Đi ra ngoài sân, Mặc Tử gọi Tiểu Y đến.
“Lục Cúc, tay nghề nữ phẫn thành nam của ngươi càng ngày càng lợi hại.” Tiểu Y tròn mắt đánh giá trên dưới.
Lục Cúc không dám kể công, chỉ vào Mặc Tử nói, “Là ngay từ đầu Mặc Tử dạy tốt.”
Mặc Tử vốn tham gia quân ngũ, chính mình rất ít khi cải trang, cũng không hiểu rõ chuyện này. Có điều các tiết mục trên tivi muôn màu muôn vẻ, có xem qua vài lần thuật hoá trang biến sắc mặt của điện ảnh nước ngoài, có nhớ một ít, giảng giải qua cho Lục Cúc. Tay nghề chải đầu trang điểm của Lục Cúc là số một, cộng thêm việc nghiên cứu một chút, không ngừng làm thí nghiệm, nên hiệu quả đạt được đúng là không tồi.
Không phải cái gọi là thuật dịch dung cao thâm, chỉ là khiến cho khuôn mặt nhìn qua trở nên trung tính một chút, mặc vào nam trang, đi ở trên đường sẽ không bởi vì tướng mạo của nữ tử mà khiến cho người ta nhìn thắc mắc. Hơn nữa, nàng cũng cũng không nghĩ giấu giếm mọi người, chỉ là khi ra ngoài, nữ phẫn nam trang có thể giảm bớt phiền toái không cần thiết.
Không chỉ có nàng, Cầu Tam nương và đám Bạch Hà Lục Cúc khi ra ngoài cũng thường xuyên phẫn nam trang. Tuy rằng những thương nhân cùng Cầu Tam nương đàm phán chuyện làm ăn đều biết các nàng là nữ tử, nhưng khi như rời khỏi nhóm người này, xuất hiện trong bộ dạng nam tử cũng không khiến cho người khác chú ý và phản cảm. Dù sao nữ tử thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài, đối với tiểu thư khuê các mà nói, thật sự không phải chuyện gì đáng để khen.
“Mặc Tử, đi sớm về sớm.” Bạch Hà nói xong, dẫn Lục Cúc đi vào phòng Cầu Tam nương.
Mặc Tử đi đến bên bức tường, bên ngoài chính là Quan Âm đường của Từ Niệm am sau Khâu Sơn, lúc này những khách hành hương bình thường đều dừng lại ở chung quanh Quan Âm đường. Trên Khâu Sơn có một tòa trạch gọi là Tử Trai đường, dùng để thưởng cảnh uống trà và ăn cơm chay, bởi vậy trước sau buổi trưa người rất đông đúc.
Tiểu Y thoải mái nhảy lên cây tùng ở đầu tường, thấy bốn bề vắng lặng, mới quay trở lại mang Mặc Tử ra khỏi tường.
Hai người hợp tác như vậy đã nhiều lần, động tác vô cùng ăn ý.
Người cửa lớn không ra, cửa sau không bước như Trương thị làm sao có thể dự đoán được? Bà ta nghĩ mọi chuyện ở tiểu viện của Cầu Tam nương đều nắm rõ như lòng bàn tay, Ngay cả chuyện đám nha đầu của Cầu Tam nương vài lần ra ngoài mua đồ ăn vặt cũng rõ ràng.
Nhưng thật ra đi ra từ cửa lớn chỉ là ngụy trang. Hành động thực sự, chính là ở một bức tường cao ngất hẻo lánh cách viện của Cầu Tam nương không xa.
“Ta đi đây.” Mặc Tử vuốt vuốt lại quần áo hơi nhăn lại.
“Ba trăm lượng bạc… Tiểu thư… Ngươi đừng tức giận… Nếu không tín nhiệm ngươi, Tiểu thư sẽ không để ngươi một mình ra ngoài.” Tiểu Y đưa lưng về phía Mặc Tử nói xong liền tiến vào trong rừng trên Khâu Sơn, không biết lại tìm đến cái cây nào.
