Mắt thấy năm mới ngày càng đến gần, cũng là thời điểm bận rộn nhất của các nghệ sĩ lớn nhỏ. Giống như Cố Gia Nhiên vậy, đã từ chối bốn năm lời mời, chỉ nhận lời hát một bài trong Gala của một đài truyền hình.
Vậy nên, Cố Gia Nhiên đã buồn ba ngày nay rồi. Không có lý do gì khác, chủ yếu vì cậu hát khó nghe.
Nói khó nghe kỳ thật có hơi quá, phải nói là cậu hát quá bình bình, giống như niệm kinh, không có thăng trầm chút nào. Trước đây cậu đã từng hát, cuối cùng fans bày tỏ: “Cố Cố anh đóng phim là được rồi, thật, chí ít còn có thể cải thiện.” Lần này là vì nể mặt của trưởng đài sắp về hưu, thật sự không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tập hát.
Ôn Ngôn sau khi nghe xong cười không ngớt, như để khoe khoang, lập tức kéo Cố Gia Nhiên vào phòng đàn một đoạn piano, đắc ý nói: “Thế nào?”
Cố Gia Nhiên không biết nói sao, trong nhà Ôn Ngôn có đàn piano cậu biết, cậu cứ tưởng là để trang trí, kết quả thì ra hắn thực sự biết đàn: “Anh sao cái gì cũng biết vậy?”
“Nói thật với em, anh chỉ biết một bài.”
“Anh nấu ăn chỉ biết một món, đàn piano cũng chỉ biết một bài?”
“Anh khi còn nhỏ bị mẹ ép học, bảo anh học một bài, ít nhất còn có thể ra vẻ, cũng có thể dùng để theo đuổi con gái. Về sau hội nghị thường niên của Lam Hải anh đều đàn bài này mở màn, trở thành truyền thống luôn.”
Dứt lời hắn ôm Cố Gia Nhiên hôn một cái: “Nấu một món, đàn một bản, yêu một người.”
Đương nhiên, tình yêu của Ôn Ngôn cũng không hỗ trợ được gì với kỹ năng của Cố Gia Nhiên, cậu liền quyết định đi tìm một thầy giáo chân chính chỉ dạy. Cậu nhớ lại lúc trước ở bữa tiệc từ thiện từng đấu được một bài hát của nhà sản xuất nhạc Trình Tư, liền nắm thời cơ nhanh chóng liên hệ với phòng làm việc, hẹn thời gian gặp mặt.
Trình Tư vốn cho rằng cậu đã nghĩ xong thể loại bài hát mới tới, không ngờ Cố Gia Nhiên lại lúng túng hỏi hắn có thể dạy cậu hát hay không.
Trình Tư nhận lời ngay: “Không thành vấn đề. Lúc cậu đấu được bài hát này, là từ viết lời đến sản xuất, đương nhiên cũng bao gồm dạy cậu hát thế nào.”
Cố Gia Nhiên cuối cùng cũng yên lòng, Trình Tư nhìn thấy bật cười, mở lời hỏi: “Thế nào, nghĩ xong thể loại chưa? Cho tôi chủ đề đi?”
Cố Gia Nhiên khó xử im lặng.
Tuy lúc đấu ban đầu là cậu muốn tặng bài hát này cho Ôn Ngôn, nhưng cậu cũng muốn tặng cho fans, cho bạn bè, hoặc người thân. Có quá nhiều sự lựa chọn, cậu trong lúc nhất thời do dự: “Vẫn chưa nghĩ ra, muốn đem bài hát tặng cho rất nhiều người.”
“Vậy không bằng tặng cho chính mình đi!” Trình Tư đề nghị.
“Tặng cho chính mình?”
“Bản thân trở nên tốt hơn, tôi tin những người cậu muốn tặng bài hát đó cũng sẽ hạnh phúc, không phải sao?”
Thấy Cố Gia Nhiên có chút dao động, Trình Tư còn nói thêm: “Nếu như tặng cho chính mình, cậu muốn nói với mình câu gì nhất?”
Cố Gia Nhiên rơi vào trầm tư, qua thật lâu, cậu lẩm bẩm nói: “May mắn.”
“Cái gì?” Trình Tư nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại một lần.
Cố Gia Nhiên lấy lại tinh thần, lặp lại rõ ràng lần nữa: “May mắn.”
