Buổi trưa, trong nhà ăn đông nghẹt người. Cũng may là có bạn học kiêm bạn chí cốt Nhậm Hải giúp mua cơm, Thẩm Triệt đón lấy khay đồ ăn, cảm kích ngập tràn.
Nhậm Hải ngồi xuống đối diện, vừa ăn vừa hỏi: “Nói thật đi, ông suy nghĩ đến đâu rồi? Chủ nhà lại ồn ào đòi tăng giá thuê, ông bảo tôi lên mạng đăng tin tìm người thuê nhà chung nhưng tôi thấy vẫn không ổn lắm. Ông hay là chuyển tới ở với tôi đi. Vậy là giúp tôi giải quyết vấn đề cấp bách này rồi!”
Thẩm Triệt có chút do dự. Nói thực ra, cùng với đám người Hạ Lan Bá ở chung một năm, nếu nói không có tình cảm thì là nói dối, cũng chẳng sợ trong chung cư ngày nào cũng gà bay chó sủa. Ngủ sô pha cũng không thành vấn đề (chỉ là sô pha hơi ngắn, bàn chân đều phải thò ra ngoài), chính là nghĩ đến việc cả ngày phải trông thấy cái bản mặt lạnh như tiền của Tần Tu, cộng thêm cảm giác mệt mỏi và chán ghét sâu sắc, cậu uống một ngụm canh: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Suy nghĩ đến khi nào? Tôi đang cần người gấp đây nè.”
Thẩm Triệt nghĩ một chút: “Hai ngày đi.”
“Được. Tôi chờ ông hai ngày!”
Thẩm Triệt cúi đầu ăn cơm, vừa mới cào cào được hai miếng cơm lại ngẩng đầu lên. Từ cửa nhà ăn, Tần Tu và Uông Tuấn đang bước vào, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. Thẩm Triệt có chút giật mình, từ khi nào mà mắt mình cứ như có gắn rada, có thể phát hiện chính xác vị trí của Tần Tu thế này. Cậu vội lắc lắc đầu, không phải như thế, Tần Tu vốn luôn tỏa sáng, luôn kéo ánh mắt của người khác về phía mình như vậy, không trông thấy mới là không bình thường, ha ha.
“Ông đang nhìn cái gì vậy?” Nhậm Hải quay đầu nhìn theo hướng Thẩm Triệt đang nhìn không hề chớp mắt, hiểu ra liền cười cười, nghiêng nửa người sang, tay khoác lên lưng ghế, nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ dài kia của Tần Tu, chỉ còn thiếu điều huýt sáo thành tiếng trêu chọc: “Ông biết không, trên diễn đàn có một topic mở ra để bình luận về hoa khôi của Canh Ảnh, cũng không biết là ác ý hay thực sự như vậy mà trên đó còn có tên của Tần Tu. Số phiếu bầu còn bỏ mấy chị em xa tít cả con phố, bây giờ đám đàn anh đều ở sau lưng mà lén gọi cậu ta là hoa khôi trường~~”
Thẩm Triệt trong bụng thầm nói, tôi biết từ lâu rồi. Chính Tần Tu cũng sớm biết chuyện này. Thật không biết lần đầu tiên Tần Tu nghe được có người ở sau lưng lén gọi anh ta như thế thì sẽ nổi điên như thế nào.
Nhậm Hải xoay người, đến trước mặt Thẩm Triệt, làm bộ thần thần bí bí nói: “Này, ông có cảm thấy Uông Tuấn và Tần Tu có gì đó không bình thường không?”
“Hử?” Thẩm Triệt miệng ngậm đũa, quay sang liếc về phía Tần Tu. Tuy rằng thầy giáo và sinh viên cùng nhau ăn cơm có hơi hiếm gặp nhưng … Cậu nheo mắt lại, đúng là không thấy có cái gì bất thường cả.
Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì thấy Tần Tu ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người ở hai góc nhà ăn cách xa nhau như vậy mà lại gặp nhau. Thẩm Triệt nhìn thấy lông mi Tần Tu lập tức nhướn cao lên, khinh miệt nháy mắt. Động tác đó cộng thêm đường kẻ mắt tự nhiên kia lại càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Triệt lạnh sống lưng vội cúi đầu, xoa xoa lỗ tai, làm sao lại giống như nghe thấy tiếng hừ lạnh của anh ta ở bên tai nhỉ. Vẻ tuyệt vời kia đúng là chướng ngại ma quỷ tạo ra mà.
“Bên ngoài đều đồn đại rằng Uông Tuấn là đồng tính luyến.”
