Dương lão nhị không có chuyện gì làm liền thích âm thầm đến gần giải trí nông thôn của Dương Hạo, quan sát hướng đi gần đây của bọn họ.
Gã biết Dương Hạo bọn họ mới vừa bị cướp sạch, trong khoảng thời gian ngắn sẽ gia tăng đề phòng. Gã cũng không chuẩn bị lập tức ghé thăm lại một lần nữa, dù sao gã cần cũng không phải chỉ là chút tiền này, càng nhiều hơn là vui sướng vì trả thù được một nhà Dương Hạo.
Dương lão nhị theo thường lệ đi qua giải trí nông thôn, thấy giải trí nông thôn bộ dạng như bình thường, cũng không nói gì, hát điệu dân gian, tay chắp sau lưng, mặt vui vẻ.
Tối nay gã lại chuẩn bị thi thố tài năng, nhìn xem đám người kia ngày mai có còn trấn định như vậy không… Nhưng mà gã còn chuẩn bị phương pháp ác hơn để đối đầu với Dương Hạo bọn họ.
Dương lão nhị nghĩ tới, không khỏi xoay người nhìn mảnh rừng phía sau. Bây giờ đang là mùa đông, trời hanh vật khô đâu…
Vương Tuấn đầu tư công viên sinh thái công việc tiền kỳ đã làm xong, trước mắt đang chuẩn bị bắt đầu chính thức thi công xây dựng. Vì vậy gần đây đều bận tối mày tối mặt, thời gian ở giải trí nông thôn cũng càng ngày càng ít.
Cho dù là như thế, Vương Tuấn nghỉ đêm tại giải trí nông thôn đều lộ ra vẻ quang minh chính đại.
Mọi người đều biết Vương tổng bề bộn nhiều việc, Vương tổng rất chuyên nghiệp, nhưng mà cái này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là dù Vương tổng bề bộn nhiều việc chuyên nghiệp, y rất thích giải trí nông thôn của Dương Hạo.
Mặc dù người dân ở đây đều cảm thấy có chút không hiểu tại sao một đại nhân vật như vậy lại thích ở chỗ địa phương nhỏ như này. Nhưng mà nghĩ lại, ai cũng có đặc thù yêu thích riêng, chứ nói chi là loại người có tiền. Ở trong thành phố lớn lâu như như vậy, nơi nào gặp được những thứ nguyên sinh thái này chứ, cho nên mới đến chỗ nhỏ sơn thủy hữu tình này, cũng là tìm chút mới mẻ đi.
Dĩ nhiên, Vương Tuấn vì sao thích chạy đến nhà Dương Hạo như vậy cũng chỉ có vợ chồng son mới biết.
Giải trí nông thôn bị “thăm” vốn là hắn không có ý định nói cho Vương Tuấn. Loại chuyện này chính mình có thể xử lý được, y bận rộn như vậy, Dương Hạo lại không muốn tăng thêm phiền não cho y.
Nhưng mà giải trí nông thôn nhiều người như vậy, lúc xế chiều không có việc gì làm tất cả mọi người thường thích tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm. Vương Tuấn sau khi trở về liền từ người khác biết chuyện.
Chuyện trong nhà Dương Hạo y cũng biết một chút, nhưng mà hiện tại chú Hai của hắn lại đến nhà cháu mình trộm đồ, còn quậy phá ác ý như vậy, y trăm triệu lần cũng không nghĩ đến.
Cho dù như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, y không có khả năng làm như không thấy.
Cho dù Dương Hạo thương lượng với y để cho hắn tự mình chờ hành động tiếp theo của chú Hai.
Giải trí nông thôn hết thảy thoạt nhìn đều giống như ngày thường, chú Hai cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường, cho là Dương Hạo bọn họ kinh sợ rồi. Vì thế vào một đêm yên tĩnh, gã liền nghênh ngang tiến vào giải trí nông thôn của Dương Hạo.
Chú Hai lần này để cho đồng bọn của gã ở bên ngoài chờ, nghĩ thầm chính mình một người là có thể làm xong.
Một mồi lửa, thế là xong.
Chú Hai rất thuận lợi tiến vào giải trí nông thôn, thuận lợi đến nỗi một tiếng chó sủa cũng không có.
