Sau khi xuống sân khấu, Cố Gia Nhiên gần như là chạy trối chết.
Lẽ ra sau khi lễ trao giải kết thúc còn có tiệc tối để cảm ơn, nhưng Cố Gia Nhiên tìm cớ từ chối đi. Người phụ trách cũng không ép ở lại, chỉ là khách sáo ngỏ ý cảm ơn thầy Cố đã bớt thời giờ đến dự.
Cố Gia Nhiên lúc này có chút mẫn cảm với hai chữ “Thầy Cố”, được nghe từ một thầy giáo chân chính gọi như vậy càng không được tự nhiên. Người phụ trách thấy thế cười nói: “Thầy Cố đừng ngại, có người hâm mộ tốt như vậy là rất hạnh phúc nha!”
“Người hâm mộ?”
“Đúng vậy, nói là fan nhiều năm của anh, muốn mượn cơ hội này làm tròn ước mơ thầy giáo nho nhỏ của anh, chỉ là không biết tại sao, bưu kiện lại gửi tới chỗ Ôn tổng, Ôn tổng bị làm cho cảm động, nên buổi chiều đặc biệt qua đây nhờ các sinh viên.”
Trong lòng Cố Gia Nhiên một trận chua xót: Nào có người hâm mộ gì, cậu từ đó đến giờ chưa từng ở trong phỏng vấn nói qua chuyện này. Khó cho hắn, phải gạt cậu một vòng lớn như vậy.
Từ chối tiệc tối, nhưng cơm tối vẫn phải ăn. Nhóm người ngoại trừ Lục Phong và thợ trang điểm Mike có việc, chỉ còn lại Cố Gia Nhiên, Du Du, và tài xế Tiểu Triệu. Du Du nói ngày hôm nay cô mới nghe nói gần Lam Hải có một quán ăn tên “Hải Thời Quang” không tệ, đúng lúc tiện đường, vì vậy ba người quyết định đến đó ăn.
Quán ăn “Hải Thời Quang” này được một nhân viên kỳ cựu từng làm việc ở Lam Hải truyền thông mở ra, từ tên gọi đến phong cách thiết kế, tất cả đều có bóng dáng của Lam Hải, thậm chí khi nhân viên Lam Hải đi ăn, nhờ vào thẻ nhân viên của công ty còn có thể được giảm giá, đương nhiên, mùi vị cũng quả thật không tệ. Lam Hải truyền thông từ cấp quản lý, cho tới nhân viên bình thường cũng có hứng thú đi ủng hộ, các nhân viên thường gọi đùa nó là căn tin thứ hai.
Bởi vì phải đưa nhóm Lục Phong đi trước, nên khi Cố Gia Nhiên đến “Hải Thời Quang” đã là 9 giờ tối, cùng Ôn Ngôn trao giải, dường như đã hao hết toàn bộ tinh lực của cậu, cậu chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi về nhà ngủ. Chuyện gọi món giao cho Du Du, cậu vừa bước vào quán liền đi vào phòng riêng. Thời gian bọn họ đặt hơi trễ, nên phòng để lại cho bọn họ thật ra là một căn phòng lớn dùng một cửa trượt mỏng để ngăn cách từng phòng. Có lẽ là nhân viên vệ sinh không chú ý, lúc kéo cửa không kéo kín, để lại một khe hở nhỏ, thế là, Cố Gia Nhiên ngẩng đầu một cái liền từ trong khe cửa nhìn thấy được Ôn Ngôn.
Cố Gia Nhiên cứng đờ, giống như sợ sẽ gặp phải điều gì đó.
Ôn Ngôn hẳn đã ăn được một lúc rồi. Hắn hình như đã uống một chút rượu, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối, hòa với làn khói xám mờ, Cố Gia Nhiên nhìn thấy một tầng màu đỏ hiện lên trên mặt hắn. Người bên cạnh dường như đang nói gì, hắn thoáng nghiêng đầu, mày hơi nhướn, sau đó khe khẽ cười, toàn thân nhìn qua vừa lười biếng vừa nhàn nhã. Có lẽ là đã lâu không thấy được Ôn Ngôn như vậy rồi, khiến cho cũng cậu cũng dần dần thả lỏng đi. Tầm mắt Cố Gia Nhiên trong lúc nhất thời không thể dời đi nơi khác. Ôn Ngôn như không có chú ý tới đối diện có người đang nhìn hắn, cùng người trên bàn ăn nâng ly cạn chén, mang theo ánh mắt nụ cười đảo một vòng lại một vòng, nhưng mãi không rơi vào trên cánh cửa kia.
