Cầu Tam nương sao có thể ngủ được, nằm trong xe cảm thấy vô cùng bực mình. Một khu đất rộng lớn như vậy, lại không không thể trồng trọt kinh doanh cái gì. Nằm khó chịu, ngồi dậy gảy bàn tính cũng không cảm thấy hứng thú. Chung quy không thể trách phụ thân, nên đành phải đem trách nhiệm đổ lên đầu Trương thị, trong lòng suy nghĩ, nếu bà ta ngay cả một cửa hàng tơ lụa cũng không chịu cho, phụ thân đâu đến nỗi giao cho nàng khế đất vô dụng này.
Nàng bực bội chờ đợi, căn bản không có nhẫn nại, vài lần hỏi Tiểu Y ở bên ngoài xem người đã về chưa.
Hỏi vài lần đều nhận được đáp án phủ định, cuối cùng Cầu Tam nương vén rèm cửa nói với Tiểu Y, “Nói là để ta nhắm mắt một chút trước khi ta ngủ sẽ trở lại. Mà bây giờ mơ cũng mơ xong rồi, người đâu?”
Tiểu Y vô tội nhìn Cầu Tam nương, một chữ không nói. Phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ nói, tiểu thư ngài nói dối, ngài nằm một lát lại ngồi một lát, căn bản không ngủ sao
Cho nên, im lặng là tốt nhất.
“Đi bao lâu rồi?” Không có người đáp lại không có nghĩa là Cầu Tam nương cứ thế bỏ qua.
Chuyện này có thể đáp. Tiểu Y ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, đánh giá một chút, đáp: “Nửa canh giờ.”
“Nàng ta định ở đó ăn cơm trưa rồi mới trở về thì phải.” Cầu Tam nương nói đến cơm lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, cũng không còn sức lực tiếp tục phê phán nữa, kéo túi vải hai quai của Mặc Tử, lấy ra hai hộp điểm tâm, “Tiểu Y, ngươi cũng ăn một chút đi.”
Tiểu Y vào trong xe, Cầu Tam nương đem điểm tâm chia làm hai phần, một phần cho Tiểu Y, nhưng nàng không nhận.
“Sao thế? Không phải ngươi thích ăn ngọt sao?” Cầu Tam nương kỳ quái.
“Mặc Tử cũng chưa ăn gì.” Tiểu Y trả lời như vậy.
Cầu Tam nương cong miệng, “Ai biết. Bản lĩnh của nàng ta lớn như vậy, chưa biết chừng đã bắt được thỏ ở trong bụi cỏ, nướng ăn no rồi cũng nên. Ngươi thương nàng ta, thì để lại phần của mình cho nàng.”
Tiểu Y rất hiểu tính tình của tiểu thư nhà mình, khi đói bụng sẽ chẳng để ý lời nói, vì thế yên lặng đem phần của mình san ra một nửa.
Cầu Tam nương nhìn động tác của Tiểu Y, bỏ một chiếc bánh hạt vừng vào bên trong, cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người ăn sắp xong, thì nghe thấy Tiểu Y nói một câu: “Đã trở lại”, sau đó lập tức chui ra khỏi xe. Chốc lát nghe thấy giọng nói của Mặc Tử, là phái phu xe đến trong thôn chờ một chút.
Cầu Tam nương nghĩ thầm, đuổi phu xe đi như thế, chẳng lẽ thật sự nhặt được bảo vật? Nhấc tay vén rèm cửa, khom người từ bên trong đi ra, lúc này chân cũng đặt xuống đất. Đến khi nhìn lại ngoại trừ Mặc Tử còn có một một già một trẻ. Thì ra Hồng Du ao này cũng có người ở.
Mặc Tử thấy phu xe đi xa, mới nói với Cầu Đại Đông, “Đông bá, đây là chủ nhân hiện tại của Hồng Du ao.” Vấn đề giới tính của Cầu Tam nương sẽ do Cầu Tam nương quyết định có nói hay không, nàng không muốn nhiều lời.
Cầu Đại Đông vội vàng buông Nữu Nữu ra, kéo đứa nhỏ cùng nhau dập đầu trước Cầu Tam nương.
“Sao lại thế này?” Cầu Tam nương không hiểu được.
“Tổ tiên của lão bá này là do Cầu gia để lại trông giữ Hồng Du ao, tên lão bá là Cầu Đại Đông. Đây là cháu gái của lão bá, tên Nữu Nữu. Hai người hiện tại đang ở nhà đá gần bờ sông.” Mặc Tử đứng ở một bên giải thích.
“Hiện tại Hồng Du ao chỉ có hai ông cháu các ngươi thôi sao? Con trai và con dâu của ngươi đâu?” Cầu Tam nương không ngờ lão tổ tông còn để lại gia phó ở đây. Có điều như vậy cũng tốt, có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện.
“Việc này ——” Cầu Đại Đông ấp a ấp úng, ánh mắt dừng lại ở trên người Nữu Nữu.bg-ssp-{height:px}
Mặc Tử nhận ra được điều này. Trong lòng biết lão nhân không muốn cháu gái nghe thấy chuyện có liên quan đến cha mẹ, cho nên bảo Tiểu Y đưa Nữu Nữu đi lấy điểm tâm ăn.