Chú Hai ban đầu còn có chút do dự, núp ở trong bụi cây nhìn hơn mười phút cũng không thấy có những tiếng động khác, trong lòng liền không hề cảnh giác như vậy nữa.
Qủa thực là tự mình dọa mình. Trời lạnh như thế này bọn họ không ngủ được chẳng lẽ còn cố ý chờ bắt mình?
Chú Hai cảm thấy quả thực rất khôi hài.
Chú Hai như cũ trước ghé thăm phòng bếp của giải trí nhà nông một trận, dùng túi đựng không ít đồ, xoay người đi về phía rừng trái cây.
Mắt thấy việc lớn sắp hoàn thành, khóe miệng chú Hai không khỏi lộ ra vẻ đắc ý cùng nụ cười khinh thường.
Gã đem xăng đã chuẩn bị tốt trước đó thật cẩn thận tưới lên hàng cây, từ trong túi quần lấy ra bật lửa.
Đang vào lúc gã chuẩn bị đốt, đột nhiên có mấy luồng ánh sáng chiếu vào mắt gã. Chú Hai bị chiếu vào liền nhanh chóng dùng tay áo che kín hai mắt mình.
Ngay sau đó toàn bộ đèn của giải trí nhà nông đều bật sáng, mấy con chó săn sủa to chạy tới phía Dương lão nhị.
Chú Hai đáy lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lần này đoán chừng muốn chừng bị gán tội rồi. Ngay sau đó liền cái gì cũng không quan tâm, ra sức chạy ra bên ngoài.
Sau chuyện lần trước, Vương Tuấn âm thầm đem mỗi chỗ của giải trí nông thôn cũng trang bị thiết bị theo dõi, hơn nữa mỗi đêm đều phái người ở trong bóng tối giám thị.
Cho nên từ lúc chú Hai nhích đến gần giải trí nông thôn, nhất cử nhất động của gã đều bị Vương Tuấn bọn họ nhìn thấy.
Bình thường mỗi tối giải trí nông thôn cũng chỉ có mấy người ở, tối nay đột nhiên từ bốn phương tám hướng chạy đến một nhóm người, đều chạy đuổi theo chú Hai.
Chú Hai lúc này mới phát hiện đường mình chạy đều bị người chặn lại rồi. Thiên tính vạn tính chính là không nghĩ đến thì ra Dương Hạo sớm đã chuẩn bị tốt để bắt gã. Chú Hai lúc trước không chút nào phòng bị đứng nguyên tại chỗ sửng sốt vài giây, nhưng ngay sau đó chưa từ bỏ ý định chạy một trận như điên.
Nếu như bị bắt được, cái mặt này có để chỗ nào, hơn nữa đây chính là phải vào cục cảnh sát a.
Dựa vào loại tình huống này, chú Hai hoàn toàn cái gì cũng không để ý. Phía trước có hai người chạy đến cản gã, gã cũng trực tiếp vọt đến, khí lực to khỏe, trực tiếp đem hai người kia đụng ngã trên mặt đất.
Chú Hai liều cái mạng già chạy ra bên ngoài, trong lòng còn có một tia hy vọng. Chính là đồng bọn của mình còn ở bên ngoài chờ gã, chỉ cần mình lên xe, bọn họ liền bắt không được mình.
Cho nên chú Hai bối rối trong lòng đột nhiên có chút hiểu rõ. Nhanh chân bay qua rào chắn, chạy về phía địa điểm đã định ra từ sớm.
Rất nhanh gã liền thấy được chiếc xe tải quen thuộc kia.
Ban đêm hai người đi ra ngoài trộm đồ, sợ bị người phát hiện, xe đậu ở chỗ này cũng không dám bật đèn. Chú Hai từ xa nhìn đến cũng không có phát hiện có cái gì không đúng.
Chú Hai chạy đến chỗ chiếc xe, quả thực chính là nhào tới cạnh cửa, một phen mở ra cửa xe, bò lên.
Gã nhìn ra người đuổi theo phía bên ngoài còn cách một đoạn, vội vàng đóng cửa xe, thở hổn hển nói với người ngồi ở buồng lái_: “Nhanh nhanh lái xe, nhanh lên, mẹ nó bọn họ đuổi theo.”