Cố Gia Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu rót cho mình một ly nước. Cũng không biết rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì, ngón tay vuốt ve ly thủy tinh nhưng mãi không uống một hớp nào.
Không lâu lắm, Du Du gọi món xong đi vào. Vừa ngồi xuống liền bị tiếng cười to đột ngột sát vách thu hút. Cô tò mò xoay qua nhìn một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Gia Nhiên ca, là Ôn tổng.” Ngụ ý, có phải nên chào hỏi hay không? Du Du và Cố Gia Nhiên mấy năm này vẫn rất cẩn thận, mặc kệ là chuyện gì, nhiều thêm một lời nhắc nhở tóm lại không sao.
Cố Gia Nhiên giơ ngón trỏ lên “Suỵt” một cái, nhỏ giọng nói: “Giả bộ không thấy được đi.”
Bữa cơm này Cố Gia Nhiên ăn chậm rãi yên lặng, có thể là vì mệt mỏi, một bữa cơm cậu hầu như không nói câu gì. Có mấy lần, cậu nghe tiếng cười nói sát vách truyền tới, tưởng tượng ra dáng vẻ nói cười của người kia, khiến cậu gần như không khống chế được muốn triệt để kéo cánh cửa kia ra —
Cậu rất muốn nhìn thật kỹ.
Nhìn cái gì? Có gì để nhìn đâu? Cậu cũng không biết.
Gần 10 giờ, ba người rốt cục ăn xong cơm tối. Du Du hẹn bạn xem phim, ăn xong liền đi, Tiểu Triệu thì đi đến bãi đỗ xe lấy xe trước. Cố Gia Nhiên mới vừa đi ra khỏi quán ăn chuẩn bị chờ xe tới, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: “Cố Gia Nhiên.”
Cố Gia Nhiên dừng bước.
Có lẽ là do uống rượu, giọng của Ôn Ngôn nghe vào tai trầm hơn mấy phần so với lúc bình thường. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi xoay người, như vừa nhìn thấy hắn, khẽ vuốt cằm: “Thật trùng hợp, Ôn tổng.”
Ôn Ngôn liếm liếm da khô trên môi, mở lời nói: “Uống chút rượu, không biết có thể phiền cậu tiễn cậu một đoạn đường không?”
Cố Gia Nhiên đối mắt với Ôn Ngôn, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy hiện tại Ôn Ngôn nhìn qua có chút nguy hiểm.
Đang lúc nói chuyện, Tiểu Triệu đã lái xe tới. Cho đến khi Tiểu Triệu bấm còi nhắc cậu, Cố Gia Nhiên mới thả tâm xuống, nói: “Được, Ôn tổng.”
Cố Gia Nhiên lên xe trước, tiếp theo Ôn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu. Cố Gia Nhiên nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Triệu, nói: “Phỉ Thúy Vân Sơn, đưa Ôn tổng về trước.”
Không khí bên trong xe có chút quỷ dị.
Cố Gia Nhiên nhìn ra ngoài của sổ xe, Ôn Ngôn cũng nhìn ra ngoài của sổ xe, một bên trái, một bên phải, vô cùng yên lặng. Có lẽ là Tiểu Triệu cũng cảm giác được điểm là lạ, nên không nhịn được mở nhạc trên xe lên.
Vậy mà lại là bài “Vẫn cứ thích anh”.
Nhiều bài hát như vậy, hết lần này tới lần khác đến lại là bài “Vẫn cứ thích anh”.
Như số mệnh đã an bài.
