“Không biết hôm nay có chuyện gì mà sáng sớm chim chóc đã kêu không ngừng thế này.” Lục Cúc mang một bình nước đến cho Mặc Tử đang ngồi canh cửa.
“Hót rất dễ nghe.” Mặc Tử nhận lấy ấm nước, tự rót một ly, đặt ở dưới bóng cây.
Hôm nay trời quang mây tanh, gió ấm áp, nắng chiếu khắp nơi, trong lòng cũng cảm thấy bình yên, bởi vậy canh cửa cũng không phải chuyện gì quá khó chịu.
“Mặc Tử, đến tột cùng là tối hôm qua ngươi và cô nương nói cái gì?” Lục Cúc thừa dịp Cầu Tam nương cùng Bạch Hà đang ở trong phòng, vây quanh Mặc Tử hỏi chuyện .
“Không có gì.” Mặc Tử uống nốt chén nước, bắt đầu dọn dẹp sân, tâm tư quay trở về buổi tối hôm qua.
Cầu Tam nương đã nói: “Cho dù có từ chối Tứ phu nhân, nhưng Cầu Minh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Loại chuyện này, không phải là chuyện không muốn có thể cười cho qua. Nếu ta không đáp ứng, chỉ sợ Trương thị ra mặt, lấy chuyện hôn sự của ta, ép ta giao người.”
Lúc ấy, nội tâm Cầu Tam nương giống như đồng ý giúp nàng rồi. Lúc trước còn nói cái gì mà đối xử với nàng không giống như Bạch Hà, Lục Cúc, Tiểu Y, Mặc Tử cảm thấy Cầu Tam nương đúng là người hỉ nộ vô thường.
“Có điều ——” Ngữ khí Cầu Tam nương đột nhiên thay đổi, “Nếu ngươi có thể tận tâm tận lực vì ta mà tính toán mọi chuyện thành công, tâm tình ta tốt lên, tự nhiên sẽ giúp ngươi nghĩ cách. Không cần ngươi lo nghĩ nhiều, chỉ cần chờ theo ta gả đi là được.”
Tình cảm của đám nha đầu Bạch Hà đối với Cầu Tam nương vô cùng sâu đậm, cũng có lúc Mặc Tử hoài nghi tâm nhãn của nàng, đến tột cùng là vì bản thân hay là vì Cầu Tam nương? Thật tâm hay không phải? Tuy nói lúc đầu, nàng hi vọng Cầu Tam nương được gả đi cũng là vì chính mình mà suy nghĩ. Nhưng không thể phủ nhận, ngôn ngữ hành vi một lòng vì chủ nhân của đám Bạch Hà, Lục Cúc, dần dần cũng ảnh hưởng đến nàng. Bởi vậy bảy ngày ở Từ Niệm am, nàng một lòng suy tính cho chuyện của Cầu Tam nương mà không để ý đến mình.
Nói thực ra, khi Cầu Tam nương phân rõ quan hệ chủ tớ với nàng, sau khi thả lỏng, Mặc Tử lại cảm thấy có chút buồn bực không rõ. Giống như trong thân thể có hai linh hồn, một lạnh, một nóng. Thời điểm nàng muốn xây dựng tình cảm thì linh hồn lạnh chạy đến làm nguội lại. Thời điểm nàng không muốn mọi chuyện liên quan đến mình thì linh hồn nóng lại chạy đến hâm nóng nàng. Trực tiếp dẫn đến kết quả, chính là nóng quá thì nguội, mà lạnh quá lại nóng, tự mâu thuẫn. Nàng từng hoài nghi không biết mình có phải là nhân cách phân liệt hay không, cuối cùng tự nàng phải điều hòa, coi như di chứng mất trí nhớ, không nghĩ nhiều nữa.
Nghe xong điều kiện, Mặc Tử hỏi Cầu Tam nương, nếu như Kính Vương phủ không muốn cưới, có phải Cầu Tam nương sẽ đem nàng bán cho Tứ phu nhân hay không.
Cầu Tam nương đáp, “Cái đó phải xem chính ngươi. Nếu như ngay cả chính mình ngươi cũng không cứu được, ta sao có thể trông cậy vào ngươi để làm đại sự? Nói đến chuyện quản lý làm ăn, người có thể thay người không nhiều, nhưng cũng không ít.”
“Mặc Tử, ta nói với ngươi, đợi cô nương giúp ngươi qua được cửa này, sau này tốt nhất ngươi nên học chúng ta ngốc ngốc một chút, tuyệt đối đừng ở trước mặt chủ tử khác mà tranh cường háo thắng. Có như vậy, nhìn ngươi mới giống những nha đầu bình thường, yên ổn qua ngày.” Lục Cúc lay lay Mặc Tử còn đang ngây người.
“Hả? Ừ.” Đúng thế, bắt đầu từ thời điểm nàng bước vào Nhạn lâu đã sai lầm rồi.
“Nói vậy có nghĩa là cô nương đồng ý giúp ngươi việc lần này? Thật tốt quá.” Lục Cúc tự cho là mình đoán đúng, rốt cục lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Bốn người chúng ta có thể cùng cô nương rời khỏi nơi đây.”
Mỗi lần gặp loại thời điểm như thế này, trong lòng Mặc Tử lại không kiềm chế nổi ấm áp. Cầu Tam nương nhìn ra được cho dù nàng thành thật nhưng không quá trung thành. Có điều Bạch Hà, Lục Cúc, thậm chí là cả Tiểu Y đều thực tâm coi nàng là tỷ muội. Cho dù trúng một gậy, nhưng vẫn có ba viên đường cho nàng. Nếu có lợi, nàng sẽ tự suy nghĩ biện pháp cứu mình. Loại tiểu thiếp này, nàng tuyệt đối không nguyện ý làm. Cho dù ở đây làm vai phụ, giúp Cầu Tam nương tranh đấu, nàng cũng không cảm thấy thoải mái, mỗi lần có thể tự do ra ngoài là không muốn trở về. Nếu trở thành tiểu thiếp, lại còn là tiểu thiếp của Cầu Tứ, nàng trực tiếp dùng dây thừng treo cổ còn dễ chịu hơn.