Nhưng mà không có người trả lời gã.
Chú Hai lúc này mới cảm giác được có cái gì đó không đúng, chợt xoay đầu lại nhìn về phía một bên của buồng lái.
Không có một bóng người.
-“Mẹ nó!”_Chú Hai tức giận đấm lên cửa xe.
Chính gã cũng không biết lái xe, hơn nữa chìa khóa trên xe cũng không thấy nữa.
Chú Hai thấy đám người bên ngoài ngày càng nhích lại gần, nhìn lại chiếc xe vẫn không nhúc nhích, trong lòng biết chắc xong rồi, nhưng lại muốn vùng vẫy giãy chết một phen, liền nhảy xuống xe, trong đầu bực bội chạy về phía trước.
-“Đứng lại, bắt trộm, nhanh bắt gã lại!”
Người ở phía sau càng ngày càng gần, chú Hai ngẩng đầu phát hiện phía trước cũng có người đuổi theo, nghỉ chân lại nhìn, bên phải cũng đều là người.
Mình bị bao vây…
Đại khái là bị buộc khẩn cấp rồi, chú Hai không chút suy nghĩ bay thẳng về phía bên trái không có ai.
Nhưng mà không biết người nào đó ở chỗ này đã đào một cái hố, chú Hai chạy gấp gáp, trực tiếp lọt vào bên trong.
Chú Hai nghĩ bò dậy tiếp tục chạy, nhưng mà chân của gã truyền đến một trận đau nhức…
Chú Hai biết mình xong rồi.
Rất nhanh, một đám thanh niên kéo chú Hai từ trong hố ra, dùng sợi dây trói gã lại, vài chục cái đèn pin cầm tay vẫn chiếu vào mặt gã.
Bị chiếu cho hoa mắt, chú Hai vẫn luôn cúi đầu.
-“Kẻ trộm ở chỗ nào đến! Dám đến đây trộm dồ, lá gan ghê gớm thật!”
Chú Hai chết đến nơi rồi vẫn cứng rắn cãi lại, làm sao cũng không chịu thừa nhận_: “Tôi chỉ là đi ngang qua lạc đường, không phải là trộm.”
-“Ha ha, buổi tối ông đi lạc đường đến trong nhà người khác, còn thuận tay lấy đi đồ đạc, đều là lạc đường vô cùng có tính toán a.”
Nói xong Hoàng Nghị đem cái túi chú Hai để lại lúc bỏ chạy ném xuống bên cạnh gã.
Chú Hai nhìn túi lắc đầu_: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, đây không phải là của tôi.”
Hoàng Nghị cười cười, sau đó phía sau anh xuất hiện một nam nhân bị trói chặt tay giống nhau.
-“Người này ông biết không? Người thân mà.”
Chú Hai nhìn về phía đồng bọn lái xe cho mình kia, thấy tên đó cũng bị bắt, tức giận không có chỗ xả.
Nhưng gã vẫn như cũ cắn chặt răng chính là không thừa nhận_: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Dương Hạo và Vương Tuấn một mực ở trong nhà nhìn camera giám sát lúc này cũng đi ra.
Dương Hạo tận mắt nhìn thấy chú Hai bị bắt trói chặt, còn nghĩ đến gã lúc trước muốn ở trong vườn trái cây đổ xăng dùng một mồi lửa đem giải trí nông thôn của nhà mình đốt, trong lòng quả thực không biết như thế nào.
Lúc trước chính mình lần nữa nhẫn nhịn, hy vọng chú Hai thấy tốt liền thu tay lại. Dù thế nào cũng không muốn người một nhà nháo đến mức này, nhưng trong lòng của gã lại độc ác như vậy, cho đến mức độ này, hắn cũng không muốn nhớ đến thân tình gì nữa.
-“Chú Hai.”_Dương Hạo gọi Dương lão nhị.
Dương lão nhị ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, trong đầu chợt lóe lên không phải là áy náy, mà là mưu toan làm sao tiếp tục nói xạo, lừa dối cho qua chuyện.