Cố Gia Nhiên nhìn cảnh sắc chạy như bay ngoài cửa sổ, cổ họng khô khốc. Trong lòng cậu rất loạn, từ weibo đến lễ trao giải, rồi đến bữa cơm tối, Ôn Ngôn liên tiếp xuất hiện ở trước mặt cậu, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch cắt đứt lui tới của cậu. Mà chính cậu, căn bản cũng không có biện pháp —
Cơ thể Cố Gia Nhiên bỗng nhiên cứng đờ.
Ôn Ngôn đã thay đổi tư thế, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, đầu hơi ngửa về phía sau, như đã ngủ rồi — chỉ là tay trái của hắn lại đang nắm lấy tay phải của Cố Gia Nhiên.
Bên trong buồng xe u ám, Ôn Ngôn cảm nhận được sự run rẩy cực nhỏ trong tay — cậu đang kiềm chế, đang giãy giụa, cậu đang khao khát, đang nghênh đón.
Ôn Ngôn giống như không cảm giác được gì, hắn chỉ càng nắm thật chặt tay Cố Gia Nhiên.
Mãi cho đến khi cậu bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà —
“Đến Phỉ Thúy Vân Sơn rồi, Ôn tổng.”
Cái nắm tay trộm này chưa ấm được mấy phút, đã kết thúc.
Ôn Ngôn đi vào trong tiểu khu, ban đêm gió thổi vào người, mang đến chút hơi lạnh. Hắn nhớ đến ngày hắn ở trên hành lang không trung ném chìa khóa cho Cố Gia Nhiên, gió cũng lớn như vậy, cậu đứng trước mặt hắn, lưng thẳng tắp. Hắn lại nhớ Cố Gia Nhiên từng nói hắn cái gì cũng có, cho nên mới có thể sống thoải mái, mà bây giờ, hắn bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Ôn Ngôn nhìn lòng bàn tay trống trãi, không thể không nghe thấy thở dài.
“Ôn Ngôn!”
Ôn Ngôn đứng tại chỗ, hắn quay đầu, không dám tin.
Cố Gia Nhiên thở hổn hển, đôi mắt sáng như sao.
Tiểu khu hạng sang tính riêng tư rất tốt, nên một tiếng gọi này kéo đến không ít ánh nhìn của một số người đi bộ. Cố Gia Nhiên chạy thật nhanh về phía Ôn Ngôn, nắm tay hắn kéo về tòa 16. Bọn họ xuyên qua bóng cây, xuyên qua gió mát, xuyên qua một buổi tối không khác gì lúc trước. Cậu có chút lo lắng, từ cách cậu nhấn nút thang máy là có thể nhìn ra được. Ôn Ngôn bật cười, hắn đảo khách thành chủ, dùng sức nắm tay Cố Gia Nhiên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, cửa nhà được mở ra rất nhanh.
Hắn đem Cố Gia Nhiên áp lên trên tường cửa trước.
Hắn không kịp đợi đi tới phòng khách, thậm chí cũng không kịp chờ để bật đèn. Bọn họ chỉ cách nhau một lóng tay, hơi thở như hòa vào nhau.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc chưa bình phục của bọn họ, cùng với tiếng tim đập không biết là của ai — lớn tiếng đánh thức vật dụng khắp phòng.
Bắt đầu từ tóc Cố Gia Nhiên, tay Ôn Ngôn chậm rãi vỗ về: Tóc, chân mày, đôi mắt, gương mặt, rồi cuối cùng đến môi.
Tim đập càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt.
Ngón cái Ôn Ngôn vuốt ve môi Cố Gia Nhiên, hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tới gần —
“Franz Kafka đến nhà một người bạn vào buổi chiều, đánh thức ba của bạn, ông không xin lỗi, mà chỉ nói một câu.”
Ôn Ngôn dừng lại, hơi thở có chút bất ổn, hắn hạ quyết tâm dù sau đó cậu có nói cái gì hắn cũng sẽ không thả cậu đi.
“– xin ngài đem tôi vào giấc mơ.”
