Mặc Tử trở lại am, giả giọng tiếng mèo kêu, kéo Tiểu Y tới, lại theo cách thức vượt tường lúc trước để vào bên trong.
Lúc này mặt trời sắp xuống núi, những đám mây cuồn cuộn màu đỏ tía, có những tia sáng màu vàng ở phần rìa.
Mặc Tử và Tiểu Y vào sân, đi đến phòng của Cầu Tam nương, Bạch Hà và Lục Cúc đều có mặt, nàng nghĩ thật đúng lúc.
“Mặc Tử, sao đi suốt một ngày thế? Cô nương hỏi vài lần đó.” Sắc mặt Bạch Hà lo lắng.
Cầu Tam nương vẫn lo nàng chạy trốn sao? Mặc Tử cười cười, “Đi đến Vọng Thu lâu một chuyến, sổ sách có chút vấn đề, tiện thể xem giúp Sầm Nhị.”
“Vấn đề gì?” Cầu Tam nương từ trong buồng đi ra, so với tin tức từ kinh thành, nàng càng quan tâm đến việc buôn bán của mình hơn.
“Có ba ngàn lượng bạc không khớp, ta đã xem qua, là người mới đến ở phòng thu chi chưa có kinh nghiệm, đem số tiền cô nương mới mua hai điền trang cộng vào, nhưng lại không tính khế đất.” Mặc Tử nói xong, lại bổ sung một câu, “Sầm Nhị mới từ trên kinh trở về, trong chốc lát chưa điều tra rõ.”
“Cho nên cho ngươi nói tốt thay hắn?” Cầu Tam nương thấy hai tay Mặc Tử trống trơn, biết là nàng không lấy sổ sách, “Đến rồi cũng không lấy sổ sách về cho ta xem?” Cầu Tam nương không có nhiều ham mê lắm, nhưng xem sổ sách quản lý lại là một ham mê của nàng.
“Cô nương, ta sợ ngài không xem được.” Ý tứ của Mặc Tử là, giải quyết chung thân đại sự trước rồi nói sau.
“Vốn rảnh rỗi, có gì mà không xem được.” Cầu Tam nương đúng là khó hầu hạ.
“Vậy bây giờ Mặc Tử đi lấy cho cô nương xem?” Mặc Tử nói xong, lại thấy Cầu Tam nương tỏ vẻ xem thường.
“Được rồi, ngươi nói những chuyện hôm nay hỏi thăm được cho ta nghe một chút đi, sau đó ta sẽ quyết định để ngươi đến lấy hay không.” Lời nói của Cầu Tam nương thật thật giả giả, không thể làm cho người ta khinh thường.
Bạch Hà nhìn hai người nói chuyện có chút căng thẳng, bởi vì trải qua chuyện ba trăm lượng bạc kia, hiện tại mọi người đều không được tự nhiên.
Mặc Tử thuật lại lời nói của Cao đại nương một lần, cuối cùng nhắc tới chuyện ở Vọng Thu lâu, “Sầm Nhị vừa từ kinh thành trở về, ta đến Vọng Thu Lâu lần này chủ yếu là muốn hỏi xem hắn có biết gì về lời đồn của Kính Vương phủ hay không.”
“Không phải là thật chứ?” Ánh mắt Lục Cúc chớp chớp lộ vẻ hoảng sợ.
“Lời nói của Sầm Nhị mặc dù hơi sai lệch so với Cao đại nương, có điều Tam công tử của Kính Vương phủ hưu thê hai lần đúng là chuyện có thực. Chỗ không giống nhau ở đây là theo như lời nói của Cao đại nương thì vận khí của Tam công tử không tốt, cưới vào cửa hai nữ tử có tâm địa bất chính. Mà Sầm Nhị lại nghe nói Tam công tử quá mức sủng ái tiểu thiếp và một đôi nhi nữ tử, cho nên chính thê mới không thể chịu đựng được.” Mặc Tử nói cả hai phiên bản.
