Cố Gia Nhiên gần đây tránh né Ôn Ngôn.
Từ khi Ôn Ngôn nói câu đó, cả người Cố Gia Nhiên cứ lâm vào trạng thái xoắn xuýt. Một mặt cậu cho rằng Ôn Ngôn lại đang trêu cậu, cậu tuyệt đối không có khả năng nói như thế; mặt khác cậu lại cảm thấy người say rượu không thể dùng lẽ thường để phân tích, ví dụ như cậu từng thấy một diễn viên bình thường rất thích mua quần áo, lúc uống say lại đem toàn bộ vứt vào trong thùng rác. Nói tóm lại, vừa nhớ tới Ôn Ngôn, cậu liền không được tự nhiên các kiểu, nên dứt khoát trốn tránh hắn.
Ôn Ngôn biết cậu nghĩ gì, cũng không lên tiếng, tùy ý cậu. Chủ yếu là hắn cảm thấy bản thân cũng chẳng hiểu tại sao, trêu một lần chưa đủ, lại tiếp tục lừa người ta. Đều là lỗi của Kỷ Tự, nói xằng nói bậy, khiến cho đầu óc hắn cũng không bình thường.
Hai người cứ như thế mà lúng ta lúng túng, cơ bản như trở về trạng thái lúc vừa ở chung.
Mà bên đoàn phim, bởi vì lúc trước mở thêm tổ B, do Phó đạo diễn dẫn đoàn, quay một số cảnh không quan trọng lắm. Hai tổ sau khi quay song song, tiến độ nhanh lên nhiều. Phim rất nhanh đã tới cảnh diễn trong nhà cuối cùng, sau đó đoàn phim sẽ rút khỏi Lam Hải, bắt đầu quay ngoại cảnh.
Kỷ tổng của Lam Hải sáng sớm đã đến, nói là để ăn mừng cao ốc Lam Hải ‘Hơ khô thẻ tre’ [1], công ty mời đoàn phim đi ăn. Suy nghĩ vì còn có dụng cụ quay nặng nề, địa điểm liền quyết định ở nhà hàng nội bộ Lam Hải. Cố Gia Nhiên bởi vì có chút chuyện, phải kéo dài một lúc nữa, kết quả lúc đến nơi phát hiện tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, chờ cậu, để lại chỗ trống là bàn của Ôn Ngôn, chính giữa Mạnh Nguyên và Ôn Ngôn.
[1] Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (Xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
Cố Gia Nhiên có chút do dự.
“Gia Nhiên ca, ở đây!” Tống Tiếu Tiếu tinh mắt, thấy Cố Gia Nhiên dừng bước lại, cho rằng cậu đang tìm chỗ ngồi, liền gọi cậu, chỉ chỗ bên cạnh Mạnh Nguyên. Một tiếng gọi này khiến tất cả mọi người nhìn về phía Cố Gia Nhiên, cậu đành phải nhắm mắt đi tới.
Quá chật chội.
Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, rõ ràng mười người ngồi một bàn không sao, nhưng cậu vừa mới ngồi xuống, đã cảm thấy quá chật chội — cậu thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người Ôn Ngôn, hòa với một chút mùi nước hoa. Cậu có chút bất an di chuyển, cánh tay khó khăn cọ xát áo sơ mi Ôn Ngôn, trong nháy mắt đó Cố Gia Nhiên như bị bỏng, cấp tốc rút về.
Cậu có chút sốt ruột.
Ôn Ngôn, Kỷ Tự, Mạnh Nguyên ba người đang nói chuyện phiếm, Tống Tiếu Tiếu đang nghịch điện thoại, nhà sản xuất phim mới vừa rời khỏi chỗ đi gọi điện thoại… Cố Gia Nhiên cố gắng đem lực chú ý chuyển sang trên người người khác, ý đồ trấn an trái tim tim đập có phần kịch liệt. Nhưng Ôn Ngôn lại giống như không chịu buông tha cậu, trò chuyện bắt đầu sôi nổi lên, nhịn không được khoa tay múa chân. Bả vai, cánh tay, tay, thậm chí bắp đùi dưới đáy bàn, bọn họ nhiều lần tiếp xúc với nhau. Cố Gia Nhiên toàn thân cứng ngắc, đang lúc cậu không biết phải làm sao bây giờ, Mạnh Nguyên bỗng nhiên đem đề tài ném lên người cậu: “Tiểu Cố, cậu trước kia từng ở nước Anh, cậu nói xem, Thiên Nga ở đó thật sự rất quý sao?”
