Mặc Tử là am hiểu thuật đánh tay đôi. Giống như sát thủ, một khi ra tay có thể hình dung bằng ba chữ —— nhanh, chuẩn, độc. Nhưng từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ thể hiện ở trước mặt người khác. Đó là kỹ năng sống cuối cùng, không đến mức nguy hiểm tính mạng, nàng tuyệt không muốn dùng.
Nói thực ra, bản lĩnh này của nàng, chỉ có thể đánh bất ngờ một lần. Bàn tay như vuốt ưng của Hoắc Bát chộp tới, nàng cảm nhận rõ ràng gió mạnh đập vào mặt, hiển nhiên là kẻ có nội công. Nàng nên mạo hiểm toàn bộ vốn liếng của mình, chớp lấy cơ hội đánh ngã hắn? Hay là nên né tránh đến bàn bên cạnh chờ đợi Tán Tiến và Cá Xấu?
Đám thủ hạ của Hoắc Bát công phu không được tốt lắm, nhưng da dày thịt béo đánh mãi không ngã, đánh một hồi còn rút đao ra, giống như muốn liều mạng, hơn nữa căn phòng chật hẹp này lại khiến cao thủ bó tay bó chân, Hoắc Bát đã nhìn chuẩn điểm yếu, muốn xuống tay với người yếu nhất, hắn ra tay cực nhanh lại không bị ai ngăn trở, mà Tán Tiến và Cá Xấu cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, đá bay bao cỏ quấn thân cũng cần một chút thời gian.
Có thể nhân phẩm của Hoắc Bát là một kẻ không ra gì, nhưng võ công của hắn lại không thể khinh thường.
Trong chớp mắt, Mặc Tử di chuyển, Tán Tiến cũng động.
Mặc Tử động, không phải đánh lộn, mà là nhanh trí, túm lấy cái khăn trải bàn trước người hất lên cao. Đồng thời, cả người nhảy sang bên cạnh.
Tán Tiến động, là đột nhiên biến mất khỏi góc phòng bên kia, khiến cho đám thủ hạ đang vây công hắn còn không hiểu ra sao, đã xuất hiện ở bên phải Hoắc Bát, đánh ra một chưởng.
Hoắc Bát không ngờ Mặc Tử nhìn yếu đuối như vậy, động tác cũng không chậm. Khăn trải bàn bay lên, một quyền của hắn đánh vào khoảng không. Mà Tán Tiến liền thừa dịp lúc này, một chưởng bổ tới trước ngực hắn.
Chỉ một chiêu, Hoắc Bát đã cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, cả người chấn động, không dám coi khinh, dùng toàn bộ tinh thần ứng chiến.
Mà Mặc Tử tuy rằng tránh được đòn tấn công của hắn, cũng không dừng bước, vọt tới ngoài cửa, hít sâu một hơi, hóp bụng ưỡn ngực. Nàng không dùng đến thủ đoạn giữ mạng, là vì nghĩ ra biện pháp khác.
Biện pháp gì sao?
Chính là biện pháp kêu cứu mạng
Nàng dùng âm lượng lớn nhất của bản thân, hô lên, “Người đâu mau tới, giết người rồi.”
Đối với người khác biện pháp này thật sự có chút hèn nhát, nhưng với Mặc Tử, đây chính là biện pháp tốt nhất giúp nàng giảm bớt phiền phức. Nếu Hoắc Bát có thể thông qua Vô Ưu các mà bỏ thuốc trong nước trà, chứng tỏ thế lực của Báo bang rất lớn, nhưng cũng chính Hoắc Bát đã nói một câu khiến cho Mặc Tử quyết định làm lớn chuyện.
Hoắc Bát nói: Ở địa bàn của Vô Ưu mụ mụ, hắn sẽ không gây ra tai nạn chết người.
Những lời này, chứng tỏ Hoắc Bát và lão bản của Vô Ưu các có giao tình, đồng thời cũng chứng tỏ hắn có điều cố kỵ với Vô Ưu mụ mụ. Nếu không, một khi đã động tay chân, còn sợ liên lụy đến mạng người? Chuyện của giang hồ, quan phủ cũng không can thiệp được. Một khi bước chân vào giang hồ, phải giác ngộ được việc có thể bị cướp đi tình mạng bất cứ lúc nào.
