“Cô nương, chờ ngươi có thể gả được hãy nói.”
Khi Bạch Hà và Lục Cúc nghe được câu này thì thực sự giật mình vì cảm thấy lời này của Mặc Tử đúng là mạo phạm trắng trợn. Tuy chuyện cô nương nói Mặc Tử phải bỏ ra ba trăm lượng này là chuyện bất thình lình, hai người cũng muốn thay nàng cầu xin, nhưng câu nói của Mặc Tử lại thể hiện ý đối chọi với cô nương. Điều này khiến cho hai người không biết nên mở miệng như thế nào, khuyên một người nguôi giận, lại sợ khiến người còn lại như cháy đổ thêm dầu.
Tính tình của Tiểu Y trẻ con, chỉ biết làm theo những chuyện Cầu Tam nương phân phó. Còn những chuyện không liên quan đến mình, nàng sẽ mặc kệ, trước sau duy trì bộ dạng đứng ngoài xem kịch vui, lại còn bày ra vẻ mặt cực kỳ vô tội ngây thơ của hài tử.
Đôi mắt hạnh của Cầu Tam nương hơi nheo lại, tinh quang trong con ngươi bắn ra bốn phía, môi đỏ khẽ nhếch lên, giống như sắp nổi trận lôi đình, nhưng sau đó lại nghiêng đầu sang nói với Bạch Hà, “Đi, đem Tiểu Kim của ta lấy đến đây.”
Mặc Tử nghe thế, vừa muốn hừ một tiếng, nhưng cánh tay lại bị Lục Cúc cấu mạnh một cái, tiếng hừ chuyển thành tiếng kêu rên.
“Ngươi ít tranh cãi thôi.” Lục Cúc đè thấp giọng, ở trước mặt Cầu Tam nương ghé đến sát bên tai Mặc Tử nói nhỏ.
Mặc Tử cũng ghé đến lỗ tai Lục Cúc nói: “Vừa rồi ta đâu có nói gì.”
Cầu Tam nương nhìn đi nơi khác, coi như không phát hiện ra hai người đang châu đầu ghé tai.
Bạch Hà từ trong buồng đi ra, trên tay nâng một hộp gỗ sơn đen mạ vàng, mặt trên còn có một cái khóa nhỏ cũng là màu vàng lấp lánh.
Cầu Tam nương lấy từ túi nhỏ bên người ra một cái chìa khóa màu vàng rực rỡ, tra vào ổ khóa, sau đó mở nắp hộp ra, duỗi tay vào bên trong hộp gỗ. Một tiếng động nhỏ vang lên, nhìn vào trong tay Cầu Tam nương đã thấy có một cái bàn tính, so với màu vàng của chiếc chìa khóa hộp gỗ còn rực rỡ lung linh hơn.
Đó là bảo bối mà Cầu Tam Nương thích nhất khi còn đi theo Cầu lão gia buôn bán, làm bằng vàng ròng, rất vừa tay nàng tính toán, sử dụng để tính toán thì vừa có mặt mũi vừa thuận tiện, được nàng gọi yêu là Tiểu Kim.
“Ba trăm lượng, nếu nói ta cho ngươi vay, một năm thu về ba phần vốn, phí thường niên mỗi năm tính lượng là được rồi.” Cầu Tam Nương gẩy bàn tính tính toán.
Bạch Hà nghe thấy thế biết là cô nương thực sự tức giận, còn tính cả đến tiền lãi. Nhìn sang Mặc Tử ở bên cạnh thấy nàng đang muốn mở miệng, thầm nghĩ, đúng vậy, mau xin cô nương khoan dung đi, lại thấy Mặc Tử nói:
“Cô nương, ngài đừng tính nữa, tính nát Tiểu Kim cũng không được đâu. Nếu lấy lãi ba phần lại thêm mỗi năm lượng bạc, thì đến năm ta tám mươi tám tuổi, sẽ trả cho cô nương năm ngàn hai trăm lượng”. Ba phần lãi ư? Muốn ăn tươi nuốt sống người khác sao.
Cầu Tam Nương vốn chỉ là thuận miệng nói, gẩy bàn tính cho ba năm sau, Mặc Tử sẽ nợ nàng năm trăm mười lượng, đã thấy không ổn rồi. Không ngờ Mặc Tử lại tính luôn đến bảy mươi năm sau.