Cái gì?
Đầu óc Cố Gia Nhiên trống rỗng.
Ôn Ngôn cười nhắc nhở: “Đang nói đến bá chủ sông Thames, Thiên Nga trắng.”
Cố Gia Nhiên dường như vẫn không nghe thấy, vẫn không nói chuyện.
Ôn Ngôn thấy sắc mặt cậu có chút không ổn, liền vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”
Cố Gia Nhiên quay đầu nhìn Ôn Ngôn.
Đây là lần đầu tiên cậu ở gần đối phương nhìn rõ ràng như vậy: Bờ môi của hắn là một đường thẳng, nhìn có phần nghiêm túc; mũi hắn vừa cao vừa thẳng; phía trên chân mày của hắn có một nốt ruồi nho nhỏ, đôi mắt của hắn —
Trong đôi mắt của hắn không hề che giấu sự quan tâm, còn có hình ảnh của mình.
Cậu ở trong đôi mắt của Ôn Ngôn.
An toàn biết bao.
Cố Gia Nhiên bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Giống như gánh nặng ngàn cân nào đó trên vai rốt cuộc tìm được điểm dừng chân, cậu có thể tháo gỡ chúng nó đi.
Cậu quay sang cười nói: “Đúng vậy, dù sao Thiên Nga này cũng là nữ vương nước Anh nuôi, có người nói đã từng thấy…” Bầu không khí trên bàn lại nóng lên lần nữa, không có ai chú ý đến vị đóng vai nam chính từng có một phút nho nhỏ mất khống chế. Ôn Ngôn cũng sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, một lần nữa gia nhập câu chuyện.
Rượu qua ba tuần, bầu không khí trên bàn ăn càng sôi nổi.
Cố Gia Nhiên có vết xe đổ, không dám uống nhiều. Nhưng thật sự không lay chuyển được Mạnh Nguyên, khó mà từ chối lời mời rượu một ly lại một ly, uống đối phó một hồi. Không bao lâu, cậu cảm thấy người nóng lên, liền dứt khoát ra ngoài đến phòng vệ sinh rửa tay, cũng không gấp về, đứng ở chỗ rẽ nhà hàng hít thở không khí.
Ôn Ngôn thấy cậu đi ra ngoài lâu rồi mà còn chưa trở về, sợ cậu uống nhiều say, liền đi tìm cậu. Tìm một vòng thì thấy cậu trốn ở một góc đờ ra, nở nụ cười, vừa định lên tiếng, đã thấy Cố Gia Nhiên giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng suỵt một cái. Hắn dừng chân lại, quả nhiên cách một bức tường phòng lưu trữ đồ nghe tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến: “… Chẳng qua là ỷ vào Phương Nguyên… Sư huynh đành nhận xui thôi…”
Chân mày Ôn Ngôn nhíu lại. Hắn thoáng nhìn qua Cố Gia Nhiên, đối phương nghiêng người dựa vào trên tường, hai tay khoanh lại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục, đối phương dường như đang gọi điện thoại cùng người nào đó.
“Anh nên tới hiện trường mà xem, diễn xuất thật sự là vô cùng thê thảm… Em đây nhiều lúc thấy Mạnh đạo muốn chết luôn.”
“… Chờ xem, Tiểu Vương Tử sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để quảng bá…”
“… Cũng đúng, mẹ hắn cũng không tốt lành gì, không phải nói có nhiều chân với đạo diễn sao…”
“Ha ha ha ha… Sư huynh thật tuyệt… Đúng vậy… Lát nữa…”
…
Cho đến khi cuộc điện thoại kết thúc, vui vẻ ngâm nga hát trở lại bàn tiệc, hắn cũng không biết được lời hắn nói đã sớm bị người ta nghe không sót điều gì.
Thành thật mà nói, lúc đó có chút xấu hổ.
Bị ép nghe người khác nói xấu cũng thôi, đã vậy đương sự bị nói xấu còn đứng đối diện. Đến khi đối phương đi xa, Ôn Ngôn nhướng nhướng mày: “Xem ra nhân duyên của cậu không tốt lắm. “
Giờ phút này, Cố Gia Nhiên rất cảm kích Ôn Ngôn. Hắn không nói câu an ủi nào thật sự là quá tốt, đây là thứ hiện tại Cố Gia Nhiên không cần nhất.
