Đi đến hậu hoa viên kiểm tra hàng hóa, sau khi phân phó Sầm Nhị chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, Mặc Tử rời khỏi Vọng Thu lâu, nhưng đợi cho đến khi trời tối đen, mới trở lại viện của Cầu Tam nương.
Tiểu Y đưa cho nàng một chiếc đèn lồng, cũng không nói gì, đi theo phía sau nàng.
Mới đầu Mặc Tử không cảm thấy có gì khác thường, Tiểu Y vốn không thích nói nhiều. Nhưng đi trên đường, vai nàng bị Tiểu Y vỗ ba lượt, mà mỗi lần nàng quay đầu hỏi làm sao, Tiểu Y lại không nói câu nào, chỉ khẩn trương nhìn nàng.
“Mặc Tử trở lại rồi sao?” Giọng nói của Cầu Tam nương từ chính phòng truyền ra.
“Cô nương, ta đã trở về.”
Tay Mặc Tử vừa mới chạm vào mành, Tiểu Y vóc dáng cao gầy vội vàng nói nhỏ trên đỉnh đầu, “Nếu ngươi muốn trèo tường, ta giúp ngươi.”
Mặc Tử nhướng mày, thỉnh cầu trèo tường lúc trước đều là nàng dùng bình gỗ có nắp để đổi, nay Tiểu Y đột nhiên lại chủ động đưa ra, là đang ám chỉ nàng nên chạy trốn ư? Nhưng vì sao?
“Nếu đã trở lại, mau vào đây đi.” Qua lớp mành thấy bóng người, Cầu Tam nương nhìn hai bóng dáng một cao gầy, một nhỏ nhắn, “Tiểu Y, nói thầm cái gì?”
“Không… không có gì.” Tiểu Y biết đánh nhau nhưng không biết nói dối, trả lời lắp ba lắp bắp.
Mặc Tử nghe nghe được, Cầu Tam nương cũng nghe được.
Vào phòng, thấy Bạch Hà và Lục Cúc đang bày cơm chiều. Đơn giản ba món mặn một món canh, hương thơm tỏa ra bốn phía, còn hơn cả một bàn yến hội. Bạch Hà bỏ rất nhiều tâm tư vào khẩu vị của Cầu Tam nương, bởi vì theo góc độ dinh dưỡng mà nói, Cầu Tam nương thích ăn cay nóng, lại yêu rượu mạnh, thật sự không phải tốt. Mặc Tử đã nói qua có điều Cầu Tam nương không nghe, nhưng Bạch Hà lại để tâm, cho nên khổ sở vắt óc, vừa muốn thỏa mãn khẩu vị của Cầu Tam nương, vừa đảm bảo thân mình cho nàng.
“Sầm Hoan chuẩn bị đến đâu rồi?” Cầu Tam nương lấy chiếc đũa gắp một miếng măng nếm thử, nhấm nháp nửa ngày, lại liếc mắt nhìn Bạch Hà.
Bạch Hà thấy thế, cười nói, “Cô nương, mấy ngày nay ấm lên, ăn cay quá sẽ dễ sinh khí nóng, ta chỉ thả chút dầu cay, không thêm hạt tiêu. Nhưng măng là vừa hái, thịt cũng là ta đặc biệt ướp chế.”
Tính tình Cầu Tam nương khi bùng nổ thì cũng chẳng khác gì hạt tiêu, có khi Mặc Tử cảm thấy còn cay hơn nhiều. Cầu Tam nương dường như không cay không vui, nếu như ăn cơm xã giao thì không nói, nhưng bữa cơm bình thường cũng nhạt nhẽo, tâm tình nhất định khó chịu.
“Không cay thì mang rượu đến cũng được. Vài ngày trước ở trong am ăn chay, miệng đúng là nhạt miệng.” Cầu Tam nương một tay chống cằm, ủ rũ nói.
“Cô nương, ở trong phủ sao có thể tự do như bên ngoài.” Tính tình Bạch Hà ôn hòa, nhưng không phải người không có chủ kiến, nghe thấy Cầu Tam nương muốn rượu, đương nhiên không đồng ý, “Nếu để người khác nhìn thấy, biết giải thích thế nào, sẽ hỏng mất thanh danh của nương. Cô nương, ta mất rất nhiều tâm tư, ngài nếm thử trước rồi nói sau.”
Cầu Tam nương phì cười một tiếng, “Thanh danh? Ai chẳng biết đại tiểu thư Cầu phủ thường xuyên theo cha ra bên ngoài, hoàn toàn không giống tiểu thư khuê các. Nếu như ta để ý thanh danh, sao có thể gây dựng sự nghiệp, cùng đám nam tử ngồi chung bàn dùng bữa uống rượu?”
“Cô nương, lời này sai rồi. Tuy nói xưa nay sĩ nông công thương khác biệt, nhưng Lạc Châu là đất làm ăn kinh doanh. Nam tử được đánh giá cao, trước tiên chính là thương nhân sau đó mới là kẻ sĩ. Bên ngoài nhắc tới cô nương, có ai không tán thưởng là nữ tử tài giỏi lại hiếu thuận, nào có lời nói không tốt. Nhưng Bạch Hà nói cũng không sai, nếu xã giao, uống rượu thì không sao. Nhưng nay ở trong phủ, nơi đâu cũng có người rình chờ cô nương mắc lỗi, một chút sơ sảy cũng thành nhược điểm. Ngày thường thì thôi, nhưng nay đúng là thời điểm mẫn cảm, gió thổi cỏ lay, rơi vào tay Vệ Di thái thái, dù sao cũng không tốt lắm. Có thanh danh hay không quan hệ không lớn, nhưng cũng không thể để người ta nhân cơ hội này mà vạch lá tìm sâu.” Mặc Tử đứng ở bên cạnh Cầu Tam nương lên tiếng khuyên bảo.
