Chủ nhật – Tháng 11: Thời tiết đảo ngược.
Ngày nắng nhẹ, không khí phủ một lớp bụi mờ. Gió, phởn phơ, thản nhiên kéo một bên áo của Diệp Anh trễ khỏi vai. Phía trước, những thân mềm và cao, nghiêng mình, chạm khẽ vào phần da thịt nóng ran. Mí mắt dần khép chặt, cô cố gắng nắm bắt luồng không khí quanh mình bằng cách cảm nhận chuyển động của mùi hương trong đó. Vị hăng hắc, dịu nhẹ của cỏ khô cuộn tròn, mang theo vị của gỗ, của hương hoa, cuối cùng bung tỏa trong phút ngẫu hứng của gió, ào ạt đổ ngược về phía Diệp Anh như thể những đợt sóng lớn. Sau lượt tóc dày, nước mắt cô chảy xuống, không kìm nén, không bó buộc.
Đó là nước mắt cho sự sợ hãi năm cô 7 tuổi. Đó là nước mắt cho sự chán nản và chênh vênh năm cô 23 tuổi. Đó là nước mắt cho sự ngỡ ngàng và cô độc năm cô 27 tuổi. Kí ức vô hình từ tiềm thức đột nhiên trở nên hữu hình trong vị mặn của nước mắt.
Mọi cảm xúc được cô gói ghém, cất giữ từ lâu giờ như dòng nước, chỉ cần nhấc sang bên hòn đá chắn ngang, mới có thể bình thản chảy qua.
Diệp Anh bật dậy khi phát hiện chiếc điện thoại trên bàn kêu lên inh ỏi. Đầu dây bên kia, Linh Anh hào hứng nói như thể sắp hụt hơi:
- Cậu trốn đâu vậy? Mau vào đây đi, váy cưới đến rồi!
Diệp Anh khẽ cười. Phát hiện khóe mắt mình ươn ướt, cô nhẹ nhàng quệt qua bên. Thư thái, cô ngẩng đầu nhìn tán cây bên trên. Những cánh hoa trắng mỏng duyên dáng trong lượt xoay uyển chuyển, từ lúc nào đã phủ đầy khoảng đất dưới chân cô. Bỏ điện thoại vào túi áo, cô thở dài rời khỏi chiếc ghế tựa thoải mái ở sân sau, hướng về phía phòng khách, nơi Linh An và Đan Nguyên hẳn đang tranh cãi về đủ thứ vặt vãnh. Cô dâu không kiên quyết, phù dâu lại quá lấn quyền, bởi vậy dù đám cưới hoàn toàn do nhà gái quyết định, lại được tổ chức bởi những người có kinh nghiệm vẫn không tránh khỏi lộn xộn, ồn ào.
Phòng khách rộng, thậm chí mang tới cảm giác trống rỗng vì đồ đạc ít ỏi, lại quá đơn giản, giờ được lấp đầy bằng giấy, vải, thậm chí là váy và những thứ phụ nữ vốn vẫn kín đáo che đậy bằng nhiều lượt quần áo. Linh An đứng ở góc phòng, giơ về phía Diệp Anh một chiếc váy màu kem. Diệp Anh thảng thốt nhìn chiếc váy cưới đặt trên bàn, rồi quay lại chiếc váy Linh An đang cầm trên tay, hỏi:
- Cậu định làm gì? Cô dâu thì kín cổng cao tường, còn phù dâu thì xẻ sâu tới độ nhìn ngang cũng thấy nhức mắt thế này.
Linh An nhún vai, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, đáp lại:
- Đan Nguyên là đầu tư đã thu lãi, kín đáo là đúng. Còn chúng ta, nếu không muốn bị bán lố ở vỉa hè, không phải nhận dịp này nên phô trương một chút sao?
Đan Nguyên nheo mày nghi ngại.
- Nhật Minh và Khải Hưng thì sao?
- Vì sao con người lại có hai mắt? Là để nhìn trái, nhìn phải, chứ không chỉ nhìn thẳng về trước.
Diệp Anh từ lúc nào đã mặc chiếc váy lên người, gật gù đồng ý, nhưng đồng thời cũng khoác thêm bên ngoài một tấm khăn mỏng.