Mặc Tử không phải người giang hồ, nhưng Cá Xấu thì phải. Tuy rằng Tán Tiến mới xuống núi, nhưng một thân công phu tốt như hắn sớm muộn gì cũng liên quan đến giang hồ. Nay, nếu chuyện của Báo bang xử lý không tốt, Mặc Tử cũng không thể không gia nhập vào cái giang hồ này.
Vô Ưu mụ mụ không sợ có người gây sự, nhưng lại sợ tai nạn chết người, có thể thấy được làm nghề này, bởi vì phải ứng phó với đủ mọi hạng người, phải cẩn thận mới ngồi vững trên thuyền.
Mặc Tử hôm nay muốn thử vận may của mình, nhìn xem có thể mượn lực của người khác hay không.
Giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn, câu thứ hai nàng hô càng thêm hùng hổ, “Vô Ưu mụ mụ, dung túng kẻ ác hành hung, trợ Trụ vi ngược, chẳng lẽ đây đạo đãi khách của Vô Ưu các sao?”
Thật ra câu đầu tiên nàng hô, đã kinh động đến khách nhân và các cô nương ở đại đường, đám người đều ngẩng đầu nhìn đi lên, xem sao lại thế này. Lần thứ hai lại hô, cửa phòng khách của lầu hai và lầu ba lần lượt được mở ra, không thiếu nam tử hoa phục cẩm bào bước ra, đám nữ tử đi theo phía sau bọn họ tò mò nhìn về phía nàng.
Mặc Tử nhìn đám người tò mò, quay lưng đẩy hai cánh cửa sổ phía sau nhưng không được, nàng quay trở lại trong phòng. Một bên đang đơn độc chống lại, một bên tấn công quần thể, nhưng không bên nào quan tâm đến nàng, nàng cầm lấy một chiếc ghế tròn, đi ra bên ngoài, trước mặt bao người, dùng ghế đem đập nát cánh cửa sổ.
Như vậy, rất nhiều người có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong. Trong chốc lát, tiếng nói chuyện lớn lên, chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có tiếng thét chói tai kinh hãi của nữ tử.
Nàng không kỳ vọng những kẻ đến kỹ viện trượng nghĩa bao nhiêu, cái nàng muốn chỉ là thanh thế.
Mặc Tử quay đầu lại, trực giác nhìn về phía lầu ba. Không phải có một đạo lý, những nơi càng cao thì người ở đó địa vị cũng càng cao sao? Vừa rồi tiếp đón bọn họ ở đại đường tự xưng là Tam nương, nếu lấy đạo lý kia suy luận, ở tầng hai đó là Nhị nương, còn tầng ba cao nhất hẳn là lão bản nương.
Một gian phòng ở cuối cùng của phía nam lầu ba, cửa mở ra trễ nhất, người đi ra cũng khác biệt nhất. Mấy nam mấy nữ. Đám nam tử, tuổi tác bất đồng, tinh thần lại phấn chấn; đám nữ tử, đều đang tuổi hoa, xinh đẹp mị hoặc. Bên cạnh mỗi nam tử đều có hai vị mỹ nhân, chỉ có nam tử đi ra cuối cùng, bên cạnh là một nam nhân.
Đừng hiểu lầm, người kia không phải đoạn tụ.
Mặc Tử khẳng định như vậy, bởi vì hai nam nhân kia, nàng biết. Một người là Hoa Y, một người là Nguyên Trừng. Hai người đều mặc quần áo đen, có điều Hoa Y mặc sắc đen như mực, còn Nguyên Trừng mặc sắc đen thêu kim tuyến như bầu trời đêm đầy sao.
Khi mới bước ra Nguyên Trừng có chút hờ hững, giống như miễn cưỡng phải đi ra. Nhưng khi hắn nhìn thấy làm ra động tĩnh lớn này là người quen, trên mặt hiện lên chút hứng thú. Men theo tay vịn hành lang ngồi xuống, khuỷu tay hắn thả trên lan can gỗ khắc hoa, vẻ mặt muốn xem diễn.bg-ssp-{height:px}
Mặc Tử không biết chính mình tại sao lại có tâm tình muốn cười, cười đối với vị muốn xem diễn kia. Nàng cũng không hề kinh ngạc khi nhìn thấy hắn ở Vô Ưu các. Một người vừa mới thoát chết đã tổ chức yến tiệc thâu đêm suốt sáng, làm sao có thể bỏ qua Vô Ưu các nổi danh toàn bộ kinh thành đây? Cũng nên đến rồi.