Gã kích động đi về trước giãy giụa hai cái, sau đó nâng cao giọng_: “Hạo Hạo à, Hạo Hạo, con mau giải thích rõ cho những người này. Ta là chú Hai của con a. Chú Hai buổi tối thấy có người lén lén lút lút đi qua đây, nào biết đâu đi tới liền lạc đường. Cũng không biết làm sao, con nhìn những người này đem ta trói lại, nói ta là trộm. Chúng ta là người một nhà, chú Hai làm sao có thể trộm giải trí nông thôn của con đâu!”
Dương Hạo nở nụ cười_: “Không sai, chú đúng là chú Hai của con.”
Chú Hai vừa nghe cho là có hy vọng, gật đầu lia lịa_: “Đúng vậy a, đúng như thế. Cậu nhìn Hạo Hạo nói như vậy, mọi người nhanh thả ta ra, nhất định có cái gì hiểu lầm.”
Dương Hạo gật đầu_: “Nhưng mà, cái người ăn trộm kia đúng là chú Hai…”
-“Mày…mày nói cái gì… Hạo Hạo, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy.”
Chuyện cho tới bây giờ, Dương Hạo quả thực mặc kệ gã, cũng không muốn cùng gã nói nhảm.
-“Tôi đã báo cảnh sát, đợi lát nữa cảnh sát sẽ đến. Chỗ này của tôi có camera giám sát ông cùng đồng bọn. Có cái gì hiểu lầm ông cùng cảnh sát nói đi. Bọn họ sẽ phán đoán.”
Chú Hai mở to hai mắt nhìn_: “Dương Hạo, tao làm sao cũng là chú của mày, mày sao có thể đối với ta mà báo án như vậy? Sao mày lại ác tâm như vậy!”
-“Ông tới trộm đồ của cháu, lúc chuẩn bị phóng lửa đốt đi tâm huyết của hắn, sao ông không nghĩ đến các người là người thân?”_ Thanh âm trầm thấp của Vương Tuấn trong trời đông giá lạnh lại càng lộ ra vẻ lạnh băng_: “Cùng hắn nói chuyện thân tình, ông có tư cách gì?”
-“Mắc mớ gì đến mày!”_Chú Hai quả thực chính là vò đã mẻ lại còn sứt*, liều mạng rống to.
*vò đã mẻ lại còn sứt: ~ đã không còn gì nữa, quá tồi tệ rồi.
-“Chuyện của Dương Hạo là chuyện của ta.”_Thanh âm của Vương Tuấn không thay đổi, nhưng những người ở chỗ này nghe không rét mà run.
Vương tổng quả nhiên tức không nhẹ a…
Giải trí nông thôn bên này động tĩnh bắt trộm rất lớn, rất nhanh những người gần đó nghe được tiếng động vây quanh tới. Thôn vốn không lớn, có kẻ lớn giọng la lên_: “Bắt trộm, chỗ này có trộm, mau lại xem…”_Rất nhanh tất cả người trong thôn đều vây quanh tới đây.
Chờ đến khi mọi người nhìn thấy được khuôn mặt của kẻ trộm, quả thực đều sợ đến ngây người.
Nhốn nháo khiển trách Dương lão nhị.
-“Thật không nghĩ tới a, thỏ không ăn cỏ gần hang. Làm sao trộm đồ còn trộm của thân thích mình a…”
-“Bình thường thoạt nhìn một người nho nhã như vậy, lại làm loại chuyện trộm cắp này…”
-“Ui chao, Dương lão nhị a, quả thực không được là không được, nói ra người ta cười chết…”
Rất nhanh, bà nội cùng thím Hai cũng nghe được chạy tới.
Bà nội lúc ấy quả thực bị chọc giận đến ngất đi.
Này không chỉ có thể dùng mất mặt để hình dung nữa rồi… Con trai mình đây chính mà bị cục cảnh sát giam giữ rồi…
Bà nội đánh một bạt tai vào mặt chú Hai_: “Làm sao con lại thua kém như vậy! Con nói, con có phải muốn tức chết ta không hả!!! Con nhìn…con nhìn…con…”_Bà nội chỉ tay vào mặt chú Hai, tay phát run_: “Con làm cái chuyện tốt gì đây! Ta đây tạo nghiệt gì đây hả ông trời…”
Nói xong bà nội liền hôn mê bất tỉnh.