- Có lí. Nhưng hôm đó đâu phải chỉ có bạn chú rể, cũng nên giảm thiểu một chút nếu không đừng nói là trái, phải, đến nhìn thẳng mình cũng phải đeo kính râm đấy.
Năm 17 tuổi, sau khi xem một bộ phim nói rằng mỗi phụ nữ đều có được một hoàng tử, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi, Linh An bèn thở dài nói chắc chắn hoàng tử của họ đang cưỡi lừa, thậm chí là một lừa béo mập, nên mới lâu tới vậy. Còn Diệp Anh lại nói cô chẳng thiết tha gì hoàng tử, vì nói cho cùng gã chỉ là một kẻ háo sắc. Cứ thử để gã gặp Lọ Lem trong bếp thay vì yến tiệc hoàng gia, hay Bạch Tuyết với điệu bộ tuềnh toàng thay vì kiều diễm nằm trong lồng kính xem những câu chuyện cổ tích đó còn có thể tổn tại. Đan Nguyên, người chỉ vài ngày nữa sẽ kết hôn, cuối cùng đã hiểu ra. Một người đàn ông không nhất thiết phải là hoàng tử mới có thể biến bạn thành công chúa. Một tình yêu không cần giống như cổ tích mới mang đến hạnh phúc thực sự.
Vườn sau, mẹ cô và các nhân viên trong quán ăn đã bắt đầu dọn dẹp và trang trí. Cô đứng dưới hiên, từ từ nhắm mắt. Cô như nhìn thấy gấu váy trắng nhẹ nhàng lướt qua con đường nhỏ chen giữa đám cỏ vừa được cắt tỉa gọn gàng, sự phối trộn nhẹ nhàng, tinh tế của cẩm tú cầu trắng và hồng phấn trong bó hoa cưới và nếp gấp trên cằm Quốc Dũng mỗi lần anh hồi hộp. Cô thoát ra khỏi cảm giác hưng phấn đó ngay khi Linh An lại gần và bắt đầu phàn nàn về vòng eo và vô số những thứ khác trên cơ thể mình.
Đan Nguyên cố ý lùi đám cưới để chờ Diệp Anh hồi phúc hoàn toàn không ngờ cô so với lúc ngủ mê mệt trên giường bệnh cũng chẳng hữu dụng hơn. Suốt nhiều ngày chỉ quanh quẩn ở vườn sau, thảnh thơi dạo mát. Trái lại, Linh An lại quá phấn khích, nhiệt tình, tới độ mỗi ý kiến Đan Nguyên đưa ra đều trở thành chủ đề tranh cãi. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi không để Quốc Dũng tới biệt thự trong những ngày chuẩn bị đám cưới. Bằng không anh sẽ nghi ngại về tình bạn cô vẫn thường tán dương.
Cuối tháng đó, đám cưới diễn ra. Nắng nhẹ, gió nhẹ, một chút ngọt ngào, một chút luyến tiếc, không có gì như trong kế hoạch. Trời hửng nắng vào sáng sớm và bắt đầu mưa lớn vào giữa trưa. Chú rể cầm ô và hai phù dâu mặc áo mưa, vì sự sai lệch của dự báo thời tiết và chủ quan của những người chuẩn bị, tiến về phía bạt che nắng dành cho khách. Vài lọn tóc của Đan Nguyên thấm nước, lòa xòa trên trán, Quốc Dũng gạt qua bên, hôn nhẹ. Đan Nguyên khẽ mỉm cười. Nước mắt chảy xuống trên gương mặt mẹ cô. Cu Bin đưa ngón tay ngắn cũn xoa xoa quanh những nếp nhăn ở khóe mắt bà.
Hạnh phúc như món quà khi sinh ra đời hẳn ai cũng có. Nhưng khi mở ra, liệu bạn có nhận ra, có trân trọng, không phải ai cũng có thể trả lời. Nếu như trong lòng bạn trời hửng nắng, nước mắt rơi xuống chỉ như mưa, ào đến, ào đi, gột giữa tất cả, trả lại bầu trời quang đãng khi mặt trời ló rạng.
