“Đầu lại đau sao?” Tiểu Y nhảy trở lại, cúi người hỏi.
“Ừ.” Trong nháy mắt nghe thấy câu hỏi của Tiểu Y, đau đớn trong đầu Mặc Tử bỗng nhiên biến mất.
“Vẫn nên tìm một đại phu giỏi đến nhìn xem sao. Không biết tên lang trung chân đất lúc trước có biết chữa bệnh hay không. Đơn thuốc cũng chưa kê, chỉ tiện tay lấy vài vị thuốc trong hòm.” Tiểu Y quay đầu nhìn về vị trí của Cầu Tam nương, xác định nàng nghe không được, mới nói tiếp: “Tiểu thư nói giúp ngươi tìm đại phu tốt nhất đến xem bệnh, tiền xem bệnh, mời người… rất đắt đỏ, đều là lừa gạt ngươi thôi.”
“Ta biết.” Khi đó nàng hôn mê bất tỉnh, nhưng sau vẫn khôi phục được chút ý thức. Có điều trong tình huống tính mạng bị đe dọa lúc ấy mà nói, nàng không thể soi mói được nhiều chuyện. Dù vậy, tìm đến một tên lang trung chân đất so với việc không tìm vẫn tốt hơn, có thuốc ăn so với không có cái gì để ăn vẫn hơn nhiều.
“Ngươi biết tiểu thư lừa ngươi?” Tiểu Y giật mình đảo mắt, “Vậy ngươi… vậy ngươi…”
“Sao không chạy ư?” Mặc Tử duỗi tay chống vào đầu gối, đứng thẳng dậy, nhìn Tiểu Y đang gật đầu như gà mổ thóc, không khỏi cười khổ: “Bởi vì cho dù ta có chạy, cũng không có nơi để đi.”
Xuyên qua thành cô nhi, tương lai phía trước đều là màu đen, đương nhiên không bằng tìm được một nơi để dựa tạm vào. Lúc trước cũng đã nói, Cầu Tam nương là người rất có khả năng, nàng dựa vào cũng có chút cảm giác an toàn. Nhìn xem với “thân phân di dân” của nàng vẫn có thể ở chỗ Cầu Tam nương làm việc kiếm tiền chính đáng, bằng không chính là dân đen của Đại Chu rồi.
“Cũng đúng. Ngươi giống chúng ta, trên đời ngoại trừ tiểu thư, đều không còn thân nhân.” Tiểu Y khi ở trong Cầu phủ sẽ theo các nàng gọi là cô nương, nhưng khi đi ra ngoại lại gọi Cầu Tam nương là tiểu thư.
Mỗi khi Mặc Tử nghe đến chuyện người khác thể hiện lòng trung thành đối với Cầu Tam nương, trong lòng lại chột dạ. Thân nhân? Trong đầu nàng hiện lên vài cái dấu chấm hỏi, liều mạng nghĩ đến những ưu điểm của Cầu Tam nương, đáp án là không có. Một con châu chấu bị buộc dây, Mặc Tử cảm thấy từ đó để hình dung Cầu Tam nương còn chuẩn xác hơn chút. Có điều Cầu Tam nương và nàng đều không quan tâm đến đáp án là được.
Bạch Hà lại đây chỉ huy hai người chuyển đồ, mặc dù có hộ vệ khuân rương hòm, nhưng bao quần áo và những vật quý giá các nàng vẫn phải tự mang. Sau khi chạy đi chạy lại hai ba chuyến, rốt cục cũng đem xe hành lý toàn bộ đem vào khách viện trong am.
Khi Mặc Tử xách bao hành lý cuối cùng, trở lại Thanh Tâm viện nơi Cầu Tam nương ở tạm, nghe thấy trong phòng chính có tiếng cười truyền ra.
“Là Minh Ý sư thái.” Lục Cúc vừa đưa trà trở ra, bĩu môi một cái, “Cô nương đưa cho sư thái đó ngân phiếu hai trăm lượng, ngươi không nhìn thấy thôi, mặt nàng ta cười đến không biết trời đất đâu. Còn tự xưng là người xuất gia, căn bản vẫn không thoát nổi hồng trần.”
