Mặc Tử không thể không thừa nhận, vị Nhị Lang này là một người thông minh. Hắn vừa nói Vân Châu có người quen, thật hay giả đều được, nhưng có lẽ hơn nửa không có ý định điều tra, chỉ là muốn nàng lộ ra bản tính ích kỷ mà thôi. Cho nên, câu nói cuối cùng của hắn đã thuyết phục được nàng. Lần trước, có Sầm Nhị ở đây, nếu như nàng đáp ứng hắn, bạc sẽ thuộc về chủ nhân của Vọng Thu lâu. Nhưng hôm nay, chỉ có một mình nàng. Bởi vậy, chỉ cần nàng nguyện ý, có thể thu bạc vào túi tiền của mình. Mà lời nói phía sau của hắn, càng chứng thực suy đoán của nàng.
“Ta cam đoan, không ai biết ngươi là người tiết lộ thông tin. Về phần quan phủ, ngươi không cần lo lắng bọn ta sẽ đi mật báo. Ta cũng không thể lấy văn điệp qua sông, ta có ý tứ gì, có lẽ ngươi hiểu được. Hai trăm lượng, mua một câu nói của ngươi, lại không hề ảnh hưởng gì đến ngươi. Ta thật không nhìn ra, một chuyện mua bán đơn giản như vậy, ngươi còn do dự cái gì.” Nhị Lang bắt đầu nói nhiều hơn.
“Ai biết được, có lẽ ngươi là mật thám của quan phủ, làm bộ muốn qua sông, thật ra là tính toán đánh vào sào huyệt của chúng ta.” Gián điệp, đối với Mặc Tử không phải chuyện xa lạ. Thời điểm diễn tập trong quân, loại phương pháp dùng để trà trộn vào đối phương này không phải hiếm thấy.
Không đợi Nhị Lang mở miệng, Trọng An đã ha ha cười nói, “Tiểu ca, ngươi còn nói không biết?” Bắt được đuôi rồi.
Tại đây không có kỹ thuật ghi âm, cho nên Mặc Tử không sợ, “Biết thì làm sao? Các ngươi không thể cứ như vậy giao ta cho quan phủ. Lên công đường, chỉ cần ta một mực phủ nhận, cho dù các ngươi cùng nhau làm chứng, vẫn còn thiếu vật chứng.”
“Ta lấy tổ phụ(ông nội) của mình ra thề, việc này tuyệt đối không liên quan đến quan phủ.” Nhị Lang nghiêm mặt, hai hàng lông mày khép lại.
Ta lấy sinh mạng của mình để thề ——
Mặc Tử lại đau đầu. Là ai? Ai đã từng thề như thế với nàng? Vì sao đau lòng? Vì sao bi phẫn? Vì sao muốn rơi lệ?
“Ta không tin lời thề, bởi vì lời thề chính là dùng để phản bội.” Một câu kinh điển của ngàn năm sau, nàng vô thức, lại nói vô cùng trầm trọng.
“Ngươi!” Hán tử Thạch Lỗi cứng rắn như tảng đá thực sự muốn nổi điên lên, “Người biết tổ phụ của hắn là ai không? Còn có, chúng ta là nam tử hán đại trượng phu, nói một là một, hai là hai. Hơn nữa, đi buôn lậu hàng, cần gan lớn rắm to, có kẻ nào che che giấu giấu như đàn bà như ngươi. Nói cho ngươi biết, ra trận giết địch mới là lớn mật, chết, con bà nó, chính là chuyện thống khoái nhất.”
“Thạch Lỗi!” Nhị Lang gọi tên hán tử, giọng nói không cao.
Nhưng Thạch Lỗi lập tức im lặng.
“Như vậy, chúng ta phải làm thế nào, ngươi mới yên tâm?” Ánh mắt Nhị Lang tập trung vào từng biểu tình trên mặt Mặc Tử.
Mặc Tử nhìn qua không có vẻ gì là thoái lui, nhưng trong lòng lại bị những lời nói của Thạch Lỗi làm chấn động, ba người này đến tột cùng có thân phận gì? Chẳng lẽ là quân nhân?
“Tiểu ca, ta thấy ngươi cũng là kẻ thông minh. Chúng ta muốn qua sông đến tột cùng là thật hay giả, ta tin ngươi có thể xác định.” Nói chuyện dễ nghe nhất vẫn là Trọng An.
“Có thể xác định thì làm sao? So với phán đoán của bản thân, ta càng tin tưởng một thứ khác hơn.” Đúng là bọn họ thực sự muốn qua sông, nhưng nàng vẫn phải chứng thực, “Đặt cọc.”
“Đặt cọc?” Trọng An muốn nàng giải thích rõ ràng hơn hơn chút. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Nhị Lang lấy từ trong lòng một vật gì đó, đặt lên bàn. Nhìn rõ vật kia, ánh mắt hắn trừng lớn run lên.
“Bảo quản nó thật kỹ, sau khi trở về ta sẽ tới lấy. Có điều, nếu tổn hao một chút gì ——” Nhị Lang hừ lạnh, “Tin ta đi, mạng này của ngươi cũng không bồi thường nổi.”
“Cái này ——” sao có thể tùy tiện đưa ra đặt cọc? Trọng An biết, chuyện của bọn họ thực sự khẩn cấp, đã không còn thời gian dây dưa, nhưng ——
Thạch Lỗi gầm gừ trong miệng, hắn cũng biết giá trị của vật nọ, hắn cũng không đồng ý đem nó gán cho kẻ bụng dạ khó lường kia.