Trình Tư có chút bất ngờ, Cố Gia Nhiên vừa mới trải qua sóng gió gì hắn cũng biết. Tuy cậu nhìn như không bị ảnh hưởng gì, nhưng dù thế nào đi nữa, những việc cậu đã trải qua cùng hai chữ “May mắn” này thật sự chẳng có quan hệ gì!
Như nhìn ra sự nghi hoặc của Trình Tư, Cố Gia Nhiên cười nói: “Có thể đến thế giới này, có thể gặp được người mình muốn gặp, thậm chí có thể đứng đây cùng anh thảo luận bài hát như thế nào, tôi cảm thấy, tôi rất may mắn.”
Giọng cậu chân thành, gương mặt sáng, giữa trán không có một tia ai oán hay đau khổ, ngược lại thần thái lại chớp động khác thường, có lẽ thật sự cảm thấy mình rất may mắn. Trình Tư như nghĩ đến điều gì, cũng không nhịn được bật cười: “Đúng vậy, mỗi người chúng ta, đều rất may mắn.”
Sau khi ra khỏi nơi của Trình Tư, Cố Gia Nhiên đi thăm mộ Phương Tinh Viễn. Trước kia mỗi lúc cậu đến đây, luôn mang theo một bó hoa, sau đó không nói câu nào, ngồi ngây người ở bên cạnh bia mộ. Lần này cậu không mang gì cả, chỉ đứng ở trước bia mộ, nhìn gương mặt mãi mãi không bao giờ già đi của Phương Tinh Viễn trong tấm ảnh, nhẹ nói: “Anh, em rất khỏe.”
Phương Tinh Viễn trong hình tuổi còn trẻ lại có chí tiến thủ, khóe môi của hắn cong cong, dịu dàng chăm chú nhìn Cố Gia Nhiên.
Trước khi đi, Cố Gia Nhiên ngoài ý muốn gặp được một người quen.
“Anh Lâm Phàm?!”
Lâm Phàm là bạn thân thời đại học của Phương Tinh Viễn, lần này cả lớp đoàn kết để phản bác thanh minh, là do hắn dẫn đầu. Trước đây Cố Gia Nhiên theo chân Phương Tinh Viễn chơi, cũng xem như có quen biết với họ. Lâm Phàm bây giờ đã định cư nơi khác, đã vào tuổi trung niên, dáng người mập ra nhiều. Chờ hắn bái Phương Tinh Viễn, Cố Gia Nhiên cùng hắn vừa đi vừa nói.
“Lâm Phàm anh về được mấy ngày, em mời anh ăn một bữa! Còn chưa kịp cảm ơn anh đâu.”
“Nói cái gì đó! Bọn anh cũng xem như nhìn em lớn lên, không thể để người ngoài vô duyên vô cớ khi dễ. Ngày mai đi rồi, tối nay sẽ cùng vài bạn học còn ở lại bản thị ăn một bữa cơm.”
“Họp lớp ah, bác sĩ Dương cũng đi sao?”
“Ai là bác sĩ Dương?”
“Thì là Dương Nhất Thiên, cùng trường với mọi người, mọi người với anh em thời đại học không phải rất thân sao?”
Lâm Phàm bật cười: “Hồ đồ nha! Em đó. Bạn thân của anh em thời đại học cũng chỉ có anh, Tiền lão đại, và Tiểu Soái, em nói bác sĩ Dương, chắc là học y! Cách xa hệ chúng ta cả vạn dặm đó, tên cũng chưa từng nghe qua.”
Xe Lâm Phàm đang đậu ở ven đường, hắn vừa cười vừa nói lời tạm biệt, Cố Gia Nhiên vẫy tay một cái, dừng bước.
Việc hồ sơ điều trị bị tung ra, Dương Nhất Thiên cũng đã nói xin lỗi với cậu, là không cẩn thận bị người ta chụp được. Cố Gia Nhiên sau đó cũng biết là do việc tốt của Lưu Kiệt Sâm làm. Tuy cuối cùng Tống Tâm họ tố cáo một đống người, trong đó có cả Dương Nhất Thiên, Ôn Ngôn có nói nhưng chỉ là lướt qua. Cụ thể cuối cùng làm sao, cậu sau đó cũng không quan tâm, vốn là một việc phiền lòng, cậu giao toàn quyền cho Ôn Ngôn.
Cậu suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Lục Phong: “Lục ca, trước đây chuyện của em và Ôn Ngôn ở chung với nhau, là anh nói cho ba em biết sao?”
