Khi Lạc Anh bưng chén thuốc vào, thấy chủ nhân của mình cách Mặc Tử cô nương rất gần, dường như là hai cái mũi chạm nhau, trong lòng chấn động, chút nữa thì làm rơi cái khay trên tay.
Mặc Tử nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Anh, nói với Nguyên Trừng, “Tiên sinh đừng nên dựa vào quá gần, ta thì không sao nhưng chỉ sợ người khác hiểu lầm.”
Nguyên Trừng nghe được tiếng động phía sau, cũng không vội vàng lui lại, mà duỗi tay đắp lại chăn gấm lên người nàng, “Thân thể của Mặc Tử cô nương còn chưa khỏe hẳn, cẩn thận đừng để lạnh.”
Trong mắt Lạc Anh là cử chỉ vô cùng thân mật, nhưng ở trong mắt Mặc Tử chỉ là Nguyên Trừng che giấu cho hành động tới gần giường của hắn mà thôi.
“Cảm ơn tiên sinh quan tâm.” Mặc Tử vuốt mép chăn.
Nguyên Trừng lui trở về bàn.
Ăn cháo uống canh no bụng, Lạc Anh thu thập đồ vật lui xuống, cuộc nói chuyện của hai bên mới thật sự bắt đầu.
“Khi ở Nam Đức, Mặc Tử cứu tiên sinh cũng không phải xuất phát từ lòng tốt, nếu không phải tiên sinh trả giá đủ cao, hiện tại nói không chừng tiên sinh đã là người chết. Có điều, khi đó cho dù ta không cứu tiên sinh, hẳn là tiên sinh cũng sẽ không oán trách ta?” Nàng lúc ấy thật sự muốn đi thẳng một mạch, mặc kệ hắn là ai, sống chết không quan hệ gì với nàng.
“Tất nhiên là không.” Nguyên Trừng đáp.
“Vậy nếu lần này không được cứu, ta cũng sẽ không oán trách tiên sinh. Hai chúng ta có ước hẹn một tháng, nếu ta ngu xuẩn, tự rước lấy cái chết, sẽ không có quan hệ với tiên sinh. Nhưng tiên sinh đừng xem thường ta.” Mặc Tử cười, “Ngày đó nếu tiên sinh gọi ta là Mặc ca, ta sẽ ăn nói cẩn thận hơn, tuyệt đối để tiên sinh giữ chữ tín.”
Đôi con ngươi đen láy của Nguyên Trừng sáng ngời, cũng cười: “Mặc Tử cô nương cứng cỏi, ta vô cùng bội phục.”
“Nay, ta cứu tiên sinh một mạng, tiên sinh cứu ta một mạng.” Mặc Tử ngồi trên giường ôm quyền, “Tiên sinh đã không còn nợ Mặc ca, lại càng không nợ Mặc Tử.”
Nguyên Trừng là văn nhân, không đến mức chắp tay chợ búa như Mặc Tử, chỉ mỉm cười vuốt cằm, “Cảm tạ Mặc Tử cô nương.”
“Tiên sinh, nhân tình của hai chúng ta tuy rằng đã thanh toán xong, cũng không nên coi nhau như người xa lạ.” Lời này của Mặc Tử thật sự khiến Nguyên Trừng bất ngờ.
Mặc Tử không nhìn thấu Nguyên Trừng, Nguyên Trừng cũng đồng dạng không hiểu rõ Mặc Tử, liền hỏi: “Mặc Tử cô nương từng nói mỗi người có chí riêng, chuyện cũ không cần nhắc tới —— lời này khiến ta cho rằng ngươi không muốn dính dáng nhiều đến ta, cho dù là cầu cứu, không phải bất đắc dĩ cũng không muốn.”
“Xưa khác nay khác.” Ai có thể ngờ được, quá khứ của nàng đã tìm tới cửa.
“Ta không hiểu thế nào là xưa khác nay khác?” Là không nên coi nhau như người lạ sao?
“Trước khi ta trả lời vấn đề của tiên sinh, có thể hỏi tiên sinh một chuyện hay không?” Trong ba ngày hôn mê hỗn loạn, nàng đã nhớ được không ít chuyện. Trước kia khi chưa khôi phục trí nhớ, một Cầu Tam nương đã đủ che mưa che gió cho nàng. Nhưng bây giờ, lốc xoáy sắp tới, Cầu Tam nương không chống được. Nàng cần tường đồng vách sắt, cốt thép xi măng, cần tất cả những thứ khiên cố có thể chống đỡ.
