Mặc Tử ăn mỳ rất nhanh, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc nàng từng là một quân nhân. Tay áo của nhóm Cát Thu ở trên đài còn chưa hạ xuống, nàng đã ăn xong. Hơn nữa, ăn xong còn cười rất vui vẻ.
Một bát mì Dương Xuân, dùng canh gà để làm nước dùng, bên trên có một tầng rau cải vừa non vừa mềm, một lớp thịt nạc thật dày, thêm vài quả trứng chim cút. Ở đâu mà năm đồng có thể mua được? Nếu thật sự buôn bán thế này, tiền thu vào của Vọng Thu lâu còn không bằng chi phí bỏ ra, chẳng bao lâu mà đóng cửa.
Nhưng Mặc Tử không muốn phụ ý tốt của Sầm đại chưởng sự, dù sao cũng không thể nói với Cầu Tam nương, rằng rõ ràng nàng muốn ăn một chén năm đồng, lại được dọn ra một bát mỳ giá năm lượng được.
Thời gian khoảng hai khắc trôi qua, Vũ giả đã lui xuống, chuẩn bị cho Ca giả lên đài. Mặc Tử ghé vào cửa sổ, ánh mặt trời rất ấm, khiến nàng lười biếng nheo hai mắt lại, hơi buồn ngủ. Đột nhiên, bên tai nghe thấy một tiếng gọi “Nhị Lang”. Nàng liền nói “mời vào”. Nhưng quay laị nhìn phía sau, cửa vẫn không nhúc nhích, lại có thêm vài bóng người lay động ở bên ngoài.
Nghĩ là chính mình vừa nói quá nhỏ, lại hướng về phía cửa, giọng cao lên: “Nhị Lang, vào đi, đang chờ ngươi đấy.”
Nói xong, mí mắt vốn hơi cụp lại cong lên như thường, nàng quay người, dựa vào tường, một tay gác cửa sổ, một tay nâng lên chén sứ trắng.
“Nhị Lang, ngươi hẹn người à, sao không nói sớm, để chúng ta ở dưới này chờ nửa ngày.” Một nam tử cười hì hì.
“Không…” Âm thanh nặng nề, chỉ nói một chữ.
“Sớm biết như thế, việc gì cùng mấy kẻ ngu ngốc dưới kia so đo. Ta nghe ở trong đó rõ ràng là giọng nói của một cô nương, chẳng lẽ là Cát Thu? Nhị Lang, chúng ta vội vàng, là sợ tỷ tỷ tức giận bỏ đi.” Một nam tử khác nói năng ngọt xớt.
“Vì sao phải đi?” Giọng nói của một nữ mềm mại nhỏ nhẹ, “Sớm nghe nói Vọng Thu lâu có ba mỹ nhân, thật khó khăn mới có thể cùng các ca ca đi ra ngoài một chuyến, ta nhất định phải mở mang tầm mắt. Xem Cát Thu hay là
Ngũ tỷ của chúng ta đẹp hơn.”
“Ai nói muội?” Giọng ngọt xớt lại mang theo ý vị trào phúng, “Chỉ là một con nhóc, sợ vài Cát Thu trên đài kia vẫn hơn muội đó.”
“Thất đệ, Thập Ngũ muội nói năng cẩn thận, chúng ta là khách, sao có thể cùng Ca Cơ Vũ Cơ so sánh?” Lại là một giọng nữ, nhưng trong trẻo mà lạnh lùng, cao không thể với tới.
Mặc Tử vừa nghe người ngoài cửa đối thoại, cảm thấy không đúng, hình như là gọi nhầm người rồi.
Chưa kịp đợi nàng hối hận, cửa đã được mở ra, hai tiểu nhị cung kính đi ở phía trước. Theo sau đó có hơn mười người lục tục tiến vào trong phòng. Năm nam tử mặc hoa phục, còn có hai nữ tử đầu cài trâm ngọc, ăn mặc tinh mỹ, còn lại là nha hoàn theo hầu, ăn mặc cũng không giống nha hoàn bình thường.
