Đoàn phim vẫn tiến hành quay đâu vào đấy, trong lúc công ty chính thức khởi động đợt tuyên truyền thứ nhất — Phía weibo công ty up ảnh tạo hình diễn viên. Trên ảnh Tống Tiếu Tiếu mặc váy màu đỏ, phối với áo cổ hở dệt kim vàng nhạt, lúc này cô chính là người mới bước ra xã hội, gương mặt căng thẳng nhưng hào hứng. Còn tạo hình của Cố Gia Nhiên là một tấm hình chụp nghiêng: Cậu mặc tây trang sậm động tác như đang cởi nút tay áo sơ mi, sau đó quay đầu lại nhìn, vẻ mặt dịu dàng, khóe môi chứa một nụ cười như có như không.
Tuyên truyền vừa up, weibo lập tức sôi trào.
Con cừu nhỏ cici: Vẫn đẹp như thế
Ghost-F: Cảm thấy Tống Tiếu Tiếu cười lên rất ngọt ngào.
Tôi kể chuyện người say: Cảm thấy không có cảm giác CP, chờ xem sao.
Yêu chết Tô Tô: Ngao ngao ngao~, Tiểu Cố em yêu anh, cầu thêm hình!
Ánh sáng nóng rực: # Cố Gia Nhiên ## Tống Tiếu Tiếu ## Gia nhân hành tạo hình#
…
Du Du lướt xem bình luận weibo, chủ yếu chọn mấy cái tốt đọc cho Cố Gia Nhiên nghe. Cố Gia Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi: Cảnh này là nữ chính cùng nữ phụ cãi vả ở công ty, cảnh kết thúc là giữa cậu với nữ phụ. Còn chưa nghỉ được mấy phút, điện thoại bỗng nhiên rung lên, Cố Gia Nhiên mở mắt ra nhìn, là một tin nhắn từ một dãy số xa lạ —
Buổi tối về ăn cơm.
Hẳn là Ôn Ngôn.
Suy cho cùng cũng là chủ nhà, lời ít mà ý nhiều, hơn nữa không cho từ chối.
Cố Gia Nhiên tỉnh táo lại ngay, cậu trở mình vuốt vuốt điện thoại, không biết suy nghĩ cái gì. Du Du vừa thấy bộ dáng này của cậu liền biết nhất định trong lòng cậu có chuyện, dè dặt hỏi: “Cố ca, có muốn uống chút nước không?”
Cố Gia Nhiên thở ra một hơi: “Tôi hôm nay không đi ăn với mọi người được rồi, hẹn bạn.”
Du Du kiên trì hỏi: “Là người bạn ở Phỉ Thúy Vân Sơn kia sao?”
Cố Gia Nhiên gật đầu, kéo ra một nụ cười không thể nhạt hơn: “Ừ, đừng lo, tôi ổn.”
Đại khái là tin nhắn của Ôn tổng rất có hiệu nghiệm, không tới 6 giờ Cố Gia Nhiên đã về. Vừa về đến nhà nhìn vào trong, quả nhiên Tổng giám đốc đang ở phòng bếp nấu ăn: Không chút lúng túng, rất có tư thái. Ôn Ngôn quay đầu thấy Cố Gia Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, nói: “Tôi có thể nói, tôi chỉ biết làm cá, nếu như cậu muốn ăn no, thì giúp một tay làm thêm hai món.”
Cố Gia Nhiên: “…”
Cá kho, bắp xào thông [1], cà tím nấu thịt, còn có canh sườn, bữa cơm tối này được hai người hợp sức hoàn thành rất có hình có dạng. Đồ ăn lên một lượt, Ôn Ngôn lại đem hai cái ly có chân dài, rót rượu đỏ cho hai người. Cố Gia Nhiên nhịn không được lướt nhìn chai rượu: Tiếng Pháp. Rượu đỏ của Pháp phối với món ăn bình dân Trung Quốc, cách ăn này quả là lần đầu tiên thấy.
[1] Bên mình bắp xào bơ với tôm khô, bên kia xào với hạt thông.