“Đại khái người nổi tiếng nhiều thị phi thôi!” Lúc nói câu này, trong mắt Cố Gia Nhiên lộ ra chút mệt mỏi cùng giễu cợt, “Có thuốc lá không?”
Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Tôi nghĩ cậu không hút thuốc lá.” Trong tài liệu rõ ràng nói cậu không hút thuốc lá, trong mấy ngày ở chung với hắn, cũng chưa từng thấy cậu hút thuốc lần nào. Đương nhiên, dù vậy, Ôn Ngôn vẫn đưa cho cậu một điếu thuốc.
Cố Gia Nhiên nhận lấy xoay người dựa lên bệ cửa sổ, châm lửa, nhưng không hút — tay phải của cậu đặt trên cạnh cửa sổ, tay trái vươn ra ngoài cửa sổ, ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy điếu thuốc, khói xám lượn lờ theo luồng gió bay đi.
“Biết hút. Có thời gian tôi rất ỷ lại vào nó.” Giọng Cố Gia Nhiên có chút trầm thấp, như là rơi vào hồi ức.
Ôn Ngôn lẳng lặng nhìn cậu. Người trong giới này, thuận buồm xuôi gió chung quy cũng là lông phượng sừng lân. Đừng thấy minh tinh trên sân khấu vẻ vang, hạ đài, mỗi một người đều mang trong mình một đống hồi ức bất kham phiền muộn. Hắn thấy quá nhiều rồi.
“Anh không hiếu kỳ sao? Tỷ như chuyện của tôi và ba tôi, hoặc chuyện năm đó của ba tôi và mẹ, hoặc là cái gì khác, nếu như anh hỏi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cố Gia Nhiên ngẩng đầu, nghiêng mặt sang nhìn Ôn Ngôn. Khóe mắt của cậu có hơi nhướn lên, lại dường như đo đỏ, nhưng mà bên mép lại chứa đựng một nụ cười.
Cậu đang kích động hắn.
Ôn Ngôn bỗng nhiên ý thức được điểm này. Cậu dường như rất hy vọng hắn có thể giống như lời cậu nói hỏi ra những câu hỏi đó, nhưng mà —
“Nhưng cậu cũng không muốn nói cho tôi biết. “
Đúng vậy, chính là như vậy. Cậu cũng không phải thật sự muốn cởi trần vết thương của mình trước mặt người khác, cậu chỉ là muốn dùng một cách thức để làm khó bản thân, ép buộc bản thân.
Hoặc có lẽ là, lăng trì bản thân.
Tại sao?
Cố Gia Nhiên không nhúc nhích nhìn hắn, Ôn Ngôn cũng nhìn đối phương. Hắn vốn có dáng dấp cao to hơn Cố Gia Nhiên, lần đối mắt này, trái lại có mấy phần giống như đang giằng co.
“Ôn Ngôn.” Cố Gia Nhiên khẽ gọi một tiếng.
Tâm Ôn Ngôn giống như bị lông vũ phất qua, hơi ngứa, có chút mềm mại, lại có chút đau buốt. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Cố Gia Nhiên gọi tên hắn, giọng nói của cậu yếu ớt như bong bóng xà phòng, chỉ cần vừa đụng, sẽ vỡ nát.
Tay Ôn Ngôn nhịn không được nắm lại.
“Cố Gia Nhiên, tôi hy vọng cậu hiểu rõ một việc, mặc kệ khi đó cậu tại sao lại muốn ra giao dịch đó với tôi, lúc này tôi đứng ở đây, là bởi vì tôi xem cậu là bạn. Dù có chuyện gì, tôi đều ở đây. “
Đây là một lời hứa hẹn.
Mặc dù giờ phút này Ôn Ngôn cái gì cũng không biết, nhưng hắn vẫn cho Cố Gia Nhiên một cam kết.
Như gỗ nổi với người sắp chết đuối.
Thật tốt. Thật sự là quá tốt.
Cố Gia Nhiên nhịn không được nghĩ: Có thể gặp được Ôn Ngôn, thật sự là quá tốt.
