Mặc Tử nhìn Nhị Lang. Nhị Lang cũng nhìn Mặc Tử. Ánh mắt hai người đều mang theo ý tứ dò hỏi, cũng không thấy thỏa hiệp.
“Chuyện đến nước này, hình như chúng ta không có sự lựa chọn.” Mặc Tử cười, trong vẻ bất đắc dĩ có chút giảo hoạt.
Nhị Lang cảm thấy nụ cười kia thực chướng mắt, “Chuyện đến nước này, không muốn vào đại lao ăn cơm, chính là cho chúng ta lên thuyền, đúng là các ngươi không có lựa chọn nào khác.”
“Sầm Nhị, vậy thì do ta làm chủ, để bọn họ lên thuyền được không? Chỗ chủ nhân, ta sẽ giải thích.” Mặc Tử đồng ý uống chén rượu mời này là bởi vì nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, vô luận có thể rời khỏi Cầu Tam nương hay không, có bạc bên người luôn tốt. Cầu Tam nương làm khó dễ nàng ba trăm lượng bạc cũng được, hay là muốn đẩy nàng vào chỗ Tứ phu nhân cũng thế, dựa vào người không bằng dựa vào mình. Cuối cùng nàng vẫn phải tự lập gia đình của mình, cho nên phải tính toán.
“Cần gì giải thích? Hai ngươi không ai nói, chúng ta không nói, những người trên thuyền không nói, chủ nhân các ngươi làm sao biết được?” Trọng An là người giảo hoạt, “Nói rồi, chuyện tốt mà trở thành chuyện xấu thì công thần thành gian thần. Nếu là chủ nhân đa nghi, chỉ sợ có tín nhiệm thế nào vẫn có khoảng cách.”
“…” Trong lòng Sầm Nhị nói thầm, quả thật là đạo lý này. Nếu hắn và Mặc Tử miệng kín như bưng, mà đám người Quan lão cũng chưa bao giờ thấy mặt Cầu Tam nương, giấu giếm chuyện này thật ra không khó. Nhưng cho dù hắn có tâm tư này, không biết Mặc Tử suy nghĩ gì, cho nên yên lặng liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đúng lúc Mặc Tử cũng nhìn về phía hắn, chỉ nói nửa câu, “Nếu việc này thuận lợi…”
Sầm Nhị vừa nghe đã hiểu, đúng thế, nếu một đường bình an vô sự trở về, có nói chuyện này với Cầu Tam nương hay không cũng không ảnh hưởng gì, vì thế vội vàng gật đầu, giúp Mặc Tử bổ sung nửa câu nói còn lại, “Nếu như việc này thuận lợi, tất nhiên là không sao.”
Mặc Tử cười cười, gật đầu đáp ứng.
Chiến tuyến thống nhất.
“Nếu đã quyết định như vậy rồi, vậy người của chúng ta lập tức lên thuyền.” Thạch Lỗi nghĩ mọi người đều đã ngồi trên một cái thuyền, không biết ——
Mặc Tử duỗi tay ra, “Đợi chút, thuyền chúng ta đồng ý để các ngươi lên, nhưng phương pháp lên cụ thể như thế nào, cũng phải nói rõ ràng với nhau.”
“Điều kiện?” Nhị Lang đứng ở một một góc tối trong khoang thuyền. Chung quanh tối đen, ngay cả một tấm cửa sổ cũng không có. Trong không khí vẩn đục có đủ loại hương vị, ngoại trừ hương rượu, những cái khác khó có thể nhận ra. Thuyền lậu là như thế này sao?
“Điều kiện.” Mặc Tử công bằng, “Thứ nhất, ngựa không thể lên thuyền. Ngươi cũng biết chúng ta buôn lậu, kiêng kị nhất là không khống chế được động tĩnh, một khi khiến người khác chú ý, coi như xong rồi. Hơn nữa, chuyện của các ngươi dường như cũng không thể phơi bày trước ánh sáng, cưỡi ngựa quá dễ khiến người khác chú ý.”
