Nếu không có gì thay đổi, sau khi Tô Yên Nhiên sinh con xong tĩnh dưỡng khỏe lại, bọn họ sẽ kết hôn - - Đây là thỏa thuận mới của Tô Yên Nhiên và Tiêu Dịch Thành một tháng trước sau khi trở về từ biệt thự của Vệ Minh Dữ.
Sau khi Tô Yên Nhiên theo Tiêu Dịch Thành về lại nhà họ Tiêu, lúc đó Tiêu Dịch Thành nói thế này: “Nếu em sinh con cho anh, vậy em cũng chính là lựa chọn tốt nhất để dạy dỗ con sau này.”
Chỉ vì mình là người thích hợp nhất, chỉ vì anh ta không muốn phải thích nghi với một mối tình mới, đằng nào cũng không ai tốt hơn cô nên anh mới chấp nhận chọn cô... Trong lòng Tô Yên Nhiên thất vọng không thôi.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không để ý, giọng lười biếng nói: “Không nhất thiết phải như vậy. Bây giờ cũng siêu âm ra rồi, tôi mang thai con gái chứ không phải con trai, sau này cũng không thể thừa kế gia nghiệp to lớn của nhà họ Tiêu, anh hoàn toàn có thể cưới một cô gái khác xứng với anh từ thân phận đến địa vị, ừm, ví dụ như Lâm Sở Sở gì đó, sau đó sinh một đứa con trai... Ưm! ~”
Lời nói kế tiếp tự động biến mất. Đàn ông nếu nghe phụ nữ nói những chuyện họ không thích nghe, đều thích lấy nụ hôn để ngăn chặn.
“Yên Nhiên, không cần phải so sánh mình với cô gái khác... Những cô gái đó có tốt thế nào, cũng không phải em... Hơn nữa, con gái thì sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, em vẫn còn trọng nam khinh nữ?”
Câu này nghe rất quen... Tô Yên Nhiên vừa định phản bác nói anh đã từng nói hi vọng là con trai, nhưng câu tiếp theo của Tiêu Dịch Thành lại khiến Tô Yên Nhiên cảm thấy nháy mắt đầy ngọt ngào, không còn chỗ cho những lo lắng và nghi ngờ nhàm chán nữa: “Dù là con trai hay con gái, chỉ cần em sinh, anh đều thích...”
“Đợi sinh con xong, chúng ta kết hôn đi?” Anh vờ như vô tình hỏi. Nhưng thật ra trong lòng rất thấp thỏm, nói một lời cầu hôn tương tự với một cô gái đã từng một lần khiến anh khó xử ở hôn lễ quả thật cần rất nhiều dũng khí...
“...Ừm” Cô hơi gật đầu, thái độ không được tự nhiên.
Anh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tuấn tú đầy vui sướng, vẻ mặt tự đắc, anh biết sức hấp dẫn của anh không thể chống cự, Tô Yên Nhiên, cuối cùng em vẫn thua trong tay anh! Hô hô hô...
“Kết hôn thử cũng không sao, dù sao sau này không hợp có thể ly hôn mà! Ừm, còn có tiền chu cấp.” Cô gái nào đó ngẩng lên, cười đến mặt mày cong cong, xinh đẹp.
Tiêu Dịch Thành: “...” -_-
Giọng điệu hai người đều đùa giỡn, nhưng họ biết, đây là quyết định sau khi đã suy xét đắn đo kỹ càng.
Hai con người đều không tin vào tình yêu, nhưng trong lúc vô tình trái tim đã lạc lối. Cô không hỏi được câu buồn nôn “Anh yêu em không?” Anh cũng không trả lời được câu buồn nôn “Tôi yêu em.” Hai người cũng đều không tin vào lời thề, cho nên không ai bằng lòng hứa hẹn trước. Bọn họ chỉ có thể khẳng định, giờ phút này, thật sự muốn ở bên nhau.
Ngày nào đó, sau bữa trưa.
“Yên Nhiên, em xem, phòng Bảo Bảo bố trí thế này được chưa? Đây là thành quả lao động cả ngày hôm qua của anh!” Tiêu Dịch Thành phấn khởi hỏi.