Gã biết Dương Hạo bọn họ mới vừa bị cướp sạch, trong khoảng thời gian ngắn sẽ gia tăng đề phòng. Gã cũng không chuẩn bị lập tức ghé thăm lại một lần nữa, dù sao gã cần cũng không phải chỉ là chút tiền này, càng nhiều hơn là vui sướng vì trả thù được một nhà Dương Hạo.
Dương lão nhị theo thường lệ đi qua giải trí nông thôn, thấy giải trí nông thôn bộ dạng như bình thường, cũng không nói gì, hát điệu dân gian, tay chắp sau lưng, mặt vui vẻ.
Tối nay gã lại chuẩn bị thi thố tài năng, nhìn xem đám người kia ngày mai có còn trấn định như vậy không… Nhưng mà gã còn chuẩn bị phương pháp ác hơn để đối đầu với Dương Hạo bọn họ.
Dương lão nhị nghĩ tới, không khỏi xoay người nhìn mảnh rừng phía sau. Bây giờ đang là mùa đông, trời hanh vật khô đâu…
Vương Tuấn đầu tư công viên sinh thái công việc tiền kỳ đã làm xong, trước mắt đang chuẩn bị bắt đầu chính thức thi công xây dựng. Vì vậy gần đây đều bận tối mày tối mặt, thời gian ở giải trí nông thôn cũng càng ngày càng ít.
Cho dù là như thế, Vương Tuấn nghỉ đêm tại giải trí nông thôn đều lộ ra vẻ quang minh chính đại.
Mọi người đều biết Vương tổng bề bộn nhiều việc, Vương tổng rất chuyên nghiệp, nhưng mà cái này cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm chính là dù Vương tổng bề bộn nhiều việc chuyên nghiệp, y rất thích giải trí nông thôn của Dương Hạo.
Mặc dù người dân ở đây đều cảm thấy có chút không hiểu tại sao một đại nhân vật như vậy lại thích ở chỗ địa phương nhỏ như này. Nhưng mà nghĩ lại, ai cũng có đặc thù yêu thích riêng, chứ nói chi là loại người có tiền. Ở trong thành phố lớn lâu như như vậy, nơi nào gặp được những thứ nguyên sinh thái này chứ, cho nên mới đến chỗ nhỏ sơn thủy hữu tình này, cũng là tìm chút mới mẻ đi.
Dĩ nhiên, Vương Tuấn vì sao thích chạy đến nhà Dương Hạo như vậy cũng chỉ có vợ chồng son mới biết.
Giải trí nông thôn bị “thăm” vốn là hắn không có ý định nói cho Vương Tuấn. Loại chuyện này chính mình có thể xử lý được, y bận rộn như vậy, Dương Hạo lại không muốn tăng thêm phiền não cho y.
Nhưng mà giải trí nông thôn nhiều người như vậy, lúc xế chiều không có việc gì làm tất cả mọi người thường thích tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm. Vương Tuấn sau khi trở về liền từ người khác biết chuyện.
Chuyện trong nhà Dương Hạo y cũng biết một chút, nhưng mà hiện tại chú Hai của hắn lại đến nhà cháu mình trộm đồ, còn quậy phá ác ý như vậy, y trăm triệu lần cũng không nghĩ đến.
Cho dù như thế nào, chuyện cũng đã xảy ra rồi, y không có khả năng làm như không thấy.
Cho dù Dương Hạo thương lượng với y để cho hắn tự mình chờ hành động tiếp theo của chú Hai.
Giải trí nông thôn hết thảy thoạt nhìn đều giống như ngày thường, chú Hai cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường, cho là Dương Hạo bọn họ kinh sợ rồi. Vì thế vào một đêm yên tĩnh, gã liền nghênh ngang tiến vào giải trí nông thôn của Dương Hạo.
Chú Hai lần này để cho đồng bọn của gã ở bên ngoài chờ, nghĩ thầm chính mình một người là có thể làm xong.
Một mồi lửa, thế là xong.
Chú Hai rất thuận lợi tiến vào giải trí nông thôn, thuận lợi đến nỗi một tiếng chó sủa cũng không có.
