Trận mưa kéo dài nhiều ngày này, rốt cục cũng ngừng. Ánh nắng mùa đông mặc dù đến có hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn chiếu ấm áp cả vùng.
Mà trận bão táp ở giới giải trí này cuối cùng cũng theo lời xin lỗi của Phương Nguyên mà kết thúc. Chí ít đã kết thúc phía Cố Gia Nhiên, bởi vì tất cả mọi người đều chấn động với Phương Nguyên.
Một đạo diễn danh tiếng như thế mà lại làm ra chuyện như vậy: Dù là tổn thương của Cố Gia Nhiên, hay là ở trước mặt mọi người thừa nhận lỗi lầm. Bọn họ đã dời đi lực chú ý, cũng cuối cùng ý thức được Cố Gia Nhiên là một “Người bị hại” danh chính ngôn thuận. Tống Tâm đúng lúc up lên mấy bài viết khiến cho người người rơi lệ, từ nhiều góc độ khác nhau, đưa Cố Gia Nhiên lên hình tượng “Thân tàn chí kiên”. Lúc Cố Gia Nhiên đọc bản thảo có chút dở khóc dở cười, thành thật mà nói, cậu xem tới xấu hổ. Tống Tâm không cho là đúng: “Sợ cái gì, kiểu này ai cũng thích, con một vạn năm nữa cũng sẽ không flop!”
Sau khi sự việc kết thúc Tống Tâm liền trở về New Zealand, dù sao gia đình và sự nghiệp đều ở bên kia. Trước khi đi thấy Cố Gia Nhiên có chút không nỡ, liền nháy mắt cười nói: “Yên tâm, lúc uống rượu mừng sẽ trở lại.”
Cố Gia Nhiên xấu hổ đỏ mặt, ấp úng đáp.
Vị trí người đại diện của Cố Gia Nhiên vẫn do Lục Phong phụ trách, nói đúng hơn, là phụ trách ở Lam Hải.
Ngày đầu tiên sau khi sự việc kết thúc, Ôn Ngôn dường như đã bàn xong xuôi với AT Entertainment, đưa Cố Gia Nhiên ký vào Lam Hải. Đồng thời dựa theo ý của Cố Gia Nhiên: Lục Phong, Du Du, Tiểu Triệu một người cũng không tha, đào toàn bộ đoàn đội tới Lam Hải. Lúc Triệu tổng của AT Entertainment cùng Cố Gia Nhiên ký giải ước hợp đồng, lén nói thầm: “Ôn tổng Lam Hải này tính tình cũng quá nóng nảy đi, tôi nói chờ tôi xem bản thoả thuận xong, không thành vấn đề sẽ ký, cậu ta vậy mà lại bắt tôi xem ngay lập tức? Tôi thấy tôi nếu mà không ký, đoán chừng ngay cả cửa cũng không cho tôi ra.”
Ngần ấy năm, trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn rất cảm kích AT Entertainment, tuy công ty là vì nể mặt mũi của Phương Nguyên, thế nhưng trong rất nhiều việc đãi ngộ với cậu thật sự rất tốt. Vì vậy Cố Gia Nhiên đặc biệt chuẩn bị một số món quà nhỏ, chọn một ngày đến tặng cho người của công ty, cảm ơn sự cố gắng của bọn họ, sau đó, Tiểu Triệu trực tiếp đưa cậu về Lam Hải.
Đây là lời hứa với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn vừa mới nói trong điện thoại với cậu, đến rồi trực tiếp lên phòng họp lầu 5. Cố Gia Nhiên sau khi đến, thấy Ôn Ngôn, Kỷ Tự bọn họ đều đang họp, cậu suy nghĩ một chút, vẫn gõ cửa: “Xin lỗi, tôi — “
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, Ôn Ngôn nở nụ cười, đầu nhẹ nhàng nghiêng sang: “Qua đây.”
Cố Gia Nhiên thấp giọng ho khan một tiếng, đi tới đứng ở vị trí trống bên cạnh hắn.
“Nói tóm lại, đây là diễn viên công ty mới ký Cố Gia Nhiên.” Ôn Ngôn mở miệng nói.
