hắn, bởi vì cho đến tận lúc này, y vẫn không chịu nhìn mặt hắn. Toàn bộ giá trị của Chu Tường hắn đối với Yến Minh Tu, vẻn vẹn chỉ là tấm lưng cực kỳ giống với Uông Vũ Đông.
Chu Tường mở mắt ra, phía trước là ánh sáng xưa nay hắn chưa từng thấy.
Hắn có thể buông tay Yến Minh Tu, chỉ cần cho hắn đủ thời gian.
Yến Minh Tu cũng không dằn vặt hắn đến nửa đêm như thường lệ, chỉ làm một lần rồi ngừng lại.
Ham muốn từ một phía khiến y khó chịu vô cùng, dù thân thể có thỏa mãn, nhưng trái tim vẫn trống rỗng. Y rất nhớ những ngày mình và Chu Tường điên cuồng hòa nhập, cảm giác sung sướng tột đỉnh đó, y còn có thể tìm lại nữa không?
Yến Minh Tu lấy khăn ướt lau sạch cho Chu Tường, sau đó lại ủ hắn vào chăn.
Chu Tường vẫn quay lưng về phía y, y cảm thấy không thoải mái, bèn lật Chu Tường lại.
Chu Tường nhìn y, chậm rãi nhắm mắt.
Yến Minh Tu mạnh mẽ ôm hắn vào lòng, y dùng một thứ âm thanh khàn khàn nhè nhẹ, chỉ đủ cho hai người nghe, nói với hắn, “Anh Tường, tôi sẽ không coi anh là Uông Vũ Đông nữa.”
Chu Tường vẫn không nói.
Màn đêm, tĩnh lặng như cái chết.
Lúc thấy Lan Khê Nhung gọi điện cho Chu Tường, Yến Minh Tu định ném vỡ tan điện thoại, nhưng y cố nhịn xuống, bình tĩnh lưu tên Lan Khê Nhung vào blacklist.
Hắn sống ở đây đã ba mươi năm, hàng xóm láng giềng không ai không biết hắn, hắn không dám làm chuyện nhục nhã đó.
Xế chiều ngày tổ chức lễ khởi quay, Lan Khê Nhung, Thái Uy và Vương tổng cùng gọi cho Chu Tường, nhưng điện thoại chỉ báo bận liên tục. Ba người cũng bận đến tối mặt tối mày, không có cách nào để tâm đến hắn, nên cũng đành thôi.
Tám giờ tối, Chu Tường không xuất hiện, thay vào đó là Uông Vũ Đông giày da Âu phục, tựa như chưa từng có mâu thuẫn phát sinh, bình thản ung dung đón nhận vai chính. Đến khi đó tất cả mới choáng váng.
Trước bao nhiêu ống kính máy quay và mấy chục cặp mắt của phóng viên, Vương đạo diễn không thể trở mặt với Uông Vũ Đông, chỉ đành thuận theo anh ta, ra vẻ vui mừng phấn khởi chào đón nghi thức khởi quay. Tựa như không có gì thay đổi, tựa như không có gì xảy ra, lời đồn Uông Vũ Đông bị hất cẳng cũng tự động tiêu tán.
Ai cũng vui mừng.
Chỉ có Chu Tường nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, giống như máu nóng trong thân thể cũng dần dần cạn kiệt, càng ngày càng lạnh lẽo.
Hắn cũng đã sớm bỏ cuộc.
Có lẽ chỉ khi bất chấp tất cả mới có thể trèo lên nhận vai diễn đó, mà hắn thì hiển nhiên không làm được.
Hắn không ham đổi đời nhờ vai chính đó, trời sinh hắn chỉ là một kẻ diễn thay, bất luận hắn tranh đấu ngoan cường thế nào, sự thật chứng minh hắn cũng chẳng khác một thằng hề là mấy.
Hắn chỉ có thể là một thế thân.
Chu Tường không còn cảm giác gì cả, không thất vọng, không phẫn nộ, không tiếc nuối, bởi vì Yến Minh Tu cho hắn hai ngày để chuẩn bị tinh thần, nên hắn cũng rất bình tĩnh đón nhận.
Sáng hôm sau, Yến Minh Tu trả lại chìa khóa và điện thoại cho hắn, còn nói muốn dẫn hắn đi gặp đạo diễn Trương Linh.
“Tôi nói được thì làm được, nhất định tôi sẽ tìm một bộ phim phù hợp với anh. Anh muốn nổi tiếng đến mức nào tôi cũng có thể giúp anh.”
Chu Tường không thể phản kháng, bị y lôi lên xe.
Yến Minh Tu hẹn gặp Trương đạo diễn tại một quán cà phê trong khách sạn. Hai người đến sớm mười phút, cùng ngồi đợi Trương Linh.
Chu Tường nói muốn vào WC.
Bề ngoài hắn rất bình tĩnh, nên Yến Minh Tu cũng không nghĩ nhiều, để hắn tự đi. Chẳng biết tại sao, nhìn Chu Tường biến mất trong lối rẽ, bóng dáng hắn vẫn như thường ngày, vẫn rất giống Uông Vũ Đông, nhưng Yến Minh Tu đã không thể nào nhìn xuyên qua hắn để tìm Uông Vũ Đông được nữa. Y biết rõ, hắn chính là Chu Tường.
Nếu lúc ấy y cũng biết, đây là lần cuối cùng y nhìn thấy Chu Tường, y sẽ nguyện đánh đổi hết tất cả mọi thứ, chỉ để quay lại ngày hôm nay.
END38.