Trời bắt đầu sáng.
Tiêu Tam mệt mỏi.
Người không biết còn cho rằng hắn ôm mỹ nhân triền miên một đêm. Tuy rằng trước đây hắn đã từng có hai lần động phòng cũng không có gì mới mẻ. Nhưng lần này thật sự là, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Trước mặt hắn chính là tân nương tử. Mặc dù trước khi cưới hắn đã quyết định cùng người này bảo trì quan hệ kính nhau như khách, nhưng không thể không thừa nhận, Cầu Tam nương này thật sự là mỹ nhân hiếm thấy. Nhìn dung nhan kiều diễm của nàng, trong đầu lại không tự giác mà hiện lên vài câu thơ —— Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết.
Cũng may, hắn không phải kẻ gặp sắc quên mình, chỉ là nhìn thấy cảnh đẹp ý vui quá mức cho nên quên mất biểu tình lạnh lùng vốn định, biến thành hoàn cảnh như hiện nay.
Hoàn cảnh thế nào?
Mí mắt như muốn sụp xuống, đầu nặng đến nỗi phải dùng tay chống, nhưng trên mặt mỉm cười, suy nghĩ sinh động. Cũng bởi vì một bàn cờ này đã hạ mấy canh giờ.
Cầu Tam nương là con gái thương gia. Cầu thị ở Lạc Châu là thương hộ nổi danh. Cửa hôn sự này, phụ mẫu hắn có vẻ không vừa ý lắm, hắn cũng không vừa ý. Bởi vậy hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp đón một nữ tử khôn khéo đến tục tằng, lại không ngờ nữ tử này chẳng những xinh đẹp như thiên tiên, lại có kỳ nghệ không thể xem thường.
Nữ tử biết chơi cờ không nhiều lắm, nữ tử chơi cờ giỏi lại vô cùng hiếm có.
Cho dù hắn thừa nhận vị thê tử mới này của hắn tài nghệ cao siêu, nhưng cũng không cho rằng mình sẽ thua nàng. Nhưng bất ngờ là, nàng kiên trì thật sự lâu, không chịu nhận thua cho dù có những lúc thế trận gần như nằm trong tay hắn. Mà hắn, cũng không thể lấy ưu thế áp đảo mà thắng nhanh nàng, từ chênh lệch bốn quân cờ, cho tới bây giờ chỉ có lại hai quân cờ, nghĩ rằng ván cờ đã trở thành trò chơi điền vào ô vuông, không ngờ đối phương lại còn có thể chuyển từ bại sang công kích hắn.
Rất thú vị.
Đối thủ lại là một đại mỹ nhân, khiến cho cuộc chiến giữa hai quân cờ màu đen trắng càng thêm sinh động so với dĩ vãng. Khó trách, Nhị ca và lão huynh Thạch Lỗi đều nói hắn có diễm phúc. Cũng đúng, lấy tiếng xấu bỏ hai thê tử liên tiếp của mình, mà hắn còn có thể lấy được nữ tử mỹ mạo tài năng thế này, thật sự là diễm phúc.
Muốn uống trà tỉnh táo tinh thần, phát hiện trà trong chén đã có chút nguội. Nhưng rõ ràng khi hắn vừa đặt quân cờ xuống vẫn còn nóng. Hay là chính hắn đã không phân biệt rõ ràng được nữa.
“Tam nương, nàng còn muốn nghĩ bao lâu nữa?” Ván cờ này, nàng đã không cần suy nghĩ nữa, trực tiếp nhận thua là được rồi. Tiêu Tam muốn đả kích nàng.
Nhưng, không có người đáp lại hắn.
Đầu ngón tay của hắn rời khỏi chén trà, giương mắt cẩn thận nhìn lại, không khỏi có chút buồn cười.
Tân nương tử của hắn nâng tay chống quai hàm, đặt khuỷu tay lên một góc bàn, tóc đen như mực buông xuống, hai mắt tuy rằng vẫn hơi hé, nhưng thật ra đã ngủ sâu. Hô hấp nhẹ như lông chim, tư thế lại giống con mèo nhỏ.