“Năm… năm… ngàn…” Lục Cúc sợ tới mức lắp bắp không nói thành lời.
Thật ra khả năng tính toán của Cầu Tam nương cũng rất nhanh, chỉ một chút là nghĩ thông.
“Hơn nữa, cô nương, ta cũng nói rồi, đợi đến khi ngài có thể gả vào Vương phủ rồi hãy nói đến chuyện này.” Hôm nay Mặc Tử thực sự có chút tức giận.
Hai mắt Bạch Hà trắng dã, nhủ thầm: cô nãi nãi của ta ơi, sao tự nhiên lại nhắc chuyện này?
“Chuyện này ——” Cầu Tam nương không những không tức giận, còn cười, cười như vạn đóa hoa đào đang quyến rũ nở, “Do ta định đoạt. Lại nói, không phải ngươi hi vọng ta không gả được đi chứ?”
“Đó chính là nguyện vọng của ba trăm lượng bạc kia.” Mặc Tử cảm thấy ngày thường mình hầu hạ Cầu Tam nương dù không phải quá mức trung thành nhưng cũng tận tâm hết sức, tại sao đột nhiên lại xảy ra những chuyện ngoài dự tính thế này?
“Bạch Hà, Lục Cúc, hai ngươi đi xuống trước.” Cầu Tam nương vung tay áo.
Sau khi hai nha đầu kia đi ra ngoài, Cầu Tam nương lại ha ha cười, “Ba trăm lượng cũng không phải ta không bỏ ra được.”
“Cái đó vốn nên do ngươi bỏ ra, dù sao cũng không phải ta lập gia đình.” Mặc Tử nghĩ như thế, nhưng lại không nói ra. Khiêu khích Cầu Tam nương này cũng nên có chừng mực.
“Nếu ta bỏ ra, phần khế ước bán thân kia của ngươi phải ký lại. Như vậy được không?” Trong nụ cười của Cầu Tam nương tuyệt đối không mang ý tốt, “Ngươi đã nói, chỉ cần là chuyện của ta cũng chính là chuyện của ngươi. Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ba trăm lượng bạc, đối với ngươi mà nói, mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Dù sao, ngươi không giống Bạch Hà và Lục Cúc, ngươi có cơ hội, không phải sao?”bg-ssp-{height:px}
Mặc Tử tất nhiên hiểu những điều Cầu Tam nương đang nói, “Nếu cô nương đã biết là không dễ dàng, tại sao còn nhắc tới chuyện khế ước, nếu như ta thật sự có thể giao ra ba trăm lượng bạc, có thể ký lại hay không? Ta cũng không tham nhiều, khế ước giảm một năm là đủ rồi.”
“Có thể.” Mi tâm của Cầu Tam nương giãn ra, “Nhưng nếu ngươi không thực hiện được, sẽ phải tăng thêm năm năm.”
“Một lời đã định.” Mất năm được một, đúng là không công bằng, nhưng Mặc Tử vẫn đáp ứng.
Đột nhiên Mặc Tử lại nhớ tới khi Vệ Đại cược nàng thắng có nói một câu —— Phú quý trong những lúc nguy hiểm nhất. Nàng không cầu phú quý, chỉ cầu tự do. Không phải chạy trốn hoặc lừa gạt, mà là sống không thẹn với lương tâm, bằng năng lực thực sự của mình có thể đổi lại tự do cả đời. Nếu không, cho dù nàng có thể thoát khỏi một Cầu phủ nhỏ bé, nhưng có thể thoát được chế độ xã hội đối nơi nơi là cạm bẫy, cho dù có chết cũng không có người khóc than với một cô nhi như nàng sao?
Chim dù có non cũng có một ngày đủ lông đủ cánh, mà chuyện nàng cần làm hiện tại chính là chờ đợi thời cơ mà thôi.
Tâm kế quá nặng sao? Không, là lưu lạc nhầm thời đại, một người khách cô độc đi lạc như nàng không thể không có bản năng bảo vệ chính mình.
“Tiểu Y, ngươi chính là nhân chứng.” Cầu Tam nương phân phó.