“Cái gì mà không thể phơi bày trước ánh sáng, chúng ta là ——” Thạch Lỗi thấy Mặc Tử quy tội cho bọn họ như tội phạm, lập tức khó chịu.
“Điều thứ nhất ta đồng ý, ngựa sẽ không lên thuyền.” Nhị Lang chụp lấy vai Thạch Lỗi, Thạch Lỗi im lặng.
Mặc Tử vừa lòng với thái độ hợp tác của hắn, tiếp tục nói, “Thứ hai, phí đi thuyền. Một người năm mươi lượng, sáu người ba trăm lượng, một chuyến, hiện tại nộp luôn.”
“Năm mươi lượng? Ngươi ăn cướp sao?” Lại là Thạch Lỗi, tính tình hắn ngay thẳng dễ kích động, cùng với thân thể tráng kiện, hiển nhiên là loại người thích động thủ hơn động não.
“Ta không phải cướp, ta cố định giá khởi điểm.” Có hiểu hay không? Nếu lên thuyền giặc, chung quy vẫn phải tâm lý chuẩn bị.
“Cái gì!” Cư nhiên lại kiêu ngạo như thế, Thạch Lỗi thổi râu trừng mắt, xắn tay áo, bày ra tư thế đánh nhau. Nhưng rất nhanh lại phát hiện ra hai đồng bạn của mình lại bình tĩnh bất động, đành phải áp chế lửa giận xuống, nhưng trong lòng thầm mắng.
“Tiểu ca, một chuyến ý là ——” Trọng An khiêm tốn hỏi.
“Chính là đoạn đường từ bến thuyền này đến biên giới Nam Đức.” Mặc Tử bắt đầu giải thích, “Đương nhiên, nếu là hành trình hai chiều cả đi và về, thì giá cả có thể ưu đãi, nhưng vẫn phải thanh toán ngay lúc này. Nhưng nếu như các ngươi bỏ lỡ chuyến về, quá hạn không đợi, giá thuyền cũng không trả lại.” Đi máy bay cũng thu tiền theo cách này, nàng mượn dùng tạm một chút mà thôi.
“Như vậy hành trình hai chiều giá bao nhiêu?” Tính toán như vậy, Trọng An lại cảm thấy có thú vị.
“Một người chín mươi lượng, sáu người năm trăm bốn mươi lượng. Cả hai chuyến đi sẽ mất tổng cộng sáu ngày, các ngươi muốn kết nhóm ăn cơm, vậy thì mất sáu trăm lượng, bao toàn bộ.”bg-ssp-{height:px}
Thạch Lỗi thật sự muốn đem cái bàn duy nhất trong khoang thuyền đập nát bươm, ngồi trong một cái khoang thuyền cũ nát này mất sáu trăm lượng, hắn không chỉ giật tiền, mà còn là hút máu, lòng tham không đáy. Hơn nữa —— đúng rồi, bọn họ đã đưa trước cho hắn hai trăm lượng.
“Không thể thương lượng sao?” Giọng nói của Nhị Lang rất lạnh, ai cũng có thể nghe ra tâm tình của hắn rất xấu.
Sầm Nhị đứng ở bên cạnh Mặc Tử bởi vậy mà thân thể rét run, nhưng hắn không lên tiếng, hắn biết bản lĩnh đàm phán của Mặc Tử.
“Không thể, ta đã ưu tiên cho các ngươi giá tốt nhất.” Mặc Tử quả nhiên không đồng ý. Hai trăm lượng lúc trước nàng không muốn cho ai biết, mà ba trăm lượng lần này là nàng muốn trả cho Cầu Tam nương, còn muốn có thêm ba trăm lượng cho Sầm Nhị.