Trong bóng tối, Cố Gia Nhiên cong khóe môi, hôn lên
Lẽ ra sau khi lễ trao giải kết thúc còn có tiệc tối để cảm ơn, nhưng Cố Gia Nhiên tìm cớ từ chối đi. Người phụ trách cũng không ép ở lại, chỉ là khách sáo ngỏ ý cảm ơn thầy Cố đã bớt thời giờ đến dự.
Cố Gia Nhiên lúc này có chút mẫn cảm với hai chữ “Thầy Cố”, được nghe từ một thầy giáo chân chính gọi như vậy càng không được tự nhiên. Người phụ trách thấy thế cười nói: “Thầy Cố đừng ngại, có người hâm mộ tốt như vậy là rất hạnh phúc nha!”
“Người hâm mộ?”
“Đúng vậy, nói là fan nhiều năm của anh, muốn mượn cơ hội này làm tròn ước mơ thầy giáo nho nhỏ của anh, chỉ là không biết tại sao, bưu kiện lại gửi tới chỗ Ôn tổng, Ôn tổng bị làm cho cảm động, nên buổi chiều đặc biệt qua đây nhờ các sinh viên.”
Trong lòng Cố Gia Nhiên một trận chua xót: Nào có người hâm mộ gì, cậu từ đó đến giờ chưa từng ở trong phỏng vấn nói qua chuyện này. Khó cho hắn, phải gạt cậu một vòng lớn như vậy.
Từ chối tiệc tối, nhưng cơm tối vẫn phải ăn. Nhóm người ngoại trừ Lục Phong và thợ trang điểm Mike có việc, chỉ còn lại Cố Gia Nhiên, Du Du, và tài xế Tiểu Triệu. Du Du nói ngày hôm nay cô mới nghe nói gần Lam Hải có một quán ăn tên “Hải Thời Quang” không tệ, đúng lúc tiện đường, vì vậy ba người quyết định đến đó ăn.
Quán ăn “Hải Thời Quang” này được một nhân viên kỳ cựu từng làm việc ở Lam Hải truyền thông mở ra, từ tên gọi đến phong cách thiết kế, tất cả đều có bóng dáng của Lam Hải, thậm chí khi nhân viên Lam Hải đi ăn, nhờ vào thẻ nhân viên của công ty còn có thể được giảm giá, đương nhiên, mùi vị cũng quả thật không tệ. Lam Hải truyền thông từ cấp quản lý, cho tới nhân viên bình thường cũng có hứng thú đi ủng hộ, các nhân viên thường gọi đùa nó là căn tin thứ hai.
Bởi vì phải đưa nhóm Lục Phong đi trước, nên khi Cố Gia Nhiên đến “Hải Thời Quang” đã là 9 giờ tối, cùng Ôn Ngôn trao giải, dường như đã hao hết toàn bộ tinh lực của cậu, cậu chỉ muốn nhanh chóng ăn xong rồi về nhà ngủ. Chuyện gọi món giao cho Du Du, cậu vừa bước vào quán liền đi vào phòng riêng. Thời gian bọn họ đặt hơi trễ, nên phòng để lại cho bọn họ thật ra là một căn phòng lớn dùng một cửa trượt mỏng để ngăn cách từng phòng. Có lẽ là nhân viên vệ sinh không chú ý, lúc kéo cửa không kéo kín, để lại một khe hở nhỏ, thế là, Cố Gia Nhiên ngẩng đầu một cái liền từ trong khe cửa nhìn thấy được Ôn Ngôn.
Cố Gia Nhiên cứng đờ, giống như sợ sẽ gặp phải điều gì đó.
Ôn Ngôn hẳn đã ăn được một lúc rồi. Hắn hình như đã uống một chút rượu, trong tay kẹp nửa điếu thuốc, đốm lửa lúc sáng lúc tối, hòa với làn khói xám mờ, Cố Gia Nhiên nhìn thấy một tầng màu đỏ hiện lên trên mặt hắn. Người bên cạnh dường như đang nói gì, hắn thoáng nghiêng đầu, mày hơi nhướn, sau đó khe khẽ cười, toàn thân nhìn qua vừa lười biếng vừa nhàn nhã. Có lẽ là đã lâu không thấy được Ôn Ngôn như vậy rồi, khiến cho cũng cậu cũng dần dần thả lỏng đi. Tầm mắt Cố Gia Nhiên trong lúc nhất thời không thể dời đi nơi khác. Ôn Ngôn như không có chú ý tới đối diện có người đang nhìn hắn, cùng người trên bàn ăn nâng ly cạn chén, mang theo ánh mắt nụ cười đảo một vòng lại một vòng, nhưng mãi không rơi vào trên cánh cửa kia.
