Đòn sát thủ của Đường Lệnh Vi, chính là một cô gái tên là Liễu Ngữ Tích.
Cô ta là con gái của Liễu phu nhân - người bạn tốt duy nhất có thể thổ lộ phiền não của Đường Lệnh Vi. Từ sau khi Trì Triệt kế thừa gia nghiệp, Đường Lệnh Vi đã biết con gái của bạn tốt cùng tốt nghiệp chung một trường đại học với anh, nhưng cũng chưa từng liên tưởng đến hai người họ với nhau, lại càng không cảm thấy giữa bọn họ sẽ có quan hệ đặc biệt nào đó.
Mãi cho đến mấy ngày hôm trước, bạn tốt mang theo con gái đến dùng bữa sáng với bà ta.
Cô gái kia đang vừa nói chuyện phiếm vừa nghịch nghịch di động trong tay, đột nhiên nhỏ giọng kêu lên một tiếng, khiến hai người kia không khỏi chú ý nhìn sang.
“Ngữ Tích? Con làm sao vậy? ”
Liễu phu nhân còn tưởng con gái mình ăn đồ quá nóng bị bỏng, vội vàng quan tâm hỏi thăm.
Trên mặt cô nàng đột nhiên hiện lên sắc đỏ khả nghi, đầu tiên là nhìn mẹ mình, hơi mở miệng nhưng lại không nói năng gì.
Ngược lại quay sang giơ di động cho Đường Lệnh Vi đang ngồi cạnh mẹ xem.
“ Cô Đường, cô mau xem thử, đây có phải đại thiếu gia nhà cô không?”
Đại thiếu gia?
Trì Triệt?
Liễu phu nhân lắp bắp kinh hãi, lo lắng nhìn về phía Đường Lệnh Vi.
Bà ta biết người bạn tốt này của mình ghét nhất là vị đại thiếu gia không được sủng ái kia. Ngày thường, nếu không phải Đường Lệnh Vi chủ động nhắc đến, bà ta tuyệt đối sẽ không tự mình nhắc đến tên của cậu ta để tự làm mình mất mặt.
Sao con gái mình lại đột nhiên nhắc tới cậu ta?
May mắn thay, sắc mặt Đường Lệnh Vi vẫn bình tĩnh như thường, không có dấu hiệu muốn phát hỏa.
Bà ta chỉ liếc mắt nhìn di động của Liễu Ngữ Tích một cái rồi lạnh nhạt nói.
“Ừm, là nó, làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên Ngữ Tích nhìn thấy A Triệt sao?”
Đường Lệnh Vi không tức giận là tốt rồi.
Liễu phu nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, cầm lấy tay con gái đang đặt trên đùi mình, vỗ nhẹ hai cái.
“Đúng vậy, tiệc từ thiện buổi tối lần trước Ngữ Tích còn đang bận ở nước ngoài làm đề tài nghiên cứu, chưa kịp tham gia.”
Thành tích học tập của Liễu Ngữ Tích đặc biệt tốt, vẫn luôn là niềm tự hào lớn nhất của nhà họ Liễu, chỉ cần có cơ hội liền nhắc đến, tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể khen ngợi con gái nhà mình.
Đường Lệnh Vi cười cười, phối hợp khen thêm một câu.
“Ngữ Tích thật giỏi”.
Nhưng câu chuyện này sẽ không dễ dàng bị bỏ qua như vậy. Đường Lệ Vi nhìn ra được điều khác lạ từ vẻ mặt của Liễu Ngữ Tích, đương nhiên sẽ nắm bắt thăm dò.
“Nhưng mà, sao tự nhiên Ngữ Tích lại hỏi A Triệt nhà cô, à…… Đúng rồi, cô nhớ hình như A Triệt và Ngữ Tích cùng tốt nghiệp một trường đại học đúng không? Chẳng lẽ hai đứa đã quen biết từ trước?”
“Không chỉ học cùng trường đại học đâu ạ, chúng cháu còn là bạn học cùng lớp chuyên ngành nữa”.