“Người xuất gia cũng phải ăn cơm. Ăn cơm no, mới có thể tìm hiểu đạo lý kinh Phật. Không thoát khỏi chi bằng gia nhập hồng trần. Ni cô vẫn cần vàng bạc bên thân, tâm mới có thể an ổn một chút.” Mặc Tử đối với ni cô đạo sĩ cũng không quá thành kính như Lục Cúc.
Phải biết rằng, đầu năm nay, tránh nạn có thể xuất gia, bị người ta chèn ép có thể xuất gia, sống không nổi nữa cũng có thể xuất gia, am ni cô là nơi thanh tĩnh, làm ni cô mà, cũng là một con người. Dù sao ni cô trong Từ Niệm am này cũng không thoát nổi cõi trần, đành phải vì sinh tồn mà gia nhập. Có điều đơn thuần thích tiền như Minh Ý cũng không phức tạp. Nghĩ cái gì muốn cái gì, đều viết ở trên mặt, không phải người ruột thắt vài vòng vẫn không thấy lòng.
Không lâu sau, Minh Ý sư thái mang theo hai tiểu ni cô từ trong phòng chính đi ra, Cầu Tam nương tự mình ra cửa đưa tiễn.
“Tam Cô nương cứ yên tâm, chưa nói đến chuyện ngài giao phó, ngay cả vị khách quý kia cũng luôn dặn dò chúng ta không muốn bị nhiều người quấy rầy. Lão ni vẫn cảm thấy lạ là làm sao ngài lại biết được Vệ thí chủ ở đây.” Minh Ý lão ni đã hơn năm mươi tuổi, một thân áo bào màu trắng, cũng có ba phần xuất trần.
Cầu Tam nương nhìn Mặc Tử, hơi bĩu môi, ý tứ chính là, ngươi tới nói đi.
“Cô nương nhà chúng ta cũng vừa mới biết. Khi tiến vào am, ở trong rừng trúc xa xa có nhìn thấy nha đầu hầu hạ bên người khách quý.” Mặc Tử giải thích thật thông minh, “Cô nương đã gặp mặt khách quý một lần, biết vị trưởng bối này vô cùng có hiếu. Nghĩ rằng khách quý cố ý đến đây siêu độ vong hồn cho phụ thân đã mất, bởi vậy tất nhiên muốn thanh tĩnh. Sợ phu nhân lo lắng nha đầu hầu hạ bên người cô nương không đủ người, sẽ phái thêm người đến đây, nhiều người nhiều miệng, cũng quấy rối đến khách quý. Cho nên, mới mời am chủ đến nói giúp cô nương đến chỉ để làm lễ hiếu, hơn nữa phàm là người trong nhà đến, xin am chủ nói giúp trong am đã hết chỗ ở, thay cô nương tiễn người trở về.”
“Lão ni sẽ chú ý.” Minh Ý sư thái liếc mắt nhìn Mặc Tử một cái, một nha hoàn bình thường. Vì thế hai tay chắp trước ngực, quay sang nói với Cầu Tam nương, “Tam Cô nương không cần tiễn nữa, đi đường mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
“Sau khi dùng cơm trưa, Tam nương có thể đến tìm am chủ chơi cờ được không?” Khả năng đánh cờ của Cầu Tam nương đúng là vô cùng tốt.
“Được, được. Vệ thí chủ cũng hẹn ta ở Thảo đình trong rừng trúc đánh cờ, đáng tiếc ta kỳ nghệ không tinh. Tam Cô nương vừa vặn thay ta đánh một ván.” Minh Ý sư thái đột nhiên nhìn trái nhìn phải, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Am chủ không cần do dự, vài nha đầu này của ta đều là thật sự trung thành.” Cầu Tam nương nhìn sắc mặt Minh Ý lão ni mà nói chuyện.bg-ssp-{height:px}
“Khách quý kia dường như muốn chọn một khuê nữ trong sạch đàng hoàng làm con dâu, từng hỏi thăm ta về những khuê nữ nhà giàu bên trong Lạc thành. Tam Cô nương là người ta tiến cử trước tiên. Trùng hợp hôm nay Tam Cô nương đến tiểu am, đây là Quan Âm Bồ Tát chỉ điểm nhân duyên. Lão ni sẽ vì hai người mà làm cầu nối, thế nào?”
