Ba Dương vừa về đến nhà, mới vừa đắm chìm trong niềm vui sướng khi con trai về nhà còn chưa kịp biểu đạt nội tâm cao hứng thì lập tức đã bị mẹ Dương nói cho biết làm ông tức một phen không nhẹ.
Ba Dương là một nông dân trung thực, ăn nói vụng về cũng không thể nói gì. Ông trầm mặc từ trong túi áo lấy ra một cái hộp “Thiên hạ tú”*, lấy châm một điếu thuốc, sau đó hít thật sâu một hơi.
*chắc tên một loại thuốc lá, LỲ cũng không biết nó có tên tiếng Anh không nữa, có gì sẽ bổ sung sau nhé!
Mặc dù ba Dương tính tình ôn hòa, bình thường rất nhiều chuyện trong nhà cũng đều để cho mẹ Dương làm chủ. Nhưng là người làm chủ gia đình, loại sự việc lớn như vậy người trong nhà vẫn là chờ ông lên tiếng.
-“Con cũng đã lớn như vậy, làm chuyện cũng không biết đúng mực. Hiện tại ôm con nhỏ trở lại, thân thích bạn bè nhất định sẽ nói đến.”_ Ba Dương chậm rãi phun mấy vòng khói, mày rậm nhíu chặt, trên trán nếp nhăn cũng hằn sâu. Nhìn ra được giờ phút này ông vừa tức giận, vừa lo lắng.
-“Đúng như vậy, vốn là đại gia đình chúng ta chỉ có con là có tiền đồ cao nhất. Con cũng không phải không biết ông nội, bà nội vừa thiên vị cho chú Hai vừa không che chở cho chúng ta. Ba mẹ cũng thật vất vả đem con nuôi lớn, đã nghĩ con sẽ cho chúng ta khẩu khí để tranh giành, cho chúng ta lên mặt. Kết quả hiện tại con lại náo loạn như thế này. Con nhìn chú Hai, thím Hai bọn họ ngày mai không đem con chê cười đến chết thì thôi”.
-“Mẹ, đừng động tới chú Hai bọn họ như thế nào. Chúng ta tự mình là được.”_Mặc dù Dương Hạo cũng không thích nhà chú Hai của hắn, nhưng mà bây giờ an ủi mẹ của mình quan trọng hơn.
-“Mẹ đây cũng biết, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi.”_Mẹ Dương chính là tính tình nóng nảy chút, ngoài miệng nói gay gắt, nhưng trong lòng vẫn là đau lòng con trai mình. Quở trách cũng đã quở trách rồi, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn. Bà cùng bạn già của mình liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng Dương Hạo dặn dò_: “Sau này người khác hỏi đến, con đừng có trung thực cái gì cũng nói tất cả ra”.
Ba Dương một bên hút thuốc lá thấy bạn già của mình nói như vậy cũng đại khái đoán được bà muốn cái gì, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dương Hạo biết ba mẹ có ý gì. Hắn bây giờ trở về cùng với đứa nhỏ, người ở quê nhà khẳng định cũng sẽ hỏi có chuyện gì xảy ra. Nếu là hắn dựa theo mới vừa rồi giải thích, người cố ý nhất định sẽ thêm dầu vào lửa, nói là bởi vì mình nổi lên lòng xấu xa nhìn trúng con gái có bối cảnh gia thế, nghĩ được ở rể nên làm lớn bụng người ta. Kết quả đối phương nhìn thấy hắn nghèo không tốt liền đem hắn quăng, cuối cùng cũng đem con trai ném cho hắn. Bây giờ đang ở trong trong thành chen lấn không nổi nữa mới xám xịt trở về. Tóm lại một câu, “trộm gà không được còn mất nắm gạo”.
Trong nông thôn lời đồn truyền đi rất mãnh liệt, có vài người hai miệng lật lọng, trắng cũng nói với người khác thành đen. Tóm lại tận lực không để cho người khác bắt được chỗ sơ hở nói lung tung sẽ khá hơn chút.
