Cuối Ngọc Hòa phường có một cửa hàng nhỏ chuyên môn xem quẻ tượng và phong thủy, còn bán một ít bùa chú trừ tà tránh hung, an ủi trấn hồn. Lão bản họ Độc Cô. Gọi là gì, không nhiều người biết, mọi người thường gọi Độc Cô thần toán, hoặc Độc Cô tiên sinh. Nghe nói cửa hàng này đã trải qua ba đời, mà đến tay vị Độc Cô thần toán này, chuyện làm ăn vẫn rất tốt đẹp. Đặc biệt, hắn có tướng mạo kỳ dị như được khai mở thiên nhãn —— tóc trắng mặt hồng hào. Bởi vậy thanh danh lan xa, mời hắn xem tướng đoán phong thuỷ nối liền không dứt. Hắn thậm chí còn thu vài đồ đệ, chuyên môn truyền thụ những điều huyền diệu khó giải trong mệnh lý.
Có điều, mấy ngày nay, Độc Cô thần toán đột nhiên không ra khỏi cửa. Nói với bên ngoài là bế quan thanh tu, đem cửa hàng giao cho đại đồ đệ quản lý, mặc kệ là quan to quý nhân, hay là lão hữu tri giao, tóm lại ai cũng không gặp. Bởi vậy, việc làm ăn chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng nhiều. Ban ngày những người muốn được gặp Độc Cô thần toán, xếp thành hàng dài, còn người còn canh ở ngoài cửa cả ban đêm. Quả đúng với câu: thứ không có được, vĩnh viễn là thứ con người muốn nhất.
Đại đồ đệ cùng với các sư đệ bận sứt đầu mẻ trán. Bận cái gì? Bận khuyên người trở về. Tuy rằng bọn họ rất muốn mượn thời điểm không có sư phụ, vận dụng sở học của chính mình, xem thể tạo được bất ngờ hay không, nhưng chuyện quẻ tượng, không giống như đồ đệ trong y quán, xem chuẩn bệnh là có thể bốc thuốc, có thể trị. Khách nhân đều đến vì danh tiếng của Độc Cô thần toán thiên nhãn, có ai lại muốn nhờ cậy đám đồ đệ còn chưa xuất sư? Cho nên, trừ phi là tới mua lá bùa, nếu không cũng chỉ có thể khuyên lui. Nhưng muốn đem người khuyên đi nói dễ hơn làm? Đụng tới người không phân rõ phải trái, càn quấy, khóc nháo, hay hung ác, quả thực không có biện pháp.
Giữa trưa, lão bà của Độc Cô đến đưa cơm, đại đồ đệ thay mặt các sư đệ hỏi sư mẫu, rốt cuộc khi nào thì sư phụ xuất quan.
Độc Cô phu nhân lại nói không biết, nhưng thấy bọn hắn mặt mày ủ rũ, đáp ứng trở về giúp bọn hắn hỏi một chút.
Nhà của Độc Cô thần toán ngay tại phía sau cửa hàng. Một nhà có ba viện, phía trước là để cho nhóm đồ đệ ở, phía sau là Độc Cô và hai vị phu nhân, còn có chỗ cho mấy đứa nhỏ. Đối với thầy tướng số mà nói, thật sự là cuộc sống không tệ. Bởi vì, thầy tướng số, vốn đều không có chỗ ở cố định.
Nhà của Độc Cô có vẻ đơn giản, tuy rằng cưới hai thê tử, nhưng cả hai đều là nữ nhi của nhà bình thường, tâm tư rất đơn giản, bình thường ở chung rất hòa hợp.
Trở lại hậu trạch, vợ lớn hỏi vợ bé, lão gia đâu?
Trong tay vợ bé bưng mâm thức ăn, có chút lo lắng, nói vừa đi đưa cơm, nhưng lão gia không cho vào nhà.
