Tuy rằng việc ra vào Nam Đức bị hạn chế nhiều hơn, nhưng đường thủy của cảnh nội Đại Chu vẫn vận hành bình thường như trước, các bến thuyền bận rộn trước sau như một.
Thuyền Vĩnh Phúc dừng lại trước bến tàu, Thạch Lỗi dẫn đầu đám người xuống dưới, lại dắt ngựa đi đến, vác bộ mặt râu xồm rậm rạp đứng nhìn đám người Mặc Tử, nghiêm túc phòng bị, như sợ trong thời điểm cuối cùng này bọn họ sẽ giở trò gì đó.
Cá Xấu đặt mông ngồi trên boong thuyền, hai chân đạp trên mặt nước, cười đến vui vẻ, “Râu xồm, sáng sớm đã nhìn chúng ta không vừa mắt, là đêm qua ngủ không ngon, lại thêm việc say tàu ôm bụng nhổ ra nước ôi sao?”
Thạch Lỗi vốn đang bực bội chuyện này, vừa nghe thấy thế tức giận đến nỗi cái mũi như muốn phun lửa, trừng mắt muốn chửi tục.
“Đừng làm lỡ chính sự.” Trọng An vác hai túi hành lý to, đi xuống thuyền, cản lại Thạch Lỗi đang muốn bốc hỏa.
“Mẹ nó, ngươi trực tiếp đánh ta một gậy, đánh cho ngất luôn đi, đỡ phải chịu cơn tức này.” Hắn chưa có lần nào phải chịu bực tức mà vẫn phải nhẫn nhịn như lần này.
“Một gậy thì ta không dám. Nhưng khi xong việc trở về ta có thể mời ngươi uống rượu ngon, để ngươi say ba ngày, cái gì cũng không còn nhớ nữa.” Trọng An đem gói hành lý to nhét vào trong tay Thạch Lỗi, lại đi lên thuyền.
Cá Xấu thấy không thú vị nữa, nhún nhún vai, hai tay vỗ vỗ lại mở ra, tỏ vẻ hắn rất vô tội, chỉ là tùy tiện tâm sự mấy câu mà thôi.
Thạch Lỗi thiếu chút nữa trợn mắt ngã ngửa.
“Cá Xấu, đến giúp một chút.” Mặc Tử đang đợi ở bên ngoài khoang thuyền, vừa thấy Nguyên Trừng đi ra, liền gọi Cá Xấu.
“Không cần phiền Mặc ca, chúng ta nơi này bốn người tám cánh tay, chẳng lẽ còn không đỡ được một vị này sao?” Trọng An cười khách khí, thật ra là không muốn cho đám người Mặc Tử có cơ hội.
Mặc Tử cũng tươi cười đầy mặt, đi ra phía trước, “Tám cánh tay, còn phải sợ một hai cánh tay hay sao?”
Tiêu Nhị Lang đột nhiên đứng trước người Nguyên Trừng, ngăn cản Mặc Tử tới gần, “Đến bờ nên để chúng ta.”
“Tiêu Tướng quân có lẽ nên nghe lời nói của người khác cẩn thận một chút. Ta nói là, xuống thuyền, sẽ tùy ý các ngươi.” Trên thuyền dưới thuyền là khác nhau hoàn toàn, nhưng Mặc Tử cũng không cứng rắn, ngược lại ngữ khí chuyển sang hòa hoãn, “Hơn nữa ta muốn hỏi tướng quân, Nguyên tiên sinh bị thương nặng, trước khi ngươi áp tải hắn đi có thể để đại phu đến xem bệnh, bôi chút thuốc chữa thương được không?”
Tiêu Nhị Lang nhíu mi, khóe môi nhếch lên một cái nhưng lại nhanh chóng biến mất, lúc trước còn dựa vào thuyền mà bọn họ còn có thể hống hách, nay đã đến gần bờ, lấy cái gì ra uy hiếp hắn nữa?
Bởi vậy, hắn nói: “Không thể.” Ít nhất không thể để tiểu tử này mời đến.