-“Kìa mẹ, mẹ nói một chút thử xem nên nói như thế nào cho tốt?”_Nếu mẹ Dương nói như vậy, trong lòng khẳng định cũng có lấy cái cớ tốt hơn.
-“Ngươi đừng nói mẹ của Đô Đô là đồng nghiệp của con, mà là bạn học của con: bạn gái đại học”_Mẹ Dương đặc biệt cường điệu một chút thân phận.
Mẹ Dương đem thân phận mẹ của đứa nhỏ thay đổi không phải không có đạo lý. Mặc dù hiện tại sinh viên đại học có ở khắp nơi, nhưng ở trong thôn Vĩnh Độ trước mắt đường đường chính chính thi lên đại học chỉ có hai người Dương Hạo và con trai nhà Lý Diễm. Trước kia thành tích Dương Hạo đặc biệt tốt. Từ nhỏ cho dù người hỗn loạn bên ngoài thấy hắn cũng sẽ hòa hòa khí khí gọi hắn là “sinh viên đại học”. Trong thôn hiện tại ngay cả cô bé hỏi về nhà chồng, bà mai cũng sẽ đặc biệt cường điệu nhà trai là một “sinh viên đại học”
Cho nên mới nói, mặc dù ở thôn Vĩnh Độ người dân văn hóa không cao, nhưng đối với phần tử trí thức văn hóa cao vẫn có một phần sùng bái trong lòng. Vì vậy thay vì nói đồng nghiệp, còn không bằng nói bạn gái sinh viên đại học sẽ có hảo cảm hơn.
Mẹ Dương tiếp tục mở miệng_: “ Hiện tại không có kết hôn mà có con cũng không chuyện ly kỳ gì. Con nói đối phương có con thân thể không tốt lắm, nhưng sợ phá bỏ rồi sau này khó có con hơn, vì vậy đem Đô Đô sinh ra. Nhưng mà lúc ấy cô ta muốn ra nước ngoài tiếp tục đọc sách, để cho con cùng đi theo. Nhưng con trong lúc đó vướng bận công việc trong nước không muốn buông xuống, nên sẽ không đi theo. Sau đó cô ta ra nước ngoài không có ý định trở về, tìm đến người khác. Cuối cùng đứa nhỏ để cho con nuôi”.
Không thể không nói mẹ Dương bình thường xem phim truyền hình “cẩu huyết” lúc tám giờ vẫn còn có chút hiệu quả: đem một chút đoạn máu chó trên TV đổi lại đa dạng hơn có thể trực tiếp dùng, hơn nữa lấy cái cớ ra nước ngoài học cũng đủ nâng cao lên phong cách Tây.
Rất rõ ràng là mẹ Dương thiên vị con trai mình, thời điểm thêu dệt lấy cớ cũng tận lực duy trì mặt mũi cho con trai.
Mặc dù Dương Hạo cảm thấy mẹ Dương thêu dệt lý do cũng không đáng tin cậy, nhưng hiệu quả so với chính hắn nghĩ ra tuyệt đối tốt hơn nhiều. Bởi vì ở trong thôn Vĩnh Độ, cùng lứa tuổi với mẹ Dương nhắc đến Internet đều cảm thấy xa lạ, dùng cớ ra nước ngoài học để dối gạt, phần lớn người nghe đoán chừng cũng không hiểu được cái chuyện gì cả.
Dương Hạo gật đầu_: “Tất cả đều nghe theo mẹ”.
Người khác ở sau lưng bàn tán làm mẹ Dương mất mặt, nhưng mà đã là người làm mẹ bà vẫn lo lắng cho đứa bé từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của mẹ, đối với việc trưởng thành của nó sau này sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi.
Dương Hạo biết ba mẹ nhà mình trong lòng vẫn là đặc biệt đau hắn. Vốn là hắn đã tính toán chuẩn bị tâm lý bị mẹ hung hăng mắng một trận rồi, nhưng lại không nghĩ rằng, thái độ của ba mẹ lại nhanh mềm lòng như vậy.