Tô Yên Nhiên nhìn một phòng toàn màu hồng mà cạn lời, nhưng tiếp xúc tới gương mặt tuấn tú đầy mong chờ của người nào đó bên cạnh vì thế chỉ có thể cười ha ha nói: “Ha ha... Rất đẹp.” Thật ra cô muốn nói, dù siêu âm là con gái nhưng anh cũng đâu cần bố trí phòng bảo bảo thành một màu hồng thơ mộng thế này? Dù em là con gái nhưng trước giờ cũng chưa từng thích màu hồng quá mức nha... =.=
“Ơ...” Tô Yên Nhiên hừ nhẹ, cúi đầu sờ bụng mình.
Tiêu Dịch Thành vội ghé sát vào, ngồi xổm xuống, dán tai lên bụng Tô Yên Nhiên: “Ồ! Bảo Bảo lại động đậy kìa! Chắc chắc là nó cũng thấy hài lòng với bố trí phòng này! Ha ha ha a...”
Người nào đó cười ngây ngô khiến Tô Yên Nhiên cạn lời lần thứ hai, không khỏi lén trừng mắt, những người lên chức ba ba bình thường đều biến thành thần kinh thế này sao?
“Yên Nhiên, xem này, anh đã mua hết những bộ quần áo cho Bảo Bảo mặc từ một tuổi đến năm tuổi, váy công chúa viền ren nhỏ nhắn này đáng yêu biết mấy!”
... Viền... Ren...
(Editor: ba chữ “蕾丝边” nghĩa gốc là viền ren, nhưng trong ngôn ngữ mạng có nghĩa là “Lesbian” nên ở đây nói ba chữ là vì vậy.)
Ba chữ đó như sấm sét giáng xuống đầu Tô Yên Nhiên, cô chưa quên hai ngày trước Lâm Vô Hà vừa “Đến nhà thăm”, tuyên bố thật ra chị ấy là Lesbian, chị yêu Tiếu Tiếu, muốn cùng Tiếu Tiếu một đời một kiếp, thậm chí lời lẽ hùng hồn không ngại “Dùng chung” với Tiêu Dịch Thành...
Đương nhiên, mục đích của Lâm Vô Hà là muốn làm lá chắn cho cô, bởi vì Lâm đại tiểu thư không muốn chơi trò “Tôi giả vờ yêu anh, cám dỗ anh yêu tôi sau đó vứt bỏ anh”, nhưng Vệ Minh Dữ lại nổi lên ý chí chiến đấu, thề: “Quấn quít làm phiền cho đến khi cô yêu tôi, sau đó tàn nhẫn bỏ rơi cô“... Hai người đều biết rõ mục đích của đối phương, cứ như vậy mà em truy anh đuổi cực kỳ quấn quít, cực kỳ quỷ dị, cực kỳ lộn xộn...
Tô Yên Nhiên lắc đầu, quả quyết: “Tất cả những quần áo này đều không được! Con gái của Tô Yên Nhiên em, không thèm làm công chúa gì đó! Thật ra em luôn rất thích nữ hiệp nha... Tốt nhất là mua cho nó một ít quần áo luyện Taekwondo...”
Một ông ba đến cả quần áo cho con gái đến năm tuổi cũng đã chuẩn bị xong, nói như vậy cực kỳ không có sức thuyết phục nha, ôi... Nhất là trước mặt một cô gái bản tính thế này, cô ấy lại còn ỷ trong bụng có cục cưng, đã dần không xem anh ra gì, hơn nữa ngày càng có xu hướng hung dữ...
Tô Yên Nhiên trợn trừng mắt, liếc anh: “Xem ra về quan điểm giáo dục con gái, ý kiến của chúng ta không thống nhất! Có điều, con do em sinh ra, đương nhiên phải dạy theo ý em, nếu anh muốn dạy theo cách của anh cũng không phải là không được, anh cứ tìm người sinh cho anh một đứa đi...”
“Tô Yên Nhiên! Em đừng quá đáng!” Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn trước kia đâu rồi? Tại sao bây giờ lại biến thành con nhím nhỏ thích làm trái lời anh vậy? Anh vốn lo lắng cô đang mang thai nên hết sức nhân nhượng, ngược lại cô càng ngày càng được nước lấn tới.