Công ty có ký diễn viên cũng chưa từng xuất hiện tại hội nghị hoạt động nội bộ, các nhân viên cũng không biết Tổng giám đốc của bọn họ đây là muốn làm cái gì, thế nhưng có một chuyện làm tóm lại chắc chắn là không sai — Bọn họ nhiệt liệt vỗ tay.
Lão Từ của phòng điều hành chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Ôn tổng, Cố tiên sinh dự định ký dưới tay ai?”
Ôn Ngôn vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Tôi.”
Nhân viên tham gia hội nghị: “…”
Ôn tổng anh vui là được rồi.
Thành thật mà nói giới thiệu xong Cố Gia Nhiên đã muốn đi, nhưng Ôn Ngôn không cho, cứ bắt cậu ngồi bên cạnh hắn. Cố Gia Nhiên dù sao cũng là người mới vừa “Nhậm chức”, không thể phản khán lại lãnh đạo, buộc lòng phải chiều theo hắn.
Bàn hội nghị hình bầu dục, Ôn Ngôn ở vị trí chủ xị, Cố Gia Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn. Cấp dưới báo cáo tình hình thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Ôn Ngôn, khiến cho Cố Gia Nhiên cũng đồng thời bị ánh mắt của các lãnh đạo lớn nhỏ ở Lam Hải thanh tẩy, ngay cả lén chơi điện thoại cũng không dám.
So với cậu câu nệ, Ôn Ngôn có thể nói là càn rỡ, thỉnh thoảng nhân lúc không có ai chú ý liền lén nắm tay cậu, có hai lần còn lắc lắc. Cố Gia Nhiên muốn cười lại không dám cười, muốn tránh lại không tránh được, chỉ có thể liều chết trưng một vẻ mặt, giả bộ bình tĩnh.
Kỷ Tự ở bên cạnh dứt khoát làm như không nhìn thấy bọn họ.
Mãi mới chờ đến lúc đến hội nghị kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi. Ôn Ngôn lại mặt không chút cảm xúc nói: “Cố Gia Nhiên lát nữa cậu tới phòng làm việc của tôi, tôi với cậu thảo luận kế hoạch phát triển sau này của cậu.”
Người đại diện cùng nghệ sĩ họp riêng quả thật rất bình thường nha!
Kỷ Tự cười lạnh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Thụy Chi: Cảm giác Lam Hải sắp kết thúc rồi, cân nhắc xem có nên qua Thông Vũ làm việc không.
Cuối cùng đến khi hai người ở riêng, Cố Gia Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ: “Anh có thể thu liễm một chút không, để người ta nhìn thấy không tốt lắm.”
Ôn Ngôn giả bộ thở dài: “Thật vất vả mới đào người tới Lam Hải, cũng không thể cho chút phúc lợi sao?”
Nói xong hai người đều bật cười.
Ôn Ngôn xoay người từ trên bàn làm việc lấy ra một phần văn kiện: “Được rồi, nói nghiêm túc, em xem cái này đi”
Cố Gia Nhiên tò mò nhận lấy: Vậy mà lại là một phần kịch bản.
Cậu kinh ngạc nhìn về phía Ôn Ngôn: “Thật đúng là bàn kế hoạch hả?”
Điệu bộ Ôn Ngôn như bừng tỉnh đại ngộ: “Thầy Cố sao cứ nghĩ tới chuyện yêu đương vậy hả!”
Cố Gia Nhiên không để ý tới trêu chọc của hắn, chăm chú xem.
Kịch bản này, nói đúng hơn, là nguyên tác: Là một truyện ngắn, tên ‘Hoàng tử và Công chúa’. Khác với các tác phẩm tình yêu nam nữ của Cố Gia Nhiên, câu chuyện này kể về một tên trộm và một cô bé. Hoàng tử chính là tên trộm kia, công chúa chính là cô bé kia. Như văn án của tiểu thuyết này: Hoàng tử là một Hoàng tử giả, Công chúa là một tiểu công chúa. Tên trộm Lục Tam vô tình gặp được một cô gái đầu óc có điểm mơ hồ muốn đi tìm ba của mình, hai người từ đó về sau lập ra một giao ước kỳ diệu. Mạch truyện bên ngoài thì là hai người giúp đỡ lẫn nhau, bên trong thật ra là Lục Tam tự cứu rỗi mình, là một câu chuyện rất nhẹ nhàng.