“Gia Nhiên em đùa gì thế, ba em còn biết trước anh, em cũng không nói cho anh là ông ấy biết, làm anh và Du Du còn giúp em gạt ông ấy.”
Khi về đến nhà, Ôn Ngôn đang chuẩn bị cơm tối. Khoảng thời gian công tác bận rộn trước đây cuối cùng cũng có thành quả, Tổng giám đốc hiếm khi tự cho mình nghỉ ngơi, mỗi ngày ở nhà cùng Cố Gia Nhiên bàn chuyện nấu nướng. Khỏi phải nói, kỹ năng nấu ăn liền lên tay.
Hai người cười nói ăn xong cơm tối, Cố Gia Nhiên dựa vào cạnh cửa nhìn Ôn Ngôn rửa chén.
“Ôn Ngôn, em bỗng nhiên không muốn đổi bác sĩ tâm lý.” Trước đó Ôn Ngôn giúp cậu liên hệ một bác sĩ tâm lý rất có uy tín trong nghề, đem toàn bộ hồ sơ của cậu chuyển tới.
Nghe câu này xong, Ôn Ngôn bất chấp bọt xà bông trên tay, vội vã đi tới hỏi: “Tại sao?”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút: “Chưa quen, hơi lo.”
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, bác sĩ này là nữ, rất hiền, nếu không về sau mỗi lần em đi, anh đi cùng với em.”
“Bác sĩ Dương có gì không ổn sao?”
Ôn Ngôn ngừng một chút, miễn cưỡng cười gượng nói: “Không có, không có, không phải hắn đã bị chụp lén sao, anh thật sự không yên tâm.” Ôn Ngôn cực lực thuyết phục Cố Gia Nhiên: “Anh kể em nghe, bác sĩ Tôn mới này thật sự rất tốt, cổ lúc trước — “
“Được.”
“Hả?”
Cố Gia Nhiên mỉm cười: “Tất cả nghe theo anh.”
Cậu không biết Ôn Ngôn gạt cậu chuyện gì, hẳn là do Dương Nhất Thiên “Không ổn” — Tỷ như nói quen biết Phương Tinh Viễn là giả, mật báo cho Phương Nguyên cũng là hắn, mà phong ba lần này, đại khái hắn cũng nhúng tay không ít.
Cố Gia Nhiên tuyệt đối không muốn biết chân tướng như thế nào: Không sao cả, không để bụng. Dù sao Ôn Ngôn Ôn tổng cũng sẽ xử lý tốt.
Mà Ôn Ngôn chọn gạt cậu, khẳng định cũng là bởi vì cậu. Vậy cậu cứ giả như không biết là được rồi. Để cậu len lén ở trong lòng hưởng thụ quan tâm cùng săn sóc đạm nhiên của người mình yêu.
Nghĩ tới đây, Cố Gia Nhiên cong khóe môi: “Ôn Ngôn, làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn dọn dẹp phòng bếp xong đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
“Rất thích anh, thích đến muốn điên rồi.”
“…”
“A, anh hình như đỏ mặt?”
Ôn Ngôn rất không phục, lời âu yếm giữa hai người từ đó tới giờ không ít, cho tới bây giờ đều là hắn khiến cho Cố Gia Nhiên đỏ mặt, hôm nay vậy mà lại trái ngược?
Hắn lập tức ôm lấy Cố Gia Nhiên đem cậu đặt lên giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống cậu. Cố Gia Nhiên cười không ngừng: “Ôn tổng thẹn quá hóa giận.”
Ôn Ngôn liếm liếm môi: “Thầy Cố, hôm nay anh muốn ngồi bàn đầu.”
Căn phòng hương diễm.
Hành sự qua đi, Cố Gia Nhiên mệt mỏi ngủ. Ôn Ngôn vẫn còn rất tỉnh táo, hắn ôm Cố Gia Nhiên, vuốt ngón tay của cậu, nhớ lại lúc ăn cơm, cậu nói đã xác định bài hát muốn viết với Trình Tư.
“Em tặng cho mình một bài hát, tựa là May mắn, em cảm thấy mình rất may mắn.”
Ôn Ngôn bật cười: Hắn cũng cảm thấy mình may mắn.