Tiêu Dịch Thành bắt đầu hơi lung lay, anh không chắc mình có thể sống cả đời với một Tô Yên Nhiên “cái tôi” quá cao này không, ôi cả đời, ôi, chắc phải mấy mươi năm nữa! trong từ điển của anh, đến bây giờ chỉ có người khác nghe theo và nhân nhượng anh...
“Ây, người ta chỉ nói đại thôi, không cần hung dữ như vậy... Bảo Bảo bị anh dọa rồi...” Gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì phải yếu, cô gái nào đó rụt cổ... Giả vờ uất ức đáng thương.
Tiêu Dịch Thành như đấm vào bông, mềm nhũn. Cảm giác muốn phát cáu nhưng không thể thật sự khó chịu... Buồn bực nới lỏng cổ áo: “Ừm, là anh không tốt. Vấn đề này chúng ta bàn sau nhé. Anh đến công ty đã, gần đây công ty có một vụ làm ăn quan trọng, anh muốn đích thân giám sát...”
Nói rồi khoác áo vào, nói tiếp: “Đúng rồi, mai khám thai, bảo Lâm Vô Hà đi cùng em, không phải cả ngày cô ta đều la hét yêu em nhớ em sao... Gần đây cô ta bị A Minh quấn rất chặt, cũng rất đáng thương. Cứ xem như anh làm việc thiện, tránh cô ta lại nói anh ngăn cản chị em hai người gặp nhau.”
Anh quả thật không thích để Tô Yên Nhiên và cô gái vừa nhìn đã biết không đơn giản Lâm Vô Hà tiếp xúc quá nhiều. Nhưng hôm nay đột nhiên nhớ ra, Tô Yên Nhiên vốn lớn lên với cô ta, cô cũng đâu đơn giản?
Một tháng ở chung, vì anh thỏa hiệp, nhân nhượng cô, bỏ qua tất cả trở ngại giữa hai người, chung quy vẫn ngọt ngào hòa hợp, nhưng lại có nhiều ma xung đột và mâu thuẫn nhỏ nhặt từ từ nảy sinh...
Sau khi Tô Yên Nhiên theo Tiêu Dịch Thành về lại nhà họ Tiêu, lúc đó Tiêu Dịch Thành nói thế này: “Nếu em sinh con cho anh, vậy em cũng chính là lựa chọn tốt nhất để dạy dỗ con sau này.”
Chỉ vì mình là người thích hợp nhất, chỉ vì anh ta không muốn phải thích nghi với một mối tình mới, đằng nào cũng không ai tốt hơn cô nên anh mới chấp nhận chọn cô... Trong lòng Tô Yên Nhiên thất vọng không thôi.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không để ý, giọng lười biếng nói: “Không nhất thiết phải như vậy. Bây giờ cũng siêu âm ra rồi, tôi mang thai con gái chứ không phải con trai, sau này cũng không thể thừa kế gia nghiệp to lớn của nhà họ Tiêu, anh hoàn toàn có thể cưới một cô gái khác xứng với anh từ thân phận đến địa vị, ừm, ví dụ như Lâm Sở Sở gì đó, sau đó sinh một đứa con trai... Ưm! ~”
Lời nói kế tiếp tự động biến mất. Đàn ông nếu nghe phụ nữ nói những chuyện họ không thích nghe, đều thích lấy nụ hôn để ngăn chặn.
“Yên Nhiên, không cần phải so sánh mình với cô gái khác... Những cô gái đó có tốt thế nào, cũng không phải em... Hơn nữa, con gái thì sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, em vẫn còn trọng nam khinh nữ?”
Câu này nghe rất quen... Tô Yên Nhiên vừa định phản bác nói anh đã từng nói hi vọng là con trai, nhưng câu tiếp theo của Tiêu Dịch Thành lại khiến Tô Yên Nhiên cảm thấy nháy mắt đầy ngọt ngào, không còn chỗ cho những lo lắng và nghi ngờ nhàm chán nữa: “Dù là con trai hay con gái, chỉ cần em sinh, anh đều thích...”