Liễu Ngữ Tích đáp xong, không biết là đang nghĩ tới nơi nào, chỉ thấy mặt cô ta càng thêm đỏ bừng.
Dường như Đường Lệnh Vi đã hiểu ra điều gì đó.
Vì thế bà ta cố tình hướng dẫn từng bước, liên tiếp đưa ra những câu hỏi thăm dò những chuyện trong quá khứ khi Liễu Ngữ Tích và Trì Triệt còn học đại học, toàn bộ đều moi hết ra từ miệng của cô ta.
Liễu phu nhân cũng là lần đầu tiên nghe được mấy chuyện này, bị làm cho kinh ngạc quá mức, chỉ mải lo giật mình mà thậm chí không phát hiện ra Đường Lệnh Vi là đang cố ý thu thập thông tin.
Đợi đến khi Liễu Ngữ Tích kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến đuôi, Liễu phu nhân đã không thể khống chế được ngữ điệu mà cất cao giọng.
“Thì ra trước kia Trì Triệt từng theo đuổi con sao?”
Mặc dù bạn tốt của Liễu phu nhân vẫn luôn không ưa Trì Triệt, nhưng suy cho cùng người danh chính ngôn thuận được kế thừa gia nghiệp của nhà họ Trì vẫn là Trì Triệt.
Chỉ cần nghĩ đến vị đại công tử thân phận cao quý này đã từng theo đuổi con gái mình khi còn học đại học, máu huyết toàn thân Liễu phu nhân đều sôi trào.
Trong đầu bà ta cũng nhanh chóng tính toán thiệt hơn.
“Không phải theo đuổi”.
Liễu Ngữ Tích lắc đầu, cắn môi dưới nói.
“Chỉ là toàn bộ bạn học đều nói anh ấy thích con, nhóm bạn cùng phòng của anh ấy vẫn luôn trêu chọc hai đứa bọn con, nhưng anh ấy chưa từng chính miệng nói ra”.
Cô và Trì Triệt, là hoa khôi và nam thần của cả trường.
Diện mạo xứng đôi, chỉ số thông minh xứng đôi, chỉ có gia thế là có chênh lệch khá lớn.
Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào trường đại học, cô ta đã nhất kiến chung tình với Trì Triệt.
Vừa gặp đã yêu.
Nhưng sau khi nghe nói gia cảnh của anh không được tốt, còn phải đi làm thêm để kiếm tiền nuôi sống bản thân, cô ta mới từ bỏ ý định.
Ba mẹ cô ta nhất định sẽ không đồng ý cho mình ở bên một người nghèo kiết xác như vậy. Đối với nhà họ Liễu mà nói, hôn nhân của cô ta chính là một cơ hội làm ăn tốt nhất. Ba mẹ sẽ vĩnh viễn chọn người đàn ông có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho nhà họ Liễu làm một nửa kia của cô ta.
Nhưng cho dù biết rằng không phải đang diễn trò, Liễu Ngữ Tích vẫn sẽ nhịn không được chú ý tới Trì Triệt.
Đi học sẽ nhìn lén anh, tan học sẽ nhìn theo sau lưng anh bước từng bước vào con đường nhỏ kia để về nhà.
Bởi vì vẻ ngoài của Trì Triệt quá tuấn tú nên khi bạn cùng phòng tám chuyện bát quái đều sẽ ít nhiều nhắc tới anh.
Tuy Liễu Ngữ Tích chưa bao giờ xen miệng vào nói cùng bọn họ, nhưng vẫn luôn len lén dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe từng câu nói của bọn họ, muốn từ đó biết được hôm nay anh đã đi những đâu, ăn cái gì, làm những chuyện gì.
Mặc dù Liễu Ngữ Tích biết bản thân và Trì Triệt không thể có tương lai, nhưng vẫn không nhịn được lòng mình mà dành sự chú ý đặc biệt đối với anh. Từ đó, tình cảm cô ta dành cho anh cũng ngày càng thêm sâu đậm, khó mà quên được.
Đến năm ba đại học, trong trường đột nhiên lan truyền tin đồn Trì Triệt thích cô ta.