Cố Gia Nhiên của hắn, là một người có tấm lòng như ánh mặt trời. Mặc cho sương mù có dày đặc, cũng không cản được ánh sáng yếu ớt xuyên qua, cố gắng trải dài khắp nơi.
Mà hắn, có thể trở thành người thổi đi tất cả sương mù vì cậu, hắn mới thật sự là may mắn.
Ôn Ngôn từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái hộp, mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn bạc lóe sáng. Ôn Ngôn đeo chiếc thuộc về mình, lại nhẹ nhàng đeo một chiếc còn lại cho Cố Gia Nhiên.
Sáng ngày hôm sau, Cố Gia Nhiên sáng sớm đã rời giường. Hôm nay hẹn Phương Nguyên và ba Ôn mẹ Ôn ăn một bữa, hai nhà xem như là chính thức gặp mặt. Cậu hẹn với Phương Nguyên 10 giờ tới đón ông, hiện tại bất quá chỉ mới có 7 giờ, cậu đã khẩn trương không ngủ được.
Cậu một bên đánh răng một bên hô: “Ôn Ngôn, anh nhanh lên. Còn phải sang bên Thanh Hà, sắp hết năm, trên đường chắc chắn sẽ rất đông xe, em đã nói với anh…”
Ồn quá.
Ôn Ngôn kéo chăn trùm kín đầu, trốn trong chăn ấm tiếp tục ngủ.
Cố Gia Nhiên vẫn còn đang lải nhải đằng kia: “… Lần trước cũng vậy, ban đầu định đi sớm về sớm, đều tại anh, không — “
Giọng nói đột nhiên đứt đoạn.
Một lát sau, Ôn Ngôn cảm giác được Cố Gia Nhiên đi tới trước giường: “Ôn, Ôn Ngôn?”
Ôn Ngôn không để ý tới cậu, tiếp tục ngủ.
Vén chăn ra một góc. Tay Cố Gia Nhiên man mát, cậu ở trong chăn lục lọi, lôi tay trái Ôn Ngôn ra.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, chỉ mới có hơn 7 giờ, ánh nắng đã không chờ được từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Chiếu sáng ấm áp cả phòng, song song chiếu vào hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trên tay.
Cố Gia Nhiên vẫn không nói, mà Ôn Ngôn bên trong chăn, rốt cục cũng nở nụ cười.
==== Hoàn chính văn ====
Vậy nên, Cố Gia Nhiên đã buồn ba ngày nay rồi. Không có lý do gì khác, chủ yếu vì cậu hát khó nghe.
Nói khó nghe kỳ thật có hơi quá, phải nói là cậu hát quá bình bình, giống như niệm kinh, không có thăng trầm chút nào. Trước đây cậu đã từng hát, cuối cùng fans bày tỏ: “Cố Cố anh đóng phim là được rồi, thật, chí ít còn có thể cải thiện.” Lần này là vì nể mặt của trưởng đài sắp về hưu, thật sự không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tập hát.
Ôn Ngôn sau khi nghe xong cười không ngớt, như để khoe khoang, lập tức kéo Cố Gia Nhiên vào phòng đàn một đoạn piano, đắc ý nói: “Thế nào?”
Cố Gia Nhiên không biết nói sao, trong nhà Ôn Ngôn có đàn piano cậu biết, cậu cứ tưởng là để trang trí, kết quả thì ra hắn thực sự biết đàn: “Anh sao cái gì cũng biết vậy?”
“Nói thật với em, anh chỉ biết một bài.”
“Anh nấu ăn chỉ biết một món, đàn piano cũng chỉ biết một bài?”
“Anh khi còn nhỏ bị mẹ ép học, bảo anh học một bài, ít nhất còn có thể ra vẻ, cũng có thể dùng để theo đuổi con gái. Về sau hội nghị thường niên của Lam Hải anh đều đàn bài này mở màn, trở thành truyền thống luôn.”
Dứt lời hắn ôm Cố Gia Nhiên hôn một cái: “Nấu một món, đàn một bản, yêu một người.”
Đương nhiên, tình yêu của Ôn Ngôn cũng không hỗ trợ được gì với kỹ năng của Cố Gia Nhiên, cậu liền quyết định đi tìm một thầy giáo chân chính chỉ dạy. Cậu nhớ lại lúc trước ở bữa tiệc từ thiện từng đấu được một bài hát của nhà sản xuất nhạc Trình Tư, liền nắm thời cơ nhanh chóng liên hệ với phòng làm việc, hẹn thời gian gặp mặt.