Từ khi Ôn Ngôn nói câu đó, cả người Cố Gia Nhiên cứ lâm vào trạng thái xoắn xuýt. Một mặt cậu cho rằng Ôn Ngôn lại đang trêu cậu, cậu tuyệt đối không có khả năng nói như thế; mặt khác cậu lại cảm thấy người say rượu không thể dùng lẽ thường để phân tích, ví dụ như cậu từng thấy một diễn viên bình thường rất thích mua quần áo, lúc uống say lại đem toàn bộ vứt vào trong thùng rác. Nói tóm lại, vừa nhớ tới Ôn Ngôn, cậu liền không được tự nhiên các kiểu, nên dứt khoát trốn tránh hắn.
Ôn Ngôn biết cậu nghĩ gì, cũng không lên tiếng, tùy ý cậu. Chủ yếu là hắn cảm thấy bản thân cũng chẳng hiểu tại sao, trêu một lần chưa đủ, lại tiếp tục lừa người ta. Đều là lỗi của Kỷ Tự, nói xằng nói bậy, khiến cho đầu óc hắn cũng không bình thường.
Hai người cứ như thế mà lúng ta lúng túng, cơ bản như trở về trạng thái lúc vừa ở chung.
Mà bên đoàn phim, bởi vì lúc trước mở thêm tổ B, do Phó đạo diễn dẫn đoàn, quay một số cảnh không quan trọng lắm. Hai tổ sau khi quay song song, tiến độ nhanh lên nhiều. Phim rất nhanh đã tới cảnh diễn trong nhà cuối cùng, sau đó đoàn phim sẽ rút khỏi Lam Hải, bắt đầu quay ngoại cảnh.
Kỷ tổng của Lam Hải sáng sớm đã đến, nói là để ăn mừng cao ốc Lam Hải ‘Hơ khô thẻ tre’ [1], công ty mời đoàn phim đi ăn. Suy nghĩ vì còn có dụng cụ quay nặng nề, địa điểm liền quyết định ở nhà hàng nội bộ Lam Hải. Cố Gia Nhiên bởi vì có chút chuyện, phải kéo dài một lúc nữa, kết quả lúc đến nơi phát hiện tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, chờ cậu, để lại chỗ trống là bàn của Ôn Ngôn, chính giữa Mạnh Nguyên và Ôn Ngôn.
[1] Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (Xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
Cố Gia Nhiên có chút do dự.
“Gia Nhiên ca, ở đây!” Tống Tiếu Tiếu tinh mắt, thấy Cố Gia Nhiên dừng bước lại, cho rằng cậu đang tìm chỗ ngồi, liền gọi cậu, chỉ chỗ bên cạnh Mạnh Nguyên. Một tiếng gọi này khiến tất cả mọi người nhìn về phía Cố Gia Nhiên, cậu đành phải nhắm mắt đi tới.
Quá chật chội.
Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, rõ ràng mười người ngồi một bàn không sao, nhưng cậu vừa mới ngồi xuống, đã cảm thấy quá chật chội — cậu thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người Ôn Ngôn, hòa với một chút mùi nước hoa. Cậu có chút bất an di chuyển, cánh tay khó khăn cọ xát áo sơ mi Ôn Ngôn, trong nháy mắt đó Cố Gia Nhiên như bị bỏng, cấp tốc rút về.
Cậu có chút sốt ruột.
Ôn Ngôn, Kỷ Tự, Mạnh Nguyên ba người đang nói chuyện phiếm, Tống Tiếu Tiếu đang nghịch điện thoại, nhà sản xuất phim mới vừa rời khỏi chỗ đi gọi điện thoại… Cố Gia Nhiên cố gắng đem lực chú ý chuyển sang trên người người khác, ý đồ trấn an trái tim tim đập có phần kịch liệt. Nhưng Ôn Ngôn lại giống như không chịu buông tha cậu, trò chuyện bắt đầu sôi nổi lên, nhịn không được khoa tay múa chân. Bả vai, cánh tay, tay, thậm chí bắp đùi dưới đáy bàn, bọn họ nhiều lần tiếp xúc với nhau. Cố Gia Nhiên toàn thân cứng ngắc, đang lúc cậu không biết phải làm sao bây giờ, Mạnh Nguyên bỗng nhiên đem đề tài ném lên người cậu: “Tiểu Cố, cậu trước kia từng ở nước Anh, cậu nói xem, Thiên Nga ở đó thật sự rất quý sao?”