Lúc mới bắt đầu Liễu Ngữ Tích còn không hề hay biết. Mãi đến khi có rất nhiều người đến gặp cô ta hỏi đây có phải là sự thật hay không, cô ta mới biết được.
Tuy trái tim cô ta không ngừng đập mạnh khi nghe được tin này, tuy tận sâu trong lòng cô ta vẫn luôn hy vọng đây là sự thực, nhưng cuối cùng, Liễu Ngữ Tích vẫn lắc đầu phủ nhận.
“Mấy cậu đang nói cái gì vậy? Tớ không biết đâu nha”.
“Vậy có nghĩa là, cậu không thích Trì Triệt sao?”
Cô ta cắn răng gật gật đầu.
“Đúng vậy, tớ đối với anh ấy chỉ có tình nghĩa bạn học không hơn không kém, không hề có ý khác”.
Khi đó Liễu Ngữ Tích không phải đang giở thủ đoạn đùa bỡn, mà là cô ta đang thực sự muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm.
Nhưng sau khi những lời này của cô ta được truyền ra ngoài, từ người này đến người khác, đã biến đổi thành một phiên bản hoàn toàn khác biệt, trở thành Trì Triệt yêu đơn phương Liễu Ngữ Tích.
Các cô gái có ý với Trì Triệt nghe nói người anh thích là tiểu thư nhà giàu xinh đẹp thông minh Liễu Ngữ Tích đều triệt để chết tâm, tự biết bản thân không có cửa nên sau này cũng không tỏ tình với Trì Triệt nữa.
……
Cũng chính từ ngày đó trở đi, nhìn thấy con gái vây quanh Trì Triệt ít đi một nửa, Liễu Ngữ Tích bỗng nhiên thu hồi ý định giải thích với mọi người.
Vì cái gì còn phải tiếp tục phủi sạch mối quan hệ nữa?
Nếu Trì Triệt thực sự để tâm đến chuyện này, không muốn truyền ra lời đồn với mình, nhất định anh sẽ chủ động giải thích rõ ràng, làm gì đến lượt cô ta phải ra mặt?
Nói không chừng, đây chính là sự thật.
Anh cảm thấy lời đồn nói không sai, cho nên không lên tiếng giải thích.
Huống hồ, ngay cả đám bạn cùng phòng của Trì Triệt cũng nói anh thích cô ta.
Thế nên Liễu Ngữ Tích liền tin lời đồn này, thậm chí còn có chút chờ mong, muốn đợi xem đến khi nào thì Trì Triệt sẽ chủ động tìm đến mình nói chuyện.
Nhưng cho đến ngày tốt nghiệp, Trì Triệt cũng không chịu nói với cô ta một câu nào.bg-ssp-{height:px}
Thậm chí trong khoảng thời gian trước khi cô ta đi du học, cả lớp tổ chức một buổi tiệc chia tay vui vẻ cho cô ta, anh cũng không thèm xuất hiện.
……
Đây đều là niềm nuối tiếc lớn trong đời của Liễu Ngữ Tích, vừa nhớ tới trên mặt liền hiện lên một chút cô đơn.
Liễu phu nhân nhìn thấy vẻ mặt của con gái mình, cảm thấy mơ hồ không hiểu được.
Đây rốt cuộc là thích hay là không thích?
Bà ta vừa mới tính toán xuôi ngược một phen, không lẽ như vậy liền kết thúc rồi?
Liễu phu nhân vốn còn muốn gặng hỏi thêm vài câu, nhưng ngại có Đường Lệnh Vi đang ở đây, khó mà mở lời.
Nào ngờ sau khi Đường Lệnh Vi nghe xong, đầu tiên là tao nhã nhấp một ngụm trà thưởng thức, sau đó thả chén xuống trấn an nói với Liễu Ngữ Tích.
“Không theo đuổi là bình thường, tính tình A Triệt vốn sống nội tâm, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, cho dù có yêu thích, có mong muốn cũng sẽ không chịu nói ra lời. Phải đến khi có người cầm lấy đồ vật nó thích đến trước mặt nó, nhét vào trong tay nó thì nó mới chịu nhận lấy”.