Trình Tư vốn cho rằng cậu đã nghĩ xong thể loại bài hát mới tới, không ngờ Cố Gia Nhiên lại lúng túng hỏi hắn có thể dạy cậu hát hay không.
Trình Tư nhận lời ngay: “Không thành vấn đề. Lúc cậu đấu được bài hát này, là từ viết lời đến sản xuất, đương nhiên cũng bao gồm dạy cậu hát thế nào.”
Cố Gia Nhiên cuối cùng cũng yên lòng, Trình Tư nhìn thấy bật cười, mở lời hỏi: “Thế nào, nghĩ xong thể loại chưa? Cho tôi chủ đề đi?”
Cố Gia Nhiên khó xử im lặng.
Tuy lúc đấu ban đầu là cậu muốn tặng bài hát này cho Ôn Ngôn, nhưng cậu cũng muốn tặng cho fans, cho bạn bè, hoặc người thân. Có quá nhiều sự lựa chọn, cậu trong lúc nhất thời do dự: “Vẫn chưa nghĩ ra, muốn đem bài hát tặng cho rất nhiều người.”
“Vậy không bằng tặng cho chính mình đi!” Trình Tư đề nghị.
“Tặng cho chính mình?”
“Bản thân trở nên tốt hơn, tôi tin những người cậu muốn tặng bài hát đó cũng sẽ hạnh phúc, không phải sao?”
Thấy Cố Gia Nhiên có chút dao động, Trình Tư còn nói thêm: “Nếu như tặng cho chính mình, cậu muốn nói với mình câu gì nhất?”
Cố Gia Nhiên rơi vào trầm tư, qua thật lâu, cậu lẩm bẩm nói: “May mắn.”
“Cái gì?” Trình Tư nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại một lần.
Cố Gia Nhiên lấy lại tinh thần, lặp lại rõ ràng lần nữa: “May mắn.”
Trình Tư có chút bất ngờ, Cố Gia Nhiên vừa mới trải qua sóng gió gì hắn cũng biết. Tuy cậu nhìn như không bị ảnh hưởng gì, nhưng dù thế nào đi nữa, những việc cậu đã trải qua cùng hai chữ “May mắn” này thật sự chẳng có quan hệ gì!
Như nhìn ra sự nghi hoặc của Trình Tư, Cố Gia Nhiên cười nói: “Có thể đến thế giới này, có thể gặp được người mình muốn gặp, thậm chí có thể đứng đây cùng anh thảo luận bài hát như thế nào, tôi cảm thấy, tôi rất may mắn.”
Giọng cậu chân thành, gương mặt sáng, giữa trán không có một tia ai oán hay đau khổ, ngược lại thần thái lại chớp động khác thường, có lẽ thật sự cảm thấy mình rất may mắn. Trình Tư như nghĩ đến điều gì, cũng không nhịn được bật cười: “Đúng vậy, mỗi người chúng ta, đều rất may mắn.”
Sau khi ra khỏi nơi của Trình Tư, Cố Gia Nhiên đi thăm mộ Phương Tinh Viễn. Trước kia mỗi lúc cậu đến đây, luôn mang theo một bó hoa, sau đó không nói câu nào, ngồi ngây người ở bên cạnh bia mộ. Lần này cậu không mang gì cả, chỉ đứng ở trước bia mộ, nhìn gương mặt mãi mãi không bao giờ già đi của Phương Tinh Viễn trong tấm ảnh, nhẹ nói: “Anh, em rất khỏe.”
Phương Tinh Viễn trong hình tuổi còn trẻ lại có chí tiến thủ, khóe môi của hắn cong cong, dịu dàng chăm chú nhìn Cố Gia Nhiên.
Trước khi đi, Cố Gia Nhiên ngoài ý muốn gặp được một người quen.
“Anh Lâm Phàm?!”
Lâm Phàm là bạn thân thời đại học của Phương Tinh Viễn, lần này cả lớp đoàn kết để phản bác thanh minh, là do hắn dẫn đầu. Trước đây Cố Gia Nhiên theo chân Phương Tinh Viễn chơi, cũng xem như có quen biết với họ. Lâm Phàm bây giờ đã định cư nơi khác, đã vào tuổi trung niên, dáng người mập ra nhiều. Chờ hắn bái Phương Tinh Viễn, Cố Gia Nhiên cùng hắn vừa đi vừa nói.