“Hồi bẩm thiếu gia, Nữu Nữu không phải cháu gái ruột của ta, là vài năm trước có người bỏ lại trên đường, được ta nhặt trở về.” Cầu Đại Đông vẫn đang quỳ, “Không dám giấu giếm chủ nhân, ta cũng là con nuôi của cha mẹ ta.”
Nhưng hắn vẫn trung thành canh giữ ở nơi có thể cả đời không thấy được chủ nhân, thậm chí có thể nói căn bản không phải là chủ nhân của hắn.
Mặc Tử không biết, trên đời thực sự có người thành thật như vậy, vì lời của cha mẹ và tổ tông mà cẩn thận tỉ mỉ chấp hành, chưa bao giờ suy nghĩ đến cuộc sống của mình vốn có thể khác đi.
“Đông bá, xin đứng lên đi.” Ngay cả Cầu Tam nương vốn luôn khôn khéo cũng cảm thán hiếu nghĩa của vị lão bá này, nàng vốn không quá tin tưởng thân phận thật sự của đối phương, những nghe xong những lời này thì không thể tiếp tục nghi ngờ nữa, vội vàng nâng người dậy.
Có ai cam nguyện làm nô bộc?
Cầu Đại Đông chưa từng nghĩ có ngày hôm nay, một mắt tang thương ẩm ướt, dùng tay áo lau đi, nghẹn ngào nói, “Sau khi tổ tiên của tiểu nhân qua đời, những đời còn lại của nhà tiểu nhân chưa có người nào gặp mặt chủ nhân, nay ta có thể gặp được, nói vậy bọn họ ở dưới cửu tuyền cũng rất vui mừng. Không biết lần này thiếu gia định ở kinh thành lâu dài, hay chuẩn bị phải đi?”
“Đông bá, ngươi không cần gọi ta là thiếu gia.” Cầu Tam nương liếc mắt nhìn Mặc Tử. Đuổi khéo phu xe đi, là để nàng thừa nhận thân phận nữ nhi đi?
Mặc Tử cũng nhìn lại Cầu Tam nương, mỉm cười.
“Thế… thế phải gọi là gì?” Cầu Đại Đông khó hiểu.
“Khế đất của Hồng Du ao đã được phụ thân chuyển cho ta làm của hồi môn, ngươi gọi ta là tiểu thư là được.” Cầu Tam nương thu ánh mắt lại, cười cười với Cầu Đại Đông.
“Tiểu… Tiểu thư?” Cừu Đại Đông lắp bắp, “Nhưng… nhưng đây là tổ nghiệp!”
Từ xưa đến nay tổ nghiệp chỉ truyền cho nam không truyền nữ.
“Trước kia là tổ nghiệp, hiện tại là của hồi môn.” Mặc Tử bổ sung, “Đông bá, ngài và cháu gái của ngài nay cũng trở thành của hồi môn của cô nương chúng ta. Hiện tại cô nương được gả lên kinh thành, các ngươi xem như có chỗ dựa.” Nếu người ta đã không có ý muốn tự do, vậy thì đi theo Cầu Tam nương cũng không tệ.
“Nói nơi này là tổ nghiệp, nhưng ta lại thấy chỉ là một mảnh đất hoang phế, không gây dựng được nghề nghiệp gì. Đông bá, Hồng Du ao này vốn dùng để làm gì? Điền trang hay là ngư trường?” Cầu Tam nương hỏi vấn đề mà nàng và Mặc Tử cảm thấy tò mò nhất.
Từ sâu trong nhận thức của Cầu Đại Đông chính là chủ nhân nói cái gì sẽ là cái đó. Tổ nghiệp biến thành của hồi môn, hắn cũng chỉ có thể nghe theo. Khi nghe thấy câu hỏi của Cầu Tam nương, hắn có hơi sửng sốt một chút.
“Cô nương không biết sao? Hồng Du ao không thể trồng hoa mầu, nước sông chảy xiết cũng không thể đánh bắt cá. Tổ tổ tổ…” Không không rõ là vị nào, hơn nữa Cầu Đại Đông: “Có lẽ là ông tổ của cô nương, năm đó từng ở chỗ này mở một bãi thuyền nho nhỏ, chuyên tạo thuyền bắt cá cho người ta và loại thuyền nhỏ. Bởi vì tay nghề tốt, sản xuất thuyền vừa bền lại chạy nhanh nên làm ăn khá phát đạt. Sau đó kinh thành rối loạn, chủ nhân mới dẫn toàn bộ người nhà về phía nam. Sau này có gửi thư đến, nói con cháu của chủ nhân không muốn tiếp quản chuyện làm ăn của bãi thuyền, muốn tổ tiên của tiểu nhân ở lại nơi này canh giữ, sợ tương lai Cầu thị có gặp tai nạn gì, vẫn còn của làm vốn ban đầu.”
Mặc Tử nghe Đông bá kể lại, sắc mặt trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại phập phồng.
Bãi thuyền? Hồng Du ao này có địa hình bên trên cao, ở giữa có ao lớn, mặt sông rộng rãi, sông chia khúc, có những vùng sông mớm hẳn vào đất liền tạo nên hình vịnh nhỏ, đừng nói là tạo thuyền nhỏ, cho dù muốn tạo thuyền vượt biển cũng hoàn toàn khả thi.
Nơi này, quả thực chính là một địa phương hoàn mỹ để tạo bãi thuyền. Ấy thế mà nàng lại không nghĩ ra.