Hắn đứng dậy, tiến lên hai bước, lại lui một bước, tư thế ngủ của mỹ nhân như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy vui thích, có điều nếu duy trì tư thế này, khi tỉnh dậy có lẽ xương sống sẽ rất khó chịu. Nhưng nếu ôm giai nhân lên trên giường, lại không phù hợp với ý tưởng ban đầu của hắn. Bởi vậy, hắn chần chừ một lát, cánh tay duỗi ra lại thu về.
“Cô gia.”
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng gọi.
Tiêu Tam nghiêng mặt nhìn lại, hai nha đầu hồi môn của Tam nương bước vào, đã không phải Bạch Hà, Lục Cúc lúc trước.
Trong đó một nha đầu dáng người yểu điệu, đầu cúi khiến cho người ta không nhìn rõ ngũ quan nói, “Cô gia cần phải đổi trà sao?”
Đám nha đầu này cũng bận bịu mấy canh giờ tới nay, ăn khuya, điểm tâm, trà nước chưa từng gián đoạn, còn có nha đầu không cẩn thận đánh vỡ đồ sứ, vụn sứ bắn tung tóe, đảo mắt trời đã sắp sáng rồi. Nếu hắn nhớ không lầm, mỗi lần bọn họ đều mời hai người ra gian ngoài, hắn còn cho rằng Cầu Tam nương bảo bọn nha đầu vụng trộm đổi quân cờ. Có điều, nếu nha đầu cũng hiểu được cách thức chơi cờ, Cầu Tam nương này thật sự là khó lường.
Bọn nha đầu có thể thay ca, lúc trước khi tiếp khách hắn cũng uống rượu, cho nên choáng váng không để ý kĩ được bàn cờ. Mà sau đó uống trà vào, càng uống lại càng tỉnh.
“Giờ nào rồi?” Tiêu Tam nhìn sắc trời, hỏi.
“Giờ Mão rồi [ -h sáng].” Một hồi nữa sẽ đến giờ ăn điểm tâm. Mặc Tử cho rằng đây là thời khắc mấu chốt, vì một năm tự do sớm, nàng tuyệt đối phải bảo vệ cẩn thận, không thể để cho người ta “sau khi chơi cờ mà loạn tính”.
“Trễ như vậy… sớm?” Sớm hay muộn cũng không phân rõ, Tiêu Tam quyết định ở trước mặt nha đầu của nương tử biểu hiện chút phong độ, duỗi tay ôm lấy Cầu Tam nương, “Nãi nãi của các ngươi ngủ thật đúng lúc, vốn ta đã sắp thắng.”
“Cô gia, cẩn thận tay của cô nương ” Mặc Tử vội vàng hô một tiếng.
Tiêu Tam còn không hiểu ý của Mặc Tử, lại thấy Cầu Tam nương ở trong lòng hắn đột nhiên vung tay lên, đánh trúng đầu hắn. Hắn vội vàng lui lại, mà một nha đầu khác nãy giờ không nói lời nào, vừa vặn thay thế vị trí đứng của hắn.
“Tiểu Y, ngươi ôm cô nương lên giường đi.” Mặc Tử phân phó nha đầu kia.
Tiêu Tam thấy Tiểu Y nhẹ nhàng ôm lấy Cầu Tam nương, đặt lên trên giường, còn thay nàng đắp chăn kín mít. Cầu Tam nương lại vung tay lên, có điều nha đầu kia thân mình linh hoạt, hai lần đều tránh thoát được.
“Tướng ngủ của nãi nãi nhà các ngươi cũng thật hoạt bát.” Tiêu Tam đã hiểu được vì sao Mặc Tử nhắc nhở hắn chú ý.
“Chỉ là khi cô nương ngủ, không thích có người di chuyển nàng.” Mặc Tử cúi đầu, trong lòng lại cười lớn. Cầu Tam nương tám phần là giả bộ ngủ, bằng không sao có thể ăn ý với nàng như vậy. Nàng vừa kêu cẩn thận, đã lập tức đập vào đầu Tiêu Tam một cái? “Mặc Tử thay cô nương xin lỗi cô gia. Cô gia không bị đau chứ?”