Vợ lớn nghe thế, càng buồn bực, rốt cuộc là có chuyện gì? Cho dù người khác không biết, nhưng hai người vợ chồng ở chung nhiều năm, trong lòng nàng rõ ràng, cái gì thiên nhãn, cái gì thần thông, tất cả đều là giả. Tổ tiên truyền xuống chẳng qua là bản lĩnh nhìn sắc mặt nói chuyện, đoán phong thuỷ còn đáng tin hơn một chút. Giống như nhà này, đó chính là phong thuỷ vô cùng tốt, cho nên ba đời làm ăn thịnh vượng, gia nghiệp củng cố. Nhưng bế quan thanh tu, nàng vô luận thế nào cũng không tin.
Lập tức lôi kéo vợ bé, đi về phía phòng trượng phu.
Độc Cô thần toán vì sao không ra khỏi cửa? Đã đến giờ ăn cơm, hơn nữa hắn không đói chút nào, đúng hơn là không có tâm tư để đói.
Bởi vì, có khách.
Khách không mời mà đến.
Bùm, Độc Cô quỳ xuống đất, vẻ mặt cầu xin, “Ta đã theo sự phân phó của ngài, một câu cũng không sót nói lại với vị tiểu thư kia. Ta thấy bộ dạng của nàng, tám chín phần là đã tin. Hơn nữa, Độc Cô ta tại kinh thành này cũng có chút danh tiếng, mặc dù tương lai nàng hỏi người khác về ta, cũng không biết được chuyện đó chỉ là diễn.”
“Ai nói là diễn?” Giọng nói khản đặc giống như bị đá tảng đè lại cổ họng, trong đôi mắt của nam tử gầy gò dùng khăn trắng che mặt phát sáng, “Nếu ngươi dám nói một chữ, thì đầu cũng không còn. Phải biết rằng, ban ngày ta có thể thoải mái đi vào phòng của ngươi, đến tối cũng có thể thần không biết quỷ không hay lấy mạng ngươi.”
Tiếng hừ lạnh, phát ra từ phía sau nam tử gầy yếu, chính là hán tử che mặt.
Độc Cô sợ tới mức run run, vội vàng dập đầu nói, “Vâng, vâng, tiểu nhân nói sai rồi, không phải diễn, đó thật sự là số mệnh của tiểu thư kia, ta xem rõ ràng.”
“Đó là tất nhiên. Tiên sinh được ca tụng đã khai mở thiên nhãn, có thể xem thấu tương lai, gặp được người hữu duyên, nói hai câu khen tặng, đúng là ý tốt, cần gì khiêm tốn quá đáng? Sau này nếu như ngươi gặp lại vị tiểu thư kia, cũng coi như duyên đã hết, không cần nhiều lời, cứ im lặng. Ông trời luôn luôn công bằng, cho ngươi những chỗ tốt, sẽ bắt ngươi phải đánh đổi. Tiên sinh ăn cơm nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.”
“Ta hiểu, ta hiểu.” Đầu gật như gà mổ thóc, “Tuyệt không nói thêm nửa chữ, bằng không ông trời sẽ thu mạng lại của ta.”
“Ông trời không thu, ta sẽ đến thu.” Giọng nói đột nhiên lạnh lùng.
“Vâng, vâng, ta vì một nhà già trẻ, từ nay về sau, chuyện này nát ở trong bụng, đưa vào trong quan tài.” Độc Cô thần toán nghĩ rằng, không biết hắn đã gây nghiệt gì, vô duyên vô cớ đưa tới hai kẻ sát tinh.
“Tốt lắm, có điều tốt nhất là quên không còn một mảnh, miễn cho tiên sinh uống rượu lại phun ra gì đó.” Nam tử gầy gò giống như không quá yên tâm, đưa tay sờ cằm, “Đến tột cùng ta nên đưa giải dược cho tiên sinh, hay là nên giết người diệt khẩu cho sạch sẽ? Nên biết là, người chết mới có thể giữ lời hứa.”
Độc Cô sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, đụng không ngừng đầu, “Tiểu nhân lấy tổ tiên của ta thề, từ nay về sau nhất định không uống rượu, còn xin hai vị tha mạng.”
