Trấn Tiên Nữ, sông Tiên Nữ, đều được gọi tên theo vùng đất Tiên Nữ.
Sông Tiên Nữ so với những con sông bình thường khác không rộng hơn bao nhiêu, mặt sông yên ả, thuyền đi trên sông bình lặng vững vàng như đi trên mặt đất. Mỗi khi tiết trời đẹp, người dân trong thành Lạc Châu thường thuê thuyền hoa du sông, du Xuân nghỉ Hạ ngắm Thu vui Đông. Đi lên thượng nguồn, đồng cỏ núi non hùng vĩ, mây nhẹ hạc trắng. Đi xuống hạ nguồn, xem phong cảnh ruộng vườn, hoa thơm cây trái. Trong truyền thuyết dân gian, không ít tài tử giai nhân bởi vậy mà gặp gỡ, làm nên một đoạn giai thoại. Nghe nói, đây là được Tiên Nữ phù hộ.
Thuyền và nước, chính là tổ hợp mà Mặc Tử thích nhất. Tuy rằng cho tới nay, nàng mới chỉ đi thuyền hai lần, chuyến tàu đầu tiên nàng đi do phụng mệnh Cầu Tam nương, khi đứng bên trên sóng nước, phía sau giống như mọc thêm một đôi cánh, loại cảm giác tự do này khiến tâm tình nàng như rộng mở.
“Mặc ca, Quan lão đến rồi.” Sầm Nhị nhắc nhở Mặc Tử.
Mặc Tử quay mặt lại nhìn, kẻ đang cười ha ha đi tới, thân hình nhỏ bé gầy gò, tóc xám xen lẫn trắng bạc, khuôn mặt ngăm đen nhăn nheo.
Mặc Tử nở nụ cười sang sảng, tiến lên ôm quyền tiếp đón, “Quan lão, lần này còn phải nhờ lão chiếu ứng nhiều hơn.”
“Nào có nào có, Mặc ca nói như vậy, là vẫn để bụng chuyện xưa rồi. Trước mặt Quan Công múa đao, ta còn sợ thua không đủ thảm sao? Ta đã nói rồi, sau này chỉ cần ngươi ở trên thuyền, sẽ không có thủ lĩnh thứ hai.” Quan lão, tên một một chữ Giang. Sinh ở trên thuyền, lớn lên trong nước, biệt hiệu Cá Chạch.
Năm nay năm mươi ba, chưa bao giờ dựa vào thứ gì ngoài thuyền nước để mưu sinh, từ khi cầm mái chèo đến nay, cũng đã năm mươi ba năm. Luận về tàu thuyền, nửa năm trước, hắn chỉ phục chính hắn, cũng không tin có người hiểu biết về tàu thuyền hơn hắn. Nhưng sau một lần theo Mặc Tử đi buôn lậu hàng, hắn mới biết những câu “trời cao còn có trời cao hơn, người tài còn có người tài hơn” không phải là cổ nhân tùy tiện dựng lên để vui đùa.
“Quan lão, nói lời này là muốn ta hổ thẹn đúng không? Nếu không dựa vào kinh nghiệm của lão dẫn dắt vài người chúng ta mà dựa theo lý luận suông của ta có lẽ chỉ chờ tàu chìm.” Mặc Tử không khuyếch đại công lao của mình.
Quan Giang xuy xuy hai tiếng, “Xui xẻo, xui xẻo.” Hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi đầu về phía mặt sông, “Long gia gia chớ trách, tuổi trẻ không hiểu chuyện, vô tâm nói bậy. Xin phù hộ cho chúng ta một đường không sóng không gió.”
Mặc Tử đương nhiên không tin cái này, nhưng nàng không biểu hiện ra, ngược lại cũng cúi đầu. Cái này gọi là trấn định lòng người. Phải biết rằng, lòng người bất ổn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đại cục.
“Thuyền của chúng ta đâu?” Đột nhiên từ phía sau Sầm Nhị xuất hiện một cái đầu cười hì hì, đôi mắt tam giác híp lại. Đó là một trong ba phu thuyền, tên hiệu Cá Xấu.