Sao có thể không đau? Nhưng Tiêu Tam là nam nhân, tuy rằng không thích võ công, nhưng đều sĩ diện, nói không đau, lại đi đến bên giường, thấy tay chân Cầu Tam nương thò ra khỏi chăn, chiếm hơn nửa cái giường.
“Khi nãi nãi của các ngươi ở nhà, cũng ngủ như vậy sao?” Bá đạo, không cho phép người nào nằm cùng như vậy?bg-ssp-{height:px}
“Cô gia, điều này sao có thể? Là vừa rồi Tiểu Y đặt cô nương lên giường không chú ý. Chi bằng để Mặc Tử thu tay của cô nương lại?” Mặc Tử giả bộ muốn tiến lên, miệng lại nói: “Chỉ sợ làm cô nương tỉnh giấc. Cùng lắm chỉ có thể ngủ nửa canh giờ, còn phải đi thỉnh an trưởng bối nữa.”
Tiêu Tam nghe Mặc Tử lầm bẩm, nghĩ cũng đúng, đành nói: “Thôi thôi, đừng đánh thức nàng, ta ngủ ở phòng cách vách là được.”
“Cô gia, chuyện này sao có thể? Đêm tân hôn đầu tiên, ngài lại ngủ ở phòng khác, rơi vào tai Vương gia Vương phi…” Mặc Tử tỏ vẻ vô cùng khó xử.
“Thế phải làm sao? Chẳng lẽ muốn ta ngủ trên đất?” Tiêu Tam nghĩ thầm, ngay từ đầu đã không đủ lạnh lùng, hiện tại giả bộ ác nhân không biết có kịp hay không?
“Ở gian ngoài có giường nhỏ, Mặc Tử sẽ bảo Tiểu Y đi trải chăn đệm, nếu cô gia có thể chấp nhận ——” đầu hơi cúi xuống, thị giác mười lăm độ, che giấu toàn bộ ý cười nơi đáy mắt.
Tiêu Tam không muốn thỏa thuận, đang định phất tay áo mà đi lại thấy nha đầu kêu Mặc Tử đi về phía bàn cờ, đem những quân cờ còn lại trong khay gỗ lấy ra, bắt đầu tính toán quân cờ trắng đen trên bàn cờ.
“Ngươi làm cái gì thế?” Chuyện phất tay áo rời đi có thể chờ một chút, nhưng thắng thua trên bàn cờ liên quan đến thanh danh của Tiêu đại tài tử.
“Cô gia vừa nói thắng cô nương chúng ta, nhưng Mặc Tử thấy hai màu trắng đen cũng không khác biệt lắm. Cô nương chơi cờ rất ít khi thua, Mặc Tử muốn đếm kĩ một chút, tránh cho khi cô nương tỉnh lại, lại không tin lời nói của Mặc Tử.” Có thể chơi cờ đến hừng đông với Tiêu Tam, hiển nhiên là Cầu Tam nương không chịu thua kém. Mà hiện tại muốn đạt được yêu cầu của nàng, không để cho Tiêu Tam phất tay áo rời đi, chỉ có thể do Mặc Tử tiếp tục kéo dài.
Tiêu Tam nghe thấy thế, nghĩ thầm: rốt cuộc vẫn là nha đầu hồi môn, giúp tiểu thư không giúp cô gia, chẳng những không tin lời nói của hắn, còn muốn chứng minh là Cầu Tam nương thắng, cho nên hắn lên tiếng: “Chờ một chút.”
Mặc Tử cầm lấy một quân cờ đen ở trong tay, quay lại mỉm cười, ánh nến ở phía sau nàng.
Tiêu Tam có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ, lại bởi vì người đứng ngược bóng mà không nhìn rõ lắm.
Tiêu Tam nhìn Mặc Tử không chân thật, nhưng Mặc Tử lại có thể nhìn rõ ràng diện mạo của Tiêu Tam. Lục Cúc nói không sai, bộ dạng của người này không tệ, mày kiếm mắt sáng mũi cao, trong nét mặt có cuồng khí của thư sinh, lại trời sinh hào hoa phú quý. Cách nhíu mày, mở miệng, đều là dáng vẻ quật cường bất khuất của Tiêu gia.