Cầu Tam nương lộ vẻ mặt thẹn thùng, lúc này vẫn là nhìn sang Mặc Tử, bởi vì cũng chỉ có Mặc Tử biết ý tứ trong ánh mắt của nàng.
“Nếu thật sự là Quan Âm Bồ Tát hiển linh, giúp cô nương nhà ta tìm được nhân duyên tốt, tất nhiên là việc vui lớn. Ân tình giật dây của am chủ, chúng ta tất lấy lòng thành báo đáp.” Mặc Tử cảm thấy lão ni này vẫn không nói chuyện này được. Không biết chừng không thuyết phục được Vệ thị kia lại hỏng việc. Chỉ nói qua loa vài câu đáp lời.
Nhưng Minh Ý lão ni nghe thấy thế lại rất vừa lòng, hẹn canh giờ, rồi cười rời đi.
“Mặc Tử, ngươi nói thành tâm báo đáp, đại khái là bao nhiêu bạc?” Cầu Tam nương vừa bước được hai bước về phía phòng ở, đã quay đầu lại hỏi.
“Một năm cô nương quyên góp bao nhiêu tiền?” Mặc Tử thầm nghĩ quả nhiên, hỏi lại Cầu Tam nương.
“Hai, ba trăm lượng.” So với một chén mì Dương Xuân ba đồng xem, so với một năm chi tiêu mười lượng bạc của một hộ nông gia xem, so với một thư sinh vào kinh đi thi Trạng Nguyên mang theo mười hai mười ba lượng bạc đi đường, đối với một đoàn ni cô ăn chay lại không cần bỏ tiền thuê nhà mà nói, đây đã là cống hiến rất lớn rồi.
“Cô nương vừa cho người ta hai trăm lượng, bây giờ lại thêm hai trăm lượng tỏ thành ý.” Cái gọi là giật dây, chính là xắp xếp cho Cầu Tam nương và Vệ thị một đoạn gặp gỡ tự nhiên. Nói trắng ra chính là ủy thác.
“Bốn trăm lượng, điềm xấu.” Cầu Tam nương không hài lòng, “Năm trăm đi, tặng thêm ba trăm lượng nữa.”
“Đám ni cô đó chắc chắn sẽ không chê nhiều.” Mặc Tử không quan tâm lắm, dù sao Cầu Tam nương cũng là người giàu có.
“Mặc Tử, lời này là ngươi nói nếu vậy ba trăm lượng thành ý để ngươi bỏ ra đi.” Câu nói của Cầu Tam nương thực kích động, kế tiếp nói một câu khiến người khác nội thương hộc máu, “Ta không có bạc.”
Mặc Tử nháy nháy mắt, nghĩ rằng, vừa ra khỏi cửa, bản tính gian thương của vị chủ tử này đã bộc lộ, đúng là khó chiều.
“Cô nương, Mặc Tử lấy đâu ra ba trăm lượng bạc?” Bạch Hà phụ trách phát tiền tiêu vặt hàng tháng cũng nháy mắt mấy cái, thiện lương nói thật.
“Mặc Tử, nửa năm năm nay, trong tay tích lũy được bao nhiêu rồi?” Cầu Tam nương quan tâm một chút.
“Tám lượng ba đồng.”
“Một năm cứ coi như được mười sáu lượng, ba trăm lượng bạc, ngươi phải tích lũy bao nhiêu năm mới được?” Cầu Tam nương lại thử toán học của nàng.
“Mười tám năm chín tháng.” Mặc Tử lập tức báo ngày tháng.
Cầu Tam nương hơi giật mình, “Không ngờ ngươi rất biết tính toán, tính nhẩm cũng thật nhanh. Ngươi có hai lựa chọn, một, chính là ta cho ngươi mượn, sau này mười chín năm sẽ không được phát tiền hàng tháng. Thứ hai, nghĩ biện pháp trước khi ta xuất giá kiếm được ba trăm lượng.”
“Cô nương, chờ ngươi có thể gả được hãy nói.” Lời nói này của Mặc Tử mang theo oán hận hiếm có.
Buồn cười, nàng vì hôn sự của Cầu Tam nương mà dốc sức, kết quả là, không có được cái gì tốt, còn mất không ba trăm lượng bạc. Vị chủ tử này, lại đến thời điểm khó hầu hạ, bây giờ nàng thật muốn làm dân đen!