Hừm……
Ý tứ của bà ta là gì?
Hai mẹ con nhà họ Liễu âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau. Ngay sau đó, Đường Lệnh Vi lại nói tiếp.
“Hai ngày nữa sẽ diễn ra tiệc đính hôn của A Triệt, cô thấy nó mời không ít bạn đại học đến tham dự. Chắc đến khi đó Ngữ Tích vẫn còn ở trong nước có phải không? Hay là con cũng đến tham dự đi?”
Chuyện Liễu Ngữ Tích sẽ tham dự tiệc đính hôn, Đường Lệnh Vi không thèm giấu giếm Trì Triệt, thoải mái hào phóng nhét thêm tên của cô ta vào trong danh sách khách mời.
Nghe nói danh sách bị cầm đi kiểm tra, Đường Lệnh Vi cố ý đợi kiểm tra xong liền xem xét lại một lần, phát hiện tên của Liễu Ngữ Tích vẫn còn ở bên trong.
“Xem ra, giữa bọn họ thật sự đã từng xảy ra chuyện gì đó”.
Đường Lệnh Vi cười âm hiểm nói.
Nếu Trì Triệt thực sự không thích Liễu Ngữ Tích, thì với những tai tiếng truyền xa khi hai người bọn họ còn học đại học với nhau, nhất định Trì Triệt sẽ vì không muốn khiến cho Khương Chỉ hiểu lầm mà ngăn cản Liễu Ngữ Tích xuất hiện trong tiệc đính hôn.
Bây giờ anh lại vô tư để cho cô ta xuất hiện như vậy, chứng tỏ giữa hai người phải xảy ra chuyện gì đó rồi.
Sau khi chắc chắn như vậy, Đường Lệnh Vi cho người đồn đại về những lời đồn giữa Trì Triệt và Liễu Ngữ Tích khi hai người còn học đại học.
Vì biết Trì Triệt có tai mắt ở khắp nơi nên bà ta đặc biệt chọn lan truyền tin đồn vào một ngày trước ngày tổ chức tiệc đính hôn, chỉ mong để cho một mình Khương Chỉ nghe được là tốt rồi.
Như vậy Trì Triệt sẽ không có cơ hội để giải thích
Để có thể tránh khỏi sự giám sát của Trì Triệt mà vẫn có thể làm cho Khương Chỉ nghe được những lời đồn này, Đường Lệnh Vi đã bỏ ra không ít công sức.
Không chỉ điều tra quan hệ xung quanh cô, lại còn dùng tiền để tạo dựng quan hệ với bạn bè của cô.
Rốt cuộc cũng tìm được biện pháp truyền lời đồn đến tai của người không hề có bất cứ liên hệ nào với giới nhà giàu - Lệ Chi ——
Nghe nói cô ấy là người bạn thân duy nhất của Khương Chỉ.
Lệ Chi nghe xong, hai mắt trợn trừng, lập tức lấy di động ra báo tin cho Khương Chỉ.
Lúc nghe được chuyện này, Khương Chỉ đang nói chuyện với Trì Triệt, cả hai bận rộn quyết định cách thức bảo an tại tiệc đính hôn một lần cuối cùng ——
Bởi vì từ sau khi Nguyễn Điềm Điềm bị Hà Ngộ vứt bỏ, cô ta đột nhiên mai danh ẩn tích. Vậy nên hai người đều cảm thấy cô ta đang ấp ủ âm mưu xấu xa nào đó. Càng là không lộ mặt, càng chứng minh âm mưu này rất lớn.
Suy tính một hồi, xác định cô ta sẽ gây chuyện tại tiệc đính hôn của hai người ——
Dù sao cô ta cũng không được kết hôn, nhất định cũng không để yên cho tiệc đính hôn của Khương Chỉ và Trì Triệt được thuận lợi tiến hành.
Xem xong tin nhắn mà Lệ Chi gửi tới.
Khương Chỉ ngẩng đầu hỏi Trì Triệt.
“Anh có bạn gái cũ không?”
“Không có”.