Nhậm Hải đột nhiên nói ra mấy lời này khiến Thẩm Triệt chấn động đến mức phun ra một ngụm canh: “Không thể nào…”
“Ông đúng là đồ mù tin tức. Tôi có một người bạn là người mẫu thường xuyên lui tới cái hộp đêm ở bên kia phố, mấy lần đều gặp Uông Tuấn trong đó. Nghe người pha chế trong đó nói, Uông Tuấn sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi, thường xuyên vào hộp đêm dụ dỗ mấy nam sinh bộ dáng xinh đẹp….”
Thẩm Triệt nghe Nhậm Hải bí hiểm nói thế, nhịn không được lại quay về phía Tần Tu nhìn, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy sáng sớm này ở cầu thang lên lầu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy động tác bá vai kia của Uông Tuấn quả thực ân cần đến mức không bình thường, mà Tần Tu rõ ràng là không hề cảnh giác gì. Nếu như lúc trước Nhậm Hải còn chưa nói cậu còn cảm thấy thầy trò hai người này thật thân thiết, nhưng bây giờ xem lại, bỗng nhiên lại cảm thấy tất cả động tác và vẻ mặt của Uông Tuấn đều đáng khinh, bất chính. Đồng tính luyến ái thực ra cũng chẳng làm sao. Trong Canh Ảnh cũng không ít người đồng tính, nhưng sinh hoạt cá nhân bừa bãi, cái này có chút…
“Tớ cảm thấy hoa khôi trường chắc chắn còn chưa biết bộ mặt thực của người này.” Nhậm Hải tiếc hận ngắm nhìn đóa hoa cao quý lãnh diễm phía xa xa, “Chẹp chẹp. Bộ dạng đẹp quá cũng chẳng có gì hay ho. Chỉ toàn, con mẹ nó, trêu chọc vào cực phẩm!”
Thẩm Triệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh hai người: “Theo tầm vóc mà nói thì Tần Tu cũng không đến mức bất lợi mà.”
“Những lúc tỉnh táo thì đương nhiên không sao. Vấn đề là những lúc không được tỉnh táo thì thế nào? Những người này đều là tay chơi già đời, chuốc cho vài chén rượu thôi, đến ngày hôm sau đợi khi hoa khôi trường tỉnh táo lại thì có đánh chết Uông Tuấn cũng vô dụng. Gạo đã nấu thành cơm mẹ nó rồi!”
Thẩm Triệt buông ra một tiếng thở phào, may quá, Tần Tu không uống rượu. Uông Tuấn chắc không đến mức bắt chước Âu Triết Luân mà pha rượu vào nước uống có ga chứ …. Mẹ kiếp! Chẳng may lại có chuyện trùng hợp như vậy, với tửu lượng bi thảm của Tần Tu cùng với loại rượu chết người kia. Vậy đúng là chuyện tồi tệ!
***
Trên đường tới thư viện, Tần Tu thình lình quét mắt qua một bóng người đang ngồi trên ghế dài bên cạnh hồ. Cậu thanh niên tóc xoăn ngồi dựa lưng vào ghế, mở một quyển sách úp lên mặt, ngủ có vẻ rất ngon lành. Tần Tu nhếch khóe miệng, cậu bán manh đến nghiện rồi à? Còn rất biết chọn địa điểm nữa. Muốn dùng ánh mặt trời rọi xuống mặt hồ lăn tăn sóng kia làm nền cho vẻ đẹp ngây thơ của cậu sao? Là ngây thơ nhưng chả đẹp chút nào hết.
“Làm sao vậy?” Uông Tuấn thấy Tần Tu đang đi bỗng nhiên đứng lại nhìn mặt hồ, nét mặt vậy mà … nháy mắt đã thay đổi, liền ngạc nhiên hỏi.
Tần Tu lấy lại tinh thần, đạm đạm nói: “Thầy cứ đi trước đi. Em còn có chút việc. Tối nay em sẽ đến.”
Mắt kính Uông Tuấn lóe lên ánh sáng, dưới mắt kính lộ ra một thâm ý, thoáng nhìn khuôn mặt Tần Tu nghiêng nghiêng đang nhìn về phía bờ hồ. Tuy rằng không gạt cánh tay của hắn khoác lên vai mình nhưng khi cùng hắn nói chuyện, Tần Tu từ đầu đến cuối đều dùng giọng điệu lạnh lùng cao ngạo rất xa cách, thật sự là …. khiến cho người ta chỉ muốn mau chóng phá vỡ tảng băng lạnh giá đeo trên gương mặt tuấn mỹ kia thôi! Hắn kiên nhẫn cười cười: “Được rồi. Tôi đợi em.”
Sau khi Uông Tuấn rời đi, Tần Tu liền đi tới bờ hồ.
Cuốn sách trên mặt Thẩm Triệt kia Tần Tu chỉ lướt qua cái bìa màu xanh lam kia liền nhận ra đó là cuốn ‘Nghiên cứu kịch hiện đại Phương Tây’, trên giá sách của anh cũng có một quyển này. Đi đến phía sau băng ghế dài kia, Tần Tu đặt hai tay lên lưng ghế, khom cổ, hướng về phía gương mặt đang im lặng vùi dưới bìa cuốn sách kia , mở miệng nói: “Xem có hiểu không. Đọc nửa ngày rồi ngủ quên luôn hả? Cuốn này đối với cậu mà nói là thiên thư rồi.”
Từ góc này nhìn xuống, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy cổ áo T-shirt của Thẩm Triệt, bên trong cổ áo là ***g ngực nhẵn nhụi màu tiểu mạch. Tần Tu banh hàm đứng thẳng dậy. Mấy trang sách đang mở ra theo hơi thở của người đang say sưa ngủ kia mà hơi hơi phập phồng. có mấy lọn tóc quăn bên dưới trang sách nghịch ngợm thò ra. Tần Tu miết môi oán hận nói: “Nhìn thấy là ngứa mắt!”
Anh đi tới đây là muốn xác nhận một chuyện. Thẩm Triệt dường như ngủ rất say, Tần Tu vì thế cũng yên tâm mà mạnh dạn đi vòng tới phía trước chiếc ghế dài. Người này lúc trong nhà ăn cũng khập khiễng, diễn y như thật như vậy rốt cuộc là muốn làm cái trò gì?
Tần Tu ngồi xổm xuống bên chân Thẩm Triệt, lại gần nhìn cái chân quấn đầy đạo cụ kia. Đạo cụ đúng là rất thật, còn có mùi thuốc cao giảm đau nữa. Nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra sơ hở, Tần Tu đang định đưa tay ra chạm vào xem thử thì tiếng chuông di động lại vui vẻ vang lên.
Buổi trưa, trong nhà ăn đông nghẹt người. Cũng may là có bạn học kiêm bạn chí cốt Nhậm Hải giúp mua cơm, Thẩm Triệt đón lấy khay đồ ăn, cảm kích ngập tràn.
Nhậm Hải ngồi xuống đối diện, vừa ăn vừa hỏi: “Nói thật đi, ông suy nghĩ đến đâu rồi? Chủ nhà lại ồn ào đòi tăng giá thuê, ông bảo tôi lên mạng đăng tin tìm người thuê nhà chung nhưng tôi thấy vẫn không ổn lắm. Ông hay là chuyển tới ở với tôi đi. Vậy là giúp tôi giải quyết vấn đề cấp bách này rồi!”
Thẩm Triệt có chút do dự. Nói thực ra, cùng với đám người Hạ Lan Bá ở chung một năm, nếu nói không có tình cảm thì là nói dối, cũng chẳng sợ trong chung cư ngày nào cũng gà bay chó sủa. Ngủ sô pha cũng không thành vấn đề (chỉ là sô pha hơi ngắn, bàn chân đều phải thò ra ngoài), chính là nghĩ đến việc cả ngày phải trông thấy cái bản mặt lạnh như tiền của Tần Tu, cộng thêm cảm giác mệt mỏi và chán ghét sâu sắc, cậu uống một ngụm canh: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
“Suy nghĩ đến khi nào? Tôi đang cần người gấp đây nè.”
Thẩm Triệt nghĩ một chút: “Hai ngày đi.”
“Được. Tôi chờ ông hai ngày!”
Thẩm Triệt cúi đầu ăn cơm, vừa mới cào cào được hai miếng cơm lại ngẩng đầu lên. Từ cửa nhà ăn, Tần Tu và Uông Tuấn đang bước vào, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ. Thẩm Triệt có chút giật mình, từ khi nào mà mắt mình cứ như có gắn rada, có thể phát hiện chính xác vị trí của Tần Tu thế này. Cậu vội lắc lắc đầu, không phải như thế, Tần Tu vốn luôn tỏa sáng, luôn kéo ánh mắt của người khác về phía mình như vậy, không trông thấy mới là không bình thường, ha ha.