Mặc Tử cũng không kinh ngạc, dù sao giữa bọn họ vẫn đang căng thẳng, không thể trông cậy vào việc nàng nói gì hắn đều nghe, “Tiêu Tướng quân đường xa mà đến, không ngại làm bạn với đám người chúng ta cũng phải qua sông bắt người. Nay người đã ở trong tay các ngươi, lại vẫn cứng rắn như thế, chẳng lẽ các ngươi muốn mang một người chết không thể mở miệng trở về?”
“Hắn không chết được.” Tiêu Nhị Lang cảm thấy phiền phức vô cùng, “Hơn nữa ta mang người sống hay là người chết trở về, đều không cần ngươi quan tâm.”
“Tất nhiên ta không quan tâm tướng quân, chỉ sợ tướng quân mượn việc công làm việc riêng, đem quốc gia đại sự ném ra sau đầu, hại dân chúng Đại Chu mà thôi.” Cụ thể không cần phải nói, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Giọng nói của Tiêu Nhị Lang trở nên lạnh lẽo như băng: “Cũng không biết việc tư như thế nào lại khiến ta mắc sai lầm lớn như vậy? Ngươi biết rõ người này là phản tặc Đại Chu, đã nắm số mệnh trọng phạm, tội đáng chém. Chưa biết chừng chết ở trên đường, còn bớt chút tai vạ.”
Mặc Tử không hề nghĩ ngợi, đáp lại lời nói của hắn, “Theo như các ngươi nói Nguyên tiên sinh là phản tặc Đại Chu, thân là quan viên Đại Chu vì sao các ngươi không quang minh chính đại đòi người với Nam Đức, ngược lại làm việc lén lút giống như trộm. Đại Chu – Nam Đức vốn có giao tình tốt, thời điểm Nguyên tiên sinh là Tể tướng Nam Đức, sao các ngươi không đến tìm, đến khi người ta thất thế mới bỏ đá xuống giếng. Rõ ràng hắn vẫn còn giá trị lợi dụng. Khâm phạm quan trọng của triều đình thì nên giao cho Hoàng Thượng xử trí. Bản thân hắn không để ý chuyện mang vạ, ngươi cũng đừng quá sốt ruột muốn tính mạng người ta.”
“Xem ra có nói ngươi cũng không hiểu.” Mặc ca này đứng về phía Nguyên Trừng, có nói với hắn cũng giống như đánh giặc, tốn sức phí não.
“Ta có hiểu hay không cũng chẳng liên quan gì, Tiêu Tướng quân mời đại phu đến là được. Cũng không nhất định phải ở trên thuyền, xuống thuyền cũng có thể. Tốt xấu gì cũng là một mạng người, coi như các ngươi tích phúc cho chính mình, lòng tốt luôn có báo đáp tốt.” Mặc Tử ở lời nói thượng vừa đấm vừa xoa, giáo huấn một chút khuyên nữa nhân hướng thiện.
“Mặc ca, ngươi nói với hai người chúng ta cũng vô dụng. Nguyên đại nhân do hai vị này phụ trách mang đi, có mời đại phu hay không, phải xem ý tứ của họ.” Trọng An trước sau vẫn không muốn hoàn toàn trở mặt với Mặc Tử, liền cho hai người kia đóng vai phản diện, cũng mặc kệ ý kiến của bọn họ.
Mặc Tử nhìn hai nam tử trái phải Nguyên Trừng, không phải là hai người Tiêu Nhị Lang đem đến sao? Lại dùng chiêu này với nàng, ba lần bốn lượt, người nào cũng có thể lấy ra làm bia chắn.
Vì thế, nàng cười khẽ, coi như khách khí nói với Trọng An, “Lời nói của Trọng An tiên sinh tất nhiên là ta tin. Chẳng qua, hai vị này chẳng phải luôn nghe lệnh của Tiêu Tướng quân hay sao? Thật ra là ta thấy Nguyên tiên sinh đáng thương như vậy, hơn nữa lên chung một thuyền cũng là người có duyên, cho nên nghĩ có thể giúp chút nào tốt chút ấy, đối với các vị cũng tuyệt đối không có ác ý. Ta nói luôn giữ lời, người xuống khỏi thuyền Vĩnh Phúc, chính là cầu về cầu, đường về đường, sau này gặp mặt cũng sẽ coi như không quen biết, xin tiên sinh đừng lo ta muốn cướp người.”bg-ssp-{height:px}
Trọng An suy nghĩ: Nếu ngươi sớm thể hiện là ngươi chỉ có lòng cảm thông với đệ nhất tham quan chứ không có ý định muốn kết bái với hắn là tốt rồi. Như thế mọi chuyện cũng không căng thẳng đến mức này, lời nói của ngươi cũng trở nên hữu dụng hơn.