-“Mẹ, con biết sai lầm rồi. Con sẽ đem Đô Đô nuôi dưỡng lớn lên cho thật tốt, không để cho nó bị ủy khuất”.
Đô Đô tựa hồ cảm nhận được không khí trong nhà có cái gì đó không đúng, từ trong ngực ba ba trượt xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nội_: “Bà nội, ôm một cái”.
Thấy cháu trai nhà mình như vậy, mẹ Dương tâm đã sớm mềm nhũn ra rồi. Nhìn cặp mắt to tròn linh động kia của Đô Đô nhìn mình, mẹ Dương làm sao không thể không yêu đứa nhỏ đáng yêu như thế. Bà ngồi xổm xuống, ôm lấy Đô Đô, ở trên mặt bé hôn một cái_: “Đô Đô ngoan, bà nội ôm một cái. Có muốn uống sữa tươi không? Bà nội hâm nóng cho con”.
Đô Đô gật đầu, sau đó từ trong ngực bà nội xoay đầu lại nhìn ba ba của mình cười đắc ý mở to hai mắt.
Không khí hòa hoãn không ít, mẹ Dương và ba Dương cũng nhận tự mình đối với đứa con độc nhất như vậy, sau khi mắng xong tóm lại chính là đau lòng.
-“Đã như vậy cũng không còn biện pháp gì. Những người khác muốn nói xấu vậy thì cứ để cho bọn họ nói đi, ta không tin ai dám ở trước mặt ba phàn nàn về con. Con cứ nhìn Vương lão nhị ở đại đội mười kia, đem người nhà của vợ bỏ trở lại. Năm đó nhà kia dẫn người đem đao đến nhà gã náo loạn rất hung. Đã nhiều năm như vậy người khác cũng không dám ở trước mắt gã nói gì đó sao. Người một nhà vui vẻ là tốt rồi, chờ lâu như vậy mới có trưởng tôn. Bây giờ đã trở về đến, ba còn rất cao hứng.”_Cuối cùng ba Dương biểu lộ cảm xúc một phen. Mẹ Dương cá tính như thế nào ông đều biết. Đôi khi chính là quá quan trọng, quá để ý đến người khác nói cái gì. Lời này nói ra coi như là để mở lòng cho bà, làm cho bà đừng có để ý nhiều như vậy.
Tiếp theo ba Dương quay đầu nhìn Dương Hạo, vẻ mặt nghiêm túc_: “Sau khi trở về cũng phải có tiền đồ chút, để cho be mẹ con có mặt mũi. Người ở nông thôn tâm lý như thế nào con cũng nên hiểu, đã có tiền đồ người khác gặp mặt, cụ già cũng sẽ chào hỏi con, sau lưng nhắc đến con cũng là nói con tốt. Nếu như không có tiền đồ, người nào còn quản đến con.”
Lời nói ba Dương rất đúng sự thật. Hiện tại tất cả mọi người rất thực tế, hết thảy đều hướng tiền mà nhìn đến. Giống như trong thôn giàu có nhất là nhà Lý Diễm, ai mà lại không nhắc đi nhắc lại bọn họ làm sao có được tiền đồ, có khả năng chứ.
Dương Hạo tự nhiên cũng hiểu đạo lý này. Hắn trên đường về nhà đã sớm nghĩ thông suốt những thứ này. Trong lòng cũng đã tính toán từng bước đi như thế nào để làm giàu.
-“Yên tâm đi ba. Con đi ra ngoài mấy năm cũng kiếm được chút ít tiền trở về, chuẩn bị tại quê nhà để gây dựng sự nghiệp. Sau này ở huyện Gấm Tân đoán chừng sẽ phát triển mạnh du lịch, con đang nhìn xem làm sao tìm được đường con muốn đi.”.
Hắn là sống trở lại, mặc dù đối với quê quán trong mấy năm ở tương lai phát triển cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng đại khái phát triển vẫn là giống như trước kia cũng ba mẹ nói chuyện phiếm.