Mặc Tử cười, đi về phía đường nhỏ ở hướng trái ngược. Xuyên qua Quan Âm đường, theo những nữ khách hành hương đi ra càng ngày càng nhiều từ cửa chính của Từ Niệm am. Nữ khách hành hương cũng mang theo hộ viện và gã sai vặt, cho nên sự xuất hiện của nàng cũng không gây nghi ngờ nào. Huống chi, Mặc Tử ngẩng đầu mà bước, tay áo phơ phất theo gió, không có một chút dáng vẻ kệch cỡm nào, ai có thể nghĩ nàng là nữ tử.
Đi xuống cửa chính của Từ Niệm am khoảng hai khắc, là ra được chùa Từ Niệm ở chân núi. Chùa này hương khói hưng thịnh, khiến chợ Đông Giao ở Lạc Châu náo nhiệt phi phàm. Không ít phú hộ đều chọn nơi này để bố trí sản nghiệp, đồ cổ, tơ lụa, vàng bạc, châu ngọc, sách mực tập trung ở mặt tiền. Mà nông hộ ở châu huyện lân cận là Sơn Nam Quảng Điền đất đai màu mỡ phì nhiêu, thiên về trồng trọt nông nghiệp, nên thường buôn bán những loại hoa quả tươi để kiếm lời, rất nhanh hình thành một phố nhỏ như chợ ở hiện đại. Còn có gạo, dầu,muối, tiệm bán thuốc, y đường, cửa hàng ăn nhẹ, tiệm cơm thì gần với khu sinh sống của dân chúng.
Tuyệt vời nhất là, phía bắc cách Đông Giao năm dặm có sông Lạc Hà, thông đến biên giới Nam Đức. Lạc Châu hiển nhiên trở thành nơi thương nhân ở hai nước lui tới, mậu dịch phồn vinh, thương hộ giàu có lớn nhỏ rất nhiều, nổi tiếng là nơi quy tụ nhân tài kiệt xuất giàu có và đông đúc của cả nước.
Vào năm mới, khi Mặc Tử theo Cầu Tam nương tới Từ Niệm am, mà chuyện nàng giúp Tam nương làm càng không rời khỏi Lạc Hà, bởi vậy đối với thị trấn Đông Thành rất tinh tường, không sợ lạc đường.
Nàng mặc thanh sam cũ, ở dưới nắng sớm đi lại ung dung trên đường phố. Thỉnh thoảng có lão bản của vài cửa hàng nhiệt tình hô Mặc ca, hỏi thăm nàng gần đây thế nào. Nàng cười đáp lời, không nhanh không chậm đi về phía trước.bg-ssp-{height:px}
Rốt cuộc ngừng lại bước chân ở một cửa hàng bán đậu, thấy bên trong buôn bán không tệ, năm sáu cái bàn đều ngồi đầy người. Những khách này phần lớn đều mặc quần áo bình thường, nhìn có vẻ như là những người khuôn vác, thức ăn phần lớn là một bát sữa đậu nành nóng hổi hoặc cơm, ăn bánh, chấm tương đen, biểu tình thỏa mãn tựa như đang ăn mỹ vị hiếm có trong miệng.
Ngồi dựa vào băng ghế thô sơ gần đường lớn, Mặc Tử gọi một tiếng với người đang quay lưng lại với nàng, bận tối mày tối mặt, “Một chén sữa đậu nành.”
“Được rồi.” Người nọ đang vội vàng tiếp khách, sau đó dường như nhận ra được là giọng nói của ai, lập tức quay đầu lại, mở lớn miệng, gãi đầu cười chạy tới, “Mặc lão đệ, lâu rồi không thấy đến.”
“Gần đây bận một số việc.” Mặc Tử nhìn nam tử màu da ngăm đen cao to trước mặt, “Cao đại ca, buôn bán không tệ nha.”
“Từ sau khi ngươi dạy ta làm mấy thứ kia, từ sớm đến tối đều buôn bán được.” Cao Tráng thật sự cảm kích.