Trì Triệt nhớ rõ lúc hai người vừa mới chính thức hẹn hò đã từng phải trả lời câu hỏi này của cô rồi mà. Sao bây giờ lại nhắc tới nữa vậy?
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Thẳng nam như Trì Triệt cũng hiểu được một điều, đây là cơ hội có một không hai để thể hiện chân tình của mình, làm bạn gái an tâm.
Vì thế anh buông chiếc Ipad trong tay xuống, nghiêm túc nhìn cô trả lời.
“Không có bạn gái cũ, cũng chưa từng thích người nào khác. Em là người con gái duy nhất anh yêu từ lúc sinh ra cho đến nay, cũng là người mà anh vẫn luôn yêu cho đến tận bây giờ”.
……
Câu trả lời của anh hoàn mỹ vô khuyết, không có lấy một chút sơ hở nào, quả thực là độ không góc chết.
Nhưng Khương Chỉ vẫn không chịu buông tha anh, mà là lấy ra di động mở tin nhắn Lệ Chi vừa gửi đến cho anh xem.
“Vậy anh nói xem cô gái tên Liễu Ngữ Tích này là ai? Sao lại có lời đồn anh từng thích cô ta?”
“Liễu Ngữ Tích?”
Trì Triệt suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời.
“Quả thực là không hề thích. Nhưng anh biết người này, cô ta có tên trong danh sách khách mời của tiệc đính hôn, là con gái của gia tộc có quan hệ thân thiết với nhà họ Trì”.
“……?”
Anh trả lời kiên định như vậy, ngược lại khiến cho Khương Chỉ bắt đầu hoài nghi chính mình.
Cô lấy lại điện thoại, kiểm tra lại lịch sử trò chuyện, không sai mà.
“Liễu Ngữ Tích này rõ ràng là bạn cùng lớp đại học của anh, tại sao anh tránh nặng tìm nhẹ, không chịu thẳng thắn thừa nhận cô ta là bạn học, mà lại nói thành quan hệ xa cách như vậy cơ chứ?”
Trước giờ hình tượng của Trì Triệt ở trong lòng Khương Chỉ vẫn luôn rất tốt. Anh chưa từng lừa gạt cô chuyện gì.
Sở dĩ Khương Chỉ hỏi anh vấn đề này, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, chứ không hề có ý tứ gì, lại càng không để tâm.
Nhưng phản ứng của Trì Triệt lại quá không thích hợp. Không ngờ anh lại cố ý lảng tránh vấn đề này của cô?
Trong đầu Khương Chỉ vang lên hồi chuông cảnh báo.
Cô không ngại một nửa kia của mình có người yêu cũ, nhưng cô vô cùng để ý chuyện bị người khác lừa gạt.
Chẳng lẽ Trì Triệt thật sự cố ý nói dối chuyện này với cô sao?
Chẳng lẽ Trì Triệt thật sự từng thích cô gái tên Liễu Ngữ Tích này sao?
Kỳ kinh nguyệt sắp tới rồi. Hiện tại, cảm xúc của Khương Chỉ đang rất không ổn định, vô cùng nhạy cảm, rất dễ miên man suy nghĩ lung tung.
Chỉ trong vài ba giây ngắn ngủi, suy nghĩ của Khương Chỉ đã từ “Có phải Trì Triệt đang lừa gạt mình hay không” biến thành “Nếu anh gạt mình, mình nên chia tay với anh như thế nào”.
Mà khi đang chuẩn bị chuyển sang “Sau khi chia tay anh và cô ai sẽ đau khổ hơn”.
Trì Triệt rốt cuộc dùng vẻ mặt mê mang nhìn cô mà lên tiếng.
“Sao anh không nhớ có bạn học như cô ta vậy? Chỉ Chỉ, đây là phương pháp kiểm tra độ chung thủy của bạn trai mà em mới tìm được ở trên mạng đấy à?”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương và tưới dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ :: ngày -- đến :: ngày -- nha ~
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng cho tôi: Lục Nhậm Gia, mmmm tặng bình; Tiểu racoon tặng bình;
Vô cùng cảm ơn sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người, tôi nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực!