Vô Thượng Chiến Đạo, đạt tới trình độ này như hắn, đã xem như cảnh giới chí cao, dùng chiến làm đạo thì sát tính vô cùng dày đặc rồi.
Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên rất lâu, mới miễn cưỡng áp chế xuống. Nam tử to lớn cao ngạo kia nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, dần dần bình ổn lại.
Người ở phía dưới thấp thỏm trong lòng, không khỏi vụng trộm liếc hắn vài cài, nhưng chỉ đều hơi nhìn một chút, rồi lại lập tức cúi đầu.
- Tốt rồi, các ngươi nói đi.
Thật lâu sau, nam tử to lớn cao ngạo lại lần nữa hít sâu một hơi, chậm rãi trầm thấp mở miệng.
Người phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau một lát, một người trong đó hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí bước tới một bước, xoay người, cung kính quỳ một chân lên mặt đất.
- Bẩm minh chủ. Thanh Nguyên Kiếm Tông thế công mãnh liệt, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, đã đánh tới bên ngoài Bá Đạo Đường Chiến Đạo Minh ta. Hôm nay tuy rằng khó khăn lắm bị đệ tử minh ta ngăn cản, nhưng cũng không phải kế lâu dài, mong rằng minh chủ định đoạt!
Nói xong câu đó, người này lập tức cuối đầu xuống thật thấp, thấp thỏm không thôi.
Mà nam tử to lớn cao ngạo sau khi nghe thấy những lời này, khí thế bạo ngược trên người lại lần nữa nổi lên. Cảm nhận được cổ khí tức cường đại mà bất an này, trên trán người kia liền chảy mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, một tiếng hấp khí thật dài mới vang lên, khí tức bạo ngược bất an mới dần lắng xuống. Trong lòng người quỳ trên mặt đất lập tức thầm thở dài một hơi. Vừa rồi hắn đã bồi hồi ở bên ngoài Quỷ Môn Quan vài vòng rồi.
- Bản tôn đã biết, ngươi lui ra sau đi.
Thanh âm trầm thấp uy nghiêm truyền đến.
Người nọ lập tức cung kính khom người, đứng lên, cúi đầu lui về vị trí của mình. Mãi cho đến sau khi hoàn toàn lui về vị trí của mình, bàng hoàng trong lòng mới xem như yên ổn được một chút.
- Không hổ là Thanh Nguyên Kiếm Tông...Mặc dù phân tâm đối đầu với hai phái là Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn, cũng có thể có được sức chiến đấu cường đại như thế...Trước kia, đã xem thường bọn hắn rồi. Nam tử to lớn cao ngạo hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói. Mọi người ở bên dưới không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu.
- Nhưng, đám hỗn đản kiến phong sử đà (*) kia, bản tôn tuyệt không thể buông tha!
Nói đến đó, nam tử to lớn cao ngạo kia lại phẫn nộ. Khí tức trên thân lại lần nữa trở nên bất an.
- Phong Ngôn đâu?
Nam tử to lớn kia đột nhiên nói.
- Có thuộc hạ!
Người thứ nhất bên tay trái lập tức bước lên một bước, trong miệng đáp, quỳ một gối xuống trên mặt đất.
- Đã nghi nhớ những bang phái và cá nhân kiến phong sử đà (*) kia chưa?
Trong mắt nam tử to lớn cao ngạo lóe ra sát ý lành lạnh.
- Hồi bẩm minh chủ, bang phái tộng cộng có 67 cái, cá nhân 132 người. Theo thứ tự là...
Nam tử tên Phong Ngôn kia định mở miệng nói, nhưng nam tử to lớn cao ngạo kia có chút vung tay, thanh âm của Phong Ngôn liền dừng lại.
Trong mắt nam tử to lớn cao ngạo lóe ra sát ý lành lạnh, chậm rãi nói:
- Ghi nhớ là được rồi, đợi đến sau khi chiến sự với Thanh Nguyên Kiếm Tông kết thúc, mới là lúc tìm bọn hắn gây phiền toái...Ngươi hãy lui ra sau đi.
Nói ra lời cuối, trong mắt hắn hiện ra một vòng đỏ tươi.
Phong Ngữ khẽ gật đầu, khẽ khom người, lui trở về.
- Lấy chiến lực của ta hiện giờ, còn có thể chống được bao lâu? Băng Tâm.
Nam tử to lớn cao ngạo lại chậm rãi mở miệng hỏi.
- Minh chủ.