“Mặc Tử nói đúng. Nửa năm nay cô nương không uống rượu, tại sao hôm nay lại nghĩ đến?” Bạch Hà đột nhiên nhớ tới chuyện ban ngày Tứ phu nhân tới đây, “Không phải là Tứ phu nhân nói gì với cô nương chứ?”
Bạch Hà nói lời này vô tình khiến cả phòng đều để tâm.
Mặc Tử quan sát, Lục Cúc dường như cũng không biết mục đích Tứ phu nhân đến. Hiểu rõ, hình như chỉ có Tiểu Y, hơn nữa rất có khả năng là nàng nằm úp sấp trên nóc nhà nghe lén.bg-ssp-{height:px}
“Mặc Tử, ngươi còn chưa trả lời ta, chỗ Sầm Hoan chuẩn bị thế nào rồi?” Chấp niệm của Cầu Tam nương rất mạnh, không được thỏa mãn, cũng rất kiên trì.
“Sầm đại chưởng sự không có ở đó, ta đã dặn dò Sầm Nhị Lang. Hàng hóa lấy vào gần đủ rồi, chỉ còn chờ ý của cô nương…” Mặc Tử đang suy nghĩ nên nói chuyện hôm nay Nhị Lang nhà kia như thế nào, nào ngờ chỉ im lặng một lát như vậy, Cầu Tam nương đã mở miệng.
“Tứ phu nhân muốn một nha đầu từ chỗ ta.” Nàng nói xong, lại bắt đầu gắp măng, chậm rãi ăn, sau đó thành gắp liên tục.
Bạch Hà đâu còn tâm trạng cao hứng vì món ăn mình cải biến thành công nữa, cắn môi, con ngươi bất an nhìn Cầu Tam nương.
“Cô nương, bên người Tứ phu nhân thiếu nha đầu sao?” Trong lòng Lục Cúc nghĩ cái gì thì nói cái đó, căn bản không để ý tới những chuyện khác.
“Bên người Tứ phu nhân không thiếu, nhưng bên người Tứ thiếu gia thiếu.” Cầu Tam nương nói về “đệ đệ tốt” của mình.
“Tứ thiếu gia?” Lục Cúc thì thầm, sau đó “a” một tiếng, đưa tay che miệng, rốt cục cũng hiểu chuyện.
Mặc Tử cúi mắt, không phải nàng tự kỷ, chỉ là giác quan thứ sáu có cảm giác không tốt, gần đây chuyện xui xẻo gì cũng tìm đến nàng. Chả trách lần trước Tứ phu nhân lôi kéo nàng và Bạch Hà nói chuyện, vừa khen người vừa có ý làm mai mối, thật ra là đang tính toán thay Cầu Tứ. Nàng có thể hiểu được nam nhân lăng nhăng, nhưng không thể hiểu vì sao lão bà lại giúp đỡ loại chuyện này. Tứ phu nhân cũng quá hiền lành rồi.
“Cô nương, chúng ta là nha hoàn hồi môn của ngài, Tứ phu nhân muốn ai đều không thích hợp.” Bạch Hà liếc mắt nhìn vài nha đầu, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Cầu Tam nương. Ở trong lòng Bạch Hà, đám nha đầu các nàng sẽ không chia lìa.
“Tứ phu nhân nói, nếu đi một người sẽ bù lại cho bốn nha hoàn.” Cầu Tam nương ăn xong một miếng, lại nói tiếp một câu, “Lục Cúc, nếu chuyện này là thật, về sau sẽ có người coi cửa thay ngươi, cũng có tiểu nha đầu cho ngươi sai khiến rồi.”
“Cô nương, ngài nói như vậy, cũng biết là ta không dễ chịu mà. Thà rằng mỗi ngày ta coi cửa đến khuya, cũng không muốn tỷ muội chúng ta thiếu một người.” Lục Cúc lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Không phải Lục Cúc, sau khi dùng xong giác quan thứ sáu, Mặc Tử lại dùng phương pháp bài trừ.
“Hai người các ngươi không muốn mọi người tách ra, cũng phải nghe xem người Tứ phu nhân muốn suy nghĩ thế nào chứ. Có phải không, Mặc Tử?” Cuối cùng Cầu Tam nương cũng nói tên.
Tiểu Y cúi đầu nhìn mũi chân, có chút không kiên nhẫn.
“Mặc Tử?” Lông mày Bạch Hà nhếch lên.
“Mắt Tứ phu nhân cũng thật tinh, chọn đúng ngươi thông minh nhất trong chúng ta.” Lục Cúc quyết miệng, “Cô nương, ngài không đáp ứng đúng không?”
“Mặc Tử, ngươi không nói lời nào, là đang thẹn thùng, trong lòng nguyện ý?” Dường như Cầu Tam nương còn chưa đùa giỡn đủ, “Nếu không, ngày mai ta tìm Tứ phu nhân đáp ứng chuyện này? Tuy là nha đầu thu phòng, nhưng Tứ phu nhân đã cam đoan, chỉ cần ngươi sinh được con trai sẽ nâng lên làm thiếp, cẩm y ngọc thực sống cả đời.”
Mặc Tử nâng mắt lên, con ngươi như thu thủy luôn bình tĩnh vô ba, lúc này sáng quắc.
Cầu Tam nương thu biểu hiện của nàng vào trong mắt, vỗ chiếc đũa lên mặt bàn, hai hàng lông mày như núi xa nhếch lên, giọng điệu lạnh đi một nửa, “Ta không nhìn lầm chứ, ngươi đang tức giận với ta?”