Tuy rằng Nguyên Trừng nói không muốn ngủ là sợ không thể mở mắt ra được nữa, nhưng Mặc Tử hiểu lúc này tốt nhất vẫn không nên hao tâm tốn sức, vì thế ngậm miệng không nói chuyện với hắn nữa, chính mình cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nàng không nói lời nào, Nguyên Trừng cũng yên lặng. Đôi tay hắn tiều tụy, giống như chỉ còn khung xương. Nếu không phải vẫn có hơi thở nặng nề khó nhọc, Mặc Tử thật sự sợ hắn đột nhiên chết ở trên xe.
Thời điểm sắp đến cửa thành, xe ngựa đột ngột dừng lại, Mặc Tử giật mình mở mắt ra.
“Mặc ca, không ổn.” Sầm Nhị thò đầu vào hô khẽ, “Không biết vì sao, trước cửa thành có trạm gác, những người ra khỏi thành đều lần lượt bị kiểm tra.”
Mặc Tử nhăn mày, không nói năng gì lập tức khom người ra khỏi xe, đứng ở trên xe ngựa nhìn xung quanh. Quả nhiên như Sầm Nhị nói, trăm mét bên cửa thành bố trí hai trạm gác, quan quân đứng canh giữ, không kiểm tra người vào thành, chỉ kiểm tra những người ra khỏi thành.
“Xem ra không chỉ phong tỏa đường thủy, mà còn bao vây cả đường bộ.” Sầm Nhị nói xong, bĩu môi hất hàm về phía toa xe, “Nhất định là vì vị kia mà đến.”
“Tuy rằng đúng là vì hắn mà đến, nhưng nếu như muốn xuất quan, chủ yếu canh gác ở của Nam và cửa Tây. Cửa Đông là nơi đi về vương đô của Nam Đức, số lượng quân coi giữ không nhiều, trong tay có bức vẽ nhận diện, nhưng bọn họ chỉ nhìn qua rồi cho đi, không có vẻ gì là kiếm tra cẩn thận.” Mặc Tử híp mắt lại đánh giá.
“Cho dù là kiểm tra sơ sài thì vẫn là kiếm tra, nếu chúng ta cứ như vậy đi qua, bọn họ có thể không nhìn bên trong xe sao? Chỉ cần liếc mắt nhìn thấy hắn, mọi chuyện coi như xong.” Một người sống sờ sờ như thế, hơn nữa còn mặc áo tù chói lọi.
Mặc Tử đương nhiên biết không thể cứ như vậy mà đi qua. Cải trang giúp Nguyên Trừng để hắn đi qua? Lấy bộ dạng trọng thương nửa chết nửa sống của hắn, nàng nghi ngờ đến khi nàng hóa trang xong, hắn không chết cũng thành chết. Nếu đổi lại là nhân vật khác, bỏ ra chút bạc là có thể thuận lợi đi qua. Có điều, chức danh đệ nhất tham quan này của hắn quá nặng. Trong chốc lát, Mặc Tử quả thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Mặc ca?” Sầm Nhị bình thường vẫn có nhiều chủ ý tinh quái, nhưng nay cũng bởi vì thân phận đặc biệt của người trong xe mà hoang mang lo sợ.
“Sầm Nhị, ngươi đánh xe tới chợ Đông, để ta suy nghĩ một chút rồi tính sau.” Mặc Tử lại tiến vào trong xe.
“Bọn họ chặn ở cửa đông?” Nguyên Trừng vẫn tỉnh, cố gắng tỉnh.
“Đúng thế.” Mặc Tử ngồi trong xe nâng tay vén mành cửa sổ, nhìn xe ngựa chầm chậm chạy về phía cổng chợ, “Xem ra vì muốn bắt được tiên sinh, có người không ngại tốn sức.”
Nguyên Trừng phát ra tiếng, như là tiếng cười, lại như là ho khan.