Lúc này đi tới, lại là một nữ nhân. Dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh xinh đẹp, sau khi nàng ứng thân một cái liền đi đến chánh điện. Nhưng chỉ khom người, không hề quỳ xuống. Trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời:
- Lấy chiến lực minh ta hiện giờ...Nhiều nhất còn có thể chèo chống ba tháng.
- Ba tháng?
Đồng tử to lớn cao ngạo kia có chút co rút lại, lập tức lại trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Mà nữ tử tên Băng Tâm kia sau khi nói xong, có chút khom người, quay người đi về vị trí của mình.
Trong lúc nhất thời, chủ điện to như vậy trở nên có chút đè nén, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên cẩn thận.
Thật lâu sau, nam tử to lớn cao ngạo hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài chủ điện bị một quyền của mình đánh ra lỗ to như vậy, chậm rãi lẩm bẩm nói:
- Bàng Dương Thiên, Từ Tâm Ngâm, Sở Tiêu...Đây là các ngươi bức ta.
Sau khi nói xong câu đó, trong hai tròng mắt lóe ra lệ khí.
Sau đó mới liếc nhìn quanh một người một cái, nói:
- Ta phải ly khai một hồi, ước chừng một tháng về sau sẽ trở về. Vô luận như thế nào, một tháng này, các ngươi nhất định phải chống đỡ, hiểu chưa?
- Vâng, minh chủ!
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó lại cung kính lĩnh mệnh.
Nam tử to lớn cao ngạo khuôn mặt âm trầm nhẹ gật đầu, trong lòng lại chậm rãi nói:
- Một tháng sau...Thanh Nguyên Kiếm Tông, Kỳ Tuyệt Môn...Sẽ nằm trong tầm khống chế của Chiến Đạo Minh ta rồi!
Thân ảnh cũng không thấy có động tác gì đã tiêu tán trong vô hình...
Chủ đường Thanh Nguyên Kiếm Đường, nơi hội tụ ngày đó...
Hôm nay ở đây chỉ có ba người, đúng là ba gã thanh niên áo đen kia.
Ba gã thanh niên áo đen này đúng là tông chủ cùng với hai vị phó tông chủ của Thanh Nguyên Kiếm Tông.
Trên mặt Bàng Dương Thiên mang theo dáng cười lạnh nhạt, chậm rãi liếc nhìn hai vị sư đệ sau đó cười nói
- Lần này may là có tứ đệ, nếu không nếu để cho mấy tiểu bang phái khác ở Đông Nam Thiên chính thức hợp lại với hai phái kia...Chỉ sợ Kiếm Tông ta đã nguy rồi.
Bàng Dương Thiên đúng là tông chủ Thanh Nguyên Kiếm Tông, mà thanh niên lông mày bạc họ Từ, Từ Tâm Ngâm, cùng với thanh niên gầy gò lạnh lùng Sở Tiêu, chính là phó tông chủ. Thanh Nguyên Kiếm Tông, từng là dựa vào một tay bọn họ từ một môn phái nhỏ vô danh ở Thiên Giới, phát triển thành bá chủ Đông Nam Thiên như hiện giờ.
Từ Tâm Ngâm cười khổ một cái, khẽ thở dài:
- Thời gian Kiếm Tông cường đại quá lâu rồi, khiến cho môn nhân hậu bối hiện giờ đều thiếu đi cảm giác nguy cơ xứng đáng...Trên thực tế lúc này, nếu không phải năm đó Huyết Hổ điểm tỉnh ta, chỉ sợ ta cũng không để ý đến.
Bàng Dương Thiên có chút cảm khái gật đầu nói:
- Quả thật...Sống an lành không gặp nguy hiểm, đích xác rất nguy hiểm. Tin tưởng thông qua lần này, bọn môn nhân hậu bối, có lẽ đều có một bài học rồi.
Từ Tâm Ngâm nghe vậy không khỏi nhẹ gật đầu. Tuy rằng chiến đấu quy mô lớn như vậy, sẽ khiến nguyên khí của đối phương cũng bị tổn thương, nhưng dù nói thế nào, chiến đấu như vậy cũng đáng.
- Bất quá...Hiện giờ Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn đều bị dồn đến tuyệt cảnh, ta lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Từ Tâm Ngâm nhẹ gật đầu, sau đó đột nhiên khẽ nhíu mày nói. Trên thực tế, lòng của hắn cũng có chút cảm giác bất an.
Tu hành đến trình độ như bọn hắn, tâm thần tu vị đã sớm vô cùng cường đại, cảm ứng với nguy cơ cũng rất chính xác.
Vô Thượng Chiến Đạo, đạt tới trình độ này như hắn, đã xem như cảnh giới chí cao, dùng chiến làm đạo thì sát tính vô cùng dày đặc rồi.
Tiếng thở dốc kịch liệt vang lên rất lâu, mới miễn cưỡng áp chế xuống. Nam tử to lớn cao ngạo kia nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, dần dần bình ổn lại.
Người ở phía dưới thấp thỏm trong lòng, không khỏi vụng trộm liếc hắn vài cài, nhưng chỉ đều hơi nhìn một chút, rồi lại lập tức cúi đầu.
- Tốt rồi, các ngươi nói đi.
Thật lâu sau, nam tử to lớn cao ngạo lại lần nữa hít sâu một hơi, chậm rãi trầm thấp mở miệng.
Người phía dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Sau một lát, một người trong đó hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí bước tới một bước, xoay người, cung kính quỳ một chân lên mặt đất.
- Bẩm minh chủ. Thanh Nguyên Kiếm Tông thế công mãnh liệt, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, đã đánh tới bên ngoài Bá Đạo Đường Chiến Đạo Minh ta. Hôm nay tuy rằng khó khăn lắm bị đệ tử minh ta ngăn cản, nhưng cũng không phải kế lâu dài, mong rằng minh chủ định đoạt!
Nói xong câu đó, người này lập tức cuối đầu xuống thật thấp, thấp thỏm không thôi.
Mà nam tử to lớn cao ngạo sau khi nghe thấy những lời này, khí thế bạo ngược trên người lại lần nữa nổi lên. Cảm nhận được cổ khí tức cường đại mà bất an này, trên trán người kia liền chảy mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, một tiếng hấp khí thật dài mới vang lên, khí tức bạo ngược bất an mới dần lắng xuống. Trong lòng người quỳ trên mặt đất lập tức thầm thở dài một hơi. Vừa rồi hắn đã bồi hồi ở bên ngoài Quỷ Môn Quan vài vòng rồi.
- Bản tôn đã biết, ngươi lui ra sau đi.
Thanh âm trầm thấp uy nghiêm truyền đến.
Người nọ lập tức cung kính khom người, đứng lên, cúi đầu lui về vị trí của mình. Mãi cho đến sau khi hoàn toàn lui về vị trí của mình, bàng hoàng trong lòng mới xem như yên ổn được một chút.
- Không hổ là Thanh Nguyên Kiếm Tông...Mặc dù phân tâm đối đầu với hai phái là Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn, cũng có thể có được sức chiến đấu cường đại như thế...Trước kia, đã xem thường bọn hắn rồi. Nam tử to lớn cao ngạo hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng nói. Mọi người ở bên dưới không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu.
- Nhưng, đám hỗn đản kiến phong sử đà (*) kia, bản tôn tuyệt không thể buông tha!
Nói đến đó, nam tử to lớn cao ngạo kia lại phẫn nộ. Khí tức trên thân lại lần nữa trở nên bất an.
- Phong Ngôn đâu?
Nam tử to lớn kia đột nhiên nói.
- Có thuộc hạ!
Người thứ nhất bên tay trái lập tức bước lên một bước, trong miệng đáp, quỳ một gối xuống trên mặt đất. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Đã nghi nhớ những bang phái và cá nhân kiến phong sử đà (*) kia chưa?
Trong mắt nam tử to lớn cao ngạo lóe ra sát ý lành lạnh.
- Hồi bẩm minh chủ, bang phái tộng cộng có 67 cái, cá nhân 132 người. Theo thứ tự là...
Nam tử tên Phong Ngôn kia định mở miệng nói, nhưng nam tử to lớn cao ngạo kia có chút vung tay, thanh âm của Phong Ngôn liền dừng lại.
Trong mắt nam tử to lớn cao ngạo lóe ra sát ý lành lạnh, chậm rãi nói:
- Ghi nhớ là được rồi, đợi đến sau khi chiến sự với Thanh Nguyên Kiếm Tông kết thúc, mới là lúc tìm bọn hắn gây phiền toái...Ngươi hãy lui ra sau đi.
Nói ra lời cuối, trong mắt hắn hiện ra một vòng đỏ tươi.
Phong Ngữ khẽ gật đầu, khẽ khom người, lui trở về.
- Lấy chiến lực của ta hiện giờ, còn có thể chống được bao lâu? Băng Tâm.
Nam tử to lớn cao ngạo lại chậm rãi mở miệng hỏi.
- Minh chủ.