“Đợi sinh con xong, chúng ta kết hôn đi?” Anh vờ như vô tình hỏi. Nhưng thật ra trong lòng rất thấp thỏm, nói một lời cầu hôn tương tự với một cô gái đã từng một lần khiến anh khó xử ở hôn lễ quả thật cần rất nhiều dũng khí...
“...Ừm” Cô hơi gật đầu, thái độ không được tự nhiên.
Anh thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt tuấn tú đầy vui sướng, vẻ mặt tự đắc, anh biết sức hấp dẫn của anh không thể chống cự, Tô Yên Nhiên, cuối cùng em vẫn thua trong tay anh! Hô hô hô...
“Kết hôn thử cũng không sao, dù sao sau này không hợp có thể ly hôn mà! Ừm, còn có tiền chu cấp.” Cô gái nào đó ngẩng lên, cười đến mặt mày cong cong, xinh đẹp.
Tiêu Dịch Thành: “...” -_-
Giọng điệu hai người đều đùa giỡn, nhưng họ biết, đây là quyết định sau khi đã suy xét đắn đo kỹ càng.
Hai con người đều không tin vào tình yêu, nhưng trong lúc vô tình trái tim đã lạc lối. Cô không hỏi được câu buồn nôn “Anh yêu em không?” Anh cũng không trả lời được câu buồn nôn “Tôi yêu em.” Hai người cũng đều không tin vào lời thề, cho nên không ai bằng lòng hứa hẹn trước. Bọn họ chỉ có thể khẳng định, giờ phút này, thật sự muốn ở bên nhau.
Ngày nào đó, sau bữa trưa.
“Yên Nhiên, em xem, phòng Bảo Bảo bố trí thế này được chưa? Đây là thành quả lao động cả ngày hôm qua của anh!” Tiêu Dịch Thành phấn khởi hỏi.
Tô Yên Nhiên nhìn một phòng toàn màu hồng mà cạn lời, nhưng tiếp xúc tới gương mặt tuấn tú đầy mong chờ của người nào đó bên cạnh vì thế chỉ có thể cười ha ha nói: “Ha ha... Rất đẹp.” Thật ra cô muốn nói, dù siêu âm là con gái nhưng anh cũng đâu cần bố trí phòng bảo bảo thành một màu hồng thơ mộng thế này? Dù em là con gái nhưng trước giờ cũng chưa từng thích màu hồng quá mức nha... =.=
“Ơ...” Tô Yên Nhiên hừ nhẹ, cúi đầu sờ bụng mình.
Tiêu Dịch Thành vội ghé sát vào, ngồi xổm xuống, dán tai lên bụng Tô Yên Nhiên: “Ồ! Bảo Bảo lại động đậy kìa! Chắc chắc là nó cũng thấy hài lòng với bố trí phòng này! Ha ha ha a...”
Người nào đó cười ngây ngô khiến Tô Yên Nhiên cạn lời lần thứ hai, không khỏi lén trừng mắt, những người lên chức ba ba bình thường đều biến thành thần kinh thế này sao?
“Yên Nhiên, xem này, anh đã mua hết những bộ quần áo cho Bảo Bảo mặc từ một tuổi đến năm tuổi, váy công chúa viền ren nhỏ nhắn này đáng yêu biết mấy!”
... Viền... Ren...
(Editor: ba chữ “蕾丝边” nghĩa gốc là viền ren, nhưng trong ngôn ngữ mạng có nghĩa là “Lesbian” nên ở đây nói ba chữ là vì vậy.)
Ba chữ đó như sấm sét giáng xuống đầu Tô Yên Nhiên, cô chưa quên hai ngày trước Lâm Vô Hà vừa “Đến nhà thăm”, tuyên bố thật ra chị ấy là Lesbian, chị yêu Tiếu Tiếu, muốn cùng Tiếu Tiếu một đời một kiếp, thậm chí lời lẽ hùng hồn không ngại “Dùng chung” với Tiêu Dịch Thành...