“Ôn tổng hôm nay có chuyện vui?” Cố Gia Nhiên để ý sắc mặt Ôn Ngôn cả đêm nay đều là ung dung thoải mái, xem ra tâm tình không tệ.
Ôn Ngôn gật đầu: “Lần trước đề cập chuyện hợp đồng với cậu.” Sau đó bàn bạc qua lại thật lâu, ngày hôm nay rốt cục cũng ký xong hợp đồng, trong lòng Ôn Ngôn thoải mái đi nhiều. Nhớ tới Cố Gia Nhiên cũng giúp hắn bận rộn, liền quyết định tự mình xuống bếp để bày tỏ lòng cảm kích. Không được hoàn mỹ chính là thời gian gấp rút, hắn quên đến nhà hàng đóng gói mấy món về.
“Thời gian gấp, hơi đơn giản một chút, đừng để ý.” Đang lúc nói chuyện hắn đã giơ ly rượu lên, “Mời cậu, thắt caravat đẹp, đặt nền tảng thành công.”
Cố Gia Nhiên hơi rung nhẹ chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, giơ tay lên: “Kính… Cá kho.”
Ôn Ngôn nói hắn biết làm cá thật sự không phải là nói khoác, sắc hương vị đủ cả, nói là mua cũng không quá đáng. Cố Gia Nhiên nếm thử mấy miếng hiếu kỳ nói: “Ôn tổng anh là thích ăn ở quán cho nên học nấu sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thật ra là mẹ tôi rất thích ăn cá ba tôi làm, miễn là ba tôi rãnh rỗi, liền tự mình xuống bếp nấu cho bà ăn. Thế nhưng ba tôi công việc bận rộn, cả ngày bay tới bay lui, ông ấy liền bắt tôi học món này, để khi ông ấy không ở nhà, tôi có thể làm cho mẹ tôi ăn, chính là như vậy.”
Cố Gia Nhiên có chút bất ngờ: “Chủ tịch và phu nhân thật ân ái.”
Có lẽ là những lời này đụng trúng điểm ngứa, Ôn Ngôn lập tức mở máy hát ra:
“Lam Hải là ba tôi một tay sáng lập cậu cũng biết, cậu biết vì sao thành lập công ty Ảnh thị không? Bởi vì mẹ tôi thích xem điện ảnh.”
“Có một tác giả viết tiểu thuyết gọi là Nghịch Lưu Nhi Thượng [2], người đó có một quyển sách tên ‘Phong Tuyết Thành’, mẹ tôi đặc biệt thích một nam phụ không nhiều đất diễn lắm còn chết trong truyện. Ba tôi liền trực tiếp cho người tìm tác giả, tuyển nam diễn viên tới diễn, còn mời tác giả viết riêng một câu chuyện cho hắn rồi quay thành phim truyền hình, đó chính là ‘Đào Sa Ký’ sau này.
[2] Đi ngược dòng nước
“Thật sự, có đôi khi tôi cũng không chịu nổi, hai người cộng lại cũng hơn 100 tuổi rồi, cũng không phải cái kiểu suốt ngày dính nhau, nhưng mà ha! Hai người bọn họ chỉ cần ở cùng nhau, thì cái bầu không khí cũng làm người ta không chen vào được.”
Ôn Ngôn bình thường cũng không phải là một người thích nói chuyện riêng, có thể tâm tình đêm nay thật sự rất tốt, hắn mới đầy phấn khởi, quả thật không dừng được. Cố Gia Nhiên cũng bị hấp dẫn, cậu nhịn không được dừng đũa, dường như đã đắm chìm trong câu chuyện lý thú này.
Ôn Ngôn nhìn cậu một cái, vòng vo trọng tâm câu chuyện: “Còn cậu? Nhìn dáng vẻ cậu hình như món gì cũng biết làm, cũng rất hiếm thấy.”
Cố Gia Nhiên cúi đầu chuyên tâm róc xương cá: “Tôi ở Anh mấy năm, ăn không quen đồ ăn nơi đó, tự học tự nấu. Lâu ngày, tay nghề cũng xem như luyện ra.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Cậu là ở Anh du học sao? Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của cậu, cậu hình như ở Anh 6, 7 năm! Rất lâu.”