Bạch Hà nghe xong, cũng trở nên kích động như Lục Cúc, “Cô nương, người này không thể chọn được. Mặc kệ là cách nói nào, hưu thê hai lần vẫn là thật, sủng ái tiểu thiếp và con thiếp cũng là thật. Nếu cô nương gả qua đó, không có gì bảo đảm là ——” ba chữ “không bị hưu” Bạch Hà vẫn ngập ngừng.bg-ssp-{height:px}
“Không có gì đảm bảo sẽ không hưu ta.” Trong mắt Cầu Tam nương như có lửa, “Ta đã nói mà, nhi tử thân sinh của Vương phi trong Kính Vương phủ, muốn thiên kim tiểu thư quý tộc dạng gì mà không được, thế mà lại đến tận Lạc Châu xa xôi này để mai mối, thì ra là thanh danh thối. Khi dễ chúng ta không biết chuyện, muốn chọn đến một người ngu ngốc, hoàn toàn không biết tình hình để bảo toàn mặt mũi của Vương phủ.”
“Cô nương, người tuyệt đối không thể gả.” Lục Cúc ủng hộ lời nói của Bạch Hà: “Nam nhân hưu thê vẫn có thể tìm được người khác, nhưng nữ nhân mà bị hưu cũng chỉ có thể mang ô danh.”
“Mặc Tử, tại sao ngươi không phản đối?” Lửa đang tràn ngập trong con ngươi của Cầu Tam nương khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Mặc Tử bỗng nhiên vụt tắt.
“Chuyện hôn nhân đại sự của cô nương, cô nương có thể tự quyết định, ta không nên nhiều lời.” Mặc Tử nghĩ rằng, nàng chỉ có trách nhiệm đi hỏi thăm sự việc, còn quyết định như thế nào là chuyện của Cầu Tam nương.
“Nếu như ta muốn nghe ý kiến của ngươi thì sao?” Cầu Tam nương cũng không chịu buông tha Mặc Tử.
Mặc Tử nhìn Cầu Tam nương, từ từ nói: “Ta có thể nói, nhưng cô nương cũng không cần quá để lời của ta ở trong lòng, bởi vì cuối cùng vẫn là cô nương phải tự mình suy xét rõ ràng.”
“Nói đi.” Mặc Tử càng như vậy, Cầu Tam nương lại càng muốn nghe.
“Có lợi có hại.”
Mặc Tử vừa nói ra bốn chữ này, Cầu Tam nương liền trở nên bình tĩnh. Tình tình nóng nảy của nàng là do trước kia phụ thân quá mức sủng ái, người khác nể mặt phụ thân nàng, cho nên đối với nàng rất nhẫn nhịn. Nay phụ thân đã không thể chống đỡ cho nàng, cho nên phải dựa vào một người lý trí như Mặc Tử, mới có thể khiến nàng không xúc động mà làm việc.
“Sủng thiếp hưu thê, hỏi hai người, có hai cách nói khác nhau. Nguyên nhân chân chính mặc dù không phải là một nhưng chắc chắn không lệch khỏi quỹ đạo quá xa. Gả đi, có thể sẽ xung đột với tiểu thiếp, mà phu quân không đứng về bên thê tử. Toàn bộ Vương phủ, trừ bỏ vài nha đầu chúng ta, sẽ không có người có thể tin cậy và giúp đỡ được. Phải biết rằng, bình thường nô bộc cũng được ban cho, không có mấy người là của mình. Trượng phu đối với thê thiếp càng để ý, tất nhiên sẽ càng bớt sủng ái thê tử. Cô nương, cuộc sống sau khi gả đi chắc chắn không dễ dàng. Huống chi tiểu thiếp kia có hai hài tử, một nam một nữ. Tuy là con thiếp, nhưng là con đầu, ít nhiều vẫn được coi trọng. Hơn nữa, nghe Cao đại nương nói, Vương phi rất thương yêu hai hài tử này. Mức độ được coi trọng của hài tử nhất định sẽ ảnh hưởng địa vị của mẫu thân thân sinh.” Mặc Tử nói rõ tai hại.