Mặc dù người ở thôn Vĩnh Độ thường xuyên oán trách nơi này nghèo, nhưng mà mấy năm sau cả huyện Gấm Tân phát triển nhanh chóng, đặc biệt là ở phương diện khách du lịch và sinh thái nông nghiệp. Như vậy thôn Vĩnh Độ với địa thế dựa núi nhìn sông nhất định có tiềm lực rất lớn.
Dương Hạo nếu dựa vào chính mình hiểu biết chuyện lúc trước như vậy so sánh với những người khác có càng nhiều cơ hội. Hiện tại bởi vì vừa trở về, rời nhà mấy năm tình huống trước mắt còn không hiểu rõ lắm. Nếu như cho hắn thêm một ít thời gian, khẳng định như vậy có thể tìm được đường làm giàu.
Dĩ nhiên hiện tại trong lòng Dương Hạo chẳng qua mới có một ý nghĩ bước đầu, sau này rốt cuộc đi như thế nào, vẫn phải là nhìn tình huống thực tế.
Ba Dương thấy con trai trong lòng đã có tính toán sẵn, cũng không nói thêm cái gì, đi vào phòng bếp lấy ra bát đũa, dọn xong người một nhà vội vàng ăn cơm.
Người ở thôn Vĩnh Độ phần lớn đều rời nhà đến tại nơi không xa để làm việc, xa hơn chút nữa là năm sáu người đến khu Tây Bộ của tổ quốc đi làm, mà Dương Hạo là người duy nhất còn lại trong thôn làm việc ở phương Bắc.
Mấy thôn bên cạnh cũng biết con trai nhà Dương Kiến Huy hiếu thuận có tiền đồ. Mặc dù mấy năm chưa có trở về một lần, nhưng hàng năm hầu như mấy vạn đều nghiêm túc gởi cho ba mẹ.
Nói thật, nhà bình thường trong thôn không có con gái* (!? Bản QT chính xác ghi như vậy T_T) nhà ai có thể cho ba mẹ nhiều tiền như vậy. Nói dễ nghe chút, cha mẹ hiện tại không bỏ tiền cho con gái đã là cám ơn trời đất rồi.
Hơn nữa nông thôn là nơi không giấu được chuyện. Hôm nay ông bà B cãi nhau, ngày mai Hai mặt rỗ sinh bệnh rất nhanh sẽ truyền đi khắp cả thôn, thậm chí mấy thôn cách vách mọi người cũng có thể biết.
Này cho nên hôm nay Dương Hạo về nhà, không ít người biết được tin tức trước tiên rối rít chạy đến xem một chút đứa nhỏ* ( chỉ Dương Hạo) từ trong thành thị lớn trở về.
Lúc người dân trong thôn chạy đến, cả nhà Dương Hạo đang dùng cơm. Đô Đô tự mình cầm đũa, vững vàng gắp thức ăn đến chén ba ba, sau đó cùng gắp cho ông nội và bà nội.
Thấy đứa cháu nhà mình có tâm như vậy, hai ông bà trong lòng đều vui mừng. Món ăn ở trong miệng so với thường ngày đều có hương vị hơn, lại nhìn Đô Đô hiểu chuyện ăn cơm không có bộ dạng khó chịu ầm ĩ, càng cảm thấy thích đứa nhỏ này.
Người một nhà cùng ăn cơm vui vẻ hòa thuận, từ phòng ngoài lại truyền đến tiếng phụ nữ lanh lảnh.
-“Ta nghe nói Hạo Hạo trở về, lại đây nhìn một cái. Đã nhiều năm không gặp, ở trong thành lâu như vậy sợ rằng không nhận ra chúng ta”.
Mặc dù mấy năm không ở nhà nhưng âm thanh này Dương Hạo vẫn nhớ được rõ ràng.
Hắn thả bát đũa trong tay xuống, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa.
Trong đêm tối người kia đi vào bên trong. Đèn chiếu sáng trên người bà rõ ràng mặt mũi.