“Ông đang nhìn cái gì vậy?” Nhậm Hải quay đầu nhìn theo hướng Thẩm Triệt đang nhìn không hề chớp mắt, hiểu ra liền cười cười, nghiêng nửa người sang, tay khoác lên lưng ghế, nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ dài kia của Tần Tu, chỉ còn thiếu điều huýt sáo thành tiếng trêu chọc: “Ông biết không, trên diễn đàn có một topic mở ra để bình luận về hoa khôi của Canh Ảnh, cũng không biết là ác ý hay thực sự như vậy mà trên đó còn có tên của Tần Tu. Số phiếu bầu còn bỏ mấy chị em xa tít cả con phố, bây giờ đám đàn anh đều ở sau lưng mà lén gọi cậu ta là hoa khôi trường~~”
Thẩm Triệt trong bụng thầm nói, tôi biết từ lâu rồi. Chính Tần Tu cũng sớm biết chuyện này. Thật không biết lần đầu tiên Tần Tu nghe được có người ở sau lưng lén gọi anh ta như thế thì sẽ nổi điên như thế nào.
Nhậm Hải xoay người, đến trước mặt Thẩm Triệt, làm bộ thần thần bí bí nói: “Này, ông có cảm thấy Uông Tuấn và Tần Tu có gì đó không bình thường không?”
“Hử?” Thẩm Triệt miệng ngậm đũa, quay sang liếc về phía Tần Tu. Tuy rằng thầy giáo và sinh viên cùng nhau ăn cơm có hơi hiếm gặp nhưng … Cậu nheo mắt lại, đúng là không thấy có cái gì bất thường cả.
Còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì thấy Tần Tu ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người ở hai góc nhà ăn cách xa nhau như vậy mà lại gặp nhau. Thẩm Triệt nhìn thấy lông mi Tần Tu lập tức nhướn cao lên, khinh miệt nháy mắt. Động tác đó cộng thêm đường kẻ mắt tự nhiên kia lại càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Thẩm Triệt lạnh sống lưng vội cúi đầu, xoa xoa lỗ tai, làm sao lại giống như nghe thấy tiếng hừ lạnh của anh ta ở bên tai nhỉ. Vẻ tuyệt vời kia đúng là chướng ngại ma quỷ tạo ra mà.
“Bên ngoài đều đồn đại rằng Uông Tuấn là đồng tính luyến.”
Nhậm Hải đột nhiên nói ra mấy lời này khiến Thẩm Triệt chấn động đến mức phun ra một ngụm canh: “Không thể nào…”
“Ông đúng là đồ mù tin tức. Tôi có một người bạn là người mẫu thường xuyên lui tới cái hộp đêm ở bên kia phố, mấy lần đều gặp Uông Tuấn trong đó. Nghe người pha chế trong đó nói, Uông Tuấn sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi, thường xuyên vào hộp đêm dụ dỗ mấy nam sinh bộ dáng xinh đẹp….”
Thẩm Triệt nghe Nhậm Hải bí hiểm nói thế, nhịn không được lại quay về phía Tần Tu nhìn, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy sáng sớm này ở cầu thang lên lầu. Bây giờ nghĩ lại mới thấy động tác bá vai kia của Uông Tuấn quả thực ân cần đến mức không bình thường, mà Tần Tu rõ ràng là không hề cảnh giác gì. Nếu như lúc trước Nhậm Hải còn chưa nói cậu còn cảm thấy thầy trò hai người này thật thân thiết, nhưng bây giờ xem lại, bỗng nhiên lại cảm thấy tất cả động tác và vẻ mặt của Uông Tuấn đều đáng khinh, bất chính. Đồng tính luyến ái thực ra cũng chẳng làm sao. Trong Canh Ảnh cũng không ít người đồng tính, nhưng sinh hoạt cá nhân bừa bãi, cái này có chút…
“Tớ cảm thấy hoa khôi trường chắc chắn còn chưa biết bộ mặt thực của người này.” Nhậm Hải tiếc hận ngắm nhìn đóa hoa cao quý lãnh diễm phía xa xa, “Chẹp chẹp. Bộ dạng đẹp quá cũng chẳng có gì hay ho. Chỉ toàn, con mẹ nó, trêu chọc vào cực phẩm!”
Thẩm Triệt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh hai người: “Theo tầm vóc mà nói thì Tần Tu cũng không đến mức bất lợi mà.”
“Những lúc tỉnh táo thì đương nhiên không sao. Vấn đề là những lúc không được tỉnh táo thì thế nào? Những người này đều là tay chơi già đời, chuốc cho vài chén rượu thôi, đến ngày hôm sau đợi khi hoa khôi trường tỉnh táo lại thì có đánh chết Uông Tuấn cũng vô dụng. Gạo đã nấu thành cơm mẹ nó rồi!”
Thẩm Triệt buông ra một tiếng thở phào, may quá, Tần Tu không uống rượu. Uông Tuấn chắc không đến mức bắt chước Âu Triết Luân mà pha rượu vào nước uống có ga chứ …. Mẹ kiếp! Chẳng may lại có chuyện trùng hợp như vậy, với tửu lượng bi thảm của Tần Tu cùng với loại rượu chết người kia. Vậy đúng là chuyện tồi tệ!
Trên đường tới thư viện, Tần Tu thình lình quét mắt qua một bóng người đang ngồi trên ghế dài bên cạnh hồ. Cậu thanh niên tóc xoăn ngồi dựa lưng vào ghế, mở một quyển sách úp lên mặt, ngủ có vẻ rất ngon lành. Tần Tu nhếch khóe miệng, cậu bán manh đến nghiện rồi à? Còn rất biết chọn địa điểm nữa. Muốn dùng ánh mặt trời rọi xuống mặt hồ lăn tăn sóng kia làm nền cho vẻ đẹp ngây thơ của cậu sao? Là ngây thơ nhưng chả đẹp chút nào hết.
“Làm sao vậy?” Uông Tuấn thấy Tần Tu đang đi bỗng nhiên đứng lại nhìn mặt hồ, nét mặt vậy mà … nháy mắt đã thay đổi, liền ngạc nhiên hỏi.
Tần Tu lấy lại tinh thần, đạm đạm nói: “Thầy cứ đi trước đi. Em còn có chút việc. Tối nay em sẽ đến.”
Mắt kính Uông Tuấn lóe lên ánh sáng, dưới mắt kính lộ ra một thâm ý, thoáng nhìn khuôn mặt Tần Tu nghiêng nghiêng đang nhìn về phía bờ hồ. Tuy rằng không gạt cánh tay của hắn khoác lên vai mình nhưng khi cùng hắn nói chuyện, Tần Tu từ đầu đến cuối đều dùng giọng điệu lạnh lùng cao ngạo rất xa cách, thật sự là …. khiến cho người ta chỉ muốn mau chóng phá vỡ tảng băng lạnh giá đeo trên gương mặt tuấn mỹ kia thôi! Hắn kiên nhẫn cười cười: “Được rồi. Tôi đợi em.”
Sau khi Uông Tuấn rời đi, Tần Tu liền đi tới bờ hồ.
Cuốn sách trên mặt Thẩm Triệt kia Tần Tu chỉ lướt qua cái bìa màu xanh lam kia liền nhận ra đó là cuốn ‘Nghiên cứu kịch hiện đại Phương Tây’, trên giá sách của anh cũng có một quyển này. Đi đến phía sau băng ghế dài kia, Tần Tu đặt hai tay lên lưng ghế, khom cổ, hướng về phía gương mặt đang im lặng vùi dưới bìa cuốn sách kia , mở miệng nói: “Xem có hiểu không. Đọc nửa ngày rồi ngủ quên luôn hả? Cuốn này đối với cậu mà nói là thiên thư rồi.”
Từ góc này nhìn xuống, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấy cổ áo T-shirt của Thẩm Triệt, bên trong cổ áo là g ngực nhẵn nhụi màu tiểu mạch. Tần Tu banh hàm đứng thẳng dậy. Mấy trang sách đang mở ra theo hơi thở của người đang say sưa ngủ kia mà hơi hơi phập phồng. có mấy lọn tóc quăn bên dưới trang sách nghịch ngợm thò ra. Tần Tu miết môi oán hận nói: “Nhìn thấy là ngứa mắt!”
Anh đi tới đây là muốn xác nhận một chuyện. Thẩm Triệt dường như ngủ rất say, Tần Tu vì thế cũng yên tâm mà mạnh dạn đi vòng tới phía trước chiếc ghế dài. Người này lúc trong nhà ăn cũng khập khiễng, diễn y như thật như vậy rốt cuộc là muốn làm cái trò gì?
Tần Tu ngồi xổm xuống bên chân Thẩm Triệt, lại gần nhìn cái chân quấn đầy đạo cụ kia. Đạo cụ đúng là rất thật, còn có mùi thuốc cao giảm đau nữa. Nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra sơ hở, Tần Tu đang định đưa tay ra chạm vào xem thử thì tiếng chuông di động lại vui vẻ vang lên.