Ngày nắng nhẹ, không khí phủ một lớp bụi mờ. Gió, phởn phơ, thản nhiên kéo một bên áo của Diệp Anh trễ khỏi vai. Phía trước, những thân mềm và cao, nghiêng mình, chạm khẽ vào phần da thịt nóng ran. Mí mắt dần khép chặt, cô cố gắng nắm bắt luồng không khí quanh mình bằng cách cảm nhận chuyển động của mùi hương trong đó. Vị hăng hắc, dịu nhẹ của cỏ khô cuộn tròn, mang theo vị của gỗ, của hương hoa, cuối cùng bung tỏa trong phút ngẫu hứng của gió, ào ạt đổ ngược về phía Diệp Anh như thể những đợt sóng lớn. Sau lượt tóc dày, nước mắt cô chảy xuống, không kìm nén, không bó buộc.
Đó là nước mắt cho sự sợ hãi năm cô 7 tuổi. Đó là nước mắt cho sự chán nản và chênh vênh năm cô 23 tuổi. Đó là nước mắt cho sự ngỡ ngàng và cô độc năm cô 27 tuổi. Kí ức vô hình từ tiềm thức đột nhiên trở nên hữu hình trong vị mặn của nước mắt.
Mọi cảm xúc được cô gói ghém, cất giữ từ lâu giờ như dòng nước, chỉ cần nhấc sang bên hòn đá chắn ngang, mới có thể bình thản chảy qua.
Diệp Anh bật dậy khi phát hiện chiếc điện thoại trên bàn kêu lên inh ỏi. Đầu dây bên kia, Linh Anh hào hứng nói như thể sắp hụt hơi:
- Cậu trốn đâu vậy? Mau vào đây đi, váy cưới đến rồi!
Diệp Anh khẽ cười. Phát hiện khóe mắt mình ươn ướt, cô nhẹ nhàng quệt qua bên. Thư thái, cô ngẩng đầu nhìn tán cây bên trên. Những cánh hoa trắng mỏng duyên dáng trong lượt xoay uyển chuyển, từ lúc nào đã phủ đầy khoảng đất dưới chân cô. Bỏ điện thoại vào túi áo, cô thở dài rời khỏi chiếc ghế tựa thoải mái ở sân sau, hướng về phía phòng khách, nơi Linh An và Đan Nguyên hẳn đang tranh cãi về đủ thứ vặt vãnh. Cô dâu không kiên quyết, phù dâu lại quá lấn quyền, bởi vậy dù đám cưới hoàn toàn do nhà gái quyết định, lại được tổ chức bởi những người có kinh nghiệm vẫn không tránh khỏi lộn xộn, ồn ào.
Phòng khách rộng, thậm chí mang tới cảm giác trống rỗng vì đồ đạc ít ỏi, lại quá đơn giản, giờ được lấp đầy bằng giấy, vải, thậm chí là váy và những thứ phụ nữ vốn vẫn kín đáo che đậy bằng nhiều lượt quần áo. Linh An đứng ở góc phòng, giơ về phía Diệp Anh một chiếc váy màu kem. Diệp Anh thảng thốt nhìn chiếc váy cưới đặt trên bàn, rồi quay lại chiếc váy Linh An đang cầm trên tay, hỏi:
- Cậu định làm gì? Cô dâu thì kín cổng cao tường, còn phù dâu thì xẻ sâu tới độ nhìn ngang cũng thấy nhức mắt thế này.
Linh An nhún vai, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, đáp lại:
- Đan Nguyên là đầu tư đã thu lãi, kín đáo là đúng. Còn chúng ta, nếu không muốn bị bán lố ở vỉa hè, không phải nhận dịp này nên phô trương một chút sao?
Đan Nguyên nheo mày nghi ngại.
- Nhật Minh và Khải Hưng thì sao?
- Vì sao con người lại có hai mắt? Là để nhìn trái, nhìn phải, chứ không chỉ nhìn thẳng về trước.
Diệp Anh từ lúc nào đã mặc chiếc váy lên người, gật gù đồng ý, nhưng đồng thời cũng khoác thêm bên ngoài một tấm khăn mỏng.