“Ta nghe nói lần này tiên sinh thoát hiểm có cao nhân trợ giúp, không biết là thật là giả? Nay cửa thành canh giữ nghiêm ngặt, nếu như tiên sinh có thể mời đến giúp đỡ, đi ra khỏi cổng thành cũng không phải là khó.” Ý của Mặc Tử là, nhiều người nhiều lực lượng.
“Người tuy là ta mời tới, nhưng địch bạn khó nói.” Lần này Nguyên Trừng cười thật, nhẹ nhàng lên tiếng, “Chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng đang tìm ta khắp nơi, Mặc ca đừng hy vọng vào bọn họ. Nếu như không có cách nào ra khỏi thành, ngươi đưa ta trở lại Châu Ngọc ký là được.”
Mặc Tử thu lại ánh mắt đang hướng ra phía ngoài, chăm chú nhìn người trước mặt, “Tiên sinh thấu đáo mọi chuyện, cũng nên hiểu Chu Văn sẽ không hoan nghênh tiên sinh trở về.”
“Thì sao? Khế đất và cửa hàng một ngày còn chưa phải đổi thành tên hắn, ta vẫn là chủ nhân thật sự.” Nguyên Trừng đáp.
“Ép giận hắn, hắn có thể nghĩ đến chuyện bán chủ cầu vinh, rồi hắn vẫn có được thứ hắn muốn.” Mặc Tử biết hắn không phải kẻ lương thiện, “Tiên sinh an tâm, ta sẽ nghĩ ra biện pháp. Mặc dù ta đã bắt tiên sinh lập khế ước sinh tử, có điều đó là khi ở trên thuyền, nếu bị người ta phát hiện thì thật sự không có nơi nào để trốn chạy. Còn chuyện ra khỏi thành, nếu như chút bản lĩnh đó cũng không có, ta còn dám đi buôn bán hàng lậu sao?”
“Nguyên mỗ tự cho là mình từng trải, quen biết bao nhiều người, nhưng hôm nay mới biết ánh mắt vẫn vụng về. Một nữ tử lại can đảm tín nghĩa như thế, thật khiến Nguyên mỗ bội phục.” Giọng nói vốn khản đục của Nguyên Trừng bỗng nhiên trở nên trong trẻo.
Mặc Tử giật mình sợ run người, nhưng không xấu hổ cũng không giận giữ, ngược lại nở nụ cười, vẫn cố ý giả giọng nam tử, “Tiên sinh nhìn thấu từ khi nào?” Nàng chưa từng có ý định che giấu thân phận nữ nhi của mình, có người phát hiện ra, nàng sẽ hào phóng thừa nhận.
Nữ tử thì làm sao? Võ Tắc Thiên cũng là nữ hoàng đế đó thôi. Cầu Tam nương đã nói như thế.bg-ssp-{height:px}
“Hôm qua, khi Mặc ca đến gần, ta ngửi được mùi hương. So sánh với vóc người của nam tử, thân thể Mặc ca quá mức tinh tế thanh tú. Hơn nữa, nữ tử làm việc, mới thận trọng như thế, suy nghĩ những gì nam tử không thể nghĩ, tính toán những chuyện nam tử không thể tính.” Nguyên Trừng còn nhìn thấu rất nhiều điểm.
“Cũng không phải ta cố ý muốn giấu diếm thân phận, chỉ là nữ nhi hành tẩu ở bên ngoài có chút bất tiện, mong tiên sinh thứ lỗi.” Mặc Tử nói xong, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.”Rốt cuộc, ta phẫn nam trang vẫn không thể giống như thật.”
“Mặc ca không cần hoài nghi giả dạng của mình, người bình thường chắc chắn không dễ phát hiện. Có điều từ thuở nhỏ khứu giác của Nguyên mỗ đã linh mẫn hơn so với người thường. Hơn nữa, làm đến chức Tể tướng, thật sự gặp qua không ít nữ tử muôn hình muôn vẻ. Trước đây khi hoàng thái hậu còn là hoàng hậu, cũng thường xuyên cải trang nam tử xuất cung, Nguyên mỗ cũng góp sức không ít.” Trong giọng nói của Nguyên Trừng lần đầu tiên có chút cảm xúc hoài niệm, nhưng chỉ là chớp mắt lướt qua.