Đương nhiên, mục đích của Lâm Vô Hà là muốn làm lá chắn cho cô, bởi vì Lâm đại tiểu thư không muốn chơi trò “Tôi giả vờ yêu anh, cám dỗ anh yêu tôi sau đó vứt bỏ anh”, nhưng Vệ Minh Dữ lại nổi lên ý chí chiến đấu, thề: “Quấn quít làm phiền cho đến khi cô yêu tôi, sau đó tàn nhẫn bỏ rơi cô“... Hai người đều biết rõ mục đích của đối phương, cứ như vậy mà em truy anh đuổi cực kỳ quấn quít, cực kỳ quỷ dị, cực kỳ lộn xộn...
Tô Yên Nhiên lắc đầu, quả quyết: “Tất cả những quần áo này đều không được! Con gái của Tô Yên Nhiên em, không thèm làm công chúa gì đó! Thật ra em luôn rất thích nữ hiệp nha... Tốt nhất là mua cho nó một ít quần áo luyện Taekwondo...”
Một ông ba đến cả quần áo cho con gái đến năm tuổi cũng đã chuẩn bị xong, nói như vậy cực kỳ không có sức thuyết phục nha, ôi... Nhất là trước mặt một cô gái bản tính thế này, cô ấy lại còn ỷ trong bụng có cục cưng, đã dần không xem anh ra gì, hơn nữa ngày càng có xu hướng hung dữ...
Tô Yên Nhiên trợn trừng mắt, liếc anh: “Xem ra về quan điểm giáo dục con gái, ý kiến của chúng ta không thống nhất! Có điều, con do em sinh ra, đương nhiên phải dạy theo ý em, nếu anh muốn dạy theo cách của anh cũng không phải là không được, anh cứ tìm người sinh cho anh một đứa đi...”
“Tô Yên Nhiên! Em đừng quá đáng!” Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn trước kia đâu rồi? Tại sao bây giờ lại biến thành con nhím nhỏ thích làm trái lời anh vậy? Anh vốn lo lắng cô đang mang thai nên hết sức nhân nhượng, ngược lại cô càng ngày càng được nước lấn tới.
Tiêu Dịch Thành bắt đầu hơi lung lay, anh không chắc mình có thể sống cả đời với một Tô Yên Nhiên “cái tôi” quá cao này không, ôi cả đời, ôi, chắc phải mấy mươi năm nữa! trong từ điển của anh, đến bây giờ chỉ có người khác nghe theo và nhân nhượng anh...
“Ây, người ta chỉ nói đại thôi, không cần hung dữ như vậy... Bảo Bảo bị anh dọa rồi...” Gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì phải yếu, cô gái nào đó rụt cổ... Giả vờ uất ức đáng thương.
Tiêu Dịch Thành như đấm vào bông, mềm nhũn. Cảm giác muốn phát cáu nhưng không thể thật sự khó chịu... Buồn bực nới lỏng cổ áo: “Ừm, là anh không tốt. Vấn đề này chúng ta bàn sau nhé. Anh đến công ty đã, gần đây công ty có một vụ làm ăn quan trọng, anh muốn đích thân giám sát...”
Nói rồi khoác áo vào, nói tiếp: “Đúng rồi, mai khám thai, bảo Lâm Vô Hà đi cùng em, không phải cả ngày cô ta đều la hét yêu em nhớ em sao... Gần đây cô ta bị A Minh quấn rất chặt, cũng rất đáng thương. Cứ xem như anh làm việc thiện, tránh cô ta lại nói anh ngăn cản chị em hai người gặp nhau.”
Anh quả thật không thích để Tô Yên Nhiên và cô gái vừa nhìn đã biết không đơn giản Lâm Vô Hà tiếp xúc quá nhiều. Nhưng hôm nay đột nhiên nhớ ra, Tô Yên Nhiên vốn lớn lên với cô ta, cô cũng đâu đơn giản?
Một tháng ở chung, vì anh thỏa hiệp, nhân nhượng cô, bỏ qua tất cả trở ngại giữa hai người, chung quy vẫn ngọt ngào hòa hợp, nhưng lại có nhiều ma xung đột và mâu thuẫn nhỏ nhặt từ từ nảy sinh...