Người tới chính là người mẹ Dương vừa nhắc tới: thím Hai của Dương Hạo.
Ba Dương là một nông dân trung thực, ăn nói vụng về cũng không thể nói gì. Ông trầm mặc từ trong túi áo lấy ra một cái hộp “Thiên hạ tú”*, lấy châm một điếu thuốc, sau đó hít thật sâu một hơi.
*chắc tên một loại thuốc lá, LỲ cũng không biết nó có tên tiếng Anh không nữa, có gì sẽ bổ sung sau nhé!
Mặc dù ba Dương tính tình ôn hòa, bình thường rất nhiều chuyện trong nhà cũng đều để cho mẹ Dương làm chủ. Nhưng là người làm chủ gia đình, loại sự việc lớn như vậy người trong nhà vẫn là chờ ông lên tiếng.
-“Con cũng đã lớn như vậy, làm chuyện cũng không biết đúng mực. Hiện tại ôm con nhỏ trở lại, thân thích bạn bè nhất định sẽ nói đến.”_ Ba Dương chậm rãi phun mấy vòng khói, mày rậm nhíu chặt, trên trán nếp nhăn cũng hằn sâu. Nhìn ra được giờ phút này ông vừa tức giận, vừa lo lắng.
-“Đúng như vậy, vốn là đại gia đình chúng ta chỉ có con là có tiền đồ cao nhất. Con cũng không phải không biết ông nội, bà nội vừa thiên vị cho chú Hai vừa không che chở cho chúng ta. Ba mẹ cũng thật vất vả đem con nuôi lớn, đã nghĩ con sẽ cho chúng ta khẩu khí để tranh giành, cho chúng ta lên mặt. Kết quả hiện tại con lại náo loạn như thế này. Con nhìn chú Hai, thím Hai bọn họ ngày mai không đem con chê cười đến chết thì thôi”.
-“Mẹ, đừng động tới chú Hai bọn họ như thế nào. Chúng ta tự mình là được.”_Mặc dù Dương Hạo cũng không thích nhà chú Hai của hắn, nhưng mà bây giờ an ủi mẹ của mình quan trọng hơn.
-“Mẹ đây cũng biết, mẹ chỉ thuận miệng nói thôi.”_Mẹ Dương chính là tính tình nóng nảy chút, ngoài miệng nói gay gắt, nhưng trong lòng vẫn là đau lòng con trai mình. Quở trách cũng đã quở trách rồi, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn. Bà cùng bạn già của mình liếc mắt nhìn nhau, sau đó hướng Dương Hạo dặn dò_: “Sau này người khác hỏi đến, con đừng có trung thực cái gì cũng nói tất cả ra”.
Ba Dương một bên hút thuốc lá thấy bạn già của mình nói như vậy cũng đại khái đoán được bà muốn cái gì, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dương Hạo biết ba mẹ có ý gì. Hắn bây giờ trở về cùng với đứa nhỏ, người ở quê nhà khẳng định cũng sẽ hỏi có chuyện gì xảy ra. Nếu là hắn dựa theo mới vừa rồi giải thích, người cố ý nhất định sẽ thêm dầu vào lửa, nói là bởi vì mình nổi lên lòng xấu xa nhìn trúng con gái có bối cảnh gia thế, nghĩ được ở rể nên làm lớn bụng người ta. Kết quả đối phương nhìn thấy hắn nghèo không tốt liền đem hắn quăng, cuối cùng cũng đem con trai ném cho hắn. Bây giờ đang ở trong trong thành chen lấn không nổi nữa mới xám xịt trở về. Tóm lại một câu, “trộm gà không được còn mất nắm gạo”.
Trong nông thôn lời đồn truyền đi rất mãnh liệt, có vài người hai miệng lật lọng, trắng cũng nói với người khác thành đen. Tóm lại tận lực không để cho người khác bắt được chỗ sơ hở nói lung tung sẽ khá hơn chút.
-“Kìa mẹ, mẹ nói một chút thử xem nên nói như thế nào cho tốt?”_Nếu mẹ Dương nói như vậy, trong lòng khẳng định cũng có lấy cái cớ tốt hơn.