Nguyên Trừng này, quan hệ với nữ nhân dường như có chút phức tạp. Có điều cũng đúng, Tể tướng mà, trong nhà thê thiếp thành đàn, một chút cũng không đáng ngạc nhiên.
“Không sao, ta không ngại người khác biết ta là nữ tử ——” Âm điệu của Mặc Tử đột đột nhiên kéo dài, bởi vì đập vào mắt là một cảnh tượng giúp nàng nghĩ ra biện pháp ra khỏi thành.”Tiên sinh đợi chút, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Gọi Sầm Nhị dừng xe ngựa, nàng khom người nhảy ra ngoài.
“Nguyên Trừng ơi Nguyên Trừng, ngươi hưởng hết phù hoa xa thế, cuối cùng lại phải nhờ một nữ tử xa lạ cứu giúp, đúng là buồn cười ——” Nguyên Trừng nói tới đây, rồi đột nhiên thấp giọng xuống, nở nụ cười nhạt nhẽo, thở thật dài.
Mặc Tử không nghe thấy câu nói tự giễu của Nguyên Trừng, nàng nhấc vạt áo, nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh về một góc chợ hẻo lánh.
Nơi đó, một hán tử mặc quần áo cũ nát đang quỳ, trước mặt cắm một chiếc kiếm dài xanh biếc, phía sau là một mảnh chiếu trúc, trong chiếu có vẻ như đang quấn một người. Tóc hắn rối tung, cúi thấp đầu. Trên một tấm ván gỗ, viết vài chữ rồng bay phượng múa —— bán mình chôn cha, bạc năm mươi lượng.
Nàng dừng lại cách nơi hán tử quỳ không xa, vừa vặn nghe thấy một nam tử trung niên dáng dấp như quản gia tiến lên hỏi hắn.
“Ngươi có thể làm việc gì?”
“Ngươi muốn ta làm việc gì?” Hán tử kia không ngẩng đầu, chỉ nhìn thẳng ván gỗ, hỏi ngược lại.
“Làm việc vặt. Chuyển hàng, đưa hàng, đánh xe, cái gì cũng cần.” Người kia nói với hắn.
“Có cần dùng đến kiếm của ta không?” Hán tử rốt cục ngẩng đầu.
Ồ, mày kiếm sáng rực như sao, ngực rộng vai lớn, khuôn mặt lại trắng trẻo, cả người tỏa ra chính khí, là một thiếu niên tầm hai mươi tuổi.
“Dùng kiếm làm gì? Cửa hàng nhà ta là cửa hàng bán gạo.” Quản gia liếc mắt nhìn kiếm dài cắm trên mặt đất, nhăn mặt nhíu mày, “Ta muốn mua tạp dịch, không phải mua bảo kê.”
“Ta mặc kệ, ngươi đi mua người khác đi.” Hán tử cúi đầu, lại bắt đầu nhìn chằm chằm tấm gỗ.
“Hừ, ngươi cho rằng cầm kiếm thì có võ nghệ cao cường sao. Nhìn dáng vẻ của ngươi, nhất định chỉ biết khoa chân múa tay. Nếu như có võ công cao, làm gì mà chuyện chôn cất cha cũng không làm nổi. Ta thấy ngươi quỳ ba ngày ở đây, mới thương ngươi. Hừ, ngươi nha, cho dù có quỳ thêm ba ngày nữa cũng không có ai thèm mua.” Quản gia vung tay áo, bỏ đi.
“Không mua ta, chính là người mù. Chưa nghe câu một đồng tiền đè chết hảo hán sao…”
“Ta cho ngươi năm mươi lượng, không cần ngươi ký vào khế ước bán mình, chỉ cần ngươi làm cho ta một chuyện.” Mặc Tử tiến lên, nở nụ cười với hắn.