“Tiên sinh không cần nghiêm trọng, ta chỉ vui đùa chút thôi. Ta nghĩ ngươi giữ chữ tín, đương nhiên ta cũng là giữ chữ tín. Ngày đó đã nói rõ ràng, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành chuyện này, tính mệnh của ngươi không cần lo lắng. Tiên sinh không tin ta sao?” Hán tử phía sau nở nụ cười trầm thấp, nam tử gầy gò lấy từ trong tay áo ra một cái cái hộp nhỏ, “Giải dược ở đây, phải nuốt xuống, nhớ không thể cắn, uống nước trà đưa vào là được.”
Độc Cô quỳ tiến lên vài bước, cần thận đưa hai tay tiếp nhận, liên tục nói cảm tạ. Mở hộp ra, nhìn thấy một viên thuốc tròn xanh biếc, màu sắc tươi đẹp, có chút nghi ngờ, lại sợ bị đoạt lại, nhắm mắt cắn răng một cái, nuốt xuống, sau đó uống một hớp trà. Dược hiệu thật sự nhanh, chỉ chốc lát sau, những chỗ đau đớn trên người biết mất. Rốt cục thở ra một hơi.bg-ssp-{height:px}
“Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ.” Nam tử gầy gò cười nói.
“Đại hiệp một lời cửu đỉnh, quả nhiên giữ chữ tín.” Ôi, rốt cuộc là thế đạo gì đây? Bị bọn họ ép buộc nuốt độc, nay được giải, hắn lại phải lấy lòng, vẫn không dám đắc tội nửa phần.
“Có điều, lời nói của ta cũng không phải nói giỡn. Nếu như ngươi nói ra chuyện này, ta sẽ không bảo đảm mạng nhỏ cho ngươi.” Nam tử gầy vỗ vỗ một góc bàn, quay đầu ra hiệu cho hán tử ở phía sau.
Hán tử cao lớn tiến lên cũng vỗ vỗ, bàn gỗ cây lê giống như được làm từ đậu phụ, bị hắn vỗ lập tức gẫy đoạn.
Độc Cô không phải lần đầu tiên thấy được khí lực kinh người của hán tử kia, lúc trước hắn đáp ứng, cũng là bởi vì bị dọa. Hơn nữa đối phương còn ép hắn nuốt độc dược, làm cho toàn thân động một chút là đau mỏi, hắn quản cái gì mà cửa hàng với số mệnh của người khác, mỗi ngày đều ở trong nhà, bấm ngón tay tính ngày. Nói là là trong vòng một tháng độc sẽ phát, khiến hắn lo lắng đề phòng đến bây giờ.
“Lão gia, ông mau mở cửa ra, không ăn cơm sao được?” Vợ lớn ở bên ngoài cửa nói chuyện.
“Độc Cô tiên sinh có hai người hiền thê.” Nam tử gầy yếu nhẹ giọng cười, “Mong rằng ngươi quý trọng sinh mệnh, tự giải quyết cho tốt. Chuyện như thế này, ta cũng muốn tiên sinh rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn. Có điều, ngươi rời đi, chẳng phải là nói cho người khác ngươi chột dạ? Cho nên, vẫn không nên đi. Ta nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi cũng giữ chữ tín, sẽ không tìm ngươi gây phiền toái nữa.”
Độc Cô vội vàng khom người đồng ý.
“Lão gia, ông không ra ngoài, ta sẽ xông vào.” Vợ lớn không nghe được động tĩnh bên trong, nhớ lại mấy ngày gần đây trượng phu luôn mang vẻ, thấy không đúng lắm, lập tức phân phó bọn người hầu đem cửa tạp khai.
Độc Cô sợ liên lụy người nhà, hô lớn không cần tiến vào, lại không còn kịp, hai cánh cửa được dùng sức đẩy ra, hai thê tử của hắn một lớn một nhỏ lần lượt bước qua cửa.
“Lão gia, ông không màng cơm nước, đến tột cùng là có chuyện gì?” Chẳng lẽ là bị bệnh gì hay sao?
Độc Cô quay người nhìn lại phía sau, thật sự là đến vô tung đi vô ảnh, hai người kia không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ thấy cánh cửa sổ vẫn còn hơi đong đưa.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Độc Cô an ủi vợ lớn, cũng là an ủi chính mình.
