Tài xế Vương cũng thấy cảnh đó, nhưng vì hơi xa, khi Tiêu Dịch Thành xoay đi chỉ thấy một bên mặt anh, thấy phản ứng của Tô Yên Nhiên mới dám khẳng định đúng là Tiêu đại thiếu gia nhà ông!
Thiếu gia cũng thật là, dù có bị kích động gì thì cũng nên kềm chế chứ? Tuy rằng những thiếu gia nhà giàu chẳng mấy ai chung tình nhưng thiếu gia cậu cũng nên che giấu cho kỹ, thiếu phu nhân còn đang mang thai, chịu không nổi kích thích này đâu!
Chú Vương bước lên trước, dè dặt gọi: “Thiếu phu nhân, cô có sao không? Có muốn về trước không?”
Một lúc sau Tô Yên Nhiên mới lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt lo lắng của chú Vương, cô mỉm cười: “Cháu ổn, không sao cả. Có điều, chú Vương à, sau này đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa, thiếu gia của chú muốn kết hôn với ai còn chưa biết chắc đâu.”
Chú Vương không biết cách an ủi người khác, chỉ biết gãi đầu nói: “Tôi rất quê mùa, không biết những cái này. Nhưng gần hai năm qua, thiếu gia chỉ đối xử đặc biệt với mỗi mình cô, điểm này tất cả mọi người ai cũng thấy. Có lẽ thiếu gia chỉ nhất thời hồ đồ, bị cô ta mê hoặc...”
Tô Yên Nhiên không quan tâm nói: “Không, cháu sắp thành người cũ rồi. Chú Vương, cháu nghĩ sau này công việc của chú sẽ nhàn rỗi hơn nhiều, chú xem, thiếu gia nhà chú chọn người thích tự mình lái xe, hơn nữa coi bộ kỹ thuật cũng khá.”
Theo lý nhìn thấy chồng mình, ba của con mình ôm hôn người phụ nữ khác trước mặt mọi người trên đường lớn, cô nên giận mới đúng... Nhưng không biết tại sao, Tô Yên Nhiên lại không thấy giận. Thậm chí cô còn nghĩ điều này là đương nhiên, mới là sự thật. Trước kia chẳng qua Tiêu Dịch Thành không cam tâm mới tìm mọi cách đưa cô về. Bây giờ sớm chiều ở chung, anh đã bắt đầu thấy chán.
Đàn ông là thế, với những thứ quá dễ đạt được thường không biết quý trọng.
Mấy ngày nay, chẳng qua anh niệm tình cũ mới miễn cưỡng với cô. Gần đây, chắc anh không còn kiên nhẫn với cô nữa? Có thể ngại cô đang mang thai, anh mới không thể ngả bài với cô chăng.
May cho cô, vẫn chưa nói câu: “Em yêu anh, em muốn ở bên anh cả đời.”
Ha, ngốc biết mấy! Cô còn ở nhà tập trung nghĩ xem nên tìm cơ hội nào để nói với anh, nào ngờ người ta đã sớm có người phụ nữ khác.
Có lẽ anh có yêu cô, chẳng thế thì anh đã không nhường nhịn và cưng chiều cô, nhưng thân phận và địa vị, tất cả các mặt đều cho thấy anh có quyền chọn thêm, ngoài cô ra, anh có thể có thêm người khác.
Cô chỉ là một đóa hoa hồng trắng thích hợp đặt ở nhà. Bên ngoài còn rất nhiều hoa hồng đỏ quyến rũ chờ anh đến hái.
Thật ra cô đã đoán sẽ có hôm nay, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không yên lòng ở cạnh anh. Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy, đột ngột lúc cô vẫn chưa phòng bị, lúc cô đang thân bất do kỷ.
Thậm chí cô có muốn bỏ đi cũng không được... Anh không sắp xếp nhiều người đi theo cô, nhưng chắc chắn đã căn dặn chú Vương phải theo sát cô.
Tô Yên Nhiên vờ tỏ vẻ đau bụng, nhíu mày nói với chú Vương: “Chú Vương, bụng cháu hơi đau... Phiền chú đưa cháu đến bệnh viện nhé?”
Chú Vương căng thẳng: “Sao đột nhiên lại đau bụng? Có cần gọi điện bảo thiếu gia đến không?”
“Không cần đâu chú Vương, bây giờ cháu không muốn nhìn thấy anh ấy! Còn nữa, xin đừng nói anh ấy biết chuyện hôm nay cháu đến, cháu nghĩ anh ấy cũng không muốn cháu biết.”