Tay Cố Gia Nhiên dừng lại, cậu nhìn thoáng Ôn Ngôn cực nhanh, lại cúi đầu hàm hồ nói: “Đúng vậy, đến trường, còn có… Một vài chuyện khác.”
Ôn Ngôn không có hỏi cậu “Những chuyện khác” rốt cuộc là chuyện gì. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ưu điểm lớn nhất của người trưởng thành chính là luôn nắm rõ lúc nào nên bảo trì khoảng cách. Đối với Ôn Ngôn mà nói, Cố Gia Nhiên là khách thuê nhà của hắn, hoặc là qua tối hôm nay, miễn cưỡng được xem là một người bạn bình thường.
Mà một người bạn bình thường, cũng chỉ đạt đến giao tình cùng uống ly rượu đỏ.
Đối phương không muốn nói, hắn cũng sẽ không vượt ranh giới.
Buổi tối nằm ở trên giường, Cố Gia Nhiên mất ngủ lần nữa. Cậu lật qua lật lại, nghĩ đến buổi cơm tối, nhớ buổi tối đã nói gì, ở trong đầu chạy qua một lần. Cuối cùng cậu dứt khoát ngồi dậy, kéo ngăn kéo đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng.
Cậu lắc lắc, lạch cách lạch cạch.
Đó là tiếng thuốc va vào thành bình.
Cố Gia Nhiên mở chốt, lấy một viên ra để ở trên tay. Cậu nhìn nó chằm chằm một hồi, sau đó nuốt xuống.
Không biết có phải nguyên nhân là do bữa cơm này hay không, thời gian sau đó, giữa Cố Gia Nhiên và Ôn Ngôn dường như có cái gì đó thay đổi, mà cũng giống như không có gì thay đổi.
Cố Gia Nhiên nếu như kết thúc công việc sớm, thỉnh thoảng sẽ trở về nấu cơm. Đương nhiên, là người thuê nhà, cậu cũng sẽ lịch sự hỏi Ôn Ngôn có muốn ăn cùng hay không. Ôn Ngôn vốn cũng không thích xã giao, cho nên chỉ cần rỗi rãnh, sẽ sẵn sàng vui vẻ trở về ăn cơm. Hai người ở trên bàn cơm cũng nói chuyện phiếm, cổ phiếu đá banh, ngôi sao giải trí, cái gì cũng nói, song, cơ bản đều là Ôn Ngôn nói nhiều, Cố Gia Nhiên nói ít.
Ở chung như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy rất mới mẻ, lại cảm thấy có một chút kỳ diệu.
Nhiều năm như vậy ngoại trừ ba mẹ, bên cạnh hắn chiếm đa phần là công việc. Bạn tri kỉ như Kỷ Tự, bọn họ chơi từ nhỏ đến lớn, đã biết nhau quá rõ, trò chuyện giết thì giờ đương nhiên ăn ý mười phần, có đôi khi một câu không cần phải nói hết, đối phương đã có thể hiểu ý, thoải mái vô cùng.
Mà Cố Gia Nhiên không giống vậy.
Cậu ở trên bàn cơm có chút yên lặng, lúc hắn nói chuyện, cậu rất chuyên tâm. Khi nói tới bất kỳ chủ đề thú vị nào, cậu sẽ ngẩng đầu rất nghiêm túc nhìn hắn, giống như đang hối thúc hắn nói nhanh lên một chút. Cậu là một thính giả rất có tâm. Bởi vì nguyên nhân giao dịch kia, Ôn Ngôn cố ý xem một số phỏng vấn và tác phẩm điện ảnh cùng truyền hình của Cố Gia Nhiên, lại nói, rõ ràng đã debut nhiều năm như vậy, nhưng khí chất quanh người cậu trước sau vẫn ôn nhuận nhã nhặn.
Hoặc có lẽ là, không có chút rung động nào.
