Cuộc sống của tôi kể từ ngày cô ấy lấy chồng càng ngày càng tồi tệ, tôi không muốn yêu một cô gái nào cả vì những cô gái đó không có được nụ cười thuần khiết của cô ấy thứ mà tôi bất chấp tất cả giữ gìn như bảo vật suốt 10 năm nhưng Sở Thần lại không biết nó quý báo với tôi đến chừng nào mà anh ta chỉ biết phá hoại nó, làm tổn thương cô ấy không chút đau lòng. Tôi ghét nhìn thấy nụ cười gượng gạo của cô ấy kê từ ngày mất đi đứa bé vô tội con đầu lòng của cô ấy, cô ấy ít cười hẳn đi điều đó làm cho tôi vô cùng đau đớn. Cô ấy chính là bảo bối của tôi, bảo bối tôi muốn giữ trong lòng bàn tay bằng sợi dây gắn kết mang tên tình bạn mà tôi đã cố không vượt qua giới hạn mỏng manh giữa tình yêu và tình bạn mà người ta hay nói. Tôi biết nếu cô ấy cố chấp với cuộc hôn nhân này thì chắc chắn sẽ không mang lại chút hạnh phúc nào cả chỉ mang lại cho cô ấy đau khổ, dằn vặt bởi người cô ấy yêu nhất gây ra mà thôi.
Nửa năm kể từ ngày cô ấy lấy chồng tôi gặp tai nạn xe trong một lần thất thuể trên đường, tôi nằm viện suốt 4 tháng, 4 tháng dài đằng đẳng nằm viện tôi cực kì nhàm chán, rất nhiều bạn bè đến thăm tôi chỉ riêng cô ấy là không đến, cũng đúng thôi là do tôi không muốn cho cô ấy biết, cô ấy vừa mới gặp một cú sốc cực kì lớn thì làm sao có thể nhận thêm một việc gì nhỏ nhặt nữa, chỉ như giọt nước tràn ly. Tuy tôi và cô ấy không có cái là bắt đầu hay kết thúc nhưng tôi biết đâu đó trong cô ấy cũng có tôi trong một khoảng thời gian nào đó mà tôi không biết được, có lẽ cô ấy xem tôi là người thân chăng? hay là một người anh trai? thân thiết hơn thì người ta gọi là bạn trai "hờ" nhỉ? tôi không buồn vì điều đó mà tôi lại rất vui ít nhất trong kí ức của cô ấy có tôi, một nhân vật đóng vai nam phụ trong cuộc đời nhiều thương tổn và còn có cả ngọt ngào của cô ấy.
Tình yêu tôi dành cho cô ấy vẫn còn đó, vẫn còn chôn sâu nơi đáy vực thẳm của "tình bạn". Nhưng tôi lúc này đã là một người đàn ông trưởng thành, tôi 27 tuổi, tôi có sự nghiệp của riêng mình, tôi có thể che chở cho cô ấy cả một đời và điều hiện tại tôi làm được chính là chờ đợi, chờ đợi cô ấy kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu kia, chờ đợi một ngày cô ấy nhìn về phía tôi, bỏ đi tình yêu mù quáng đối với Sở Thần. Nhưng tôi không thể chờ được nữa...Có lẽ ông trời trêu đùa số phận bi thương của cô ấy chăng?
Tôi biết, Sở Thần đang nhìn về cô ấy sau một năm kể từ sau hôn nhân, từng ánh mắt cử chỉ của anh ta làm cho tôi biết rằng-Sở Thần đang dần chấp nhận và yêu cô ấy.
Tôi cũng không phải loại người ích kỉ trong tình yêu, đối với tôi tình yêu là được nhìn thấy đối phương hạnh phúc chứ không phải chiếm giữ bên cạnh để rồi nhìn thấy nước mắt họ rơi, ừ thì nếu Sở Thần chấp nhận cô ấy cũng có nghĩa là họ lúc này đã là một đôi nên tôi sẽ rút lui, tôi sẽ lui về phía sau bước tiến hạnh phúc của họ,để chúc phúc cho hạnh phúc của họ.
Ấy vật mà không có gì có thể báo trước được cả, anh trai cô ấy-Diệp Lăng, cũng chính là bạn học của tôi ngày trước anh ấy không hiểu vì sao mà dính líu tiền của công ty nhà nước tới tận 1 triệu, cô ấy lúc ấy yếu ớt làm sao, mệt mỏi làm sao, Sở Thần đâu? anh ta đang ở đâu vì sao không ở bên giúp đỡ cô ấy? Nhưng chỉ cần cô ấy mở lời cần giúp đỡ thì tôi sẽ không ngần ngại mà giúp, cô ấy mượn tôi và Lâm Tuệ một số tiền khá lớn để trả nợ cho Diệp Lăng, lúc đó tôi cũng không hỏi gì nhiều chỉ đưa tiền cho cô ấy. Cho đến một ngày tôi nghe phong phanh Lâm Tuệ nói rằng cô ấy đòi ly hôn, tôi lúc đó bất ngờ biết bao, một hạnh phúc mới, một tia hi vọng mới vừa chóm nở đang le lói thì vì sao lại vội vụt tắt đến như vậy? Có lẽ ngay lúc này tôi phải nhanh nhanh bắt lấy cơ hội đó để có thể ở bên cô ấy, xoa dịu trái tim vỡ nát của cô ấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của cô ấy tôi không thể làm được, tôi biết cô ấy bây giờ không thể chấp nhận thêm một ai nữa đâu, cô ấy lúc này chỉ có thể sống một mình, nép bản thân lại để vá lại vết thương lòng...Tôi biết điều đó nên đành lùi thêm một bước đứng bên nhìn cô ấy gượng gạo sống qua từng ngày u tối.