Chú Hai ban đầu còn có chút do dự, núp ở trong bụi cây nhìn hơn mười phút cũng không thấy có những tiếng động khác, trong lòng liền không hề cảnh giác như vậy nữa.
Qủa thực là tự mình dọa mình. Trời lạnh như thế này bọn họ không ngủ được chẳng lẽ còn cố ý chờ bắt mình?
Chú Hai cảm thấy quả thực rất khôi hài.
Chú Hai như cũ trước ghé thăm phòng bếp của giải trí nhà nông một trận, dùng túi đựng không ít đồ, xoay người đi về phía rừng trái cây.
Mắt thấy việc lớn sắp hoàn thành, khóe miệng chú Hai không khỏi lộ ra vẻ đắc ý cùng nụ cười khinh thường.
Gã đem xăng đã chuẩn bị tốt trước đó thật cẩn thận tưới lên hàng cây, từ trong túi quần lấy ra bật lửa.
Đang vào lúc gã chuẩn bị đốt, đột nhiên có mấy luồng ánh sáng chiếu vào mắt gã. Chú Hai bị chiếu vào liền nhanh chóng dùng tay áo che kín hai mắt mình.
Ngay sau đó toàn bộ đèn của giải trí nhà nông đều bật sáng, mấy con chó săn sủa to chạy tới phía Dương lão nhị.
Chú Hai đáy lòng thầm kêu một tiếng không tốt, lần này đoán chừng muốn chừng bị gán tội rồi. Ngay sau đó liền cái gì cũng không quan tâm, ra sức chạy ra bên ngoài.
Sau chuyện lần trước, Vương Tuấn âm thầm đem mỗi chỗ của giải trí nông thôn cũng trang bị thiết bị theo dõi, hơn nữa mỗi đêm đều phái người ở trong bóng tối giám thị.
Cho nên từ lúc chú Hai nhích đến gần giải trí nông thôn, nhất cử nhất động của gã đều bị Vương Tuấn bọn họ nhìn thấy.
Bình thường mỗi tối giải trí nông thôn cũng chỉ có mấy người ở, tối nay đột nhiên từ bốn phương tám hướng chạy đến một nhóm người, đều chạy đuổi theo chú Hai.
Chú Hai lúc này mới phát hiện đường mình chạy đều bị người chặn lại rồi. Thiên tính vạn tính chính là không nghĩ đến thì ra Dương Hạo sớm đã chuẩn bị tốt để bắt gã. Chú Hai lúc trước không chút nào phòng bị đứng nguyên tại chỗ sửng sốt vài giây, nhưng ngay sau đó chưa từ bỏ ý định chạy một trận như điên.
Nếu như bị bắt được, cái mặt này có để chỗ nào, hơn nữa đây chính là phải vào cục cảnh sát a.
Dựa vào loại tình huống này, chú Hai hoàn toàn cái gì cũng không để ý. Phía trước có hai người chạy đến cản gã, gã cũng trực tiếp vọt đến, khí lực to khỏe, trực tiếp đem hai người kia đụng ngã trên mặt đất.
Chú Hai liều cái mạng già chạy ra bên ngoài, trong lòng còn có một tia hy vọng. Chính là đồng bọn của mình còn ở bên ngoài chờ gã, chỉ cần mình lên xe, bọn họ liền bắt không được mình.
Cho nên chú Hai bối rối trong lòng đột nhiên có chút hiểu rõ. Nhanh chân bay qua rào chắn, chạy về phía địa điểm đã định ra từ sớm.
Rất nhanh gã liền thấy được chiếc xe tải quen thuộc kia.
Ban đêm hai người đi ra ngoài trộm đồ, sợ bị người phát hiện, xe đậu ở chỗ này cũng không dám bật đèn. Chú Hai từ xa nhìn đến cũng không có phát hiện có cái gì không đúng.
Chú Hai chạy đến chỗ chiếc xe, quả thực chính là nhào tới cạnh cửa, một phen mở ra cửa xe, bò lên.
Gã nhìn ra người đuổi theo phía bên ngoài còn cách một đoạn, vội vàng đóng cửa xe, thở hổn hển nói với người ngồi ở buồng lái_: “Nhanh nhanh lái xe, nhanh lên, mẹ nó bọn họ đuổi theo.”