- Có lí. Nhưng hôm đó đâu phải chỉ có bạn chú rể, cũng nên giảm thiểu một chút nếu không đừng nói là trái, phải, đến nhìn thẳng mình cũng phải đeo kính râm đấy.
Năm 17 tuổi, sau khi xem một bộ phim nói rằng mỗi phụ nữ đều có được một hoàng tử, chỉ là chưa xuất hiện mà thôi, Linh An bèn thở dài nói chắc chắn hoàng tử của họ đang cưỡi lừa, thậm chí là một lừa béo mập, nên mới lâu tới vậy. Còn Diệp Anh lại nói cô chẳng thiết tha gì hoàng tử, vì nói cho cùng gã chỉ là một kẻ háo sắc. Cứ thử để gã gặp Lọ Lem trong bếp thay vì yến tiệc hoàng gia, hay Bạch Tuyết với điệu bộ tuềnh toàng thay vì kiều diễm nằm trong lồng kính xem những câu chuyện cổ tích đó còn có thể tổn tại. Đan Nguyên, người chỉ vài ngày nữa sẽ kết hôn, cuối cùng đã hiểu ra. Một người đàn ông không nhất thiết phải là hoàng tử mới có thể biến bạn thành công chúa. Một tình yêu không cần giống như cổ tích mới mang đến hạnh phúc thực sự.
Vườn sau, mẹ cô và các nhân viên trong quán ăn đã bắt đầu dọn dẹp và trang trí. Cô đứng dưới hiên, từ từ nhắm mắt. Cô như nhìn thấy gấu váy trắng nhẹ nhàng lướt qua con đường nhỏ chen giữa đám cỏ vừa được cắt tỉa gọn gàng, sự phối trộn nhẹ nhàng, tinh tế của cẩm tú cầu trắng và hồng phấn trong bó hoa cưới và nếp gấp trên cằm Quốc Dũng mỗi lần anh hồi hộp. Cô thoát ra khỏi cảm giác hưng phấn đó ngay khi Linh An lại gần và bắt đầu phàn nàn về vòng eo và vô số những thứ khác trên cơ thể mình.
Đan Nguyên cố ý lùi đám cưới để chờ Diệp Anh hồi phúc hoàn toàn không ngờ cô so với lúc ngủ mê mệt trên giường bệnh cũng chẳng hữu dụng hơn. Suốt nhiều ngày chỉ quanh quẩn ở vườn sau, thảnh thơi dạo mát. Trái lại, Linh An lại quá phấn khích, nhiệt tình, tới độ mỗi ý kiến Đan Nguyên đưa ra đều trở thành chủ đề tranh cãi. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy bản thân thật sáng suốt khi không để Quốc Dũng tới biệt thự trong những ngày chuẩn bị đám cưới. Bằng không anh sẽ nghi ngại về tình bạn cô vẫn thường tán dương.
Cuối tháng đó, đám cưới diễn ra. Nắng nhẹ, gió nhẹ, một chút ngọt ngào, một chút luyến tiếc, không có gì như trong kế hoạch. Trời hửng nắng vào sáng sớm và bắt đầu mưa lớn vào giữa trưa. Chú rể cầm ô và hai phù dâu mặc áo mưa, vì sự sai lệch của dự báo thời tiết và chủ quan của những người chuẩn bị, tiến về phía bạt che nắng dành cho khách. Vài lọn tóc của Đan Nguyên thấm nước, lòa xòa trên trán, Quốc Dũng gạt qua bên, hôn nhẹ. Đan Nguyên khẽ mỉm cười. Nước mắt chảy xuống trên gương mặt mẹ cô. Cu Bin đưa ngón tay ngắn cũn xoa xoa quanh những nếp nhăn ở khóe mắt bà.
Hạnh phúc như món quà khi sinh ra đời hẳn ai cũng có. Nhưng khi mở ra, liệu bạn có nhận ra, có trân trọng, không phải ai cũng có thể trả lời. Nếu như trong lòng bạn trời hửng nắng, nước mắt rơi xuống chỉ như mưa, ào đến, ào đi, gột giữa tất cả, trả lại bầu trời quang đãng khi mặt trời ló rạng.