Lúc này đi tới, lại là một nữ nhân. Dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh xinh đẹp, sau khi nàng ứng thân một cái liền đi đến chánh điện. Nhưng chỉ khom người, không hề quỳ xuống. Trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời:
- Lấy chiến lực minh ta hiện giờ...Nhiều nhất còn có thể chèo chống ba tháng.
- Ba tháng?
Đồng tử to lớn cao ngạo kia có chút co rút lại, lập tức lại trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Mà nữ tử tên Băng Tâm kia sau khi nói xong, có chút khom người, quay người đi về vị trí của mình.
Trong lúc nhất thời, chủ điện to như vậy trở nên có chút đè nén, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên cẩn thận.
Thật lâu sau, nam tử to lớn cao ngạo hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài chủ điện bị một quyền của mình đánh ra lỗ to như vậy, chậm rãi lẩm bẩm nói:
- Bàng Dương Thiên, Từ Tâm Ngâm, Sở Tiêu...Đây là các ngươi bức ta.
Sau khi nói xong câu đó, trong hai tròng mắt lóe ra lệ khí.
Sau đó mới liếc nhìn quanh một người một cái, nói:
- Ta phải ly khai một hồi, ước chừng một tháng về sau sẽ trở về. Vô luận như thế nào, một tháng này, các ngươi nhất định phải chống đỡ, hiểu chưa?
- Vâng, minh chủ!
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau đó lại cung kính lĩnh mệnh.
Nam tử to lớn cao ngạo khuôn mặt âm trầm nhẹ gật đầu, trong lòng lại chậm rãi nói:
- Một tháng sau...Thanh Nguyên Kiếm Tông, Kỳ Tuyệt Môn...Sẽ nằm trong tầm khống chế của Chiến Đạo Minh ta rồi!
Thân ảnh cũng không thấy có động tác gì đã tiêu tán trong vô hình...
Chủ đường Thanh Nguyên Kiếm Đường, nơi hội tụ ngày đó...
Hôm nay ở đây chỉ có ba người, đúng là ba gã thanh niên áo đen kia.
Ba gã thanh niên áo đen này đúng là tông chủ cùng với hai vị phó tông chủ của Thanh Nguyên Kiếm Tông.
Trên mặt Bàng Dương Thiên mang theo dáng cười lạnh nhạt, chậm rãi liếc nhìn hai vị sư đệ sau đó cười nói
- Lần này may là có tứ đệ, nếu không nếu để cho mấy tiểu bang phái khác ở Đông Nam Thiên chính thức hợp lại với hai phái kia...Chỉ sợ Kiếm Tông ta đã nguy rồi.
Bàng Dương Thiên đúng là tông chủ Thanh Nguyên Kiếm Tông, mà thanh niên lông mày bạc họ Từ, Từ Tâm Ngâm, cùng với thanh niên gầy gò lạnh lùng Sở Tiêu, chính là phó tông chủ. Thanh Nguyên Kiếm Tông, từng là dựa vào một tay bọn họ từ một môn phái nhỏ vô danh ở Thiên Giới, phát triển thành bá chủ Đông Nam Thiên như hiện giờ.
Từ Tâm Ngâm cười khổ một cái, khẽ thở dài:
- Thời gian Kiếm Tông cường đại quá lâu rồi, khiến cho môn nhân hậu bối hiện giờ đều thiếu đi cảm giác nguy cơ xứng đáng...Trên thực tế lúc này, nếu không phải năm đó Huyết Hổ điểm tỉnh ta, chỉ sợ ta cũng không để ý đến.
Bàng Dương Thiên có chút cảm khái gật đầu nói:
- Quả thật...Sống an lành không gặp nguy hiểm, đích xác rất nguy hiểm. Tin tưởng thông qua lần này, bọn môn nhân hậu bối, có lẽ đều có một bài học rồi.
Từ Tâm Ngâm nghe vậy không khỏi nhẹ gật đầu. Tuy rằng chiến đấu quy mô lớn như vậy, sẽ khiến nguyên khí của đối phương cũng bị tổn thương, nhưng dù nói thế nào, chiến đấu như vậy cũng đáng.
- Bất quá...Hiện giờ Chiến Đạo Minh và Kỳ Tuyệt Môn đều bị dồn đến tuyệt cảnh, ta lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì đó.
Từ Tâm Ngâm nhẹ gật đầu, sau đó đột nhiên khẽ nhíu mày nói. Trên thực tế, lòng của hắn cũng có chút cảm giác bất an.
Tu hành đến trình độ như bọn hắn, tâm thần tu vị đã sớm vô cùng cường đại, cảm ứng với nguy cơ cũng rất chính xác.