Nguyên Trừng, không thể nghi ngờ là tài liệu tốt khó mà có được.
“Mặc Tử cô nương xin cứ hỏi.” Nguyên Trừng nho nhã lễ độ.
“Tiên sinh có thể ra khỏi cung như thế nào, Mặc Tử không nói đến. Chỉ muốn biết, trách nhiệm trên lưng tiên sinh đã buông bỏ hay chưa?” Nguyên Trừng cùng uống rượu với đồng nghiệp, cùng người trong giang hồ dạo lầu hoa, nhìn như vui quên trời quên đất. Mặc Tử thấy ở trong mắt, thực sự rất muốn biết hắn muốn thế nào.
Nguyên Trừng thu lại ý cười, nàng hỏi đến hận nước thù nhà của hắn, là vì sao?
“Buông thì thế nào, mà chưa buông lại thế nào?” Nhưng nếu Mặc Tử đã hỏi trực tiếp như thế, hắn cũng không che giấu.
“Nếu như tiên sinh đã buông xuống, quyết định sống cuộc đời bình thường nhàn tản, từ nay về sau Mặc Tử sẽ coi tiên sinh như hảo hữu nói chuyện trời đất, không nói chuyện phiền toái. Nếu tiên sinh không bỏ xuống được, cho dù thế nào cũng phải tìm lại công bằng cho người thân, lại thiếu người hỗ trợ, chỉ cần tiên sinh không chê, Mặc Tử nguyện chia sẻ một phần.” Nàng không tiền không thế, chỉ có sở học cả đời và một đôi bàn tay.
Đây là muốn giúp đỡ hắn, cho dù vẻ ngoài của Nguyên Trừng vẫn bình thản, nhưng trong con ngươi không giấu được sự kinh ngạc. Hắn không phải thần, tất nhiên không biết Mặc Tử là người có nhiều chuyện xưa.
“Mặc Tử cô nương, cho dù chúng ta chưa phải quen thân, nhưng lấy sự hiểu biết của ta đối với cô nương, cô nương không phải người hay do dự. Chẳng lẽ là có liên quan đến lần bị thương này?” Chỉ giải thích như vậy, mới cảm thấy dễ hiểu.
“Tiên sinh còn chưa trả lời ta.” Nàng phải biết Nguyên Trừng có dự định thế nào, mới có thể quyết định mình có nên lên chung thuyền với hắn hay không.
“Ta đáp một câu thành thật, không biết.” Nguyên Trừng nhìn Mặc Tử, ánh mắt trong suốt, cũng không có ý nói dối, “Buông hay không, ít nhất đến lúc này, ta vẫn chưa quyết định.”
“Như vậy tiên sinh định để nước chảy bèo trôi sao?” Phía sau Nguyên Trừng có một lực lượng nào đó muốn thao túng hắn, nàng có thể cảm giác được.
Nếu không tán thưởng nàng, Nguyên Trừng cảm thấy thật xin lỗi ông trời đã sắp xếp người này đến trước mặt mình, gật đầu cười nói, “Bốn chữ nước chảy bèo trôi dùng rất chuẩn.”
“Cảm ơn tiên sinh khích lệ. Có điều ta thấy trong cái nước chảy bèo trôi của tiên sinh, dường như còn có một mạch nước ngầm.” Chưa quyết định, chính là đang do dự. Trong giãy dụa, bản năng sẽ dẫn dắt phương hướng. Tâm tư Nguyên Trừng rất thâm sâu, dưới cái nhìn của nàng, chính là buông không được.
“Mặc Tử cô nương, ta là đệ nhất tham quan của Nam Đức, cho dù đến Đại Chu cũng chẳng thể biến thành liêm khiết thanh bạch. Một Thái Học sĩ bé nhỏ, chút lương của triều đình còn không biết bao lâu có thể tu sửa vườn. Nếu không phải cô nương nhắc nhở trong vườn nhiều thỏ, đâu thể tiết kiệm thịt cá. Ta lại nhiệt tình hiếu khách, thường chiêu đãi người đến đồ ăn ngon rượu ngon, chỉ sợ đã sớm miệng ăn núi lở. Người nghèo thì chí ngắn, ta cho rằng cô nương có thể hiểu sâu sắc câu nói này.” Con thỏ, quả nhiên là ít đi vì vậy.bg-ssp-{height:px}
Mặc Tử đáp trả lại, “Tiên sinh từ sang biến thành nghèo nên khó chấp nhận, không cần lấy ta ra để nói. Tuy rằng ta không có tiền, nhưng cũng không có nơi nào khiến ta tốn tiền tiêu.”