Một người khác, đang xắn tay áo muốn dỡ hàng, tên hiệu là Cóc Béo. Một người khác nữa đang dựa vào đầu xe hút tẩu thuốc, người gầy gò, khuôn mặt không chút cảm xúc, tên hiệu Rắn Nước.
Mặc Tử vận chuyển ra khỏi thành không chỉ có rượu, còn có ba xa phu. Theo như tên hiệu là có thể biết, đây là những người có kỹ năng bơi rất tốt. Hơn nữa, tuy rằng bộ dạng hoàn toàn khác nhau, nhưng bọn họ lại là huynh đệ ruột thịt. Nghe Quan lão nói, ba huynh đệ này vốn theo nghề chài lưới, sau đó trong nhà gặp biến cố, đành phải xa quê phiêu bạc. Sau khi gặp được Quan lão, thay hắn chèo thuyền, cố gắng kiếm tiền duy trì cuộc sống. Quan lão giới thiệu người với Mặc Tử, nàng thấy khả năng bơi lội của ba người rất cao, nhân phẩm cũng không tệ cho nên đồng ý dùng bọn họ. Vì che dấu người khác, ba người này bình thường làm việc vặt ở ngay trong sân sau của Vọng Thu lâu. Bởi vậy phu xe chỉ là nghề phụ, phu thuyền mới là nghề nghiệp chính.
“Không phải ở trước mắt ngươi sao? Mắt trợn lớn như vậy.” Ngón tay cái Quan lão chỉ về phía sau.
Một con thuyền rộng sáu thước dài mười thước, ba cột thuyền gỗ lớn dựng thẳng, đang nằm yên tĩnh ở bến tàu.
“Lại đổi?” Cá Xấu là người nói nhiều nhất, “Lần trước là sơn đỏ, lần này lại không sơn. Hơn nữa trên vải bạt vẽ cái gì thế, một vệt thâm một vệt nhạt?”
“Lần trước là sơn đỏ, lần này sơn bong mất. Cá Xấu, mắt ngươi thật lợi hại, cánh buồn còn chưa căng lên, đã nhìn ra thâm nhạt?” Quan lão cảm thấy Cá Xấu nói bậy bạ.
“Đúng vậy. Hai mắt này của ta, cho dù lặn trong nước đen, cũng có thể mò cho lão một con mực.” Cá Xấu khoe khoang bản lĩnh của mình.
“Được rồi.” Quan lão không muốn phí lời với hắn, “Mau mau xếp hàng lên thuyền, trước khi mặt trời lặn, lợi dụng thuỷ triều xuống, có thể đi nhanh thêm một đoạn.”
Nói xong, Quan lão quay sang phía Mặc Tử, “Mặc ca, lần trước ngươi nói muốn sửa mấy chỗ, ta đã sửa rồi, ngươi đi nhìn một cái, xem đã hoàn thiện hay chưa.”bg-ssp-{height:px}
Mặc Tử gật đầu. Bước nhanh lên thuyền, xuống dưới boong tàu, tiến vào khoang thuyền, kéo miếng ván gỗ, đi xuống cầu thang. Bên cạnh thang có chuẩn bị sẵn đèn, đánh lửa thắp sáng, vừa xem vừa nghĩ, nếu như mấy kẻ kia không đuổi kịp, đừng trách nàng cầm không bạc của bọn họ.
Cùng lúc, cửa trấn Tiên Nữ có vài con ngựa phi đến, cạch cạch —— cạch cạch —— đúng là ngựa như gió, người như tên. Người cầm đầu, rõ ràng là Nhị Lang kia. Trọng An và Thạch Lỗi theo sát phía sau. Phía sau bọn họ, là ba người nữa, ăn mặc giống nhau, áo bào tro quấn thắt lưng, ống quần buộc chặt, giày vải thích hợp với việc đi xa, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua cũng là những kẻ lão luyện cơ trí.