Cái gì?
Đầu óc Cố Gia Nhiên trống rỗng.
Ôn Ngôn cười nhắc nhở: “Đang nói đến bá chủ sông Thames, Thiên Nga trắng.”
Cố Gia Nhiên dường như vẫn không nghe thấy, vẫn không nói chuyện.
Ôn Ngôn thấy sắc mặt cậu có chút không ổn, liền vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Thân thể không khỏe sao?”
Cố Gia Nhiên quay đầu nhìn Ôn Ngôn.
Đây là lần đầu tiên cậu ở gần đối phương nhìn rõ ràng như vậy: Bờ môi của hắn là một đường thẳng, nhìn có phần nghiêm túc; mũi hắn vừa cao vừa thẳng; phía trên chân mày của hắn có một nốt ruồi nho nhỏ, đôi mắt của hắn —
Trong đôi mắt của hắn không hề che giấu sự quan tâm, còn có hình ảnh của mình.
Cậu ở trong đôi mắt của Ôn Ngôn.
An toàn biết bao.
Cố Gia Nhiên bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Giống như gánh nặng ngàn cân nào đó trên vai rốt cuộc tìm được điểm dừng chân, cậu có thể tháo gỡ chúng nó đi.
Cậu quay sang cười nói: “Đúng vậy, dù sao Thiên Nga này cũng là nữ vương nước Anh nuôi, có người nói đã từng thấy…” Bầu không khí trên bàn lại nóng lên lần nữa, không có ai chú ý đến vị đóng vai nam chính từng có một phút nho nhỏ mất khống chế. Ôn Ngôn cũng sửng sốt một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần, một lần nữa gia nhập câu chuyện.
Rượu qua ba tuần, bầu không khí trên bàn ăn càng sôi nổi.
Cố Gia Nhiên có vết xe đổ, không dám uống nhiều. Nhưng thật sự không lay chuyển được Mạnh Nguyên, khó mà từ chối lời mời rượu một ly lại một ly, uống đối phó một hồi. Không bao lâu, cậu cảm thấy người nóng lên, liền dứt khoát ra ngoài đến phòng vệ sinh rửa tay, cũng không gấp về, đứng ở chỗ rẽ nhà hàng hít thở không khí.
Ôn Ngôn thấy cậu đi ra ngoài lâu rồi mà còn chưa trở về, sợ cậu uống nhiều say, liền đi tìm cậu. Tìm một vòng thì thấy cậu trốn ở một góc đờ ra, nở nụ cười, vừa định lên tiếng, đã thấy Cố Gia Nhiên giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng suỵt một cái. Hắn dừng chân lại, quả nhiên cách một bức tường phòng lưu trữ đồ nghe tiếng nói chuyện đứt quãng truyền đến: “… Chẳng qua là ỷ vào Phương Nguyên… Sư huynh đành nhận xui thôi…”
Chân mày Ôn Ngôn nhíu lại. Hắn thoáng nhìn qua Cố Gia Nhiên, đối phương nghiêng người dựa vào trên tường, hai tay khoanh lại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Cuộc đối thoại vẫn còn tiếp tục, đối phương dường như đang gọi điện thoại cùng người nào đó.
“Anh nên tới hiện trường mà xem, diễn xuất thật sự là vô cùng thê thảm… Em đây nhiều lúc thấy Mạnh đạo muốn chết luôn.”
“… Chờ xem, Tiểu Vương Tử sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để quảng bá…”
“… Cũng đúng, mẹ hắn cũng không tốt lành gì, không phải nói có nhiều chân với đạo diễn sao…”
“Ha ha ha ha… Sư huynh thật tuyệt… Đúng vậy… Lát nữa…”
…
Cho đến khi cuộc điện thoại kết thúc, vui vẻ ngâm nga hát trở lại bàn tiệc, hắn cũng không biết được lời hắn nói đã sớm bị người ta nghe không sót điều gì.
Thành thật mà nói, lúc đó có chút xấu hổ.
Bị ép nghe người khác nói xấu cũng thôi, đã vậy đương sự bị nói xấu còn đứng đối diện. Đến khi đối phương đi xa, Ôn Ngôn nhướng nhướng mày: “Xem ra nhân duyên của cậu không tốt lắm. “
Giờ phút này, Cố Gia Nhiên rất cảm kích Ôn Ngôn. Hắn không nói câu an ủi nào thật sự là quá tốt, đây là thứ hiện tại Cố Gia Nhiên không cần nhất.