“Lâm Phàm anh về được mấy ngày, em mời anh ăn một bữa! Còn chưa kịp cảm ơn anh đâu.”
“Nói cái gì đó! Bọn anh cũng xem như nhìn em lớn lên, không thể để người ngoài vô duyên vô cớ khi dễ. Ngày mai đi rồi, tối nay sẽ cùng vài bạn học còn ở lại bản thị ăn một bữa cơm.”
“Họp lớp ah, bác sĩ Dương cũng đi sao?”
“Ai là bác sĩ Dương?”
“Thì là Dương Nhất Thiên, cùng trường với mọi người, mọi người với anh em thời đại học không phải rất thân sao?”
Lâm Phàm bật cười: “Hồ đồ nha! Em đó. Bạn thân của anh em thời đại học cũng chỉ có anh, Tiền lão đại, và Tiểu Soái, em nói bác sĩ Dương, chắc là học y! Cách xa hệ chúng ta cả vạn dặm đó, tên cũng chưa từng nghe qua.”
Xe Lâm Phàm đang đậu ở ven đường, hắn vừa cười vừa nói lời tạm biệt, Cố Gia Nhiên vẫy tay một cái, dừng bước.
Việc hồ sơ điều trị bị tung ra, Dương Nhất Thiên cũng đã nói xin lỗi với cậu, là không cẩn thận bị người ta chụp được. Cố Gia Nhiên sau đó cũng biết là do việc tốt của Lưu Kiệt Sâm làm. Tuy cuối cùng Tống Tâm họ tố cáo một đống người, trong đó có cả Dương Nhất Thiên, Ôn Ngôn có nói nhưng chỉ là lướt qua. Cụ thể cuối cùng làm sao, cậu sau đó cũng không quan tâm, vốn là một việc phiền lòng, cậu giao toàn quyền cho Ôn Ngôn.
Cậu suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho Lục Phong: “Lục ca, trước đây chuyện của em và Ôn Ngôn ở chung với nhau, là anh nói cho ba em biết sao?”
“Gia Nhiên em đùa gì thế, ba em còn biết trước anh, em cũng không nói cho anh là ông ấy biết, làm anh và Du Du còn giúp em gạt ông ấy.”
Khi về đến nhà, Ôn Ngôn đang chuẩn bị cơm tối. Khoảng thời gian công tác bận rộn trước đây cuối cùng cũng có thành quả, Tổng giám đốc hiếm khi tự cho mình nghỉ ngơi, mỗi ngày ở nhà cùng Cố Gia Nhiên bàn chuyện nấu nướng. Khỏi phải nói, kỹ năng nấu ăn liền lên tay.
Hai người cười nói ăn xong cơm tối, Cố Gia Nhiên dựa vào cạnh cửa nhìn Ôn Ngôn rửa chén.
“Ôn Ngôn, em bỗng nhiên không muốn đổi bác sĩ tâm lý.” Trước đó Ôn Ngôn giúp cậu liên hệ một bác sĩ tâm lý rất có uy tín trong nghề, đem toàn bộ hồ sơ của cậu chuyển tới.
Nghe câu này xong, Ôn Ngôn bất chấp bọt xà bông trên tay, vội vã đi tới hỏi: “Tại sao?”
Cố Gia Nhiên suy nghĩ một chút: “Chưa quen, hơi lo.”
Ôn Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, bác sĩ này là nữ, rất hiền, nếu không về sau mỗi lần em đi, anh đi cùng với em.”
“Bác sĩ Dương có gì không ổn sao?”
Ôn Ngôn ngừng một chút, miễn cưỡng cười gượng nói: “Không có, không có, không phải hắn đã bị chụp lén sao, anh thật sự không yên tâm.” Ôn Ngôn cực lực thuyết phục Cố Gia Nhiên: “Anh kể em nghe, bác sĩ Tôn mới này thật sự rất tốt, cổ lúc trước — “
“Được.”
“Hả?”
Cố Gia Nhiên mỉm cười: “Tất cả nghe theo anh.”
Cậu không biết Ôn Ngôn gạt cậu chuyện gì, hẳn là do Dương Nhất Thiên “Không ổn” — Tỷ như nói quen biết Phương Tinh Viễn là giả, mật báo cho Phương Nguyên cũng là hắn, mà phong ba lần này, đại khái hắn cũng nhúng tay không ít.