Nhưng mà không có người trả lời gã.
Chú Hai lúc này mới cảm giác được có cái gì đó không đúng, chợt xoay đầu lại nhìn về phía một bên của buồng lái.
Không có một bóng người.
-“Mẹ nó!”_Chú Hai tức giận đấm lên cửa xe.
Chính gã cũng không biết lái xe, hơn nữa chìa khóa trên xe cũng không thấy nữa.
Chú Hai thấy đám người bên ngoài ngày càng nhích lại gần, nhìn lại chiếc xe vẫn không nhúc nhích, trong lòng biết chắc xong rồi, nhưng lại muốn vùng vẫy giãy chết một phen, liền nhảy xuống xe, trong đầu bực bội chạy về phía trước.
-“Đứng lại, bắt trộm, nhanh bắt gã lại!”
Người ở phía sau càng ngày càng gần, chú Hai ngẩng đầu phát hiện phía trước cũng có người đuổi theo, nghỉ chân lại nhìn, bên phải cũng đều là người.
Mình bị bao vây…
Đại khái là bị buộc khẩn cấp rồi, chú Hai không chút suy nghĩ bay thẳng về phía bên trái không có ai.
Nhưng mà không biết người nào đó ở chỗ này đã đào một cái hố, chú Hai chạy gấp gáp, trực tiếp lọt vào bên trong.
Chú Hai nghĩ bò dậy tiếp tục chạy, nhưng mà chân của gã truyền đến một trận đau nhức…
Chú Hai biết mình xong rồi.
Rất nhanh, một đám thanh niên kéo chú Hai từ trong hố ra, dùng sợi dây trói gã lại, vài chục cái đèn pin cầm tay vẫn chiếu vào mặt gã.
Bị chiếu cho hoa mắt, chú Hai vẫn luôn cúi đầu.
-“Kẻ trộm ở chỗ nào đến! Dám đến đây trộm dồ, lá gan ghê gớm thật!”
Chú Hai chết đến nơi rồi vẫn cứng rắn cãi lại, làm sao cũng không chịu thừa nhận_: “Tôi chỉ là đi ngang qua lạc đường, không phải là trộm.”
-“Ha ha, buổi tối ông đi lạc đường đến trong nhà người khác, còn thuận tay lấy đi đồ đạc, đều là lạc đường vô cùng có tính toán a.”
Nói xong Hoàng Nghị đem cái túi chú Hai để lại lúc bỏ chạy ném xuống bên cạnh gã.
Chú Hai nhìn túi lắc đầu_: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì, đây không phải là của tôi.”
Hoàng Nghị cười cười, sau đó phía sau anh xuất hiện một nam nhân bị trói chặt tay giống nhau.
-“Người này ông biết không? Người thân mà.”
Chú Hai nhìn về phía đồng bọn lái xe cho mình kia, thấy tên đó cũng bị bắt, tức giận không có chỗ xả.
Nhưng gã vẫn như cũ cắn chặt răng chính là không thừa nhận_: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.”
Dương Hạo và Vương Tuấn một mực ở trong nhà nhìn camera giám sát lúc này cũng đi ra.
Dương Hạo tận mắt nhìn thấy chú Hai bị bắt trói chặt, còn nghĩ đến gã lúc trước muốn ở trong vườn trái cây đổ xăng dùng một mồi lửa đem giải trí nông thôn của nhà mình đốt, trong lòng quả thực không biết như thế nào.
Lúc trước chính mình lần nữa nhẫn nhịn, hy vọng chú Hai thấy tốt liền thu tay lại. Dù thế nào cũng không muốn người một nhà nháo đến mức này, nhưng trong lòng của gã lại độc ác như vậy, cho đến mức độ này, hắn cũng không muốn nhớ đến thân tình gì nữa.
-“Chú Hai.”_Dương Hạo gọi Dương lão nhị.
Dương lão nhị ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, trong đầu chợt lóe lên không phải là áy náy, mà là mưu toan làm sao tiếp tục nói xạo, lừa dối cho qua chuyện.