Nhìn vẻ buồn rầu của Tô Yên Nhiên, chú Vương không biết nói gì, chú thấy giấu diếm như thế không có gì, thậm chí thấy thiếu phu nhân đã rất rộng lượng, nhưng vẫn vì thế mà thấy xót xa: “Haiz - - được rồi!”
“Bệnh viện XX rất gần đây, thiếu phu nhân chúng ta đến đó nhé?” Chú Vương vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Đừng, đến bệnh viện thành phố đi! Cháu có quen bác sĩ ở đó, anh ấy biết rõ bệnh án của cháu, đến đó khám cháu thấy yên tâm hơn. Thật ra cháu không đau lắm, vẫn có thể chịu được.” Giọng Tô Yên Nhiên hơi yếu đi, nhưng so với lúc nãy vẫn đỡ hơn một chút.
Nửa tiếng sau, Tô Yên Nhiên miễn cưỡng cười với chú Vương: “Chú Vương ở ngoài phòng chờ cháu nhé, cháy phải khám một lúc mới ra.”
Sau đó, cô ngồi ở văn phòng của Diệp Thu Miên.
Mấy hôm trước đến khám vẫn khỏe mạnh, hôm nay lại thấy Tô Yên Nhiên ôm bụng đến tìm anh, Diệp Thu Miên căng thẳng: “Tiếu Tiếu, em sao thế, đau ở đâu? Anh đưa em đến khoa phụ sản khám, phụ sản không phải chuyên môn của anh...”
Tô Yên Nhiên đè tay Diệp Thu Miên đang định bắt mạch cho cô, giọng nói cũng trở lại bình thường: “A Miên, em không sao cả, em giả vờ để đến tìm anh.”
“Tiếu Tiếu, em nói vậy càng khiến anh lo lắng! Mau nói xem có chuyện gì xảy ra?” Mặt Diệp Thu Miên đầy lo lắng, khẩn trương.
Anh đang rất lo cho cô.
Vì anh vừa là người thân, vừa là bạn cô. Chỉ có mấy anh chị lớn lên từ nhỏ với nhau, nên mới có thể tin tưởng và nhờ vả... Cô khờ thật, sao có thể nghĩ sẽ đi theo người kia cả đời? Cô chưa kết hôn đã có con còn chưa sợ, lại sợ bị anh lạnh nhạt... Nghĩ tới thật buồn cười biết mấy! Tô Yên Nhiên cô cũng có ngày khốn khổ vì tình!
Tô Yên Nhiên cười, càng cười, nước mắt càng rơi. Cuối cùng khóc thành tiếng.
Diệp Thu Miên bối rối, anh luôn chịu thua nước mắt của cô: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, đừng khóc, đừng khóc mà, em đang mang thai, em khóc sẽ không tốt cho đứa bé... Là anh ta làm em đau lòng đúng không? Không sao cả, em còn có anh... Anh mãi mãi ở bên cạnh em.” Em có biết em thế này khiến anh đau lòng lắm không?
Tô Yên Nhiên biết mình không nên quá kích động. Khó lắm mới ngừng khóc, nắm tay Diệp Thu Miên: “A Miên, cầu xin anh, dẫn em đi đi...”
Tận mắt chứng kiến cảnh đó, lòng cô đau như cắt, trước mặt người ngoài cô phải giữ hình tượng.
Nhưng cảnh đó cứ như thước phim quay chậm, không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô. Bây giờ nhớ lại, mới thấy đau...
Nếu em không yêu anh, em sẽ không để ý. Nhưng anh lại khiến em ảo tưởng có thể ở bên nhau, dứt bỏ mọi ân oán để làm lại từ đầu.
Cũng chính anh, khiến em cảm nhận được cái gì gọi là tan thành mây khói. Em không muốn yêu nữa! Em chỉ muốn là chính em... Hãy để em quay về trước kia, làm một người không quan tâm mọi thứ, không yêu bất cứ ai...
Cầu xin anh, dẫn em đi đi.
Một Tiếu Tiếu luôn kiên cường, tự làm mọi việc không muốn làm phiền ai thế mà vừa khóc vừa cầu xin anh như thế. Cô muốn đi cùng anh, không phải vì cô nhận ra anh là tình yêu của cô rồi lao vào vòng tay anh, mà là vì một người đàn ông khác đã làm tổn thương cô... Nhưng anh vẫn không oán thán không hối hận, lại còn cảm thấy may mắn vì trước kia đã quyết định đến thành phố S.
Người đàn ông đó, cuối cùng đã làm gì khiến cô tuyệt vọng đến thế, mới khiến một người ngoài mềm trong cứng như cô yếu đuối đến vậy? Nhưng anh biết, cô không muốn anh hỏi gì cả. Anh sẽ chờ đến lúc cô tự nói ra: “Được, anh đưa em đi.”