Cố Gia Nhiên sau khi xem xong, nghiêm túc nói: “Em rất thích câu chuyện này.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Tất cả sắp xếp xong, chỉ thiếu vai nam chính gật đầu.”
Cố Gia Nhiên lại lật xem một chút, xem ngày tháng thì truyện này đã được mua từ bốn năm trước rồi, không biết vì sao vẫn chưa quay.
Nói tới việc này, Ôn Ngôn cười nói: “Lúc đó vẫn không tìm được người thích hợp, liền nghĩ vậy thì chờ đi! Ai ngờ lại chờ cho tới ngày hôm nay, hiện tại, nó rốt cục chờ được em.”
Cố Gia Nhiên chợt nhớ tới dải ngân hà mẹ Ôn lúc trước nói với cậu, như vậy, cậu cùng cái kịch bản này, đại khái cũng là định mệnh.
“Còn có một việc, đạo diễn còn chưa có quyết định. Em muốn ai quay?”
“Đạo diễn cũng cho em điểm danh sao? Ôn tổng thật sự là tài đại khí thô.”
“Cuối cùng cũng có chút cảm giác bá đạo tổng tài, nói đi, tuyệt đối thỏa mãn em.”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút, ở trên kịch bản viết xuống một cái tên.
Ôn Ngôn nhíu mày: “Đạo diễn lớn, có hơi khó mời.”
Cố Gia Nhiên nhìn hắn.
“Nhưng mà trùng hợp quá, anh với đạo diễn này là người một nhà.”
Cố Gia Nhiên bật cười, nhịn không được tiến lên hôn hắn một cái. Kịch bản được cậu thuận tay đặt lên bàn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rơi vào trên hai chữ “Phương Nguyên”.
.:.
Mà trận bão táp ở giới giải trí này cuối cùng cũng theo lời xin lỗi của Phương Nguyên mà kết thúc. Chí ít đã kết thúc phía Cố Gia Nhiên, bởi vì tất cả mọi người đều chấn động với Phương Nguyên.
Một đạo diễn danh tiếng như thế mà lại làm ra chuyện như vậy: Dù là tổn thương của Cố Gia Nhiên, hay là ở trước mặt mọi người thừa nhận lỗi lầm. Bọn họ đã dời đi lực chú ý, cũng cuối cùng ý thức được Cố Gia Nhiên là một “Người bị hại” danh chính ngôn thuận. Tống Tâm đúng lúc up lên mấy bài viết khiến cho người người rơi lệ, từ nhiều góc độ khác nhau, đưa Cố Gia Nhiên lên hình tượng “Thân tàn chí kiên”. Lúc Cố Gia Nhiên đọc bản thảo có chút dở khóc dở cười, thành thật mà nói, cậu xem tới xấu hổ. Tống Tâm không cho là đúng: “Sợ cái gì, kiểu này ai cũng thích, con một vạn năm nữa cũng sẽ không flop!”
Sau khi sự việc kết thúc Tống Tâm liền trở về New Zealand, dù sao gia đình và sự nghiệp đều ở bên kia. Trước khi đi thấy Cố Gia Nhiên có chút không nỡ, liền nháy mắt cười nói: “Yên tâm, lúc uống rượu mừng sẽ trở lại.”
Cố Gia Nhiên xấu hổ đỏ mặt, ấp úng đáp.
Vị trí người đại diện của Cố Gia Nhiên vẫn do Lục Phong phụ trách, nói đúng hơn, là phụ trách ở Lam Hải.