“Ta đã quyết định, hai ngươi chớ nhiều lời.” Lời nói của người này không phải tùy tiện có thể bác bỏ.bg-ssp-{height:px}
Con ngươi Mặc Tử liếc nhìn trái phải, thu hết biểu tình của Trọng An và Thạch Lỗi vào trong mắt, vật kia không phải vật bình thường? Theo như góc độ của nàng mà đánh giá, nó chỉ là một miếng sắt hình chữ điền, đặt ở trên mặt bàn. Không phải vàng không phải bạc cũng không phải ngọc, hơn nữa màu sắc đỏ sậm pha đen, giống như bị gỉ sét.
“Ta có thể nhìn qua một chút được không?” Nhìn qua có vẻ giống phế phẩm, chưa biết chừng xem xét kỹ lưỡng lại phát hiện ra là kim loại hiếm, nàng “không ngại học hỏi kẻ dưới”.
Nhị Lang gật gật đầu.
Mặc Tử để ý thấy, ánh mắt lúc này của hắn không còn đặt trên người nàng, mà nhìn chằm chằm vào vật này. Hắn có một khuôn mặt tuấn tú vô cùng cương nghị, sống lưng thẳng tắp, hai vai mở rộng, làm cho nàng thật muốn giúp hắn hát một bài quân ca khí phách oai hùng. Đây là làm sao? Rõ ràng vật này là do hắn lấy ra, sao lại có cảm giác giống như hắn đang muốn kiểm tra vật đó hơn cả nàng?
Khẽ nghiêng người qua, ngón tay kẹp lấy, miếng sắt đã nằm trong lòng bàn tay. Nàng nhìn kỹ, phát hiện thật ra nó không phải là hình chữ điền, mà là bốn miếng sắt ghép lại. Trông xa đã cũ, nhìn gần càng cũ, chẳng những có đen có đỏ, ánh màu còn không đồng nhất, còn có những dấu vết in không theo quy tắc, có lẽ là bị va chạm rất nhiều lần. Xem xong một mặt, kết luận không quá đáng giá, nàng lật lại mặt sau tiếp tục xem xét. Ồ? Mặt sau so với mặt trước thú vị hơn một chút, khắc bốn chữ ——
“Trung Chính Minh Tâm?” Nàng đọc xong, cười cười: “Là gia huấn nhà ngươi, hay là vật báu gia truyền?”
“Ngươi biết rồi còn cười được?” Thạch Lỗi vừa mở miệng đã rống lên.
Mặc Tử không ngờ đoán bừa lại trúng, “Đã là vật báu gia truyền, thì đừng tùy tiện như vậy, nạm thêm chút vàng chút ngọc ở mặt trên, không phải có vẻ tôn trọng hơn hay sao? Thấy các ngươi chi bạc rất thoải mái, chắc là không đến mức đối xử với vật báu gia truyền như thế chứ…”
Trước mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, một thanh kiếm cách cổ Mặc Tử nửa tấc, thoáng chốc hàn khí đập vào mặt.
“Cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Kiếm của Thạch Lỗi.
Lời nói của Nhị Lang.
Mặc Tử vẫn không nhúc nhích, chớp nhoáng ánh mắt như hai thanh đao bạc mỏng mà sắc bén, đến khi tiếp xúc với con ngươi của đối phương, lại thành hoảng sợ nhát gan, “Bỏ ra… Chỉ đùa một chút thôi mà, vài vị không nên tưởng thật, ta chăm sóc lại miệng mình không được sao?”
Một kiếm này, so với Sầm Đại Lang còn nhanh hơn nhiều. Tuy rằng nàng chưa thấy Tiểu Y sử dụng kiếm, nhưng có lẽ cũng không đánh lại hán tử này. Công phu đáng sợ như vậy, nếu nàng đắc tội người ta, có thể thoát được không? Cách chiến đấu nàng học được trong quân đội chắc chắn không thể dùng được.
Quái lạ, đến tột cùng ba kẻ này có thân phận gì? Đến từ kinh thành, Nhị Lang cầm đầu là cháu của Vệ di thái thái. Cháu, cũng phân ra xa gần. Nếu không phải cháu, mà là một thân phận khác nàng chưa đoán ra được, cho dù là thế nào, thì rất có thể bọn họ là người trong triều đình. Nhưng nếu bọn họ là quan, vì sao còn phải lén lút xuất cảnh, trực tiếp cầm văn điệp của quan gia, nghênh ngang tiến vào Nam Đức là được rồi. Những người này có bí mật, mà bí mật này ——
Nàng có thể ngửi được hơi thở bất thường nguy hiểm.
“Sự việc đã đến đây rồi, tiểu ca, ta khuyên ngươi, vẫn nên cầm hai trăm lượng bạc rồi thành thật hợp tác. Tục ngữ nói mềm không ăn lại ăn cứng, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu ngươi vẫn không biết cân nhắc, cho dù khó chúng ta vẫn phải làm.” Trọng An lên tiếng tổng kết.
“…” Mặc Tử đem tầm mắt ngưng tụ ở mũi kiếm sắc bén vô cùng, ngón trỏ tay phải khẽ run giơ lên.
“Ta uống rượu mừng.”
Nghe được giọng nói chính mình, đúng như mong muốn, khiêm tốn thuận theo.