“Mặc Tử cô nương nói phải, ta hổ thẹn.” Nguyên Trừng thừa nhận thống khoái, “Ta đã trả lời vấn đề của ngươi, còn mời ngươi đáp lại câu hỏi của ta, thế nào là xưa khác nay khác?”
“Xưa khác, là ta cho rằng không có lúc nào cần nhờ đến tiên sinh; nay khác, cũng là vì ta đã nghĩ thông, mọi chuyện không có tuyệt đối. Tiên sinh tài hoa kinh thế, ở Đại Chu có thể lên như diều gặp gió, nếu ta giả bộ thanh cao, chẳng phải ngu muội hay sao?” Tạo mối quan hệ tốt, có việc cầu cứu, không việc dựa vào.
“Đây là hồ ly đang khen quạ đen sao?” Trước kia nàng nói hắn là bọ cạp, lần trước còn gọi hắn là quạ đen, đều không dễ nghe lắm.
Mặc Tử ha ha cười, lắc đầu không thừa nhận mình nịnh nọt, “Tiên sinh, ta biết ân tình đã thanh toán xong, hai bên không thiếu nợ nhau, nhưng có thể cho phép ta trèo cao làm bạn hay không?” Loại bạn bè bình thường nhất cũng được.
Nguyên Trừng đột nhiên không nói gì, chỉ nhìn Mặc Tử.
Mặc Tử mặt ngoài tỏ vẻ thoải mái để hắn nhìn, trong lòng lại cười khổ. Nói đến mức độ như vậy, da mặt nàng đã dầy lắm rồi.
“Mặc ca.” Thật lâu sau sau, hắn gọi tên khi nàng giả trang nam tử.
Mặc Tử nhịn không được ngồi thẳng sống lưng, đáp một tiếng.
“Mặc dù ngươi không chịu nói thật, có điều nếu ngươi đã không nói, ta cũng sẽ không hỏi. Nếu ngươi không ngại mình sẽ bị lợi dụng, cùng ta làm bạn có gì không thể?” Nói đúng là, hắn sẽ lợi dụng nàng, nàng đã đồng ý, làm bạn thì làm bạn thôi.
“Nguyên Trừng, lời này, ta trả lại cho ngươi.” Từ đây bắt đầu, Mặc Tử gọi thẳng tên họ, “Ta nghe một người từng nói, cùng chung lợi ích thì làm bạn. Nay xem ra, kết bạn cũng có thể mang đến lợi ích.”
Người ta nói, kết bạn còn có thể kết như vậy sao?
Đúng vậy, hai người này đã làm như vậy còn tiến thành rất thuận lợi. Tham quan số một trước kia và nha đầu thấp bé nhất bây giờ, kết thành bằng hữu. Tình hữu nghị có thật hay không, cũng không ai quan tâm.
Tục ngữ phương Tây nói, người bạn mà ngươi cần, mới là người bạn thật sự. Hai người đều coi trọng —— suy nghĩ của đối phương.
Nguyên Trừng đi rồi.
Mặc Tử trượt vào bên trong tơ mềm, cuộn người ôm lấy hai đầu gối, cắn răng, cả người run rẩy.
Ngươi hỏi vì sao nàng phải sửa lại dự tính ban đầu, giữ gìn mối quan hệ tốt với Nguyên Trừng?
Bởi vì, nàng nhớ lại, tất cả mọi chuyện. Trong ba ngày mê man sau khi tỉnh lại lần trước đó, từng đợt ký ức cứ như thủy triều, lần lượt tái hiệu lại quá khứ.
Chỉ có thể nói, trực giác của nàng không sai, nhớ lại không bằng quên đi tất cả.
Nàng không phải người Ngọc Lăng, mà là người Đại Cầu. Phụ thân của nàng là Tống Ngọc – một người thợ thủ công chuyên tạo đồ cho Vua trong cung Đại Cầu. Nàng từ hiện đại xuyên đến Tống Mặc Tử mười tuổi, vốn không có trí nhớ với mẫu thân, có một ca ca lớn hơn nàng năm tuổi gọi là Tống Chấn, còn có một muội muội nhỏ hơn nàng hai tuổi tên là Tống Đậu Lục, vốn là một gia đình bốn người rất bình thường.