“Sự đối đãi khác biệt của ngươi với người có duyên thật đúng là lớn.” Tiêu Nhị Lang ôm cánh tay trào phúng cừoi, “Ngồi chung một cái thuyền, lại nổi giận đùng đùng đuổi chúng ta cút.” Thằng nhãi này miệng lưỡi xảo quyệt, thật sự là càng nghe càng buồn cười.
Hai con mắt Mặc Tử mở to, cúi đầu liếc nhìn Nguyên Trừng đang bị người ta điều khiển, âm thầm đọc ba lần “chuyện nhỏ không nhịn không làm nên việc lớn”, khi ngẩng đầu, giọng điệu bình thản vô cùng, cười đến hòa ái, “Tiêu Tướng quân, ta chỉ là một kẻ thô lỗ. Theo như cách nói của các ngươi chính là kẻ lậu buôn lậu không hiểu quy củ. Có nói vài lời khó nghe, ngài chỉ cần ngoáy ngoáy lỗ tai, không để ý là được. Hơn nữa, khi đó ta nhìn việc không nhìn người. Đang yên đang lành, người của tướng quân khi dễ khách trên thuyền ta, nếu ta không ra mặt, chẳng phải là mất hết thanh danh? Lại nói tiếp, ba ngày này, ta cũng không bạc đãi nhóm các ngươi. Thức ăn ngon đều để cho các ngươi, khoang thuyền sạch sẽ cũng chỉ để cho các ngươi ở, ta và đám huynh đệ ngủ trong khoang chứa hàng.”
Nói đến đây, Mặc Tử một tay kéo Tiêu Nhị Lang, một tay kéoTrọng An, hơi rời xa Nguyên Trừng và hai người áp tải hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Tiêu Nhị Lang phất tay áo đánh văng tay Mặc Tử, chán ghét nhưng không hiểu sao có chút do dự.
Mặc Tử cũng buông Trọng An ra, nhỏ giọng nói chuyện, “Ta nói thật với hai vị, ta nhận của bị kia rất nhiều lộ phí, cho nên ngoài mặt tất nhiên cũng phải làm cho có. Nếu không sao biết ăn nói với người ta? Nhận tiền của người ta rồi thì phải làm việc cho họ. Chuyện này ta cũng không còn cách nào. Nếu biết rằng ngài là tướng quân, cho mười cái đầu, ta cũng không dám làm đuổi ngài cút. Đến khi biết thì đã muộn, nhưng vẫn phải mạnh miệng đến cùng, nếu không trên thuyền này còn ai nghe ta nói nữa?”
Tiêu Nhị Lang thấy Mặc Tử đột nhiên ăn nói khép nép, trong lòng không thấy dễ chịu, ngược lại càng thêm khinh miệt, kết luận chỉ là tên tiểu nhân không có cốt khí.
“Mặc ca, ý của ngươi là, ngươi đối chọi với chúng ta thật ra là đang giả vờ giả vịt?” Trọng An lại bị lời nói của Mặc Tử làm cho hơi mê đi. Không giống với những người khác, hắn vốn đang rất thưởng thức sự can đảm của tiểu tử này.
“Trọng An tiên sinh thật sự là người thông minh, ta vừa nói đã hiểu được. Hơn nữa, chúng ta đi thuyền, sợ nhất là người chết xúi quẩy. Mặc dù là rời thuyền là được nhưng đi xa vẫn không tránh được rắm thối… Tóm lại đối với thuyền Vĩnh Phúc là điềm xấu.”