Mặc Tử cười, Nguyên Trừng cũng cười.
Sau nụ cười ấy, tựa như duyên phận cùng ngồi chung một con thuyền đã trở nên rất xa xôi. Điều khó mà tin nổi là, hai người đều không hề để ý đến chuyện đó. Đối với Nguyên Trừng mà nói, Mặc ca nay đã là Mặc Tử; đối với Mặc Tử mà nói, Nguyên tiên sinh nay là Nguyên đại nhân. Hai người dường như đang nhận thức đối phương lại một lần nữa, cả hai đều chọn lui một bước, để cho đối phương tiến thêm một bước. Không có chuyện thương lượng trước, lại cùng thể hiện một loại thái độ, không thể nói là không thú vị.
Một người cười: Ta chỉ xem diễn thôi.
Một người khác cười: Ngài cứ chậm rãi xem.
Ai nói ơn cứu mạng nhất định phải báo? Ai nói ơn cứu mạng nhất định phải đòi? Không biết báo, không áy náy. Không cần báo, không khó chịu. Vì lẽ đó, sao không tiêu sái một chút? Rối rắm giữa báo đáp và không báo đáp, thật sự là vô nghĩa.
Mặc Tử cười xong, ánh mắt đảo quanh hành lang lầu ba tìm kiếm bóng dáng một phụ nhân trung niên.
“Là ai dám làm càn trong Vô Ưu các của ta, khiến khách của ta kinh sợ, gánh được trách nhiệm sao?” Một giọng nói mềm mại lại không che dấu ngạo nghễ vang lên.
Vô Ưu mụ mụ.
Mặc Tử lập tức tìm được người vừa nói chuyện kia, không khỏi sửng sốt.
Một nhành trâm vàng cài tóc, bên trong tóc mây khảm đầy bạch ngọc hoa thơm, gò má tinh tế ửng đỏ, gáy tuyết giống như thiên nga cao quý, hai tay vòng ở trước ngực. Thân mặc áo ngắn thêu mẫu đơn đại đóa, quần mây tía chiết eo, khoác áo lụa màu xanh khói. Cổ tay vừa nhấc lên, hai chiếc vòng vàng va chạm vào nhau, phát ra tiếng chuông dễ nghe. Nhìn kỹ, có thể thấy được hai chiếc vòng chạm rỗng, có lẽ dấu chuông nhỏ ở bên trong.
Thủ nghệ của Đại Chu, không giống phong phạm đạo đức ngày càng nghiêm cẩn, mà là kế thừa sự tinh tế và sáng tạo của Đại Đường.
Vị Vô Ưu mụ mụ này, làm gì có vẻ phấn hoa dung tục của một phụ nhân trung niên như trong tưởng tượng. Nhìn qua chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, tuy rằng không phải tuyệt mỹ, nhưng chỉ riêng khí chất đã có thể đánh bại vô số nữ tử.
Chỉ một khắc như vậy, Mặc Tử cho rằng, Vô Ưu mụ mụ chính là Mạc Sầu cô nương nổi danh. Bởi vì nàng cảm thấy, nữ tử ở đây không ai có thể thắng được Vô Ưu mụ mụ.
“Ngài là Vô Ưu mụ mụ sao?” Suy nghĩ thì suy nghĩ, nhưng vẫn phải xác nhận.
“Ngươi chính là tiểu tử nói ta dung túng kẻ ác, trợ Trụ vi ngược?” Vô Ưu thản nhiên nhíu mi, “Nếu muốn chạy nhanh, lấy ra một ngàn lượng ngân phiếu, trả lại tổn thất tối nay cho ta.”
Mặc Tử nghe thấy thế lập tức mắng thầm, ngươi là Cầu Tam nương sao? Vừa định mở miệng, thì cuộc chiến trong phòng đã đã xảy ra biến hóa, một tiếng hét thảm vang lên, bóng đen bay từ trong phòng ra ngoài cửa sổ, đụng vào lan can, ngã xuống đất cong người thành con tôm. Người nọ đúng là Hoắc Bát, sau khi đánh với Tán Tiến không quá mười chiêu, đã bị chuôi kiếm đánh ngất đi.