Đổi lại ngữ điệu, vẫn có chỗ lợi, “Cô nương, từ một Cầu phủ nho nhỏ đến Vương phủ to lớn, thế nào thì vẫn phải tranh đấu. Ở trong Cầu phủ đấu với phu nhân, đến Vương phủ, người cần phải tranh đấu có lẽ sẽ nhiều hơn một chút. Nhưng đặt vào tình thế lâu dài, có ai yêu thích cảnh một đám nữ nhân trong phủ náo loạn gây thị phi, cô nương cũng không lo lắng bị làm khổ. Trượng phu mặc kệ, tiểu thiếp mừng rỡ khi ngươi bị lạnh nhạt, không chừng lại giống như hoàn cảnh khi cô nương ở trong Cầu phủ, chúng ta có một tiểu viện hẻo lánh tự mình sinh hoạt. Như thế đối với cô nương mà nói, chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Cô nương có thể tự mình đến Vọng Thu lâu xem xét, vài việc buôn bán trước kia cô nương từng nghĩ đến cũng có thể bắt tay vào thực hiện từng cái một, có thể nói là như cá gặp nước. Đó không phải nhà mẹ đẻ, mà là nhà chồng. Sản nghiệp của cô nương cho dù bị người ta biết được, nhưng ta nói là của hồi môn, nhà chồng không thể lấy được, nhà mẹ đẻ đã cho cũng không thể thu lại, tất cả đều quang minh chính đại của cô nương. Hưu thê? Tốt nhất là hắn hưu đi. Nếu hưu, từ nay về sau cô nương giống như cá bơi giữa biển rộng, chim bay trên trời cao. Lão gia vốn là thương nhân, cho dù cô nương có tự mình quản lý sản nghiệp cũng có thể lý giải. Hơn nữa, Tam công tử kia sủng ái tiểu thiếp như vậy, vì nàng mà hưu hai chính thất, nhưng trưởng bối vẫn cố ý muốn tìm cho hắn chính thê thứ ba, có thể thấy được rằng thiếp thất kia không được lòng trưởng bối. Cô nương nếu có thể đạt được sự tín nhiệm của trưởng bối, thắng bại không phải nói. Tóm lại, hưu cũng không dễ, con đường trước mặt của cô nương rất rộng mở. Cô nương vẫn thường nói, dựa vào nam nhân không bằng dựa vào chính mình, cũng nói qua không thể vì chuyện không được lòng một người, mà cả đời không động tình. Mặc Tử cũng cho rằng, lấy trí tuệ của cô nương, làm gì phải câu nệ chuyện một nam tử lạnh nhạt và bạc đãi. Chẳng lẽ cô nương muốn giống những thiên kim tiểu thư chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa, một lòng muốn tìm một người để phó thác cả đời, nửa đời sau bị giam cầm trong viện, trong sự tranh đấu gay gắt của một đám nữ nhân, chỉ vì muốn đoạt lấy một cái liếc mắt của trượng phu? Hơn nữa, cô nương không phải còn tính ở trong phủ sống một mình sao? Gả ra ngoài, đến Kính Vương phủ…”
Mặc Tử biết rằng trước giờ Cầu Tam nương vẫn hận tại sao mình không lại là thân nữ nhi, từ khi bước vào độ tuổi thích hợp gả đi, bị Trương thị vây khốn ở trong nhà, tuy có Tiểu Y thỉnh thoảng có thể đem nàng ra ngoài, nhưng chung quy vẫn không phải kế lâu dài.
Rất nhiều lời, không cần nói ra, Mặc Tử tin tưởng trong lòng Cầu Tam nương hiểu được.
Cầu Tam nương im lặng.
Bạch Hà, Lục Cúc lúc trước cật lực phản đối, cũng im lặng.
Tiểu Y và Mặc Tử, một trước một sau, như hai cái bóng không nóng không lạnh, đứng thẳng tắp.