“Thật không? Bây giờ, ngay lập tức đúng không?” Tô Yên Nhiên ngẩng lên, mắt ngấn lệ, nhưng giọng mừng rỡ, hệt như một đứa trẻ đang oan ức đáng thương nhận được món quà yêu thích mà quên mất đau buồn.
“Phải, bây giờ, ngay lập tức!” Diệp Thu Miên nghe thấy anh đã không do dự nói như thế.
Tuy Diệp Thu Miên biết Tiếu Tiếu chỉ giả vờ quên. Cô luôn như thế, đối với những chuyện không vui cô luôn né tránh, cô giấu chúng vào hộp khóa lại rồi chôn sâu dưới đáy lòng, không nói với ai, để những chuyện không vui đó từ từ mục nát trong lòng, còn cô vẫn cười rất vui vẻ.
Diệp Thu Miên cười trấn an Tô Yên Nhiên: “Em cứ ngồi đây uống nước ấm ổn định lại tâm trạng.”
Sau đó Diệp Thu Miên gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Tô Yên Nhiên không còn tâm trạng nghe xem anh nói gì. Dù sau chuyện mà trước giờ A Miên đã hứa, anh chưa từng thất hứa. Cô chỉ biết mình phải đi khỏi đây ngay.
Sau này không còn mong chờ, không còn thất vọng nữa, tốt biết mấy. Nhưng tại sao cô không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, ngược lại lòng vẫn đau như cắt? Nghĩ sao này không còn gặp được anh - - Lần này không giống những lần trước, một đi không trở lại, sẽ không để anh tìm thấy nữa!
Nhưng nếu ở lại, cô phải chấp nhận số phận chỉ là một đóa hồng trắng ở nhà chờ anh, vui thì anh cưng chìu, anh muốn trêu chọc hoa hồng đỏ bên ngoài cô cũng không có quyền hỏi - - cảm giác đó còn sống không bằng chết!
Cô thà chọn hết hi vọng, rời xa anh. Ít nhất có thể giữ lấy những hồi ức đẹp.
Sau đó Diệp Thu Miên thu dọn sơ, rồi chìa tay cười với cô: “Tiếu Tiếu, chúng ta đi. Em muốn đi thì chúng ta sẽ đi.”
Thiếu gia cũng thật là, dù có bị kích động gì thì cũng nên kềm chế chứ? Tuy rằng những thiếu gia nhà giàu chẳng mấy ai chung tình nhưng thiếu gia cậu cũng nên che giấu cho kỹ, thiếu phu nhân còn đang mang thai, chịu không nổi kích thích này đâu!
Chú Vương bước lên trước, dè dặt gọi: “Thiếu phu nhân, cô có sao không? Có muốn về trước không?”
Một lúc sau Tô Yên Nhiên mới lấy lại tinh thần, đối diện với ánh mắt lo lắng của chú Vương, cô mỉm cười: “Cháu ổn, không sao cả. Có điều, chú Vương à, sau này đừng gọi cháu là thiếu phu nhân nữa, thiếu gia của chú muốn kết hôn với ai còn chưa biết chắc đâu.”
Chú Vương không biết cách an ủi người khác, chỉ biết gãi đầu nói: “Tôi rất quê mùa, không biết những cái này. Nhưng gần hai năm qua, thiếu gia chỉ đối xử đặc biệt với mỗi mình cô, điểm này tất cả mọi người ai cũng thấy. Có lẽ thiếu gia chỉ nhất thời hồ đồ, bị cô ta mê hoặc...”
Tô Yên Nhiên không quan tâm nói: “Không, cháu sắp thành người cũ rồi. Chú Vương, cháu nghĩ sau này công việc của chú sẽ nhàn rỗi hơn nhiều, chú xem, thiếu gia nhà chú chọn người thích tự mình lái xe, hơn nữa coi bộ kỹ thuật cũng khá.”
Theo lý nhìn thấy chồng mình, ba của con mình ôm hôn người phụ nữ khác trước mặt mọi người trên đường lớn, cô nên giận mới đúng... Nhưng không biết tại sao, Tô Yên Nhiên lại không thấy giận. Thậm chí cô còn nghĩ điều này là đương nhiên, mới là sự thật. Trước kia chẳng qua Tiêu Dịch Thành không cam tâm mới tìm mọi cách đưa cô về. Bây giờ sớm chiều ở chung, anh đã bắt đầu thấy chán.
Đàn ông là thế, với những thứ quá dễ đạt được thường không biết quý trọng.