Cho đến một ngày, tôi biết được rằng cô ấy không còn sống được bao nhiêu ngày nữa thì trái tim tôi như vụn vỡ, thì ra cô ấy ly hôn là vì lý do này, thì ra cô ấy mạnh mẽ vứt bỏ tình yêu cũng là vì lý do này.......
Nửa năm kể từ ngày cô ấy lấy chồng tôi gặp tai nạn xe trong một lần thất thuể trên đường, tôi nằm viện suốt 4 tháng, 4 tháng dài đằng đẳng nằm viện tôi cực kì nhàm chán, rất nhiều bạn bè đến thăm tôi chỉ riêng cô ấy là không đến, cũng đúng thôi là do tôi không muốn cho cô ấy biết, cô ấy vừa mới gặp một cú sốc cực kì lớn thì làm sao có thể nhận thêm một việc gì nhỏ nhặt nữa, chỉ như giọt nước tràn ly. Tuy tôi và cô ấy không có cái là bắt đầu hay kết thúc nhưng tôi biết đâu đó trong cô ấy cũng có tôi trong một khoảng thời gian nào đó mà tôi không biết được, có lẽ cô ấy xem tôi là người thân chăng? hay là một người anh trai? thân thiết hơn thì người ta gọi là bạn trai "hờ" nhỉ? tôi không buồn vì điều đó mà tôi lại rất vui ít nhất trong kí ức của cô ấy có tôi, một nhân vật đóng vai nam phụ trong cuộc đời nhiều thương tổn và còn có cả ngọt ngào của cô ấy.
Tình yêu tôi dành cho cô ấy vẫn còn đó, vẫn còn chôn sâu nơi đáy vực thẳm của "tình bạn". Nhưng tôi lúc này đã là một người đàn ông trưởng thành, tôi 27 tuổi, tôi có sự nghiệp của riêng mình, tôi có thể che chở cho cô ấy cả một đời và điều hiện tại tôi làm được chính là chờ đợi, chờ đợi cô ấy kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu kia, chờ đợi một ngày cô ấy nhìn về phía tôi, bỏ đi tình yêu mù quáng đối với Sở Thần. Nhưng tôi không thể chờ được nữa...Có lẽ ông trời trêu đùa số phận bi thương của cô ấy chăng?
Tôi biết, Sở Thần đang nhìn về cô ấy sau một năm kể từ sau hôn nhân, từng ánh mắt cử chỉ của anh ta làm cho tôi biết rằng-Sở Thần đang dần chấp nhận và yêu cô ấy.
Tôi cũng không phải loại người ích kỉ trong tình yêu, đối với tôi tình yêu là được nhìn thấy đối phương hạnh phúc chứ không phải chiếm giữ bên cạnh để rồi nhìn thấy nước mắt họ rơi, ừ thì nếu Sở Thần chấp nhận cô ấy cũng có nghĩa là họ lúc này đã là một đôi nên tôi sẽ rút lui, tôi sẽ lui về phía sau bước tiến hạnh phúc của họ,để chúc phúc cho hạnh phúc của họ.
Ấy vật mà không có gì có thể báo trước được cả, anh trai cô ấy-Diệp Lăng, cũng chính là bạn học của tôi ngày trước anh ấy không hiểu vì sao mà dính líu tiền của công ty nhà nước tới tận 1 triệu, cô ấy lúc ấy yếu ớt làm sao, mệt mỏi làm sao, Sở Thần đâu? anh ta đang ở đâu vì sao không ở bên giúp đỡ cô ấy? Nhưng chỉ cần cô ấy mở lời cần giúp đỡ thì tôi sẽ không ngần ngại mà giúp, cô ấy mượn tôi và Lâm Tuệ một số tiền khá lớn để trả nợ cho Diệp Lăng, lúc đó tôi cũng không hỏi gì nhiều chỉ đưa tiền cho cô ấy. Cho đến một ngày tôi nghe phong phanh Lâm Tuệ nói rằng cô ấy đòi ly hôn, tôi lúc đó bất ngờ biết bao, một hạnh phúc mới, một tia hi vọng mới vừa chóm nở đang le lói thì vì sao lại vội vụt tắt đến như vậy? Có lẽ ngay lúc này tôi phải nhanh nhanh bắt lấy cơ hội đó để có thể ở bên cô ấy, xoa dịu trái tim vỡ nát của cô ấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau khổ của cô ấy tôi không thể làm được, tôi biết cô ấy bây giờ không thể chấp nhận thêm một ai nữa đâu, cô ấy lúc này chỉ có thể sống một mình, nép bản thân lại để vá lại vết thương lòng...Tôi biết điều đó nên đành lùi thêm một bước đứng bên nhìn cô ấy gượng gạo sống qua từng ngày u tối.
Cho đến một ngày, tôi biết được rằng cô ấy không còn sống được bao nhiêu ngày nữa thì trái tim tôi như vụn vỡ, thì ra cô ấy ly hôn là vì lý do này, thì ra cô ấy mạnh mẽ vứt bỏ tình yêu cũng là vì lý do này.......