“Ơ, lão gia, cái bàn này sao lại thiếu một góc?” Vợ bé là người tinh mắt.
“À, ta không cẩn thận chạm vào làm rơi.” Giữ được mạng là tốt rồi, Độc Cô không để ý đáp.
“Lão gia, sao ông chạm vào lại biến thành vụn gỗ.” Vợ bé ngồi xổm xuống, duỗi tay quệt một đường trên mặt đất, sau đó đưa tay đến trước mặt Độc Cô, “Ông xem.”
Độc Cô cúi đầu nhìn xuống, quả đúng như thế, vừa rồi hán tử cao lớn kia đánh một chưởng xuống miếng gỗ vẫn nguyên vẹn, sao bây giờ lại biến thành vụn gỗ? Nghĩ lại, hai người kia cũng không phải phô trương thanh thế, nhất định thật sự có thể giết người vô hình. Cả người không khỏi run run, thầm nghĩ nơi đây không thể ở lại. Nhưng nghĩ đến lời nói của nam tử gầy gò, thở dài, có muốn chạy cũng không được.
Lại nói hai người mang khăn trắng che mặt bên này, nhảy cửa sổ, vượt tường, thoải mái rơi xuống ngõ nhỏ phía sau nhà Độc Cô.
Kéo mảnh vải che mặt xuống, nam tử gầy mở miệng, “Tán Tiến, công phu của ngươi thật là tốt.” So với khi Tiểu Y mang theo nàng, càng ổn định nhanh nhẹn hơn.
Nam tử cao lớn cũng tháo khăn xuống, cười hì hì.
Đến đây thì không cần nhiều lời, nam tử gầy gò kia không phải Mặc Tử, thì còn là người phương nào?
Ngày ấy cùng Sầm nhị đến Lâm phủ, nghe Tiểu Mã nhắc tới vị Độc Cô tiên sinh này, trong lòng nàng lập tức nảy ra một kế. Cổ nhân gần như ai cũng tin vào thuyết quỷ thần vận mệnh, Cầu Tam nương cũng không ngoại lệ. Vì thế, nàng và Tán Tiến hỏi thăm thông tin về vị Độc Cô này, cư nhiên là thần toán nổi tiếng tóc trắng mặt hồng, điều này càng khiến kế hoạch của nàng nắm chắc thành công. Nàng tìm cơ hội trà trộn vào nhà Độc Cô, Tán Tiến điểm huyệt, cho Độc Cô ăn Ma Cân hoàn mà cha hắn độc chế, đe dọa uy hiếp một phen, ép hắn ngày đó đứng đợi sẵn ở Lâm phủ đợi Cầu Tam nương đến, sau đó làm bộ vô tình gặp gỡ. Lại dạy Độc Cô nói một vài lời nói cao thâm trong thật có ảo, trong ảo có thật, bao gồm cả chuyện hắn làm thế nào để có phong cách thần tiên, lại có chút điên cuồng không kềm chế được.
Cầu Tam nương từng nói khi Mặc Tử gặp chuyện thì nắm đấm chỉ dấu trong tay áo mà không dám động. Thật ra Cầu Tam nương lầm rồi. Phương thức làm việc của nàng và Cầu Tam nương khác nhau, nàng thích dấu càn khôn trong tay áo, thích ám độ Trần Thương, thích ra tay ở thời điểm người khác cảm thấy không có khả năng, sau đó một kích trúng đích.
Ám độ Trần Thương: nguyên văn “minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương” – là kế thứ trong kế: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Cầu Tam nương có thể hoài nghi thầy bói là nàng tìm đến, thì làm sao? Giống như nàng giúp Cầu Tam nương đổi đồ cưới, Trương thị hoài nghi Cầu Tam nương động tay động chân, nhưng không có bằng chứng thì có thể làm gì? Thầy bói không phải giả, là thật. Mở ra thiên nhãn, còn tính toán tài tình, mọi người đều biết đến. Nàng đã bịt miệng Độc Cô, Cầu Tam nương có thể không những lời Độc Cô nói, lại không bắt lỗi được nàng. Cho nên, lâu ngày, cũng chỉ có thể bỏ qua.