Gã kích động đi về trước giãy giụa hai cái, sau đó nâng cao giọng_: “Hạo Hạo à, Hạo Hạo, con mau giải thích rõ cho những người này. Ta là chú Hai của con a. Chú Hai buổi tối thấy có người lén lén lút lút đi qua đây, nào biết đâu đi tới liền lạc đường. Cũng không biết làm sao, con nhìn những người này đem ta trói lại, nói ta là trộm. Chúng ta là người một nhà, chú Hai làm sao có thể trộm giải trí nông thôn của con đâu!”
Dương Hạo nở nụ cười_: “Không sai, chú đúng là chú Hai của con.”
Chú Hai vừa nghe cho là có hy vọng, gật đầu lia lịa_: “Đúng vậy a, đúng như thế. Cậu nhìn Hạo Hạo nói như vậy, mọi người nhanh thả ta ra, nhất định có cái gì hiểu lầm.”
Dương Hạo gật đầu_: “Nhưng mà, cái người ăn trộm kia đúng là chú Hai…”
-“Mày…mày nói cái gì… Hạo Hạo, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy.”
Chuyện cho tới bây giờ, Dương Hạo quả thực mặc kệ gã, cũng không muốn cùng gã nói nhảm.
-“Tôi đã báo cảnh sát, đợi lát nữa cảnh sát sẽ đến. Chỗ này của tôi có camera giám sát ông cùng đồng bọn. Có cái gì hiểu lầm ông cùng cảnh sát nói đi. Bọn họ sẽ phán đoán.”
Chú Hai mở to hai mắt nhìn_: “Dương Hạo, tao làm sao cũng là chú của mày, mày sao có thể đối với ta mà báo án như vậy? Sao mày lại ác tâm như vậy!”
-“Ông tới trộm đồ của cháu, lúc chuẩn bị phóng lửa đốt đi tâm huyết của hắn, sao ông không nghĩ đến các người là người thân?”_ Thanh âm trầm thấp của Vương Tuấn trong trời đông giá lạnh lại càng lộ ra vẻ lạnh băng_: “Cùng hắn nói chuyện thân tình, ông có tư cách gì?”
-“Mắc mớ gì đến mày!”_Chú Hai quả thực chính là vò đã mẻ lại còn sứt*, liều mạng rống to.
*vò đã mẻ lại còn sứt: ~ đã không còn gì nữa, quá tồi tệ rồi.
-“Chuyện của Dương Hạo là chuyện của ta.”_Thanh âm của Vương Tuấn không thay đổi, nhưng những người ở chỗ này nghe không rét mà run.
Vương tổng quả nhiên tức không nhẹ a…
Giải trí nông thôn bên này động tĩnh bắt trộm rất lớn, rất nhanh những người gần đó nghe được tiếng động vây quanh tới. Thôn vốn không lớn, có kẻ lớn giọng la lên_: “Bắt trộm, chỗ này có trộm, mau lại xem…”_Rất nhanh tất cả người trong thôn đều vây quanh tới đây.
Chờ đến khi mọi người nhìn thấy được khuôn mặt của kẻ trộm, quả thực đều sợ đến ngây người.
Nhốn nháo khiển trách Dương lão nhị.
-“Thật không nghĩ tới a, thỏ không ăn cỏ gần hang. Làm sao trộm đồ còn trộm của thân thích mình a…”
-“Bình thường thoạt nhìn một người nho nhã như vậy, lại làm loại chuyện trộm cắp này…”
-“Ui chao, Dương lão nhị a, quả thực không được là không được, nói ra người ta cười chết…”
Rất nhanh, bà nội cùng thím Hai cũng nghe được chạy tới.
Bà nội lúc ấy quả thực bị chọc giận đến ngất đi.
Này không chỉ có thể dùng mất mặt để hình dung nữa rồi… Con trai mình đây chính mà bị cục cảnh sát giam giữ rồi…
Bà nội đánh một bạt tai vào mặt chú Hai_: “Làm sao con lại thua kém như vậy! Con nói, con có phải muốn tức chết ta không hả!!! Con nhìn…con nhìn…con…”_Bà nội chỉ tay vào mặt chú Hai, tay phát run_: “Con làm cái chuyện tốt gì đây! Ta đây tạo nghiệt gì đây hả ông trời…”
Nói xong bà nội liền hôn mê bất tỉnh.