Cố Gia Nhiên tuyệt đối không muốn biết chân tướng như thế nào: Không sao cả, không để bụng. Dù sao Ôn Ngôn Ôn tổng cũng sẽ xử lý tốt.
Mà Ôn Ngôn chọn gạt cậu, khẳng định cũng là bởi vì cậu. Vậy cậu cứ giả như không biết là được rồi. Để cậu len lén ở trong lòng hưởng thụ quan tâm cùng săn sóc đạm nhiên của người mình yêu.
Nghĩ tới đây, Cố Gia Nhiên cong khóe môi: “Ôn Ngôn, làm sao bây giờ?”
Ôn Ngôn dọn dẹp phòng bếp xong đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
“Rất thích anh, thích đến muốn điên rồi.”
“…”
“A, anh hình như đỏ mặt?”
Ôn Ngôn rất không phục, lời âu yếm giữa hai người từ đó tới giờ không ít, cho tới bây giờ đều là hắn khiến cho Cố Gia Nhiên đỏ mặt, hôm nay vậy mà lại trái ngược?
Hắn lập tức ôm lấy Cố Gia Nhiên đem cậu đặt lên giường, sau đó từ trên cao nhìn xuống cậu. Cố Gia Nhiên cười không ngừng: “Ôn tổng thẹn quá hóa giận.”
Ôn Ngôn liếm liếm môi: “Thầy Cố, hôm nay anh muốn ngồi bàn đầu.”
Căn phòng hương diễm.
Hành sự qua đi, Cố Gia Nhiên mệt mỏi ngủ. Ôn Ngôn vẫn còn rất tỉnh táo, hắn ôm Cố Gia Nhiên, vuốt ngón tay của cậu, nhớ lại lúc ăn cơm, cậu nói đã xác định bài hát muốn viết với Trình Tư.
“Em tặng cho mình một bài hát, tựa là May mắn, em cảm thấy mình rất may mắn.”
Ôn Ngôn bật cười: Hắn cũng cảm thấy mình may mắn.
Cố Gia Nhiên của hắn, là một người có tấm lòng như ánh mặt trời. Mặc cho sương mù có dày đặc, cũng không cản được ánh sáng yếu ớt xuyên qua, cố gắng trải dài khắp nơi.
Mà hắn, có thể trở thành người thổi đi tất cả sương mù vì cậu, hắn mới thật sự là may mắn.
Ôn Ngôn từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một cái hộp, mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn bạc lóe sáng. Ôn Ngôn đeo chiếc thuộc về mình, lại nhẹ nhàng đeo một chiếc còn lại cho Cố Gia Nhiên.
Sáng ngày hôm sau, Cố Gia Nhiên sáng sớm đã rời giường. Hôm nay hẹn Phương Nguyên và ba Ôn mẹ Ôn ăn một bữa, hai nhà xem như là chính thức gặp mặt. Cậu hẹn với Phương Nguyên 10 giờ tới đón ông, hiện tại bất quá chỉ mới có 7 giờ, cậu đã khẩn trương không ngủ được.
Cậu một bên đánh răng một bên hô: “Ôn Ngôn, anh nhanh lên. Còn phải sang bên Thanh Hà, sắp hết năm, trên đường chắc chắn sẽ rất đông xe, em đã nói với anh…”
Ồn quá.
Ôn Ngôn kéo chăn trùm kín đầu, trốn trong chăn ấm tiếp tục ngủ.
Cố Gia Nhiên vẫn còn đang lải nhải đằng kia: “… Lần trước cũng vậy, ban đầu định đi sớm về sớm, đều tại anh, không — “
Giọng nói đột nhiên đứt đoạn.
Một lát sau, Ôn Ngôn cảm giác được Cố Gia Nhiên đi tới trước giường: “Ôn, Ôn Ngôn?”
Ôn Ngôn không để ý tới cậu, tiếp tục ngủ.
Vén chăn ra một góc. Tay Cố Gia Nhiên man mát, cậu ở trong chăn lục lọi, lôi tay trái Ôn Ngôn ra.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, chỉ mới có hơn 7 giờ, ánh nắng đã không chờ được từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Chiếu sáng ấm áp cả phòng, song song chiếu vào hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trên tay.
Cố Gia Nhiên vẫn không nói, mà Ôn Ngôn bên trong chăn, rốt cục cũng nở nụ cười.
==== Hoàn chính văn ====