Mấy ngày nay, chẳng qua anh niệm tình cũ mới miễn cưỡng với cô. Gần đây, chắc anh không còn kiên nhẫn với cô nữa? Có thể ngại cô đang mang thai, anh mới không thể ngả bài với cô chăng.
May cho cô, vẫn chưa nói câu: “Em yêu anh, em muốn ở bên anh cả đời.”
Ha, ngốc biết mấy! Cô còn ở nhà tập trung nghĩ xem nên tìm cơ hội nào để nói với anh, nào ngờ người ta đã sớm có người phụ nữ khác.
Có lẽ anh có yêu cô, chẳng thế thì anh đã không nhường nhịn và cưng chiều cô, nhưng thân phận và địa vị, tất cả các mặt đều cho thấy anh có quyền chọn thêm, ngoài cô ra, anh có thể có thêm người khác.
Cô chỉ là một đóa hoa hồng trắng thích hợp đặt ở nhà. Bên ngoài còn rất nhiều hoa hồng đỏ quyến rũ chờ anh đến hái.
Thật ra cô đã đoán sẽ có hôm nay, đây cũng là nguyên nhân khiến cô không yên lòng ở cạnh anh. Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy, đột ngột lúc cô vẫn chưa phòng bị, lúc cô đang thân bất do kỷ.
Thậm chí cô có muốn bỏ đi cũng không được... Anh không sắp xếp nhiều người đi theo cô, nhưng chắc chắn đã căn dặn chú Vương phải theo sát cô.
Tô Yên Nhiên vờ tỏ vẻ đau bụng, nhíu mày nói với chú Vương: “Chú Vương, bụng cháu hơi đau... Phiền chú đưa cháu đến bệnh viện nhé?”
Chú Vương căng thẳng: “Sao đột nhiên lại đau bụng? Có cần gọi điện bảo thiếu gia đến không?”
“Không cần đâu chú Vương, bây giờ cháu không muốn nhìn thấy anh ấy! Còn nữa, xin đừng nói anh ấy biết chuyện hôm nay cháu đến, cháu nghĩ anh ấy cũng không muốn cháu biết.”
Nhìn vẻ buồn rầu của Tô Yên Nhiên, chú Vương không biết nói gì, chú thấy giấu diếm như thế không có gì, thậm chí thấy thiếu phu nhân đã rất rộng lượng, nhưng vẫn vì thế mà thấy xót xa: “Haiz - - được rồi!”
“Bệnh viện XX rất gần đây, thiếu phu nhân chúng ta đến đó nhé?” Chú Vương vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Đừng, đến bệnh viện thành phố đi! Cháu có quen bác sĩ ở đó, anh ấy biết rõ bệnh án của cháu, đến đó khám cháu thấy yên tâm hơn. Thật ra cháu không đau lắm, vẫn có thể chịu được.” Giọng Tô Yên Nhiên hơi yếu đi, nhưng so với lúc nãy vẫn đỡ hơn một chút.
Nửa tiếng sau, Tô Yên Nhiên miễn cưỡng cười với chú Vương: “Chú Vương ở ngoài phòng chờ cháu nhé, cháy phải khám một lúc mới ra.”
Sau đó, cô ngồi ở văn phòng của Diệp Thu Miên.
Mấy hôm trước đến khám vẫn khỏe mạnh, hôm nay lại thấy Tô Yên Nhiên ôm bụng đến tìm anh, Diệp Thu Miên căng thẳng: “Tiếu Tiếu, em sao thế, đau ở đâu? Anh đưa em đến khoa phụ sản khám, phụ sản không phải chuyên môn của anh...”
Tô Yên Nhiên đè tay Diệp Thu Miên đang định bắt mạch cho cô, giọng nói cũng trở lại bình thường: “A Miên, em không sao cả, em giả vờ để đến tìm anh.”
“Tiếu Tiếu, em nói vậy càng khiến anh lo lắng! Mau nói xem có chuyện gì xảy ra?” Mặt Diệp Thu Miên đầy lo lắng, khẩn trương.
Anh đang rất lo cho cô.
Vì anh vừa là người thân, vừa là bạn cô. Chỉ có mấy anh chị lớn lên từ nhỏ với nhau, nên mới có thể tin tưởng và nhờ vả... Cô khờ thật, sao có thể nghĩ sẽ đi theo người kia cả đời? Cô chưa kết hôn đã có con còn chưa sợ, lại sợ bị anh lạnh nhạt... Nghĩ tới thật buồn cười biết mấy! Tô Yên Nhiên cô cũng có ngày khốn khổ vì tình!