-“Ngươi đừng nói mẹ của Đô Đô là đồng nghiệp của con, mà là bạn học của con: bạn gái đại học”_Mẹ Dương đặc biệt cường điệu một chút thân phận.
Mẹ Dương đem thân phận mẹ của đứa nhỏ thay đổi không phải không có đạo lý. Mặc dù hiện tại sinh viên đại học có ở khắp nơi, nhưng ở trong thôn Vĩnh Độ trước mắt đường đường chính chính thi lên đại học chỉ có hai người Dương Hạo và con trai nhà Lý Diễm. Trước kia thành tích Dương Hạo đặc biệt tốt. Từ nhỏ cho dù người hỗn loạn bên ngoài thấy hắn cũng sẽ hòa hòa khí khí gọi hắn là “sinh viên đại học”. Trong thôn hiện tại ngay cả cô bé hỏi về nhà chồng, bà mai cũng sẽ đặc biệt cường điệu nhà trai là một “sinh viên đại học”
Cho nên mới nói, mặc dù ở thôn Vĩnh Độ người dân văn hóa không cao, nhưng đối với phần tử trí thức văn hóa cao vẫn có một phần sùng bái trong lòng. Vì vậy thay vì nói đồng nghiệp, còn không bằng nói bạn gái sinh viên đại học sẽ có hảo cảm hơn.
Mẹ Dương tiếp tục mở miệng_: “ Hiện tại không có kết hôn mà có con cũng không chuyện ly kỳ gì. Con nói đối phương có con thân thể không tốt lắm, nhưng sợ phá bỏ rồi sau này khó có con hơn, vì vậy đem Đô Đô sinh ra. Nhưng mà lúc ấy cô ta muốn ra nước ngoài tiếp tục đọc sách, để cho con cùng đi theo. Nhưng con trong lúc đó vướng bận công việc trong nước không muốn buông xuống, nên sẽ không đi theo. Sau đó cô ta ra nước ngoài không có ý định trở về, tìm đến người khác. Cuối cùng đứa nhỏ để cho con nuôi”.
Không thể không nói mẹ Dương bình thường xem phim truyền hình “cẩu huyết” lúc tám giờ vẫn còn có chút hiệu quả: đem một chút đoạn máu chó trên TV đổi lại đa dạng hơn có thể trực tiếp dùng, hơn nữa lấy cái cớ ra nước ngoài học cũng đủ nâng cao lên phong cách Tây.
Rất rõ ràng là mẹ Dương thiên vị con trai mình, thời điểm thêu dệt lấy cớ cũng tận lực duy trì mặt mũi cho con trai.
Mặc dù Dương Hạo cảm thấy mẹ Dương thêu dệt lý do cũng không đáng tin cậy, nhưng hiệu quả so với chính hắn nghĩ ra tuyệt đối tốt hơn nhiều. Bởi vì ở trong thôn Vĩnh Độ, cùng lứa tuổi với mẹ Dương nhắc đến Internet đều cảm thấy xa lạ, dùng cớ ra nước ngoài học để dối gạt, phần lớn người nghe đoán chừng cũng không hiểu được cái chuyện gì cả.
Dương Hạo gật đầu_: “Tất cả đều nghe theo mẹ”.
Người khác ở sau lưng bàn tán làm mẹ Dương mất mặt, nhưng mà đã là người làm mẹ bà vẫn lo lắng cho đứa bé từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của mẹ, đối với việc trưởng thành của nó sau này sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi.
Dương Hạo biết ba mẹ nhà mình trong lòng vẫn là đặc biệt đau hắn. Vốn là hắn đã tính toán chuẩn bị tâm lý bị mẹ hung hăng mắng một trận rồi, nhưng lại không nghĩ rằng, thái độ của ba mẹ lại nhanh mềm lòng như vậy.
-“Mẹ, con biết sai lầm rồi. Con sẽ đem Đô Đô nuôi dưỡng lớn lên cho thật tốt, không để cho nó bị ủy khuất”.