Dân tộc Đại Cầu dựng nước trên lưng ngựa, thiếu nhất chính là thợ khéo. Đây cũng là nguyên nhân tư chất Tống Ngọc bình thường, lại có thể trở thành thợ trong cung. Ca ca Mặc Tử, Tống Chấn lại không hề có hứng thú với đồ gỗ thủ công, một lòng đọc tứ thư ngũ kinh, muốn làm Trạng Nguyên. Mặc Tử vốn cũng không biết khắc gỗ, nhưng sau đó phát hiện bàn tay trái của mình linh hoạt hơn nhiều so với tay phải, lại có chấp niệm tạo thuyền từ khiếp trước, nên quấn lấy Tống Ngọc xin dạy nàng những nền tảng cơ bản, sau đó chính là không cần thầy mà tự thành tài. Khả năng nhận biết gỗ là trời sinh, mới bắt đầu sờ chỉ có thể biết chất liệu gỗ tốt xấu, sau đó đọc nhiều sách, bắt đầu có thể sử dụng để nhận biết tên các loại gỗ, chính xác đến nỗi chính Mặc Tử cũng phải giật mình.
Khi mới xuyên qua, nàng không có nhiều mưu tính, tính tình ngay thẳng của quân nhân và bệnh nghề nghiệp khiến cho nàng không tự giác mà thể hiện tài hoa kinh người trong nghề mộc và tạo thuyền. Tống Ngọc nhờ vào điều này mà trở thành giám sát thủ công. Tống Chấn cũng nhờ vào nó mà có được quan chức. Tống gia từ ấy một bước lên mây, được đến hoàng đế trọng dụng. Cũng may những người biết chuyện cho rằng tài năng của Mặc Tử không thể lộ ra ngoài, cho nên che giấu năng lực của nàng, dân chúng Đại Cầu chỉ biết danh tiếng Tống Ngọc, Tống Chấn.
Sau đó Mặc Tử phát hiện kỹ nghệ tạo thuyền của mình bị kẻ cầm quyền lợi dụng, muốn phát động chiến tranh, cho nên phát sinh mâu thuẫn với triều đình Đại Cầu, lâu dần trở thành xung đột kịch liệt.
Năm ấy mười sáu tuổi, Tống Ngọc đột nhiên dẫn ba huynh muội bọn họ đến Ngọc Lăng. Hoàng đế Ngọc Lăng yêu thích kỹ nghệ khắc gỗ đã lâu, nghe được kỳ danh của Tống Ngọc, lập tức ban quan to lộc hậu. Nàng vốn tưởng rằng Tống Ngọc bị lời nói của mình đả động, không muốn làm đồng lõa, mới sang Ngọc Lăng. Ở Ngọc Lăng, nàng cũng không thể hiển tài năng của mình trong việc tạo thuyền, mà chuyên chú thay đổi những dụng cụ nông nghiệp, trải qua cuộc sống yên bình hai năm. Ai ngờ, hai năm sau nàng mới biết được phụ thân và đại ca chính là mật thám Đại Cầu phái đến Ngọc Lăng.
Ngày Thủy quân Đại Cầu đánh bại Ngọc Lăng, thư tín của phụ thân huynh trưởng nàng trao đổi qua lại với Đại Cầu bị trình đến trước mặt hoàng đế Ngọc Lăng, lập tức bị lôi ra chém đầu. Mà khi nàng nhận được tin tức, vội vã dẫn Đậu Lục chạy trốn, lại bị đuổi giết. Vì bảo vệ muội muội, nàng dẫn truy binh rời đi, bất hạnh trọng thương ngã xuống vực sâu, rơi vào trong nước. Kết quả, được Cầu Tam nương nhặt về.
Thân tình đối với phụ thân và huynh trưởng chính là căn nguyên của mọi chuyện, nhưng mà sai lầm lớn nhất của nàng là lầm tin một người. Hoặc nói đúng hơn, người kia đã thay đổi, còn nàng vẫn tự lừa mình dối người. Tương Nhi, Diệp nhi, ai lừa nàng đều không sao cả, chỉ có người nọ…
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù đang mất trí nhớ, bản năng cũng khiến nàng trở nên giảo hoạt, cẩn thận, tính kế trong mọi chuyện, mà nội tâm đã không còn rộng mở như trước.
Hiện tại, nàng muốn giữ mạng, còn muốn tìm kiếm Đậu Lục đã thất lạc, phương pháp nhanh nhất chính là tìm được liên minh mạnh nhất.
Nguyên Trừng, là một người thích hợp.
~~
Leo: Chương này đã tiết lộ thân thế bị che giấu bấy lâu của Mặc Ca, haha, cảm ơn Leo đã nói những điều mà ai cũng biết =)))