Cửa viện bị gõ nhẹ ba cái, một giọng nói non nớt vang lên, “Bạch Hà tỷ tỷ có ở trong không? Muội là Bình Nha trong phòng bếp.”
“Đến đây.” Mặc Tử đáp lời, quay sang bảo Lục Cúc đi gọi Bạch Hà, “Hơn nửa là can nương của nàng lại giao cho việc gì, đến lúc này, nhất định là việc gấp.”
Lục Cúc vội vàng chạy vào trong phòng, chỉ chốc lát sau, đổi thành Bạch Hà vội vã chạy ra.bg-ssp-{height:px}
“Bình Nha, can nương ta có việc gì sao?” Hiếu thuận giống như con gái ruột, vừa mở miệng đã lo lắng cho lão nhân gia.
“Bạch Hà tỷ tỷ, bà bà không có việc gì, chỉ là sai muội đến đưa lời nhắn cho tỷ và Tam Cô nương.” Bình Nha năm nay vừa mới mười hai tuổi, bộ dạng cứng nhắc, tay thô chân to, bị phân rửa thức ăn và rửa bát ở phòng bếp, bình thường Bạch Hà rất chiếu cố nàng.
Mặc Tử thấy nha đầu ghé vào bên tai Bạch Hà nói nho nhỏ, lại thấy Bạch Hà mặt đỏ tai hồng, nhãn tình sáng lên.
“Mặc Tử, bà mối Tạ đến đây.” Sau khi nghe xong, Bạch Hà quay sang nói với Mặc Tử.
Bà mối Tạ là bà mối nổi tiếng nhất Lạc Châu, chuyên thay thiên kim công tử nhà giàu giật dây bắc cầu, những nhà không đủ tiền hoặc không đủ địa vị bình thường không mời nổi. Nghe nói bà ta còn có khả năng xem tướng đặc biệt, phàm là cặp đôi bà ta làm mối, không có nhà nào bất hòa, cho dù là lúc đầu không hợp nhưng sau này cũng thành phu thê gắn bó như keo như sơn. Tên tuổi ấy, cam đoan thanh danh của bà mối Tạ, càng cam đoan hồng bao nàng thu vào vừa lớn lại vừa nặng.
Có điều, chuyện Mặc Tử nghĩ đến là bà mối Tạ thay mặt cho Tam công tử của Kính Vương phủ sao?
“Chắc là tới cầu thân, ta phải nhanh chóng thông báo cho cô nương.” Bạch Hà nắm tay, bước về chính phòng hai bước, rồi như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên quay lại, “Mặc Tử, ngươi cũng theo ta vào đi.”
Mặc Tử không nghe lời, bởi vì còn đang quay sang hỏi chuyện Bình Nha, “Có phải bà mối Tạ tiến vào viện của phu nhân hay không?”
“Chắc là như thế, cho nên mới dặn chúng ta đem trà cùng điểm tâm lên. Nếu không, sao còn gọi trà.” Không ngờ tiểu nha đầu này bề ngoài thô kệch nhưng tâm tư cũng rất tinh tế.
Mặc Tử có chút tán thưởng gật gật đầu, lấy ra một lượng bạc bỏ vào trong tay tiểu nha đầu, “Bình Nha, ngươi mau mau trở về, nói với Lưu bà bà, vô luận thế nào, hãy nghĩ biện pháp thay Tam Cô nương giữ người ở lại.”
Bình Nha nháy nháy mắt, nhìn Bạch Hà, lại quay lại nhìn Mặc Tử, cuối cùng gật gật đầu, nhấc váy chạy đi.
“Mặc Tử, đây là vì sao?” Bạch Hà thận trọng, nhưng cũng không thích ngăn cản chủ ý của người khác.
Mặc Tử kéo tay áo nàng, không trả lời, chỉ nói, “Đi, gặp cô nương, ta nói tiếp.”
Lúc này Cầu Tam nương đang ở trong phòng đợi tin tức, nghe Bạch Hà truyền lại lời của Lưu bà, thản nhiên nhếch hai hàng lông mày, “Các ngươi nói xem, nếu bà mối Tạ vì Kính Vương phủ mà đến cầu thân, như vậy sẽ là vị cô nương nào? Ta, Lục nương, hay là Thất nương?”
Bạch Hà nghĩ nghĩ, “Nếu không, để cho Tiểu Y đi thăm dò một chút?” Nói chung, đây là phương pháp thoả đáng nhất.
Tiểu Y nghe xong, lập tức lắc người đi ra ngoài.
“Mặc Tử, vì sao ngươi muốn Lưu bà bà giữ khách lại?” Giống như việc lạnh nhạt hôm qua chỉ là ảo giác, Cầu Tam nương vẫn muốn nghe ý kiến của Mặc Tử như thường.
“Cho dù cầu thân vị nào, cô nương cũng có ba phần cơ hội. Thời gian cấp bách, nếu như thực sự là cô nương, chỉ sợ phu nhân sẽ sớm tiễn người đi, sao có thể để cho Tiểu Y nghe lén được. Theo ta, trước tiên giữ người ở lại, cô nương hãy mau mời lão gia đến chỗ phu nhân.” Lúc này Mặc Tử tuyệt đối là vì chính mình.
Đột nhiên nhớ lại sáng sớm chim chóc kêu vang, chẳng lẽ chính là Hỉ Thước?