“Vâng.” Tiểu Y vừa nghe phân phó, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ra vẻ công bằng.
“Mặc Tử, đã có ước định, ngươi sẽ không còn ý niệm cố ý phá hư chuyện hôn sự này nữa chứ?” Cầu Tam nương vẫn cảm thấy lo lắng. Cho dù biết mọi chuyện thành ra thế này đúng là nàng nảy ra lòng tham vui đùa, nhưng một đại tiểu thư chung quy vẫn không thể cúi đầu trước nha hoàn được, vì thế càng nói càng nghiêm túc, nếu như vừa rồi không phải nàng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện khế ước bán thân, thì tình huống vừa rồi chắc chắn sẽ dẫn đến hiềm khích.
“Chuyện của cô nương chính là chuyện của Mặc Tử.” Lại là câu nói cửa miệng này, tác dụng tương đương với câu nói vô cùng quen thuộc ở hiện đại: “Khách hàng là thượng đế”. “Bây giờ Mặc Tử sẽ đi thăm hỏi. Nếu kẻ kia nhân phẩm có vấn đề, Mặc Tử vẫn sẽ khuyên cô nương để ý nhà khác, không cần vì ba trăm lượng bạc mà chậm trễ cả đời.”
Nói xong, Mặc Tử lui ra ngoài.
“Tiểu Y.” Chỉ còn lại một nha đầu, cũng chính là nha đầu hiểu biết thật tình nhất với Cầu Tam nương.
“Tiểu thư.” Tiểu Y cà lơ phất phơ dựa vào ghế, hai chân nhấc lên đặt ở trên tay vịn.
“Chúng ta đã thấy bộ dạng cầu xin tha thứ của nàng bao giờ chưa?” Đầu luôn luôn tự giác cúi thấp, hai tay thật sự kính cẩn, nhưng không biết tại sao Cầu Tam nương nhìn bộ dạng ấy lại thật chói mắt.
“Ở thời điểm ấn dấu tay lên khế ước bán mình.” Tiểu Y lại thật sự suy nghĩ.
“Cái đó không tính, trước đó nàng còn cò kè mặc cả với ta.” Lúc đó Mặc Tử sắp chết, nói chuyện không ra hơi, thế mà vẫn kiên quyết đòi thỏa thuận, “Chịu thiệt là ta mới đúng.”
Nhặt về một người, thuê mất một gian phòng. Vất vả đi tìm một lang trung, phí xem bệnh và dược liệu là năm lượng bạc. Người bình thường được cứu trong hiểm cảnh như thế đều coi ân nhân như chủ tử. Tiểu Y nghĩ thế nào cũng không thấy Cầu Tam nương chịu lỗ.
“Vậy thì chưa từng cầu xin qua.” Nói rồi, còn gật gật đầu tỏ vẻ vô cùng vừa lòng với câu trả lời của mình.
“Cho nên không thể oán trách ta được. Ta bắt nàng kiếm về ba trăm lượng, nàng không nói vài câu tử tế thì thôi, lại còn cãi lại ta.” Cầu Tam nương cho rằng không phải lỗi của mình.
“… Mặc Tử miệng lưỡi rất lợi hại.” Tiểu Y suy nghĩ nửa ngày.
“Miệng lưỡi lợi hại?” Cầu Tam nương cười đến vui vẻ, “Đúng thế, nàng ta đối đáp với ta rất lợi hại, nhưng khi đối đáp với người khác hết kể chuyện xưa lại đọc thi từ. Một người thông minh như vậy, ngươi nói xem, ta so sánh được không?”
“…” Tiểu Y nuốt nuốt nước bọt, khó khăn phun ra vài chữ, “Không có cách nào so được.”
“Là thực sự thông minh, hay là khôn vặt, ta nghĩ rất nhanh có thể biết được.” Cầu Tam nương nói xong, xoay người đi vào trong buồng, lên trên giường nghỉ ngơi một chút.
Tiểu Y nhận ra được trong lời nói của Cầu Tam nương có ý tứ khác, có điều rốt cuộc là ý gì, dựa vào đầu óc đơn giản của Tiểu Y thì thực sự không suy ra được.