Mặc Tử cẩn thận đánh giá từng người, nhưng vẫn không nhìn thấy khuôn mặt gầy dài của Sầm Nhị Lang, liền thở dài. Thỉnh thoảng thẫn thờ sắp thành tật xấu của nàng rồi. Một lần thẫn thờ, chút nữa làm hỏng gian tình của Cầu Ngũ cùng tình nhân. Một lần thẫn thờ, bị sai làm nha hoàn đến biểu diễn tài nghệ trước mặt Cầu Tứ. Lần này lại kéo đến một đống người hoàn toàn không quen, phải làm thế nào cho phải.
Vài người đi đầu nhìn nàng, đều là sửng sốt.
“Không phải Cát Thu sao?” Kẻ có giọng nói ngọt xớt có một gương mặt rất phù hợp với chất giọng, hai gò má lõm xuống, ánh mắt đong đưa không ngừng.
“Nhị Lang, không phải là gã sai vặt của ngươi chứ?” Chủ nhân của nam tử cười hì hì lúc đầu tiên có diện mạo rất khá, có điều so với nam tử vấn tóc cao đứng bên cạnh kém hơn một chút.
Người được gọi là Nhị Lang có tướng mạo vô cùng tuấn tú. Cầu Tứ Cầu Ngũ được cho là trung đẳng mỹ nam tử, nhưng người này có thể xếp hàng thượng đẳng. Một thân áo bào trắng thêu kỳ lân, thắt lưng màu tím gắn ngọc, bên hông còn đeo một cái đao nhỏ có khắc chữ cổ màu đồng, chuôi đao gắn ngọc lớn. Ngũ quan giống như được thợ thủ công tốt nhất tỉ mỉ điêu khắc, lông mày như đỉnh đao, đôi mắt như mặc ngọc, sống mũi cao thẳng như núi đá. Trán rộng mà cao, khuôn mặt không lớn không gầy, xương gò má và xương quai hàm tạo thành một đường cong hoàn hảo giống như được đo đạc cẩn thận, thật sự khiến người khác nhìn vào thoải mái.
Bên cạnh hắn có hai người, tuổi tác hơi lớn, mặc hoa phục, cũng mang vẻ quý khí. Ánh mắt ba người ngạo nghễ, có vẻ quyết đoán khiếp người mà những nam tử ở Lạc Châu không có.
Không phải là người Lạc Châu.
Có điều tột cùng là Nhị Lang nhà ai đây?
Mặc Tử âm thầm kêu khổ, không khỏi đưa tay vỗ trán, thầm nghĩ đúng là rắc rối.bg-ssp-{height:px}
Người được gọi Nhị Lang nghe thấy nam tử kia nói là gã sai vặt, con ngươi xinh đẹp thản nhiên đảo qua, lại thản nhiên đáp, “Không phải người mà ta mang đến.”
Ai cũng có thể nghe được ngữ khí nhẹ nhàng của hắn, cứ coi như là mặc quần áo cũ, Mặc Tử cũng không đến nỗi trở thành gã sai vặt, đúng là chuyện vô cùng mất mặt.
Hắn lạnh nhạt, Mặc Tử càng lạnh nhạt hơn. Nàng một thân nam trang lại thay đổi màu da, bộ dạng tùy ý nhàn tản, không còn dáng vẻ âm thầm bảo vệ bản thân nữa. Vành môi hơi cong, thản nhiên uống trà. Mời người đi vào thì dễ, mời người đi ra hình như có chút khó khăn.
“Một người mà chiếm lớn một gian phòng lớn như vậy, hại chúng ta ở dưới lầu chờ đợi hơn nửa canh giờ.” Thập Ngũ tiểu thư muốn nhìn Cát Thu hơi dẩu miệng.
Mặc Tử nghe xong cảm thấy buồn cười, hóa ra nàng ăn một bát mỳ lại là nguyên nhân khiến cho bọn họ ở dưới lầu đợi chờ. Vốn nghĩ rằng tiểu thư kia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ai ngờ hai huynh đệ tên nói năng ngọt xớt và cười hì hì cũng cho là muội muội của bọn họ không nói sai, đều muốn đuổi người.
Nói năng ngọt xớt quay sang nói với hai tiểu nhị: “Xem trên bàn chỉ có một bát canh, còn chúng ta muốn gọi một bàn tiệc rượu, nhưng các ngươi lại tiếp đón chúng ta không chu đáo, chẳng lẽ Vọng Thu lâu không muốn kiếm bạc nữa sao?”
Hai tiểu nhị quay sang nhìn nhau, không hé răng.
“Ngươi, ăn xong rồi thì đi đi.” Tên cười hì hì lên tiếng, lời nói cũng không xuôi tai, “Đừng cản trở lão bản tửu lâu này phát tài.”
“Ăn một chén cũng tốt, ăn một bàn cũng được, đều là người trả tiền để được ăn cơm, kiếm được nhiều ít thì thế nào? Nếu lão bản không thực hiện được mối làm ăn với các ngươi, chỉ cần vài người khách đơn như ta là có thể bù lại được, còn không phải là một ngày thu một đấu vàng hay sao? Một canh bát, cũng phải xem canh trong bát là cái gì.” Vừa rồi Mặc Tử quên không thay đổi giọng nói, lúc nay mới đè thấp.
Có điều hình như không ai để ý, một đám người bị Mặc Tử nói đến sững sờ.
“Hơn nữa, ta vào phòng riêng này, chờ chủ nhân của ta thì có gì sai? Luật của tửu lâu, cho phép ta ăn cơm, trả tiền, chờ người. Lúc này chỉ có một mình, tất nhiên là có đạo lý của ta.” Mặc Tử chỉ ở Lạc Châu nửa năm, căn bản không biết những kẻ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác này là ai, “Có điều nếu như các ngươi muốn thanh toán hai bàn thức ăn của chúng ta, thì không cần nói hai lời, ta sẽ đi ngay. Tổng cộng năm mươi bảy lượng bạc.”
“Ngươi! Ngươi đùa sao!” Thập Ngũ tiểu thư chỉ thẳng vào Mặc Tử, “Ăn cái gì mà những năm mươi bảy lượng bạc?”
“Nếu như tiểu thư không tin, có thể gọi tiểu nhị lấy thực đơn đến, chiếu theo hai mươi món ăn đầu tiên của tửu lâu, năm mươi bảy lượng còn chưa đủ đâu.” Xét về tính toán, Mặc Tử tự nhận có thể đạt tới trình độ của học giả cao nhất thời đại này.
“…” Thập Ngũ tiểu thư như rơi vào mộng.
“Điêu nô giảo hoạt từ đâu tới!” Tên nói năng ngọt xớt bị nói trở nên nóng nảy, “Chủ nhân nhà ngươi là ai? Nói cho ta nghe, để cho chúng ta gặp nhau.”
Mặc Tử ngoảnh mặt làm ngơ, tầm mắt di chuyển về chậu hoa bên ngoài cửa sổ.
“Ngươi ——” Kẻ nói năng ngọt xớt nhìn thái độ của Mặc Tử, vô cùng tức giận.
“Ta không phải nô bộc của nhà của ngươi, chủ nhân nhà ta cũng không phải ngươi nói muốn gặp là có thể gặp. Nếu không thanh toán tiền, phòng này vẫn do chúng ta sử dụng. Ta tự nhận mình nói không có chỗ nào sai lầm, không biết vị công tử này vì sao muốn gây khó dễ?” Tới trước được trước, đạo lý này không phải rất đơn giản sao?
Nói năng ngọt xớt nghẹn họng.
Lại giải quyết được một cái.
“Vị tiểu ca này, có thể nghe ta nói một lời được không?” Một nam tử đứng ở phía sau Nhị Lang bước lên nửa bước.
Vẫn không chịu để yên sao? Mặc Tử nghĩ như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.