“Cô gia, ta sẽ công bằng. Đen là đen, trắng là trắng, nếu đếm không đúng, ngài có thể tự mình đếm lại.” Nàng hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của người nào đó.
Tiêu Tam còn không thừa nhận, “Ta làm sao mà biết được ngươi có tiện tay nhặt một quân trắng bỏ vào hay không?”
Mặc Tử che miệng cười, “Cô gia, nếu không ta đem toàn bộ bàn cờ ra ngoài đếm, những quân cờ còn lại để ở trong phòng này, thế nào?”
“Cũng được, không nên làm ầm ỹ nãi nãi của các ngươi.” Tiêu Tam giống như sợ Mặc Tử gian lận, vẫn nhìn chằm chằm hai tay nàng.
Hai người cùng bước ra gian ngoài.
Tiểu Y ôm hai cái chăn ra, trải lên giường nhỏ.
Tiêu Tam nhìn thấy, nhưng cũng không nói cái gì, nghe Mặc Tử đếm từng quân cờ.
“Màu trắng hơn một quân.” Mặc Tử lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc, chỉ một quân cờ nữa là cô nương sẽ hòa. Cô gia, nếu cô nương không ngủ quên, ván cờ này cũng chưa chắc là nàng thua.”
“Nha đầu như ngươi tất nhiên là không hiểu quy tắc chơi cờ. Nếu nãi nãi của các ngươi không ngủ, sẽ thua càng nhiều.” Tiêu Tam cũng không ngờ Cầu Tam nương có thể rút lại thế trận như thế, kỳ nghệ của nữ tử này thật khó lường, nhưng ngoài miệng hắn vẫn không chịu yếu thế.
Mặc Tử cũng không tranh cãi với Tiêu Tam, nhiều quân cờ như vậy đếm hai lần, đã có thể nhìn thấy mặt trời mọc, “Cô gia vẫn nên nghỉ ngơi đi, một lát nữa mặt trời sẽ mọc.”
Tiêu Tam vừa nhìn ra ngoài trời, thấy quả thật như thế, cũng không ép buộc gì nữa, giữ nguyên quần áo nằm lên trên giường nhỏ.
Tiểu Y đi ra ngoài trước, Mặc Tử nhẹ nhàng thổi tắt nến, cũng muốn khép cửa mà ra, đột nhiên nghe thấy Tiêu Tam hỏi nàng một câu.
“Mặc Tử, là Mặc trong thủy mặc, Tử trong tử sắc sao?”
Mặc Tử dừng lại, lên tiếng đáp phải.
“Mẫu Đơn Ngọc Lăng ngàn vạn gốc, Vương đến chỉ vì xem Mặc Tử. Nha đầu ngươi có một cái tên rất hay.” Trong bóng tối, giọng nói của Tiêu Tam mang theo chút mệt mỏi.
“Rất nhiều nữ tử Ngọc Lăng có tên Mặc Tử, cũng không có gì hay.” Cũng đều gặp phải vận mệnh nước mất nhà tan.
“Ngươi là người Ngọc Lăng?” Một chút hứng thú, Tiêu Tam nhớ tới cuốn sách hôm này đọc được, “Có biết Ngọc Lăng Hoa Thần?”
“Mặc Tử quả thật là người Ngọc Lăng, có điều chưa từng nghe nói.” Nàng luôn rất tò mò với Ngọc Lăng, muốn nghe nhiều thêm một chút, “Là truyền thuyết sao?”
“Là một quyển sách, viết rất thú vị. Có điều ta thấy, có lẽ là phóng đại sự thực quá mức, lại là bản viết tay, nên không thể tin. Có điều nếu như là sách viết về truyện xưa, cũng không tệ…” Giọng nói dần dần thấp xuống. Chăn mềm ấm dưới thân sự thực rất thoải mái, trong chăn có một loại hương khí khiến người ta thả lỏng.
Có thể mượn nhìn hay không, Mặc Tử cũng không hỏi, mà là khom người đóng cửa lại.
Ngoài phòng, những ngọn đèn treo dưới mái hiên của Mặc Tri cư đã hoàn toàn tắt sạch.