Thấy Tiêu Nhị Lang và Trọng An đồng thời bởi vì lời nói thô thiển của nàng mà nhíu mày, Mặc Tử âm thầm đắc ý đã làm sâu thêm ấn tượng vể một kẻ thô lỗ của bản thân, tiếp tục nói: “Cũng không nhất định phải mời đại phu lên thuyền. Ngay ở gần bến thuyền, có người tên là Phương lang trung, hô to một tiếng là hắn đến, xem bệnh rất thuận tiện, phương thuốc cũng có thể bàn bạc. Để bệnh tình của vị kia tốt lên một chút, các ngươi dễ dàng báo cáo kết quả công tác, cũng không ai nói các ngươi bạc đãi tù binh, lén thông đồng với địch…”
Tiêu Nhị Lang nói một câu: “Nói hươu nói vượn”. Vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn.
Trọng An suy nghĩ một chút, đưa tay xoa cằm, “Mặc ca thẳng thắn như thế, chúng ta cũng không nên trách giận ngươi. Chỉ là Nguyên Trừng từng châm ngòi khiến hoàng đế Nam Đức cùng Đại Chu ta có không ít hiềm khích, quan lại trong triều đều công khai lên án hắn, ta và Tiêu Tướng quân quả thật không tiện chiếu cố, tránh rơi vào mắt người có tâm. Nhưng nếu Mặc ca thật sự muốn tránh xui, vẫn có biện pháp.”
Tiêu Nhị Lang không biết Trọng An có ý đồ gì, ánh mắt thăm dò sắc mặt của hắn.
Giống như Trọng An vẫn luôn tử tế với Mặc Tử, Mặc Tử đối với Trọng An cũng không có phản cảm quá lớn nào. Nàng nghe hắn nói có biện pháp, đã tin hơn phân nửa, hai tay ôm cái quyền, tư thế thỉnh giáo, “Tiên sinh có biện pháp gì?”
Ngón cái và ngón trỏ đang sờ cằm của Trọng An bày ra hình chữ bát, ngón trỏ duỗi ra chỉ về hướng hai người sắp áp giải Nguyên Trừng, “Hai người kia không phải là thuộc hạ của chúng ta, chỉ là được bên trên nghe chúng ta điều khiển. Vẫn có câu, Diêm vương dễ, tiểu quỷ khó chơi. Nếu như Mặc ca chịu bỏ chút bạc, tiểu quỷ cũng không phải khó qua.”
“Trọng An” Tiêu Nhị Lang nghe hiểu, cũng không đồng ý.
Mặc Tử đương nhiên cũng nghe hiểu, “Chẳng lẽ tiên sinh đang đùa ta? Đến lúc ta làm thật, bọn họ không chịu nhận thì biết làm sao?”
“Mặc ca an tâm. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục bọn họ, chúng ta tuyệt đối không hai lời.” Trọng An nói chúng ta, bao gồm Tiêu Nhị Lang.
Mặc Tử chắp tay mà đi.
“Vì sao ngươi lại dạy kẻ kia làm như thế?” Tiêu Nhị Lang không vui.
“Ta muốn nhìn xem đến tột cùng là hắn thông minh hay là ta ngốc.” Trọng An ha ha cười, “Cũng có lẽ, ta không muốn thừa nhận mình nhìn lầm người.”
Tiêu Nhị Lang nhìn Mặc Tử đi đến chỗ hai người kia nói một hồi, sau đó lấy từ trong tay áo ra một tấm ngân nhét vào trong tay hai người, hai người kia lập tức nhìn về phía hắn.
“Đại tướng quân, ngươi gật đầu đi.” Trọng An vẫn chú ý bên kia hướng đi, “Chúng ta đều rõ ràng, không trị thương cho hắn, rất có thể hắn không cầm cự nổi đến kinh thành. Chỉ là hắn từng khiến chúng ta chịu khổ nhiều vậy, thật sự không thể cam tâm tình nguyện bỏ bạc ra cho hắn.”
“Nay có người tự nguyện bỏ tiền túi, cớ sao mà không làm?” Tiêu Nhị Lang tiếp lời, vươn ra hai cái ngón tay, còn ra dấu là nguyên bảo, “Trọng An, ta khiến tiểu tử kia phải nhổ ra hai trăm lượng bạc đã nuốt của chúng ta lúc trước, thế nào?”
“Nếu Tiêu đại tướng quân đã nghĩ thông suốt, ai có thể lợi hại hơn ngươi?” Trọng An nhếch môi.