Đô Đô tựa hồ cảm nhận được không khí trong nhà có cái gì đó không đúng, từ trong ngực ba ba trượt xuống, nhanh chóng chạy đến bên cạnh bà nội_: “Bà nội, ôm một cái”.
Thấy cháu trai nhà mình như vậy, mẹ Dương tâm đã sớm mềm nhũn ra rồi. Nhìn cặp mắt to tròn linh động kia của Đô Đô nhìn mình, mẹ Dương làm sao không thể không yêu đứa nhỏ đáng yêu như thế. Bà ngồi xổm xuống, ôm lấy Đô Đô, ở trên mặt bé hôn một cái_: “Đô Đô ngoan, bà nội ôm một cái. Có muốn uống sữa tươi không? Bà nội hâm nóng cho con”.
Đô Đô gật đầu, sau đó từ trong ngực bà nội xoay đầu lại nhìn ba ba của mình cười đắc ý mở to hai mắt.
Không khí hòa hoãn không ít, mẹ Dương và ba Dương cũng nhận tự mình đối với đứa con độc nhất như vậy, sau khi mắng xong tóm lại chính là đau lòng.
-“Đã như vậy cũng không còn biện pháp gì. Những người khác muốn nói xấu vậy thì cứ để cho bọn họ nói đi, ta không tin ai dám ở trước mặt ba phàn nàn về con. Con cứ nhìn Vương lão nhị ở đại đội mười kia, đem người nhà của vợ bỏ trở lại. Năm đó nhà kia dẫn người đem đao đến nhà gã náo loạn rất hung. Đã nhiều năm như vậy người khác cũng không dám ở trước mắt gã nói gì đó sao. Người một nhà vui vẻ là tốt rồi, chờ lâu như vậy mới có trưởng tôn. Bây giờ đã trở về đến, ba còn rất cao hứng.”_Cuối cùng ba Dương biểu lộ cảm xúc một phen. Mẹ Dương cá tính như thế nào ông đều biết. Đôi khi chính là quá quan trọng, quá để ý đến người khác nói cái gì. Lời này nói ra coi như là để mở lòng cho bà, làm cho bà đừng có để ý nhiều như vậy.
Tiếp theo ba Dương quay đầu nhìn Dương Hạo, vẻ mặt nghiêm túc_: “Sau khi trở về cũng phải có tiền đồ chút, để cho be mẹ con có mặt mũi. Người ở nông thôn tâm lý như thế nào con cũng nên hiểu, đã có tiền đồ người khác gặp mặt, cụ già cũng sẽ chào hỏi con, sau lưng nhắc đến con cũng là nói con tốt. Nếu như không có tiền đồ, người nào còn quản đến con.”
Lời nói ba Dương rất đúng sự thật. Hiện tại tất cả mọi người rất thực tế, hết thảy đều hướng tiền mà nhìn đến. Giống như trong thôn giàu có nhất là nhà Lý Diễm, ai mà lại không nhắc đi nhắc lại bọn họ làm sao có được tiền đồ, có khả năng chứ.
Dương Hạo tự nhiên cũng hiểu đạo lý này. Hắn trên đường về nhà đã sớm nghĩ thông suốt những thứ này. Trong lòng cũng đã tính toán từng bước đi như thế nào để làm giàu.
-“Yên tâm đi ba. Con đi ra ngoài mấy năm cũng kiếm được chút ít tiền trở về, chuẩn bị tại quê nhà để gây dựng sự nghiệp. Sau này ở huyện Gấm Tân đoán chừng sẽ phát triển mạnh du lịch, con đang nhìn xem làm sao tìm được đường con muốn đi.”.
Hắn là sống trở lại, mặc dù đối với quê quán trong mấy năm ở tương lai phát triển cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng đại khái phát triển vẫn là giống như trước kia cũng ba mẹ nói chuyện phiếm.