Tô Yên Nhiên cười, càng cười, nước mắt càng rơi. Cuối cùng khóc thành tiếng.
Diệp Thu Miên bối rối, anh luôn chịu thua nước mắt của cô: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, đừng khóc, đừng khóc mà, em đang mang thai, em khóc sẽ không tốt cho đứa bé... Là anh ta làm em đau lòng đúng không? Không sao cả, em còn có anh... Anh mãi mãi ở bên cạnh em.” Em có biết em thế này khiến anh đau lòng lắm không?
Tô Yên Nhiên biết mình không nên quá kích động. Khó lắm mới ngừng khóc, nắm tay Diệp Thu Miên: “A Miên, cầu xin anh, dẫn em đi đi...”
Tận mắt chứng kiến cảnh đó, lòng cô đau như cắt, trước mặt người ngoài cô phải giữ hình tượng.
Nhưng cảnh đó cứ như thước phim quay chậm, không ngừng tua đi tua lại trong đầu cô. Bây giờ nhớ lại, mới thấy đau...
Nếu em không yêu anh, em sẽ không để ý. Nhưng anh lại khiến em ảo tưởng có thể ở bên nhau, dứt bỏ mọi ân oán để làm lại từ đầu.
Cũng chính anh, khiến em cảm nhận được cái gì gọi là tan thành mây khói. Em không muốn yêu nữa! Em chỉ muốn là chính em... Hãy để em quay về trước kia, làm một người không quan tâm mọi thứ, không yêu bất cứ ai...
Cầu xin anh, dẫn em đi đi.
Một Tiếu Tiếu luôn kiên cường, tự làm mọi việc không muốn làm phiền ai thế mà vừa khóc vừa cầu xin anh như thế. Cô muốn đi cùng anh, không phải vì cô nhận ra anh là tình yêu của cô rồi lao vào vòng tay anh, mà là vì một người đàn ông khác đã làm tổn thương cô... Nhưng anh vẫn không oán thán không hối hận, lại còn cảm thấy may mắn vì trước kia đã quyết định đến thành phố S.
Người đàn ông đó, cuối cùng đã làm gì khiến cô tuyệt vọng đến thế, mới khiến một người ngoài mềm trong cứng như cô yếu đuối đến vậy? Nhưng anh biết, cô không muốn anh hỏi gì cả. Anh sẽ chờ đến lúc cô tự nói ra: “Được, anh đưa em đi.”
“Thật không? Bây giờ, ngay lập tức đúng không?” Tô Yên Nhiên ngẩng lên, mắt ngấn lệ, nhưng giọng mừng rỡ, hệt như một đứa trẻ đang oan ức đáng thương nhận được món quà yêu thích mà quên mất đau buồn.
“Phải, bây giờ, ngay lập tức!” Diệp Thu Miên nghe thấy anh đã không do dự nói như thế.
Tuy Diệp Thu Miên biết Tiếu Tiếu chỉ giả vờ quên. Cô luôn như thế, đối với những chuyện không vui cô luôn né tránh, cô giấu chúng vào hộp khóa lại rồi chôn sâu dưới đáy lòng, không nói với ai, để những chuyện không vui đó từ từ mục nát trong lòng, còn cô vẫn cười rất vui vẻ.
Diệp Thu Miên cười trấn an Tô Yên Nhiên: “Em cứ ngồi đây uống nước ấm ổn định lại tâm trạng.”
Sau đó Diệp Thu Miên gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng Tô Yên Nhiên không còn tâm trạng nghe xem anh nói gì. Dù sau chuyện mà trước giờ A Miên đã hứa, anh chưa từng thất hứa. Cô chỉ biết mình phải đi khỏi đây ngay.
Sau này không còn mong chờ, không còn thất vọng nữa, tốt biết mấy. Nhưng tại sao cô không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, ngược lại lòng vẫn đau như cắt? Nghĩ sao này không còn gặp được anh - - Lần này không giống những lần trước, một đi không trở lại, sẽ không để anh tìm thấy nữa!
Nhưng nếu ở lại, cô phải chấp nhận số phận chỉ là một đóa hồng trắng ở nhà chờ anh, vui thì anh cưng chìu, anh muốn trêu chọc hoa hồng đỏ bên ngoài cô cũng không có quyền hỏi - - cảm giác đó còn sống không bằng chết!
Cô thà chọn hết hi vọng, rời xa anh. Ít nhất có thể giữ lấy những hồi ức đẹp.
Sau đó Diệp Thu Miên thu dọn sơ, rồi chìa tay cười với cô: “Tiếu Tiếu, chúng ta đi. Em muốn đi thì chúng ta sẽ đi.”