Ôn Ngôn luôn cảm thấy cậu không phải như vậy, lại cảm thấy cậu vốn là như vậy. Chỉ là dù thế nào đi nữa, hắn thích lúc đang nói chuyện nhìn thấy trong ánh mắt cậu xuất hiện một chút sốt ruột, một chút xúc động, hoặc là khao khát. Chúng nó giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, lóe lên lấp lánh, đánh trống cổ vũ Ôn Ngôn hắn nói tiếp.
Tuyên truyền vừa up, weibo lập tức sôi trào.
Con cừu nhỏ cici: Vẫn đẹp như thế
Ghost-F: Cảm thấy Tống Tiếu Tiếu cười lên rất ngọt ngào.
Tôi kể chuyện người say: Cảm thấy không có cảm giác CP, chờ xem sao.
Yêu chết Tô Tô: Ngao ngao ngao~, Tiểu Cố em yêu anh, cầu thêm hình!
Ánh sáng nóng rực: # Cố Gia Nhiên ## Tống Tiếu Tiếu ## Gia nhân hành tạo hình#
…
Du Du lướt xem bình luận weibo, chủ yếu chọn mấy cái tốt đọc cho Cố Gia Nhiên nghe. Cố Gia Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi: Cảnh này là nữ chính cùng nữ phụ cãi vả ở công ty, cảnh kết thúc là giữa cậu với nữ phụ. Còn chưa nghỉ được mấy phút, điện thoại bỗng nhiên rung lên, Cố Gia Nhiên mở mắt ra nhìn, là một tin nhắn từ một dãy số xa lạ —
Buổi tối về ăn cơm.
Hẳn là Ôn Ngôn.
Suy cho cùng cũng là chủ nhà, lời ít mà ý nhiều, hơn nữa không cho từ chối.
Cố Gia Nhiên tỉnh táo lại ngay, cậu trở mình vuốt vuốt điện thoại, không biết suy nghĩ cái gì. Du Du vừa thấy bộ dáng này của cậu liền biết nhất định trong lòng cậu có chuyện, dè dặt hỏi: “Cố ca, có muốn uống chút nước không?”
Cố Gia Nhiên thở ra một hơi: “Tôi hôm nay không đi ăn với mọi người được rồi, hẹn bạn.”
Du Du kiên trì hỏi: “Là người bạn ở Phỉ Thúy Vân Sơn kia sao?”
Cố Gia Nhiên gật đầu, kéo ra một nụ cười không thể nhạt hơn: “Ừ, đừng lo, tôi ổn.”
Đại khái là tin nhắn của Ôn tổng rất có hiệu nghiệm, không tới 6 giờ Cố Gia Nhiên đã về. Vừa về đến nhà nhìn vào trong, quả nhiên Tổng giám đốc đang ở phòng bếp nấu ăn: Không chút lúng túng, rất có tư thái. Ôn Ngôn quay đầu thấy Cố Gia Nhiên đứng ở cửa phòng bếp, nói: “Tôi có thể nói, tôi chỉ biết làm cá, nếu như cậu muốn ăn no, thì giúp một tay làm thêm hai món.”
Cố Gia Nhiên: “…”
Cá kho, bắp xào thông [1], cà tím nấu thịt, còn có canh sườn, bữa cơm tối này được hai người hợp sức hoàn thành rất có hình có dạng. Đồ ăn lên một lượt, Ôn Ngôn lại đem hai cái ly có chân dài, rót rượu đỏ cho hai người. Cố Gia Nhiên nhịn không được lướt nhìn chai rượu: Tiếng Pháp. Rượu đỏ của Pháp phối với món ăn bình dân Trung Quốc, cách ăn này quả là lần đầu tiên thấy.
[1] Bên mình bắp xào bơ với tôm khô, bên kia xào với hạt thông.
“Ôn tổng hôm nay có chuyện vui?” Cố Gia Nhiên để ý sắc mặt Ôn Ngôn cả đêm nay đều là ung dung thoải mái, xem ra tâm tình không tệ.