Ngày đầu tiên sau khi sự việc kết thúc, Ôn Ngôn dường như đã bàn xong xuôi với AT Entertainment, đưa Cố Gia Nhiên ký vào Lam Hải. Đồng thời dựa theo ý của Cố Gia Nhiên: Lục Phong, Du Du, Tiểu Triệu một người cũng không tha, đào toàn bộ đoàn đội tới Lam Hải. Lúc Triệu tổng của AT Entertainment cùng Cố Gia Nhiên ký giải ước hợp đồng, lén nói thầm: “Ôn tổng Lam Hải này tính tình cũng quá nóng nảy đi, tôi nói chờ tôi xem bản thoả thuận xong, không thành vấn đề sẽ ký, cậu ta vậy mà lại bắt tôi xem ngay lập tức? Tôi thấy tôi nếu mà không ký, đoán chừng ngay cả cửa cũng không cho tôi ra.”
Ngần ấy năm, trong lòng Cố Gia Nhiên vẫn rất cảm kích AT Entertainment, tuy công ty là vì nể mặt mũi của Phương Nguyên, thế nhưng trong rất nhiều việc đãi ngộ với cậu thật sự rất tốt. Vì vậy Cố Gia Nhiên đặc biệt chuẩn bị một số món quà nhỏ, chọn một ngày đến tặng cho người của công ty, cảm ơn sự cố gắng của bọn họ, sau đó, Tiểu Triệu trực tiếp đưa cậu về Lam Hải.
Đây là lời hứa với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn vừa mới nói trong điện thoại với cậu, đến rồi trực tiếp lên phòng họp lầu 5. Cố Gia Nhiên sau khi đến, thấy Ôn Ngôn, Kỷ Tự bọn họ đều đang họp, cậu suy nghĩ một chút, vẫn gõ cửa: “Xin lỗi, tôi — “
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, Ôn Ngôn nở nụ cười, đầu nhẹ nhàng nghiêng sang: “Qua đây.”
Cố Gia Nhiên thấp giọng ho khan một tiếng, đi tới đứng ở vị trí trống bên cạnh hắn.
“Nói tóm lại, đây là diễn viên công ty mới ký Cố Gia Nhiên.” Ôn Ngôn mở miệng nói.
Công ty có ký diễn viên cũng chưa từng xuất hiện tại hội nghị hoạt động nội bộ, các nhân viên cũng không biết Tổng giám đốc của bọn họ đây là muốn làm cái gì, thế nhưng có một chuyện làm tóm lại chắc chắn là không sai — Bọn họ nhiệt liệt vỗ tay.
Lão Từ của phòng điều hành chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Ôn tổng, Cố tiên sinh dự định ký dưới tay ai?”
Ôn Ngôn vẻ mặt hết sức tự nhiên: “Tôi.”
Nhân viên tham gia hội nghị: “…”
Ôn tổng anh vui là được rồi.
Thành thật mà nói giới thiệu xong Cố Gia Nhiên đã muốn đi, nhưng Ôn Ngôn không cho, cứ bắt cậu ngồi bên cạnh hắn. Cố Gia Nhiên dù sao cũng là người mới vừa “Nhậm chức”, không thể phản khán lại lãnh đạo, buộc lòng phải chiều theo hắn.
Bàn hội nghị hình bầu dục, Ôn Ngôn ở vị trí chủ xị, Cố Gia Nhiên ngồi ở bên cạnh hắn. Cấp dưới báo cáo tình hình thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Ôn Ngôn, khiến cho Cố Gia Nhiên cũng đồng thời bị ánh mắt của các lãnh đạo lớn nhỏ ở Lam Hải thanh tẩy, ngay cả lén chơi điện thoại cũng không dám.
So với cậu câu nệ, Ôn Ngôn có thể nói là càn rỡ, thỉnh thoảng nhân lúc không có ai chú ý liền lén nắm tay cậu, có hai lần còn lắc lắc. Cố Gia Nhiên muốn cười lại không dám cười, muốn tránh lại không tránh được, chỉ có thể liều chết trưng một vẻ mặt, giả bộ bình tĩnh.
Kỷ Tự ở bên cạnh dứt khoát làm như không nhìn thấy bọn họ.
Mãi mới chờ đến lúc đến hội nghị kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc rời đi. Ôn Ngôn lại mặt không chút cảm xúc nói: “Cố Gia Nhiên lát nữa cậu tới phòng làm việc của tôi, tôi với cậu thảo luận kế hoạch phát triển sau này của cậu.”