Cố Gia Nhiên chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu rót cho mình một ly nước. Cũng không biết rốt cuộc cậu suy nghĩ cái gì, ngón tay vuốt ve ly thủy tinh nhưng mãi không uống một hớp nào.
Không lâu lắm, Du Du gọi món xong đi vào. Vừa ngồi xuống liền bị tiếng cười to đột ngột sát vách thu hút. Cô tò mò xoay qua nhìn một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Gia Nhiên ca, là Ôn tổng.” Ngụ ý, có phải nên chào hỏi hay không? Du Du và Cố Gia Nhiên mấy năm này vẫn rất cẩn thận, mặc kệ là chuyện gì, nhiều thêm một lời nhắc nhở tóm lại không sao.
Cố Gia Nhiên giơ ngón trỏ lên “Suỵt” một cái, nhỏ giọng nói: “Giả bộ không thấy được đi.”
Bữa cơm này Cố Gia Nhiên ăn chậm rãi yên lặng, có thể là vì mệt mỏi, một bữa cơm cậu hầu như không nói câu gì. Có mấy lần, cậu nghe tiếng cười nói sát vách truyền tới, tưởng tượng ra dáng vẻ nói cười của người kia, khiến cậu gần như không khống chế được muốn triệt để kéo cánh cửa kia ra —
Cậu rất muốn nhìn thật kỹ.
Nhìn cái gì? Có gì để nhìn đâu? Cậu cũng không biết.
Gần 10 giờ, ba người rốt cục ăn xong cơm tối. Du Du hẹn bạn xem phim, ăn xong liền đi, Tiểu Triệu thì đi đến bãi đỗ xe lấy xe trước. Cố Gia Nhiên mới vừa đi ra khỏi quán ăn chuẩn bị chờ xe tới, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau: “Cố Gia Nhiên.”
Cố Gia Nhiên dừng bước.
Có lẽ là do uống rượu, giọng của Ôn Ngôn nghe vào tai trầm hơn mấy phần so với lúc bình thường. Cố Gia Nhiên hít sâu một hơi xoay người, như vừa nhìn thấy hắn, khẽ vuốt cằm: “Thật trùng hợp, Ôn tổng.”
Ôn Ngôn liếm liếm da khô trên môi, mở lời nói: “Uống chút rượu, không biết có thể phiền cậu tiễn cậu một đoạn đường không?”
Cố Gia Nhiên đối mắt với Ôn Ngôn, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy hiện tại Ôn Ngôn nhìn qua có chút nguy hiểm.
Đang lúc nói chuyện, Tiểu Triệu đã lái xe tới. Cho đến khi Tiểu Triệu bấm còi nhắc cậu, Cố Gia Nhiên mới thả tâm xuống, nói: “Được, Ôn tổng.”
Cố Gia Nhiên lên xe trước, tiếp theo Ôn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu. Cố Gia Nhiên nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Triệu, nói: “Phỉ Thúy Vân Sơn, đưa Ôn tổng về trước.”
Không khí bên trong xe có chút quỷ dị.
Cố Gia Nhiên nhìn ra ngoài của sổ xe, Ôn Ngôn cũng nhìn ra ngoài của sổ xe, một bên trái, một bên phải, vô cùng yên lặng. Có lẽ là Tiểu Triệu cũng cảm giác được điểm là lạ, nên không nhịn được mở nhạc trên xe lên.
Vậy mà lại là bài “Vẫn cứ thích anh”.
Nhiều bài hát như vậy, hết lần này tới lần khác đến lại là bài “Vẫn cứ thích anh”.
Như số mệnh đã an bài.