Ôn Ngôn gật đầu: “Lần trước đề cập chuyện hợp đồng với cậu.” Sau đó bàn bạc qua lại thật lâu, ngày hôm nay rốt cục cũng ký xong hợp đồng, trong lòng Ôn Ngôn thoải mái đi nhiều. Nhớ tới Cố Gia Nhiên cũng giúp hắn bận rộn, liền quyết định tự mình xuống bếp để bày tỏ lòng cảm kích. Không được hoàn mỹ chính là thời gian gấp rút, hắn quên đến nhà hàng đóng gói mấy món về.
“Thời gian gấp, hơi đơn giản một chút, đừng để ý.” Đang lúc nói chuyện hắn đã giơ ly rượu lên, “Mời cậu, thắt caravat đẹp, đặt nền tảng thành công.”
Cố Gia Nhiên hơi rung nhẹ chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, giơ tay lên: “Kính… Cá kho.”
Ôn Ngôn nói hắn biết làm cá thật sự không phải là nói khoác, sắc hương vị đủ cả, nói là mua cũng không quá đáng. Cố Gia Nhiên nếm thử mấy miếng hiếu kỳ nói: “Ôn tổng anh là thích ăn ở quán cho nên học nấu sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thật ra là mẹ tôi rất thích ăn cá ba tôi làm, miễn là ba tôi rãnh rỗi, liền tự mình xuống bếp nấu cho bà ăn. Thế nhưng ba tôi công việc bận rộn, cả ngày bay tới bay lui, ông ấy liền bắt tôi học món này, để khi ông ấy không ở nhà, tôi có thể làm cho mẹ tôi ăn, chính là như vậy.”
Cố Gia Nhiên có chút bất ngờ: “Chủ tịch và phu nhân thật ân ái.”
Có lẽ là những lời này đụng trúng điểm ngứa, Ôn Ngôn lập tức mở máy hát ra:
“Lam Hải là ba tôi một tay sáng lập cậu cũng biết, cậu biết vì sao thành lập công ty Ảnh thị không? Bởi vì mẹ tôi thích xem điện ảnh.”
“Có một tác giả viết tiểu thuyết gọi là Nghịch Lưu Nhi Thượng [2], người đó có một quyển sách tên ‘Phong Tuyết Thành’, mẹ tôi đặc biệt thích một nam phụ không nhiều đất diễn lắm còn chết trong truyện. Ba tôi liền trực tiếp cho người tìm tác giả, tuyển nam diễn viên tới diễn, còn mời tác giả viết riêng một câu chuyện cho hắn rồi quay thành phim truyền hình, đó chính là ‘Đào Sa Ký’ sau này.
[2] Đi ngược dòng nước
“Thật sự, có đôi khi tôi cũng không chịu nổi, hai người cộng lại cũng hơn 100 tuổi rồi, cũng không phải cái kiểu suốt ngày dính nhau, nhưng mà ha! Hai người bọn họ chỉ cần ở cùng nhau, thì cái bầu không khí cũng làm người ta không chen vào được.”
Ôn Ngôn bình thường cũng không phải là một người thích nói chuyện riêng, có thể tâm tình đêm nay thật sự rất tốt, hắn mới đầy phấn khởi, quả thật không dừng được. Cố Gia Nhiên cũng bị hấp dẫn, cậu nhịn không được dừng đũa, dường như đã đắm chìm trong câu chuyện lý thú này.
Ôn Ngôn nhìn cậu một cái, vòng vo trọng tâm câu chuyện: “Còn cậu? Nhìn dáng vẻ cậu hình như món gì cũng biết làm, cũng rất hiếm thấy.”
Cố Gia Nhiên cúi đầu chuyên tâm róc xương cá: “Tôi ở Anh mấy năm, ăn không quen đồ ăn nơi đó, tự học tự nấu. Lâu ngày, tay nghề cũng xem như luyện ra.”
Ôn Ngôn gật đầu: “Cậu là ở Anh du học sao? Tôi xem qua hồ sơ cá nhân của cậu, cậu hình như ở Anh 6, 7 năm! Rất lâu.”
Tay Cố Gia Nhiên dừng lại, cậu nhìn thoáng Ôn Ngôn cực nhanh, lại cúi đầu hàm hồ nói: “Đúng vậy, đến trường, còn có… Một vài chuyện khác.”