“Đại khái người nổi tiếng nhiều thị phi thôi!” Lúc nói câu này, trong mắt Cố Gia Nhiên lộ ra chút mệt mỏi cùng giễu cợt, “Có thuốc lá không?”
Ôn Ngôn có chút bất ngờ: “Tôi nghĩ cậu không hút thuốc lá.” Trong tài liệu rõ ràng nói cậu không hút thuốc lá, trong mấy ngày ở chung với hắn, cũng chưa từng thấy cậu hút thuốc lần nào. Đương nhiên, dù vậy, Ôn Ngôn vẫn đưa cho cậu một điếu thuốc.
Cố Gia Nhiên nhận lấy xoay người dựa lên bệ cửa sổ, châm lửa, nhưng không hút — tay phải của cậu đặt trên cạnh cửa sổ, tay trái vươn ra ngoài cửa sổ, ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy điếu thuốc, khói xám lượn lờ theo luồng gió bay đi.
“Biết hút. Có thời gian tôi rất ỷ lại vào nó.” Giọng Cố Gia Nhiên có chút trầm thấp, như là rơi vào hồi ức.
Ôn Ngôn lẳng lặng nhìn cậu. Người trong giới này, thuận buồm xuôi gió chung quy cũng là lông phượng sừng lân. Đừng thấy minh tinh trên sân khấu vẻ vang, hạ đài, mỗi một người đều mang trong mình một đống hồi ức bất kham phiền muộn. Hắn thấy quá nhiều rồi.
“Anh không hiếu kỳ sao? Tỷ như chuyện của tôi và ba tôi, hoặc chuyện năm đó của ba tôi và mẹ, hoặc là cái gì khác, nếu như anh hỏi, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Cố Gia Nhiên ngẩng đầu, nghiêng mặt sang nhìn Ôn Ngôn. Khóe mắt của cậu có hơi nhướn lên, lại dường như đo đỏ, nhưng mà bên mép lại chứa đựng một nụ cười.
Cậu đang kích động hắn.
Ôn Ngôn bỗng nhiên ý thức được điểm này. Cậu dường như rất hy vọng hắn có thể giống như lời cậu nói hỏi ra những câu hỏi đó, nhưng mà —
“Nhưng cậu cũng không muốn nói cho tôi biết. “
Đúng vậy, chính là như vậy. Cậu cũng không phải thật sự muốn cởi trần vết thương của mình trước mặt người khác, cậu chỉ là muốn dùng một cách thức để làm khó bản thân, ép buộc bản thân.
Hoặc có lẽ là, lăng trì bản thân.
Tại sao?
Cố Gia Nhiên không nhúc nhích nhìn hắn, Ôn Ngôn cũng nhìn đối phương. Hắn vốn có dáng dấp cao to hơn Cố Gia Nhiên, lần đối mắt này, trái lại có mấy phần giống như đang giằng co.
“Ôn Ngôn.” Cố Gia Nhiên khẽ gọi một tiếng.
Tâm Ôn Ngôn giống như bị lông vũ phất qua, hơi ngứa, có chút mềm mại, lại có chút đau buốt. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Cố Gia Nhiên gọi tên hắn, giọng nói của cậu yếu ớt như bong bóng xà phòng, chỉ cần vừa đụng, sẽ vỡ nát.
Tay Ôn Ngôn nhịn không được nắm lại.
“Cố Gia Nhiên, tôi hy vọng cậu hiểu rõ một việc, mặc kệ khi đó cậu tại sao lại muốn ra giao dịch đó với tôi, lúc này tôi đứng ở đây, là bởi vì tôi xem cậu là bạn. Dù có chuyện gì, tôi đều ở đây. “
Đây là một lời hứa hẹn.
Mặc dù giờ phút này Ôn Ngôn cái gì cũng không biết, nhưng hắn vẫn cho Cố Gia Nhiên một cam kết.
Như gỗ nổi với người sắp chết đuối.
Thật tốt. Thật sự là quá tốt.
Cố Gia Nhiên nhịn không được nghĩ: Có thể gặp được Ôn Ngôn, thật sự là quá tốt.