Cố Gia Nhiên nhìn cảnh sắc chạy như bay ngoài cửa sổ, cổ họng khô khốc. Trong lòng cậu rất loạn, từ weibo đến lễ trao giải, rồi đến bữa cơm tối, Ôn Ngôn liên tiếp xuất hiện ở trước mặt cậu, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch cắt đứt lui tới của cậu. Mà chính cậu, căn bản cũng không có biện pháp —
Cơ thể Cố Gia Nhiên bỗng nhiên cứng đờ.
Ôn Ngôn đã thay đổi tư thế, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại, đầu hơi ngửa về phía sau, như đã ngủ rồi — chỉ là tay trái của hắn lại đang nắm lấy tay phải của Cố Gia Nhiên.
Bên trong buồng xe u ám, Ôn Ngôn cảm nhận được sự run rẩy cực nhỏ trong tay — cậu đang kiềm chế, đang giãy giụa, cậu đang khao khát, đang nghênh đón.
Ôn Ngôn giống như không cảm giác được gì, hắn chỉ càng nắm thật chặt tay Cố Gia Nhiên.
Mãi cho đến khi cậu bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà —
“Đến Phỉ Thúy Vân Sơn rồi, Ôn tổng.”
Cái nắm tay trộm này chưa ấm được mấy phút, đã kết thúc.
Ôn Ngôn đi vào trong tiểu khu, ban đêm gió thổi vào người, mang đến chút hơi lạnh. Hắn nhớ đến ngày hắn ở trên hành lang không trung ném chìa khóa cho Cố Gia Nhiên, gió cũng lớn như vậy, cậu đứng trước mặt hắn, lưng thẳng tắp. Hắn lại nhớ Cố Gia Nhiên từng nói hắn cái gì cũng có, cho nên mới có thể sống thoải mái, mà bây giờ, hắn bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Ôn Ngôn nhìn lòng bàn tay trống trãi, không thể không nghe thấy thở dài.
“Ôn Ngôn!”
Ôn Ngôn đứng tại chỗ, hắn quay đầu, không dám tin.
Cố Gia Nhiên thở hổn hển, đôi mắt sáng như sao.
Tiểu khu hạng sang tính riêng tư rất tốt, nên một tiếng gọi này kéo đến không ít ánh nhìn của một số người đi bộ. Cố Gia Nhiên chạy thật nhanh về phía Ôn Ngôn, nắm tay hắn kéo về tòa 16. Bọn họ xuyên qua bóng cây, xuyên qua gió mát, xuyên qua một buổi tối không khác gì lúc trước. Cậu có chút lo lắng, từ cách cậu nhấn nút thang máy là có thể nhìn ra được. Ôn Ngôn bật cười, hắn đảo khách thành chủ, dùng sức nắm tay Cố Gia Nhiên, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, cửa nhà được mở ra rất nhanh.
Hắn đem Cố Gia Nhiên áp lên trên tường cửa trước.
Hắn không kịp đợi đi tới phòng khách, thậm chí cũng không kịp chờ để bật đèn. Bọn họ chỉ cách nhau một lóng tay, hơi thở như hòa vào nhau.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc chưa bình phục của bọn họ, cùng với tiếng tim đập không biết là của ai — lớn tiếng đánh thức vật dụng khắp phòng.
Bắt đầu từ tóc Cố Gia Nhiên, tay Ôn Ngôn chậm rãi vỗ về: Tóc, chân mày, đôi mắt, gương mặt, rồi cuối cùng đến môi.
Tim đập càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc càng ngày càng kịch liệt.
Ngón cái Ôn Ngôn vuốt ve môi Cố Gia Nhiên, hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tới gần —
“Franz Kafka đến nhà một người bạn vào buổi chiều, đánh thức ba của bạn, ông không xin lỗi, mà chỉ nói một câu.”
Ôn Ngôn dừng lại, hơi thở có chút bất ổn, hắn hạ quyết tâm dù sau đó cậu có nói cái gì hắn cũng sẽ không thả cậu đi.
“– xin ngài đem tôi vào giấc mơ.”
Trong bóng tối, Cố Gia Nhiên cong khóe môi, hôn lên