Mặc dù người ở thôn Vĩnh Độ thường xuyên oán trách nơi này nghèo, nhưng mà mấy năm sau cả huyện Gấm Tân phát triển nhanh chóng, đặc biệt là ở phương diện khách du lịch và sinh thái nông nghiệp. Như vậy thôn Vĩnh Độ với địa thế dựa núi nhìn sông nhất định có tiềm lực rất lớn.
Dương Hạo nếu dựa vào chính mình hiểu biết chuyện lúc trước như vậy so sánh với những người khác có càng nhiều cơ hội. Hiện tại bởi vì vừa trở về, rời nhà mấy năm tình huống trước mắt còn không hiểu rõ lắm. Nếu như cho hắn thêm một ít thời gian, khẳng định như vậy có thể tìm được đường làm giàu.
Dĩ nhiên hiện tại trong lòng Dương Hạo chẳng qua mới có một ý nghĩ bước đầu, sau này rốt cuộc đi như thế nào, vẫn phải là nhìn tình huống thực tế.
Ba Dương thấy con trai trong lòng đã có tính toán sẵn, cũng không nói thêm cái gì, đi vào phòng bếp lấy ra bát đũa, dọn xong người một nhà vội vàng ăn cơm.
Người ở thôn Vĩnh Độ phần lớn đều rời nhà đến tại nơi không xa để làm việc, xa hơn chút nữa là năm sáu người đến khu Tây Bộ của tổ quốc đi làm, mà Dương Hạo là người duy nhất còn lại trong thôn làm việc ở phương Bắc.
Mấy thôn bên cạnh cũng biết con trai nhà Dương Kiến Huy hiếu thuận có tiền đồ. Mặc dù mấy năm chưa có trở về một lần, nhưng hàng năm hầu như mấy vạn đều nghiêm túc gởi cho ba mẹ.
Nói thật, nhà bình thường trong thôn không có con gái* (!? Bản QT chính xác ghi như vậy T_T) nhà ai có thể cho ba mẹ nhiều tiền như vậy. Nói dễ nghe chút, cha mẹ hiện tại không bỏ tiền cho con gái đã là cám ơn trời đất rồi.
Hơn nữa nông thôn là nơi không giấu được chuyện. Hôm nay ông bà B cãi nhau, ngày mai Hai mặt rỗ sinh bệnh rất nhanh sẽ truyền đi khắp cả thôn, thậm chí mấy thôn cách vách mọi người cũng có thể biết.
Này cho nên hôm nay Dương Hạo về nhà, không ít người biết được tin tức trước tiên rối rít chạy đến xem một chút đứa nhỏ* ( chỉ Dương Hạo) từ trong thành thị lớn trở về.
Lúc người dân trong thôn chạy đến, cả nhà Dương Hạo đang dùng cơm. Đô Đô tự mình cầm đũa, vững vàng gắp thức ăn đến chén ba ba, sau đó cùng gắp cho ông nội và bà nội.
Thấy đứa cháu nhà mình có tâm như vậy, hai ông bà trong lòng đều vui mừng. Món ăn ở trong miệng so với thường ngày đều có hương vị hơn, lại nhìn Đô Đô hiểu chuyện ăn cơm không có bộ dạng khó chịu ầm ĩ, càng cảm thấy thích đứa nhỏ này.
Người một nhà cùng ăn cơm vui vẻ hòa thuận, từ phòng ngoài lại truyền đến tiếng phụ nữ lanh lảnh.
-“Ta nghe nói Hạo Hạo trở về, lại đây nhìn một cái. Đã nhiều năm không gặp, ở trong thành lâu như vậy sợ rằng không nhận ra chúng ta”.
Mặc dù mấy năm không ở nhà nhưng âm thanh này Dương Hạo vẫn nhớ được rõ ràng.
Hắn thả bát đũa trong tay xuống, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa.
Trong đêm tối người kia đi vào bên trong. Đèn chiếu sáng trên người bà rõ ràng mặt mũi.
Người tới chính là người mẹ Dương vừa nhắc tới: thím Hai của Dương Hạo.