Đột nhiên Nhị Lang túm lại yên ngựa, móng trước nhấc cao, dừng lại trước một quán trà.
Có tiểu nhị khuôn mặt tươi cười ra nghênh tiếp, “Khách quan, uống chén trà nghỉ chân một chút?”
Nhị Lang vẫn chưa xuống ngựa, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhị, “Xin hỏi, bến thuyền đi hướng nào?”
“Phía đông năm dặm.” Tiểu nhị vừa nói xong, nhìn thấy trên không trung có ánh sáng lóe lên, cuống quít đưa tay đỡ lấy, là một đĩnh bạc, không khỏi vui mừng quá đỗi, đầu gật như giã tỏi, “Tạ ơn quan khách, tạ…”
Nhưng mà, đáp lại hắn là tiếng ngựa hí vang, sáu người sáu ngựa đã đi xa, chỉ để lại một đường bụi cuốn.
“Hai trăm lượng bạc, tuyệt đối đừng mua một tên lừa đảo.” Thạch Lỗi phi ngựa lên trước, chạy song song với Nhị Lang, “Ta thấy kẻ kia mắt nhỏ như mắt chuột, con ngươi lúc la lúc lắc, thật sự không đáng tin.”
“Không đáng tin cũng phải tin.” Trọng An cũng cưỡi ngựa đi lên, “Cái này gọi là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, tất cả đều phải xem vận khí. Mà ta thấy vị Mặc ca kia mi thanh mục tú, cuối cùng còn chọn uống rượu mừng, có lẽ cũng là người biết giữ lời. Nếu hắn có thể đồng hành với chúng ta, trên đường có thêm một kẻ thú vị làm bạn.”
Thạch Lỗi kêu ầm ầm, “Bạn? Tiểu tử xấu xí miệng lưỡi trơn tru buôn lậu hàng hóa đó mà đáng làm bạn với chúng ta, ta thấy hắn một câu nói thật tình cũng không có. Nếu không phải các ngươi cam đoan với hắn không báo quan, thì khi xong việc trở về ta nhất định sẽ dẫn người đến bắt hắn, còn cả chủ nhân của hắn nữa.”
“Một lời nói ra của đại trượng phu, bốn ngựa khó đuổi.” Khuôn mặt tuấn tú của Nhị Lang hơi trầm xuống, “Một kẻ buôn lậu nhỏ mà thôi, không cần hao tâm tốn sức so đo. Quan trọng nhất vẫn là chuyện trước mắt.”
Thạch Lỗi dám trừng mắt với Trọng An, nhưng với Nhị Lang thì không dám, nhún nhún vai, “Mẹ nó, đúng là dễ dãi cho tiểu tử kia.”
Năm dặm, đối với sáu con ngựa tốt mà nói chỉ là một chút thời gian. Thị lực của Nhị Lang lại tốt, nhìn thấy cột đá cao nhất, hai chữ bến thuyền sừng sững bên trên.
“Không ngờ có thể khắc lên những chữ đẹp như thế trên một khối đá.” Trọng An ham thích với thư pháp, đối với bút pháp này khen ngợi không thôi.
Thạch Lỗi lại nhìn xung quanh, thấy trên bến có đến mấy chục chiếc thuyền, lớn nhỏ không đồng đều, gãi gãi đầu bực tức nói, “Nhiều thuyền như vậy, sao biết chính xác là cái nào?”
“Thạch Đầu ngốc, không phải đã nói tên Vĩnh Phúc sao?” Trọng An đưa mắt, nhìn qua từng cái tên một.
“Vĩnh Phúc? Tàu buôn lậu mà cũng lấy tên này sao?” Thạch Lỗi khinh thường.
Nhị Lang không nói chuyện, hắn tìm người, không phải tên. Rất nhanh, hắn đã thấy tìm được.
Trong khoảng trời mênh mang, một thân áo xanh cũ, khăn vuông màu bụi, thật không dễ dàng để lọt vào đáy mắt.