Cao Tráng vốn chỉ làm sữa đậu nành, đậu phụ, đậu hoa để bán. Có một lần Mặc Tử đi qua đây, khát nước lại muốn uống ngọt, liền vào cửa hàng của hắn. Giờ này đã sớm không còn khách, Cao Tráng đang định đóng cửa, thấy có khách vào lại chỉ gọi một chén sữa đậu nành, nhưng vẫn không ngại phiền toái, lập tức đi làm cho nàng một chén sữa đậu nành nóng hổi. Mặc Tử thấy người này thành thật, thì ngồi lại hàn huyên vài câu. Nhắc tới đậu xanh đậu đỏ, cà rốt, gạo, đậu phộng nếu cùng nấu, chi phí thấp mà lại có thể ăn no gọi là cơm thô lương. Lại thêm rau trộn đậu phụ, đậu phụ nhồi thịt, canh đậu phụ cay… Kể tên vài món nàng thích ăn từ đậu phụ mà ở chỗ này chưa từng ăn qua.
Cao Tráng cảm thấy hứng thú, tỉ mỉ hỏi lại. Lần đầu tiên nếm thử cơm thô lương, mẫu thân hắn đặt tên là xôi ngọt thập cẩm, lập tức hấp dẫn rất nhiều khách. Sau lại, thêm một vài món ăn mới cùng canh, cũng được thực khách hoan nghênh. Nay, buôn bán có thể nói là phát đạt.
“Ta chỉ đến ăn thôi.” Mặc Tử thấy có khách phải đi, còn có người khác muốn vào, “Ngươi bận thì cứ làm đi. Hôm nay mẫu thân ngươi có tới không?”
“Tối hôm qua về nhà, sáng sớm ta đã cho người truyền tin, rất nhanh sẽ trở lại. Ngươi có thể vừa uống đậu nành vừa đợi.” Cao Tráng nói xong, trở vào bên trong chuẩn bị cho nàng một bát sữa đậu nành rất to, còn có ba bốn món ăn nhẹ mang ra.
Mặc Tử biết, đó đều là bát lớn nhất của cửa hàng hắn. Nhưng hắn có ý tốt, nàng không thể chối từ, đành phải ngồi chậm rãi uống, từ từ ăn.
Khi bát sữa đậu nành bị uống hơn phân nửa. Thấy chỗ này đã không còn nơi để ngồi, nhiều người phải ngồi trên mặt đất, đang cầm bát ăn cơm, một mình nàng độc chiếm một cái bàn thì nghĩ nên ra về hôm khác lại đến.
“Mặc ca nhi tới rồi sao?” Ngay khi nàng quyết định rời đi thì Cao đại nương lại về, liếc nhìn thấy Mặc Tử, tươi cười rạng rỡ.
“Mẫu thân, Mặc lão đệ chờ người hơn nửa canh giờ rồi.” Hai tay Cao Tráng vẫn bận rộn không ngừng.
“Đứa nhỏ này, đã nói với ngươi mấy lần, nếu tìm ta, thì vào trong phòng đợi. Chúng ta không có quy tắc chủ không ở nhà thì không vào nhà như đám nhà giàu.” Cao đại nương ngoắc ngoắc tay với Mặc Tử.
“Đại nương, chuyến đi lần này mọi chuyện đều thuận lợi chứ?” Mặc Tử vội vàng đứng lên, theo Cao đại nương đi vào buồng trong.
Đằng trước là cửa hàng, phía sau là phòng ở, rất nhiều tiểu điếm ở đây đều bố trí như thế.
“Vẫn phải đi lại vài chuyến nữa. Thỉnh thoảng lại gặp phải vài gia chủ không tốt, có điều giá thấp chút vẫn phải chấp nhận. Không vất vả không kiếm được lời, quên đi.” Cao đại nương đẩy cửa ra, mặt sau là một tiểu viện, ba gian phòng ở.
Này hai mẹ con nhà này, con trai thì bán đậu phụ, mẫu thân là nha bà kiêm chức bà mối.