Tán Tiến bước ra ngoài, nói với Mặc Tử: “Mặc ca, hắn không chết đâu.”
Mà gần như đồng thời, Cá Xấu cũng đánh ngã toàn bộ thủ hạ của Hoắc Bát, cười hì hì đứng ở bên người Mặc Tử.
Mặc Tử giương mắt, thấy vẻ mặt của Vô Ưu không thay đổi, trong lòng thầm khen một tiếng, ngoài miệng lại không khách khí, “Vô Ưu cô nương, ta được mời đến đây, vốn muốn thưởng thức mỹ nhân của Vô Ưu các, chỉ là một giọt trà còn chưa uống, đã phát hiện trong trà có pha thuốc. Một ngàn lượng bạc, nên là ngươi bồi thường cho ta mới đúng.”
Nếu nói trong Vô Ưu các, Mạc Sầu dựa vào mỹ mạo và cầm kỹ để trở thành người đứng đầu, thì Vô Ưu này lại là chủ nhà thực sự. Nàng cao hứng sẽ tiếp khách uống chút rượu, mất hứng muốn nhúng tay vào tính toán sổ sách, bởi vậy không chỉ lấy thân phận kỹ giả nổi tiếng, mà còn dùng thân phận Vô Ưu mụ mụ được người ta tôn trọng. Bối cảnh của nàng nghe nói rất sâu, nhiều loại tin đồn, được tin tưởng nhất là có người quyền cao chức trọng hoặc là người có thế lực cực lớn trên giang hồ chống lưng, bằng không Vô Ưu các là nơi không ít phiền toái, không có người chống giữ, căn bản không thể nổi danh như hôm nay. Cho dù là nhân vật vô cùng kiêu ngạo trên đường, ở Vô Ưu các cũng phải nghe lời nói của Vô Ưu, muốn ngươi canh ba rời đi, không thể ở lại đến canh năm. Nếu không nghe theo, cứng rắn muốn làm xằng làm bậy, ba năm ngày sau chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, nhẹ thì bị đánh một chút, nặng thì mất đầu lúc nào không hay.
“Một tiếng Vô Ưu cô nương này, thật sự là chưa nghe thấy bao giờ.” Tuổi của Vô Ưu không lớn, nhưng bởi vì thân phận, người bình thường đều gọi mụ mụ. “Có điều, gọi dễ nghe, rất xuôi tai. Hạ thuốc trong trà, chẳng lẽ lại là do ta sai khiến? Xem ngươi còn trẻ, tâm thuật lại bất chính, tùy tiện vu oan cho người khác.”
Ồ? Có phải những nhân vật lợi hại của Đại Chu, Nam Đức nàng đều đã gặp gỡ? Thật sự không có kẻ nào dễ đối phó.
Nhưng Mặc Tử càng lợi hại hơn, “Tam nương của Vô Ưu các tự mình dẫn chúng ta vào trong phòng, nàng nói Từ Cửu gia của Báo bang sẽ tới trễ nửa canh giờ, phiền chúng ta ngồi chờ một chút. Nhưng chúng ta vừa đổ trà ra, đã phát hiện trong trà hạ thuốc. Nếu khách mời còn chưa đến, chẳng lẽ trà này không phải do người của Vô Ưu các pha hay sao?”
Một nam tử cẩm y trẻ tuổi cách Nguyên Trừng gần nhất, cầm trong tay chén rượu, đang chuẩn bị uống, đột nhiên dừng lại, nhét chén rượu vào tay nữ tử bên cạnh, hai mắt sáng ngời nhìn về phía sau Mặc Tử.
Tam nương ở lầu một cũng ở đây, nghe thấy liên lụy đến mình, vội vàng thoái thác, “Không có quan hệ gì với chúng ta, là Hoắc Bát gia vừa đến đã bỏ thuốc mê.”
Sắc mặt Vô Ưu rốt cục thay đổi.
Chủ nhân thông mình thuộc hạ ngốc nghếch, là chuyện bất đắc dĩ nhất.