Ôn Ngôn không có hỏi cậu “Những chuyện khác” rốt cuộc là chuyện gì. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ưu điểm lớn nhất của người trưởng thành chính là luôn nắm rõ lúc nào nên bảo trì khoảng cách. Đối với Ôn Ngôn mà nói, Cố Gia Nhiên là khách thuê nhà của hắn, hoặc là qua tối hôm nay, miễn cưỡng được xem là một người bạn bình thường.
Mà một người bạn bình thường, cũng chỉ đạt đến giao tình cùng uống ly rượu đỏ.
Đối phương không muốn nói, hắn cũng sẽ không vượt ranh giới.
Buổi tối nằm ở trên giường, Cố Gia Nhiên mất ngủ lần nữa. Cậu lật qua lật lại, nghĩ đến buổi cơm tối, nhớ buổi tối đã nói gì, ở trong đầu chạy qua một lần. Cuối cùng cậu dứt khoát ngồi dậy, kéo ngăn kéo đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng.
Cậu lắc lắc, lạch cách lạch cạch.
Đó là tiếng thuốc va vào thành bình.
Cố Gia Nhiên mở chốt, lấy một viên ra để ở trên tay. Cậu nhìn nó chằm chằm một hồi, sau đó nuốt xuống.
Không biết có phải nguyên nhân là do bữa cơm này hay không, thời gian sau đó, giữa Cố Gia Nhiên và Ôn Ngôn dường như có cái gì đó thay đổi, mà cũng giống như không có gì thay đổi.
Cố Gia Nhiên nếu như kết thúc công việc sớm, thỉnh thoảng sẽ trở về nấu cơm. Đương nhiên, là người thuê nhà, cậu cũng sẽ lịch sự hỏi Ôn Ngôn có muốn ăn cùng hay không. Ôn Ngôn vốn cũng không thích xã giao, cho nên chỉ cần rỗi rãnh, sẽ sẵn sàng vui vẻ trở về ăn cơm. Hai người ở trên bàn cơm cũng nói chuyện phiếm, cổ phiếu đá banh, ngôi sao giải trí, cái gì cũng nói, song, cơ bản đều là Ôn Ngôn nói nhiều, Cố Gia Nhiên nói ít.
Ở chung như vậy, Ôn Ngôn cảm thấy rất mới mẻ, lại cảm thấy có một chút kỳ diệu.
Nhiều năm như vậy ngoại trừ ba mẹ, bên cạnh hắn chiếm đa phần là công việc. Bạn tri kỉ như Kỷ Tự, bọn họ chơi từ nhỏ đến lớn, đã biết nhau quá rõ, trò chuyện giết thì giờ đương nhiên ăn ý mười phần, có đôi khi một câu không cần phải nói hết, đối phương đã có thể hiểu ý, thoải mái vô cùng.
Mà Cố Gia Nhiên không giống vậy.
Cậu ở trên bàn cơm có chút yên lặng, lúc hắn nói chuyện, cậu rất chuyên tâm. Khi nói tới bất kỳ chủ đề thú vị nào, cậu sẽ ngẩng đầu rất nghiêm túc nhìn hắn, giống như đang hối thúc hắn nói nhanh lên một chút. Cậu là một thính giả rất có tâm. Bởi vì nguyên nhân giao dịch kia, Ôn Ngôn cố ý xem một số phỏng vấn và tác phẩm điện ảnh cùng truyền hình của Cố Gia Nhiên, lại nói, rõ ràng đã debut nhiều năm như vậy, nhưng khí chất quanh người cậu trước sau vẫn ôn nhuận nhã nhặn.
Hoặc có lẽ là, không có chút rung động nào.
Ôn Ngôn luôn cảm thấy cậu không phải như vậy, lại cảm thấy cậu vốn là như vậy. Chỉ là dù thế nào đi nữa, hắn thích lúc đang nói chuyện nhìn thấy trong ánh mắt cậu xuất hiện một chút sốt ruột, một chút xúc động, hoặc là khao khát. Chúng nó giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, lóe lên lấp lánh, đánh trống cổ vũ Ôn Ngôn hắn nói tiếp.