“Tại sao không thể thương lượng?” Thạch Lỗi lớn tiếng tức giận, “Cho dù ngươi nói sáu trăm lượng, chúng ta đưa ra bốn trăm lượng, ngươi cũng đã cầm —— ”
“Phải biết rằng, nếu như chúng ta nói ra mọi chuyện, thuyền của các ngươi cũng đừng mong an ổn, hàng lậu tìm thấy sẽ bị sung công, các ngươi cũng bị tống giam, trọng tội là không tránh khỏi, ngay cả cái đầu cũng không bảo đảm.” Nhị Lang cắt ngang lời nói của Thạch Lỗi, nếu không giao dịch này thật sự sẽ thất bại. Nhưng đồng thời, hắn cũng không hiểu kẻ trước mặt sao vẫn thản nhiên như vậy.
“Ta biết. Có điều, ngươi vạch chân chúng ta thì ta cũng có thể vạch trần các ngươi. Nếu chúng ta là kẻ buôn lậu, chẳng lẽ bí mật của các ngươi có thể dấu được?” Trong lòng Mặc Tử biết thân phận ba người này không thấp, bởi vậy nàng mới mượn bí mật không thể nói của bọn họ.
Đúng là lợi hại! Người thông minh bên người hắn đã nhìn quen mắt, bản thân hắn cũng là kẻ bắt bí lòng người, nhưng, lại không ngờ một kẻ giúp việc nho nhỏ lại khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Mắt đồng của Nhị Lang co lại, ngạo khí lượn lờ quanh thân đột nhiên giảm xuống, đây là lần đầu hắn bội phục một kẻ bình dân.
“Trọng An.” Hắn nhìn thẳng Mặc Tử, lên tiếng gọi người bên cạnh.
“Có đây.” Trọng An đáp lời.
“Đưa cho hắn sáu trăm lượng, gọi người của chúng ta lên thuyền.” Hắn phân phó.
Ánh mắt Thạch Lỗi trừng đến không thể lớn hơn nữa, sau đó dần dần, dần dần nhỏ lại, cúi đầu không nói một tiếng. Trong lòng hắn rõ ràng, cho dù quan phủ Lạc Châu không truy cứu được bọn hắn, nhưng bí mật trên lưng bọn hắn thật sự không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Coi như tiểu tử này chó ngáp phải ruồi.
“Tiểu ca, khi nào chúng ta xuất phát?” Tính tình Trọng An hòa nhã, đưa ra hai tấm ngân phiếu, mà xưng hô đã biến thành người một nhà. Hắn có một niềm tin mãnh liệt của văn nhân, tin tưởng rằng anh hùng không coi trọng xuất thân.
“Chỉ cần các ngươi lên thuyền, sẽ xuất phát, càng nhanh càng tốt. Gần bến thuyền có trạm dịch của quan, có thể gửi ngựa.” Trên cùng một chiếc thuyền, Mặc Tử cũng không ngại tạm thời trở thành người một nhà.
“Thạch Lỗi, ngươi đi gửi ngựa.” Nhìn ra vị này còn đang vô cùng bất mãn, Nhị Lang để cho hắn đi ra ngoài giải tỏa rồi mới trở về.
Thạch Lỗi thở nặng nề, bước chân cũng dùng sức, dường như muốn dẫm nát luôn khoang thuyền.
Trọng An bước nhanh đi theo, nhỏ giọng khuyên bảo, theo ra ngoài.
“Trong khoang thuyền ngột ngạt, nếu Nhị Lang huynh không ngại thì ra boong thuyền hóng gió, ngắm nhìn cảnh sông nước, thay đổi tâm tình.” Tâm tình hắn không tốt, nhưng tâm tình của nàng thì rất tốt.
Nghe nàng cười nói Nhị Lang huynh, cả người Nhị Lang không được tự nhiên, “Bạch Vũ.”
“…” Mặc Tử ngẩn ngơ.
“Tên.” Nhị Lang không kiên nhẫn, tiểu tử này không phải rất thông minh sao?
Mặc Tử ồ một tiếng, “Mọi người gọi ta là Mặc ca, rất vui được gặp!”
Khó trách mỗi lần gặp mặt lại không thoải mái, thì ra là một trắng một đen, trời sinh không hợp.