Người đại diện cùng nghệ sĩ họp riêng quả thật rất bình thường nha!
Kỷ Tự cười lạnh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hà Thụy Chi: Cảm giác Lam Hải sắp kết thúc rồi, cân nhắc xem có nên qua Thông Vũ làm việc không.
Cuối cùng đến khi hai người ở riêng, Cố Gia Nhiên cực kỳ bất đắc dĩ: “Anh có thể thu liễm một chút không, để người ta nhìn thấy không tốt lắm.”
Ôn Ngôn giả bộ thở dài: “Thật vất vả mới đào người tới Lam Hải, cũng không thể cho chút phúc lợi sao?”
Nói xong hai người đều bật cười.
Ôn Ngôn xoay người từ trên bàn làm việc lấy ra một phần văn kiện: “Được rồi, nói nghiêm túc, em xem cái này đi”
Cố Gia Nhiên tò mò nhận lấy: Vậy mà lại là một phần kịch bản.
Cậu kinh ngạc nhìn về phía Ôn Ngôn: “Thật đúng là bàn kế hoạch hả?”
Điệu bộ Ôn Ngôn như bừng tỉnh đại ngộ: “Thầy Cố sao cứ nghĩ tới chuyện yêu đương vậy hả!”
Cố Gia Nhiên không để ý tới trêu chọc của hắn, chăm chú xem.
Kịch bản này, nói đúng hơn, là nguyên tác: Là một truyện ngắn, tên ‘Hoàng tử và Công chúa’. Khác với các tác phẩm tình yêu nam nữ của Cố Gia Nhiên, câu chuyện này kể về một tên trộm và một cô bé. Hoàng tử chính là tên trộm kia, công chúa chính là cô bé kia. Như văn án của tiểu thuyết này: Hoàng tử là một Hoàng tử giả, Công chúa là một tiểu công chúa. Tên trộm Lục Tam vô tình gặp được một cô gái đầu óc có điểm mơ hồ muốn đi tìm ba của mình, hai người từ đó về sau lập ra một giao ước kỳ diệu. Mạch truyện bên ngoài thì là hai người giúp đỡ lẫn nhau, bên trong thật ra là Lục Tam tự cứu rỗi mình, là một câu chuyện rất nhẹ nhàng.
Cố Gia Nhiên sau khi xem xong, nghiêm túc nói: “Em rất thích câu chuyện này.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Tất cả sắp xếp xong, chỉ thiếu vai nam chính gật đầu.”
Cố Gia Nhiên lại lật xem một chút, xem ngày tháng thì truyện này đã được mua từ bốn năm trước rồi, không biết vì sao vẫn chưa quay.
Nói tới việc này, Ôn Ngôn cười nói: “Lúc đó vẫn không tìm được người thích hợp, liền nghĩ vậy thì chờ đi! Ai ngờ lại chờ cho tới ngày hôm nay, hiện tại, nó rốt cục chờ được em.”
Cố Gia Nhiên chợt nhớ tới dải ngân hà mẹ Ôn lúc trước nói với cậu, như vậy, cậu cùng cái kịch bản này, đại khái cũng là định mệnh.
“Còn có một việc, đạo diễn còn chưa có quyết định. Em muốn ai quay?”
“Đạo diễn cũng cho em điểm danh sao? Ôn tổng thật sự là tài đại khí thô.”
“Cuối cùng cũng có chút cảm giác bá đạo tổng tài, nói đi, tuyệt đối thỏa mãn em.”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút, ở trên kịch bản viết xuống một cái tên.
Ôn Ngôn nhíu mày: “Đạo diễn lớn, có hơi khó mời.”
Cố Gia Nhiên nhìn hắn.
“Nhưng mà trùng hợp quá, anh với đạo diễn này là người một nhà.”
Cố Gia Nhiên bật cười, nhịn không được tiến lên hôn hắn một cái. Kịch bản được cậu thuận tay đặt lên bàn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, rơi vào trên hai chữ “Phương Nguyên”.
.:.